Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 175: Lạp Bát.
Sáng sớm ngày Lạp Bát, đầu phố gần nhà Cốc Ngọc đã dựng lên mấy cái lều, bên dưới là vài chiếc nồi lớn đặt trên bếp lửa. Trong nồi, hơi nóng tỏa ra ngùn ngụt, mùi thơm theo gió lan xa khắp nơi.
Mùa đông vốn là thời điểm nhàn rỗi, thêm vào đó những ngày gần đây tuyết rơi liên miên, nên đa số người dân vẫn còn nằm cuộn tròn trong chăn ấm. Cảnh tượng nhộn nhịp như thế này vì vậy mà càng hiếm thấy.
Tuy nhiên, luôn có những người dậy sớm ra ngoài, bị hương thơm hấp dẫn kéo đến, tò mò hỏi:
“Đây là quán ăn sáng mới mở sao?”
Tiểu Liên mặc chiếc áo bông đỏ dày cộp, cười đáp:
“Không phải. Là tiểu thư nhà chúng ta hôm qua bị mất mèo, nhiều bà con hàng xóm đã giúp tìm kiếm. Tiểu thư cảm tạ sự giúp đỡ của mọi người, nên quyết định phát cháo miễn phí ở đây suốt bốn ngày.”
Nghe đến “miễn phí”, mắt người nọ lập tức sáng rực, vội thò đầu ngó vào trong nồi, chỉ thấy cháo trong nồi sánh mịn, còn hai nồi lớn khác đang hầm t.hịt thơm ngào ngạt.
“Những món t.hịt này…” Người ấy nuốt nước miếng, mắt tròn xoe.
Tiểu Liên khẽ mỉm cười:
“Những miếng t.hịt kho, gà hầm, trứng luộc này cũng là để tặng.”
“Thật sao?” Người kia kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt không dám tin.
Lúc này, lại có thêm mấy người bị hương thơm lôi kéo tới, nghe nói vậy ai nấy đều tò mò hỏi dồn, không ai dám chắc đó là sự thật.
Gặp năm mất mùa, những gia đình quyền quý phát tâm thiện thường cũng chỉ phát cháo loãng. Nhưng tặng đùi gà, t.hịt kho thì chưa từng nghe qua!
“Đương nhiên là thật. Tuy nhiên, tiểu thư nhà chúng ta có một quy tắc…” Tiểu Liên cố ý kéo dài giọng.
Những người kia vốn đã thèm thuồng không chịu nổi, nghe nói có thể được ăn miễn phí lại càng sốt ruột, vội vàng hỏi:
“Quy tắc gì vậy?”
Tiểu Liên nhìn sang Tân Diệu.
Mấy người kia cũng đồng loạt nhìn theo.
Hôm nay, Tân Diệu khoác trên mình chiếc áo lông hồ ly tuyết, vừa giữ ấm vừa toát lên vẻ cao sang, khiến người khác không khỏi tin tưởng rằng nàng không thiếu tiền của.
Dưới ánh mắt trông ngóng của mọi người, Tân Diệu mỉm cười nói:
“Cháo và t.hịt này sẽ được chia theo đầu người.”
“Theo đầu người?”
Tân Diệu gật đầu:
“Mỗi người đến sẽ được một bát cháo và một phần thịt, ai không đến thì không có.”
“Vậy nếu một nhà có tám người, có được lấy tám phần không?”
“Được chứ, chỉ cần tám người ấy đều đến.” Đang nói, giọng Tân Diệu chợt đổi:
“Tuy nhiên, cháo và t.hịt này đều có hạn, ai đến trước sẽ được trước, hết rồi thì hôm nay không còn nữa…”
Nàng còn chưa dứt lời, mấy người kia đã vội vàng co cẳng chạy, vừa chạy vừa hét:
“Mau ra đây đi! Có một vị tiểu thư tốt bụng đang phát cháo và t.hịt miễn phí!”
“Ai đến trước thì được, chậm chân là không còn đâu!”
Tiểu Liên nhìn con phố vốn dĩ vắng lặng giờ bỗng trở nên náo nhiệt, không khỏi đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tân Diệu:
“Tiểu thư, vẫn là người có cách!”
Dùng số tiền tiểu thư để lại để cứu vớt mạng sống của những người này, cũng là tích phúc báo cho Thanh Thanh tiểu thư. Tiểu thư nhà nàng nhất định sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt, có cha mẹ khỏe mạnh trường thọ, sẽ không còn gặp phải thân thích như loài sói hổ nữa.
Nghĩ đến đây, Tiểu Liên vừa lau mắt, vừa nở nụ cười.
Chẳng bao lâu, có không ít người cầm bát chạy tới, còn nhiều người khác không tin, tay không chạy ra xem náo nhiệt.
Người đứng đầu hàng e dè đưa bát ra, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào nồi t.hịt đang hầm.
Người hộ vệ phụ trách múc cháo liền múc hai muôi đầy vào bát, sau đó đưa sang cho đồng nghiệp bên cạnh.
Hộ vệ kia cầm bát, hỏi:
“Muốn t.hịt kho, gà hầm, hay là trứng luộc?”
“Thịt kho! Cho miếng nào mỡ một chút!”
Hộ vệ gật đầu, múc một miếng t.hịt kho bóng bẩy đặt vào bát:
“Này, cầm lấy cho chắc.”
Người nọ nhận bát, cúi đầu hít sâu hương thơm của miếng thịt, lúc này mới tin đó là thật.
“Thật sự có t.hịt để ăn!”
Theo tiếng hét lớn của người ấy, những người ban đầu ra tay không liền lập tức chạy về lấy bát.
Khi hắn vừa cất giọng hô to, những người tay không bước ra lập tức quay lại lấy bát.
“Đừng vội, đừng vội, mọi người xếp hàng ngay ngắn.” Một hộ vệ giọng lớn đứng ra duy trì trật tự.
“Ấy, chẳng phải là cô nương hôm qua hay sao?” Một đại thẩm nhận ra Tân Diệu, quay đầu kéo người phụ nữ xếp phía sau, “Cố Ngọc nương, mau nhìn xem, có phải cô nương hôm qua chúng ta giúp tìm mèo không?”
Cố Ngọc nương chăm chú nhìn Tân Diệu.
Tân Diệu cười rạng rỡ: “Là ta. Hôm nay đến đây phát cháo, chính là để cảm tạ sự giúp đỡ của các vị hàng xóm hôm qua.”
“Cô nương, mèo của cô đã tìm thấy chưa?”
“Tìm thấy rồi.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt. Ta đã nói rồi, cô nương tốt bụng như vậy, nhất định sẽ tìm được mà.”
“Cô nương xưng hô thế nào?”
“Ta họ Khấu, tên gọi Thanh Thanh, mọi người có thể gọi ta là Khấu cô nương.”
“Đa tạ Khấu cô nương!” Những người nhận được cháo đều đồng thanh cảm tạ.
Nghe những lời cảm tạ ấy, Tiểu Liên mắt đỏ hoe, trong lòng thầm nghĩ: Cô nương, người nghe thấy không? Họ đều đang cảm tạ người đấy.
Tân Diệu tự mình báo tên Khấu Thanh Thanh trước mặt mọi người, chính là để họ nhớ đến.
Những đồng tiền này là của Khấu Thanh Thanh, nàng xứng đáng được cảm ơn, được khắc ghi.
Đến lượt một thanh niên trẻ tuổi. Hắn nhận lấy bát cháo, rồi đưa thêm một bát khác:
“Con ta còn nhỏ, vợ ta ở nhà trông con không tiện ra ngoài. Có thể để ta mang một phần về không?”
Vị hộ vệ trước giờ vẫn tươi cười, nay nghe vậy liền nghiêm mặt:
“Không được. Thấy người thì phát cháo, đây là quy củ cô nương ta đã định ra.”
“Có thể linh động một chút không? Trời lạnh, tuyết lại rơi, thật khó mà đưa trẻ con ra ngoài.”
“Đúng vậy, mẹ ta già yếu chân tay không tiện, cũng không thể tự ra ngoài. Có thể cho ta mang về một phần không?”
Có người mở lời trước, lập tức có nhiều người phụ họa theo.
Hộ vệ vốn đã được Tân Diệu dặn dò, quy củ này là giới hạn, tuyệt đối không thể phá vỡ. Hắn càng thêm nghiêm giọng:
“Các vị chớ quên, đây là cháo phát miễn phí, hôm nay phát xong là hết. Nếu ai cũng nói nhà còn người muốn mang đi, vậy những người xếp hàng phía sau không được nhận thì sao?”
Lời vừa dứt, những người xếp sau liền ồn ào:
“Đúng thế, Khấu tiểu thư đã có lòng tốt phát cháo, chúng ta không thể đòi hỏi quá đáng!”
“Đúng vậy, đồ miễn phí mà lại yêu cầu lắm thế? Hơn nữa chúng ta đều ở gần đây, ra ngoài một chút thì có gì khó khăn?”
Người thanh niên đỏ mặt rời đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn dẫn vợ con cùng đến. Người vợ trẻ bế đứa bé, lặng lẽ xếp cuối hàng.
Tân Diệu để ý thấy, người phụ nữ ấy chính là hàng xóm đối diện Cố Ngọc nương hôm qua.
Thấy nàng bế con đến nhận cháo, khóe môi Tân Diệu khẽ cong lên.
Cháo này được nấu từ gạo tốt, hầm kỹ, thơm ngào ngạt. Thịt kho, gà kho đậm đà khiến người ta thèm thuồng. Trứng gà cũng được luộc trong nước thịt, hương vị không tệ. Những người này ăn thử một lần, những ngày sau hẳn sẽ không nỡ bỏ qua.
Dĩ nhiên, đời không có điều gì tuyệt đối, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất mà nàng có thể làm được. Nếu còn người ở nhà gặp chuyện, cũng chỉ có thể trách số mệnh mà thôi.
“Ơ, sao ta thấy ngươi quen quen? Chẳng phải ngươi đã nhận cháo rồi sao?” Lưu Chu tinh mắt, lập tức chỉ ra một kẻ lặp hàng.
Đó là một người đàn ông trung niên, nghe vậy lập tức chối bay.
Lưu Chu cười lạnh một tiếng:
“Cháo và t.hịt ở đây đều có số lượng nhất định, ngươi lấy nhiều hơn, tự nhiên có người không được nhận.”
Những người xếp phía sau nghe vậy, đồng loạt chỉ trích gã, nhưng cũng có không ít người trong lòng nảy ý như vậy.
Lưu Chu cao giọng nói:
“Mong các vị giúp chúng ta trông chừng. Nếu còn kẻ nào lặp hàng mà không bị phát hiện, nhưng bị ta nhìn ra, thì thật có lỗi, việc phát cháo sẽ lập tức kết thúc.”
Nghe lời này, những kẻ có ý định lợi dụng liền dập tắt lòng tham.