Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 162: Thổ Lộ Lời Thật Lòng.
Tiểu Liên phản ứng đầu tiên chính là nghĩ rằng tiểu thư uống say rồi.
Nhưng những ngày qua, sự tôn kính của nàng dành cho Tân Diệu đã thấm sâu vào xương tủy, hành động còn nhanh hơn cả phản ứng. Nàng lập tức vén màn xe lên.
Màn xe bằng vải bông vừa được nhấc lên, cơn gió lạnh lẽo cuốn theo những hạt tuyết mịn lùa vào.
Tiểu Liên thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau, rồi nhanh chóng hạ màn xe xuống:
“Tiểu thư, Hạ đại nhân thực sự đang ở phía sau!”
Tiểu thư quả thật liệu sự như thần. Nàng lại đi nghi ngờ tiểu thư đã uống say, đúng là tội lỗi mà!
Thiếu nữ dựa vào vách xe nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt:
“Bảo xa phu dừng xe lại.”
Tiểu Liên lại ngẩn người thêm lần nữa.
Tiểu thư muốn để Hạ đại nhân biết bọn họ đã phát hiện hắn đi theo sao? Nhưng nhìn khoảng cách giữa Hạ đại nhân và xe ngựa, dường như hắn không có ý định để tiểu thư nhận ra.
Chẳng phải sẽ có chút ngượng ngùng sao?
Tiểu Liên không nhịn được lại nảy sinh nghi ngờ rằng tiểu thư uống hơi nhiều, liền cẩn thận quan sát sắc mặt của Tân Diệu.
Thiếu nữ mang một gương mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng nõn, nhìn qua không khác gì so với thường ngày.
Là nàng đã nghĩ quá nhiều.
Tiểu Liên hắng giọng, cất cao tiếng gọi xa phu:
“Ngừng xe một chút.”
Chiếc xe ngựa rất nhanh dừng lại.
Hạ Thanh Tiêu cưỡi ngựa theo từ xa, thấy xe ngựa dừng lại thì ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Hắn đương nhiên thấy Tiểu Liên thò đầu ra nhìn về phía sau. Lúc bị phát hiện, hắn cũng không cảm thấy gì đặc biệt, vì biết rằng Khấu tiểu thư là người thẳng thắn, không dễ hiểu lầm người khác.
Nhưng xe ngựa dừng lại là điều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lại nghĩ đến việc Tân Diệu uống không ít rượu mạnh tại yến tiệc, sự nghi hoặc của Hạ Thanh Tiêu chuyển thành lo lắng.
Chẳng lẽ Khấu tiểu thư gặp vấn đề gì?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn liền siết c.h.ặ.t bụng ngựa, chỉ trong vài hơi thở đã đến bên cạnh xe ngựa.
Tân Diệu nhắm mắt lại, hơi động đôi tai nhạy cảm:
“Tiếng vó ngựa đã dừng.”
Tiểu Liên không hiểu sao có chút căng thẳng, hạ giọng nhắc nhở:
“Tiểu thư, chắc chắn Hạ đại nhân đã đến rồi!”
Chỉ thấy Tân Diệu nhích về phía nàng, vén màn xe lên.
Tiểu Liên âm thầm lùi sang bên cạnh.
Nhìn thấy Tân Diệu, Hạ Thanh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng hỏi:
“Khấu tiểu thư cần giúp gì không?”
Tân Diệu lắc đầu:
“Không cần.”
Hạ Thanh Tiêu bỗng không biết nói gì.
Không thân không thích, việc hắn theo sau xe ngựa của một tiểu thư vốn đã không hợp lễ nghi, giờ người ta lại nói không cần giúp, chẳng lẽ hắn lại cứ đi bên cạnh mà trò chuyện vu vơ sao?
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Hạ Thanh Tiêu nói:
“Khấu tiểu thư hôm nay uống không ít rượu, tốt hơn là hạ màn xe xuống, tránh để gió lạnh làm cảm lạnh.”
“Cảm lạnh?” Hai từ này như gợi lên điều gì đó trong lòng Tân Diệu. Nàng hỏi:
“Hạ đại nhân có muốn ngồi xe trở về không?”
Bình tĩnh như Hạ Thanh Tiêu, giờ phút này cũng ngẩn ra, ánh mắt mơ hồ rơi trên chiếc xe ngựa xanh trước mặt.
Tiểu Liên thì chấn động đến mức đồng tử co lại, tưởng mình nghe nhầm.
Ngồi xe? Ngồi xe gì? Ngồi xe của ai?
Rất nhanh nàng đã biết là xe của ai, bởi vì Tân Diệu cười nhẹ nhàng nói:
“Xe của ta vẫn có chỗ ngồi.”
Khóe miệng Hạ Thanh Tiêu không kìm được co rút một chút, xác nhận rằng: Khấu tiểu thư đã uống say rồi.
Đối diện với người say thì có thể làm được gì ngoài việc dịu dàng dỗ dành.
“Đa tạ Khấu tiểu thư có lòng, ta uống rượu thấy hơi nóng, cưỡi ngựa vẫn tốt hơn. Khấu tiểu thư hãy hạ màn xe xuống, mau trở về sớm.”
“Ồ.” Tân Diệu hạ màn xe xuống.
Hạ Thanh Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà Khấu tiểu thư không phải loại người uống say liền gây rối, thậm chí còn ngoan ngoãn đến mức... đáng yêu.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, mặt Hạ Thanh Tiêu chợt nóng lên. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ bản thân cũng uống nhiều quá rồi?
Rất nhanh, màn xe lại được nhấc lên một góc. Tiểu Liên thay Tân Diệu nói lời khách sáo:
“Làm phiền Hạ đại nhân rồi, chúng ta đi đây.”
“Chăm sóc tốt cho Khấu tiểu thư.”
Còn chưa đợi Tiểu Liên đáp lại, một cái đầu nhỏ lại thò ra:
“Hạ đại nhân, ta nhớ ra rồi, còn có chuyện quan trọng muốn nói.”
Hạ Thanh Tiêu lo lắng Tân Diệu sẽ lỡ miệng nói ra điều không nên trước mặt Tiểu Liên và xa phu, dù sao nàng có quá nhiều bí mật. Sau chút do dự, hắn đáp:
“Vậy đến thư quán rồi nói.”
“Được.” Tân Diệu ngồi lại vào chỗ, tựa người vào vách xe nhắm mắt lại.
Tiểu Liên ngượng ngùng nhìn Hạ Thanh Tiêu, nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng buông rèm xe xuống.
“Tiểu thư?”
Gọi một tiếng mà không thấy Tân Diệu đáp lại, Tiểu Liên vỗ vỗ trán.
Hóa ra tiểu thư thật sự uống say rồi!
Nhận ra điều này, Tiểu Liên lại càng thêm khâm phục.
Tiểu thư say mà vẫn không đổi sắc, quả thực lợi hại!
Chiếc xe ngựa của Tân Diệu được chế tác hết sức tinh xảo, rộng rãi và êm ái, không xóc nảy chút nào. Cứ thế thong thả đi thẳng một mạch đến Thư quán Thanh Tùng.
Xe ngựa dừng lại, Tiểu Liên len lén vén một góc rèm xe, thấy Hạ đại nhân vẫn còn đứng chờ, liền mau chóng gọi Tân Diệu:
“Tiểu thư, đến thư quán rồi.”
Nàng vốn nghĩ người đã say sẽ rất khó tỉnh, nào ngờ chỉ vừa cất tiếng gọi, cô nương đang nhắm mắt tựa như ngủ say liền mở mắt ngay.
“Đến rồi sao?”
“Đến rồi, Hạ đại nhân vẫn đang chờ ngài.”
Tân Diệu chớp chớp mắt, chuẩn bị bước ra khỏi xe ngựa, Tiểu Liên vội vàng đỡ nàng xuống.
Hạ Thanh Tiêu cũng từ trên lưng ngựa bước xuống, lặng lẽ theo sau khi Tân Diệu tiến vào thư quán.
“Đông gia, ngài không phải đi dự yến tiệc sao?” Lưu Chu, tiểu nhị trong thư quán, thấy Tân Diệu đi vào liền ngạc nhiên hỏi.
“Ta về rồi. Ta và Hạ đại nhân có chính sự cần bàn, chuẩn bị một ấm trà ngon và ít điểm tâm của Dương đại tẩu làm…” Tân Diệu dặn dò xong một lượt.
Lưu Chu liếc mắt nhìn Hạ Thanh Tiêu vừa bước vào, trong lòng có chút kỳ quái.
Hôm nay đông gia nói nhiều hơn thường lệ, chẳng lẽ đã uống chút rượu trong tiệc?
Nhưng nhìn gương mặt trắng trẻo của Tân Diệu, thần thái thanh thoát, lời nói rõ ràng, tiểu nhị lại âm thầm gạt bỏ nghi ngờ.
Người say rượu sao có thể như thế này được.
Tân Diệu nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu, đợi hắn đến gần rồi bước vào phòng khách.
Hạ Thanh Tiêu đã quen ra vào căn phòng này, trước nay nhờ phong thái ngay thẳng của Tân Diệu mà chưa từng cảm thấy khó xử, nhưng lần này lại chần chừ không muốn bước vào.
Tiểu Liên đứng bên cạnh nhìn, ngược lại rất thấu hiểu.
Hạ đại nhân hẳn là bị lời mời cùng ngồi xe ngựa vừa rồi của tiểu thư làm cho kinh sợ rồi.
Lưu Chu thì chẳng biết nhiều như thế, thấy Hạ Thanh Tiêu bước chậm lại, vội thúc giục:
“Hạ đại nhân?”
Sao có thể để đông gia phải đợi được!
Hạ Thanh Tiêu thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bước vào trong.
Rất nhanh, Lưu Chu mang trà và điểm tâm lên rồi lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Các tiểu thư quyền quý khi ra ngoài đều rất chú trọng lễ nghi. Sau khi ăn uống, dù ở nơi không tiện cũng phải súc miệng rửa tay khi lên xe ngựa. Tân Diệu tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng dù thế, hơi thở của nàng vẫn phảng phất mùi rượu.
Hạ Thanh Tiêu ngồi thẳng người, không rõ mùi rượu là của hắn, hay là của nàng.
Điều này khiến toàn thân hắn không tự giác mà căng thẳng, khó mà thoải mái.
Tân Diệu bảo có chính sự cần bàn, liệu có liên quan đến Khánh vương không?
Đang mải suy đoán, hắn bỗng thấy Tân Diệu chống tay lên má, môi khẽ cong lên.
“Hạ đại nhân, hôm nay ngài đã tránh được kiếp nạn huyết quang.” Nàng nói rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt mơ màng đã tiết lộ chủ nhân của nó không còn hoàn toàn tỉnh táo.
Đây tuyệt đối không phải lời mà một Tân Diệu tỉnh táo lý trí sẽ nói ra.
Tân Diệu tự thấy mình rất tỉnh táo, rất lý trí, lại rất muốn nói:
“Trước kia Hạ đại nhân đã giúp ta không ít lần, cuối cùng cũng trả được cho ngài một phần nhân tình rồi.”
Hạ Thanh Tiêu thoáng ngẩn người.
Lời này của Tân Diệu là ý gì?
Tân Diệu vẫn tiếp tục:
“Ban đầu ta còn nghĩ trả nhân tình cho Hạ đại nhân rất khó, nhưng nghĩ lại, Hạ đại nhân dường như thường gặp nạn huyết quang, chắc cũng không khó trả hết…”
Hạ Thanh Tiêu: “…”