Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 158: Ta Không Lấy Vợ.
Đoạn Vân Lãng không thuyết phục được mấy người kia, đành cùng nhau đi đến Thư quán Thanh Tùng.
"Người thật là đông a," một đồng học cảm thán.
"Vân Lãng, chẳng lẽ Thư quán Thanh Tùng lại cho ra mắt thoại bản mới?"
"Không có, lần trước gặp biểu muội, còn nghe nàng nói tháng Chạp mới xuất bản."
"Mua giấy bút thôi mà cũng phải xếp hàng, hay là ngày mai hãy đến."
Một người đề nghị, mọi người đều đồng tình. Nhưng đã ra ngoài rồi, bèn rủ nhau đi tửu quán gần đó ăn một bữa.
"Các ngươi cứ đi trước, ta qua chào hỏi biểu muội của ta một tiếng." Đoạn Vân Lãng thở phào nhẹ nhõm, tiến vào thư quán.
"Chưởng quầy, hôm nay đông người quá." Đoạn Vân Lãng chen đến trước mặt Hồ chưởng quầy, thở dài một câu.
Hồ chưởng quầy có ấn tượng tốt với Đoạn Vân Lãng hơn so với Đoạn Vân Thần, liền cười hỏi:
"Biểu công tử đến tìm đông gia của chúng ta?"
"Phải."
"Biểu công tử nếu có việc gấp, chi bằng đi thẳng sang Đông viện nhờ người truyền tin. Thư quán bên này đông người, đông gia có tới cũng không tiện tiếp đón." Hồ chưởng quầy hạ giọng.
"Vậy thì thôi, ta chỉ tiện đường ghé chào hỏi biểu muội một chút. Chưởng quầy cứ bận rộn đi."
Đoạn Vân Lãng vẫy tay rời khỏi, vừa bước ra cửa thư quán thì suýt va phải một thanh niên.
"Xin lỗi…" Nhìn rõ người kia, Đoạn Vân Lãng lập tức nhíu mày.
Đây chẳng phải là đông gia cũ của Thư quán Thanh Tùng sao!
Tên này thật không ra gì, cố ý nâng giá rồi mới bán thư quán cho biểu muội của hắn!
Đông gia cũ của Thư quán Thanh Tùng, Thẩm Ninh, cũng nhận ra nhị công tử phủ Thiếu khanh, khẽ cười nói không sao rồi bước vào trong.
Đoạn Vân Lãng bĩu môi, đi hội họp cùng đồng học. Vừa bước vào tửu quán, đã thấy ánh mắt các đồng học nhìn hắn có chút khác lạ.
"Chuyện gì vậy?"
Một đồng học tỏ ra hưng phấn: "Vân Lãng, biểu muội của ngươi lại có đến mười mấy cửa hàng!"
Đoạn Vân Lãng lập tức cảnh giác: "Ngươi làm sao biết?"
Mạnh Phỉ cười khẩy: "Chúng ta từ lúc bước vào tửu quán đã nghe người ta nói rồi."
Đoạn Vân Lãng vểnh tai nghe một lát, mặt liền đen lại: "Những người này thật nhàm chán."
Mạnh Phỉ không nói gì trước mặt người khác, nhưng trên đường trở về Quốc Tử Giám, hắn tụt lại phía sau vài bước, cùng Đoạn Vân Lãng đi chung. Hắn nửa cười nửa không nhắc nhở:
"Vân Lãng, lệnh muội có thể mở được một thư quán lớn như vậy, đúng là người thông minh, ngươi không cần lo lắng quá đâu."
Phủ Thiếu khanh tốt bụng thế nào, cũng chỉ đủ để dỗ dân thường mà thôi. Nếu biểu cô nương thật sự hòa hợp với ngoại tổ gia, làm sao lại cao ngạo mà phơi bày gia sản như thế này?
Mạnh Phỉ nghĩ vậy, liền nhìn Đoạn Vân Lãng bằng ánh mắt đồng cảm.
Cũng chỉ có tên đồng học ngốc này là còn ngây thơ như một đứa trẻ.
Giống như Mạnh Phỉ đoán, Đoạn Thiếu khanh nghe tin thì tức giận đến mức đá văng một cái ghế nhỏ.
Của cải của ngoại điệt nữ giờ đây đã phơi bày ra ánh sáng, nếu có bất trắc gì xảy ra gần đây, dễ làm người ta nảy sinh nghi ngờ.
Hắn đành phải nén lòng, mỗi ngày làm như không có việc gì, đi sớm về muộn, còn phải ứng phó không ít người dò hỏi về ngoại điệt nữ, dù là gián tiếp hay trực tiếp.
Còn về phần Thư quán Thanh Tùng, lượng khách tăng vọt chỉ giảm bớt khi Hạ Thanh Tiêu mặc quan phục dẫn theo vài thuộc hạ tới dạo một vòng.
Tân Diệu vì vậy đã mời hắn một bữa cơm.
Hạ Thanh Tiêu vốn định từ chối, nhưng nghe nói bữa cơm được tổ chức tại tửu quán của nàng, liền đồng ý.
Tửu quán vẫn giữ nguyên chưởng quầy và tiểu nhị, chỉ thay đầu bếp, thêm một phụ bếp và một người chạy bàn.
Đầu bếp là người mà Tân Diệu nghe Thẩm Ninh, đông gia cũ của Thư quán Thanh Tùng, giới thiệu, bỏ tiền mời về. Tay nghề của hắn rất giỏi, các món ăn bình dân cũng làm đẹp mắt, ngon miệng.
Có lẽ do mấy ngày nay chuyện biểu tiểu thư có đến mười mấy cửa hàng bị nhắc đi nhắc lại, mà tửu quán vốn vắng vẻ này bỗng chốc thu hút không ít người hiếu kỳ đến thử. Họ ăn xong thấy món ngon, giá lại phải chăng, bèn trở thành khách quen.
Khi Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu đến, đã thấy trong đại sảnh có ba bàn người đang dùng bữa.
Tiểu nhị của tửu quán cất tiếng gọi: "Đông gia!" Lập tức bảy tám cặp mắt đồng loạt quay sang nhìn họ.
Hạ Thanh Tiêu thoáng khựng bước, trong mắt lộ vài phần lo lắng.
Khấu tiểu thư hiện đang là tâm điểm bàn tán của mọi người. Nếu tin đồn hai người họ cùng đi ăn lan ra ngoài, rất có thể sẽ sinh ra những lời dị nghị.
Tân Diệu dường như không bận tâm, chỉ khẽ gật đầu với tiểu nhị rồi điềm nhiên đề nghị lấy một gian nhã phòng.
Tửu quán tổng cộng chỉ có hai gian nhã phòng, lúc này đều đang trống. Hai người chọn một gian, rồi gọi món.
Trong lúc chờ thức ăn mang lên, Hạ Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói ra sự lo lắng của mình.
Nghe xong, Tân Diệu bật cười khẽ:
"Hạ đại nhân lo lắng cho thanh danh của ta sao? Ta còn cần nó làm gì? Chẳng lẽ Hạ đại nhân nghĩ rằng ta vẫn muốn lấy danh nghĩa Khấu tiểu thư mà xuất giá ư?"
Thứ nàng muốn, chỉ là đòi lại công đạo cho mẫu thân, để kẻ đã hại bà phải nhận sự trừng phạt xứng đáng.
Còn những thứ khác…
Tân Diệu ngước nhìn người nam nhân đối diện, ánh mắt sâu lắng.
Đến lúc đó, ngay cả mạng của nàng có giữ được hay không cũng chưa rõ, những điều khác đối với nàng đều quá xa xỉ.
"Nói cho cùng, ta vẫn là người được lợi."
Hạ Thanh Tiêu nhìn thiếu nữ với nụ cười rạng rỡ mà vẻ mặt thoáng ngỡ ngàng.
"Người khác biết ta và Hạ đại nhân giao hảo, ít nhất có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết, và những kẻ không nên tiếp xúc."
Ngón tay trắng muốt như ngọc cầm ấm trà, rót đầy chén trước mặt Hạ Thanh Tiêu.
"Vậy nên Hạ đại nhân đừng bận tâm những chuyện này nữa." Nói đến đây, tay Tân Diệu hơi khựng lại, như vừa nhận ra điều gì, vội tiếp lời:
"Nhưng thế này có phải ảnh hưởng đến thanh danh của Hạ đại nhân không? Có thể làm hỏng chuyện hôn sự sau này của ngài?"
Lời vừa dứt, nàng thầm tự trách mình thiếu suy nghĩ. Vì hầu hết mọi người đều e ngại Cẩm Y Vệ, nàng lại cho rằng Hạ Thanh Tiêu chẳng màng đến thanh danh.
Hai chữ "hôn sự" như tia lửa b.ắ.n ra, rơi trên gương mặt hắn. Hạ Thanh Tiêu xưa nay chưa từng nghĩ mình là người dễ xấu hổ, nhưng lúc này lại cảm nhận rõ sự nóng ran trên mặt.
Hắn nghĩ, có lẽ mình đã đỏ mặt.
Tân Diệu đặt ấm trà xuống, cúi mắt nhấp một ngụm trà.
Rõ ràng nàng chỉ đang nói chuyện nghiêm túc, vậy mà phản ứng của Hạ đại nhân lại khiến nàng như biến thành kẻ không đứng đắn…
Vừa nghèo lại vừa hay xấu hổ, rốt cuộc hắn làm thế nào mà trở thành Trấn phủ sứ Cẩm Y Vệ được cơ chứ?
Hạ Thanh Tiêu khẽ hắng giọng, mặt mày nhanh chóng trở lại bình thường:
"Khấu tiểu thư nghĩ nhiều rồi, ta không có ý định thành thân."
Hai chữ "thành thân" thoát ra trước mặt nàng, bỗng nhiên mang theo hơi ấm, mà dưới lớp ấm áp ấy là một sự xót xa khó gọi tên.
Hạ Thanh Tiêu không muốn nghĩ sâu, cũng chẳng hiểu tại sao.
Tân Diệu nghe vậy, thoáng ngạc nhiên nhướn mày:
"Hạ đại nhân không định lập gia đình?"
"Ừm."
Tân Diệu nhìn ra, lời hắn nói là nghiêm túc.
Nàng vốn không phải người hay tò mò, nhưng lúc này lại rất muốn hỏi lý do.
"Thức ăn lên rồi đây!" Bên ngoài nhã phòng, giọng tiểu nhị vang lên.
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị bưng khay bước vào, lần lượt đặt từng món lên bàn.
Hương thơm ngào ngạt của món ăn xua đi không khí trước đó, Tân Diệu dường như quên mất tò mò ban nãy, trở lại vai trò chủ nhà.
"Hạ đại nhân uống rượu không?"
"Chỉ uống trà thôi, buổi chiều còn việc ở nha môn." Hạ Thanh Tiêu khéo léo từ chối.
Bằng trực giác, hắn cảm thấy trước mặt nàng, tốt nhất phải giữ sự tỉnh táo tuyệt đối.
Tân Diệu cũng không cố ép, gắp một miếng lòng xào ớt đỏ, nhưng ánh mắt liếc qua người đối diện thì khựng lại.
Một bức tranh bỗng hiện lên trước mắt nàng, trong đó chính là người trước mặt và Nhị hoàng tử, Khánh Vương.