Truyền Thuyết Hùng Bá - Trang 3
Chương 58
Dịch: Mạc Nguyệt
Sau khi rời xa phạm vi băng cung, Lăng Ngạo Thiên chạy thẳng một đường không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng về đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lúc nửa đêm.
Hắn không chủ động đánh tiếng với các ám vệ túc trực xung quanh Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Dù sao họ cũng không thể lại gần nơi này nếu không có lệnh. Ở đây có rất nhiều bí mật mà hắn không muốn ai khác biết được. Nhưng để họ biết hắn đã trở về cũng tốt, như vậy Ân Thành cũng sẽ nhanh chóng biết tin, chí ít có thể yên tâm sớm hơn một chút.
Lăng Ngạo Thiên chẳng kịp thay quần áo, cũng lười chăm lo cho vết thương của mình. Hắn đi thẳng xuống phòng luyện đan bí ẩn nhất dưới tầng hầm.
Dưới lò luyện đan, lửa vẫn cháy liu riu, miệng lò bốc lên từng làn khói xanh, tạo ra khung cảnh vô cùng huyền bí, ảo mộng.
Lăng Ngạo Thiên lấy ra hai bình máu phượng, cất một bình vào ngăn chứa bí mật đã chất đầy băng đào dưới đáy biển sâu, rồi cầm bình còn lại từ từ đi đến lò luyện đan.
Các thành phần khác trong Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan có thể thành đan trước, luyện càng lâu thì càng loại bỏ được nhiều tạp chất, càng giúp dược tính phát huy nhanh hơn. Thế nên, ngay khi thu thập đủ các thành phần kia, hắn bắt đầu luyện luôn, đan cũng hình thành được khá lâu rồi, giờ chỉ cần cho thêm thành phần cuối cùng – máu phượng hoàng là có thể sử dụng.
Lăng Ngạo Thiên mở nắp lò, thấy ba viên đan tròn trịa, trơn nhẵn, tỏa ánh kim như mắt rồng lẳng lặng nằm ở giữa lò. Hắn hít một hơi thật sâu, để những cảm xúc sôi sục trong lòng lắng lại, rồi mở miệng bình ngọc, rót cả bình máu phượng vào giữa ba viên đan. Máu phượng nhanh chóng lan ra, vừa chạm vào đan dược lập tức bị hấp thu. Giờ phút này, ba viên đan như được bọc trong một đám mây dày đỏ máu, tầng mây xoay chuyển, đan dược cũng nhanh chóng thay đổi.
Hơn nửa canh giờ sau, một tiếng giòn vang như tiếng kêu của phượng hoàng trên chín tầng trời vang lên, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan cuối cùng cũng hoàn thành.
Lăng Ngạo Thiên tắt lửa, nhìn kĩ từng viên đan. Màu vàng sáng ban nãy đã trở thành màu vàng kim thuần khiết, bề mặt là những đường vằn đỏ máu nối liền không dứt, trông hết sức bí ẩn, cuốn hút.
Lăng Ngạo Thiên nỗ lực kháng cự sức hút không thể bỏ qua, lấy ra hai bình huyền ngọc nhỏ để cất đan dược, trong đó có một bình đựng hai viên. Sau đấy, hắn cất bình đựng một viên Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan vào ngăn chứa bí mật của một căn hầm khác được bố trí đầy bẫy rập. Trong này còn cất rất nhiều Huyết Bồ Đề đem về lần trước.
Tay phải nắm chặt bình đựng hai viên đan, Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng trở về phòng ngủ trên tầng hai của mình. Mãi đến khi ngồi trên giường, hắn mới cảm thấy toàn thân đau nhức, lồng nguc nhói lên từng hồi, vai trái ngấm nước biển lại càng đau đớn kịch liệt, như thể kinh mạch, máu thịt, xương cốt đều đang gào thét. Nhưng cao thủ truyền kỳ có nội lực hộ thể, mấy vết thương thế này vẫn chưa là gì. Hắn không có ý định xử lý chúng. Giờ phút này, hắn nhìn đăm đăm vào bình ngọc trong tay, mường tượng một lượt các bước, rồi vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp. Hắn ngồi khoanh chân trên giường, dốc hai viên đan vào miệng, nuốt thẳng.
Hắn nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận mỗi một thay đổi nhỏ bé trong cơ thể. Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan vừa vào ruột đã tỏa ra nhiệt lượng cực lớn, cứ như thiêu đốt dạ dày. Hắn điều động chân khí, mở cầu nối với trời đất, dẫn dắt sức mạnh nguyên bản bao bọc lấy viên đan, chuẩn bị từ từ hấp thu đan dược.
Nào ngờ, cả nội lực, chân khí lẫn sức mạnh nguyên bản vừa chạm vào Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan lập tức bị hấp thu, bao nhiêu cũng không đủ. Tức thì, nội lực, chân khí cạn hết, sức mạnh nguyên bản thì cuồn cuộn chảy vào trong, như thể bị cuốn đi bởi một sức hút khổng hồ.
Lăng Ngạo Thiên hốt hoảng. Chẳng lẽ hắn đã quá nhẹ dạ cả tin? Chẳng lẽ bản thảo đó có vấn đề, hắn đã bị lừa? Nhưng bất kể thế nào, tạm thời hắn không muốn truy tìm nguyên nhân. Hắn phải dốc hết sức thu lại sức sống của mình, vì nó đã bắt đầu bị Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan hút mất. Hắn không muốn bị hút thành thây khô!
Máu trong cơ thể chảy cuồn cuộn như một cơn lũ, mỗi một mạch máu đều đau đớn như sắp đứt. Nguyên khí thiên địa đã bắt đầu thâm nhập từ từng lỗ chân lông, chỉ trong thoáng chốc gây ra biết bao vết thương nhỏ trên da thịt hắn. Bộ áo trắng vốn đã thấm vài vết máu nay lại càng bị nhuộm cho đỏ rực. Nhưng máu cũng mau chóng ngừng chảy. Bởi vì Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan đã bắt đầu hấp thu máu.
Lăng Ngạo Thiên đã không thể kiểm soát sức lực trong cơ thể cùng tất cả mọi thứ, chỉ đành trơ mắt nhìn Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan hấp thụ không ngừng, đầu óc cũng dần mất tỉnh táo.
Nhưng hắn không cam lòng. Hắn cắn mạnh vào môi, thế mà một giọt máu cũng không có. Bởi toàn bộ máu trong người đều tập trung vào Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, màn sương máu bao phủ lấy nó, sấm sét trong chân khí và sức mạnh nguyên bản thì nổ ầm ầm. Hắn không biết mình nên có cảm tưởng gì. Chẳng lẽ cứ thế là hết? Phí bao công sức rốt cuộc lại hại chết chính mình. Đúng là trò cười bậc nhất thiên hạ!
Lăng Ngạo Thiên dần chìm vào hôn mê.
Khi hắn hoàn toàn mất hết tri giác, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan trong cơ thể nổ “uỳnh”, b4n ra ánh sáng vàng kim chói lọi, sau đó tất cả quay về tĩnh lặng.
Hắn ngã lăn xuống đất trong bộ dạng chật vật, bất tỉnh nhân sự.
Nhưng trong cơ thể hắn lúc này lại có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Ánh sáng vàng kim tỏa ra từ Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan thực ra chính là tinh hoa trong máu phượng hoàng. Ba giọt ánh kim lớn nhất, sáng nhất tiến vào trái tim yếu ớt gần như đã ngừng đập của Lăng Ngạo Thiên. Những sợi sáng vàng còn lại chạy khắp mạch máu trong cơ thể.
Thật ra Lăng Ngạo Thiên đã có được sức mạnh của máu phượng hoàng. Hắn phải trải qua tình trạng nguy hiểm thế này đều vì hắn quá nóng vội.
Nếu hắn ăn từng viên một, chắc chắn sẽ không thê thảm như bây giờ. Chỉ cần chờ hấp thụ hết viên đan đầu tiên rồi ăn thêm viên thứ hai là có thể an toàn, thuận lợi chuyển hóa máu trong cơ thể thành máu phượng hoàng.
Đằng này, hắn nốc một lúc hai viên, sức mạnh bùng nổ đâu chỉ là một cộng một bằng hai, mà là bội số của hai.
Theo lý thuyết, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan cùng lắm chỉ hấp thu hết máu trong cơ thể rồi dần chuyển hóa thành máu phượng. Bây giờ lại hấp thu được lượng lớn nội lực, chân khí và sức sống, thêm cả sức mạnh nguyên bản. Xét về lâu dài, đây thực sự là chuyện tốt có ước chưa chắc đã được. Lăng Ngạo Thiên xem như trong họa có phúc, mở ra tiềm lực phát triển vô hạn.
Nhưng hiện tại, hắn chắc chắn không cho rằng đây là chuyện tốt lành. Đầu tiên, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan không hấp thu và chuyển hóa dần máu trong cơ thể thành máu phượng, mà hút cạn chỉ trong thoáng chốc. Nếu hắn không phải cao thủ truyền kỳ, chắc chưa chờ đến lúc máu phượng xuất hiện đã ngỏm rồi. Vấn đề lớn nhất là toàn bộ máu trong cơ thể biến thành một ít máu phượng, thế thì phải chờ đến lúc nào mới sản sinh đủ máu lưu thông khắp cơ thể? Hiện tại, hắn mất máu đến 99%, rơi vào tình trạng tổn thương nặng nề, cận kề cái chết. Nếu là người bình thường thì gia đình lo chuẩn bị hậu sự luôn được rồi.
Tiếp đó, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan đã hút cạn nội lực của hắn. Sau này Lăng Ngạo Thiên uống thêm ít thuốc, ăn nhiều cơm canh để sản sinh thêm máu, thì cả công lực lẫn sức sống đều sẽ cuồn cuộn sinh sôi, tiềm lực vô hạn, ngoài công lực trong đan điền, bản thân huyết quản cũng tích tụ nội lực, sức sống cũng càng căng tràn. Phải có vận may trời ban mới được như thế. Nhưng vấn đề là bây giờ hắn chẳng còn chút nội lực nào, ngay cả sức sống cũng hao mất hơn nửa, phải từ từ điều dưỡng, tu luyện khá lâu mới dần hồi phục được. Nếu chỉ đơn giản như thế thôi thì cũng chẳng có gì to tát, dù sao nhiều cao thủ võ lâm đều từng thử tiêu hao hết nội lực, đây không phải vấn đề quá lớn. Nhưng sau khi lấy được máu phượng, hắn quá phấn khích, vừa luyện đan xong là hấp tấp ăn luôn, hoàn toàn quên mất mình đang bị thương nặng. Nếu chữa thương trước rồi ăn hai viên đan này thì đã chẳng làm sao. Đằng này, hắn nghiễm nhiên cho rằng Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan có thể chữa lành mọi vết thương, thế nên mới rơi vào tình cảnh nội lực cạn kiệt như bây giờ.
Với thực lực vốn có của hắn, tim trúng một chưởng, vai trái nát hết cũng không phải vết thương nghiêm trọng, sau khi trúng chiêu hắn còn chạy đường dài về Thiên Sơn rồi đi luyện đan cơ mà. Nhưng với một người mất hết nội lực, đây thực sự là vết thương vô cùng nguy hiểm. Chỉ riêng trái tim trúng một chưởng đã nguy lắm rồi, lại thêm vai trái không có chân khí bảo vệ, cơn đau ấy đủ khiến người ta vật vã, mà không thể dẫn dắt sức mạnh nguyên bản chữa lành thì e là sẽ tàn phế một thời gian dài. Thảm nhất là bang chủ đại nhân của chúng ta chỉ còn vài giọt máu. Nếu dám dùng mấy giọt máu phượng quý báu này để chữa thương thì sẽ khỏi nhanh thôi. Nhưng nếu mất đi vài giọt cơ bản này, tốc độ sản sinh máu mới sẽ giảm mạnh, dù vết thương lành lại, cơ thể cũng suy yếu. Tất nhiên là hắn sẽ không chọn cách lợi bất cập hại này rồi.
Cuối cùng, Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn không hay biết những chuyện đang xảy ra. Hắn chỉ có thể nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo trong tình trạng thê thảm, không biết sẽ còn hôn mê bao lâu. Đúng là đêm dài đằng đẵng.
Sau khi rời xa phạm vi băng cung, Lăng Ngạo Thiên chạy thẳng một đường không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng về đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lúc nửa đêm.
Hắn không chủ động đánh tiếng với các ám vệ túc trực xung quanh Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Dù sao họ cũng không thể lại gần nơi này nếu không có lệnh. Ở đây có rất nhiều bí mật mà hắn không muốn ai khác biết được. Nhưng để họ biết hắn đã trở về cũng tốt, như vậy Ân Thành cũng sẽ nhanh chóng biết tin, chí ít có thể yên tâm sớm hơn một chút.
Lăng Ngạo Thiên chẳng kịp thay quần áo, cũng lười chăm lo cho vết thương của mình. Hắn đi thẳng xuống phòng luyện đan bí ẩn nhất dưới tầng hầm.
Dưới lò luyện đan, lửa vẫn cháy liu riu, miệng lò bốc lên từng làn khói xanh, tạo ra khung cảnh vô cùng huyền bí, ảo mộng.
Lăng Ngạo Thiên lấy ra hai bình máu phượng, cất một bình vào ngăn chứa bí mật đã chất đầy băng đào dưới đáy biển sâu, rồi cầm bình còn lại từ từ đi đến lò luyện đan.
Các thành phần khác trong Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan có thể thành đan trước, luyện càng lâu thì càng loại bỏ được nhiều tạp chất, càng giúp dược tính phát huy nhanh hơn. Thế nên, ngay khi thu thập đủ các thành phần kia, hắn bắt đầu luyện luôn, đan cũng hình thành được khá lâu rồi, giờ chỉ cần cho thêm thành phần cuối cùng – máu phượng hoàng là có thể sử dụng.
Lăng Ngạo Thiên mở nắp lò, thấy ba viên đan tròn trịa, trơn nhẵn, tỏa ánh kim như mắt rồng lẳng lặng nằm ở giữa lò. Hắn hít một hơi thật sâu, để những cảm xúc sôi sục trong lòng lắng lại, rồi mở miệng bình ngọc, rót cả bình máu phượng vào giữa ba viên đan. Máu phượng nhanh chóng lan ra, vừa chạm vào đan dược lập tức bị hấp thu. Giờ phút này, ba viên đan như được bọc trong một đám mây dày đỏ máu, tầng mây xoay chuyển, đan dược cũng nhanh chóng thay đổi.
Hơn nửa canh giờ sau, một tiếng giòn vang như tiếng kêu của phượng hoàng trên chín tầng trời vang lên, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan cuối cùng cũng hoàn thành.
Lăng Ngạo Thiên tắt lửa, nhìn kĩ từng viên đan. Màu vàng sáng ban nãy đã trở thành màu vàng kim thuần khiết, bề mặt là những đường vằn đỏ máu nối liền không dứt, trông hết sức bí ẩn, cuốn hút.
Lăng Ngạo Thiên nỗ lực kháng cự sức hút không thể bỏ qua, lấy ra hai bình huyền ngọc nhỏ để cất đan dược, trong đó có một bình đựng hai viên. Sau đấy, hắn cất bình đựng một viên Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan vào ngăn chứa bí mật của một căn hầm khác được bố trí đầy bẫy rập. Trong này còn cất rất nhiều Huyết Bồ Đề đem về lần trước.
Tay phải nắm chặt bình đựng hai viên đan, Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng trở về phòng ngủ trên tầng hai của mình. Mãi đến khi ngồi trên giường, hắn mới cảm thấy toàn thân đau nhức, lồng nguc nhói lên từng hồi, vai trái ngấm nước biển lại càng đau đớn kịch liệt, như thể kinh mạch, máu thịt, xương cốt đều đang gào thét. Nhưng cao thủ truyền kỳ có nội lực hộ thể, mấy vết thương thế này vẫn chưa là gì. Hắn không có ý định xử lý chúng. Giờ phút này, hắn nhìn đăm đăm vào bình ngọc trong tay, mường tượng một lượt các bước, rồi vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp. Hắn ngồi khoanh chân trên giường, dốc hai viên đan vào miệng, nuốt thẳng.
Hắn nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận mỗi một thay đổi nhỏ bé trong cơ thể. Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan vừa vào ruột đã tỏa ra nhiệt lượng cực lớn, cứ như thiêu đốt dạ dày. Hắn điều động chân khí, mở cầu nối với trời đất, dẫn dắt sức mạnh nguyên bản bao bọc lấy viên đan, chuẩn bị từ từ hấp thu đan dược.
Nào ngờ, cả nội lực, chân khí lẫn sức mạnh nguyên bản vừa chạm vào Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan lập tức bị hấp thu, bao nhiêu cũng không đủ. Tức thì, nội lực, chân khí cạn hết, sức mạnh nguyên bản thì cuồn cuộn chảy vào trong, như thể bị cuốn đi bởi một sức hút khổng hồ.
Lăng Ngạo Thiên hốt hoảng. Chẳng lẽ hắn đã quá nhẹ dạ cả tin? Chẳng lẽ bản thảo đó có vấn đề, hắn đã bị lừa? Nhưng bất kể thế nào, tạm thời hắn không muốn truy tìm nguyên nhân. Hắn phải dốc hết sức thu lại sức sống của mình, vì nó đã bắt đầu bị Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan hút mất. Hắn không muốn bị hút thành thây khô!
Máu trong cơ thể chảy cuồn cuộn như một cơn lũ, mỗi một mạch máu đều đau đớn như sắp đứt. Nguyên khí thiên địa đã bắt đầu thâm nhập từ từng lỗ chân lông, chỉ trong thoáng chốc gây ra biết bao vết thương nhỏ trên da thịt hắn. Bộ áo trắng vốn đã thấm vài vết máu nay lại càng bị nhuộm cho đỏ rực. Nhưng máu cũng mau chóng ngừng chảy. Bởi vì Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan đã bắt đầu hấp thu máu.
Lăng Ngạo Thiên đã không thể kiểm soát sức lực trong cơ thể cùng tất cả mọi thứ, chỉ đành trơ mắt nhìn Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan hấp thụ không ngừng, đầu óc cũng dần mất tỉnh táo.
Nhưng hắn không cam lòng. Hắn cắn mạnh vào môi, thế mà một giọt máu cũng không có. Bởi toàn bộ máu trong người đều tập trung vào Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, màn sương máu bao phủ lấy nó, sấm sét trong chân khí và sức mạnh nguyên bản thì nổ ầm ầm. Hắn không biết mình nên có cảm tưởng gì. Chẳng lẽ cứ thế là hết? Phí bao công sức rốt cuộc lại hại chết chính mình. Đúng là trò cười bậc nhất thiên hạ!
Lăng Ngạo Thiên dần chìm vào hôn mê.
Khi hắn hoàn toàn mất hết tri giác, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan trong cơ thể nổ “uỳnh”, b4n ra ánh sáng vàng kim chói lọi, sau đó tất cả quay về tĩnh lặng.
Hắn ngã lăn xuống đất trong bộ dạng chật vật, bất tỉnh nhân sự.
Nhưng trong cơ thể hắn lúc này lại có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Ánh sáng vàng kim tỏa ra từ Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan thực ra chính là tinh hoa trong máu phượng hoàng. Ba giọt ánh kim lớn nhất, sáng nhất tiến vào trái tim yếu ớt gần như đã ngừng đập của Lăng Ngạo Thiên. Những sợi sáng vàng còn lại chạy khắp mạch máu trong cơ thể.
Thật ra Lăng Ngạo Thiên đã có được sức mạnh của máu phượng hoàng. Hắn phải trải qua tình trạng nguy hiểm thế này đều vì hắn quá nóng vội.
Nếu hắn ăn từng viên một, chắc chắn sẽ không thê thảm như bây giờ. Chỉ cần chờ hấp thụ hết viên đan đầu tiên rồi ăn thêm viên thứ hai là có thể an toàn, thuận lợi chuyển hóa máu trong cơ thể thành máu phượng hoàng.
Đằng này, hắn nốc một lúc hai viên, sức mạnh bùng nổ đâu chỉ là một cộng một bằng hai, mà là bội số của hai.
Theo lý thuyết, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan cùng lắm chỉ hấp thu hết máu trong cơ thể rồi dần chuyển hóa thành máu phượng. Bây giờ lại hấp thu được lượng lớn nội lực, chân khí và sức sống, thêm cả sức mạnh nguyên bản. Xét về lâu dài, đây thực sự là chuyện tốt có ước chưa chắc đã được. Lăng Ngạo Thiên xem như trong họa có phúc, mở ra tiềm lực phát triển vô hạn.
Nhưng hiện tại, hắn chắc chắn không cho rằng đây là chuyện tốt lành. Đầu tiên, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan không hấp thu và chuyển hóa dần máu trong cơ thể thành máu phượng, mà hút cạn chỉ trong thoáng chốc. Nếu hắn không phải cao thủ truyền kỳ, chắc chưa chờ đến lúc máu phượng xuất hiện đã ngỏm rồi. Vấn đề lớn nhất là toàn bộ máu trong cơ thể biến thành một ít máu phượng, thế thì phải chờ đến lúc nào mới sản sinh đủ máu lưu thông khắp cơ thể? Hiện tại, hắn mất máu đến 99%, rơi vào tình trạng tổn thương nặng nề, cận kề cái chết. Nếu là người bình thường thì gia đình lo chuẩn bị hậu sự luôn được rồi.
Tiếp đó, Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan đã hút cạn nội lực của hắn. Sau này Lăng Ngạo Thiên uống thêm ít thuốc, ăn nhiều cơm canh để sản sinh thêm máu, thì cả công lực lẫn sức sống đều sẽ cuồn cuộn sinh sôi, tiềm lực vô hạn, ngoài công lực trong đan điền, bản thân huyết quản cũng tích tụ nội lực, sức sống cũng càng căng tràn. Phải có vận may trời ban mới được như thế. Nhưng vấn đề là bây giờ hắn chẳng còn chút nội lực nào, ngay cả sức sống cũng hao mất hơn nửa, phải từ từ điều dưỡng, tu luyện khá lâu mới dần hồi phục được. Nếu chỉ đơn giản như thế thôi thì cũng chẳng có gì to tát, dù sao nhiều cao thủ võ lâm đều từng thử tiêu hao hết nội lực, đây không phải vấn đề quá lớn. Nhưng sau khi lấy được máu phượng, hắn quá phấn khích, vừa luyện đan xong là hấp tấp ăn luôn, hoàn toàn quên mất mình đang bị thương nặng. Nếu chữa thương trước rồi ăn hai viên đan này thì đã chẳng làm sao. Đằng này, hắn nghiễm nhiên cho rằng Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan có thể chữa lành mọi vết thương, thế nên mới rơi vào tình cảnh nội lực cạn kiệt như bây giờ.
Với thực lực vốn có của hắn, tim trúng một chưởng, vai trái nát hết cũng không phải vết thương nghiêm trọng, sau khi trúng chiêu hắn còn chạy đường dài về Thiên Sơn rồi đi luyện đan cơ mà. Nhưng với một người mất hết nội lực, đây thực sự là vết thương vô cùng nguy hiểm. Chỉ riêng trái tim trúng một chưởng đã nguy lắm rồi, lại thêm vai trái không có chân khí bảo vệ, cơn đau ấy đủ khiến người ta vật vã, mà không thể dẫn dắt sức mạnh nguyên bản chữa lành thì e là sẽ tàn phế một thời gian dài. Thảm nhất là bang chủ đại nhân của chúng ta chỉ còn vài giọt máu. Nếu dám dùng mấy giọt máu phượng quý báu này để chữa thương thì sẽ khỏi nhanh thôi. Nhưng nếu mất đi vài giọt cơ bản này, tốc độ sản sinh máu mới sẽ giảm mạnh, dù vết thương lành lại, cơ thể cũng suy yếu. Tất nhiên là hắn sẽ không chọn cách lợi bất cập hại này rồi.
Cuối cùng, Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn không hay biết những chuyện đang xảy ra. Hắn chỉ có thể nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo trong tình trạng thê thảm, không biết sẽ còn hôn mê bao lâu. Đúng là đêm dài đằng đẵng.