Truyền Thuyết Hùng Bá - Trang 3
Chương 28
Đoạn Soái không ngờ rằng sau bao năm trời lại nhận được thư khiêu chiến của Nhiếp Nhân Vương, khiến cõi lòng vốn đã yên ả một lần nữa lại dậy sóng, khát khao chấn hưng nhà họ Đoạn lại rực lên cháy bỏng.
Hôm nay chính là ngày hẹn quyết chiến với Nhiếp Nhân Vương. Có điều, Đoạn Lãng vẫn phải ra bờ sông đo mực nước như mọi ngày.
Nó cầm một sợi dây thừng thô và dài, cứ vài mét lại buộc một hòn đá nhỏ, dùng để ném xuống sông đo mực nước, đầu còn lại của dây thừng thì buộc chắc vào một tảng đá lớn bên bờ sông.
Đoạn Lãng cẩn thận từng li từng tí kéo dây thừng lên, phát hiện phần dây bị ướt dài hơn hôm qua rất nhiều, suy ra mực nước lại dâng lên. Nó tự nhủ: “Ừm, mực nước lại dâng lên rồi, cha mà biết chắc vui lắm đây.”
Từ khi Đoạn Lãng sáu tuổi, Đoạn Soái đã bảo nó đi đo mực nước sông ba lần mỗi ngày, chưa gián đoạn bao giờ.
Đúng lúc đó, một con thuyền nhỏ bị cuốn theo dòng chảy xiết của sông, đột nhiên lao thẳng tới bờ, sắp sửa đâm vỡ nát tới nơi.
Ngay khoảnh khắc đó, hai bóng người nhanh như tia chớp đột nhiên lao ra, nhảy lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bờ.
Hai người nọ một già một trẻ, người đứng tuổi lưng đeo đại đao, hai mắt sáng ngời khiến người ta nhìn vào mà thấy rùng mình. Người còn trẻ từ gương mặt đến thần thái đều rất ôn hòa, rồi lại có phần bất đắc dĩ, đứng bên người đứng tuổi kia quả là khác nhau một trời một vực.
Đoạn Lãng dù ở suốt trên Nhạc Sơn, chưa gặp người giang hồ bao giờ, nhưng từ khí độ của hai người này, nó có thể nhìn ra họ xuất thân giang hồ. Hơn nữa, nếu đoán không nhầm, người đứng tuổi kia chắc hẳn là người đến quyết chiến với phụ thân Đoạn Soái của nó hôm nay, Nhiếp Nhân Vương.
Đúng vậy, Đoạn Lãng đoán không sai.
Hai người nọ chính là cha con Nhiếp Nhân Vương!
Đoạn Lãng vội vàng đến gần, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhân Vương thân hình cao lớn, cảm giác như ma thần bễ nghễ chúng sinh, không khỏi hỏi: “Xin hỏi tiền bối có phải là … Bắc Ẩm Nhiếp tiền bối?”
Nhiếp Nhân Vương “ừm” một tiếng. Nhiếp Phong đứng sau vẫn luôn có vẻ lo âu.
Đoạn Lãng nghĩ thầm: “A, thiếu niên tóc dài này đích thị là Nhiếp Phong, con trai Nhiếp tiền bối rồi. Sao lại có vẻ mặt buồn rầu lo âu như thể đi đưa tiễn người chết thế này?”
Đoạn Lãng biết hôm nay là ngày hẹn quyết chiến của phụ thân nó và Nhiếp Nhân Vương, nhưng một đứa trẻ như nó nào nghĩ được rằng luận võ giữa tuyệt thế cao thủ với nhau đâu chỉ đơn giản là phân thắng bại, thực chất thì là đấu đến ngươi sống ta chết mới thôi.
Nhiều năm nay Nhiếp Phong bôn ba trên giang hồ, mới mười một tuổi mà đã có cảm giác mệt mỏi chán chường. Hắn quá rõ trận chiến này sẽ gây tổn thất nhường nào đến hai nhà Đoạn, Nhiếp. Đoạn Lãng không biết hậu quả của lần quyết chiến này, vẫn lấy đó làm tự hào, trong đầu còn nảy ra ý nghĩ tinh nghịch: “Ừm, dám tìm cha ta quyết chiến ư? Được lắm! Trước hết để ngươi xem sự lợi hại của bản thiếu gia!”
Nó vừa nghĩ thầm vừa nói với Nhiếp Nhân Vương: “Tiền bối, vãn bối là Đoạn Lãng, từ lâu gia phụ Nam Lân Kiếm Thủ đã lệnh cho ta phải cung kính tiếp đãi ngài. Mời tiền bối đi cùng vãn bối, bên kia có đường tắt.”
Lời vừa dứt, thân hình liền nhảy lên cao, chạy dọc theo bàn chân Nhạc Sơn Đại Phật, mượn vách đá lởm chởm để lấy đà nhảy bật lên đầu gối tượng Phật, thân thủ quả không tầm thường.
Đoạn Gia Trang nằm phía sau đỉnh Đại Phật, vốn có thể men theo đường núi mà đi, đằng này Đoạn Lãng lại nhảy thẳng lên đầu gối Phật. Thật ra đây cũng là bệnh chung của những người tập võ, nó muốn khoe thân pháp nhà họ Đoạn nó học được từ cha nó, đồng thời cũng muốn xem Nhiếp Nhân Vương có mấy phần bản lĩnh.
Nào ngờ Nhiếp Nhân Vương vừa động thân hình liền lao đi như tên bắn, không cần mượn lực từ các mỏm đá, trực tiếp nhảy lên đầu gối tượng Phật. Đoạn Lãng vừa thấy liền giật mình, nghĩ bụng: “Oa! Khinh công tuyệt quá!”
Nhưng điều làm Đoạn Lãng ngạc nhiên nhất đó là con trai Nhiếp Phong của Nhiếp Nhân Vương. Ngay khi Nhiếp Nhân Vương lao đi, Nhiếp Phong liền theo sát sau đó, thân hình nhanh như gió, gần như đồng thời nhảy lên đầu gối Phật với phụ thân.
Từ chân tượng Phật lên đến đầu gối cách chừng mười trượng. Đoạn Lãng vốn tưởng khinh công của Nhiếp Nhân Vương đã đủ xuất thần rồi, ai ngờ chứng kiến thân pháp của Nhiếp Phong xong còn làm nó ngơ ngẩn hơn, cứ đứng đó trợn tròn mắt há hốc mồm ra nhìn, mãi sau mới gãi đầu cười nói: “Ha ha … tiền bối khinh công cao tuyệt, khiến người khác cam bái hạ phong.”
Đây thực sự là lời nói thật lòng. Nhưng Đoạn Lãng còn khâm phục Nhiếp Phong nữa. Nó nghiêng người nhìn người anh em tóc dài vẫn trầm mặc nãy giờ, nghĩ thầm: “Nhiếp Phong này chắc chắn không lớn hơn mình mấy tuổi, vậy mà khinh công đã sánh ngang với phụ thân hắn. Nhưng không sao, vài năm nữa mình mới đến tuổi đó, chỉ cần bản thiếu gia siêng năng khổ luyện, sau này chắc chắn sẽ xuất sắc hơn hắn.”
Vì từ nhỏ đã phải gánh vác trọng trách phục hưng nhà họ Đoạn, cho nên nó rất hay so sánh với người khác, cũng hiếu thắng vô cùng.
Nhiếp Nhân Vương vừa lên đến đầu gối tượng Phật liền cảm nhận được khí thế mãnh liệt từ đỉnh Phật lao thẳng xuống, đè ép khiến người ta không thở nổi. Là kiếm khí, kiếm khí của Đoạn Soái!
Nhiếp Nhân Vương ngẩng lên nhìn đỉnh tượng Phật, nghĩ thầm: “Kiếm khí thật sắc bén! Đoạn Soái, ngươi đã đợi suốt năm năm, hôm nay ta liền tới cho ngươi toại nguyện.”
Tháo Tuyết Ẩm đeo trên lưng xuống, giao cho Nhiếp Phong đứng bên cạnh, dặn dò: “Phong Nhi, con tạm thời ở lại đây, thay cha bảo vệ Tuyết Ẩm.”
Cha già lâm trận bỏ đao, Nhiếp Phong không biết rút cuộc phụ thân mình nghĩ gì, lòng càng thêm lo lắng, bật thốt lên: “Cha …”
Nhiếp Nhân Vương cười khẽ một tiếng: “Đừng lo, trận này cha tất sẽ thắng, nhất định sẽ trở về cùng con sống nốt quãng đời còn lại.”
Lúc bấy giờ, Đoạn Lãng thấy hai người toàn nói mấy câu mà nó không hiểu được, bèn tiến lên phía trước nói: “Tiền bối, cha ta đang ở trong tòa lầu đằng sau đỉnh tượng Phật không xa chờ ngài, xin để vãn bối dẫn đường cho ngài.”
Nó đang định cất bước thì Nhiếp Nhân Vương ngăn lại: “Không cần! Ta có thể cảm nhận được hắn đang ở đâu.”
Nói rồi thân hình nhảy vọt lên như một trận cuồng phong, lao thẳng về phía đỉnh tượng Phật.
Trên đầu gối tượng Phật chỉ còn lại hai đứa trẻ là Nhiếp Phong và Đoạn Lãng. Nhiếp Phong chăm chú nhìn theo bóng cha mình khuất dần, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, như có cảm giác lần này ra đi sẽ không bao giờ còn gặp lại.
Đoạn Lãng mới tám tuổi, vẫn còn nét ngây thơ, thấy Nhiếp Phong lo lắng thế liền nảy ra một ý, nghĩ bụng: “Khinh công hắn tuy là tốt, nhưng không có nghĩa là võ công cũng cao cường. Được! Trước hết để ta thử ngươi một phen!”
Nghĩ đến đó, Đoạn Lãng tiện tay nhặt dưới đất lên một cành cây khô dài chừng hai thước, thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới sau lưng Nhiếp Phong, giơ cành khô lên nhắm thẳng vào lưng hắn, nghĩ bụng Nhiếp Phong có trúng chiêu cũng chỉ đau lưng là cùng.
Nào ngờ còn chưa xuất chiêu, Nhiếp Phong không quay đầu cũng chẳng cử động lại đột nhiên lên tiếng: “Chiêu ‘Bạch Hạc Trường Minh’ này của ngươi vốn là chiêu thức tốt, đáng tiếc ngươi chân trụ không vững, khí tức không tinh khiết, xuất kiếm vô lực, ba huyệt Khảm, Kiên Tỉnh và Khúc Trì chính là sơ hở lớn.”
Đoạn Lãng sững người tại chỗ, nói: “Oa, ngươi không nhìn ta làm sao mà … biết được?”
Nhiếp Phong thản nhiên đáp: “Nghe thấy.”
Đoạn Lãng lấy làm hiếu kỳ: “Cái gì? Nghe … nghe thấy ư? Đây là cái thế thần công gì vậy?”
Nhiếp Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào Đoạn lãng, mỉm cười đáp: “Không phải cái thế thần công gì cả, chỉ là ta từ ba tuổi liền tu tập Băng Tâm Quyết, lòng lúc nào cũng tĩnh tại điềm nhiên, trời sập không hãi.”
Đoạn Lãng thấy Nhiếp Phong nãy giờ lo lắng không yên nay đột nhiên mỉm cười, không kìm được cũng cười rộ lên, nói: “Ra thế. Tâm lạnh như băng, trời sập cũng không sợ. Thần kỳ thật đấy, không phải võ công mà lại có công hiệu thần diệu như vậy, quả là cao thâm!”
Nói đến đó, hai đứa trẻ cùng mỉm cười, khoảng cách được thu hẹp lại rất nhiều.
Nhiếp Phong rất vui, vì hắn chợt nhận ra bao năm qua mình chưa cười lần nào, hôm nay có thể mỉm cười lần nữa, có lẽ là do Đoạn Lãng chọc cười, cũng có lẽ vì Đoạn Lãng là trẻ con, cho nên dễ bắt chuyện hơn chăng?
Nhưng đúng lúc đó, Nhiếp Phong đột nhiên biến sắc.
Hắn cảm thấy xung quanh tràn ngập một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác này hẳn là …
Thế gian vạn vật chung quy luôn cho người ta một cảm giác khác biệt. Ví dụ như tuyết cho ta cảm giác lạnh băng, lửa cho ta cảm giác nóng rực, thú dữ cho ta cảm giác hung mãnh. Đầy tớ người hầu khiến ta thấy hèn mọn, tài tử làm ta thấy tao nhã, mà bá vương thì cho ta cảm giác không ai bì nổi.
Nhưng, tất cả đều không sánh bằng cảm giác phức tạp tràn ngập khắp xung quanh Nhiếp Phong bây giờ.
Một cảm giác vừa cô độc vừa bận lòng vương vấn.
Cảm giác như cánh cửa trái tim đã bị đóng chặt, chôn vùi trong lớp băng dày. Nhưng trái tim này dường như lại vì nhớ đến điều gì đó mà dịu đi, vì vậy tuy cô độc nhưng lại vấn vương, rất mâu thuẫn.
Thật thần kỳ, Nhiếp Phong ấy vậy mà lại bị cảm giác mâu thuẫn này thu hút. Hắn vội vàng tập trung tinh thần, dùng Băng Tâm Quyết để tĩnh tâm cảm nhận, cuối cùng phát hiện ra nguồn gốc của cảm giác này.
Ở dưới đầu gối tượng Phật!
Hắn nhanh chóng đi đến mép đầu gối tượng Phật nhìn xuống, bắt gặp một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn đang đứng trên chân tượng, nhìn l3n đỉnh Nhạc Sơn Đại Phật cao cao.
Thiếu niên kia một thân áo đen như mực, đôi mắt lạnh lùng với hàng lông mày thẳng, trong sự kiên cường có ẩn chút u sầu, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa nét ôn hòa nhàn nhạt, khiến người ta không đoán được tâm tư.
Thiếu niên kia chăm chú nhìn đỉnh Nhạc Sơn Đại Phật, rồi như phát hiện có người nhìn mình, đưa mắt liếc về phía Nhiếp Phong.
Chỉ một cái liếc mắt mà khiến Nhiếp Phong không khỏi rùng mình.
Thiếu niên áo đen này ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn rợn cả người, chút tình cảm ấm áp trong mắt thiếu niên khi nãy nay chẳng còn chút nào, khi nhìn Nhiếp Phong lập tức biến thành băng lạnh sương giá.
May mà ánh mắt thiếu niên ngoài lạnh lùng ra không còn gì khác, xem ra thiếu niên không có địch ý với Nhiếp Phong.
Nhưng trước khi hai tuyệt thế cao thủ quyết chiến sinh tử, vào lúc này tại nơi này lại xuất hiện một thiếu niên đặc biệt như vậy, nhìn thì tưởng như không liên quan đến nhau, Nhiếp Phong lại có một giác lạ kỳ, rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra …
Đang lúc hắn thất thần thì chợt nghe tiếng Đoạn Lãng đằng sau nói: “Nhiếp Phong, ngươi đang nhìn gì thế?”
Nhiếp Phong quay đầu lại, cười đáp: “Không có gì. Ta nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới chân tượng Phật.”
Nói xong quay đầu chỉ xuống dưới chân tượng, rồi bỗng giật mình.
Trên chân tượng bỗng nhiên trống hoắc không có một bóng người, thiếu niên áo đen lúc nãy đã biến đâu mất.
“Thiếu niên nào? Làm gì có ai, Nhiếp Phong, chắc là ngươi thấy quỷ rồi!”
Quỷ?
Nhiếp Phong càng thấy bất an. Chân tượng Phật cách đình nghỉ mát hoặc những chỗ ẩn mật gần nhất cũng phải đến hai mươi trượng. Vừa rồi hắn chỉ quay đầu nói một câu với Đoạn Lãng thôi, vậy mà thiếu niên áo đen đã biến mất tăm. Nếu không phải quỷ, thì khinh công với thân pháp phải vào hàng thượng thừa, chắc chắn không thua kém hắn.
Nhưng Nhiếp Phong khẳng định đó không phải quỷ, vì cảm giác toát ra từ thiếu niên đó lúc nãy vô cùng chân thật.
Nhiếp Phong hơi ngẩn người.
Hắn nào nghĩ đến, đây chính là cuộc gặp gỡ định mệnh!
Hôm nay chính là ngày hẹn quyết chiến với Nhiếp Nhân Vương. Có điều, Đoạn Lãng vẫn phải ra bờ sông đo mực nước như mọi ngày.
Nó cầm một sợi dây thừng thô và dài, cứ vài mét lại buộc một hòn đá nhỏ, dùng để ném xuống sông đo mực nước, đầu còn lại của dây thừng thì buộc chắc vào một tảng đá lớn bên bờ sông.
Đoạn Lãng cẩn thận từng li từng tí kéo dây thừng lên, phát hiện phần dây bị ướt dài hơn hôm qua rất nhiều, suy ra mực nước lại dâng lên. Nó tự nhủ: “Ừm, mực nước lại dâng lên rồi, cha mà biết chắc vui lắm đây.”
Từ khi Đoạn Lãng sáu tuổi, Đoạn Soái đã bảo nó đi đo mực nước sông ba lần mỗi ngày, chưa gián đoạn bao giờ.
Đúng lúc đó, một con thuyền nhỏ bị cuốn theo dòng chảy xiết của sông, đột nhiên lao thẳng tới bờ, sắp sửa đâm vỡ nát tới nơi.
Ngay khoảnh khắc đó, hai bóng người nhanh như tia chớp đột nhiên lao ra, nhảy lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bờ.
Hai người nọ một già một trẻ, người đứng tuổi lưng đeo đại đao, hai mắt sáng ngời khiến người ta nhìn vào mà thấy rùng mình. Người còn trẻ từ gương mặt đến thần thái đều rất ôn hòa, rồi lại có phần bất đắc dĩ, đứng bên người đứng tuổi kia quả là khác nhau một trời một vực.
Đoạn Lãng dù ở suốt trên Nhạc Sơn, chưa gặp người giang hồ bao giờ, nhưng từ khí độ của hai người này, nó có thể nhìn ra họ xuất thân giang hồ. Hơn nữa, nếu đoán không nhầm, người đứng tuổi kia chắc hẳn là người đến quyết chiến với phụ thân Đoạn Soái của nó hôm nay, Nhiếp Nhân Vương.
Đúng vậy, Đoạn Lãng đoán không sai.
Hai người nọ chính là cha con Nhiếp Nhân Vương!
Đoạn Lãng vội vàng đến gần, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhân Vương thân hình cao lớn, cảm giác như ma thần bễ nghễ chúng sinh, không khỏi hỏi: “Xin hỏi tiền bối có phải là … Bắc Ẩm Nhiếp tiền bối?”
Nhiếp Nhân Vương “ừm” một tiếng. Nhiếp Phong đứng sau vẫn luôn có vẻ lo âu.
Đoạn Lãng nghĩ thầm: “A, thiếu niên tóc dài này đích thị là Nhiếp Phong, con trai Nhiếp tiền bối rồi. Sao lại có vẻ mặt buồn rầu lo âu như thể đi đưa tiễn người chết thế này?”
Đoạn Lãng biết hôm nay là ngày hẹn quyết chiến của phụ thân nó và Nhiếp Nhân Vương, nhưng một đứa trẻ như nó nào nghĩ được rằng luận võ giữa tuyệt thế cao thủ với nhau đâu chỉ đơn giản là phân thắng bại, thực chất thì là đấu đến ngươi sống ta chết mới thôi.
Nhiều năm nay Nhiếp Phong bôn ba trên giang hồ, mới mười một tuổi mà đã có cảm giác mệt mỏi chán chường. Hắn quá rõ trận chiến này sẽ gây tổn thất nhường nào đến hai nhà Đoạn, Nhiếp. Đoạn Lãng không biết hậu quả của lần quyết chiến này, vẫn lấy đó làm tự hào, trong đầu còn nảy ra ý nghĩ tinh nghịch: “Ừm, dám tìm cha ta quyết chiến ư? Được lắm! Trước hết để ngươi xem sự lợi hại của bản thiếu gia!”
Nó vừa nghĩ thầm vừa nói với Nhiếp Nhân Vương: “Tiền bối, vãn bối là Đoạn Lãng, từ lâu gia phụ Nam Lân Kiếm Thủ đã lệnh cho ta phải cung kính tiếp đãi ngài. Mời tiền bối đi cùng vãn bối, bên kia có đường tắt.”
Lời vừa dứt, thân hình liền nhảy lên cao, chạy dọc theo bàn chân Nhạc Sơn Đại Phật, mượn vách đá lởm chởm để lấy đà nhảy bật lên đầu gối tượng Phật, thân thủ quả không tầm thường.
Đoạn Gia Trang nằm phía sau đỉnh Đại Phật, vốn có thể men theo đường núi mà đi, đằng này Đoạn Lãng lại nhảy thẳng lên đầu gối Phật. Thật ra đây cũng là bệnh chung của những người tập võ, nó muốn khoe thân pháp nhà họ Đoạn nó học được từ cha nó, đồng thời cũng muốn xem Nhiếp Nhân Vương có mấy phần bản lĩnh.
Nào ngờ Nhiếp Nhân Vương vừa động thân hình liền lao đi như tên bắn, không cần mượn lực từ các mỏm đá, trực tiếp nhảy lên đầu gối tượng Phật. Đoạn Lãng vừa thấy liền giật mình, nghĩ bụng: “Oa! Khinh công tuyệt quá!”
Nhưng điều làm Đoạn Lãng ngạc nhiên nhất đó là con trai Nhiếp Phong của Nhiếp Nhân Vương. Ngay khi Nhiếp Nhân Vương lao đi, Nhiếp Phong liền theo sát sau đó, thân hình nhanh như gió, gần như đồng thời nhảy lên đầu gối Phật với phụ thân.
Từ chân tượng Phật lên đến đầu gối cách chừng mười trượng. Đoạn Lãng vốn tưởng khinh công của Nhiếp Nhân Vương đã đủ xuất thần rồi, ai ngờ chứng kiến thân pháp của Nhiếp Phong xong còn làm nó ngơ ngẩn hơn, cứ đứng đó trợn tròn mắt há hốc mồm ra nhìn, mãi sau mới gãi đầu cười nói: “Ha ha … tiền bối khinh công cao tuyệt, khiến người khác cam bái hạ phong.”
Đây thực sự là lời nói thật lòng. Nhưng Đoạn Lãng còn khâm phục Nhiếp Phong nữa. Nó nghiêng người nhìn người anh em tóc dài vẫn trầm mặc nãy giờ, nghĩ thầm: “Nhiếp Phong này chắc chắn không lớn hơn mình mấy tuổi, vậy mà khinh công đã sánh ngang với phụ thân hắn. Nhưng không sao, vài năm nữa mình mới đến tuổi đó, chỉ cần bản thiếu gia siêng năng khổ luyện, sau này chắc chắn sẽ xuất sắc hơn hắn.”
Vì từ nhỏ đã phải gánh vác trọng trách phục hưng nhà họ Đoạn, cho nên nó rất hay so sánh với người khác, cũng hiếu thắng vô cùng.
Nhiếp Nhân Vương vừa lên đến đầu gối tượng Phật liền cảm nhận được khí thế mãnh liệt từ đỉnh Phật lao thẳng xuống, đè ép khiến người ta không thở nổi. Là kiếm khí, kiếm khí của Đoạn Soái!
Nhiếp Nhân Vương ngẩng lên nhìn đỉnh tượng Phật, nghĩ thầm: “Kiếm khí thật sắc bén! Đoạn Soái, ngươi đã đợi suốt năm năm, hôm nay ta liền tới cho ngươi toại nguyện.”
Tháo Tuyết Ẩm đeo trên lưng xuống, giao cho Nhiếp Phong đứng bên cạnh, dặn dò: “Phong Nhi, con tạm thời ở lại đây, thay cha bảo vệ Tuyết Ẩm.”
Cha già lâm trận bỏ đao, Nhiếp Phong không biết rút cuộc phụ thân mình nghĩ gì, lòng càng thêm lo lắng, bật thốt lên: “Cha …”
Nhiếp Nhân Vương cười khẽ một tiếng: “Đừng lo, trận này cha tất sẽ thắng, nhất định sẽ trở về cùng con sống nốt quãng đời còn lại.”
Lúc bấy giờ, Đoạn Lãng thấy hai người toàn nói mấy câu mà nó không hiểu được, bèn tiến lên phía trước nói: “Tiền bối, cha ta đang ở trong tòa lầu đằng sau đỉnh tượng Phật không xa chờ ngài, xin để vãn bối dẫn đường cho ngài.”
Nó đang định cất bước thì Nhiếp Nhân Vương ngăn lại: “Không cần! Ta có thể cảm nhận được hắn đang ở đâu.”
Nói rồi thân hình nhảy vọt lên như một trận cuồng phong, lao thẳng về phía đỉnh tượng Phật.
Trên đầu gối tượng Phật chỉ còn lại hai đứa trẻ là Nhiếp Phong và Đoạn Lãng. Nhiếp Phong chăm chú nhìn theo bóng cha mình khuất dần, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, như có cảm giác lần này ra đi sẽ không bao giờ còn gặp lại.
Đoạn Lãng mới tám tuổi, vẫn còn nét ngây thơ, thấy Nhiếp Phong lo lắng thế liền nảy ra một ý, nghĩ bụng: “Khinh công hắn tuy là tốt, nhưng không có nghĩa là võ công cũng cao cường. Được! Trước hết để ta thử ngươi một phen!”
Nghĩ đến đó, Đoạn Lãng tiện tay nhặt dưới đất lên một cành cây khô dài chừng hai thước, thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới sau lưng Nhiếp Phong, giơ cành khô lên nhắm thẳng vào lưng hắn, nghĩ bụng Nhiếp Phong có trúng chiêu cũng chỉ đau lưng là cùng.
Nào ngờ còn chưa xuất chiêu, Nhiếp Phong không quay đầu cũng chẳng cử động lại đột nhiên lên tiếng: “Chiêu ‘Bạch Hạc Trường Minh’ này của ngươi vốn là chiêu thức tốt, đáng tiếc ngươi chân trụ không vững, khí tức không tinh khiết, xuất kiếm vô lực, ba huyệt Khảm, Kiên Tỉnh và Khúc Trì chính là sơ hở lớn.”
Đoạn Lãng sững người tại chỗ, nói: “Oa, ngươi không nhìn ta làm sao mà … biết được?”
Nhiếp Phong thản nhiên đáp: “Nghe thấy.”
Đoạn Lãng lấy làm hiếu kỳ: “Cái gì? Nghe … nghe thấy ư? Đây là cái thế thần công gì vậy?”
Nhiếp Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào Đoạn lãng, mỉm cười đáp: “Không phải cái thế thần công gì cả, chỉ là ta từ ba tuổi liền tu tập Băng Tâm Quyết, lòng lúc nào cũng tĩnh tại điềm nhiên, trời sập không hãi.”
Đoạn Lãng thấy Nhiếp Phong nãy giờ lo lắng không yên nay đột nhiên mỉm cười, không kìm được cũng cười rộ lên, nói: “Ra thế. Tâm lạnh như băng, trời sập cũng không sợ. Thần kỳ thật đấy, không phải võ công mà lại có công hiệu thần diệu như vậy, quả là cao thâm!”
Nói đến đó, hai đứa trẻ cùng mỉm cười, khoảng cách được thu hẹp lại rất nhiều.
Nhiếp Phong rất vui, vì hắn chợt nhận ra bao năm qua mình chưa cười lần nào, hôm nay có thể mỉm cười lần nữa, có lẽ là do Đoạn Lãng chọc cười, cũng có lẽ vì Đoạn Lãng là trẻ con, cho nên dễ bắt chuyện hơn chăng?
Nhưng đúng lúc đó, Nhiếp Phong đột nhiên biến sắc.
Hắn cảm thấy xung quanh tràn ngập một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác này hẳn là …
Thế gian vạn vật chung quy luôn cho người ta một cảm giác khác biệt. Ví dụ như tuyết cho ta cảm giác lạnh băng, lửa cho ta cảm giác nóng rực, thú dữ cho ta cảm giác hung mãnh. Đầy tớ người hầu khiến ta thấy hèn mọn, tài tử làm ta thấy tao nhã, mà bá vương thì cho ta cảm giác không ai bì nổi.
Nhưng, tất cả đều không sánh bằng cảm giác phức tạp tràn ngập khắp xung quanh Nhiếp Phong bây giờ.
Một cảm giác vừa cô độc vừa bận lòng vương vấn.
Cảm giác như cánh cửa trái tim đã bị đóng chặt, chôn vùi trong lớp băng dày. Nhưng trái tim này dường như lại vì nhớ đến điều gì đó mà dịu đi, vì vậy tuy cô độc nhưng lại vấn vương, rất mâu thuẫn.
Thật thần kỳ, Nhiếp Phong ấy vậy mà lại bị cảm giác mâu thuẫn này thu hút. Hắn vội vàng tập trung tinh thần, dùng Băng Tâm Quyết để tĩnh tâm cảm nhận, cuối cùng phát hiện ra nguồn gốc của cảm giác này.
Ở dưới đầu gối tượng Phật!
Hắn nhanh chóng đi đến mép đầu gối tượng Phật nhìn xuống, bắt gặp một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn đang đứng trên chân tượng, nhìn l3n đỉnh Nhạc Sơn Đại Phật cao cao.
Thiếu niên kia một thân áo đen như mực, đôi mắt lạnh lùng với hàng lông mày thẳng, trong sự kiên cường có ẩn chút u sầu, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa nét ôn hòa nhàn nhạt, khiến người ta không đoán được tâm tư.
Thiếu niên kia chăm chú nhìn đỉnh Nhạc Sơn Đại Phật, rồi như phát hiện có người nhìn mình, đưa mắt liếc về phía Nhiếp Phong.
Chỉ một cái liếc mắt mà khiến Nhiếp Phong không khỏi rùng mình.
Thiếu niên áo đen này ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn rợn cả người, chút tình cảm ấm áp trong mắt thiếu niên khi nãy nay chẳng còn chút nào, khi nhìn Nhiếp Phong lập tức biến thành băng lạnh sương giá.
May mà ánh mắt thiếu niên ngoài lạnh lùng ra không còn gì khác, xem ra thiếu niên không có địch ý với Nhiếp Phong.
Nhưng trước khi hai tuyệt thế cao thủ quyết chiến sinh tử, vào lúc này tại nơi này lại xuất hiện một thiếu niên đặc biệt như vậy, nhìn thì tưởng như không liên quan đến nhau, Nhiếp Phong lại có một giác lạ kỳ, rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra …
Đang lúc hắn thất thần thì chợt nghe tiếng Đoạn Lãng đằng sau nói: “Nhiếp Phong, ngươi đang nhìn gì thế?”
Nhiếp Phong quay đầu lại, cười đáp: “Không có gì. Ta nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới chân tượng Phật.”
Nói xong quay đầu chỉ xuống dưới chân tượng, rồi bỗng giật mình.
Trên chân tượng bỗng nhiên trống hoắc không có một bóng người, thiếu niên áo đen lúc nãy đã biến đâu mất.
“Thiếu niên nào? Làm gì có ai, Nhiếp Phong, chắc là ngươi thấy quỷ rồi!”
Quỷ?
Nhiếp Phong càng thấy bất an. Chân tượng Phật cách đình nghỉ mát hoặc những chỗ ẩn mật gần nhất cũng phải đến hai mươi trượng. Vừa rồi hắn chỉ quay đầu nói một câu với Đoạn Lãng thôi, vậy mà thiếu niên áo đen đã biến mất tăm. Nếu không phải quỷ, thì khinh công với thân pháp phải vào hàng thượng thừa, chắc chắn không thua kém hắn.
Nhưng Nhiếp Phong khẳng định đó không phải quỷ, vì cảm giác toát ra từ thiếu niên đó lúc nãy vô cùng chân thật.
Nhiếp Phong hơi ngẩn người.
Hắn nào nghĩ đến, đây chính là cuộc gặp gỡ định mệnh!