Truyền Thuyết Hùng Bá - Trang 3
Chương 122: Ngoại truyện 1: U Nhược
Dịch: Mạc Nguyệt
Ta chính là U Nhược, đại tiểu thư độc nhất của Thiên Hạ Hội, dưới một người trên vạn người. Tất cả là nhờ ta đây có một người cha vô cùng lợi hại. Ta mà nói ra tên ông ấy, đảm bảo các người sẽ sợ mất mật: Đó chính là bang chủ vang danh thiên hạ, được muôn người kính nể của Thiên Hạ Hội – Hùng Bá.
Vào một ngày nắng đẹp, bản đại tiểu thư quyết định điểm lại những điều hạnh phúc trong cuộc đời mình. Hừ! Để cho các ngươi phải hâm mộ đó! Các ngươi càng hâm mộ ta đây càng vui!
…
Về chuyện có phải ta sinh ra trong một ngày sắc vàng chói lọi muôn nơi hay không, ta cũng không nhớ nữa. Từ khi biết ghi nhớ, ta đã sống trong tổng đà Thiên Hạ Hội trên đỉnh Thiên Sơn rồi. Nơi đây quanh năm lạnh giá, mây mù vờn quanh, lâu lâu có con chim ngờ nghệch bay qua, đều bị ta lấy làm công cụ luyện chỉ (ngón tay) lực rồi.
Xưa nay ta không có mẹ, chỉ có một người cha. Nhưng ta cảm thấy có cha là đủ rồi, vì càng lớn, ta càng nhận ra cha là người tuyệt vời nhất trên đời. Trước mặt người ngoài, ông ấy là một người cha nghiêm khắc; nhưng trước mặt người nhà, ông ấy hệt như một người mẹ hiền từ. Đôi khi ta nghĩ, nếu ta thực sự có một người mẹ, thì chắc bà ấy sẽ trở nên thừa thãi.
Cha ta là người độc nhất vô nhị trên đời. Với ta, thiên hạ này không có ai vĩ đại được như cha. Ông ấy là bang chủ Thiên Hạ Hội được muôn người kính nể, là thần tượng của vô số hiệp khách trẻ tuổi và là người tình trong mộng của vô vàn thiếu nữ. Cha tốt với ta vô cùng. Còn nhớ hồi ta 2 tuổi, ta được ngồi trên đùi cha, hai cha con cùng xem báo cáo của thuộc hạ. Cha cầm tay chỉ dạy ta từng chữ một. Mỗi lần nhớ được một chữ, ta lại được cha thưởng cho một viên kẹo hoặc một cái bánh. Ôi, cuộc sống mới hạnh phúc làm sao! Nếu gặp chữ nào nhiều nét quá, ta sẽ kéo dài giọng gọi “Cha!”, thế là ông ấy lại ôm ta thơm má, thơm trán, hôn khắp mặt, rồi hai cha con bỏ qua cái chữ nhìn đã thấy đau đầu đó. Đổi lại, ta sẽ dùng ngón tay dính đầy nước miếng chấm lên báo cáo. Cha ta chẳng để bụng bao giờ, còn những người nhận lại báo cáo có để ý hay không thì ta không quan tâm. Nhưng nhiều năm sau, ta tình cờ phát hiện cha sẽ ưu ái những người có bản báo cáo dính đầy nước miếng, thế nên thực ra họ rất thích để ta bôi nước miếng lên báo cáo, càng nhiều càng tốt. Ta nghĩ bụng, năm đó không chơi cho họ mấy vố đúng là thiệt thòi quá mà.
Người cha vĩ đại của ta từng nói, chịu thiệt ở đâu thì đòi lại gấp bội ở đó. Thế nên bản đại tiểu thư âm thầm điều tra, lập danh sách những người được lợi trong vụ “nước miếng” năm đó, đồng thời khéo léo khiến họ phải mua cái này cái kia cho ta, sau vài năm cuối cùng cũng đòi lại được cả vốn lẫn lãi.
Từ khi ta biết ghi nhớ đến giờ, trên đỉnh Thiên Sơn, ngoài ta với cha ra còn một đại sư huynh – Tiểu Sương Sương. Nghe nói hồi bé, ta thường bò đằng trước còn đại sư huynh chầm chậm theo sau. Điều này đã quyết định cả đời này đại sư huynh chỉ có thể theo sau ta.
Ngoài cha ra, đại sư huynh là người ta thích nhất. Vì ta dần nhận ra, ta sẽ chẳng bao giờ chiếm được lợi lộc từ cha ta, nhưng luôn có thể chiếm lợi của đại sư huynh. Cha từng dạy ta phải biết ưu ái người luôn nhường nhịn mình, có vậy người ta mới tiếp tục nhường nhịn mình đến mãi về sau, còn mình sẽ chiếm được nhiều lợi hơn. Thế nên ta nâng đại sư huynh lên vị trí thứ hai trong lòng. Ta thấy đây đã là sự ưu ái to lớn nhất rồi.
Bản đại tiểu thư từ nhỏ tư chất vượt trội, 5 tuổi bắt đầu luyện võ. Từ bấy đến giờ, đại sư huynh luôn là bại tướng dưới tay ta. Cha ta từng nói, không cần biết là mèo gì, bắt được chuột tức là mèo tốt; không cần biết dùng cách gì, thắng là được. Thế là ta bắt đầu học cách đặt bẫy, dùng ám khí, rồi thăng cấp lên thành ba mươi sáu kế. Điều khiến ta hài lòng nhất ở đại sư huynh đấy là lần nào huynh ấy cũng thua rất vui vẻ, sau đấy vẫn bằng lòng chơi với ta. Tiếc là về sau huynh ấy bị cha phái đi hết nơi này đến nơi khác, không còn nhiều thời gian chơi với ta nữa. Nhưng chắc chắn cha cũng nhận ra điểm tốt của đại sư huynh. Cha từng bảo phải biết tận dụng nhân lực, không phải chèn ép, bóc lột họ, mà là khiến họ cam tâm tình nguyện cống hiến hết mình với lòng biết ơn.
Bản đại tiểu thư vẫn luôn nỗ lực quán triệt từng lời dạy của cha. Ông ấy bảo lợi lộc nên hưởng thì không thể thiếu. Cha để đại sư huynh đi cống hiến sức lực thì phải bồi thường tổn thất cho ta. Thế là cha để ta tự chọn bạn chơi trong số các đệ tử nội môn ngụ tại sườn núi. Ban đầu ta hào hứng lắm, nhưng về sau lại tụt hứng. Phải nói thật là quanh đi quẩn lại chỉ có mấy kiểu người. Kiểu thư nhất tìm đủ mọi cách lấy lòng ta, tâng bốc ta lên làm đại nữ hiệp độc nhất vô nhị siêu cấp vô địch trên đời, sau đó nhỏ nhẹ bày tỏ hy vọng được ta chỉ điểm võ công. Hừ! Tưởng ta ngu chắc? Huyền Nguyên Nội Công và Huyền Nguyên Thần Chỉ cha dạy cho ta là võ công độc nhất vô nhị trên đời, đích thân cha ta nghiên cứu, cải biên từ tuyệt chiêu của bản thân. Trừ ta và con cháu sau này của ta, ai cũng đừng hòng học được. Dù có giả làm cháu ta, không phải máu mủ ruột rà cũng vô dụng. Thế là bản đại tiểu thư rất “hào phóng” dùng “thần chỉ” chỉ điểm cho họ, chẳng qua bất cẩn chỉ ra vài cái lỗ thôi. Kiểu thứ hai thì quá ngoan hiền, không dám làm trái ý ta, lúc nào cũng nhìn… cha ta với ánh mắt sùng bái, tôn thờ. Thế nên bản đại tiểu thư lập tức đổi người, không do dự gì hết, vì chẳng thú vị chút nào. Kiểu thứ ba là những kẻ ta căm ghét, khinh bỉ nhất. Chính là cái loại giả vờ thanh cao, thà chết không chịu cúi mình, tất cả chỉ để thu hút sự chú ý của ta, sau đó ngày ngày mặc áo trắng tung bay, sam xanh thanh thoát hoặc hắc y huyền bí. Chẳng khác nào cái lũ ngu si cha từng kể với ta, bị ta chơi đến chết cũng đáng đời. Đại khái có ba tên trượt chân lúc lên vách núi cho chim ưng của ta ăn, hai tên bị ta đứng sau đẩy lên “xả thân vì nghĩa” lúc gặp lưu manh. Ngươi hỏi mấy tên lưu manh kia ư? Một chiêu là giải quyết gọn rồi chứ sao. Nể tình họ giúp ta giải quyết mấy kẻ đáng ghét, ta đã cho họ một cái kết nhanh gọn. Cha bảo rồi, lúc cần khoan dung thì cứ khoan dung.
Cuối cùng, ta cũng tìm được một bạn chơi ưng ý: một hầu nữ mới vào Thiên Hạ Hội tên Khổng Từ. Nàng ấy quả là hiền thục, thiện lương, khác hoàn toàn cha ta, là “hàng hiếm” mà cha ta thường nói. Thế là ta bắt đầu quan sát nàng ấy. Về sau, ta phát hiện Khổng Từ thực sự rất tốt. Ta chỉ tình cờ làm vài việc tốt thôi, mà nàng ấy thề sống thề chết theo ta đến cùng. Cha ta bảo người hầu trung thành rất khó kiếm, người hợp ý mình càng khó kiếm hơn. Thế nên A Từ trở thành thị nữ kiêm bạn chơi lâu dài của ta, thường xuyên theo ta dạo chơi khắp nơi. Nói chung ta khá là hài lòng.
Sau này ta phát hiện được một người nữa cũng rất thú vị, chính là Văn Sửu Sửu theo hầu đại sư huynh. Tên này vừa thú vị vừa thông minh. Cha ta bảo người thông minh chẳng có gì xấu, phải thông minh thì mới dễ dùng. Thế nên ta cứ “vô tình” sai khiến tên đó, tận dụng đến triệt để. Cuối cùng, lần nào thấy ta, Văn Sửu Sửu cũng hô “U Nhược tiểu thư văn thành võ đức vạn thọ vô cương”. Câu này bắt nguồn từ câu chuyện Tiếu ngạo giang hồ cha từng kể cho ta. Thật ra ta khá thích Đông Phương Bất Bại trong câu chuyện đó, làm việc quyết đoán, không từ thủ đoạn, rất tàn nhẫn, nhưng cũng hết tình hết nghĩa với người mình thương. Quả là một nhân vật làm người ta cảm khái. Chỉ tiếc vẫn chưa đủ nhẫn tâm, đáng ra phải giết Nhậm Ngã Hành từ lâu rồi mới phải, cũng không nên tha cho Nhậm Doanh Doanh, càng cần giải quyết sớm Hướng Vấn Thiên. Nhưng cha ta bảo, có những người sinh ra đã có số làm nhân vật chính, ví dụ như Nhậm Doanh Doanh, có người sinh ra số trời đã định chỉ có thể làm đá lót đường, ví dụ như Đông Phương Bất Bại mang danh đệ nhất thiên hạ cuối cùng vẫn chỉ là nhân tố giúp Lệnh Hồ Xung vươn tới đỉnh cao. Sau khi quan sát, ta đột nhiên phát hiện cha ta có số làm nhân vật chính. Nhưng cha lại nói một núi không thể chứa hai hổ, nếu có hai nhân vật chính thì rất có thể một trong hai người chính là con tốt thí. Thế là bản đại tiểu thư bắt đầu quan sát những kẻ có xu thế trở thành nhân vật chính, quyết diệt trừ mối nguy từ trong trứng nước.
Sau khi ta âm thầm tiêu diệt đại đệ tử, đại sư huynh của một số môn phái nhỏ, rốt cuộc cha không chịu nổi, gọi ta đến hỏi cho ra lẽ. Biết được suy nghĩ của ta rồi, cha thở dài, kể ta nghe câu chuyện Anh hùng xạ điêu. Ta nghe xong mà giật mình, cô gái thông minh xinh đẹp Hoàng Dung gì đó chẳng phải hóa thân của đại tiểu thư ta đây sao? Người như thế sao lại yêu kẻ ngốc nghếch, khờ khạo như Quách Tĩnh? Thế là sau đấy, ta lại âm thầm xử lý thêm mấy tên nhà quê lên tỉnh trông có vẻ khù khờ.
Tháng ngày đi giải quyết nhân vật chính của bản đại tiểu thư cuối cùng cũng kết thúc, vì sau một lần ra ngoài, cha ta dẫn nhị sư huynh về nhà. Trong nội môn có biết bao nhiêu kẻ mơ mộng được làm nhị sư huynh của ta, vậy mà cha ta lại nhận một người ngoài làm đồ đệ. Phải công nhận là cha rất “chất”.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhị sư huynh Bộ Kinh Vân, ta tưởng như nhìn thấy hào quang nhân vật chính tỏa sáng khắp trời. Đây rõ ràng là kiểu nhân vật chính lạnh lùng. Thế nên ta đề cao cảnh giác, bắt đầu một loạt hành động thăm dò. Nhưng cuối cùng ta vẫn phải chào thua, vì huynh ấy cả năm trời không nói với ta câu nào, trong khi ta chủ động bắt chuyện với huynh ấy suốt. Ta đoán huynh ấy cùng lắm chỉ là vai phụ siêu cấp kiểu như Tây Môn Xuy Tuyết thôi, không thành nhân vật chính được, tốt nhất không nên lãng phí sức lực nữa, đi tìm nhân vật chính chân chính mới phải đạo.
Sau này, ta có thêm hai sư đệ là Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, hai bé rất điển trai. Liệu chúng có số làm nhân vật chính không? Ta quyết định không để ý đến nữa. Nghĩ kĩ thì, nếu thực sự có số làm nhân vật chính, thì đã bị cha ta giải quyết từ lâu rồi, đâu cần ta phải lao tâm khổ tứ. Dạo này ta đang dạo chơi tứ phương, cha còn bảo đại sư huynh đi cùng ta, đúng là chu đáo. Ừm, khi nào về ta sẽ kể cho các ngươi nghe chuyến đi đặc sắc của ta. Còn bây giờ, các ngươi cứ ở đó mà hâm mộ đi.
- -----oOo------
Ta chính là U Nhược, đại tiểu thư độc nhất của Thiên Hạ Hội, dưới một người trên vạn người. Tất cả là nhờ ta đây có một người cha vô cùng lợi hại. Ta mà nói ra tên ông ấy, đảm bảo các người sẽ sợ mất mật: Đó chính là bang chủ vang danh thiên hạ, được muôn người kính nể của Thiên Hạ Hội – Hùng Bá.
Vào một ngày nắng đẹp, bản đại tiểu thư quyết định điểm lại những điều hạnh phúc trong cuộc đời mình. Hừ! Để cho các ngươi phải hâm mộ đó! Các ngươi càng hâm mộ ta đây càng vui!
…
Về chuyện có phải ta sinh ra trong một ngày sắc vàng chói lọi muôn nơi hay không, ta cũng không nhớ nữa. Từ khi biết ghi nhớ, ta đã sống trong tổng đà Thiên Hạ Hội trên đỉnh Thiên Sơn rồi. Nơi đây quanh năm lạnh giá, mây mù vờn quanh, lâu lâu có con chim ngờ nghệch bay qua, đều bị ta lấy làm công cụ luyện chỉ (ngón tay) lực rồi.
Xưa nay ta không có mẹ, chỉ có một người cha. Nhưng ta cảm thấy có cha là đủ rồi, vì càng lớn, ta càng nhận ra cha là người tuyệt vời nhất trên đời. Trước mặt người ngoài, ông ấy là một người cha nghiêm khắc; nhưng trước mặt người nhà, ông ấy hệt như một người mẹ hiền từ. Đôi khi ta nghĩ, nếu ta thực sự có một người mẹ, thì chắc bà ấy sẽ trở nên thừa thãi.
Cha ta là người độc nhất vô nhị trên đời. Với ta, thiên hạ này không có ai vĩ đại được như cha. Ông ấy là bang chủ Thiên Hạ Hội được muôn người kính nể, là thần tượng của vô số hiệp khách trẻ tuổi và là người tình trong mộng của vô vàn thiếu nữ. Cha tốt với ta vô cùng. Còn nhớ hồi ta 2 tuổi, ta được ngồi trên đùi cha, hai cha con cùng xem báo cáo của thuộc hạ. Cha cầm tay chỉ dạy ta từng chữ một. Mỗi lần nhớ được một chữ, ta lại được cha thưởng cho một viên kẹo hoặc một cái bánh. Ôi, cuộc sống mới hạnh phúc làm sao! Nếu gặp chữ nào nhiều nét quá, ta sẽ kéo dài giọng gọi “Cha!”, thế là ông ấy lại ôm ta thơm má, thơm trán, hôn khắp mặt, rồi hai cha con bỏ qua cái chữ nhìn đã thấy đau đầu đó. Đổi lại, ta sẽ dùng ngón tay dính đầy nước miếng chấm lên báo cáo. Cha ta chẳng để bụng bao giờ, còn những người nhận lại báo cáo có để ý hay không thì ta không quan tâm. Nhưng nhiều năm sau, ta tình cờ phát hiện cha sẽ ưu ái những người có bản báo cáo dính đầy nước miếng, thế nên thực ra họ rất thích để ta bôi nước miếng lên báo cáo, càng nhiều càng tốt. Ta nghĩ bụng, năm đó không chơi cho họ mấy vố đúng là thiệt thòi quá mà.
Người cha vĩ đại của ta từng nói, chịu thiệt ở đâu thì đòi lại gấp bội ở đó. Thế nên bản đại tiểu thư âm thầm điều tra, lập danh sách những người được lợi trong vụ “nước miếng” năm đó, đồng thời khéo léo khiến họ phải mua cái này cái kia cho ta, sau vài năm cuối cùng cũng đòi lại được cả vốn lẫn lãi.
Từ khi ta biết ghi nhớ đến giờ, trên đỉnh Thiên Sơn, ngoài ta với cha ra còn một đại sư huynh – Tiểu Sương Sương. Nghe nói hồi bé, ta thường bò đằng trước còn đại sư huynh chầm chậm theo sau. Điều này đã quyết định cả đời này đại sư huynh chỉ có thể theo sau ta.
Ngoài cha ra, đại sư huynh là người ta thích nhất. Vì ta dần nhận ra, ta sẽ chẳng bao giờ chiếm được lợi lộc từ cha ta, nhưng luôn có thể chiếm lợi của đại sư huynh. Cha từng dạy ta phải biết ưu ái người luôn nhường nhịn mình, có vậy người ta mới tiếp tục nhường nhịn mình đến mãi về sau, còn mình sẽ chiếm được nhiều lợi hơn. Thế nên ta nâng đại sư huynh lên vị trí thứ hai trong lòng. Ta thấy đây đã là sự ưu ái to lớn nhất rồi.
Bản đại tiểu thư từ nhỏ tư chất vượt trội, 5 tuổi bắt đầu luyện võ. Từ bấy đến giờ, đại sư huynh luôn là bại tướng dưới tay ta. Cha ta từng nói, không cần biết là mèo gì, bắt được chuột tức là mèo tốt; không cần biết dùng cách gì, thắng là được. Thế là ta bắt đầu học cách đặt bẫy, dùng ám khí, rồi thăng cấp lên thành ba mươi sáu kế. Điều khiến ta hài lòng nhất ở đại sư huynh đấy là lần nào huynh ấy cũng thua rất vui vẻ, sau đấy vẫn bằng lòng chơi với ta. Tiếc là về sau huynh ấy bị cha phái đi hết nơi này đến nơi khác, không còn nhiều thời gian chơi với ta nữa. Nhưng chắc chắn cha cũng nhận ra điểm tốt của đại sư huynh. Cha từng bảo phải biết tận dụng nhân lực, không phải chèn ép, bóc lột họ, mà là khiến họ cam tâm tình nguyện cống hiến hết mình với lòng biết ơn.
Bản đại tiểu thư vẫn luôn nỗ lực quán triệt từng lời dạy của cha. Ông ấy bảo lợi lộc nên hưởng thì không thể thiếu. Cha để đại sư huynh đi cống hiến sức lực thì phải bồi thường tổn thất cho ta. Thế là cha để ta tự chọn bạn chơi trong số các đệ tử nội môn ngụ tại sườn núi. Ban đầu ta hào hứng lắm, nhưng về sau lại tụt hứng. Phải nói thật là quanh đi quẩn lại chỉ có mấy kiểu người. Kiểu thư nhất tìm đủ mọi cách lấy lòng ta, tâng bốc ta lên làm đại nữ hiệp độc nhất vô nhị siêu cấp vô địch trên đời, sau đó nhỏ nhẹ bày tỏ hy vọng được ta chỉ điểm võ công. Hừ! Tưởng ta ngu chắc? Huyền Nguyên Nội Công và Huyền Nguyên Thần Chỉ cha dạy cho ta là võ công độc nhất vô nhị trên đời, đích thân cha ta nghiên cứu, cải biên từ tuyệt chiêu của bản thân. Trừ ta và con cháu sau này của ta, ai cũng đừng hòng học được. Dù có giả làm cháu ta, không phải máu mủ ruột rà cũng vô dụng. Thế là bản đại tiểu thư rất “hào phóng” dùng “thần chỉ” chỉ điểm cho họ, chẳng qua bất cẩn chỉ ra vài cái lỗ thôi. Kiểu thứ hai thì quá ngoan hiền, không dám làm trái ý ta, lúc nào cũng nhìn… cha ta với ánh mắt sùng bái, tôn thờ. Thế nên bản đại tiểu thư lập tức đổi người, không do dự gì hết, vì chẳng thú vị chút nào. Kiểu thứ ba là những kẻ ta căm ghét, khinh bỉ nhất. Chính là cái loại giả vờ thanh cao, thà chết không chịu cúi mình, tất cả chỉ để thu hút sự chú ý của ta, sau đó ngày ngày mặc áo trắng tung bay, sam xanh thanh thoát hoặc hắc y huyền bí. Chẳng khác nào cái lũ ngu si cha từng kể với ta, bị ta chơi đến chết cũng đáng đời. Đại khái có ba tên trượt chân lúc lên vách núi cho chim ưng của ta ăn, hai tên bị ta đứng sau đẩy lên “xả thân vì nghĩa” lúc gặp lưu manh. Ngươi hỏi mấy tên lưu manh kia ư? Một chiêu là giải quyết gọn rồi chứ sao. Nể tình họ giúp ta giải quyết mấy kẻ đáng ghét, ta đã cho họ một cái kết nhanh gọn. Cha bảo rồi, lúc cần khoan dung thì cứ khoan dung.
Cuối cùng, ta cũng tìm được một bạn chơi ưng ý: một hầu nữ mới vào Thiên Hạ Hội tên Khổng Từ. Nàng ấy quả là hiền thục, thiện lương, khác hoàn toàn cha ta, là “hàng hiếm” mà cha ta thường nói. Thế là ta bắt đầu quan sát nàng ấy. Về sau, ta phát hiện Khổng Từ thực sự rất tốt. Ta chỉ tình cờ làm vài việc tốt thôi, mà nàng ấy thề sống thề chết theo ta đến cùng. Cha ta bảo người hầu trung thành rất khó kiếm, người hợp ý mình càng khó kiếm hơn. Thế nên A Từ trở thành thị nữ kiêm bạn chơi lâu dài của ta, thường xuyên theo ta dạo chơi khắp nơi. Nói chung ta khá là hài lòng.
Sau này ta phát hiện được một người nữa cũng rất thú vị, chính là Văn Sửu Sửu theo hầu đại sư huynh. Tên này vừa thú vị vừa thông minh. Cha ta bảo người thông minh chẳng có gì xấu, phải thông minh thì mới dễ dùng. Thế nên ta cứ “vô tình” sai khiến tên đó, tận dụng đến triệt để. Cuối cùng, lần nào thấy ta, Văn Sửu Sửu cũng hô “U Nhược tiểu thư văn thành võ đức vạn thọ vô cương”. Câu này bắt nguồn từ câu chuyện Tiếu ngạo giang hồ cha từng kể cho ta. Thật ra ta khá thích Đông Phương Bất Bại trong câu chuyện đó, làm việc quyết đoán, không từ thủ đoạn, rất tàn nhẫn, nhưng cũng hết tình hết nghĩa với người mình thương. Quả là một nhân vật làm người ta cảm khái. Chỉ tiếc vẫn chưa đủ nhẫn tâm, đáng ra phải giết Nhậm Ngã Hành từ lâu rồi mới phải, cũng không nên tha cho Nhậm Doanh Doanh, càng cần giải quyết sớm Hướng Vấn Thiên. Nhưng cha ta bảo, có những người sinh ra đã có số làm nhân vật chính, ví dụ như Nhậm Doanh Doanh, có người sinh ra số trời đã định chỉ có thể làm đá lót đường, ví dụ như Đông Phương Bất Bại mang danh đệ nhất thiên hạ cuối cùng vẫn chỉ là nhân tố giúp Lệnh Hồ Xung vươn tới đỉnh cao. Sau khi quan sát, ta đột nhiên phát hiện cha ta có số làm nhân vật chính. Nhưng cha lại nói một núi không thể chứa hai hổ, nếu có hai nhân vật chính thì rất có thể một trong hai người chính là con tốt thí. Thế là bản đại tiểu thư bắt đầu quan sát những kẻ có xu thế trở thành nhân vật chính, quyết diệt trừ mối nguy từ trong trứng nước.
Sau khi ta âm thầm tiêu diệt đại đệ tử, đại sư huynh của một số môn phái nhỏ, rốt cuộc cha không chịu nổi, gọi ta đến hỏi cho ra lẽ. Biết được suy nghĩ của ta rồi, cha thở dài, kể ta nghe câu chuyện Anh hùng xạ điêu. Ta nghe xong mà giật mình, cô gái thông minh xinh đẹp Hoàng Dung gì đó chẳng phải hóa thân của đại tiểu thư ta đây sao? Người như thế sao lại yêu kẻ ngốc nghếch, khờ khạo như Quách Tĩnh? Thế là sau đấy, ta lại âm thầm xử lý thêm mấy tên nhà quê lên tỉnh trông có vẻ khù khờ.
Tháng ngày đi giải quyết nhân vật chính của bản đại tiểu thư cuối cùng cũng kết thúc, vì sau một lần ra ngoài, cha ta dẫn nhị sư huynh về nhà. Trong nội môn có biết bao nhiêu kẻ mơ mộng được làm nhị sư huynh của ta, vậy mà cha ta lại nhận một người ngoài làm đồ đệ. Phải công nhận là cha rất “chất”.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhị sư huynh Bộ Kinh Vân, ta tưởng như nhìn thấy hào quang nhân vật chính tỏa sáng khắp trời. Đây rõ ràng là kiểu nhân vật chính lạnh lùng. Thế nên ta đề cao cảnh giác, bắt đầu một loạt hành động thăm dò. Nhưng cuối cùng ta vẫn phải chào thua, vì huynh ấy cả năm trời không nói với ta câu nào, trong khi ta chủ động bắt chuyện với huynh ấy suốt. Ta đoán huynh ấy cùng lắm chỉ là vai phụ siêu cấp kiểu như Tây Môn Xuy Tuyết thôi, không thành nhân vật chính được, tốt nhất không nên lãng phí sức lực nữa, đi tìm nhân vật chính chân chính mới phải đạo.
Sau này, ta có thêm hai sư đệ là Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, hai bé rất điển trai. Liệu chúng có số làm nhân vật chính không? Ta quyết định không để ý đến nữa. Nghĩ kĩ thì, nếu thực sự có số làm nhân vật chính, thì đã bị cha ta giải quyết từ lâu rồi, đâu cần ta phải lao tâm khổ tứ. Dạo này ta đang dạo chơi tứ phương, cha còn bảo đại sư huynh đi cùng ta, đúng là chu đáo. Ừm, khi nào về ta sẽ kể cho các ngươi nghe chuyến đi đặc sắc của ta. Còn bây giờ, các ngươi cứ ở đó mà hâm mộ đi.
- -----oOo------