Truyền Nhân Thần Y
Chương 375: 375: Mao Đầu Ăn Bọ Cạp Ba Mắt
Lúc Mã Hiểu Lộ còn muốn nói gì đó thì bỗng có một vật tròn xoay màu xanh biếc từ phía trước bàn trà lao nhanh qua.
Rồi khi chạy đến cửa, nó nhảy lên một cái rồi "kẹt" một tiếng, mở tay nắm cửa và lao ra ngoài.
Mặc dù Mao Đầu suốt ngày chỉ biết ngủ, nhưng nó là một vệ sĩ không ai thay thế được, mọi tiếng động bên ngoài đều không thoát khỏi đôi tai của nó.
Lúc nãy nó đã phát hiện có dấu hiệu bất thường nên mới lao ra ngoài ngay.
lập tức.
Thấy cảnh đó, Mã Hiểu Lộ mỉm cười: "Hai người có thấy không, Mao Đầu thật sự thành tinh rồi, nó thậm chí tự mở cửa được rồi đấy."
Nhưng ngay sau đó, cô nhíu mày, vì bình thường Mao Đầu luôn ngủ mãi, sao hôm nay lại lao ra ngoài đột ngột thế nhỉ?
Những ngày gần đây, gia đình đã không còn lấy làm lạ trước những hành động giống người của Mao Đầu nữa.
Phải biết rằng, ngoài việc tự mở cửa, nó còn tự đi vệ sinh, không bao giờ tè ¡ bừa bãi, không những thế, nó còn rất sạch sẽ nữa.
Thậm chí nó còn tự chăm sóc lông tóc luôn gọn gàng, sạch sẽ.
Bên này, người thả con bọ cạp ba mắt đã ẩn nấp bên cạnh rừng trúc, nhìn theo con bọ cạp to bằng nắm tay đang tiến về phía biệt thự mà vui mừng trong lòng.
Khi con bọ cạp sắp leo lên tường, bỗng từ cánh cửa biệt thự có một con chó nhỏ màu xanh lục lao ra.
Nó lập tức nhảy lên cao rồi dùng chân đánh con bọ cạp xuống đất, rồi lại võ thêm một cái nữa.
Không chỉ vậy, cuối cùng nó còn cắn thêm hai miếng, chỉ trong chớp mắt, con bọ cạp ba mắt mà Hoàng Ngư Ma Am tốn hơn mười năm tâm huyết để nuôi dưỡng đã bị Mao Đầu tiêu diệt một cách thuần thục.
Mà dưới vuốt của Mao Đầu, con bọ cạp ba mắt đó dường như không có cơ hội phản kháng, thấy nó năm dưới đất không nhúc nhích, người ẩn nấp trong rừng trúc chỉ biết ngơ ngác không biết nói gì.
Chuyện quái gì vậy? Anh ta phải quay về báo cáo thế nào bây giờ, chẳng lế nói con bọ cạp ba mắt bị một con chó nhỏ cắn chết ư, ai mà tin được chứ.
Phải biết rằng bọ cạp ba mắt là một trong những loại độc cổ đứng đầu của Phủ Tiên môn, động vật bình thường khác đừng nói là gi ết chết nó, chỉ cần đến gần bị nó chích một cái cũng đủ chết ngay lập tức rồi.
Lúc người đó định bước ra kiểm tra tình hình thì một việc khó tin hơn xảy ra, anh ta chỉ thấy Mao Đầu ngửi ngửi rồi "ực" một tiếng, trực tiếp nuốt luôn con bọ cạp ba mắt vào miệng.
"Mao Đầu, mày đang ăn gì thế?" Vì tò mò, Mã Hiểu Lộ bước ra ngoài và thấy Mao Đầu đang nhai nhóp nhép trong miệng, dưới đất còn một vũng máu đen ngòm.
Đối với người khác, thứ này có thể là thứ kịch độc, nhưng với Mao Đầu thì hoàn toàn vô hại.
Không chỉ thế, do được nuôi dưỡng trong thời gian dài nên con bọ cạp ba mắt này còn là vật bổ dưỡng cho Mao Đầu, nó còn ước gì được ăn thứ đó hàng ngày đấy.
Đúng lúc Mã Hiểu Lộ định đến gần xem kỹ hơn thì Mao Đầu li3m li3m môi, rồi cặp mắt nó khóa chặt vào người đang núp sau bụi trúc nhìn trộm về phía này.
Sau đó với tốc độ cực nhanh, nó lao về phía người đó.
"Tao nói cho mày biết, đừng lại gần, nghe chưa, nếu không thì tao sẽ không khách sáo đâu đấy." Người đó hoảng hốt nhặt một nửa viên gạch trên đất cầm trong tay, định dọa nạt Mao Đầu.
Nhưng Mao Đầu không phải loại dễ bị dọa.
Người khác có thể không biết nhưng trong lòng Mao Đầu hiểu rõ, con bọ cạp ba mắt ban nãy chính là do người này thả ra.
Nếu không phải nó phát hiện kịp thời, con bọ cạp ba mắt ấy đủ sức g iết chết cả nhà Tô Vũ.
Vì vậy, tất nhiên Mao Đầu sẽ không tha cho kẻ đầu sỏ này.
Chỉ thoáng chốc, nó đã lao tới gần người đó với tốc độ như chớp.
Người đó chẳng có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, chỉ thấy một chú chó nhỏ bé tưởng chừng vô hại mà lại điên cuồng xông tới như thể muốn quyết chiến sinh tử với anh ta.
Tuy nhiên, anh ta vẫn không hoảng loạn, dù sao một chú chó bé tẹo thì có thể làm gì được mình chứ.
Anh ta liền ném nửa viên gạch trên tay về phía Mao Đầu.
Thấy cảnh này, Mã Hiểu Lộ đứng phía sau không khỏi nhíu mày.
Nếu chú chó đáng yêu kia bị viên gạch đập trúng thì cô sẽ rất đau buồn.
Mặc dù Mao Đầu luôn tránh né không để cô đến gần, nhưng không thể phủ nhận sự ngoan ngoãn của nó.
Tuy nhiên bây giờ muốn can ngăn thì đã quá muộn rồi, nếu viên gạch ấy trực.
diện đập vào trán Mao Đầu thì chắc chắn nó sẽ bị thương nặng.
Ai ngờ Mao Đầu như đã đoán trước được hành động của người đó, cơ thể nó lóe lên nhanh như chớp tránh sang một bên.
Tiếp theo, nó đạp mạnh chân sau đạp xuống một gốc trúc xanh, sau đó dùng sức như một mũi tên lao về phía ngực người đó.
Bị tình huống bất ngờ làm hoảng sợ, người đó luống cuống tay chân.
Hai chân trước của Mao Đầu đập mạnh vào ngực khiến anh ta ngã nhào xuống đất, bật ngửa ra phía sau.
Ngay khi người đó đang căng thẳng vì đau mông khó ngồi dậy, Mao Đầu đã nhảy lên người anh ta với tốc độ chớp nhoáng, há miệng ra vẻ sẵn sàng cắn xuống, khiến người đó kinh hãi vội vàng nhắm nghiền mắt lại..