Truyền Nhân Thần Y
Chương 302: C302: Trời ơi
"Anh Tô, anh sắp đi đâu vậy?" Hà Hoành Vĩ cũng tò mò hỏi.
Dù sao giữa biển cả mênh mông này, ngoài con thuyền này ra thì còn đi đâu được nữa?
Tô Vũ ngắm nhìn mặt biển, hít một hơi sâu rồi nói: "Mục đích của chuyến đi này, cuối cùng cũng tới."
"Này, có lầm không đấy, cậu bị hù dọa đến mất trí hay sao..." Lời của Bạch Nhãn Hạt Tử còn chưa dứt.
Bỗng thấy Tô Vũ không có chút dấu hiệu báo trước gì mà đã nhảy thẳng xuống biển.
Lần này, Tô Vũ không đi bộ trên mặt biển, mà là rơi xuống nước với một tiếng "bịch", nổi lên một đoàn bong bóng nhỏ rồi chìm xuống đại dương.
Ba người chứng kiến cảnh này đều sửng sốt, không ai có thể giải thích được hành động của Tô Vũ.
Tô Vũ hiểu rõ trong lòng, âm khí dưới đáy biển do long hỏa thúc đẩy này, sở dĩ nó không thiêu rụi con thuyền.
Nguyên nhân chính là nhờ vào những vảy rồng trên thuyền, nhưng khí sinh linh trong vảy rồng cũng có lúc cạn kiệt, Tô Vũ ước tính tối đa chỉ có thể giữ được ba ngày.
Nếu ba ngày sau mình vẫn chưa quay lại, thì để Hà Hoành Vĩ tìm cách đưa họ thoát khỏi vùng biển này.
"A... Đây... Ý này là thế nào? Nhảy xuống biển tự tử à? Thằng khốn nạn này bị dọa cho sợ tới mức nhảy biển tự tử, thật là một thằng nhát gan, tôi tưởng cậu ta là nhân vật gì chứ!"
Thấy Tô Vũ biến mất trên mặt biển, Bạch Nhãn Hạt Tử bắt đầu mỉa mai.
Nhưng người phản đối đầu tiên chính là Thiện Vũ Băng, chỉ thấy cô bé mắt đẫm lệ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử, giơ tay đẩy mạnh ông ta một cái:
"Đừng có nói xấu anh Tô, anh Tô không phải là kẻ nhát gan, anh Tô nhất định sẽ quay lại, tôi tin chắc anh Tô sẽ quay lại."
Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử lại tìm thấy một loại cảm giác núi không hổ khỉ xưng vương, phủi phủi áo mình nhìn Thiện Vũ Băng nói:
"Tôi nói chứ mấy đứa nhóc được nuông chiều từ bé như cô ngây thơ lắm, cô nói xem, người nhảy xuống biển thế này làm sao quay lại được? Tôi nói cho cô biết, bây giờ cậu ta đã bị thiêu thành một đống tro tàn vớt cũng không được rồi."
Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử lại nhìn Hà Hoành Vĩ: "Chú em Hoành Vĩ à, nhanh lên, tôi là người được mẹ tổ nương nương che chở, có tôi trên thuyền thì thuyền tuyệt đối không thể chìm được. Bây giờ chúng ta hãy chuẩn bị thoát khỏi vòng xoáy này, chuyện sống còn mới là điều quan trọng nhất!"
Dù không biết lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói được mẹ tổ che chở là thật hay giả.
Nhưng Hà Hoành Vĩ là người rất coi trọng tình cảm. Nếu Tô Vũ đã nói thế thì dù thế nào anh ta cũng sẽ đợi, cho dù biết chờ đợi như vậy có thể liều mạng, anh ta vẫn sẵn lòng.
"Không được, anh Tô đã dặn chúng ta đợi ba ngày, bây giờ chúng ta không thể rời đi. Nếu anh Tô từ dưới biển lên mà thấy chúng ta đi mất thì không phải là bỏ mặc anh ấy chờ chết sao?"
Hà Hoành Vĩ phản bác lại Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Trời ơi, tôi nói này chú em Hoàng Vĩ, cậu trở nên ngây thơ như vậy từ lúc nào thế? Thằng khốn nạn, thằng vô dụng kia bây giờ đã chết rồi mà. Cậu ta nói như thế là để chúng ta cũng theo cậu ta xuống mồ chôn, núi xanh còn đó thì lo gì việc thiếu củi đốt. Chúng ta tranh thủ thời gian mau mau đi thôi."
Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ biết dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục Hà Hoàng Vĩ mau chóng rời khỏi nơi hoang vu này.
Nhưng lời vừa nói xong, Hà Hoàng Vĩ và Thiện Vũ Băng cùng lúc nói: "Không được."
Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức ngơ ngác, sao lại gặp phải hai đứa cứng đầu chẳng sợ chết này vậy chứ?
"Tôi cũng chẳng thèm quan tâm cậu, tôi tự mình điều khiển thuyền, bây giờ tôi sẽ quay về." Bạch Nhãn Hạt Tử nói xong một câu rồi đi về phía buồng điều khiển.
Nhưng bị Hà Hoàng Vĩ kéo lại ngay: "Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ không quay về. Ông cũng không thể điều khiển thuyền đi. Nếu một mình ông muốn về, tôi cũng không cản.
Bây giờ tôi sẽ ném ông xuống biển, dù sao ông cũng được mẹ tổ che chở rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ là thân thể trống rỗng bị rượu và sắc dục làm tiêu hao, đâu phải là đối thủ của Hà Hoàng Vĩ khỏe mạnh.
Thấy Hà Hoàng Vĩ muốn ra tay ném ông ta xuống biển, Bạch Nhãn Hạt Tử vội vàng xua tay lia lịa: "Này này, có chuyện gì từ từ nói. Lúc nãy tôi cũng chỉ nóng máu mà thôi, cậu Tô này cũng có ân tình lớn với tôi mà.
Thế này nhé, chúng ta ở trên biển cầu nguyện cho cậu ấy một ngày, nhiều lắm là một ngày thôi, nếu không những con ác giao sẽ quay lại, lúc đó sẽ là thuyền đắm người chết mất."
"Ba ngày!" Thiện Vũ Băng trừng mắt nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử nói. . Cop qua cop lại, ?rở lại ?ra?g chí?h ﹢ ?rùm? ruyệ?﹒V? ﹢
"Hiện giờ trên thuyền chỉ có ba người chúng ta thôi, nếu ông không ngoan ngoãn, tôi chỉ có thể trói ông lại, tự ông xem xét đi." Hà Hoàng Vĩ nói thẳng với Bạch Nhãn Hạt Tử.