Truyền Nhân Thần Y
Chương 295: C295: Không phải rồng
Bởi vì trong quan niệm của anh ta, rồng là biểu tượng thiêng liêng, điềm lành, vậy tại sao biểu tượng điềm lành lại có thể sống trong bóng tối u ám sâu thẳm này chứ?
Không chỉ thế, rồng vốn là tốt lành, là biểu tượng thiêng liêng của Trung Hoa hàng ngàn năm, là tinh thần mà mọi người gởi gắm. Làm sao lại đẫm máu và tàn nhẫn như vậy được?
"Này, bây giờ mà còn bận tâm những chuyện đó nữa à? Vậy cậu nói xem nếu không phải rồng thì là cái gì?" Bạch Nhãn Hạt Tử tức giận nói với Hà Hoành Vĩ.
"Không phải rồng, những thứ đó là giao." Ngay lúc hai người sắp cãi nhau thì không hiểu từ lúc nào, Tô Vũ đột nhiên xuất hiện trong phòng điều khiển.
Rắn tu luyện ngàn năm thành giao long, giao long tu luyện vạn năm mới có thể hóa rồng. Trước đây Tô Vũ vẫn đoán già đoán non xem quái vật mà Bạch Nhãn Hạt Tử nói là gì, giờ xem ra mọi thứ đều có thể giải thích rõ ràng.
Chắc chắn nơi này có điểm đặc biệt nào đó, lý do giao long tồn tại ở đây chỉ có một, đó là muốn hóa rồng rồi bay lên trời.
Nhưng những con giao long vẫn rất kính sợ rồng, tuy nhiên Tô Vũ vẫn hơi chưa rõ tại sao chúng sống ở vùng rìa của Biển Đen, chứ không vào sâu bên trong?
Còn nữa, Biển Đen di động mà anh có thể cảm nhận được trước đây, liệu có phải chính là con giao long khổng lồ kia không?
Tất cả những thắc mắc này, cùng bí mật có thể tồn tại trong Biển Đen, sẽ phải đợi đến khi Tô Vũ lặn xuống đáy biển mới có thể tìm ra câu trả lời.
"Cậu nói đó là giao long à? Trời ơi, càng đáng sợ hơn nữa đấy. Giao long thì hung ác, khi chúng ăn xong xác cá voi, tiếp theo sẽ là chúng ta thôi." Nghe nói là giao long, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không kìm được mà chà xát những cục da gà trên cánh tay.
"Chúng ta còn cách vùng trung tâm bao xa?" Tô Vũ nhìn về phía bóng tối phía trước.
Bạch Nhãn Hạt Tử do dự một lúc, rồi nói: "Tôi làm sao biết được chứ? Cụ thể là có vào được Biển Đen hay không còn không rõ nữa, tôi chỉ biết khi có ngọn lửa bốc lên từ mặt biển, là chúng ta đã đến rồi. Chỉ là... chỉ là lúc đó chúng ta sẽ chết thôi."
Dù là ai, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, cho dù từng có vinh quang ra sao, khi đối mặt với cái chết, ít nhiều trong lòng đều có chút sợ hãi.
Lúc này, sự yên tĩnh trên mặt biển chính là sự tĩnh lặng trước khi chết, như một áp lực vô hình bao trùm lên tâm trí tất cả mọi người.
Tô Vũ cũng lo lắng vì sự bất định phía trước, có phần sợ đầu sợ đuôi.
Khi đối mặt với Hiên Viên Đế Hỏa trước đây, anh đã thất bại một lần, cái giá đau đớn phải trả là bây giờ anh đến đây.
Nếu lần này anh thất bại, anh sẽ không còn hy vọng, vì vậy lúc này Tô Vũ cũng có phần do dự, hoặc là có chút ý định lùi bước.
Nhưng con đường là do anh tự chọn, lối lui cũng là do anh tự cắt đứt.
Trên con thuyền này còn 3 người khác đang chờ đợi anh, bây giờ anh đại diện không chỉ cho mình, mà vai trò của anh là bảo vệ tính mạng tất cả mọi người trên thuyền. Anh chỉ có thể can đảm tiến lên phía trước, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa tất cả mọi người về an toàn.
Tiếng sóng sau lưng càng lúc càng xa dần, cho đến khi gần như không nghe rõ, lúc này họ như đã bước vào tâm bão, đây là vùng duy nhất yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh đều đặn từ chân vịt của thuyền vang lên trong bóng tối đáng sợ.
Mọi người im lặng, thậm chí cả hơi thở cũng rất cẩn thận, có người đang chờ đợi cái chết, có người đang chờ đợi phép màu, có người đang chờ đợi sự nương tựa, và có người đang chờ đợi thử thách.
Khoảng 10 phút sau, đột nhiên, trong con ngươi tím của Tô Vũ nhìn thấy một lớp sương mờ nhạt bay lên trên mặt biển phía trước.
Giống như có thứ gì đó đang trôi nổi trên mặt biển, liên tục bốc cháy dữ dội.
Ngọn lửa trắng kia không cho người ta cảm nhận được chút nhiệt độ nào, mà thay vào đó là cảm giác lạnh buốt thấu xương, khiến người ta khiếp sợ.
Đến lúc này, Tô Vũ mới hiểu rõ, đây chính là long hỏa, mặc dù không mãnh liệt, nhưng đủ sức phá hủy tất cả mọi thứ trên đời.
Anh cũng biết, điểm đến cuối cùng anh tìm kiếm, Âm Nhãn mà anh hằng mong ước kia, chắc chắn nằm dưới mặt biển đang cháy sáng kia.