Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyền Nhân Thần Y

Chương 293: C293: Ôi kìa hoành vĩ



Theo từng đợt sóng, toàn bộ con thuyền bắt đầu lắc lư mạnh.
Bạch Nhãn Hạt Tử không thể đứng vững, nếu không bám chặt lan can chắc đã bị hất xuống biển.
Đột nhiên, Tô Vũ cảm nhận được một luồng âm khí bức người ào tới.
Khoảng cách ngày càng gần con thuyền, đúng lúc Tô Vũ nghĩ thứ đó sẽ đâm sầm vào thuyền.
Thì chợt thấy mặt nước dưới đó phun trào, một cái gì đó nhảy cao vụt lên, xuất hiện ngang trước mặt anh.
Lúc này trong bóng tối vô biên, đèn pha trên thuyền như những ngọn đom đóm lẻ loi, quá mờ nhạt và bé nhỏ.
Chỉ nhờ ánh sáng yếu ớt đó, ngoài Thiện Vũ Băng ở trong phòng ra, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ quái vật khổng lồ trước mắt.
Bây giờ tất cả mọi người trên boong thuyền đều nhìn thấy.

Một con trăn khổng lồ mang theo dòng nước biển màu đỏ máu "hự" một tiếng từ dưới mặt biển bật lên với tốc độ cực nhanh.
Chỉ thấy nó có hai cặp sừng màu than chì trên đầu, hai con mắt giống như hai đèn lồng đỏ rực, phần thân trên đã nhảy vọt lên khỏi mặt nước.
Nhưng phần dưới vẫn ẩn náu dưới nước, không biết dài đến đâu.
Tuy nhiên, lúc này trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ hiểu rõ, thứ này muốn lật úp chiếc thuyền nhỏ của họ thì dễ như trở bàn tay.
Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ đã sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy, do thuyền lắc mạnh nên ngồi phịch xuống boong thuyền luôn.
Nhưng chân Tô Vũ dường như đã mọc rễ trên boong thuyền, trong mắt anh sáng ngời lên ngọn lửa tím hừng hực, khi đối mặt với quái vật khổng lồ kia cũng chẳng hề run sợ.
Trái lại, ánh mắt đó giống như cảnh cáo, nói với nó rằng bản thân mình ở trên nó.
Con trăn khổng lồ ngẩng đầu lên trời rống lên đầy vang dội, tiếng rống như một cái búa nặng nện vào tim người ta.
Nhưng chỉ sau tiếng rống đó, Tô Vũ có thể thấy, chiếc thuyền anh đang đứng thoáng lóe lên một luồng ánh vàng.
Đồng thời một tiếng rồng gầm vang khắp Biển Đen, theo tiếng gầm đó, con trăn khổng lồ kia "xoẹt" một tiếng lặn xuống biển, rồi biến mất, chỉ để lại những con sóng gào thét, chứng tỏ nó vừa xuất hiện.
Tô Vũ hiểu rõ, chiếc thuyền nhỏ vừa rồi được khí sinh linh trong vảy rồng xuất hiện, nên mới có thể trấn áp được sinh vật kia, khiến nó sợ hãi.
Nhưng khí sinh linh này ở nơi đây bị tiêu hao rất nhanh, khi vảy rồng trên thuyền khô cạn, cũng là lúc cả chiếc thuyền chìm xuống biển.
Vì vậy phải tranh thủ thời gian đi vào Biển Đen.

May mắn là không cần Tô Vũ nhắc, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, Bạch Nhãn Hạt Tử lăn lộn bò dậy khỏi boong thuyền.
Mặc dù vừa rồi hơi sợ, nhưng cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nên có chút tâm lý chuẩn bị, không hoảng sợ như Hà Hoành Vĩ.
“Ôi kìa Hoành Vĩ, đừng ngớ ngẩn nữa, chúng ta mau xuống ổn định con thuyền đi, nếu không những con sóng khổng lồ sẽ vây quanh chúng ta, chiếc thuyền nhỏ này sẽ chìm như miếng giấy đấy.”
Bạch Nhãn Hạt Tử xoay người cúi xuống, một tay kéo Hà Hoành Vĩ dậy khỏi boong thuyền, lôi anh ta đi vào phòng điều khiển.
Tô Vũ cũng sát theo phía sau, trong khi đó Thiện Vũ Băng rụt rè sợ hãi, cuộn tròn người trong hành lang bên ngoài, run rẩy không kiểm soát được.
Tô Vũ bước nhanh tới, cúi xuống vỗ nhẹ vai cô ấy và nói: "Sao thế, lại thấy khó chịu à?"
Tô Vũ tưởng Thiện Vũ Băng do âm mạch trong người phát triển quá nhanh khiến cơ thể cô ấy không chịu nổi.
Nhưng Thiện Vũ Băng ngẩng đầu lên, lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Anh Tô, cái đó... cái đó là cái gì vậy, em sợ quá... em sợ lắm."
Ban đầu Tô Vũ tưởng Thiện Vũ Băng phải ở trong phòng chứ, nhưng không ngờ cô bé tò mò lại chạy ra ngoài.

Với cảnh tượng vừa rồi, so với phim ảnh thì thực tế hơn nhiều, nên việc cô ấy hoảng sợ là điều dễ hiểu.
Tô Vũ vỗ vỗ lưng cô ấy an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây mà, anh sẽ đưa em về an toàn."
Thiện Vũ Băng gật đầu mạnh trên vai Tô Vũ, hai tay siết chặt cổ anh không chịu buông ra, chỉ như thế mới khiến cô bé cảm thấy an toàn.
...
"Ông bạn già, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Trong phòng điều khiển, Bạch Nhãn Hạt Tử mở toàn bộ nguồn động lực.
Trong khi đó Hà Hoành Vĩ run run hai tay cầm lái, rõ ràng vẫn chưa hết hoảng hốt.
Lúc này đối với Hà Hoành Vĩ, dù đi đâu cũng đều nguy hiểm như nhau. Điều tệ hại hơn là xung quanh giống nhau, tiếng gầm ngập trời.


Chương trước Chương tiếp
Loading...