Truyền Nhân Thần Y
Chương 273: C273: Chuyện không ổn
Làm sao có thể mọc vảy rắn trên người được chứ?
Tô Vũ đi tới, quỳ xuống nhìn kỹ, theo nhịp thở lên xuống, những vảy rắn kia lấp lánh ánh lục.
Tô Vũ đưa tay sờ vào, phát hiện vảy không có chút hơi ấm nào của con người, ngược lại lạnh buốt bất thường, nếu không vì khít khao với da thịt, sẽ tưởng đó là áo giáp vảy rắn.
Cộng với những lời mê sảng của Bạch Nhãn Hạt Tử, khiến Tô Vũ cảm thấy ông ta còn nhiều chuyện chưa nói ra, nói cách khác, Bạch Nhãn Hạt Tử đang che giấu điều gì đó.
Tuy nhiên, Tô Vũ tin rằng, dù mình không hỏi, đến lúc thích hợp, tên mù này sẽ tự giải bày hết những gì mình biết.
"Đang nhìn gì đấy?" Tô Vũ tìm thấy Thiện Vũ Băng ở sân thượng ngoài trời †ầng trên cùng.
Lúc này cô bé đang dùng ống nhòm nhìn đàn cá heo đuổi theo đuôi thuyền bên dưới, nghe thấy Tô Vũ nói chuyện, Thiện Vũ Băng ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt và chỉ xuống dưới: "Anh xem kìa, dưới đó có hai con cá heo cứ đuổi theo thuyền, còn có một con cá heo màu hồng, đẹp quá."
Tô Vũ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thiện Vũ Băng, thấy cô bé đầy mồ hôi, do tác động của nắng gắt: "Em nên vào uống ngụm nước đi, nếu ông nội thấy em như thế này chắc lại xót lắm đây."
Tô Vũ dắt tay cô bé vào nơi mát mẻ: "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
Thiện Vũ Băng nhíu mày: "Có chứ ạ, không biết vì sao, từ khi lên thuyền em thỉnh thoảng lại cảm thấy đau nhói ở ngực, cảm giác đó lúc rõ rệt lúc lại mơ hồ, em nghĩ có lẽ là hơi say sóng."
Tô Vũ gật đầu, trường hợp này không phải say sóng. Khi Thiện Vũ Băng tiến dần về phía Biển Đen kia, âm mạch bị Tô Vũ phong ấn trong cơ thể cô vé sẽ phản ứng, âm mạch sẽ cố xâm chiếm cơ thể Thiện Vũ Băng, nên cô bé mới cảm thấy khó chịu.
Đó cũng chính là lý do Tô Vũ đưa cô bé tới đây, để dùng âm khí trong Âm Nhãn kia nuôi dưỡng âm mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng. Chỉ cần âm mạch thành hình, Tô Vũ sẽ dạy cô bé cách khống chế nó, lúc đó Thiện Vũ Băng mới được chữa trị triệt để.
Chỉ là trước đó, Tô Vũ cần bảo đảm Thiện Vũ Băng có thể an toàn đến nơi Âm Nhãn kia, đó là trách nhiệm cơ bản với bệnh nhân của mình.
Tô Vũ lấy từ túi ra một mảnh vảy rồng màu vàng kim, xâu lên bằng sợi chỉ đỏ rồi đeo vào cổ Thiện Vũ Băng và nói: "Thứ này, em phải bảo quản cẩn thận, không được làm mất, càng không được ném xuống biển, nó có thể cứu mạng em đấy, nhớ chứ?"
Gặp nạn trên biển là rất nguy hiểm, mặc dù Tô Vũ không hy vọng chuyện đó xảy ra, nhưng phòng hờ là điều cần thiết. Hà Hoành Vĩ có thể thoát chết nhiều lần, với người ngoài có lẽ là do anh ta may mắn.
Nhưng trong mắt Tô Vũ, phần lớn lý do có lẽ là do trên tàu luôn có 3 vảy rồng, thứ này luôn che chở cho anh ta.
"Anh Tô, không ổn rồi." Lúc này, Hà Hoành Vĩ chạy từ dưới lầu lên, ánh mắt †oát lên cảm giác không ổn.
"Chuyện gì vậy?" Tô Vũ vỗ vai Thiện Vũ Băng, ra hiệu cô bé tự chơi đi.
Hà Hoành Vĩ đi tới, nhíu mày nói: "Vừa rồi tôi kiểm tra dưới đáy thuyêdn, phát hiện các tấm sắt bị ăn mòn nghiêm trọng."
Việc thuyền ngâm nước lâu ngày bị ăn mòn là chuyện bình thường, nhưng con thuyền này mới hạ thủy chưa đầy 1 tháng, ngay cả Tô Vũ là người ngoại đạo như vậy cũng biết chắc chăn không thể bị ăn mòn nghiêm trọng được.
"Nguyên nhân rõ ràng là gì?" Tô Vũ hỏi.
"Tôi nghi ngờ là khi đóng thuyền, họ quên không thêm kẽm." Đây là kiến thức cơ bản của người lái thuyền.
Để giảm tốc độ ăn mòn của nước biển, mọi con thuyền đều được gắn thêm miếng kẽm trên thân thuyền. Bởi kẽm có độ hoạt động hóa học cao hơn sắt của thuyền. Nên nước biển sẽ phản ứng trước với kẽm, sau khi kẽm bị ăn mòn hết mới ăn mòn sắt.
Vì vậy, chỉ cần kiểm tra định kỳ và thay kẽm kịp thời là có thể kéo dài tuổi thọ của thuyền rất nhiều.
"Vấn đề nghiêm trọng không?" Ý Tô Vũ là có phải nếu không có kẽm thì đáy thuyền sẽ bị ăn mòn rất nhanh?
Hà Hoành Vĩ lắc đầu: "Thông thường thì không, dù bị ăn mòn cũng cần một quá trình dài. Nhưng có việc khiến tôi lo ngại."