Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyền Nhân Thần Y

Chương 2: C2: Lục đạo luân hồi kinh



Qua một buổi tối điều chỉnh hơi thở, Tô Vũ đã luyện thể một phần trong cơ thể, vận hành ròng rã ba lượt.
Theo sự vận hành không ngừng nghỉ, anh cảm thấy cơ thể bắt đầu trở nên thư thái, cuối cùng thần nguyên đã hoàn toàn trùng khớp với cơ thể một cách hoàn hảo.
Tác dụng chủ yếu trong việc luyện thể một phần là để cơ thể tiến hành tẩy tủy. Giống như một vật chứa, phải để cho nó trở nên sạch sẽ, đồng thời tăng thêm không gian. Đây cũng là xây dựng bước đầu trong tu luyện.
Muốn xây tòa nhà chọc trời trên mặt đất mặt phằng, nếu móng không chắc chắn thì tòa nhà không những không thể xây cao mà lúc nào cũng tồn tại mối nguy sụp đổ.
Tô Vũ thở dài, mở mắt ra thì phát hiện trên nước da toàn thân đã phủ kín nước bùn màu đen. Đây là kết quả của việc luyện thể, có thể loại bỏ toàn bộ rác rưởi trong cơ thể.
Tô Vũ mở cửa đi ra ngoài, nhìn cửa phòng của Mã Hiểu Lộ, phát hiện cửa phòng đang đóng chặt. Nhưng anh biết rõ, cô không có ở nhà. Hẳn là giờ này cô đã đến công ty làm việc rồi, sở dĩ đóng cửa là sợ anh vào phòng cô lục tung đồ đạc.
Tô Vũ đi vào phòng tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ. Anh tìm thấy nửa khúc cà rốt trong tủ lạnh, ăn xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Trong quá trình luyện thể chỗ khó khăn nhất là “tử cực. linh đồng”, mà ở trên Trái Đất, mỗi ngày tử khí khi mặt trời mới nhô lên vào sáng sớm là sự lựa chọn không tệ để thúc đẩy việc tu luyện “tử cực linh đồng”.
Tối qua trong lúc sắp xếp ký ức, anh đã phát hiện một nơi khá tốt. Phía Đông thành phố Tân Hải là bờ biển, ở đó không chỉ có thể hấp thụ tử khí đến từ phía Đông, mà còn có thể phun ra nuốt vào hải khí cuồn cuộn. Nếu không phải linh khí trên Trái Đất thiếu hụt, chäc hẳn đã có không ít linh khí trong đại dương, cực kỳ có ích cho việc luyện khí Trúc Cơ.
Cả buổi sáng, Tô Vũ lại ngồi xếp bằng trên bãi cát, cảm nhận gió biển mang theo hải khí nông đậm. Lúc này trong đôi mắt của anh, dường như có từng tia màu tím liên tục xoay tròn, cuối cùng tập hợp lại vào trong con ngươi.

Tô Vũ bỗng cau mày, ngạc nhiên thốt lên: “Âm khí mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ là...”
Lúc nãy trong quá trình phun ra nuốt vào, Tô Vũ đã cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo pha lẫn trong hải khí.
Chỉ thấy anh đứng dậy phóng tầm mắt nhìn mặt biển màu xanh nhạt. Anh có thể kết luận, chắc chản dưới đáy biển ở đăng xa xa có một âm nhãn. Chỉ tiếc rằng bây giờ anh vẫn chưa có đủ thực lực, băng không đó sẽ nơi tu luyện được thiên nhiên ưu đãi.
Bây giờ mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, Tô Vũ đang là người trần mắt thịt, tất nhiên không chống đỡ nổi ánh nắng chói chang, cộng thêm việc tu luyện cả buổi sáng đã khiến bụng anh đói meo.
Nhưng anh đã ăn hết nửa khúc cà rốt trong tủ lạnh nhà mình rồi, trên người lại không có tiền. Nghĩ đến thật phiền phức.
“Đợi qua một quãng thời gian nữa mình sẽ luyện chế một ít Tụ Linh đan, như vậy sẽ không còn phải sầu muộn về chuyện ăn uống nữa” Tô Vũ vừa nghĩ bụng vừa đi về phía trước.
Một viên Tụ Linh đan ít nhất có thể giúp một người bình thường ba ngày không ăn cơm cũng không hề có cảm giác đói.
Đúng lúc này, Tô Vũ chợt sáng mắt, quả màu xanh lam trên cây cổ thụ bên bở biển đã thu hút sự chú ý của anh.
“Quả hồng hoa lam này là nguyên liệu hiếm có.” Tô Vũ sải bước chạy qua đó.

Quả hồng hoa lam này to bằng nắm đấm, nhưng sau khi hái xuống Tô Vũ lại hơi thất vọng. Bởi vì trong quả không hề ẩn chứa một lượng lớn linh khí mà anh đã tưởng.
Ngẫm lại hẳn là liên quan đến linh khí khá thiếu hụt trên Trái Đất, nhưng bây giờ đối với anh mà nói, lấp đầy bụng chắc cũng không thành vấn đề.
Tô Vũ hái bốn quả, cầm trong tay, không hề ăn ngay. Bởi vì anh biết, trong loại quả này ẩn chứa chất gây mê, phải đun trên lửa lớn để loại bỏ chất gây mê mới có thể ăn.
Bây giờ đang là thời gian ăn trưa, Tô Vũ tìm một tiệm mì nói rõ mục đích của mình, ông chủ thấy anh đáng thương nên đã đồng ý cho anh mượn lò lửa để dùng một lát.
Trong lúc Tô Vũ đang nướng quả thì hai người phụ nữ đi vào trong. Bọn họ là Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ - đồng nghiệp của Mã Hiểu Lộ.
“Ông chủ, cho ba bát mì trộn, một bát mang về” Triệu Phi Phi nói.
(*)Mì trộn là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ "trác", từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo.
“Tiểu Lộ không ăn rau thơm” Lục An Kỳ nhắc nhở.
“Đúng rồi, ông chủ, phần mang về đừng bỏ rau thơm.”

“Ø, cô xem người kia có phải là chồng của Tiểu Lộ hay không?” Triệu Phi Phi vừa nhìn thoáng qua đã nhìn thấy Tô Vũ đang ăn quả hồng hoa bên bếp lò.
“Hình như là vậy. Nhưng tại sao anh ta lại ăn cái đó?” Lục. An Kỳ nhíu mày.
“Haiz! Đừng quản nữa, Tiểu Lộ số khổ, gả cho một người chồng vô tích sự như vậy. Lúc trước tôi nghe nói tinh thần của anh ta hơi có vấn đề. Bây giờ xem ra e rằng đã biến thành một tên ngốc rồi” Triệu Phi Phi lắc đầu, bởi vì người bình thường làm sao có thể ăn thứ đó cơ chứ.
“Vậy chúng ta mau quay về nói cho Tiểu Lộ biết đi.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi gật đầu.
Tô Vũ ăn xong hai quả, anh quyết định để lại hai quả để Bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với anh là tìm một công việc, chí ít là có thể sống qua ngày trước đã.
“Tiểu Lộ, không hay rồi. Lúc nãy chúng tôi đã nhìn thấy Tô Vũ trong tiệm mì. Anh ta đang ăn quả hồng hoa lam đó. Cô có muốn đi xem thử không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không hay đâu” Triệu Phi Phi vừa chạy về công ty đã vội thông báo. chuyện này cho Mã Hiểu Lộ biết ngay.
Nghe xong tin này, Mã Hiểu Lộ liền bật dậy: Tại sao Tô Vũ lại đang ở bên ngoài? Chẳng phải giờ này anh vẫn đang nằm trên giường y như chuồng heo à?
Mấy ngày gần đây, về cơ bản Mã Hiểu Lộ đều gọi đồ ăn ngoài, nên trong nhà không có gì để ăn. Khi cô ra ngoài đã quên đưa tiền ăn cơm cho Tô Vũ. Hẳn là anh đã rất đói bụng nên mới đi ăn quả hồng hoa lam.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Mã Hiểu Lộ lại cảm thấy đau xót, nói thế nào thì Tô Vũ cũng là chồng mình. Nếu anh xảy ra mệnh hệ gì thì ít nhiều gì mình cũng sẽ cảm thấy áy náy.
Mã Hiểu Lộ nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng lúc cô chạy đến tiệm mì kia đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Vũ.

“Chắc anh đã bỏ đi rồi. Buổi tối mình phải mang một ít đồ ăn về” Mã Hiểu Lộ vừa nghĩ vừa lo lắng quay về công ty.
“Ông chủ, tiệm của các ông có tuyển học việc đúng không?” Tô Vũ đi trên phố một hồi lâu, cuối cùng đã nhìn thấy bên ngoài một tiệm thuốc Đông y tên là Dịch Phúc Quán đang dán thông báo tuyển nhân viên.
Nghĩ đến việc mình là Y Tiên một đời, chắc hẳn làm công việc này sẽ vô cùng thích hợp.
Ông chủ Trần Phúc là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, thân hình hơi phát tướng, nhìn Tô Vũ thuận miệng hỏi: “Cậu có phải là sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Y Khoa không?”
Tô Vũ vốn định nói rằng mình là tông sư tốt nghiệp Thần Vực Tông Quỷ Y Môn, nhưng ngẩm lại, chỉ sợ nói ra không những không có ai tin mà còn bị người khác coi là trò cười, nên đáp: “Không phải.”
Trần Phúc tiện tay lấy ra một toa thuốc trên bàn, đưa cho. Tô Vũ xem qua: “Cậu hãy bốc thuốc theo toa thuốc này cho tôi xem."
Tô Vũ nhận lấy xem qua. Đây là một toa thuốc điều trị cơ thể bình thường, hoàn toàn không có độ khó đối với anh. Chưa đến năm phút, Tô Vũ đã bốc xong mười mấy loại thuốc Đông y đã ghi trên toa thuốc.
“Xong rồi”
Động tác đơn giản này đã khiến Trần Phúc ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt mắt kính xuống đất, bởi vì trong toàn bộ quá trình, Tô Vũ chẳng hề sử dụng cân, mà chỉ dựa vào cảm giác trên tay để bốc toa thuốc. Điều này đã khiến Trần Phúc cảm thấy cực kỳ khó tin.
Trần Phúc nhìn kỹ lại, xác định không hề sai lệch.
Sau đó ông ta lại nhìn Tô Vũ, không khỏi cảm thấy người này không đơn giản, thế là nuốt nước miếng nói với Tô Vũ: “Tiền lương là một nghìn hai, bao ăn trưa, ngày mai sẽ bắt đầu làm”


Chương trước Chương tiếp
Loading...