Truyền Nhân Thần Y
Chương 173: C173: Em không thể ăn cái này
Hơn nữa trước đây Thiện Bản Thanh vốn quen biết Tô Vũ, nhưng không kết thù, ông ấy đối xử với Tô Vũ đều là theo lễ khách quý. Ông ấy không tìm được lý do Tô Vũ muốn hại Thiện Vũ Băng, mà trên thực tế nếu anh muốn hại cô bé thì lúc đầu đã không cứu cô bé lúc các danh y cùng hội chẩn xem bệnh.
“Được, cậu Tô, tôi nhất định sẽ chuẩn bị ổn thỏa thứ mà cậu cần.” Thiện Bản Thanh cười nói.
Bữa cơm này ăn uống khá vui vẻ, Tô Vũ khá thích cô bé Thiện Vũ Băng, bởi vì cô bé rất hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi đã biết hai chữ “tôn trọng”, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Vũ.
Tuy nhiên, điều khiến Tô Vũ cảm thấy hơi tò mò là trong một bàn ăn lớn như vậy nhưng Thiện Vũ Băng chỉ ăn vài miếng, không động đến những thứ như tôm, cua, được vớt lên từ dưới biển.
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng có qua có lại, gắp một cái càng cua đặt vào bát cho Thiện Vũ Băng: “Ăn cái này đi.”
Nhưng mà Thiện Vũ Băng lại bĩu môi lắc đầu, gắp chiếc càng cua đó ra: “Em không thể ăn cái này.”
“Dị ứng à?” Tô Vũ tò mò hỏi.
Thiện Vũ Băng ấm ức lắc đầu, không muốn giải thích, Thiện Bản Thanh cười nói: “Không phải bị dị ứng, trước đây lúc nhỏ con bé từng ăn một lần, lần đó con bé suýt mất mạng. Bác sĩ nói con bé có thể chất tính hàn, tôm và cua đều là tính hàn, vì vậy nên vẫn luôn không dám để con bé ăn.”
Khi nghe thấy nguyên nhân này, Tô Vũ bèn cười trừ, lại gắp một cái càng cua bỏ vào trong bát cho Thiện Vũ Băng: “Bây giờ em là bệnh nhân của anh nên có thể ăn, ăn đi.”
Bởi vì hiện giờ cửu âm tuyệt mạch trong thân thể của Thiện Vũ Băng đã bị niêm phong. Vậy nên trông cô bé hiện giờ chỉ gầy hơn cô gái bình thường thôi, chỉ cần không phải bị dị ứng thì không cần phải kiêng kỵ thứ gì.
Thiện Vũ Băng nhìn thấy càng cua trong bát, thật ra cô bé rất muốn ăn thứ này. Cô bé lại liếc nhìn Tô Vũ, cuối cùng lại quay sang nhìn Thiện Bản Thanh, dường như đang dò hỏi ý kiến của Thiện Bản Thanh.
Tô Vũ mới là bác sĩ của Thiện Vũ Băng, vì vậy anh hiểu rõ tình hình của Thiện Vũ Băng nhất. Tô Vũ đã nói vậy nên ông ấy chẳng lo lắng gì nữa, ông ấy bèn gật đầu nói: “Cậu Tô nói có thể ăn thì có thể ăn.”
Sau khi nói xong, Thiện Vũ Băng quay sang nhìn Tô Vũ, nói: “Cảm ơn anh Tô.”
Sau đó cô bé cầm càng cua lên ăn giống như quỷ thèm ăn.
Nhìn thấy Thiện Vũ Băng ăn đến mức vui vẻ, trong lòng Thiện Bản Thanh cũng vui vẻ, quay người nói với Diêm Đan Dương: “Ông Diêm, ông cũng coi như có chút năng lực ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, nếu cậu Tô có chuyện gì đó giao cho ông, thì cũng không khó khăn gì, phải không?”
Thiện Bản Thanh vừa nói xong, con ngươi của Diêm Đan Dương hơi co lại, ông ta không phải là người của Tân Hải hay Thượng Nhiêu. Nhưng bây giờ nghe Thiện Bản Thanh bất ngờ nói như vậy, rõ ràng đã biết chuyện kiếm tiền của ông ta ở Tân Hải và Thượng Nhiêu rõ như lòng bàn tay.
Tuy nhiên Thiện Bản Thanh cũng không quan tâm đến hành vi dựa vào sức của mình để vơ vét bên ngoài này của Diêm Đan Dương, bởi vì cũng không có hại gì đến ông ấy.
Nhưng bây giờ nói ra là muốn để Diêm Đan Dương biết, cho dù ông ta có làm gọn gàng sạch sẽ đến đây, trên đời này cũng không có bức tường nào là hoàn toàn kín gió, hành động của ông ta đều rõ ràng vô cùng.
Thứ hai, Thiện Bản Thanh biết chuyện nhưng vẫn không truy cứu cũng không thể coi là ngầm chấp nhận, dù sao thì ai cũng có lòng tham, chỉ cần Diêm Đan Dương không làm gì quá đáng, ông ấy vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt, bây giờ lại có thể lợi dụng việc này, cái gọi là nuôi quân ngàn ngày dùng một giờ chính là đạo lý này.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Diêm Đan Dương ở trước mặt Thiện Bản Thanh chẳng qua cũng chỉ là một người vai dưới. Một hai cât đã khiến Diêm Đan Dương không dám lỗ mãng mà còn vui vẻ phục tùng.
Mà hiện tại Diêm Đan Dương cũng đã nhận được sự cho phép của Thiện Bản Thanh, lúc trước không dám làm ra động tác gì quá lớn, nhưng mà hiện tại ông ta có thể nhân cơ hội này để nắm quyền kiểm soát miếng thịt béo Tân Hải và Thượng Nhiêu này một lần nữa.
“Vâng, cụ Thiện, tôi nhất định sẽ giúp cụ xử lý chuyện này thỏa đáng.” Diêm Đan Dương khẽ gật đầu.
Thiện Bản Thanh cũng không trả lời mà vui vẻ nhìn cái miệng nhỏ dính đầy dầu của Thiện Vũ Băng, cưng chiều dùng khăn giấy lau miệng cho cô bé: “Cháu xem cháu đi, tuy rằng cậu Tô nói cái gì cháu cũng có thể ăn được, nhưng cũng không thể ăn uống tùy tiện thế này. Tốt nhất là hôm nay chỉ đến đây thôi, đi dạo một vòng cùng ông nội để tiêu hóa nào.”
Nói xong, Thiện Bản Thanh đứng dậy, nắm lấy tay Thiện Vũ Băng rồi nói với Tô Vũ: “Cậu Tô cứ dùng tự nhiên, chúng tôi ra ngoài đi dạo đã.”
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, vừa rồi Thiện Bản Thanh cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Vũ và Cố Hồng Đào. Cố Hồng Đào có thể nghe ra được những băn khoăn của Tô Vũ, chắc chắn Thiện Bản Thanh cũng vậy, cho nên mượn cơ hội này để tránh cuộc trò chuyện giữa hai người là một biểu hiện tôn trọng đối với Tô Vũ.
Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng đi ra ngoài, đương nhiên Diêm Đan Dương cũng phải đi theo sau, vì vậy trong phòng riêng chỉ còn lại Tô Vũ là Cố Hồng Đào.