Trụy Lạc
Chương 80: Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng duy nhất của thiếu niên
Chu Vãn đã nghĩ xong việc muốn cầu hôn Lục Tây Kiêu từ lâu rồi.
Bởi vì cô cũng muốn kiên định lựa chọn Lục Tây Kiêu một lần, muốn nói với anh rằng, em thật sự rất yêu anh, em cũng nguyện ý chạy về phía anh mà không chút do dự.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ cầu hôn anh ở trên sân khấu.
Ý tưởng ban đầu của cô là sẽ dùng tiền thưởng từ cuộc thi để mua một cặp nhẫn, chọn một ngày đẹp trời, trang trí một căn phòng thật đẹp, chuẩn bị tốt lời thoại, sau đó mới cầu hôn với anh.
Chỉ là trong phút chốc vừa rồi, cảm xúc của cô hoàn toàn lấn áp lý trí, không kịp nghĩ đến điều gì khác.
Và lúc cô nói ra câu “Anh có đồng ý cưới em không”, cô chợt tỉnh táo lại, nhìn mọi người đông nghịt ở phía dưới sân khấu, mặt đỏ đến tận cổ.
Nhưng cô vẫn nhịn sự ngượng ngùng xuống, tiếp tục nhìn thẳng vào Lục Tây Kiêu.
Sau khi anh sửng sốt, đầu tiên là cười, sau đó hơi cúi người, khủyu tay chống trên đùi, cúi đầu, giơ tay đè mạnh lên đôi mắt.
Chờ anh đứng dậy lần nữa, mắt anh đã đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt.
Chu Vãn ngẩn người.
Lục Tây Kiêu đứng dậy, lướt qua đám đông, đi về phía sân khấu.
Đến bậc thang, anh nhịn không được gia tăng tốc độ, bước lên sân khấu, anh chạy đến, cuốn theo làn gió, dang rộng hai tay ôm lấy Chu Vãn.
Anh cong cả người xuống, dùng sức vùi vào hõm vai của Chu Vãn, hơi thở nóng rẫy mang theo chút run rẩy, anh không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Chu Vãn:
“Anh đồng ý, Vãn Vãn, anh đồng ý.”
Chu Vãn bật cười lên, ngẩng đầu, ôm chặt lấy anh.
Đúng lúc này, chợt có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống vai cô.
Chu Vãn sửng sốt.
Cô bất giác nhận ra đây là cái gì.
Lục Tây Kiêu khóc rồi.
“Anh sao thế?” Chu Vãn dịu dàng hỏi, vỗ nhẹ bả vai anh.
“Cảm ơn em.”
Lục Tây Kiêu khàn giọng, giọng nói chứa đầy sự run rẩy: “Cảm ơn em.”
———
Trong lời cảm ơn này chứa quá nhiều thứ.
Cảm ơn em đã yêu anh.
Cảm ơn em đã quay về.
Cảm ơn sự thay đổi và nỗ lực của em.
Cảm ơn em cuối cùng cũng đã chạy về phía anh.
Lục Tây Kiêu rất rõ Chu Vãn đã trải qua những gì, cũng càng rõ sự thay đổi của cô hôm nay cố gắng bao nhiêu để đổi lấy.
Anh chứng kiến tất cả sự nhát gan của cô, cũng chứng kiến tất cả sự dũng cảm, cô đơn của cô.
———
Cuộc thi kết thúc, Chu Vãn và Lục Tây Kiêu cùng nhau về xe.
Xe chạy lên đường, đèn đường sáng tỏ dọc theo con đường thẳng tắp phía trước, nhà cao tầng bên cạnh đèn đuốc sáng trưng.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, lơ đãng liếc mắt nhìn Chu Vãn một cái.
Anh thấy cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng cong lên, đáy mắt lộ ra ý cười vui vẻ.
Anh cũng không nhịn được, bật cười: “Cười cái gì?”
“Hửm?”
Chu Vãn lấy lại tinh thần, nhìn anh, lại mím môi dưới: “Bởi vì anh đã đồng ý lời cầu hôn của em.”
“Lời cầu hôn của em đột ngột quá!” Lục Tây Kiêu cong môi, bộ dáng hơi lưu manh, lười biếng nói: “Làm anh sợ hết hồn.”
“Vậy anh cũng đã đồng ý rồi…”
Chu Vãn khựng lại, cân nhắc lời nói: “Khi nào anh rảnh, chúng ta đi xem nhẫn một chút.”
“Em mua nhẫn cho anh?”
“Vâng.”
Lục Tây Kiêu: “Không phải mấy thứ này đều là đàn ông mua sao?”
“Em cầu hôn anh, đương nhiên phải là em mua cho anh rồi.” Chu Vãn nói như chuyện đương nhiên: “Hơn nữa em lấy tiền thưởng của cuộc thi, số tiền này mua một chiếc nhẫn nam chắc là đủ rồi.”
Lúc trước Chu Vãn đã cất công đi tìm hiểu.
Nhẫn nam không có kim cương lớn, chỉ có chi phí thiết kế và thương hiệu cao cấp.
“Anh có thể lên mạng xem trước một chút, xem xem thích kiểu nào.” Chu Vãn nói.
“Được.” Tâm tình Lục Tây Kiêu rất tốt: “Vậy anh phải mua một cái đắt tiền mới được.”
“Ừm.”
Chu Vãn cảm thấy đây cũng điều là nên làm.
“Khi nào anh rảnh, chúng ta cùng nhau đi chọn.”
“Qua một khoảng thời gian nữa, đợi đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán.” Lục Tây Kiêu nói.
Đợi đến Tết, còn nửa tháng nữa.
“Gần đây anh bận lắm à?” Chu Vãn hỏi.
“Cũng không phải là bận quá, chỉ là chuyện lớn như vậy, đợi sang năm chúng ta cùng nhau về Bình Xuyên, cũng phải nói với bố và bà nội của em một tiếng chứ.”
Chu Vãn ngẩn người, không ngờ anh còn nghĩ đến chuyện này.
“Vâng.” Cô nói khẽ: “Vậy chúng ta cũng đi thăm mẹ của anh nữa, nói với bà ấy một tiếng.”
“Được.”
Xe dừng ở tiểu khu, lên tầng.
Vừa mở cửa ra, Lục Tây Kiêu đã lập tức phủ xuống, mang theo hơi thở có tính xâm lược khắp người, anh cúi thấp, chạm vào bờ môi của Chu Vãn, khàn giọng: “Vãn Vãn.”
Lông mi Chu Vãn nhanh chóng run rẩy, cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt được anh đụng vào đều nóng như lửa đốt, giọng nói rất khẽ: “Dạ?”
Đầu ngón tay anh xoa lên xương quai xanh của cô, muốn lau hết phần kem che khuyết điểm đã che đi hình xăm, lực hơi mạnh, khiến cho làn da nơi đó ửng đỏ lên.
Chu Vãn lui về sau, lại bị anh kéo về.
Không biết đã qua bao lâu, anh khom lưng xuống, khẽ cắn lên chỗ ấy, li3m láp cọ xát giữa hàm răng.
“Đau.” Chu Vãn khẽ cau mày: “… Lục Tây Kiêu.”
“Vãn Vãn.” Giọng nói của anh hơi khàn, hơi run.
Lục Tây Kiêu không phải người am hiểu bày tỏ lòng mình với người ngoài, lúc nãy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngoài giọt nước mắt mà chỉ mình Chu Vãn biết, người khác không nhìn ra cảm xúc của anh ngoại trừ sự hạnh phúc bên ngoài.
Nhưng thật ra thì lúc ấy, vui vẻ chỉ là một phần rất nhỏ.
Nhiều hơn chính là khổ tận cam lai, sự cảm động và vui mừng khi mây đen gặp trăng sáng, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, đến giờ phút này, cuối cùng mới bộc phát ra.
“Cảm ơn em.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói.
Chu Vãn vỗ nhẹ lưng của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đã nói rồi mà.”
Lục Tây Kiêu lại vùi đầu vào cổ cô: “Vãn Vãn, cuối cùng anh cũng có nhà rồi.”
Chu Vãn khẽ giật mình.
Trong mũi đột nhiên trào lên sự chua xót.
“Ừm.” Cô cũng ôm chặt lấy Lục Tây Kiêu: “Chúng ta có nhà rồi.”
———
Chớp mắt cái đã đến cuối năm.
Hai người cùng nhau quay về thành phố Bình Xuyên.
Khi máy bay đáp xuống là buổi tối, sáng sớm hôm sau, hai người liền xuất phát đến nghĩa trang.
Trời mưa lác đác, Lục Tây Kiêu che ô đi vào cùng Chu Vãn.
Lúc bà nội mất, Chu Vãn chôn bà và bố cô trong cùng một nghĩa trang, gần như đã dùng hết tất cả vốn liếng trong tay lúc đó, cũng may nghĩa trang này được bao bọc bởi núi và sông, cảnh vật xung quanh rất đẹp, còn có người phụ trách quét dọn.
Nhiều năm qua, cô vừa đến là vội vàng kiếm tiền, mỗi ngày đều bận từ sáng sớm đến tối muộn, không có thời gian; mà quan trọng hơn chính là bởi cô không dám về. Trước đây cô bướng bỉnh, không thể tha thứ cho bản thân, cũng cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp bà nội và bố.
Cho đến bây giờ, cuối cùng cô cũng dám thẳng thắn đứng ở đây.
Chu Vãn nhìn gương mặt quen thuộc trên bia mộ, vành mắt ẩm ướt.
“Bố, bà nội, con đến rồi.” Khoé mắt cô rất đỏ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hai người trên tấm ảnh: “Con xin lỗi… Mấy năm nay con đã khiến hai người nhọc lòng rồi.”
Lục Tây Kiêu nắm chặt tay cô.
“Bây giờ con sống rất tốt, hai người yên tâm đi, con đã tìm được công việc mà mình yêu, cũng dần trở thành dáng vẻ mà mình thích, đã tha thứ cho con người trước đây của mình.” Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, con cũng đã tìm được người con yêu rồi.”
Người mà con tin tưởng, muốn sống chung cả đời.
“Sau con sẽ không khiến hai người thất vọng nữa đâu.” Chu Vãn nói: “Con sẽ sống thật tốt, làm những gì con cho là đúng, con sẽ khiến cho hai người tự hào vì con.”
Nói ra những lời này, Chu Vãn chợt nhớ đến trước đây, lúc bố cô còn sống.
Khi đó, thành tích của cô rất tốt, hầu như lần nào kiểm tra cũng được 100 điểm, mỗi năm đều được rất nhiều giấy khen, bố cô đều dán ngay ngắn những giấy khen đó lên trên tường.
Lúc nào bố cũng ôm cô và nói, Vãn Vãn chính là niềm tự của bố.
“Chú, bà nội.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói.
Chu Vãn dừng lại, nghiêng đầu.
Ánh mắt của người đàn ông nghiêm túc nhìn tấm ảnh trên bia mộ, đường nét sườn mặt sắc bén, trầm tĩnh lại dịu dàng: “Con là bạn trai của Chu Vãn, con tên là Lục Tây Kiêu, sang năm chúng con sẽ kết hôn, hai người yên tâm, ngày tháng sau này, chỉ cần có con ở đây, Vãn Vãn sẽ không phải chịu đau khổ nữa.”
Từ trước đến nay, anh nói được thì làm được.
Lục Tây Kiêu thời niên thiếu có lẽ sẽ không nắm chắc được những lời như vậy, nhưng đến bây giờ, cuối cùng anh cũng có sự tự tin để nói ra câu này, ngay cả lông mày và ánh mắt cũng lộ ra vài phần khí chất đường hoàng tuỳ tiện của thiếu niên.
“Con sẽ mãi mãi ở bên cô ấy.”
Lục Tây Kiêu thời niên thiếu đã từng chứng kiến sinh ly tử biệt, nhìn thấy tranh giành cấu xé lẫn nhau, không muốn dùng từ “mãi mãi” để định nghĩa bất kỳ một mối quan hệ nào.
Chỉ có hai lần anh nhắc đến từ này.
Một lần là vào đêm tuyết năm ấy, lần đầu tiên anh cảm thấy, nếu như mỗi ngày sau này đều có Chu Vãn ở bên, dường như cũng không tệ, vậy là anh nói, sau này năm mới mỗi năm, em hãy đón với anh nhé.
Một lần là hiện tại.
Anh sẽ mãi mãi ở bên cô.
Từ năm tháng anh còn khinh cuồng đến năm tháng già nua, anh sẽ mãi mãi ở bên em.
Đến chết cũng không thay đổi.
———
Sau khi rời đi, Chu Vãn liền đi theo Lục Tây Kiêu thăm mẹ của anh.
Lúc còn đi học, cô đã từng thấy ảnh của mẹ Lục Tây Kiêu trong nhà anh, là một người phụ nữ đẹp, rất dịu dàng, rất có khí chất, lông mày rất giống Lục Tây Kiêu.
Chỉ là nhiều năm không gặp, dáng vẻ của mẹ anh trong ấn tượng của cô đã dần phai nhạt ít nhiều.
Cho đến giờ khắc này.
Chu Vãn lại một lần nữa nhìn thấy bức ảnh của bà, khuôn mặt của bà.
Hồi ức đã qua thoáng hiện lên trong đầu.
Cô nhớ lần đầu tiên đến nhà Lục Tây Kiêu, cảnh tượng lúc nhìn thấy bức ảnh của mẹ anh.
Lục Tây Kiêu khom lưng, đặt bó hoa bách hợp vừa mua khi nãy trước bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Hoa mà mẹ thích.”
Thật ra anh cũng không biết nên nói gì với Thẩm Lam, bà đi sớm quá, anh cũng không còn nhớ rõ những ký ức trong quá khứ nữa, ký ức về khuôn mặt của bà cũng chỉ là bộ dáng trong bức ảnh.
Có lẽ cũng liên quan đến việc con trai không biết nói gì với bố mẹ khi lớn lên.
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi: “Dì ấy thích hoa bách hợp lắm à?”
“Ừm.”
Đây là phần ít về bà mà Lục Tây Kiêu vẫn còn nhớ rõ: “Trước kia trong nhà vẫn luôn trồng rất nhiều hoa bách hợp, chẳng qua về sau, em gái anh dị ứng với phấn hoa, sau khi em ấy sinh ra, trong nhà cũng không còn trồng hoa bách hợp nữa.”
“Đợi sau khi trở về thành phố B, chúng ta cũng trồng một ít hoa bách hợp nhé.”
Lục Tây Kiêu ngừng lại.
“Mẹ của anh thích hoa bách hợp như vậy, chúng ta trồng một ít ở trong phòng, có lẽ bà ấy sẽ vào trong giấc mơ của anh để gặp anh.”
Chu Vãn nghiêng đầu, ngửa mặt lên, lầm bầm nói: “A Kiêu của chúng ta cũng nhớ mẹ lắm.”
Yết hầu Lục Tây Kiêu trượt lên trượt xuống.
Hình như Chu Vãn chưa từng gọi A Kiêu như vậy.
Mà khoảnh khắc này, giọng nói của cô rất mực dịu dàng, như một đôi tay mềm mại, m0n trớn những cảm xúc đè nén trong đáy lòng anh.
“Chỉ là bà ấy nhất thời không tìm thấy anh, giống như trước kia vậy, bà ấy mắc bệnh, không biết phải yêu thương anh thế nào.”
Chu Vãn nhẹ nhàng nói: “Đợi chúng ta trồng hoa bách hợp, mùa xuân năm sau hoa nở, mẹ anh ngửi thấy được hương hoa sẽ vào trong giấc mơ gặp anh.”
Anh có thể gặp lại mẹ rồi.
Lần này bà ấy nhất định sẽ nói với anh rằng, bà ấy cũng yêu anh.
Giống như em vậy.
———
Rời khỏi nghĩa trang, vừa trở lại xe, điện thoại của Lục Tây Kiêu vang lên.
Ông cụ Lục gọi đến.
Lục Tây Kiêu nhíu mày, đã rất lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau.
Chu Vãn cũng nhìn thấy, đầu ngón tay bất giác nắm chặt lại, nhưng một giây sau, Lục Tây Kiêu đã cầm chặt tay cô, như một loại trấn an.
“Alo?” Lục Tây Kiêu nhận điện thoại.
Cụ thể trong điện thoại nói gì Chu Vãn không rõ lắm, giọng nói Lục Tây Kiêu rất nhạt, chỉ đáp lại vài tiếng, sau đó nói: “Vâng, một lát nữa cháu sẽ về một chuyến.”
Rồi anh cúp điện thoại.
“Anh phải về nhà sao?”
“Về nhà cũ, tìm anh có việc ấy mà.” Lục Tây Kiêu nói gọn: “Anh đi một mình là được rồi, đưa em về nhà trước nhé?”
Chu Vãn ngừng một chút nói: “Em muốn về nhà bà nội xem một chút.”
“Được.” Lục Tây Kiêu xoa nhẹ tóc cô.
“Anh về nhà thì đừng cãi nhau với ông nội.”
Lục Tây Kiêu cười một tiếng: “Anh đã lớn như vậy rồi, yên tâm, sẽ không đâu.”
Lục Tây Kiêu đưa Chu Vãn ra ngoài căn hộ cũ.
Trước đây, khu vực này chính là một tiểu khu cũ, đến nay đã nhiều năm trôi qua lại càng cũ nát và nhỏ bé hơn, rất nhiều chỗ xung quanh đã được đưa vào hạng phá dỡ, duy chỉ có khu này là còn giữ lại.
Chu Vãn đã rất lâu rồi không về.
Trong công viên vẫn trồng cây hoa quế, dụng cụ tập thể dục cũng đã cũ kỹ và rỉ sắt, không còn ai tập nữa.
Chu Vãn đứng bên ngoài nhìn một lát, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi vào.
Cửa thang máy mở ra, chạm mặt một người phụ nữ đi ra.
Chu Vãn đứng sang một bên nhường đường, người phụ nữ không nhúc nhích, Chu Vãn hơi nghi hoặc ngước mắt lên, lại nghe thấy người phụ nữ ngạc nhiên nói: “Vãn Vãn, là cháu đấy à?”
Chu Vãn ngẩn người, nhìn bà ấy một lát, cuối cùng mới đối chiếu khuôn mặt trước mặt với trong trí nhớ vào cùng một chỗ.
“Thím Trương, thật trùng hợp.” Chu Vãn nở nụ cười lên: “Thím vẫn còn sống ở đây sao?”
Thím Trương là hàng xóm trước đây, khoản thời gian bà nội qua đời, bà ấy coi Chu Vãn là một cô bé đáng thương, đã giúp đỡ rất nhiều, rất nhiệt tình.
“Đúng vậy, thật đúng là con sao? Vừa nãy nhìn thấy con thím còn không dám nhận, thay đổi nhanh thật, nếu không phải lúc trước từng nhìn thấy con trên TV, thím cũng không dám nhận ra con.”
Bà ấy không ngừng vỗ mu bàn tay của Chu Vãn, thật lòng cảm thấy vui vì cô: “Vãn Vãn đúng là có tiền đồ, bà nội của con ở trên trời nhìn thấy nhất định sẽ rất vui đấy.”
“Dạ.” Chu Vãn liếc mắt: “Hy vọng là vậy ạ.”
“Cũng xem nhưhết khổ rồi, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, cuối cùng người đàn bà kia cũng gặp báo ứng rồi.”
Chu Vãn nhận ra bà ấyđang nói đến ai, hơi sửng sốt: “Bà ấy làm sao vậy ạ?”
“Con vẫn chưa biết sao?” Thím Trương kinh ngạc.
Chu Vãn lắc đầu.
“Bà ta chết rồi.”
Trái tim Chu Vãn chợt co rút lại, rồi sau đó nhanh chóng nhảy lên.
Thím Trương mặc dù không thích Quách Tương Lăng, nhưng dù sao cũng là chuyện sinh tử, vẫn không khỏi thở dài: “Lúc trước bà ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng coi như là đúng người đúng tội, sau này sẽ không làm hại con nữa.”
Cổ họng Chu Vãn không khỏi có chút đắng chát: “Bà ấy là bị…?”
Những tin tức trên mạng lúc trước được truyền đi xôn xao trong tiểu khu, thím Trương cũng đã nghe nói qua, biết rõ trong lòng Chu Vãn nghĩ gì, vội nói: “Con nghĩ gì thế, cho dù bà ta có bị đám người đòi nợ đánh chết thật cũng không liên quan gì đến con cả, làm gì còn có loại chuyện hại con gái ruột của mình chứ.”
“Vậy bà ấy làm thế nào…”
“Sau chuyện đó, bà ta trải qua khá túng quẫn, tìm công việc ở khắp nơi, lại làm không lâu, chưa đến vài tháng đã thay đổi, không có mệnh phú quý nhưng lại không đổi được bệnh nhà giàu, cũng chỉ có thể đi vay tiền, may mà lúc đó con không mềm lòng bị bà ta quấn lấy, bằng không thì còn phải thay bà ta vác không ít khoản nợ, tất cả đều là cho vay nặng lãi, ngày nào cũng bị chủ nợ thúc giục.”
Lông mi Chu Vãn khẽ run.
“Cũng là chuyện của nửa tháng trước rồi, lúc bị đòi nợ bà ta bỏ trốn, trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống, đến khi có người phát hiện thì đã chết rồi.”
“…”
Chu Vãn nhất thờikhông biết nên nói gì.
Thím Trương: “Con xem này, gần sang năm mới mà nói với con cái này làm gì không biết, dù sao thì con cứ sống cuộc sống của mình cho tốt, nếu bà ta đã đi rồi, con cũng có thể yên tâm mà sống, không phải lo toan gì hết.”
“Vâng.” Chu Vãn mím môi: “Cảm ơn thím Trương ạ.”
“Cảm ơn cái gì, thím nhìn con lớn lên mà.”
Chu Vãn cười cười: “Vâng, vậy con đi lên trước nhé thím Trương, lần sau con sẽ tới thăm thím.”
“Được được được, con đi bận đi.”
Chu Vãn nói tạm biệt với thím Trương, cửa thang máy vừa mới đóng lại, ý cười trên khoé miệng cô tản đi hết.
Cô không biết diễn tả cảm giác giờ phút này như thế nào.
Cô hận Quách Tương Lăng, cũng hạ quyết tâm nhất định sẽ cả đời cũng không qua lại với bà ta, nhưng hôm nay biết được người có quan hệ máu mủ với mình qua đời như vậy, Chu Vãn vẫn cảm thấy thổn thức.
Dù sao đó cũng là người thân có quan hệ máu mủ còn sót lại của cô.
Chu Vãn không thể không có chút gánh nặng nào mà tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng như có một tảng đá ơi xuống, càng ngày càng nặng, kéo đến lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu đau nhức, ngực bị lấp kín một chỗ, không thở nổi.
Đi đến tầng ba, Chu Vãn thở ra một hơi, lần nữa chỉnh đốn lại tâm trạng, đi ra ngoài.
Sau khi bà nội qua đời, khi Lục Tây Kiêu đưa cô ra khỏi căn nhà bị rò rỉ khí gas, anh lo lắng khi để cô ở một mình, khoảng thời gian sau cô đều ở nhờ trong nhà của Lục Tây Kiêu, rất ít khi quay về.
Lúc trước Chu Vãn nhìn thấy rất nhiều người nói, khi người ta già đi, trên người sẽ có một “ mùi hương của người già” khó ngửi.
Trên người bà nội cũng có mùi hương, nhưng không hề khó ngửi, là một hương thơm của saponin[1] sạch sẽ.
[1] Saponin là một trong những thành phần của các loại thảo mộc có hiệu quả rất lợi cho sức khỏe con người.
Có một khoảng thời gian rất dài, Chu Vãn không dám mở cửa phòng của bà nội, cũng không thông gió, sợ gió sẽ thổi tan đi mùi hương trên người bà, thì thật sự đến một chút nhớ nhung cô cũng không giữ được nữa.
Cô móc chìa khóa ra, mở khóa vào nhà.
Trong nhà đã lâu không thông gió, xộc ra một mùi bụi bặm ẩm ướt.
Chu Vãn giơ tay quơ quơ trước mũi, cất bước đi vào.
Vừa giẫm xuống liền phát ra một âm thanh khác thường.
Cô cúi đầu xuống, cạnh cửa có vài tờ giấy trắng, nhìn có vẻ như bị người ta nhét vào trong khe cửa.
Chu Vãn ngẩn người, dịch chân, ngồi xổm xuống, lật tờ giấy trắng lên.
Tổng cộng có năm tờ giấy, khổ giấy A4, bảng biểu chi chít.
Tấm rèm trong nhà kéo chặt, ánh sáng lờ mờ, Chu Vãn nhất thời không thấy rõ, đứng dậy bật đèn lên.
May mắn thay, đã qua nhiều năm như vậy, đèn này vẫn có thể sử dụng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Chu Vãn cúi đầu, chợt khựng lại.
Đó là năm phiếu điểm.
Phiếu điểm của lớp 12A7.
Lớp của Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn không biết vì sao mấy tờ giấy này lại xuất hiện ở đây, chỉ vô thức tìm kiếm tên của Lục Tây Kiêu trong cái bảng đó.
Số học sinh của mỗi lớp ở trường trung học Dương Minh được sắp xếp theo chữ cái đầu trong tên, chữ “L” ở chính giữa.
Số 28.
Năm phiếu điểm, ghi lại năm kì thi vào năm lớp 12.
Năm lần, Lục Tây Kiêu đều đứng nhất A7, thứ hạng của anh cũng không ngừng tăng lên, đến trước kỳ thi tốt nghiệp, cuối cùng, anh cũng thi được hạng nhất toàn trường, rồi sau đó là thi Đại học, đứng thứ ba toàn trường.
Cổ họng Chu Vãn không nuốt xuống.
Cô lật sang trang giấy cuối cùng, trên đó viết một hàng chữ, là nét chữ mà cô vô cùng quen thuộc, chữ viết sắc bén.
Chu Vãn, anh không nuốt lời.
Nếu đã hứa với em sẽ ở bên em, thì anh nhất định sẽ ở bên em.
Gặp ở thành phố B.
Ba chữ cuối cùng được viết qua loa, xuyên qua mấy chữ này, Chu Vãn dường như lại nhìn thấy được chàng trai liều lĩnh ấy.
Anh hứa sẽ ở bên cô lúc nào cơ chứ.
Chu Vãn đào lại ký ức, cuối cùng cũng nhảy ra một đoạn ngắn.
Khi đó bà nội cô vừa mới mất, cô ở một mình trong nhà, vô tri vô giác.
Đoạn ký ức đó quá đau khổ, cô cũng không dám nhớ lại, thế nên quên rất nhanh.
Trong đầu mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc hôn mê, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nhưng cô ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, mặc kệ tiếng gõ cửa vang lên, chẳng được bao lâu, cửa bị đá văng ra, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào.
Ngược ánh sáng, Lục Tây Kiêu sải bước đi vào.
Sau khi bà nội qua đời cô vẫn không khóc, cho đến khoảnh khắc ấy, rốt cuộc mới vỡ bờ, khóc đến tan nát, tan thành mảnh nhỏ, không nói nên lời.
Mà Lục Tây Kiêu quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Anh lặp đi lặp lại, không ngại nói cho cô biết: “Vãn Vãn, anh ở đây, anh mãi mãi cũng sẽ ở đây.”
“Ít nhất, anh sẽ lớn lên cùng em, trưởng thành cùng em.”
Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần em quay đầu nhìn lại.
Thì sẽ phát hiện, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.
———
Anh không nuốt lời.
Giờ đây, Chu Vãn ở tuổi 25 quay về nhìn lại,
Cô nhìn thấy một chàng trai, cao gầy thẳng tắp, thân hình phóng khoáng, mặt mày sắc nét, toàn thân ngạo mạn, tuỳ tiện đường hoàng.
Năm lớp 12 ấy, anh thu lại hết vẻ sắc bén, nỗ lực học tập.
Mỗi lần có thành tích, anh lại đi tới nơi hành lang cũ nát này một mình, ngồi xổm xuống, nhét điểm qua khe cửa.
Anh rất cố gắng thoát khỏi mọi gông cùm xiềng xích, từng bước từng bước, dốc hết toàn lực, đến bên cô.
Chỉ cần cô quay đầu lại nhìn.
Cô có thể nhìn thấy Lục Tây Kiêu, chạy về phía cô.
Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng duy nhất của thiếu niên.
Bởi vì cô cũng muốn kiên định lựa chọn Lục Tây Kiêu một lần, muốn nói với anh rằng, em thật sự rất yêu anh, em cũng nguyện ý chạy về phía anh mà không chút do dự.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ cầu hôn anh ở trên sân khấu.
Ý tưởng ban đầu của cô là sẽ dùng tiền thưởng từ cuộc thi để mua một cặp nhẫn, chọn một ngày đẹp trời, trang trí một căn phòng thật đẹp, chuẩn bị tốt lời thoại, sau đó mới cầu hôn với anh.
Chỉ là trong phút chốc vừa rồi, cảm xúc của cô hoàn toàn lấn áp lý trí, không kịp nghĩ đến điều gì khác.
Và lúc cô nói ra câu “Anh có đồng ý cưới em không”, cô chợt tỉnh táo lại, nhìn mọi người đông nghịt ở phía dưới sân khấu, mặt đỏ đến tận cổ.
Nhưng cô vẫn nhịn sự ngượng ngùng xuống, tiếp tục nhìn thẳng vào Lục Tây Kiêu.
Sau khi anh sửng sốt, đầu tiên là cười, sau đó hơi cúi người, khủyu tay chống trên đùi, cúi đầu, giơ tay đè mạnh lên đôi mắt.
Chờ anh đứng dậy lần nữa, mắt anh đã đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt.
Chu Vãn ngẩn người.
Lục Tây Kiêu đứng dậy, lướt qua đám đông, đi về phía sân khấu.
Đến bậc thang, anh nhịn không được gia tăng tốc độ, bước lên sân khấu, anh chạy đến, cuốn theo làn gió, dang rộng hai tay ôm lấy Chu Vãn.
Anh cong cả người xuống, dùng sức vùi vào hõm vai của Chu Vãn, hơi thở nóng rẫy mang theo chút run rẩy, anh không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Chu Vãn:
“Anh đồng ý, Vãn Vãn, anh đồng ý.”
Chu Vãn bật cười lên, ngẩng đầu, ôm chặt lấy anh.
Đúng lúc này, chợt có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống vai cô.
Chu Vãn sửng sốt.
Cô bất giác nhận ra đây là cái gì.
Lục Tây Kiêu khóc rồi.
“Anh sao thế?” Chu Vãn dịu dàng hỏi, vỗ nhẹ bả vai anh.
“Cảm ơn em.”
Lục Tây Kiêu khàn giọng, giọng nói chứa đầy sự run rẩy: “Cảm ơn em.”
———
Trong lời cảm ơn này chứa quá nhiều thứ.
Cảm ơn em đã yêu anh.
Cảm ơn em đã quay về.
Cảm ơn sự thay đổi và nỗ lực của em.
Cảm ơn em cuối cùng cũng đã chạy về phía anh.
Lục Tây Kiêu rất rõ Chu Vãn đã trải qua những gì, cũng càng rõ sự thay đổi của cô hôm nay cố gắng bao nhiêu để đổi lấy.
Anh chứng kiến tất cả sự nhát gan của cô, cũng chứng kiến tất cả sự dũng cảm, cô đơn của cô.
———
Cuộc thi kết thúc, Chu Vãn và Lục Tây Kiêu cùng nhau về xe.
Xe chạy lên đường, đèn đường sáng tỏ dọc theo con đường thẳng tắp phía trước, nhà cao tầng bên cạnh đèn đuốc sáng trưng.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, lơ đãng liếc mắt nhìn Chu Vãn một cái.
Anh thấy cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng cong lên, đáy mắt lộ ra ý cười vui vẻ.
Anh cũng không nhịn được, bật cười: “Cười cái gì?”
“Hửm?”
Chu Vãn lấy lại tinh thần, nhìn anh, lại mím môi dưới: “Bởi vì anh đã đồng ý lời cầu hôn của em.”
“Lời cầu hôn của em đột ngột quá!” Lục Tây Kiêu cong môi, bộ dáng hơi lưu manh, lười biếng nói: “Làm anh sợ hết hồn.”
“Vậy anh cũng đã đồng ý rồi…”
Chu Vãn khựng lại, cân nhắc lời nói: “Khi nào anh rảnh, chúng ta đi xem nhẫn một chút.”
“Em mua nhẫn cho anh?”
“Vâng.”
Lục Tây Kiêu: “Không phải mấy thứ này đều là đàn ông mua sao?”
“Em cầu hôn anh, đương nhiên phải là em mua cho anh rồi.” Chu Vãn nói như chuyện đương nhiên: “Hơn nữa em lấy tiền thưởng của cuộc thi, số tiền này mua một chiếc nhẫn nam chắc là đủ rồi.”
Lúc trước Chu Vãn đã cất công đi tìm hiểu.
Nhẫn nam không có kim cương lớn, chỉ có chi phí thiết kế và thương hiệu cao cấp.
“Anh có thể lên mạng xem trước một chút, xem xem thích kiểu nào.” Chu Vãn nói.
“Được.” Tâm tình Lục Tây Kiêu rất tốt: “Vậy anh phải mua một cái đắt tiền mới được.”
“Ừm.”
Chu Vãn cảm thấy đây cũng điều là nên làm.
“Khi nào anh rảnh, chúng ta cùng nhau đi chọn.”
“Qua một khoảng thời gian nữa, đợi đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán.” Lục Tây Kiêu nói.
Đợi đến Tết, còn nửa tháng nữa.
“Gần đây anh bận lắm à?” Chu Vãn hỏi.
“Cũng không phải là bận quá, chỉ là chuyện lớn như vậy, đợi sang năm chúng ta cùng nhau về Bình Xuyên, cũng phải nói với bố và bà nội của em một tiếng chứ.”
Chu Vãn ngẩn người, không ngờ anh còn nghĩ đến chuyện này.
“Vâng.” Cô nói khẽ: “Vậy chúng ta cũng đi thăm mẹ của anh nữa, nói với bà ấy một tiếng.”
“Được.”
Xe dừng ở tiểu khu, lên tầng.
Vừa mở cửa ra, Lục Tây Kiêu đã lập tức phủ xuống, mang theo hơi thở có tính xâm lược khắp người, anh cúi thấp, chạm vào bờ môi của Chu Vãn, khàn giọng: “Vãn Vãn.”
Lông mi Chu Vãn nhanh chóng run rẩy, cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt được anh đụng vào đều nóng như lửa đốt, giọng nói rất khẽ: “Dạ?”
Đầu ngón tay anh xoa lên xương quai xanh của cô, muốn lau hết phần kem che khuyết điểm đã che đi hình xăm, lực hơi mạnh, khiến cho làn da nơi đó ửng đỏ lên.
Chu Vãn lui về sau, lại bị anh kéo về.
Không biết đã qua bao lâu, anh khom lưng xuống, khẽ cắn lên chỗ ấy, li3m láp cọ xát giữa hàm răng.
“Đau.” Chu Vãn khẽ cau mày: “… Lục Tây Kiêu.”
“Vãn Vãn.” Giọng nói của anh hơi khàn, hơi run.
Lục Tây Kiêu không phải người am hiểu bày tỏ lòng mình với người ngoài, lúc nãy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngoài giọt nước mắt mà chỉ mình Chu Vãn biết, người khác không nhìn ra cảm xúc của anh ngoại trừ sự hạnh phúc bên ngoài.
Nhưng thật ra thì lúc ấy, vui vẻ chỉ là một phần rất nhỏ.
Nhiều hơn chính là khổ tận cam lai, sự cảm động và vui mừng khi mây đen gặp trăng sáng, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, đến giờ phút này, cuối cùng mới bộc phát ra.
“Cảm ơn em.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói.
Chu Vãn vỗ nhẹ lưng của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đã nói rồi mà.”
Lục Tây Kiêu lại vùi đầu vào cổ cô: “Vãn Vãn, cuối cùng anh cũng có nhà rồi.”
Chu Vãn khẽ giật mình.
Trong mũi đột nhiên trào lên sự chua xót.
“Ừm.” Cô cũng ôm chặt lấy Lục Tây Kiêu: “Chúng ta có nhà rồi.”
———
Chớp mắt cái đã đến cuối năm.
Hai người cùng nhau quay về thành phố Bình Xuyên.
Khi máy bay đáp xuống là buổi tối, sáng sớm hôm sau, hai người liền xuất phát đến nghĩa trang.
Trời mưa lác đác, Lục Tây Kiêu che ô đi vào cùng Chu Vãn.
Lúc bà nội mất, Chu Vãn chôn bà và bố cô trong cùng một nghĩa trang, gần như đã dùng hết tất cả vốn liếng trong tay lúc đó, cũng may nghĩa trang này được bao bọc bởi núi và sông, cảnh vật xung quanh rất đẹp, còn có người phụ trách quét dọn.
Nhiều năm qua, cô vừa đến là vội vàng kiếm tiền, mỗi ngày đều bận từ sáng sớm đến tối muộn, không có thời gian; mà quan trọng hơn chính là bởi cô không dám về. Trước đây cô bướng bỉnh, không thể tha thứ cho bản thân, cũng cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp bà nội và bố.
Cho đến bây giờ, cuối cùng cô cũng dám thẳng thắn đứng ở đây.
Chu Vãn nhìn gương mặt quen thuộc trên bia mộ, vành mắt ẩm ướt.
“Bố, bà nội, con đến rồi.” Khoé mắt cô rất đỏ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hai người trên tấm ảnh: “Con xin lỗi… Mấy năm nay con đã khiến hai người nhọc lòng rồi.”
Lục Tây Kiêu nắm chặt tay cô.
“Bây giờ con sống rất tốt, hai người yên tâm đi, con đã tìm được công việc mà mình yêu, cũng dần trở thành dáng vẻ mà mình thích, đã tha thứ cho con người trước đây của mình.” Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, con cũng đã tìm được người con yêu rồi.”
Người mà con tin tưởng, muốn sống chung cả đời.
“Sau con sẽ không khiến hai người thất vọng nữa đâu.” Chu Vãn nói: “Con sẽ sống thật tốt, làm những gì con cho là đúng, con sẽ khiến cho hai người tự hào vì con.”
Nói ra những lời này, Chu Vãn chợt nhớ đến trước đây, lúc bố cô còn sống.
Khi đó, thành tích của cô rất tốt, hầu như lần nào kiểm tra cũng được 100 điểm, mỗi năm đều được rất nhiều giấy khen, bố cô đều dán ngay ngắn những giấy khen đó lên trên tường.
Lúc nào bố cũng ôm cô và nói, Vãn Vãn chính là niềm tự của bố.
“Chú, bà nội.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói.
Chu Vãn dừng lại, nghiêng đầu.
Ánh mắt của người đàn ông nghiêm túc nhìn tấm ảnh trên bia mộ, đường nét sườn mặt sắc bén, trầm tĩnh lại dịu dàng: “Con là bạn trai của Chu Vãn, con tên là Lục Tây Kiêu, sang năm chúng con sẽ kết hôn, hai người yên tâm, ngày tháng sau này, chỉ cần có con ở đây, Vãn Vãn sẽ không phải chịu đau khổ nữa.”
Từ trước đến nay, anh nói được thì làm được.
Lục Tây Kiêu thời niên thiếu có lẽ sẽ không nắm chắc được những lời như vậy, nhưng đến bây giờ, cuối cùng anh cũng có sự tự tin để nói ra câu này, ngay cả lông mày và ánh mắt cũng lộ ra vài phần khí chất đường hoàng tuỳ tiện của thiếu niên.
“Con sẽ mãi mãi ở bên cô ấy.”
Lục Tây Kiêu thời niên thiếu đã từng chứng kiến sinh ly tử biệt, nhìn thấy tranh giành cấu xé lẫn nhau, không muốn dùng từ “mãi mãi” để định nghĩa bất kỳ một mối quan hệ nào.
Chỉ có hai lần anh nhắc đến từ này.
Một lần là vào đêm tuyết năm ấy, lần đầu tiên anh cảm thấy, nếu như mỗi ngày sau này đều có Chu Vãn ở bên, dường như cũng không tệ, vậy là anh nói, sau này năm mới mỗi năm, em hãy đón với anh nhé.
Một lần là hiện tại.
Anh sẽ mãi mãi ở bên cô.
Từ năm tháng anh còn khinh cuồng đến năm tháng già nua, anh sẽ mãi mãi ở bên em.
Đến chết cũng không thay đổi.
———
Sau khi rời đi, Chu Vãn liền đi theo Lục Tây Kiêu thăm mẹ của anh.
Lúc còn đi học, cô đã từng thấy ảnh của mẹ Lục Tây Kiêu trong nhà anh, là một người phụ nữ đẹp, rất dịu dàng, rất có khí chất, lông mày rất giống Lục Tây Kiêu.
Chỉ là nhiều năm không gặp, dáng vẻ của mẹ anh trong ấn tượng của cô đã dần phai nhạt ít nhiều.
Cho đến giờ khắc này.
Chu Vãn lại một lần nữa nhìn thấy bức ảnh của bà, khuôn mặt của bà.
Hồi ức đã qua thoáng hiện lên trong đầu.
Cô nhớ lần đầu tiên đến nhà Lục Tây Kiêu, cảnh tượng lúc nhìn thấy bức ảnh của mẹ anh.
Lục Tây Kiêu khom lưng, đặt bó hoa bách hợp vừa mua khi nãy trước bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Hoa mà mẹ thích.”
Thật ra anh cũng không biết nên nói gì với Thẩm Lam, bà đi sớm quá, anh cũng không còn nhớ rõ những ký ức trong quá khứ nữa, ký ức về khuôn mặt của bà cũng chỉ là bộ dáng trong bức ảnh.
Có lẽ cũng liên quan đến việc con trai không biết nói gì với bố mẹ khi lớn lên.
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi: “Dì ấy thích hoa bách hợp lắm à?”
“Ừm.”
Đây là phần ít về bà mà Lục Tây Kiêu vẫn còn nhớ rõ: “Trước kia trong nhà vẫn luôn trồng rất nhiều hoa bách hợp, chẳng qua về sau, em gái anh dị ứng với phấn hoa, sau khi em ấy sinh ra, trong nhà cũng không còn trồng hoa bách hợp nữa.”
“Đợi sau khi trở về thành phố B, chúng ta cũng trồng một ít hoa bách hợp nhé.”
Lục Tây Kiêu ngừng lại.
“Mẹ của anh thích hoa bách hợp như vậy, chúng ta trồng một ít ở trong phòng, có lẽ bà ấy sẽ vào trong giấc mơ của anh để gặp anh.”
Chu Vãn nghiêng đầu, ngửa mặt lên, lầm bầm nói: “A Kiêu của chúng ta cũng nhớ mẹ lắm.”
Yết hầu Lục Tây Kiêu trượt lên trượt xuống.
Hình như Chu Vãn chưa từng gọi A Kiêu như vậy.
Mà khoảnh khắc này, giọng nói của cô rất mực dịu dàng, như một đôi tay mềm mại, m0n trớn những cảm xúc đè nén trong đáy lòng anh.
“Chỉ là bà ấy nhất thời không tìm thấy anh, giống như trước kia vậy, bà ấy mắc bệnh, không biết phải yêu thương anh thế nào.”
Chu Vãn nhẹ nhàng nói: “Đợi chúng ta trồng hoa bách hợp, mùa xuân năm sau hoa nở, mẹ anh ngửi thấy được hương hoa sẽ vào trong giấc mơ gặp anh.”
Anh có thể gặp lại mẹ rồi.
Lần này bà ấy nhất định sẽ nói với anh rằng, bà ấy cũng yêu anh.
Giống như em vậy.
———
Rời khỏi nghĩa trang, vừa trở lại xe, điện thoại của Lục Tây Kiêu vang lên.
Ông cụ Lục gọi đến.
Lục Tây Kiêu nhíu mày, đã rất lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau.
Chu Vãn cũng nhìn thấy, đầu ngón tay bất giác nắm chặt lại, nhưng một giây sau, Lục Tây Kiêu đã cầm chặt tay cô, như một loại trấn an.
“Alo?” Lục Tây Kiêu nhận điện thoại.
Cụ thể trong điện thoại nói gì Chu Vãn không rõ lắm, giọng nói Lục Tây Kiêu rất nhạt, chỉ đáp lại vài tiếng, sau đó nói: “Vâng, một lát nữa cháu sẽ về một chuyến.”
Rồi anh cúp điện thoại.
“Anh phải về nhà sao?”
“Về nhà cũ, tìm anh có việc ấy mà.” Lục Tây Kiêu nói gọn: “Anh đi một mình là được rồi, đưa em về nhà trước nhé?”
Chu Vãn ngừng một chút nói: “Em muốn về nhà bà nội xem một chút.”
“Được.” Lục Tây Kiêu xoa nhẹ tóc cô.
“Anh về nhà thì đừng cãi nhau với ông nội.”
Lục Tây Kiêu cười một tiếng: “Anh đã lớn như vậy rồi, yên tâm, sẽ không đâu.”
Lục Tây Kiêu đưa Chu Vãn ra ngoài căn hộ cũ.
Trước đây, khu vực này chính là một tiểu khu cũ, đến nay đã nhiều năm trôi qua lại càng cũ nát và nhỏ bé hơn, rất nhiều chỗ xung quanh đã được đưa vào hạng phá dỡ, duy chỉ có khu này là còn giữ lại.
Chu Vãn đã rất lâu rồi không về.
Trong công viên vẫn trồng cây hoa quế, dụng cụ tập thể dục cũng đã cũ kỹ và rỉ sắt, không còn ai tập nữa.
Chu Vãn đứng bên ngoài nhìn một lát, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi vào.
Cửa thang máy mở ra, chạm mặt một người phụ nữ đi ra.
Chu Vãn đứng sang một bên nhường đường, người phụ nữ không nhúc nhích, Chu Vãn hơi nghi hoặc ngước mắt lên, lại nghe thấy người phụ nữ ngạc nhiên nói: “Vãn Vãn, là cháu đấy à?”
Chu Vãn ngẩn người, nhìn bà ấy một lát, cuối cùng mới đối chiếu khuôn mặt trước mặt với trong trí nhớ vào cùng một chỗ.
“Thím Trương, thật trùng hợp.” Chu Vãn nở nụ cười lên: “Thím vẫn còn sống ở đây sao?”
Thím Trương là hàng xóm trước đây, khoản thời gian bà nội qua đời, bà ấy coi Chu Vãn là một cô bé đáng thương, đã giúp đỡ rất nhiều, rất nhiệt tình.
“Đúng vậy, thật đúng là con sao? Vừa nãy nhìn thấy con thím còn không dám nhận, thay đổi nhanh thật, nếu không phải lúc trước từng nhìn thấy con trên TV, thím cũng không dám nhận ra con.”
Bà ấy không ngừng vỗ mu bàn tay của Chu Vãn, thật lòng cảm thấy vui vì cô: “Vãn Vãn đúng là có tiền đồ, bà nội của con ở trên trời nhìn thấy nhất định sẽ rất vui đấy.”
“Dạ.” Chu Vãn liếc mắt: “Hy vọng là vậy ạ.”
“Cũng xem nhưhết khổ rồi, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, cuối cùng người đàn bà kia cũng gặp báo ứng rồi.”
Chu Vãn nhận ra bà ấyđang nói đến ai, hơi sửng sốt: “Bà ấy làm sao vậy ạ?”
“Con vẫn chưa biết sao?” Thím Trương kinh ngạc.
Chu Vãn lắc đầu.
“Bà ta chết rồi.”
Trái tim Chu Vãn chợt co rút lại, rồi sau đó nhanh chóng nhảy lên.
Thím Trương mặc dù không thích Quách Tương Lăng, nhưng dù sao cũng là chuyện sinh tử, vẫn không khỏi thở dài: “Lúc trước bà ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng coi như là đúng người đúng tội, sau này sẽ không làm hại con nữa.”
Cổ họng Chu Vãn không khỏi có chút đắng chát: “Bà ấy là bị…?”
Những tin tức trên mạng lúc trước được truyền đi xôn xao trong tiểu khu, thím Trương cũng đã nghe nói qua, biết rõ trong lòng Chu Vãn nghĩ gì, vội nói: “Con nghĩ gì thế, cho dù bà ta có bị đám người đòi nợ đánh chết thật cũng không liên quan gì đến con cả, làm gì còn có loại chuyện hại con gái ruột của mình chứ.”
“Vậy bà ấy làm thế nào…”
“Sau chuyện đó, bà ta trải qua khá túng quẫn, tìm công việc ở khắp nơi, lại làm không lâu, chưa đến vài tháng đã thay đổi, không có mệnh phú quý nhưng lại không đổi được bệnh nhà giàu, cũng chỉ có thể đi vay tiền, may mà lúc đó con không mềm lòng bị bà ta quấn lấy, bằng không thì còn phải thay bà ta vác không ít khoản nợ, tất cả đều là cho vay nặng lãi, ngày nào cũng bị chủ nợ thúc giục.”
Lông mi Chu Vãn khẽ run.
“Cũng là chuyện của nửa tháng trước rồi, lúc bị đòi nợ bà ta bỏ trốn, trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống, đến khi có người phát hiện thì đã chết rồi.”
“…”
Chu Vãn nhất thờikhông biết nên nói gì.
Thím Trương: “Con xem này, gần sang năm mới mà nói với con cái này làm gì không biết, dù sao thì con cứ sống cuộc sống của mình cho tốt, nếu bà ta đã đi rồi, con cũng có thể yên tâm mà sống, không phải lo toan gì hết.”
“Vâng.” Chu Vãn mím môi: “Cảm ơn thím Trương ạ.”
“Cảm ơn cái gì, thím nhìn con lớn lên mà.”
Chu Vãn cười cười: “Vâng, vậy con đi lên trước nhé thím Trương, lần sau con sẽ tới thăm thím.”
“Được được được, con đi bận đi.”
Chu Vãn nói tạm biệt với thím Trương, cửa thang máy vừa mới đóng lại, ý cười trên khoé miệng cô tản đi hết.
Cô không biết diễn tả cảm giác giờ phút này như thế nào.
Cô hận Quách Tương Lăng, cũng hạ quyết tâm nhất định sẽ cả đời cũng không qua lại với bà ta, nhưng hôm nay biết được người có quan hệ máu mủ với mình qua đời như vậy, Chu Vãn vẫn cảm thấy thổn thức.
Dù sao đó cũng là người thân có quan hệ máu mủ còn sót lại của cô.
Chu Vãn không thể không có chút gánh nặng nào mà tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng như có một tảng đá ơi xuống, càng ngày càng nặng, kéo đến lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu đau nhức, ngực bị lấp kín một chỗ, không thở nổi.
Đi đến tầng ba, Chu Vãn thở ra một hơi, lần nữa chỉnh đốn lại tâm trạng, đi ra ngoài.
Sau khi bà nội qua đời, khi Lục Tây Kiêu đưa cô ra khỏi căn nhà bị rò rỉ khí gas, anh lo lắng khi để cô ở một mình, khoảng thời gian sau cô đều ở nhờ trong nhà của Lục Tây Kiêu, rất ít khi quay về.
Lúc trước Chu Vãn nhìn thấy rất nhiều người nói, khi người ta già đi, trên người sẽ có một “ mùi hương của người già” khó ngửi.
Trên người bà nội cũng có mùi hương, nhưng không hề khó ngửi, là một hương thơm của saponin[1] sạch sẽ.
[1] Saponin là một trong những thành phần của các loại thảo mộc có hiệu quả rất lợi cho sức khỏe con người.
Có một khoảng thời gian rất dài, Chu Vãn không dám mở cửa phòng của bà nội, cũng không thông gió, sợ gió sẽ thổi tan đi mùi hương trên người bà, thì thật sự đến một chút nhớ nhung cô cũng không giữ được nữa.
Cô móc chìa khóa ra, mở khóa vào nhà.
Trong nhà đã lâu không thông gió, xộc ra một mùi bụi bặm ẩm ướt.
Chu Vãn giơ tay quơ quơ trước mũi, cất bước đi vào.
Vừa giẫm xuống liền phát ra một âm thanh khác thường.
Cô cúi đầu xuống, cạnh cửa có vài tờ giấy trắng, nhìn có vẻ như bị người ta nhét vào trong khe cửa.
Chu Vãn ngẩn người, dịch chân, ngồi xổm xuống, lật tờ giấy trắng lên.
Tổng cộng có năm tờ giấy, khổ giấy A4, bảng biểu chi chít.
Tấm rèm trong nhà kéo chặt, ánh sáng lờ mờ, Chu Vãn nhất thời không thấy rõ, đứng dậy bật đèn lên.
May mắn thay, đã qua nhiều năm như vậy, đèn này vẫn có thể sử dụng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Chu Vãn cúi đầu, chợt khựng lại.
Đó là năm phiếu điểm.
Phiếu điểm của lớp 12A7.
Lớp của Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn không biết vì sao mấy tờ giấy này lại xuất hiện ở đây, chỉ vô thức tìm kiếm tên của Lục Tây Kiêu trong cái bảng đó.
Số học sinh của mỗi lớp ở trường trung học Dương Minh được sắp xếp theo chữ cái đầu trong tên, chữ “L” ở chính giữa.
Số 28.
Năm phiếu điểm, ghi lại năm kì thi vào năm lớp 12.
Năm lần, Lục Tây Kiêu đều đứng nhất A7, thứ hạng của anh cũng không ngừng tăng lên, đến trước kỳ thi tốt nghiệp, cuối cùng, anh cũng thi được hạng nhất toàn trường, rồi sau đó là thi Đại học, đứng thứ ba toàn trường.
Cổ họng Chu Vãn không nuốt xuống.
Cô lật sang trang giấy cuối cùng, trên đó viết một hàng chữ, là nét chữ mà cô vô cùng quen thuộc, chữ viết sắc bén.
Chu Vãn, anh không nuốt lời.
Nếu đã hứa với em sẽ ở bên em, thì anh nhất định sẽ ở bên em.
Gặp ở thành phố B.
Ba chữ cuối cùng được viết qua loa, xuyên qua mấy chữ này, Chu Vãn dường như lại nhìn thấy được chàng trai liều lĩnh ấy.
Anh hứa sẽ ở bên cô lúc nào cơ chứ.
Chu Vãn đào lại ký ức, cuối cùng cũng nhảy ra một đoạn ngắn.
Khi đó bà nội cô vừa mới mất, cô ở một mình trong nhà, vô tri vô giác.
Đoạn ký ức đó quá đau khổ, cô cũng không dám nhớ lại, thế nên quên rất nhanh.
Trong đầu mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc hôn mê, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nhưng cô ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, mặc kệ tiếng gõ cửa vang lên, chẳng được bao lâu, cửa bị đá văng ra, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào.
Ngược ánh sáng, Lục Tây Kiêu sải bước đi vào.
Sau khi bà nội qua đời cô vẫn không khóc, cho đến khoảnh khắc ấy, rốt cuộc mới vỡ bờ, khóc đến tan nát, tan thành mảnh nhỏ, không nói nên lời.
Mà Lục Tây Kiêu quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Anh lặp đi lặp lại, không ngại nói cho cô biết: “Vãn Vãn, anh ở đây, anh mãi mãi cũng sẽ ở đây.”
“Ít nhất, anh sẽ lớn lên cùng em, trưởng thành cùng em.”
Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần em quay đầu nhìn lại.
Thì sẽ phát hiện, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.
———
Anh không nuốt lời.
Giờ đây, Chu Vãn ở tuổi 25 quay về nhìn lại,
Cô nhìn thấy một chàng trai, cao gầy thẳng tắp, thân hình phóng khoáng, mặt mày sắc nét, toàn thân ngạo mạn, tuỳ tiện đường hoàng.
Năm lớp 12 ấy, anh thu lại hết vẻ sắc bén, nỗ lực học tập.
Mỗi lần có thành tích, anh lại đi tới nơi hành lang cũ nát này một mình, ngồi xổm xuống, nhét điểm qua khe cửa.
Anh rất cố gắng thoát khỏi mọi gông cùm xiềng xích, từng bước từng bước, dốc hết toàn lực, đến bên cô.
Chỉ cần cô quay đầu lại nhìn.
Cô có thể nhìn thấy Lục Tây Kiêu, chạy về phía cô.
Gió nâng vạt áo anh, mang theo ánh sáng duy nhất của thiếu niên.