Trụy Lạc
Chương 1
Mùa hè hanh khô khó chịu giống như dã thú bị nhốt trong lồng, một cơn giông bão vừa mới đi qua, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, không khí làm cho người ta có cảm giác oi bức ngột ngạt.
Chu Vãn ra ngoài cửa bệnh viện để hít thở.
Cô mặc một chiếc váy cotton thoải mái và sạch sẽ, tóc được buộc lên tùy ý, vài sợi tóc rơi xuống cần cổ trắng ngần, đôi mắt trong veo rũ xuống.
Cô chưa kịp ăn trưa nên dạ dày có chút khó chịu.
Chu Vãn chậm rì rì ôm đầu gối, ngồi xổm ở ven đường.
Cũng vào lúc này, Chu Vãn nhìn thấy Lục Tây Kiêu ở bên kia đường.
Chàng trai cao ráo, chân dài, mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean, tuy ăn mặc tùy ý nhưng khi ở trên người anh lại càng tô thêm vẻ đẹp trai ngang tàng.
Anh dựa vào tường ở trước cửa quán net, gương mặt thâm trầm lại ngả ngớn, trên tay kẹp điếu thuốc, mặt không chút biểu cảm, cả người lộ ra vẻ ăn chơi phóng túng.
Sau đó, một nữ sinh chân dài và vòng eo tinh tế bước ra khỏi quán net, hai chiếc dây áo mảnh màu đỏ rượu nổi bật trên đôi vai trắng như tuyết. Nữ sinh đến bên cạnh Lục Tây Kiêu, dựa vào người anh, kiễng chân lên thì thầm vào tai anh.
Lục Tây Kiêu cũng lập tức phối hợp, khom người xuống, kề tai đến gần.
Rất thân mật.
Cô gái nói gì đó, anh mỉm cười, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt của anh nổi lên gợn sóng.
Anh cũng nghiêng người, dựa vào cô gái, gần đến mức suýt nữa chạm vào tai nữ sinh, đáp lại một tiếng.
Quả nhiên, cô gái xinh đẹp đỏ mặt, giơ tay đấm vào ngực anh.
Chu Vãn nhìn cảnh tượng này, chậm rãi chớp mắt.
Đương nhiên cô nhận ra đó là Lục Tây Kiêu, ở trường trung học Dương Minh, không ai là không biết anh.
Anh có vẻ ngoài hút mắt, tính tình thoải mái, phóng túng, rất hấp dẫn các chàng trai, cô gái tuổi mười sáu, mười bảy, cũng rước lấy không ít sự yêu thích và mến mộ.
Anh thay rất nhiều bạn gái, nhìn thì có vẻ đào hoa đa tình nhưng thực chất lại là người vô tâm, lạnh lùng, không quan tâm đến ai.
Thật ra, Chu Vãn từng gặp anh một lần.
Đó là đầu thu năm lớp 10, cô gặp Lục Tây Kiêu và đám bạn của anh trong một quán ăn sáng.
Một đám con trai nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, bàn tán về người bạn gái nước ngoài cũ của anh, thân hình nóng bỏng, mồm năm miệng mười ồn ào tranh nhau nói.
Lúc ấy, Chu Vãn ngồi bên cạnh nghe được vài câu, cảm thấy rất khó chịu.
Cô vô thức nhìn nhân vật chính của chủ đề này.
Vẻ mặt nhân vật chính rất bình tĩnh tự nhiên, đang cúi đầu húp cháo.
Bàn trong quán ăn rất thấp, vóc dáng anh lại cao, ngồi có chút không thoải mái. Da anh rất trắng, tóc còn ẩm ướt, có vài sợi rũ xuống trước trán, khuỷu tay đặt trên gối, đôi mắt cụp xuống.
“Kiêu gia, nói gì đi chứ!” Nam sinh bên cạnh cười hỏi: “Rốt cuộc thì như thế nào rồi?”
Anh ngước mắt, nở nụ cười châm biếm, thản nhiên đáp: “Cái gì thế nào rồi?”
“Còn giả vờ, chẳng lẽ mày lại không biết bọn tao đang hỏi cái gì?”
Anh cười: “Tao thực sự không biết.”
Cậu bạn không nói nhảm với anh nữa, nháy mắt mấy cái: “Cảm giác thế nào?”
Nghe vậy, Chu Vãn lại cau mày.
Lục Tây Kiêu ăn xong bữa sáng, rút khăn giấy chậm rãi lau miệng, sau đó khoanh tay dựa lưng vào ghế nhựa.
Cũng chính lúc này, Lục Tây Kiêu nhìn thấy Chu Vãn đang cau mày ngồi ở bàn sau.
Cô gái rất thanh tú, chiếc mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to, có thể nhìn thấy tận đáy, nhìn qua sẽ khiến người ta cảm thấy cô là người rất ngây thơ, trong sáng.
Hai người nhìn nhau vài giây, Chu Vãn dời ánh mắt đi trước tiên.
Lục Tây Kiêu bật ra một tiếng cười từ yết hầu, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Thôi nào, ở đây vẫn còn một cô bé đấy”.
Lúc đó, cô thậm chí còn không biết tên của anh, về sau nghe thấy bạn học nhắc đến mới biết.
Lục Tây Kiêu.
Quả nhiên, sau đó thường xuyên nhìn thấy đủ loại con gái ở bên cạnh anh.
Chẳng qua, người như Lục Tây Kiêu, đương nhiên sẽ không vì ba giây nhìn nhau đó mà nhớ mặt cô.
Ở bên kia đường, cô gái ôm lấy cánh tay Lục Tây Kiêu, nửa kéo nửa ôm anh vào quán net.
Cơn đau dạ dày của Chu Vãn đã dịu đi chút ít, đang chuẩn bị đứng dậy đi mua đồ ăn lót dạ thì chuông điện thoại reo lên.
“Xin chào?” Cô bắt máy: “Bác sĩ Trần.”
Bác sĩ Trần: “Vãn Vãn, đã có báo cáo khám bệnh của bà cháu rồi, có thời gian thì tới đây một chuyến, tiện thể lấy thuốc của nửa tháng tới luôn.”
“Vâng, bây giờ cháu đang ở trước cửa bệnh viện, cháu sẽ qua đó ngay.”
Bà nội của Chu Vãn bị nhiễm trùng đường tiểu và suy thận đã vài năm, cần phải chạy thận nhân tạo hàng tuần.
Trong phòng làm việc, bác sĩ Trần đặt tờ giấy khám và phiếu xét nghiệm trước mặt Chu Vãn.
Chu Vãn thường đưa bà nội đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá trong khoa đều biết cô, cũng thầm thương xót cho cô. Ngày thường cô luôn dịu dàng, được lòng người, vì vậy, mỗi khi cô đến cũng sẽ ân cần hỏi han vài câu.
“Cháu cũng thấy tình hình hiện tại rồi đấy, chú đề nghị nên tăng tần suất chạy thận lên, ít nhất hai lần một tuần.” Bác sĩ Trần nói.
Chu Vãn cúi đầu nhìn kỹ tờ xét nghiệm, nhìn các mũi tên lên xuống trên tờ giấy, gật đầu: “Vâng.”
Bác sĩ biết rõ khó khăn của cô: “Cháu cũng nên chuẩn bị trước chi phí.”
Ngừng một chút, ông nói thêm: “Nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm chú.”
Bác sĩ Trần đã làm việc trong bệnh viện vài chục năm rồi, đã quá quen với việc sinh lão bệnh tử, cũng đã từng thấy rất nhiều cảnh vứt bỏ người già, không hề trị liệu.
Dân gian có câu: Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử.[1]
[1] “Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử” là câu nói dân gian của Trung Quốc. Nó ám chỉ việc người già (cha mẹ) ốm nặng, nằm liệt giường quá lâu, dù có hiếu thảo đến đâu cũng không có cách nào chăm sóc được, lâu ngày phải đi làm để kiếm tiền, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy được (Nguồn: baike.baidu.com)
Nếu là dân gian, tự nhiên sẽ có đạo lý của nó.
Bà của Chu Vãn đã bị bệnh nhiều năm, chỉ cần trường học cho nghỉ, cô đều sẽ chăm sóc bà tận tình.
Mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi nhưng đã gặp phải những chuyện này, vậy mà cô chưa bao giờ oán giận, luôn ôn hòa điềm đạm, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy xót xa.
Chu Vãn mỉm cười nói cảm ơn, nhưng vẫn không muốn làm phiền: “Cháu sẽ nghĩ cách.”
———
Cô cầm tờ giấy xét nghiệm rời khỏi bệnh viện.
Mặt trời treo lơ lửng trên cao, không khí ngột ngạt đến mức mỗi hơi thở hít vào đều trở nên nặng nề.
Hai bên trán Chu Vãn đổ đầy mồ hôi. Cô đứng ở trạm xe buýt, một tay cầm túi, cánh tay kẹp xấp giấy xét nghiệm, tay kia gọi điện thoại cho mẹ.
Mới “Tít” một tiếng thì đã bị tắt máy.
Xe buýt đến.
Chu Vãn bị đám đông chen lấn lên xe.
Trong xe xen lẫn tiếng chửi bậy của người phụ nữ và mùi rượu, mùi thuốc lá khó ngửi của người đàn ông.
Chu Vãn bị ép vào một góc, nắm lấy tay cầm trên đỉnh đầu, lúc này điện thoại rung lên.
Mẹ cô nhắn lại.
Mẹ: Vãn Vãn, bây giờ mẹ không tiện, có chuyện gì vậy?
Ngón tay Chu Vãn ngập ngừng trên trên màn hình rồi trả lời.
Chu Vãn: Đợi gặp nhau rồi nói chuyện sau đi mẹ.
Mẹ: Vậy tối nay nhé, mẹ đến tìm con.
Chu Vãn: Vâng.
Thời đó còn rất nhiều nạn móc túi trên xe buýt, Chu Vãn không dám bỏ điện thoại vào túi, vẫn luôn cầm chắc trong tay.
Cô nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Xe buýt lắc lư.
Cô biết rất rõ mẹ mình là người như thế nào.
Mẹ cô khác với những gì cô viết trong bài văn, sẽ cõng con mình bị sốt đến bệnh viện vào đêm khuya, sẽ quạt cho con vào mùa hè khi mất điện. Bố cô mất chưa được một tháng thì bà ta đã bỏ nhà đi.
Sau đó, cô nghe nói, bà ta đang sống cùng với một ông chủ nhỏ nào đó trong thị trấn.
Sau này, đường tình duyên của Quách Tương Lăng cũng không thuận lợi, vừa đứt quãng lại vừa kết giao với rất nhiều đàn ông.
Bà ta thực sự rất xinh đẹp, nhưng khác với một Chu Vãn trong sáng và duyên dáng.
Thêm vào đó, trước đây, bà ta đã từng làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng hiệu nổi tiếng, trông mèo vẽ hổ ngược lại cũng có thể làm ra vẻ quý tộc.
Nghe nói, gần đây, bà ta còn ở bên cạnh một người đàn ông rất lợi hại.
Trên thế giới này có đủ loại người mẹ.
Hoặc vô tư, hoặc dịu dàng, hoặc nóng nảy, hoặc cố chấp, ở chợ bán thức ăn thành phố Bình Xuyên đằng kia đều có thể thấy đủ loại phụ nữ.
Chẳng qua, số Chu Vãn không tốt, gặp phải một người mẹ ích kỷ, chỉ biết lợi cho mình.
Cô biết, nếu như nhắn tin cho Quách Tương Lăng để vay tiền, bà ta nhất định sẽ từ chối.
Cho nên cô nhất định phải gặp mẹ.
———
Sau khi ăn tối xong, Chu Vãn theo địa chỉ mà Quách Tương Lăng đưa cho đi đến một quán cà phê.
Quách Tương Lăng vẫn chưa tới, cô tìm một góc vắng người, lấy ra một đề thi Vật lý trong cặp.
Bài thi đã làm xong, một tiếng rưỡi đã trôi qua, cuối cùng thì bà ta cũng đến.
“Vãn Vãn.” Quách Tương Lăng đi đôi giày cao gót bằng da dê chạy chậm tới:
“Đợi lâu không?”
Cô cất bài thi: “Không lâu lắm.”
Quách Tương Lăng cười nhéo mặt cô, gọi một cốc cà phê và một cốc sữa nóng cho Chu Vãn: “Ngày mai con phải đi học, uống sữa đi, nếu không sẽ không ngủ được.”
Thật kỳ lạ, vứt bỏ Chu Vãn lúc mười tuổi là bà ta, có thể tiếp tục giả vờ dịu dàng quan tâm cũng vẫn là bà ta.
Quách Tương Lăng hỏi thăm vài câu, đầu tiên là nói cô gầy, sau đó hỏi việc học tập trong trường như thế nào.
“Lần kiểm tra trước con đứng thứ hai trong lớp.”
“Thứ hai trong lớp?”
“Vâng.” Cô nhấp một ngụm sữa bò nóng, cảm giác ngọt ngào tràn ra từ miệng, cô liếm môi: “Cũng là thứ hai toàn khối.”
Quách Tương Linh cười, vuốt tóc cô: “Vãn Vãn nhà chúng ta đúng là có tiền đồ.”
“Mẹ.” Chu Vãn: “Hôm nay con tìm mẹ có chút chuyện.”
“Ồ, suýt nữa thì quên mất, chuyện gì vậy?”
“Báo cáo xét nghiệm của bà hôm nay có rồi, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh. Tiền bảo hiểm y tế của bà cũng đã dùng gần hết rồi, con đi làm thêm cũng không kiếm được bao nhiêu, cho nên…” Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt của Quách Tương Lăng.
Bà ta vẫn cười, chỉ là có chút áy náy.
“Vãn Vãn, mẹ biết tình cảm của con dành cho bà nội rất sâu đậm, nhưng bây giờ một mình mẹ thực sự không thể kiếm nổi nhiều tiền như vậy.”
“Vâng, con biết, nhưng con không cần tiền của mẹ.” Chu Vãn cúi đầu, nhìn gợn sóng lăn tăn trong cốc sữa: “Nhưng mà không phải trước đây bố có một khoản tiền tiết kiệm sao, con muốn dùng số tiền đó để chữa bệnh cho bà trước.”
Vẻ mặt Quách Tương Lăng cứng đờ trong nháy mắt, bà ta thở dài: “Vãn Vãn, con nên biết, bệnh của bà nội không thể chữa khỏi bằng cách chạy thận.”
Chu Vãn ngước mắt.
Cô gái nhỏ có đôi mắt to, khóe mắt có chút ửng đỏ.
Quách Tương Lăng lại thở dài, giống như thỏa hiệp: “Bác sĩ nói cần bao nhiêu?”
“Phải chạy thận hơn một lần mỗi tuần, mỗi lần tốn khoảng 400 tệ.”
“Thế này chẳng khác gì ăn cướp!” Quách Tương Lăng mở to mắt: “Bệnh của bà nội không phải rất ổn định sao, sao đột nhiên lại phải dùng khoản tiền lớn như vậy, Vãn Vãn, con vẫn còn nhỏ, dễ bị bắt nạt, có khi bị lừa cũng nên đó! ”
Chu Vãn cau mày.
“Được rồi.” Quách Tương Lăng khoát tay: “Nhưng khoản tiền để chữa bệnh về lâu về dài mẹ cũng không kiếm ra được, thôi thế này đi, mẹ đưa trước cho con 500 tệ, sau này tính sau.”
Quách Tương Lăng lấy năm tờ tiền trong ví ra.
Không cẩn thận rút dư ra một tờ, lại nhét vào, rồi đưa tới trước mặt Chu Vãn.
Khoảnh khắc Chu Vãn nhận được tiền, cô chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị chà đạp.
Nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy, rồi nói lời cảm ơn.
Quách Tương Lăng lại nhận một cuộc điện thoại, lập tức vui vẻ cười rộ lên, cất giọng gấp gáp nói: “Về ngay về ngay, đồ quỷ!”
Cúp điện thoại, bà ta lập tức xách túi, đứng lên: “Vãn Vãn, mẹ còn có việc về trước, con uống sữa xong cũng về sớm đi.”
Quách Tương Lăng rời đi rất nhanh.
Chu Vãn vội nhét 500 tệ vào cặp, kéo khóa lên, uống một hơi cạn sạch cốc sữa rồi cũng đứng dậy ra về.
Lúc cô ra ngoài vừa hay lại thấy Quách Tương Lăng ngồi vào một chiếc xe.
Xe con màu đen sáng bóng.
Có vẻ như lời đồn đại của hàng xóm là đúng, lần này mẹ cô quả thật lại tìm được một người đàn ông giàu có.
Xe chạy chưa được bao xa, đột nhiên giảm tốc độ, dừng lại ở ven đường, cửa xe hạ xuống.
Giọng nói của Quách Tương Lăng có lực, rõ ràng truyền tới bên tai: “A Kiêu, lên xe đi, chúng ta về cùng nhau.”
Ánh mắt Chu Vãn dừng lại, lông mi đen cụp xuống,
Lục Tây Kiêu.
Anh đứng ở ven đường, mắt đen kịt, đuôi mắt cụp xuống, nhìn qua trông rất lạnh lùng và có vẻ kiên nhẫn.
Anh không để ý đến.
Cơn giông mùa hạ bất ngờ đổ xuống, mưa như trút nước.
Chu Vãn không kịp phản ứng, lấy hai tay che đầu, chân giẫm lên bọt nước chạy về phía trạm xe buýt.
Quần áo của cô ướt sũng, dính sát vào người, tóc cũng ướt, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm hai mắt cũng ướt đẫm, giống như có một lớp sương mù bao phủ.
Chu Vãn gạt những giọt nước trên cánh tay, ôm cặp sách trước ngực, che đi đồ lót màu trắng.
Cô lại nhìn về phía chiếc xe con.
Lục Tây Kiêu giống như cãi lại một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng xa cách, kéo cửa xe bên ghế phụ rồi ngồi vào.
Anh hạ cửa xe xuống một nửa, cũng mặc kệ những hạt mưa lất phất bắn vào người.
Anh châm điếu thuốc, ngậm trong miệng, chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, làn khói bị hạt mưa xua đi.
Lục Tây Kiêu thuộc kiểu người có khí chất nhanh nhẹn, linh hoạt, thân hình rắn chắc, người như vậy rất dễ tạo ấn tượng sâu sắc với người khác. Anh của giờ phút này rất khác so với người ở quán net lúc sáng.
Chu Vãn chăm chú quan sát.
Tâm trạng rối như tơ vò.
Chẳng qua là chợt nhớ đến, giống như lời mà mấy người hàng xóm nghị luận, Quách Tương Lăng kia quả thật rất lợi hại, lần này còn đeo bám được một ông chủ lớn họ Lục.
Họ Lục…
Chiếc xe lao đi trong màn mưa, tạo thành những gợn sóng bắn sang hai bên đường.
Chu Vãn đứng một mình trước bảng đèn, nhưng không thể chậm chạp đợi đến khi mưa tạnh.
Bà nội vẫn đang chờ uống thuốc.
Cô bỏ thuốc vào cặp sách, sau đó ôm cặp trước ngực rồi chạy vọt vào trong mưa.
Cô gái chạy vội vã trong cơn mưa, và chàng trai hút thuốc trong xe.
Đi ngược nhau.
Thời khắc này, bị một sợi dây vô hình nào đó lôi kéo, dây dưa không rõ.
Chu Vãn ra ngoài cửa bệnh viện để hít thở.
Cô mặc một chiếc váy cotton thoải mái và sạch sẽ, tóc được buộc lên tùy ý, vài sợi tóc rơi xuống cần cổ trắng ngần, đôi mắt trong veo rũ xuống.
Cô chưa kịp ăn trưa nên dạ dày có chút khó chịu.
Chu Vãn chậm rì rì ôm đầu gối, ngồi xổm ở ven đường.
Cũng vào lúc này, Chu Vãn nhìn thấy Lục Tây Kiêu ở bên kia đường.
Chàng trai cao ráo, chân dài, mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean, tuy ăn mặc tùy ý nhưng khi ở trên người anh lại càng tô thêm vẻ đẹp trai ngang tàng.
Anh dựa vào tường ở trước cửa quán net, gương mặt thâm trầm lại ngả ngớn, trên tay kẹp điếu thuốc, mặt không chút biểu cảm, cả người lộ ra vẻ ăn chơi phóng túng.
Sau đó, một nữ sinh chân dài và vòng eo tinh tế bước ra khỏi quán net, hai chiếc dây áo mảnh màu đỏ rượu nổi bật trên đôi vai trắng như tuyết. Nữ sinh đến bên cạnh Lục Tây Kiêu, dựa vào người anh, kiễng chân lên thì thầm vào tai anh.
Lục Tây Kiêu cũng lập tức phối hợp, khom người xuống, kề tai đến gần.
Rất thân mật.
Cô gái nói gì đó, anh mỉm cười, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt của anh nổi lên gợn sóng.
Anh cũng nghiêng người, dựa vào cô gái, gần đến mức suýt nữa chạm vào tai nữ sinh, đáp lại một tiếng.
Quả nhiên, cô gái xinh đẹp đỏ mặt, giơ tay đấm vào ngực anh.
Chu Vãn nhìn cảnh tượng này, chậm rãi chớp mắt.
Đương nhiên cô nhận ra đó là Lục Tây Kiêu, ở trường trung học Dương Minh, không ai là không biết anh.
Anh có vẻ ngoài hút mắt, tính tình thoải mái, phóng túng, rất hấp dẫn các chàng trai, cô gái tuổi mười sáu, mười bảy, cũng rước lấy không ít sự yêu thích và mến mộ.
Anh thay rất nhiều bạn gái, nhìn thì có vẻ đào hoa đa tình nhưng thực chất lại là người vô tâm, lạnh lùng, không quan tâm đến ai.
Thật ra, Chu Vãn từng gặp anh một lần.
Đó là đầu thu năm lớp 10, cô gặp Lục Tây Kiêu và đám bạn của anh trong một quán ăn sáng.
Một đám con trai nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, bàn tán về người bạn gái nước ngoài cũ của anh, thân hình nóng bỏng, mồm năm miệng mười ồn ào tranh nhau nói.
Lúc ấy, Chu Vãn ngồi bên cạnh nghe được vài câu, cảm thấy rất khó chịu.
Cô vô thức nhìn nhân vật chính của chủ đề này.
Vẻ mặt nhân vật chính rất bình tĩnh tự nhiên, đang cúi đầu húp cháo.
Bàn trong quán ăn rất thấp, vóc dáng anh lại cao, ngồi có chút không thoải mái. Da anh rất trắng, tóc còn ẩm ướt, có vài sợi rũ xuống trước trán, khuỷu tay đặt trên gối, đôi mắt cụp xuống.
“Kiêu gia, nói gì đi chứ!” Nam sinh bên cạnh cười hỏi: “Rốt cuộc thì như thế nào rồi?”
Anh ngước mắt, nở nụ cười châm biếm, thản nhiên đáp: “Cái gì thế nào rồi?”
“Còn giả vờ, chẳng lẽ mày lại không biết bọn tao đang hỏi cái gì?”
Anh cười: “Tao thực sự không biết.”
Cậu bạn không nói nhảm với anh nữa, nháy mắt mấy cái: “Cảm giác thế nào?”
Nghe vậy, Chu Vãn lại cau mày.
Lục Tây Kiêu ăn xong bữa sáng, rút khăn giấy chậm rãi lau miệng, sau đó khoanh tay dựa lưng vào ghế nhựa.
Cũng chính lúc này, Lục Tây Kiêu nhìn thấy Chu Vãn đang cau mày ngồi ở bàn sau.
Cô gái rất thanh tú, chiếc mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to, có thể nhìn thấy tận đáy, nhìn qua sẽ khiến người ta cảm thấy cô là người rất ngây thơ, trong sáng.
Hai người nhìn nhau vài giây, Chu Vãn dời ánh mắt đi trước tiên.
Lục Tây Kiêu bật ra một tiếng cười từ yết hầu, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Thôi nào, ở đây vẫn còn một cô bé đấy”.
Lúc đó, cô thậm chí còn không biết tên của anh, về sau nghe thấy bạn học nhắc đến mới biết.
Lục Tây Kiêu.
Quả nhiên, sau đó thường xuyên nhìn thấy đủ loại con gái ở bên cạnh anh.
Chẳng qua, người như Lục Tây Kiêu, đương nhiên sẽ không vì ba giây nhìn nhau đó mà nhớ mặt cô.
Ở bên kia đường, cô gái ôm lấy cánh tay Lục Tây Kiêu, nửa kéo nửa ôm anh vào quán net.
Cơn đau dạ dày của Chu Vãn đã dịu đi chút ít, đang chuẩn bị đứng dậy đi mua đồ ăn lót dạ thì chuông điện thoại reo lên.
“Xin chào?” Cô bắt máy: “Bác sĩ Trần.”
Bác sĩ Trần: “Vãn Vãn, đã có báo cáo khám bệnh của bà cháu rồi, có thời gian thì tới đây một chuyến, tiện thể lấy thuốc của nửa tháng tới luôn.”
“Vâng, bây giờ cháu đang ở trước cửa bệnh viện, cháu sẽ qua đó ngay.”
Bà nội của Chu Vãn bị nhiễm trùng đường tiểu và suy thận đã vài năm, cần phải chạy thận nhân tạo hàng tuần.
Trong phòng làm việc, bác sĩ Trần đặt tờ giấy khám và phiếu xét nghiệm trước mặt Chu Vãn.
Chu Vãn thường đưa bà nội đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá trong khoa đều biết cô, cũng thầm thương xót cho cô. Ngày thường cô luôn dịu dàng, được lòng người, vì vậy, mỗi khi cô đến cũng sẽ ân cần hỏi han vài câu.
“Cháu cũng thấy tình hình hiện tại rồi đấy, chú đề nghị nên tăng tần suất chạy thận lên, ít nhất hai lần một tuần.” Bác sĩ Trần nói.
Chu Vãn cúi đầu nhìn kỹ tờ xét nghiệm, nhìn các mũi tên lên xuống trên tờ giấy, gật đầu: “Vâng.”
Bác sĩ biết rõ khó khăn của cô: “Cháu cũng nên chuẩn bị trước chi phí.”
Ngừng một chút, ông nói thêm: “Nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm chú.”
Bác sĩ Trần đã làm việc trong bệnh viện vài chục năm rồi, đã quá quen với việc sinh lão bệnh tử, cũng đã từng thấy rất nhiều cảnh vứt bỏ người già, không hề trị liệu.
Dân gian có câu: Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử.[1]
[1] “Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử” là câu nói dân gian của Trung Quốc. Nó ám chỉ việc người già (cha mẹ) ốm nặng, nằm liệt giường quá lâu, dù có hiếu thảo đến đâu cũng không có cách nào chăm sóc được, lâu ngày phải đi làm để kiếm tiền, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy được (Nguồn: baike.baidu.com)
Nếu là dân gian, tự nhiên sẽ có đạo lý của nó.
Bà của Chu Vãn đã bị bệnh nhiều năm, chỉ cần trường học cho nghỉ, cô đều sẽ chăm sóc bà tận tình.
Mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi nhưng đã gặp phải những chuyện này, vậy mà cô chưa bao giờ oán giận, luôn ôn hòa điềm đạm, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy xót xa.
Chu Vãn mỉm cười nói cảm ơn, nhưng vẫn không muốn làm phiền: “Cháu sẽ nghĩ cách.”
———
Cô cầm tờ giấy xét nghiệm rời khỏi bệnh viện.
Mặt trời treo lơ lửng trên cao, không khí ngột ngạt đến mức mỗi hơi thở hít vào đều trở nên nặng nề.
Hai bên trán Chu Vãn đổ đầy mồ hôi. Cô đứng ở trạm xe buýt, một tay cầm túi, cánh tay kẹp xấp giấy xét nghiệm, tay kia gọi điện thoại cho mẹ.
Mới “Tít” một tiếng thì đã bị tắt máy.
Xe buýt đến.
Chu Vãn bị đám đông chen lấn lên xe.
Trong xe xen lẫn tiếng chửi bậy của người phụ nữ và mùi rượu, mùi thuốc lá khó ngửi của người đàn ông.
Chu Vãn bị ép vào một góc, nắm lấy tay cầm trên đỉnh đầu, lúc này điện thoại rung lên.
Mẹ cô nhắn lại.
Mẹ: Vãn Vãn, bây giờ mẹ không tiện, có chuyện gì vậy?
Ngón tay Chu Vãn ngập ngừng trên trên màn hình rồi trả lời.
Chu Vãn: Đợi gặp nhau rồi nói chuyện sau đi mẹ.
Mẹ: Vậy tối nay nhé, mẹ đến tìm con.
Chu Vãn: Vâng.
Thời đó còn rất nhiều nạn móc túi trên xe buýt, Chu Vãn không dám bỏ điện thoại vào túi, vẫn luôn cầm chắc trong tay.
Cô nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Xe buýt lắc lư.
Cô biết rất rõ mẹ mình là người như thế nào.
Mẹ cô khác với những gì cô viết trong bài văn, sẽ cõng con mình bị sốt đến bệnh viện vào đêm khuya, sẽ quạt cho con vào mùa hè khi mất điện. Bố cô mất chưa được một tháng thì bà ta đã bỏ nhà đi.
Sau đó, cô nghe nói, bà ta đang sống cùng với một ông chủ nhỏ nào đó trong thị trấn.
Sau này, đường tình duyên của Quách Tương Lăng cũng không thuận lợi, vừa đứt quãng lại vừa kết giao với rất nhiều đàn ông.
Bà ta thực sự rất xinh đẹp, nhưng khác với một Chu Vãn trong sáng và duyên dáng.
Thêm vào đó, trước đây, bà ta đã từng làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng hiệu nổi tiếng, trông mèo vẽ hổ ngược lại cũng có thể làm ra vẻ quý tộc.
Nghe nói, gần đây, bà ta còn ở bên cạnh một người đàn ông rất lợi hại.
Trên thế giới này có đủ loại người mẹ.
Hoặc vô tư, hoặc dịu dàng, hoặc nóng nảy, hoặc cố chấp, ở chợ bán thức ăn thành phố Bình Xuyên đằng kia đều có thể thấy đủ loại phụ nữ.
Chẳng qua, số Chu Vãn không tốt, gặp phải một người mẹ ích kỷ, chỉ biết lợi cho mình.
Cô biết, nếu như nhắn tin cho Quách Tương Lăng để vay tiền, bà ta nhất định sẽ từ chối.
Cho nên cô nhất định phải gặp mẹ.
———
Sau khi ăn tối xong, Chu Vãn theo địa chỉ mà Quách Tương Lăng đưa cho đi đến một quán cà phê.
Quách Tương Lăng vẫn chưa tới, cô tìm một góc vắng người, lấy ra một đề thi Vật lý trong cặp.
Bài thi đã làm xong, một tiếng rưỡi đã trôi qua, cuối cùng thì bà ta cũng đến.
“Vãn Vãn.” Quách Tương Lăng đi đôi giày cao gót bằng da dê chạy chậm tới:
“Đợi lâu không?”
Cô cất bài thi: “Không lâu lắm.”
Quách Tương Lăng cười nhéo mặt cô, gọi một cốc cà phê và một cốc sữa nóng cho Chu Vãn: “Ngày mai con phải đi học, uống sữa đi, nếu không sẽ không ngủ được.”
Thật kỳ lạ, vứt bỏ Chu Vãn lúc mười tuổi là bà ta, có thể tiếp tục giả vờ dịu dàng quan tâm cũng vẫn là bà ta.
Quách Tương Lăng hỏi thăm vài câu, đầu tiên là nói cô gầy, sau đó hỏi việc học tập trong trường như thế nào.
“Lần kiểm tra trước con đứng thứ hai trong lớp.”
“Thứ hai trong lớp?”
“Vâng.” Cô nhấp một ngụm sữa bò nóng, cảm giác ngọt ngào tràn ra từ miệng, cô liếm môi: “Cũng là thứ hai toàn khối.”
Quách Tương Linh cười, vuốt tóc cô: “Vãn Vãn nhà chúng ta đúng là có tiền đồ.”
“Mẹ.” Chu Vãn: “Hôm nay con tìm mẹ có chút chuyện.”
“Ồ, suýt nữa thì quên mất, chuyện gì vậy?”
“Báo cáo xét nghiệm của bà hôm nay có rồi, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh. Tiền bảo hiểm y tế của bà cũng đã dùng gần hết rồi, con đi làm thêm cũng không kiếm được bao nhiêu, cho nên…” Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt của Quách Tương Lăng.
Bà ta vẫn cười, chỉ là có chút áy náy.
“Vãn Vãn, mẹ biết tình cảm của con dành cho bà nội rất sâu đậm, nhưng bây giờ một mình mẹ thực sự không thể kiếm nổi nhiều tiền như vậy.”
“Vâng, con biết, nhưng con không cần tiền của mẹ.” Chu Vãn cúi đầu, nhìn gợn sóng lăn tăn trong cốc sữa: “Nhưng mà không phải trước đây bố có một khoản tiền tiết kiệm sao, con muốn dùng số tiền đó để chữa bệnh cho bà trước.”
Vẻ mặt Quách Tương Lăng cứng đờ trong nháy mắt, bà ta thở dài: “Vãn Vãn, con nên biết, bệnh của bà nội không thể chữa khỏi bằng cách chạy thận.”
Chu Vãn ngước mắt.
Cô gái nhỏ có đôi mắt to, khóe mắt có chút ửng đỏ.
Quách Tương Lăng lại thở dài, giống như thỏa hiệp: “Bác sĩ nói cần bao nhiêu?”
“Phải chạy thận hơn một lần mỗi tuần, mỗi lần tốn khoảng 400 tệ.”
“Thế này chẳng khác gì ăn cướp!” Quách Tương Lăng mở to mắt: “Bệnh của bà nội không phải rất ổn định sao, sao đột nhiên lại phải dùng khoản tiền lớn như vậy, Vãn Vãn, con vẫn còn nhỏ, dễ bị bắt nạt, có khi bị lừa cũng nên đó! ”
Chu Vãn cau mày.
“Được rồi.” Quách Tương Lăng khoát tay: “Nhưng khoản tiền để chữa bệnh về lâu về dài mẹ cũng không kiếm ra được, thôi thế này đi, mẹ đưa trước cho con 500 tệ, sau này tính sau.”
Quách Tương Lăng lấy năm tờ tiền trong ví ra.
Không cẩn thận rút dư ra một tờ, lại nhét vào, rồi đưa tới trước mặt Chu Vãn.
Khoảnh khắc Chu Vãn nhận được tiền, cô chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị chà đạp.
Nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy, rồi nói lời cảm ơn.
Quách Tương Lăng lại nhận một cuộc điện thoại, lập tức vui vẻ cười rộ lên, cất giọng gấp gáp nói: “Về ngay về ngay, đồ quỷ!”
Cúp điện thoại, bà ta lập tức xách túi, đứng lên: “Vãn Vãn, mẹ còn có việc về trước, con uống sữa xong cũng về sớm đi.”
Quách Tương Lăng rời đi rất nhanh.
Chu Vãn vội nhét 500 tệ vào cặp, kéo khóa lên, uống một hơi cạn sạch cốc sữa rồi cũng đứng dậy ra về.
Lúc cô ra ngoài vừa hay lại thấy Quách Tương Lăng ngồi vào một chiếc xe.
Xe con màu đen sáng bóng.
Có vẻ như lời đồn đại của hàng xóm là đúng, lần này mẹ cô quả thật lại tìm được một người đàn ông giàu có.
Xe chạy chưa được bao xa, đột nhiên giảm tốc độ, dừng lại ở ven đường, cửa xe hạ xuống.
Giọng nói của Quách Tương Lăng có lực, rõ ràng truyền tới bên tai: “A Kiêu, lên xe đi, chúng ta về cùng nhau.”
Ánh mắt Chu Vãn dừng lại, lông mi đen cụp xuống,
Lục Tây Kiêu.
Anh đứng ở ven đường, mắt đen kịt, đuôi mắt cụp xuống, nhìn qua trông rất lạnh lùng và có vẻ kiên nhẫn.
Anh không để ý đến.
Cơn giông mùa hạ bất ngờ đổ xuống, mưa như trút nước.
Chu Vãn không kịp phản ứng, lấy hai tay che đầu, chân giẫm lên bọt nước chạy về phía trạm xe buýt.
Quần áo của cô ướt sũng, dính sát vào người, tóc cũng ướt, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm hai mắt cũng ướt đẫm, giống như có một lớp sương mù bao phủ.
Chu Vãn gạt những giọt nước trên cánh tay, ôm cặp sách trước ngực, che đi đồ lót màu trắng.
Cô lại nhìn về phía chiếc xe con.
Lục Tây Kiêu giống như cãi lại một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng xa cách, kéo cửa xe bên ghế phụ rồi ngồi vào.
Anh hạ cửa xe xuống một nửa, cũng mặc kệ những hạt mưa lất phất bắn vào người.
Anh châm điếu thuốc, ngậm trong miệng, chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, làn khói bị hạt mưa xua đi.
Lục Tây Kiêu thuộc kiểu người có khí chất nhanh nhẹn, linh hoạt, thân hình rắn chắc, người như vậy rất dễ tạo ấn tượng sâu sắc với người khác. Anh của giờ phút này rất khác so với người ở quán net lúc sáng.
Chu Vãn chăm chú quan sát.
Tâm trạng rối như tơ vò.
Chẳng qua là chợt nhớ đến, giống như lời mà mấy người hàng xóm nghị luận, Quách Tương Lăng kia quả thật rất lợi hại, lần này còn đeo bám được một ông chủ lớn họ Lục.
Họ Lục…
Chiếc xe lao đi trong màn mưa, tạo thành những gợn sóng bắn sang hai bên đường.
Chu Vãn đứng một mình trước bảng đèn, nhưng không thể chậm chạp đợi đến khi mưa tạnh.
Bà nội vẫn đang chờ uống thuốc.
Cô bỏ thuốc vào cặp sách, sau đó ôm cặp trước ngực rồi chạy vọt vào trong mưa.
Cô gái chạy vội vã trong cơn mưa, và chàng trai hút thuốc trong xe.
Đi ngược nhau.
Thời khắc này, bị một sợi dây vô hình nào đó lôi kéo, dây dưa không rõ.