Truy Kích Hung Án
Quyển 5 - Chương 4-5: 4: Viên chức nhỏ - 5: Thuốc an thần
4: Viên chức nhỏ
"Làm gì đấy? Tôi không đi! Trời lạnh như vậy tôi không muốn ra ngoài!" Vừa nghe Phương Viên nói, Tưởng Hoằng Lượng không cần nghĩ ngợi đã từ chối, vừa nói vừa lắc đầu xua tay.
"Đúng vậy, hai chúng tôi cũng là người bị liên lụy không phải sao? Mới sáng sớm đã bị hù dọa, anh chị không nên thông cảm cho chúng tôi à?" Miêu Thu Liên rõ ràng rất nghe lời bạn trai, vốn dĩ nghe Phương Viên nói xong cô ta còn thuận theo gật đầu, kết quả vừa nghe Tưởng Hoằng Lượng nói thế, cô ta lập tức thay đổi.
"Vậy cô cậu cho rằng tiếp tục sống ở nơi vừa có người chết, còn nồng nặc mùi sơn tốt cho mình à?" Đới Húc nhìn lướt qua Tưởng Hoằng Lượng, nói với Miêu Thu Liên, "Ngày thường bạn trai cô cũng không được tỉnh táo vậy sao? Thế nên cô mới nghĩ trạng thái bây giờ của cậu ta là bình thường?"
Miêu Thu Liên sửng sốt, lúc này mới nhận ra rằng Tưởng Hoằng Lượng thoạt nhìn không được tỉnh táo, thế mà cô ta vẫn một mực nghe theo, vì thế ấp úng nửa ngày, có hơi lưỡng lự.
Thấy Đới Húc thành công khơi dậy nỗi bất an của Miêu Thu Liên, Phương Viên tiếp tục, "Cô nói tửu lượng của bạn trai cô rất tốt, một chai bia chắc chắn không thể nào say, nhưng bây giờ anh ta thế này, cô không lo anh ta gặp vấn đề gì sao?"
"Ý chị là... Chai bia kia có vấn đề!" Miêu Thu Liên bừng tỉnh, lập tức thay đổi lập trường, quay đầu nói với Tưởng Hoằng Lượng, "Hay là chúng ta theo họ về Cục Công An đi, để người ta lấy máu anh đi xét nghiệm xem có sao không được không?"
"Không được, này, em có thấy mình phiền không hả!" Tưởng Hoằng Lượng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn cố gắng mở mắt tránh cho bất cẩn sẽ ngủ thiếp đi, "Anh đang buồn ngủ, em để anh ngủ một lát đi, ngủ dậy là có tinh thần liền. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện nữa, mấy người muốn làm gì thì làm, để tôi ngủ là được!"
Thấy hắn ta như vậy, Miêu Thu Liên không khỏi rối rắm, hỏi Đới Húc: "Hay là anh chị đợi một lát được không, hoặc là tôi chờ anh ấy ngủ đủ rồi sẽ dẫn anh ấy đi."
"Nếu thế thì không cần đi nữa, chờ cậu ta ngủ đủ rồi, cho dù trong cơ thể thật sự có chất gì lạ sợ là cũng sớm bị dạ dày tiêu hóa rồi." Đới Húc lắc đầu, "Thế nên nhanh đi thay đồ đi."
"Trời ạ, sao mấy người cứ..." Tưởng Hoằng Lượng cực kỳ mất kiên nhẫn, nhưng hắn biết Đới Húc và Phương Viên là cảnh sát tới điều tra án mạng, thế nên không dám trút giận ra ngoài.
Miêu Thu Liên vội cười nói với Đới Húc và Phương Viên: "Anh chị ra ngoài chờ một lát được không? Tôi giúp anh ấy thay đồ, anh chị cũng thấy anh ấy buồn ngủ thế này, nếu tôi không giúp anh ấy, không biết anh ấy sẽ lâu đến cỡ nào. Anh chị yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ giúp anh ấy, sau đó cùng anh chị đến Cục Công An."
Phương Viên gật đầu. Một nam thanh niên như Tưởng Hoằng Lượng thay đồ cô vốn không nên ở lại, huống hồ căn phòng này chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ nhưng lại dán plastic, bốn người cùng ở đây thật sự không thoải mái, thế nên cô ngay lập tức ra ngoài, Đới Húc cũng đi theo. Cả hai chờ ngoài cửa, cửa phòng của Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng chỉ khép hờ, tiếng bọn họ nói chuyện bên ngoài vẫn có thể nghe thấy, hình như Tưởng Hoằng Lượng vẫn không tự nguyện lắm, Miêu Thu Liên còn đang vừa khuyên hắn vừa tất bật làm gì đó, có lẽ là thật sự đang giúp hắn thay đồ.
Cảnh tượng như vậy khiến Phương Viên dở khóc dở cười, tuy cô không nghĩ mình là công chúa gì cả, không cần bạn trai cơm bưng nước rót, nhưng là một người đàn ông lại coi bạn gái thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều như mẹ, Phương Viên có hơi không chấp nhận.
Nhưng đương nhiên, tính cách mỗi người một khác, thứ mà bản thân theo đuổi đương nhiên cũng không giống, cô không chấp nhận việc này thì đó cũng chỉ là chuyện của cô, nhưng còn Miêu Thu Liên thì hình như rất vui vẻ chịu đựng.
Bên kia công việc kiểm tra hiện trường đã xong, nữ thi thể được đưa vào túi, một số vật dụng cá nhân của nạn nhân và những đồ được xem là vật chứng cũng đã được đưa lên xe định rời đi, Đới Húc đi nói chuyện với đồng nghiệp, tỏ vẻ anh và Phương Viên còn cần tốn chút thời gian chờ cặp tình nhân báo án để dẫn họ về Cục Công An lấy lời khai và lấy máu xét nghiệm, bảo những người khác đi trước.
Hai người đợi bên ngoài hơn 20 phút, chờ đến lúc Phương Viên cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, dù gì mùi sơn trong phòng quá gay mũi, thậm chí hiện trường nạn nhân bị đâm mười mấy con dao cũng không có mùi máu, ở nơi như vậy quá lâu, ít nhiều cũng hoa mắt chóng mặt.
"Em lên xe trước đi, tôi ở đây chờ, không sao đâu." Đới Húc đưa chìa khóa xe cho Phương Viên, anh phát hiện trạng thái của cô không tốt lắm, sắc mặt cũng tệ đi.
"Không cần, em không sao đâu, em ở đây chờ với anh." Phương Viên lắc đầu từ chối.
Đới Húc kéo tay cô qua, trực tiếp nhét chìa khóa vào tay cô: "Em tưởng tôi đang thương lượng với em à? Em không ra ngoài hít thở không khí, lát nữa nếu lỡ nôn hay ngất đi, những việc tiếp theo chẳng lẽ một mình tôi làm à? Em nhẫn tâm ném những việc đó cho một mình tôi?"
Cho dù anh nói rất nghiêm túc nhưng Phương Viên vẫn bị chọc cười, đừng nói là bắt một mình Đới Húc làm những việc vặt vãnh đó, cho dù kêu anh hoàn thành công việc có tính khiêu chiến hơn e là cũng không có vấn đề, anh nói như vậy chẳng qua để tâng bốc cô, không cho cô phản bác sự sắp xếp của anh. Tuy Phương Viên rất muốn kiên trì, nhưng cô cũng cân nhắc lời Đới Húc nói, lỡ vì sức khỏe của bản thân mà làm ảnh hưởng tới công việc, thế thì lại càng mất mặt, vì vậy cô chỉ đành gật đầu, cầm chìa khóa xe ra ngoài trước, có điều cô không lên xe mà chỉ đứng cách đó 2-3 mét hít thở không khí thôi. Sáng sớm đầu đông se lạnh, không khí ngoại ô thành phố lạnh như băng nhưng lại rất trong lành.
Đợi thêm khoảng 10 phút, Đới Húc mới đi ra, theo sau anh là Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng, Tưởng Hoằng Lượng lúc đi hai chân vẫn không có lực, Miêu Thu Liên cẩn thận kéo cánh tay hắn như sợ hắn té ngã. Phương Viên vội đến bên xe, mở cửa phía sau. Đới Húc phụ Miêu Thu Liên đỡ Tưởng Hoằng Lượng lên xe, Miêu Thu Liên vòng qua bên kia lên xe ngồi, lúc này Đới Húc và Phương Viên mới lên xe, chuẩn bị về Cục Công An.
Trên đường, Tưởng Hoằng Lượng ngồi phía sau lại ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, thỉnh thoảng lại ngáy. Miêu Thu Liên cực kỳ xấu hổ, mấy lần thử gọi Tưởng Hoằng Lượng nhưng hắn không hề tỉnh, cuối cùng Miêu Thu Liên chỉ bất lực lẩm bẩm oán giận hắn sao ngủ như chết vậy, trước đây dù có tham ngủ cũng không đến mức này.
Cuối cùng cũng về Cục Công An, ba người phải mất một lúc mới đánh thức được Tưởng Hoằng Lượng, Miêu Thu Liên cùng Tưởng Hoằng Lượng đến chỗ pháp y lấy máu của Tưởng Hoằng Lượng trước, sau đó mới đến văn phòng của đội hình sự lấy lời khai, thuận tiện hỏi thăm xem bọn họ có biết các mối quan hệ của nạn nhân không.
"Cô quen nạn nhân bao lâu rồi?" Sau khi ngồi vào bàn, Phương Viên lên tiếng hỏi Tưởng Hoằng Lượng, Tưởng Hoằng Lượng cứ dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật, thế nên bọn họ không định lãng phí thời gian với hắn.
Miêu Thu Liên tính toán một lúc: "Nửa năm, từ lúc dọn tới đó."
"Cô có biết chuyện của cô ta không?"
"Tôi không biết nhiều về cô ta, chúng tôi không thân, bình thường cũng không hay nói chuyện, tôi chỉ biết hình như cô ta đang đi làm gần đó, không biết chỗ làm cụ thể của cô ta ở đâu."
"Cô và cô ta không biết gì về nhau, sao ban đầu có thể thỏa thuận cùng thuê nhà?"
"Phòng đó vốn do cô ta thuê, sau đó cô ta lên mạng tìm người thuê cùng, nói là tiền thuê nhà không mắc, nhưng hiện tại chỉ có mình cô ta nên cô ta sợ, muốn tìm bạn ở chung, khi ấy tôi cũng đang có mâu thuẫn với bạn cùng phòng cũ, không thể tiếp tục ở nữa, mà chỗ hiện tại cách chỗ làm không quá xa, còn tiện nghi, thế nên mới liên lạc với cô ta."
"Bình thường hai người không nói chuyện à?" Phương Viên nghĩ bọn họ đã ở với nhau nữa năm, không tính đến chuyện hiểu rõ bao nhiêu về đối phương nhưng ít nhất thỉnh thoảng cũng nói chuyện.
Ai biết với câu hỏi này, Miêu Thu Liên vẫn lắc đầu: "Chúng tôi không nói chuyện, hơn nữa công việc của tối tuần này làm buổi sáng, tuần sau làm ban đêm, còn thời gian sinh hoạt của Triệu Anh Hoa là sáng đi làm tối về. Tính ra Hoằng Lượng hay ở nhà, số lần gặp cô ta có thể nhiều nhưng hai người họ cũng không thân."
"Bạn trai cô làm nghề gì?" Đới Húc nhìn Tưởng Hoằng Lượng ngủ gà ngủ gật bên cạnh, hỏi.
"Không phải tôi nói rồi sao, tạm thời anh ấy không có công việc, vẫn chưa tìm được." Miêu Thu Liên trả lời.
"Thế trước đây thì sao? Trước đây cậu ta làm nghề gì? Thất nghiệp từ lúc nào?" Đới Húc hỏi tiếp.
"Anh ấy..." Miêu Thu Liên chần chờ, nhìn Tưởng Hoằng Lượng mấy lần như có lời khó nói, "Trước đây cái gì anh ấy cũng làm, từ lúc tôi với anh ấy đến với nhau, khi thì anh ấy làm phục vụ ở tiệm cơm, khi thì làm ở KTV của tôi nhưng anh bảo không phù hợp, bây giờ vẫn chưa có việc làm."
Nghe tới đây Phương Viên cũng hiểu được vấn đề, hóa ra Tưởng Hoằng Lượng này đang trong trạng thái thất nghiệp: "Thế chi tiêu sinh hoạt của hai người thế nào?"
"Không phải còn có tôi đây sao, anh chị hỏi vấn đề này làm gì? Chuyện này chắc không liên quan tới vụ của Triệu Anh Hoa đúng không? Bạn trai tôi rất kiêu ngạo, không muốn chịu thiệt, tôi thì có chút năng lực nên giúp anh ấy gánh vác có gì kỳ lạ à? Anh chị hỏi chuyện này làm gì? Tôi tình nguyện nuôi anh ấy, tôi tình nguyện chăm sóc anh ấy, anh chị quản được sao?"
"À, vì chỗ ở của cô cậu là hiện trường vụ án, bây giờ cô cậu về ở e rằng không hợp với cô cậu, cũng không tiện cho chúng tôi điều tra, thế nên sợ là tạm thời cô cậu phải tìm chỗ khác để ở." Đới Húc giải thích.
"Nếu anh không nói tôi đúng là quên mất chuyện này." Miêu Thu Liên vỗ đùi, mặt ủ mày ê, "Vậy phải làm sao đây, tôi thì đương nhiên không dám quay về đó ở nữa! Trời ạ, sáng nay vừa thấy tôi đã sợ chết khiếp, nhưng bây giờ muốn tìm phòng cũng không thể có ngay được, hai chúng tôi lại không dư dả để dọn vào khách sạn ở!"
"Không phải trước đây cô đã từng thuê nhà với bạn sao, hay là liên lạc nhờ người đó thử xem?" Phương Viên thuận miệng kiến nghị.
"Thôi, tôi thà ngủ ngoài đường còn hơn quay về đó." Miêu Thu Liên lập tức phản đối, "Lần trước cãi nhau tôi đã dọn đi rồi, chúng tôi vì chút tiền nên mới thuê nhà cùng nhau, kết quả cô ta lại muốn nhân lúc không có tôi qua lại với bạn trai của tôi."
5: Thuốc an thần
"Bạn cùng phòng ngày xưa của cô muốn lén lút qua lại với bạn trai của cô?" Cho dù Phương Viên đã rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói và nét mặt của cô vẫn để lộ sự kinh ngạc.
Theo góc độ của chính mình, Phương Viên không nhìn ra Tưởng Hoằng Lượng này có điểm gì đáng để thưởng thức hay đặc biệt. Nói về thể diện thì chắc chắn không có, một người thể diễn hẳn sẽ không sống trong một căn phòng đơn giản, trong phòng lại chất đống rác như vậy. Nói về tài hoa thì theo miêu tả của Miêu Thu Liên, người đàn ông này hình như không hề có kỹ năng gì, cho dù không bắt bẻ về tính chất công việc, chỉ đơn thuần bàn tới vấn đề đi làm, hắn thậm chí không thể làm ở một chỗ lâu dài, đa phần thời gian đều ở nhà, chờ bạn gái đi làm kiếm tiền nuôi sống. Nếu thế điều kiện duy nhất để một người thu hút bạn khác phái chỉ có gương mặt anh tuấn, nhưng Tưởng Hoằng Lượng lại không hề đặc biệt, hắn cao chỉ khoảng 1m70, không biết có phải do hôm nay ngủ chưa tỉnh hay bình thường luôn là dáng vẻ này, lưng hắn còn không thẳng, dáng người gầy gò, mặt mũi không có điểm gì nổi trội, ngay cả thái độ với Miêu Thu Liên cũng không hề dịu dàng mềm mỏng.
Nhìn cách Miêu Thu Liên phục tùng Tưởng Hoằng Lượng như thế, Phạm Viên chỉ có thể cảm khái ma lực của tình yêu, mà bây giờ Miêu Thu Liên còn nói bạn cùng phòng trước đây từng muốn quyến rũ Tưởng Hoằng Lượng, điều này khiến Phương Viên không khỏi giật mình trước độ đào hoa của người đàn ông này.
Miêu Thu Liên đương nhiên cũng nghe ra thái độ của Phương Viên, cô ta bất mãn nhìn cô một cái, giải thích thay Tưởng Hoằng Lượng: "Việc thế này tôi lừa chị làm gì? Chẳng lẽ không đâu tôi lại đi thích người phụ nữ khác muốn qua lại với bạn trai mình sao? Tôi không biến thái như vậy! Sự thật vốn là thế! Công việc của tôi đôi khi đi sớm về muộn, có hôm đi muộn về sớm, Hoằng Lượng chắc chắn sẽ có thời gian ở riêng với bạn cùng phòng. Cô bạn kia đúng là không biết xấu hổ, cứ hay dùng lý do này kia để đến tìm Hoằng Lượng, rất nhiều lần bị tôi bắt gặp. Thấy tôi ở nhà, cô ta còn tỏ vẻ kinh ngạc, nói tôi cũng ở đây, vậy thì không gây thêm phiền phức cho Hoằng Lượng nữa, sau đó bỏ về. Chị nói xem thái độ này của cô ta hả? Không phải chột dạ thì là gì! Hơn nữa cô gái kia vừa nhìn là biết không phải người thành thật, ngay cả phong cách trang điểm cũng hoa hòe lòe loẹt, còn hay chạy tới phòng của tôi. Trừ khi tôi ngốc, nếu không ai mà không biết cô ta muốn làm gì, thế nên tôi mới muốn chuyển nhà, trước khi chuyển nhà còn cãi nhau với cô ta một trận. Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!"
"Em được rồi đấy!" Tưởng Hoằng Lượng bị câu chuyện của Miêu Thu Liên đánh thức, mở mắt nhìn cô ta, "Chuyện chẳng liên quan cũng bị em mang ra nói."
Miêu Thu Liên vừa nghe vậy liền không nói nữa, có điều cô ta vẫn hơi khó chịu, vì thế nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải em cảm thấy ghê tởm với người cứ nhòm ngó anh sao!"
"Thế bạn cùng phòng Triệu Anh Hoa lần này thế nào? Cô yên tâm không?" Phương Viên nương theo hỏi.
Miêu Thu Liên lập tức gật đầu: "Yên tâm, nếu không yên tâm sao tôi có thể ở đến nửa năm chứ? Con người Triệu Anh Hoa mang đến cảm giác rất thành thật, không thường nói nhiều, bình thường lúc tôi ở nhà, cô ta tan làm liền về phòng, rảnh rỗi thì xem phim hoặc gọi điện cho bạn, thỉnh thoảng nói rất lâu, không hay nói chuyện với tôi. Không gạt chị, tôi đã quan sát rồi, không phải tôi không yên tâm Hoằng Lượng nhà tôi, chủ yếu là không sợ trộm cướp, chỉ sợ cướp nhớ thương, cóc không cắn được người nhưng lại khiến người ta ghê tởm. Thế nên lần này tôi chắc chắn Triệu Anh Hoa không phải loại người thích dòm ngó bạn trai của người khác, vậy nên tôi mới ở lại."
Tưởng Hoằng Lượng ở bên tay chống đầu, ngáp liên miên, có vẻ mất kiên nhẫn với câu chuyện của Miêu Thu Liên nhưng lại không có tinh thần xen vào. Miêu Thu Liên không có ác cảm với Triệu Anh Hoa, thậm chí còn rất thưởng thức cách Triệu Anh Hoa xa cách với họ, vì thế dẫn đến việc cả hai không rõ về nhau, ngoại trừ việc Triệu Anh Hoa đi làm ở khu vực gần đó, thường xuyên gọi điện nói chuyện với bạn, thỉnh thoảng dẫn đồng nghiệp về nhà ra, Miêu Thu Liên không còn biết gì cả, Tưởng Hoằng Lượng thì không nói một từ.
Chờ lấy lời khai của Miêu Thu Liên hay không, bao gồm việc xác nhận sáng nay cô ta có dẫm lên sơn trên mặt đất hay không, cô ta cũng thẳng thắn thừa nhận, sau khi tiến hành lấy dấu chân của cô ta xong là có thể cho họ đi. Căn nhà có người chết, về công về tư bọn họ đều không thể về, chỉ có thể đi cùng Đới Húc và Phương Viên thu dọn đồ đạc cá nhân. Miêu Thu Liên rất buồn, không biết nên đi đâu, lúc về lấy đồ vẫn không ngừng tính toán.
Miêu Thu Liên lại lải nhải đó là tiền sinh hoạt thông thường của hai người, ở khách sạn thì không còn dư tiền tìm phòng nữa, Tưởng Hoằng Lượng không tiếp lời.
Về sau, Phương Viên cũng bị Miêu Thu Liên lải nhải đến đau đầu, may mà đã sắp tới nơi, Đới Húc cùng hai người họ đi thu dọn quần áo và nhu cầu yếu phẩm, những vật khác chỉ có thể bảo họ chờ vụ án chấm dứt mới lấy lại được. Miêu Thu Liên đương nhiên bất mãn với điều này, lẩm bẩm lầm bầm nửa ngày, nói mình xui xẻo, làm ca đêm đã vất vả, cứ tưởng sẽ có một ngày nghỉ ngơi, ai ngờ lại gặp chuyện như vậy. Tưởng Hoằng Lượng thì buồn bã ỉu xìu ngồi bên mép giường nhìn một mình Miêu Thu Liên thu dọn. Sau khi mọi người ra khỏi hiện trường, Đới Húc tự mình khóa cửa, dán lại giấy niêm phong.
Cuối cùng, phương án giải quyết của Miêu Thu Liên là nhờ Đới Húc và Phương Viên đưa cô ta cùng Tưởng Hoằng Lượng đến khu dân cư ngoại ô thành phố, ở đây có mấy nhà khách nhỏ, thoạt nhìn làm ăn không tốt lắm, rất tiêu điều, Miêu Thu Liên kể trước đây cô ta nghe nói mấy nhà khác này giá không mắc, nếu ở lâu còn có thể thương lượng giá, trước khi tìm được chỗ mới, cô ta và Tưởng Hoằng Lượng sẽ ở khu vực này.
Đới Húc gật đầu, trao đổi cách liên lạc với họ, rồi chở Phương Viên về Cục Công An. Thời điểm về Cục Công An, kết quả xét nghiệm máu đã có, không khác phỏng đoán của hai người là mấy, trong máu của Tưởng Hoằng Lượng quả nhiên có thành phần của thuốc an thần, hơn nữa căn cứ theo tình hình của Tưởng Hoằng Lượng hiện giờ, pháp y Lưu suy đoán được thuốc an thần tối qua đối phương cho hắn uống không hề nhỏ. Hiện giờ đã khẳng định trong máu của Tượng Hoằng Lượng có thành phần của thuốc an thần, nhưng rốt cuộc ai đã hạ thuốc, vấn đề này khá phiền phức.
Mấy lon bia ở hiện trường đều đã được mang về lấy vân tay và nước bọt bên trên, bây giờ quan trọng nhất là phải xem trong lon bia nào có thành phần thuốc an thần, như thế có thể căn cứ theo dấu vân tay bên trên phỏng đoán rốt cuộc là ai đưa bia cho Tưởng Hoằng Lượng.
Tên nạn nhân Miêu Thu Liên cung cấp là Triệu Anh Hoa, điểm này có thể kiểm chứng từ giấy tờ trong túi tiền của nạn nhân, vì thế Phương Viên dựa theo số thẻ căn cước tìm trên hệ thống biết được Triệu Anh Hoa năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đại học, không phải người của thành phố A, hẳn là sau khi tốt nghiệp đã quyết định ở đây làm việc, theo hộ khẩu thì biết được cô ta ở quê còn bố mẹ và một chị gái, bố mẹ đều là công nhân viên chức bình thường, hộ khẩu của cô ta vẫn đang ở cùng bố mẹ.
Bản thân Triệu Anh Hoa không có tiền án, rốt cuộc là vì lý do gì mà một cô gái như vậy không chỉ bị người ta thọc mười mấy dao, mà còn bị cắt cổ, hung thủ làm thế có phải vì quá phẫn nộ hay oán hận không?
Nhưng thời điểm bước đầu kiểm tra thi thể, pháp y Lưu còn nói không lâu trước khi bị giết hại, Triệu Anh Hoa từng cùng ai đó phát sinh quan hệ tình dục, hơn nữa phỏng đoán là hành vi tình nguyện, không hề có dấu hiệu phản kháng giãy giụa, mà đối phương còn dùng biện pháp phòng tránh, không hề để lại bất kỳ thể dịch, điều này khiến Phương Viên càng hoang mang.
"Nếu trước khi bị sát hại còn từng làm chuyện đó, chẳng lẽ là lúc đầu vẫn êm đẹp, bỗng nhiên vì một chuyện gì đó mà chọc giận đối phương, khiến đối phương nhất thời phẫn nộ dùng dao đâm chết Triệu Anh Hoa sao? Nhưng nếu chỉ là kích động giết người, vậy tại sao Tưởng Hoằng Lượng lại bị hạ thuốc mê? Hai chi tiết này không phải rất mâu thuẫn à? Hạ thuốc mê bạn cùng phòng có nghĩa người hạ thuốc đã có mưu đồ từ đầu, nhưng nếu đã có kế hoạch, tại sao lại dùng dao đâm nạn nhân nhiều lần?" Sau khi đọc xong tư liệu của Triệu Anh Hoa, cố gắng liên lạc với gia đình cô ta không được, Phương Viên khoanh vùng những điểm đáng ngờ, "À đúng rồi, có phải hung thủ cũng hạ thuốc mê Triệu Anh Hoa, không có dấu hiệu phản kháng không phải là vì Triệu Anh Hoa không từ chối mà là cô ta căn bản không tỉnh táo, thế nên không từ chối được đúng không?"
"Khả năng này cũng hợp lý, bây giờ phải chờ xem kết quả giải phẫu thi thể, nếu trong cơ thể Triệu Anh Hoa cũng có thành phần của thuốc an thần thì tỷ lệ thành lập giả thiết này khá lớn." Đới Húc nhìn đồng hồ, "Vẫn chưa gọi được cho người nhà của Triệu Anh Hoa? Điện thoại không liên lạc được à?"
"Vâng, trên hệ thống đăng ký là một dãy số máy bàn, nhưng gọi đi thì bảo là số máy không tồn tại, em đoán là do hiệu suất ứng dụng của máy bàn quá thấp nên người ta đã không dùng nữa rồi." Phương Viên gật đầu.
"Thế chúng ta đi tìm chỗ làm của Triệu Anh Hoa trước, nếu Miêu Thu Liên đã nói chỗ làm của Triệu Anh Hoa gần nhà thuê thì phạm vi điều tra hẳn không lớn, nhân lúc bây giờ còn sớm, hơi thăm sẽ tiện hơn." Đới Húc đưa ra quyết định, "Còn về người nhà của Triệu Anh Hoa, chúng ta sẽ thông qua di động của Triệu Anh Hoa tìm cách liên lạc, không cần sốt ruột."
Phương Viên gật đầu, lên mạng tìm kiếm những nhà xưởng xí nghiệp ở khu vực lân cận, sau đó cầm áo khoác cùng Đới Húc xuất phát.
Hai người lại xe đến khu ngoại ô, tìm dọc theo đại lộ và đường nhỏ, khi nhìn thấy đánh dấu nhà xưởng hoặc nhà máy sẽ quẹo vào hỏi thăm. Sau khi hỏi một xưởng gia công, hai nhà máy thực phẩm, không chỗ nào nghe nói đến một nhân viên tên Triệu Anh Hoa, vì thế Đới Húc và Phương Viên chỉ đành tiếp tục hỏi thăm, đến trưa họ tìm một quán ăn nhỏ giải quyết bữa trưa, thuận tiện hỏi thăm chủ tiệm gần đó còn nhà máy hay xưởng gì không. Nói đến cũng thật trùng hợp, chủ tiệm này rất có óc kinh doanh, mở quán cơm kiêm luôn việc đưa cơm hộp, vì thế khá rõ các nhà máy trong khu vực.
Cứ thế, ăn trưa xong, Đới Húc và Phương Viên mang tin tức chủ quán cơm cung cấp tiếp tục tìm kiếm.