Truy Kích Hung Án
Quyển 4 - Chương 79-80: 79: Nhược điểm - 80: Hung thủ
79: Nhược điểm
"Vậy thời gian Vạn Thiến tử vong thì sao? Chắc là cô bé mang đồ về nhà, ăn trong phòng đúng không? Nếu dược tính lớn như vậy thì không cần chờ lâu mới có tác dụng đúng không? Hoặc là hung thủ không sợ Vạn Thiến ăn sớm, độc tính có tác dụng sớm, ba mẹ cô bé có phát hiện cũng không thể cấp cứu kịp thời." Phương Viên kinh ngạc, "Tính ra lá gan của hung thủ cũng quá lốn rồi, trực tiếp bỏ thuốc chuộc vào bánh kem đưa cho Vạn Thiến, chẳng lẽ hắn không sợ giữa chừng có sự cố sao? Nếu nhà Vạn Thiến có nuôi thú cưng, cô bé đút bánh kem cho chó mèo, thế không phải sẽ bại lộ à?"
"Thời gian tử vong là khoảng hai giờ sáng, hẳn là học bài đến nửa đêm đói bụng nên mới đi ăn bánh kem, sau đó trúng độc. Có thể thấy hung thủ hiểu khá rõ Vạn Thiến, hung thủ chưa chắc biết rõ về tình hình gia đình cô bé nhưng ít nhất biết tính cách và thói quen của cô bé thế nào nên mới chắc chắn Vạn Thiến sẽ nhận đồ của mình, còn chắc chắn ăn." Đới Húc chia sẻ quan điểm của mình với Phương Viên, "Chúng tôi còn thuận tiện đi xem giám định bút tích, qua giám định, chữ trên tờ giấy kia không phù hợp với nét chữ trong vở bài tập của Trương Siêu nên không phải xuất phát từ bút tích cá nhân, tuy nhiên nó lại thể hiện thói quen nhất trí với tờ giấy Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi, có thể phán đoán là đến từ một người viết."
"Tờ giấy kẹp trong vở bài tập của học sinh, xem ra kẻ này nhất định ở trong trường, có thể là học sinh trong lớp, cũng có thể là học sinh lớp khác hoặc các giáo viên thường xuyên ra vào lớp cô Đặng." Phương Viên phán đoán.
"Kẻ viết tờ giấy đó dùng tay trái viết." Thang Lực bổ sung một câu.
Phương Viên sửng sốt.
"Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, hung thủ của vụ án này chưa chắc đã quá giảo hoạt." Đới Húc thở dài, "Chỉ có thể nói hắn khá thông minh, biết rõ nhược điểm của ba nạn nhân, hơn nữa còn nhằm vào nhược điểm của họ mà ra tay thế nên mới thành công nhiều lần như vậy."
Phương Viên suy nghĩ: "Nhược điểm của Kha Tiểu Văn là tính cách yếu đuối, không dám tranh thủ cũng không dám tự bảo vệ lợi ích của mình đúng không? Nhược điểm của Đoạn Phi Vũ... Tính cách của cậu bé khá kỳ lạ, dễ bị chọc giận, hơn nữa còn có khuynh hướng tự hại mình. Vạn Thiến thì không cần phải nói, trong tính cách của cô bé có chút tham lam, thích được mọi người theo đuổi, tuy rõ ràng không thích nhưng lại không thẳng thắn từ chối quà tặng từ những chàng trai. Có lẽ Vạn Thiến cũng từng nhận quà của hung thủ nên hắn mới dám yên tâm vào kế hoạch của mình như vậy."
"Em nói vừa đúng, lại vừa không đúng, vấn đề ở Vạn Thiến thì không cần phải bàn cãi thêm, nhưng còn về nhược điểm Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, cái em nói không hẳn là vấn đề, chỉ là nhược điểm trí mạng nhất bọn họ không ngờ bị hung thủ lợi dụng." Đới Húc lắc đầu.
Phương Viên lần nữa nghiêm túc cân nhắc hai nạn nhân đầu tiên, trừ là bạn cùng lớp, trên cơ bản Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ không hề có điểm tương tự nào, tuy theo thời gian tử vong Kha Tiểu Văn hẳn là nạn nhân thứ hai, nhưng lại là nạn nhân đầu tiên bọn họ phát hiện, thế nên về Kha Tiểu Văn bọn họ hiểu biết rõ nhất, dù là đối với trường lớp hay gia đình Kha Tiểu Văn đều nhẫn nhịn, không hề có tâm lý phản kháng, chỉ biết lùi bước, gửi hy vọng vào tương lai.
Còn Đoạn Phi Vũ trùng hợp lại đi theo hướng cực đoan khác, tính cách cậu bé kỳ lạ, vui buồn thất thường, dù là ba mẹ hay bạn bè thì ai cũng sợ cậu bé, không dám chọc vào, tuy chính cậu bé cũng chưa từng chủ động có hành vi công kích ai nhưng cái cách thay đổi thất thường này khiến người ta sợ hơn là những người xấu tính đơn thuần.
Vậy điểm tương đồng của họ là gì? Phương Viên thử nghĩ, đáp án trực quan nhất chỉ sợ là tư cách ghi danh cuộc thi của trường đại học kia, có lẽ với người đi làm mà nói việc này tuy quan trọng nhưng nếu quá nguy hiểm hoặc phải trả cái giá quá lớn thì không đáng, nhưng đứng trên vị trí của một học sinh lớp mười hai thì chuyện này có khả năng ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng tới cả đời.
"Liệu có phải là vì tư cách tham gia tuyển sinh của trường đại học kia không?" Phương Viên cảm thấy mình đã tìm được điểm mấu chốt.
Ai ngờ Đới Húc vẫn lắc đầu, hơn nữa còn không vui nhìn cô, hỏi: "Hôm nay em sao vậy? Bình thường đều phân tích từ nhiều khía cạnh, sao hôm nay không bắt được điểm quan trọng thế?"
Phương Viên đỏ mặt, còn ở trước mặt Thang Lực, cô không dám nói gì. Tuy cô đã rất cố gắng tập trung vào vụ án, không cho bản thân suy nghĩ chuyện khác, nhưng chuyện khi nãy vẫn tạo thành ảnh hưởng rõ ràng khiến cô không thể chuyên chú như ngày thường, có điều việc này không thể thừa nhận trước mặt Thang Lực, cho dù Thang Lực không ở đây, cô cũng không có mặt mũi nói với Đới Húc.
Xuất phát từ lòng riêng, đây là vấn đề liên quan đến lòng tự trọng của con gái, mà xét từ góc độ khách quan, vì việc riêng mà ảnh hưởng đến khả năng tập trung, chuyện này cũng không vinh quang gì, chỉ có thể cho thấy bản thân vẫn chưa đủ chuyên nghiệp.
Cũng may Đới Húc chỉ thuận miệng buồn bực một câu, Thang Lực cũng không phải người thích hùa theo, thế nên không ai tiếp tục hỏi lý do hôm nay Phương Viên khác thường, đây cũng coi như là cô may mắn, nếu hôm nay người đi cùng bọn họ xử lý vụ án của Vạn Thiến không phải Thang Lực mà là Đường Hoằng Nghiệp, cô chắc chắn sẽ không yên.
Thấy Phương Viên xấu hổ, Đới Húc không nói nhiều nữa, quay về vụ án: "Chuyện này tôi cảm thấy tư cách tham dự tuyển chọn chỉ là cờ hiệu, bởi vì hai nạn nhân đều là học sinh có tư cách đề cử, chỉ cần lấy chuyện này ra, mọi người đều nghĩ mục đích của hung thủ là vì tranh giành vị trí tham gia. Lúc đầu khi chúng ta phát hiện Đoạn Phi Vũ mất tích không phải cũng từng nghi ngờ như vậy sao? Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không khó phát hiện làm vậy không hợp lý, bởi vì mục tiêu quá rõ ràng, nếu hung thủ diệt trừ Đoạn Phi Vũ và Kha Tiểu Văn để quét dọn chướng ngại, để bản thân có tư cách tham gia thì cũng quá rõ ràng rồi. Vả lại sau khi giết hai người đó, làm sao hung thủ có thể đảm bảo người thay thế là mình mà không phải người khác? Ngoài ra nếu hung thủ thật sự có mục đích này, bản thân phải có độ tự tin nhất định, nhưng hành động giết Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ lại quá ngu xuẩn. Một người được mọi người cho rằng là học sinh phù hợp để thay thế chẳng lẽ không quá dễ bị nghi ngờ sao?"
Phương Viên tán đồng: "Đúng vậy, cái hung thủ cần là sương khói đạn, không phải pháo sáng, nếu động cơ gây án rõ ràng như vậy thì đã không cần giả Đoạn Phi Vũ viết thư bỏ nhà đi, muốn chúng ta đi sai hướng nghi ngờ Đoạn Phi Vũ."
"Đúng vậy, thế nên điều em vừa nói không phải điểm mấu chốt. Cái gọi là nhược điểm đương nhiên là yếu tố chính giúp hung thủ thành công." Đới Húc nói, "Nếu chỉ là Kha Tiểu Văn, cậu bé yếu đuối không thể tranh giành gì với ai khá đúng, bởi vì khi một người yếu đuối đối mặt với uy hiếp thường sẽ theo bản năng trốn tránh, nhưng nếu đem nhược điểm này gán cho Đoạn Phi Vũ thì lại không hợp lý."
Nghe Đới Húc nhắc nhở, Phương Viên liền bừng tỉnh: "Em hiểu rồi. Trong quá trình điều tra chúng ta chỉ nghe mọi người lặp đi lặp lại kỳ thi tuyển sinh kia, thế nên xem nhẹ một điểm tương đồng của hai người họ, đó là cả hai đều muốn nâng cao thành tích. Kha Tiểu Văn làm đâu chắc đấy, thành tích tuy ổn định nhưng lại không được đánh giá cao. Đoạn Phi Vũ thì khá cực đoan, theo chúng ta được biết thì cậu bé khá thông minh nhưng lại không hề ổn định, một khi gặp áp lực hay dao động cảm xúc, thành tích học tập sẽ lên xuống thất thường, thế nên cũng không thể được xem là lý tưởng."
Đới Húc búng tay một cái, cười: "Đúng vậy, đây chính là nhược điểm mà tôi nói, vì khát vọng nâng cao thành tích nên Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ rất có khả năng đã để hung thủ thừa cơ hội lừa gạt mình."
"Từ thành phần có trong dạ dày của Đoạn Phi Vũ chứng minh hung thủ có thể đã giấu độc trong đồ uống, lừa Đoạn Phi Vũ uống. Còn oxy già bị tiêm vào người Kha Tiểu Văn..." Thang Lực vẫn còn vấn đề nghĩ chưa ra.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, nếu chỉ xét riêng vụ án này, trước đây chúng ta thậm chí còn nghi ngờ mẹ kế Ngô Thư Cầm của Kha Tiểu Văn là y tá, hơn nữa cũng từng có lịch sử đen, nhưng sau này có thêm vụ án của Đoạn Phi Vũ và Vạn Thiến, tôi nhận ra rằng thật ra ống chích và oxy già rất dễ có được, chỉ cần ra tiệm thuốc mua là có, do vậy nghi ngờ Ngô Thư Cầm có thể bị triệt tiêu. Còn về việc cậu nói Kha Tiểu Văn bị tiêm oxy già vào người liệu có khả năng cũng bị lừa gạt hay không... Chúng ta phải phân tích một chút."
Phương Viên và Thang Lực cùng nhìn Đới Húc, chờ anh nói tiếp.
Đới Húc uống ngụm nước, tiếp tục: "Vạn Thiến thì không cần phải nói, cô bé chắc chắn không biết trong bánh kem có độc nên mới yên tâm ăn. Đoạn Phi Vũ là người chứng minh một vấn đề, pháp y Lưu từng nói Đoạn Phi Vũ trúng độc trước thời gian tử vong rất nhiều, hơn nữa có khả năng cậu bé bị hạ độc hai lần nhưng lại không hề có dấu vết phản kháng, điều này chứng minh cái gì?"
80: Hung thủ
"Điều đó chứng minh Đoạn Phi Vũ tình nguyện uống đồ uống trộn với chất chống đông." Theo nhắc nhở của Đới Húc, Phương Viên trả lời một cách tự nhiên, nói xong, bản thân cô thoáng sửng sốt, lập tức liên hệ điều này với Kha Tiểu Văn, "Kha Tiểu Văn cũng không có dấu vết giãy giụa, nếu hung thủ có thể khiến Đoạn Phi Vũ tình nguyện uống đồ uống trộn với thuốc độc, vậy hắn cũng có thể lấy cớ lừa Kha Tiểu Văn tự nguyện để bị tiêm oxy già vào người. Giống như Đoạn Phi Vũ và Vạn Thiến đều không biết đồ ăn và đồ uống của mình trộn với thứ gì, Kha Tiểu Văn chắc chắn cũng không biết đồ trong ống chích là gì, nếu không dù có yếu đuối đến đâu thì vẫn có chút bản năng sinh tồn. Vậy nên vấn đề tới rồi, đồ ăn thức uống còn dễ nói, muốn tiêm thuốc vào một người không dễ, tại sao Kha Tiểu Văn lại tin hung thủ? Hung thủ rốt cuộc đã dùng lý do gì để lừa Kha Tiểu Văn?"
"Nên biết khi sâu trong nội tâm của một người có điều bức thiết muốn theo đuổi, người đó sẽ trở nên mù quáng dễ tin, giống như người bệnh cầu thuốc tứ phương vậy." Đới Húc trả lời, "Cho nên chỉ cần biết mục tiêu bức thiết họ muốn theo đuổi là gì, hung thủ sẽ nắm được nhược điểm của họ."
Thang Lực gật đầu: "Là thành tích."
Phương Viên bừng tỉnh. Hung thủ lựa chọn bọn họ, hơn nữa đều có thể thành công, xét đến cùng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ có chung một nhược điểm, đó là đều khát vọng nâng cao thành tích.
"Ăn trưa xong chúng ta vẫn phải chia nhau ra làm việc, bây giờ các cửa hàng còn làm việc, vẫn còn tiếp tục điều tra những nơi bán tạ tay và bao cát trói chân, mấy video giám sát thu thập được cũng cần vài người xử lý." Đới Húc nhìn đồng hồ.
Thang Lực lập tức xung phong nhận việc: "Để tôi xử lý video giám sát."
Đới Húc gật đầu: "Thế tôi cùng Phương Viên tiếp tục điều tra các cửa hàng thể thao."
Tuy hiện tại vẫn còn di động và laptop của Vạn Thiến cần điều tra, nhưng những thứ này buổi tối có thể xử lý, còn các cửa hàng thì lại có thời gian làm việc cố định, vì thế Phương Viên không phản đối, cùng gật đầu. Mọi người tranh thủ ăn xong bữa trưa rồi xuất phát.
Loay hoay cả buổi ở các siêu thị và cửa hàng thể dục lớn lớn bé bé nhưng chỉ có hai nơi có camera theo dõi, Đới Húc và Phương Viên vừa xin được video giám sát xong thì đã đến giờ ăn tối. Cả hai thương lượng, quyết định đi ăn trước, các cửa hàng bình thường đến 21 - 22 giờ mới đóng cửa, ăn xong bọn họ vẫn có thể tiếp tục điều tra.
Nhắc đến ăn uống, lần này bọn họ ăn theo khẩu vị yêu thích ở Đới Húc, đến cửa hàng đồ ăn nhan mua hamburger, sau đó lái xe đến siêu thị tiếp theo. Ở bãi đậu xe, bọn họ giải quyết bữa tối.
"Chiều giờ em cứ nghĩ đến chuyện thuận tay trái làm sao để phát hiện." Ăn được một nửa, Phương Viên bắt đầu thảo luận vụ án, không ngờ vừa quay đầu nhìn anh lại phát hiện có vẻ anh biết rõ, "Đi theo hướng này anh đã có đối tượng nghi ngờ đúng không? Từ khi nào vậy?"
"Từ lúc nhìn thấy vết thương, có điều không có dấu hiệu khác nên toi không vội nói mà thôi." Chuyện đã tới nước này Đới Húc không còn gì băn khoăn nữa, gật đầu, thừa nhận suy đoán của Phương Viên, "Muốn gọt bút chì, chỉ có người thuận tay trái mới cầm bút chì bằng tay phải và gọt bút chì bằng tay trái, hơn nữa nếu tước bút chì, có người đụng vào khuỷu tay tạo ra vết cắt thì cũng không thể tạo ra vết thương như vậy. Tôi thầm cân nhắc, cảm thấy vết thương đó không giống vết thương do gọt bút chì gây ra mà giống như do bất cẩn bị thương lúc lấy dao điêu khắc gọt ra vậy."
Nếu đối tượng nghi ngờ của cô giống Đới Húc, vậy cô cũng tự tin hơn nhiều, chuyện buổi trưa không tập trung dẫn đến biểu hiện thất thường khiến cô bây giờ còn thấy xấu hổ: "Đúng rồi, tối nay chúng ta bận rộn bên ngoài xong sẽ về cục tăng ca đúng không? Vẫn chưa xử lý xong di động và máy tính của Vạn Thiến."
Đới Húc gật đầu, rất vừa lòng với sắp xếp này của Phương Viên, không nhịn được mà cười hỏi: "Hôm nay em lạ thật, hy vọng buổi tối tăng ca ở đơn vị thế hả?"
Phương Viên ho một tiếng, chột dạ cười cười, lắc đầu: "Không có."
Hai người lại tốn hai ba tiếng loay hoay ở mấy siêu thị, quy mô của mấy siêu thị này khá lớn, mặt hàng nào cũng có, nhất là nhãn hiệu mục tiêu của họ, vì thế họ trực tiếp tìm đến quản lý, lấy được video giám sát ở quầy thu ngân, sau đó về Cục Công An.
Trên đường về Cục Công An bọn họ lại nhận được tin mới, xét nghiệm chất chống đông đã có, đọc bảng phân tích báo cáo kiểm nghiệm xong, suy xét đến vấn đề thời gian, Đới Húc chỉ đành tạm gác việc này qua hôm sau, thời gian còn lại sẽ cùng Phương Viên tìm manh mối trong di động và laptop. Thật ra cũng có chút phát hiện, Phương Viên tìm được một đoạn hội thoại của Vạn Thiến và một nữ sinh cùng lớp thời cấp 2 của cô bé. Vạn Thiến nhắc tới một bạn nam trong lớp, không nói rõ tên, chỉ nói đối phương rất đáng ghét, thích xen vào việc của người khác, can thiệp vào tình cảm của cô bé và giáo thảo, đúng là bắt chó đi cày. Vạn Thiến còn nói thành tích học tập của nam sinh kia không tốt hơn mình, tính cách khá ấu trĩ, còn tự cho là đúng, hay giở trò khiến cô bé thấy rất phiền.
Nếu là như vậy, nếu là trước đây trong lòng Đới Húc và Phương Viên không có đối tượng nào có ấn tượng sâu sắc, nhưng sau khi đã có suy đoán bước đầu, bây giờ cộng thêm miêu tả của Vạn Thiến, bức chân dung của đối tượng nghi ngờ càng sinh động.
Sau khi kiểm tra lịch sử trò chuyện của Vạn thiến, Phương Viên và Đới Húc không hề rảnh rỗi, Thang Lực còn ở bên kia kiểm tra video giám sát khu vực xung quanh công viên, Đới Húc liền cùng Phương Viên xem các đoạn ghi hình ở siêu thị, bận đến nửa đêm, cuối cùng cũng có phát hiện. Bọn họ thuận lợi bắt giữ được một bóng hình quen thuộc trước quầy thu ngân, thời điểm chính là ba ngày trước khi Đoạn Phi Vũ mất tích, hơn 20:00.
Phát hiện này không hề giúp Đới Húc và Phương Viên thấy phấn chấn. Bọn họ bận rộn cả một ngày, vô cùng buồn ngủ, vì thế ai nấy đều tự tìm tới phòng trực ban đánh một giấc. Sáng hôm sau, Đới Húc đi mua đồ ăn sáng cho mọi người, ăn sáng xong rồi cùng Phương Viên đi đến siêu thị của đoạn video kia, tìm người xác minh.
Bọn họ căn cứ theo hình ảnh trong đoạn video tìm đến nhân viên thu ngân hôm đó, cậu ta là người có trí nhớ khá tốt, vừa xem video liền nhớ ra chuyện hôm ấy, cậu ta bảo bản thân thích tập thể hình, khi đó gần tới giờ tan làm, khách không nhiều, thế nên cậu ta còn bắt chuyện với khách hàng, đề nghị đối phương mua tạ tay lớn hơn, nhưng đối phương không nói câu nào, thanh toán xong liền vội vàng bỏ đi.
Sau khi nhận được xác nhận, Đới Húc lại nhận được điện thoại của đại lý chất chống đông tương ứng với kết quả xét nghiệm, trong đó có thành phần đặc biệt, là kỹ thuật độc quyền của công ty họ, những nhãn hiệu khác không thể khó.
Xác nhận chuyện này, Đới Húc cực kỳ phấn chấn, anh chia sẻ kết quả với Phương Viên, sau đó cả hai về Cục Công An. Bên phía Thang Lực vẫn chưa có tiến triển, hai người tạm thời không đi làm phiền họ, lặng lẽ đến trường học tìm cô Đặng, lấy vở bài tập và bài kiểm tra của đối tượng hiềm nghi về, tiến hành giám định bút tích, kết quả không ngoài dự kiến, có điều động cơ gây án khiến mọi người có hơi bất ngờ.
Sau khi thu thập đủ chứng cứ, Đới húc không lập tức hành động mà đợi thêm một ngày, chờ đến chiều hôm sau, bên phía Thang Lực cũng có tiến triển, lúc này mới bắt tay vào làm việc. Anh sắp xếp vài đồng nghiệp canh giữ xung quanh trường học, anh và Phương Viên ở ngay bên hông cửa chính chờ hết tiết tự học buổi tối.
Đến 20:00, tiếng chuông tan học vang lên, Đới Húc và Phương Viên xuống xe, từ cửa chính đi đến khu phòng học, còn chưa lên lầu, người bọn họ muốn tìm đã nghênh ngang đi tới.
"Anh chị lại tới hả?" Thấy Phương Viên và Đới Húc đứng ở cửa, Nhiêu Hải thoáng sửng sốt, ngay sau đó tỏ vẻ cợt nhả, "Lần này lại tới tìm ai vậy? Lớp bọn em chắc không phải lại có người chết đấy chứ?"
Đới Húc cười cười, đi qua thản nhiên khoác vai cậu ta: "Có phải lại có người chết hay không chúng ta từ từ rồi nói, hôm nay chúng tôi tới là để tìm em."
"Tìm em? Tìm em làm gì?" Ánh mắt Nhiêu Hải lập lòe nhưng vẫn cố giữ nụ cười.
"Tìm em để tìm hiểu tình hình, đi thôi, xe đang ở bên ngoài." Đới Húc vừa nói vừa kéo cậu ta ra ngoài, Phương Viên theo sau để tránh Nhiêu Hải bỗng có hành động gì khác.
Có điều cô đã lo lắng nhiều, có lẽ bình thường cô đã quen đi cùng Đới Húc to cao, nhưng với người không quen thuộc mà nói, người như anh vẫn có sức uy hiếp, tuy Nhiêu Hải không tình nguyện, miệng vẫn luôn lẩm bẩm cò kè mặc cả nhưng cũng không dám có hành động gì.
Sau khi đưa Nhiêu Hải lên xe, Phương Viên thông báo cho mọi người thu đội, rồi cùng Đới Húc chở Nhiêu Hải về Cục Công An. Trên đường, Nhiêu Hải vẫn lải nhải bắt chuyện với Đới Húc và Phương Viên, Đới Húc làm như không có chuyện gì mà trả lời, còn Phương Viên thì lại không có tâm trạng, nghĩ tới chuyện đáng sợ cậu bé này làm, cô vô cùng khó chịu, không có cách nào nói chuyện bình thường với cậu ta.
Nhiêu Hải dường như nhận ra điểm này, thế nên thường lén nhìn Phương Viên, phỏng đoán thái độ của cô có ý nghĩa gì, chỉ tiếc Phương Viên mặc kệ cậu ta, cũng không lộ rõ cảm xúc, Nhiêu Hải quan sát một lúc vẫn không có thu hoạch.
Tới Cục Công An, Đới Húc và Phương Viên trực tiếp đưa Nhiêu Hải đến phòng thẩm vấn. Vừa đến cửa phòng thẩm vấn, Nhiêu Hải lập tức căng thẳng, nhưng vẫn cố tươi cười hỏi Đới Húc: "Anh chị làm gì vậy? Đưa em tới tham quan à? Em nhát gan lắm, anh chị đừng dọa em sợ."
"Không sao, đừng tự xem thường bản thân, tôi thấy em to gan lắm, lá gan còn to hơn người bình thường." Đới Húc ám chỉ, thuận tiện vỗ vai cậu ta, đẩy cậu ta vào phòng thẩm vấn, dàn xếp chỗ ngồi, sau đó mới xoay người bảo Phương Viên ngồi bên cạnh ghi chép.
"Nhiêu Hải, thật ra em cũng là người thông minh, chúng tôi không gióng trống khua chiêng đến trường đưa em đi ban ngày cũng là vì suy xét đến thể diện của em, thế nên đã đến nơi này rồi, có gì chúng ta cứ nói thẳng đi. Chuyện của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, em không muốn chủ động nói gì với chúng tôi sao?" Đới Húc bình tĩnh hỏi Nhiêu Hải, thật ra đã đến nước này, Nhiêu Hải đã không còn cơ hội chủ động, nhưng anh vẫn hy vọng tại thời điểm cuối cùng Nhiêu Hải có thể chủ động thừa nhận gì đó.
"Nói gì cơ..." Nụ cười trên môi Nhiêu Hải cứng lại.
"Nếu em không muốn nói gì cả, vậy chúng tôi cho em xem vài thứ." Đới Húc thở dài, lấy tờ giấy nặc danh gửi cô Đặng và bức thư bỏ nhà đi của Đoạn Phi Vũ đặt trước mặt Nhiêu Hải, "Em biết những thứ này đúng không?"
"Không biết, không phải chữ của em." Nhiêu Hải vẫn cười hì hì.
"Thế em xem cái này đi." Đới Húc đưa Nhiêu Hải xem ba bản giám định bút tích, "Qua giám định của chúng tôi, bức thư bỏ nhà đi của Đoạn Phi Vũ không phải do cậu ấy viết, nhưng lại cùng nét chữ với tờ giấy nặc danh mật báo Vạn Thiến yêu đường, cả hai đều viết bằng tay trái, hơn nữa trùng hợp là vô cùng ăn khớp với ngòi bút em thường hay sử dụng, cái này em giải thích sao đây?"
Sắc mặt Nhiêu Hải lập tức trắng bệch: "Em không biết, người ta nhờ em viết, em chỉ viết thôi, không biết dùng để làm gì cả."
Lý do này không chỉ có sơ hở mà thậm chí còn không hề hợp lý, Phương Viên nhíu mày hỏi: "Vậy ai bảo em viết? Em có thể nói ra cái tên không?"
"Không được, người ta đã nhờ em không được nói ra, em không thể bán đứng bạn mình." Nhiêu Hải trả lời.
Phương Viên giận đến bật cười: "Có phải tôi nên khen em rất có nghĩa khí không? Đã đến lúc này, em cũng không phải đứa bé ba tuổi, chắc em biết ý nghĩa của việc bị mang đến đây, thế mà em vẫn tìm cớ qua loa có lệ, em cảm thấy cách làm này sáng suốt hả?"
Nhiêu Hải cúi đầu im lặng.
Đới Húc không định tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, anh thu những tờ giám định lại, lần nữa hỏi: "Trước đây em chạy đến siêu thị mua tạ tay và bao cát cột chân để làm gì?
Lần này Nhiêu Hải không thề thốt phủ nhận mà cố cười mỉa: "Em mua để tập thể thao thôi."
"Vậy nếu bây giờ tôi muốn em lấy tạ tay và bao cát đó ra, em lấy ra được không?" Đới Húc lại hỏi.
Nhiêu Hải đảo mắt, gật đầu: "Được, bây giờ em về nhà lấy rồi mang tới đây."
"Không cần phiền như vậy, tôi có thể liên lạc với bố mẹ của em, nhờ họ mang đồ từ trong nhà tới." Đới Húc dựa vào cạnh bàn, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Nhiêu Hảo, xem cậu ta sẽ có phản ứng gì.
Vừa nghe vậy, dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của Nhiêu Hải lập tức sụp đổ, cậu ta hoảng loạn lắc đầu: "Đừng đừng đừng, có chuyện gì anh chị nói với em là được, đừng tìm bố mẹ em, coi như em cầu xin anh chị đấy."
"Chuyện mà em đã phạm phải, em nghĩ mình còn giấu được sao?" Đới Húc nói, "Nếu không có chứng cứ chúng tôi đã không đưa em đến đây, nếu bây giờ em vẫn còn mạnh miệng, chúng tôi vẫn có thể chiếu video giám sát khu vực gần công viên và ở siêu thị. Không cần sợ chúng tôi phiền, chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi."
Tới đây, anh nói ra thời điểm Nhiêu Hải cùng xuất hiện với Đoạn Phi Vũ và thời gian Nhiêu Hải đến siêu thị mua tạ tay.
Mặt Nhiêu Hải xám như tro tàn, chậm rãi cúi đầu. Phương Viên muốn giục cậu ta lại bị Đới Húc ra hiệu ngăn cản.
Khoảng mười lăm phút sau, Nhiêu Hải mới run rẩy lên tiếng: "Anh chị... Anh chị đều biết cả rồi?"
"Chuyện em đã làm với Kha Tiểu Văn, Đoạn Phi Vũ và Vạn Thiến chúng tôi đều biết, bây giờ chúng tôi muốn em nói cho chúng tôi biết tại sao em lại làm như vậy." Đới Húc trầm giọng.
Đừng nhìn Nhiêu Hải làm ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, khi nãy còn cố giữ bình tĩnh, nhưng xét đến cùng cậu ta chỉ mới là một học sinh mười tám tuổi, tâm lý chưa thể bằng những tên tội phạm lão làng, hiện tại vừa nghe sự việc đã bại lộ, cậu ta liên tục run rẩy, rất nhiều lần suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Do áp lực của em quá lớn, thành tích không được tốt, mỗi lần cô Đặng nói chuyện với bố mẹ em đều nói rất nhiề lời khó nghe, bố mẹ em nghe xong liền nổi giận rồi đánh em. Em cũng muốn thi được điểm cao nhưng càng căng thẳng thì càng cảm thấy có áp lực, em lại càng thi không tốt, thế nên em càng bị cô đặng tố cáo, về nhà sẽ bị đánh, vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại. Nhưng em cũng có lòng tự trọng, em không thể biểu hiện ra ngoài, thế nên em chỉ có thể giả bộ không sao, nhưng thực ra em đã rất suy sụp rồi."
"Thế em giết Vạn Thiến cũng vì gặp áp lực sao?" Tính chất vụ án của Vạn Thiến được xem là đơn thuần nhất, thế nên Phương Viên bắt đầu hỏi từ chuyện này.
Mặt của Nhiêu Hải như đưa đám: "Cũng coi như là vậy, em theo đuổi cô ấy rất lâu, tặng cô ấy rất nhiều quà, nhưng ngoài mặt cô ấy ngại này ngại nọ với em, sau lưng lại chết mê chết mệt với nam sinh lớp ngoài, thành tích học tập cũng không tốt, chỉ có mỗi khuôn mặt, bị người ta chơi đùa cô ấy cũng cam tâm tình nguyện. Em không muốn thấy cô gái mình thích trở nên như vậy, thà rằng giết cô ấy, ít nhất cũng còn lại một ấn tượng tốt."
Nghe câu trả lời, Phương Viên không rét mà run, không ngờ một nam sinh mới mười tám tuổi lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy, với cậu ta là ấn tượng tốt, nhưng với Vạn Thiến và gia đình Vạn Thiến điều đó có ý nghĩa gì, cậu ta chẳng hề quan tâm.
"Vậy Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ thì sao? Em làm thế là vì kỳ thi chiêu sinh kia hả?" Đới Húc biết rõ đó không phải mục tiêu của Nhiêu Hải nhưng vẫn cố ý nói thế, muốn xem phản ứng của cậu ta.
Nhiêu Hải lắc đầu: "Hai người họ chết thì cũng chưa chắc đến lượt em được cử đi thi. Thật ra em không cố tình nhắm vào họ, chỉ là tình hình của họ trùng hợp giống em, đều điên cuồng muốn nâng cao thành tích, thế nên dễ nói chuyện, dễ mắc câu. Suy nghĩ đầu tiên của em là giết vài người, sau đó để những người còn lại cảm thấy bọn họ bị giết do dính lời nguyền, như vậy lớp chúng em và các học sinh khác đều sẽ hoang mang lo sợ, học không được, còn em có thể nâng cao thành tích học tập."
"Thành tích của em chững lại ở đó, còn mọi người lùi bước, kết quả như vậy mà gọi là nâng cao hả?" Phương Viên hỏi.
Khóe miệng Nhiêu Hải giật giật: "Dù sao thì cô Đặng không thể cáo trạng, ba mẹ em không đánh em nữa là được."
"Vậy sao em lừa được họ? Những gì có thể thì chủ động nói hết một lần đi, đừng để chúng tôi cứ hỏi mãi, đây là cơ hội cuối cùng để em thú nhận." Đới Húc nghiêm giọng.
"Em... Em nói với họ em có cách nâng cao tinh thần và trí nhớ, có thể nhanh chóng nâng cao thành tích học tập. Việc này em nói riêng với từng người, em bảo em cũng đang dùng, lúc đầu họ không tin, em liền nói không phải cho không cậu, mà là bán cho cậu, cậu xem trạng thái của tớ gần đây có phải rất tốt không, không tin thì cứ chờ xem kết quả kỳ thi lần này đi, có điều đến lúc đó đừng có hối hận tới tìm tớ, tìm tớ cũng vô dụng thôi, thuốc này là tớ nhờ người ở nước ngoài mua về."
Biết sự việc đã bại lộ, Nhiêu Hải không che giấu nữa, ủ rũ khai ra cách mình lừa Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ: "Kha Tiểu Văn không dễ mắc mưu. Vì trước đây cách em dùng với Đoạn Phi Vũ hiệu quả không tốt lắm nên đến lượt cậu ta em đổi cách. Em từng đọc một cuốn sách nói tiêm oxy già vào người sẽ có hại cho sức khỏe nên em nghĩ tới cách dùng ống chích, nhưng như ống chích có hơi đáng sợ nên em cố tình đâm mấy lỗ kim trên cánh tay, sau đó cho Kha Tiểu Văn xem, nói đó là dấu vết bản thân ở nhà tự tiêm thuốc. Lúc đầu Kha Tiểu Văn không tin em, sau này cô Đặng mắng cậu ta một trận, nói nếu cậu ta còn không nâng cao thành tích sẽ đuổi cậu ta về lớp thường, đến lúc này cậu ta mới tin lời em nói."
"Sau khi lừa Đoạn Phi Vũ, em còn muốn dùng cậu ta để đánh lạc cảnh sát đúng không?" Phương Viên hỏi.
"Em không có, em là sợ gia đình cậu ta phát hiện, ngày xưa cậu ta từng bỏ nhà đi rồi, thế nên lấy cớ này là tốt nhất, em vốn định biến vụ của Kha Tiểu Văn thành tự sát, ai biết giữa chừng lại như vậy." Nhiêu Hải lắc đầu, "Lừa Đoạn Phi Vũ dễ hơn Kha Tiểu Văn nhiều, nhà cậu ta nghèo, em chỉ cần đến cửa hàng nhập khẩu thực phẩm mua một cái lọ toàn là tiếng nước ngoài, sau đó bỏ thuốc chống đông vào rồi đưa cho cậu ta. Cậu ta không đọc được chữ nên không nghi ngờ. Thời điểm ấy trùng hợp là ba em đi công tác không ở nhà, không ai vào gara nhà em, nên em đã trộm chìa khóa, dẫn cậu ta tới đó, em tưởng uống cái đó xong sẽ chết rất nhanh, không ngờ là do em lúc đầu bỏ thuốc vào không nhiều, cậu ta chỉ thấy hơi mệt, không hề chết, do vậy em trốn tiết tự học tối hôm đó, dẫn cậu ta đến công viên, cho cậu ta uống một lượng lớn, lần này cậu ta không cố gắng được bao lâu, rồi em cột tạ tay vào người cậu ta, nhân lúc trời tối công viên không có ai, đẩy cậu ta xuống hồ."
"Nếu theo kế hoạch ban đầu của em, Đoạn Phi Vũ chết ở nhà em thì em định làm gì?" Đới Húc hỏi.
"Nhân lúc trời tối dùng xe đạp chở cậu ta đến công viên ném đi. Khi đó em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tìm một chỗ dụ cậu ta uống thứ nước kia, sau đó mới cảm thấy may mà ban đầu cậu ta không sao, em nói đó là tác dụng phụ sau khi uống thuốc, em cũng vậy, cậu ta còn tự nguyện theo em đến công viên."
"Không phải em muốn giết vài người trong lớp sao, trong mắt người ngoài Đoạn Phi Vũ chỉ đang xin nghỉ không thời hạn, người chết chỉ có mỗi Kha Tiểu Văn, em sao có thể ngụy tạo ra lời nguyền được?" Phương Viên vẫn có một chuyện không hiểu.
"Nếu anh chị không điều tra ra em, qua một thời gian nữa em sẽ giết tiếp một người." Nhiêu Hải cúi thấp đầu.
Phương Viên chấn động, Đới Húc cũng kinh ngạc, vì thế anh lên tiếng hỏi: "Vậy theo kế hoạch của em, mục tiêu kế tiếp là ai?"
"Trương Siêu." Nhiêu Hải trả lời, "Cậu ta cũng là người không có chứng kiến, em có thể gạt cậu ta."
Phương Viên sững sờ tới mức một câu cũng nói không nên lời, cô cứ tưởng một vụ án giết người liên hoàn nhất định phải chuẩn bị lâu, có động cơ vô cùng thâm độc, hoàn toàn không ngờ tất cả chỉ vì một nam sinh cấp ba bị kẹp giữa giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc và phụ huynh thô bạo, vì không chịu nổi áp lực mà có hành động "tự cứu", động cơ lại đơn giản như vậy, đồng thời lại quá máu lạnh và tàn nhẫn.
"Vậy cặp sách và di động của Kha Tiểu Văn cùng quần áo của Đoạn Phi Vũ đều bị em giấu đi rồi đúng không?" Đới Húc hỏi.
Nhiêu Hải gật đầu: "Để ở dưới giường trong phòng em, em vốn định tìm thời gian xử lý chúng, nhưng sau này anh chị điều tra chuyện của Kha Tiểu Văn, em có hơi sợ, không dám đem mấy thứ đó ra công viên xử lý, sợ lỡ có ai nhìn thấy thì coi như xong rồi, nhưng bây giờ xem ra không cần phải xử lý nữa."
Sau khi Nhiêu Hải thú nhận hành động bộc trực của mình, Đới Húc và Phương Viên theo quy định thông báo cho ba mẹ cậu bé đến Cục Công An xử lý thủ tục liên quan, thời điểm nhận được điện thoại, ba mẹ Nhiêu Hải không dám tin vào tai mình, khăng khăng đây là trò đùa, phải xác nhận mãi, biết con trai mình thật sự đã giết người, hơn nữa còn giết ba người, cả hai đều khiếp sợ không nói được một câu.
Sau đó, Đới Húc và Phương Viên đến nhà Nhiêu Hải tìm được đồ dưới gầm giường của cậu ta, bao gồm dao khắc gỗ cậu ta lén dùng, trên con dao quả nhiên vẫn còn vết máu trùng khớp với nhóm máu của Nhiêu Hải. Kế tiếp bọn họ đưa Nhiêu Hải đi xác nhận hiện trường phạm tội, xử lý tất cả thủ tục khác, vụ án này cuối cùng cũng chấm dứt, có thể chuyển cho bên khởi tố.
Nhưng Đới Húc và Phương Viên còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại có một vụ án mạng ập tới.
[Hết quyển 4]