Truy Kích Hung Án
Quyển 4 - Chương 67: Một tin nhắn
Hai người cứ ngồi đó, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không nói nên lời. Bản thân Phương Viên vốn không tình nguyện đi xem mắt, dù miễn cưỡng tới nhưng vẫn có sự rụt rè của con gái, đôi mắt với người đàn ông xa lạ lần đầu gặp mặt, bảo cô nhiệt tình bắt chuyện là không thể, do vậy cô dứt khoát giả bộ có hứng thú với quảng cáo đặt trên bàn, cứ tưởng đối phương sẽ nói gì hoặc làm gì đó, kết quả Dương Chí Viễn này thế mà cũng im lặng ngồi một chỗ, không nói câu nào.
Hay đấy, xem mắt lại biến thành xem tướng, Phương Viên không khỏi dở khóc dở cười.
Cả hai cứ ngồi đó nửa ngày, Phương Viên đã đọc tờ quảng cáo bốn năm lần, còn xem nữa nói không chừng có thể thuộc làu làu, nhưng Dương Chí Viễn ở đối diện vẫn chưa có ý định nói chuyện, cô đành thay đổi tư tưởng, để bản thân phá vỡ sự trầm mặc này, dù sao cũng không thể cứ mãi im lặng như thế.
"Tuy không biết anh nghĩ thế nào nhưng tôi cảm thấy nếu đã tới rồi, chúng ta nên thẳng thắn với nhau một chút, như vậy nói chuyện sẽ dễ dàng hơn, cho nên tôi nói thẳng suy nghĩ của mình." Phương Viên hít sâu một hơi, chủ động lên tiếng. Cô thấy Dương Chí Viễn cũng ngẩng đầu nhìn mình, liền tiếp tục, "Tôi không biết anh có giống tôi không, thật ra bản thân tôi rất bài xích chuyện xem mắt. Thứ nhất, tôi không thích bàn chuyện cưới hỏi vì mục đích cá nhân với một người xa lạ, như thế sẽ rất xấu hổ; thứ hai, tính chất công việc của tôi khá đặc thù, nói bận là bận, hơn nữa một khi bận thời gian làm việc và nghỉ ngơi sẽ không có quy luật, dù là xem mắt hay sau này gặp lại, về vấn đề thời gian tôi không thể bảo đảm. Đây là lần đầu gia đình sắp xếp nên tôi mới đồng ý đi xem mắt, ít nhiều cũng nghe nói về yêu cầu của nhà trai rồi. Rất nhiều nhà trai đều mong đối tượng xem mắt của mình phải có mặt mũi xinh đẹp, dáng người thon thả, không cao không thấp. Tôi đoán ngoại trừ chiều cao, mặt mũi tùy theo gu thì dáng người của tôi e là không phù hợp. Bản thân tôi chấp nhận mình như bây giờ, sẽ không vì ai mà thay đổi. Ngoài ra là tính chất công việc, mọi người đều mong nhà gái có công việc ổn định, thời gian thông thoáng, công việc thanh nhàn, tương lai có thời gian quán xuyến gia đình, nhưng tôi là cảnh sát, còn là cảnh sát hình sự, từ tính chất công việc đã cho thấy tôi không thể dành nhiều thời gian cho yêu đương và gia đình, nhất là khi tôi mới nhậm chức, vẫn mong có thể phát triển sự nghiệp hơn. Cho nên nói thẳng, hôm nay tôi tới đây là vì áp lực gia đình, tôi không muốn hai bên đều tốn thời gian, lãng phí tình cảm của nhau, anh nói xem có đúng không?"
Phương Viên nói hết suy nghĩ của mình, vốn dĩ cô định dùng từ ngữ quyết liệt hơn, nhưng thấy Dương Chí Viễn khác xa sự tưởng tượng của mình, không những không phải cậu ấm ngạo mạn vô lễ ăn chơi trác táng, ngược lại còn chất phát như mọt sách, điều này khiến cô không thể không nói năng uyển chuyển.
Dương Chí Viễn bình tĩnh nghe Phương Viên nói hết, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Em nói có lý, nếu coi buổi xem mắt là hai bên ngồi lại bàn chuyện cưới hỏi thì đúng là xấu hổ, nhưng đổi góc độ nhìn nhận thì cảm giác sẽ khác, tôi cảm thấy nếu có thể có thêm người bạn, từ xa lạ đến thân thuộc, tiếp xúc từng chút, dần hiểu thêm và nhau, như vậy sẽ không khiến mọi người phải xấu hổ, cũng không bài xích."
Phương Viên ngẩn ra. Anh ta có ý gì? Là muốn nói mình không bài xích việc xem mắt sao? Hay là muốn thuyết phục cô tiếp tục giao tiếp với hắn? Không phải nói đối phương có yêu cầu rất cao về nhà gái, hơn nữa không thích phụ nữ làm cảnh sát sai? Tại sao thái độ của Dương Chí Viễn không giống vậy?
Vì sự nghi ngờ này, Phương Viên không vội đáp lại mà lặng lẽ chờ Dương Chí Viễn nói tiếp, ít nhất là nói cho rõ anh ta định thế nào chứ không phải lý do thoái thác mơ hồ như thế.
Dương Chí Viễn tưởng Phương Viên sẽ nói gì đó, không ngờ cô chỉ im lặng nghe, không hề lên tiếng. Anh ta bưng ly trà nhấp một ngụm, suy nghĩ cách dùng từ, mới nói: "Tôi không biết em có tìm hiểu về tôi trước đó hay không, thật ra tôi rất hâm mộ nữ cảnh sát, tôi thấy nghề cảnh sát rất hay, rất hào hùng. Từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt lắm, ba tôi cũng không đồng ý cho tôi vào quân đội nên tôi rất tiếc. Em không giống tưởng tượng của tôi, thoạt nhìn dịu dàng hơn tôi nghĩ."
"Đừng có nói vậy, tôi khác xa hai chữ dịu dàng lắm." Phương Viên vội xua tay, cười khổ. Cô hoàn toàn không ngờ cuộc nói chuyện của cả hai sẽ trở nên như vậy, thậm chí đối phương còn có ấn tượng tốt về cô. Tuy Dương Chí Viễn không phải kiểu người cô ghét nhưng bản thân cô vẫn không có hứng thú với anh ta, càng đừng nói tới việc nguyên nhân mẹ Phương sắp xếp cho cô và Dương Chí Viễn gặp nhau là gì. Nghĩ tới việc mình bị ép xem mắt, tâm trạng của Phương Viên càng tệ đi.
Dương Chí Viễn chỉ cười cười, không nói nữa.
May mà nhân viên cầm thực đơn tới họ đã muốn gọi món chưa, Phương Viên hỏi Dương Chí Viễn ăn tối chưa, Dương Chí Viễn bảo 4-5 tiếng trước đã ăn, bây giờ cũng đói. Bản thân Phương Viên không muốn ăn gì, nhưng nếu Dương Chí Viễn đã nói thấy đói, cô cũng không thể ích kỷ tỏ vẻ bản thân đang no, không ăn gì cả, vì thế hai người gọi vài món đơn giản coi như bữa khuya.
Phương Viên thầm nghĩ chỉ cần bản thân giữ nét lạnh lùng, Dương Chí Viễn chắc chắn sẽ hiểu cô không có hứng thú với anh ta, cũng tự từ bỏ.
"Tôi... Tôi tự giới thiệu mình trước." Ngay lúc Phương Viên hạ quyết tâm biến buổi xem mắt trở nên tẻ nhạt, Dương Chí Viễn lên tiếng, nhìn dáng vẻ, nãy giờ anh ta cũng cố gắng tìm đề tài nói chuyện, "Con người tôi không biết nói chuyện, em đừng để ý. Tôi học kinh tế, đó là mong muốn của ba tôi, bản thân tôi không có đam mê lắm nhưng lại không lay chuyển được ý ba, đành phải đi học. Mong muốn của ba tôi là sau khi tôi tốt nghiệp đại học sẽ về chỗ ông làm việc, tôi không thích nên thi lên cao học, định kéo dài thêm mấy năm, bây giờ sắp tốt nghiệp thạc sĩ rồi, không kéo dài được nữa, tiến sẽ tôi không xin học lên được nên phải trở về."
Phương Viên vốn không hứng thú tìm hiểu về Dương Chí Viễn, hơn nữa thời gian đầu óc cô toàn nghĩ tới vụ án ban ngày, có điều khi cô nghe đến chỗ Dương Chí Viễn thuận theo ba mình, không thể không miễn cưỡng làm chuyện bản thân không thích, Phương Viên bỗng nghĩ tới một vấn đề khác, hiển nhiên ấn tượng của Dương Chí Viễn về cô không tệ, nhưng những yêu cầu về dáng người gì đó mà mẹ Phương nói có lẽ cũng không phải bịa ra để gạt cô.
Phương Viên lóe lên một suy nghĩ, hỏi: "Thế ba anh có tiêu chuẩn gì về bạn đời của anh?"
Dương Chí Viễn xấu hổ, do dự một hồi, nói: "Tôi chưa từng trực tiếp nói chuyện với ba về vấn đề này, trước đây những người ông ấy giới thiệu cho tôi đều rất khá em, bọn họ đều cao gầy trang điểm lòe loẹt, rất nhanh miệng, tôi gặp bọn họ luôn cảm thấy rất có áp lực, không được tự nhiên."
Hóa ra là vì cô khá thẳng thắn sao? Cho nên mới khiến chàng thanh niên này không có chút áp lực, thậm chí còn thấy tự do? Phương Viên thầm than, có điều câu trả lời của Dương Chí Viễn cũng phù hợp với đáp án cô đoán trước, mấy điều kiện về dáng người đó tuy không phải do Dương Chí Viễn đưa ra nhưng lại là yêu cầu của người ba có chút thành tựu trong thương trường của anh ta. Tuy Phương Viên không biết mẹ Phương và chồng mình nói dối thế nào khiến ông chủ Dương kia tin Phương Viên hợp tiêu chuẩn, đồng ý cho con trai và cô xem mắt, nhưng bây giờ hai người gặp nhau rồi, giấy không gói được lửa, rất nhiều chuyện trong quá khứ Dương Chí Viễn không lay chuyển được ba mình, có lẽ trong chuyện hôn nhân anh ta càng không có tiếng nói.
Nghĩ vậy, Phương Viên càng kiên định.
"Em không tự kể về chính mình chút sao?" Dương Chí Viễn đợi một lát, thấy Phương Viên vẫn không có ý định, liền cẩn thận thăm dò.
Phương Viên hoàn hồn, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi à, không có gì đặc biệt, thuở nhỏ gia đình còn tạm ổn, ba mẹ không can thiệp vào cuộc sống của tôi quá nhiều cho nên thi đại học gì, học ngành gì đều là mong muốn của tôi, sau này khi tôi vào đại học, hai người họ bỗng ly hôn, cuộc sống của tôi càng không có ai can thiệp, lúc thực tập tốt nghiệp nhờ vào vận may tới Cục Công An thành phố A, vừa tới đã gặp một vụ án bầm thây, sau đó là mô phỏng vụ án kinh điển, giết người liên hoàn, cho nên biểu hiện trong thời gian thực tập không tệ, sau khi tốt nghiệp được điều về, mỗi ngày đều tiếp xúc với những thứ đó, lúc không có vụ án thì khá rảnh, nhưng mỗi lần có án mạng là phải bù đầu làm việc, có lẽ trong cục ngoại trừ pháp y thì đội chúng tôi là những người tiếp xúc với thi thể nhiều nhất, đây không biết có tính là ưu điểm không."
Nhìn như tùy ý giới thiệu bản thân, thật ra Phương Viên đã xốc hết gốc gác của mình cho đối phương xem.
Dương Chí Viễn nghe mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm khái một câu: "Thế em đúng là dũng cảm, các cô gái bình thường gặp những thứ đó sớm đã sợ hãi."
Phương Viên chỉ cười cười.
Đúng lúc nhân viên lên món, cô không nói nữa, chờ nhân viên dọn món xong, bọn họ ai nấy lặng lẽ ăn. Phương Viên không đói bụng cho nên ăn không nhiều, đang định dừng lại thì di động bỗng rung lên, có một tin nhắn tới. Phương Viên nhìn lướt qua, người gửi tin nhắn là Đới Húc.
Tin nhắn của Đới Húc chỉ có một câu ngắn ngủi.
"Tôi chờ em ở cửa, gặp được Bạch Tử Duyệt, cô ấy hiện giờ đang ở trên xe."
Phương Viên lập tức nhíu mày. Cô nhìn thời gian trên di động, sắp 23:00 rồi, giờ này trên đường còn bao nhiêu người đi dạo chứ? Hơn nữa thành phố A tuy không bằng các thành phố lớn khác trong nước nhưng lại có mấy triệu người, muốn gặp ai trên phố chưa chắc là chuyện dễ.
Cô không khỏi tự hỏi, sao lại trùng hợp vậy?