Truy Kích Hung Án
Quyển 4 - Chương 63: Yêu cầu
Thời gian thi thể ngâm trong nước khá lâu nên rất phù trướng, để bảo đảm không phá hỏng tướng mạo thi thể, dù là thợ lặn trong nước hay người trên thuyền đều vô cùng cẩn thận.
Trước kia Phương Viên có nghe người ta nói đến cụm từ "chết chìm" chứ chưa từng chứng kiến, bây giờ tuy không cần cô trực tiếp duỗi tay nhưng ở cạnh nhìn mấy đồng nghiệp nam thân thể cường tráng tốn sức của chín trâu hai hổ mới thành công kéo thi thể từ dưới nước lên thuyền, cô mới cảm giác sâu sắc hai chữ đó có ý nghĩa gì, con người sau khi chết thi thể sẽ nặng hơn lúc còn sống, hơn nữa lúc đưa thi thể lên thuyền, bọn họ mới phát hiện trên eo thi thể còn bị cột thêm hai quả tạ tay, hai chân cũng bị quấn thêm bao cát, gia tăng trọng lượng, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân nhiều ngày thi thể không nổi lên mặt nước.
Thành công vớt thi thể lên, mọi người đều thở phào, thuyền chở thi thể nhanh chóng cập bờ. Nói là nhanh, trên thực tế tốc độ không như vậy, lý do chủ yếu là vì nhân viên chèo thuyền vừa nhìn thấy thi thể đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, không có cách nào tiếp tục chèo thuyền, ngay cả đứng cũng không nổi, việc này đành phải do đồng nghiệp làm. Cảnh sát bọn họ ai cũng lợi hại, nhưng việc chèo thuyền cần nghiệp vụ, vì thế người không chuyên không thể chèo thuyền quá nhanh. Vất vả lắm thuyền mới đến gần bờ, còn chưa dừng lại, nhân viên công viên kia đã trực tiếp nhảy lên bờ trước, chạy đến bên cây cổ thụ gần bờ, khom người nôn mửa.
Thật ra phản xạ này không hề kỳ lạ, người bình thường e rằng cả đời chỉ nhìn thấy thi thể do diễn viên sắm vai trong phim hoặc đạo cụ mô hình, lần này chẳng những trực tiếp đối diện với thi thể, còn là thi thể bị ngâm trong nước lâu đã biến dạng, dù là ai cũng đều khó chịu nổi. Nếu không phải trước đây Phương Viên từng tiếp xúc với vài vụ án lớn, e rằng bây giờ cũng không hơn nhân viên quản lý công viên là bao.
Người không ổn không chỉ có quản lý công viên, ngay cả hai thợ lặn sau khi thuyền cập bến cũng ngồi ở một chỗ xa nghỉ ngơi, cảm giác như đang cố ý tránh thi thể. Đới Húc quan tâm hỏi thăm bọn họ, bọn họ đều nói không sai, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, hai người họ cũng rất khó chịu. Việc này cũng dễ hiểu, tuy bọn họ cũng là cảnh sát chuyên tìm kiếm dưới nước nhưng thành phố A không có sông lớn, cơ hội để bọn họ chấp hành nhiệm vụ chắc là không nhiều, dù có thì cũng không hẳn có tính chất như nhảy xuống nước cứu người hay vớt thi thể, bởi vậy tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng trong thực tế vẫn khó mà thích ứng kịp.
Bởi vậy Đới Húc bảo Phương Viên đi mua hai chai nước ấm cho thợ lặn uống, khôi phục trạng thái. Bây giờ tìm được thi thể rồi, ngoại trừ chút ảnh hưởng tâm lý, đây cũng là cục diện mọi người vui mừng, Đới Húc nhíu mày cả ngày cuối cùng cũng thả lỏng, nét mặt trở về dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Phương Viên vui vẻ nhận nhiệm vụ chân sai vặt. Cô chạy một mạch đi mua mấy chai nước, thanh toán tiền, ôm một bịch túi nilon nặng trĩu, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, phát cho mỗi người một chai, đương nhiên là phát cho hai thợ lặn trước, sau đó là đến nhân viên của công viên đã hỗ trợ họ. Nhân viên kia không nhân, xua tay uyển chuyển từ chối.
"Tôi thật sự không dám uống, uống vào thế nào cũng nôn ra, cứ để dạ dày tôi trống không vậy đi." Ông ấy mặt ủ mày ê trả lời, sau đó chào Dương Thành một tiếng rồi rời đi trước, chỉ sợ sự việc hôm nay đã vượt xa sức tưởng tượng của ông ấy, hiện giờ chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.
Hai thợ lặn cũng không khá hơn mấy, đều khoảng hai mươi tuổi, một người chắc bằng tuổi Phương Viên, người còn lại không biết là do thật sự còn trẻ hay do khuôn mặt mà nhìn chẳng khác nào một cậu nhóc. Hai người họ hít thở sâu một lúc, sắc mặt cũng tốt lên, vốn có hơi lạnh, sau khi uống nước Phương Viên đưa, cơ thể đã ấm lên rất nhiều, tinh thần cũng khôi phục lại. Người có gương mặt trẻ con tặc lưỡi, nói với Phương Viên: "Cô là sinh viên hay cảnh sát chính thức vậy? Làm ngành này bao lâu rồi?"
"Tôi mới tốt nghiệp thôi, từ lúc vào Cục Công An thực tập đến giờ chỉ khoảng một năm." Phương Viên trả lời.
Bọn họ đều đang chờ pháp y đến, tạm thời không còn việc gì bận nên ở đây canh chừng thi thể, giữ nguyên hiện trạng, coi như tranh thủ lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm mấy câu.
Thợ lặn kia kinh ngạc. Cậu ta lại uống ngụm nước, hỏi tiếp: "Thế trong một năm nay cô gặp bao nhiêu thi thể rồi?"
Phương Viên nghĩ nghĩ: "Khẩu vị nặng thì đây được xem là người thứ năm, trong thời gian này cũng có mấy vụ án bình thường, cộng lại chắc cũng hơn mười."
Thợ lặn mặt con nít càng bất ngờ mà nhìn Phương Viên: "Làm cảnh sát hình sự đúng là không dễ gì."
Không bao lâu, pháp y đã tới. Vừa nhìn thi thể, mọi người đều có một nhận xét chung, đó là thi thể này chắc chắn không phải mới bị đẩy xuống nước trong một hai ngày gần đây.
Trong lúc pháp y kiểm tra, Phương Viên cũng tới xem. Cô không cản trở công việc của người khác, chỉ muốn từ chỗ pháp y nghe được kết luận tại chỗ. Lúc này, cô mới thật sự tiếp xúc với thi thể, thấy rõ thi thể được vớt lên từ dưới nước trông như thế nào.
Thi thể nam sau khi ngâm trong nước có màu trắng xanh, quần áo trên người quần áo đơn giản, không có áo khoác hay thứ gì đặc biệt, có lẻ hung thủ đã cố tình cởi ra để tránh tiết lộ danh tính của nạn nhân. Ngoài da thịt thi thể có nhiều chỗ bị thương, thậm chí trên cánh tay có một chỗ nhìn thấy xương bên trong, nhưng có vẻ không giống là bị đả thương mà là bị cái gì đó ăn mất.
Mặt sưng vù biến dạng nghiêm trọng, từ ngũ quan sớm đã không thể phân biệt tướng mạo, hai tay và hai chân người chết vì ngâm trong nước quá lâu mà làn da chảy xệ, hơn nữa còn có dấu hiệu bong tróc.
Pháp y lưu đeo khẩu trang ngồi xổm bên cạnh thi thể, "Từ tình trạng của thi thể, tham khảo thời tiết gần đây cùng nhiệt độ trung bình của thành phố A, tôi đoán thời gian tử vong của nạn nhân đã hơn hai tuần, trên thi thể không có ngoại thương rõ ràng, từ bước đầu kiểm tra cũng không thấy não bộ bị va đập, nguyên nhân tử vong có thể là chết đuối hoặc là nguyên nhân khác, vấn đề này phải đợi chúng tôi mang về giải phẫu để xác định, dù gì thi thể bị ngâm trong nước lâu như vậy, có rất nhiều manh mối đã bị che giấu."
"Pháp y Lưu, những vết thương trên thi thể..." Phương Viên chỉ miệng vết thương để lộ xương bên trong trên cánh tay nạn nhân, "Theo ông là do cái gì tạo thành?"
Đừng nhìn Phương Viên mới trở thành cảnh sát hình sự chính thức của thành phố A, bản thân pháp y Lưu rất có ấn tượng với cô gái này, ngay trong thời gian thực tập cô luôn suy nghĩ cẩn thận mọi vấn đề mới mở miệng hỏi nên ông cảm thấy cô gái này rất thông minh, do vậy nếu ai đó hỏi ông, có lẽ ông đã trực tiếp trả lời, nhưng Phương Viên đã hỏi, ông cũng muốn nghe suy đoán của cô.
Phương Viên suy nghĩ, đáp: "Vết thương không có quy tắc, khá lộn xộn, lại ở nhiều vị trí khác nhau trên thi thể, có điều mức độ nặng nhẹ khác nhau, với việc thi thể bị ngâm trong nước lâu ngày, tôi đoán chắc là bị cá trong hồ ăn đúng không?"
Pháp y Lưu gật đầu vừa lòng: "Đúng vậy, vết thương này rất giống do bị cá mổ. Cô cậu chắc đoán được đại khái thân phận của nạn nhân rồi đúng không? Từ tình trạng thi thể e là rất khó phân biệt, nếu cô cậu đã có phạm vi thì mọi chuyện dễ dàng hơn."
Đới Húc thở dài: "Có mục tiêu rồi, có lẽ phải thông báo với người nhà đến đối chiếu DNA, nếu thật sự đúng như chúng tôi dự đoán, tính chất vụ án sẽ thay đổi, không phải chuyện gì tốt đẹp, có điều lỡ như sau khi kiểm tra phát hiện đây chỉ là một thi thể vô danh, không phải người chúng tôi nghĩ thì cũng chẳng phải chuyện tốt, với tình hình hiện tại, chẳng ai muốn trước mặt có sói sau lưng có hổ đâu."
"Đúng vậy, xảy ra vụ án liên quan tới mạng người nào phải chuyện tốt." Pháp y Lưu cũng thở dài.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, thi thể được đưa lên xe, chuẩn bị đem về Cục Công An. Sự việc tiến triển tới bước này, liên lạc với bố mẹ Đoạn Phi Vũ là điều bắt buộc.
Vì vậy về tới Cục Công An, chuyện đầu tiên Đới Húc làm là gọi điện cho ba của Đoạn Phi Vũ, nói rõ mọi chuyện, sau đó bày tỏ hy vọng bọn họ có thể tới Cục Công An phối hợp với Cục Công An tiến hành đối chiếu DNA, xác định nạn nhân rốt cuộc có phải Đoạn Phi Vũ hay không.
Ba của Đoạn Phi Vũ ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý, nói rằng bọn họ sẽ lập tức tới đây. Sau khi cúp máy, Đới Húc và Phương Viên qua chỗ pháp y mang áo quần nạn nhân về đội hình sự. Từ thi thể chỉ sợ không có cách nào phân biệt thân phận, cho nên thứ có thể đưa cho ba mẹ Đoạn Phi Vũ nhận dạng chỉ có cặp sách vớt được và quần áo trên người nạn nhân, nếu bọn họ có thể phân biệt những thứ nay có phải đồ của Đoạn Phi Vũ không, việc xác nhận thân phận người chết cũng có thêm phần đảm bảo.
40 phút sau, ba mẹ của Đoạn Phi Vũ vội vàng tới, mặt ba của Đoạn Phi Vũ như bị mây đen giăng đầy, sắc mặt mẹ của Đoạn Phi Vũ trắng bệch cứ như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Phương Viên lo lắng nhìn Đới Húc, Đới Húc thở dài, ra hiệu bảo bọn họ phải chuẩn bị tinh thần, lỡ như còn chưa xong việc ba mẹ của Đoạn Phi Vũ đã ngã xuống, bọn họ phải có cách giải quyết phù hợp.
Ba mẹ Đoạn Phi Vũ vào văn phòng, Đới Húc mời họ ngồi xuống, họ không chịu, cứ đứng giữa phòng như đang giữ chút bình tĩnh cuối cùng, sợ ngồi xuống sẽ chẳng còn can đảm nữa.
"Tôi biết cô cậu muốn chúng tôi phối hợp với công việc của cô cậu, nhưng chúng tôi có một yêu cầu." Ba của Đoạn Phi Vũ lên tiếng trước, mẹ của Đoạn Phi Vũ ở cạnh nắm tay áo ông ấy như đang cổ vũ lẫn nhau, "Muốn chúng tôi hỗ trợ, cô cậu phải cho chúng tôi xem... Xem người chết kia rốt cuộc có phải con trai của chúng tôi không, nếu sau khi nhìn chúng tôi cảm thấy không phải, chúng tôi sẽ không đồng ý hỗ trợ công việc xác định thân phận này."