Truy Kích Hung Án
Quyển 4 - Chương 44: Tự hại mình
"Anh nói ngay cả bản thân cũng không tha là ám chỉ hành vi tự hại mình sao?"
Phương Viên nhớ lúc mấy học sinh tới Cục Công An hỏi thăm, chúng từng kể trên người Đoạn Phi Vũ có rất nhiều vết sẹo vì tự rạch tay mình, nhưng đây dù sao cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ, hiện tại nghe tới đây, cô cũng hiểu được vài điều.
Ba của Đoạn Phi Vũ đau đớn gật đầu.
"Có thể kể cụ thể không? Tình hình như vậy bắt đầu từ khi nào?" Đới Húc hỏi.
"Từ lúc học tiểu học. Có lần thằng bé thi cuối kỳ làm bài không tốt, hơn nữa nguyên nhân là vì nó không thích giáo viên dạy môn đó cho nên không muốn thi đàng hoàng. Tôi và mẹ nó lúc biết chuyện đã rất giận, nào có con nít nào vậy chứ! Học tập là chuyện của mình, không phải học thay giáo viên, sao có thể vì không thích giáo viên mà không thi cử tử tế! Do vậy lần đó tôi có mắng nó, không ngờ thằng bé để trong lòng, không nói câu nào đã bỏ về phòng khóa cửa, cả đêm không chịu ra ngoài. Tôi với mẹ nó cũng chỉ nghĩ con trẻ cáu kỉnh mà thôi, không ngờ đến ngày hôm sau mẹ nó chạy tới nói với tôi thấy trong phòng có con dao nhỏ học sinh dùng để gọt bút chì dính máu. Ban đầu tôi tưởng mẹ nó lo sợ quá đáng, cùng lắm thì lúc gọt bút chì không cẩn thận bị đứt tay. Con trai mà, không thể yếu ớt như vậy. Nhưng mẹ nó vẫn không yên tâm, buổi tối chờ Phi Vũ tan học về liền gọi nó tới hỏi có phải gọt bút chít không cẩn thận cắt trúng tay không. Nó bảo không phải. Thế rồi chúng tôi lại hỏi nó sao trên dao gọt bút chì có vết máu, nó bảo do tôi mắng nó, nó khó chịu nên dùng dao tự cắt tay mình. Khi ấy mẹ nó bị dọa cho nhảy dựng, vội kéo tay áo nó lên thì thấy đúng là có vài vết cắt. Mẹ nó kể chuyện này với tôi, tôi nghe thế lại nổi giận. Thằng bé này còn nhỏ như vậy mà sao lại không nghe lời vậy hả? Thế là tôi đánh nó một trận, nói với nó sau này còn dùng chuyện này uy hiếp ba mẹ, tôi sẽ đánh tiếp."
"Sau đó thì sao? Đoạn Phi Vũ có nghe không?" Phương Viên hỏi.
Ba của Đoạn phi Vũ uể oải lắc đầu: "Nếu nó nghe lời tôi đã không buồn như vậy. Khi đó nó còn trừng mắt nhìn tôi. Tôi đánh nó vài cái rồi bảo nó về phòng làm bài tập đi. Chẳng bao lâu nó lại đi ra, quần áo dính đầy máu, tay còn cầm dao gọt hoa quả. Vừa thấy tôi, nó liền ném con dao xuống đất, duỗi cánh tay cho tôi xem mấy vết thương mới trên đó. Mẹ nó bị dọa tới mặt trắng bệch, vội chạy qua kiểm tra, khoảng mười phút thì cầm máu được. Nhưng tôi là người nói được làm được, tôi lại đánh nó một trận, bắt buộc phải quản lý được nó!"
"Lần đó có hiệu quả không?"
Ba của Đoạn Phi Vũ vẫn lắc đầu: "Đánh nó xong, tôi tịch thu tất cả dao kéo trong phòng, bảo nó về phòng suy nghĩ lại đi. Nó về phòng, cả đêm đó không có chuyện gì, đến sáng hôm sau vẫn đi học như bình thường. Tôi với mẹ nó làm việc xa nhà cho nên buổi trưa không về, giữa trưa Phi Vũ tan học tự về nhà sẽ tự nấu ăn, ăn xong rồi học. Tối đó lúc chúng tôi về thấy cơm còn nóng nhưng không thấy ai đâu, chúng tôi chỉ nghĩ hoặc là nó ở trường học thêm hoặc là đi chơi với bạn, nhưng đợi đến bảy tám giờ vẫn không thấy nó, chúng tôi mới vội gọi điện cho người quen nhưng đều không có tung tích của Phi Vũ, lục tìm trong nhà thì phát hiện phòng nó mất ba bộ đồ, gia đình cũng mất ba trăm tệ. Cô cậu đừng xem thường ba trăm tệ, khi ấy Phi Vũ mới mười tuổi, là khoảng mười năm trước, lúc đó ba trăm tệ bằng tiền chợ một tháng của nhà tôi đấy."
"Không tìm được." Ba của Đoạn Phi Vũ bất lực lắc đầu, "Những nơi có thể tìm chúng tôi đều tìm hết, bà con thân thích cũng bị huy động nhưng không tìm thấy. Thời gian đó mẹ nó ngày nào cũng khóc, còn mắng tôi nếu không phải tôi đánh thằng bé, thằng bé cũng không tự rạch tay mình rồi bỏ nhà ra đi. Tôi giận lắm, cô cậu nói xem thằng bé khi đó mới mười một mà đã vậy thì tương lai thế nào! Nhưng nó cũng vì bị tôi đánh nên mới trốn nhà, người làm ba như tôi cũng lo lắng, ngày nào cũng xem trên báo chí có tin tức về trẻ con mất tích không."
"Thế cuối cùng ai tìm được Đoạn Phi Vũ?" Phương Viên hỏi.
"Không ai tìm được, tự nó về." Ba của Đoạn Phi Vũ thở dài, "Có lẽ ở bên ngoài nửa tháng rồi cũng nên về nhà. Nó chưa dùng hết ba trăm tệ, còn dư khoảng một trăm,, về nhà nó còn kể với mẹ nó tâm trạng nó tốt nên mới về, sau này nếu còn vậy nó sẽ bỏ đi. Khi đó tôi vừa yên tâm nhưng cũng vừa giận, thằng bé nói thế không phải uy hiếp tôi à? Tôi nói tôi sẽ giấu tiền đi, xem nó ra ngoài sống thế nào! Thằng bé cãi lại tôi, nói có tiền thì nó tiêu tiền, không có tiền thì nó sẽ nghĩ cách. Mẹ nó sợ quá không cho tôi mắng nó nữa. Sau này tôi giận thì có giận nhưng cũng không dám nói nặng, lần đó hên là may mắn, lỡ ngày nào đó nó bỏ nhà đi gặp chuyện gì thì biết làm sao? Chúng tôi chỉ có một đứa con này, thật sự không dám mạo hiểm."
"Nói như thế nghĩa là đó là lần đầu Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi, vậy sau lần đó, cậu bé còn hành vi tự làm hại mình hay bỏ nhà trốn đi không?" Đới Húc hỏi.
Ông ba gật đầu: "Có. Bỏ nhà đi còn một lần khác, đó là khi mới vào lớp sáu. Vốn dĩ trẻ con ở độ tuổi 12-13 hay nổi loạn, huống chi Phi Vũ nhà tôi vốn không nghe dạy bảo. Sau lần đầu nó bỏ nhà đi, mẹ nó sợ nó lại trốn ra ngoài, không có tiền ăn cơm sẽ bị người xấu bắt cóc nên lần nào cũng cho nó tiền, nhưng lần đó thì ngắn, hình như chỉ ba bốn ngày là về. Tôi hỏi nó sao lại về, nó bảo sắp thi cuối kỳ, nó không muốn bị ảnh hưởng. Đứa nhỏ này tôi thật sự không biết phải nói thế nào, ngoại trừ việc không nghe lời và hay trốn nhà đi ra thì không dính vào tệ nạn nào cả, không hút thuốc không rượu bia, không giao lưu với đám lưu manh, thành tích học tập thì rất tốt, chúng tôi cũng bất lực."
"Hậu quả Đoạn Phi Vũ tự làm hại mình nghiêm trọng nhất là gì?" Sau khi nắm chuyện Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi, Đới Húc quay về hành vi tự làm hại bản thân.
Ba của Đoạn Phi Vũ suy nghĩ, trả lời: "Chắc cũng như lần trước, cầm dao rạch tay mình, thỉnh thoảng tôi còn thấy nó dùng thuốc lá tự làm mình phỏng đã bị tôi ngăn lại, nhưng sau này tôi thấy trên người nó vẫn có vết sẹo, chắc là những lúc tôi không chú ý mà tự làm đau mình. Chuyện thế này muốn cản cũng không cản được."
Càng nghe Phương Viên càng thấy kỳ lạ, vì thế không nhịn được mà hỏi: "Đoạn Phi Vũ cứ tự hại mình như thế gia đình không lo lắng à?"
"Ban đầu có lo, rất lo, nhưng sau này không còn lo như vậy nữa." Ba của Đoạn Phi Vũ trả lời thắng, "Ban đầu lo là sợ nó bốc đồng dễ gặp nguy hiểm, nhưng dần dần tôi phát hiện nó vẫn biết chừng mực, chỉ làm bản thân bị trầy da mà thôi, còn những hành vi thật sự làm hại đến cơ thể, ảnh hưởng tới việc học thì không có."
Câu trả lời như vậy đương nhiên rất thẳng thắn nhưng nghe qua Phương Viên vẫn khiếp vía hãi hùng, theo bản năng hỏi: "Vậy ông có cảm thấy một người vô duyên vô cớ tự làm đau mình, hành vi này có vấn đề không?"
"Có, đương nhiên có vấn đề, nhưng chúng tôi thật sự không quản lý được nó, mỗi lần gặp áp lực học tập nó đều như vậy. Thằng bé này ngoại trừ chuyện này ra thì thành tích học tập chưa bao giờ khiến gia đình lo lắng, thậm chí nó rất muốn trở nên nổi bật. Chúng tôi khuyên nó chỉ cần giữ vững phong độ, thi đậu trường đại học tốt, tương lai tìm một công việc ổn định là tốt rồi, nhưng nó không nghe lọt tai, có khi vì áp lực mà cả đêm không ngủ, chúng tôi nhìn cũng rất đau lòng. Nếu tôi nói nó chịu nghe thì sao tôi lại mặc kệ nó, có người làm ba mẹ nào muốn nhìn con mình có hành vi này đâu, nhưng trước đây tôi cũng dạy nó rồi, kết quả cô cậu cũng thấy, tôi càng muốn quản lý, nó càng tự hại mình nghiêm trọng, cho nên tôi chỉ đành im lặng chịu đựng thôi."
"Ngoại trừ việc tự làm đau mình ra, Đoạn Phi Vũ từng có hành vi tương tự không?" Đới Húc tiếp tục thăm dò, "Ví dụ như có khuynh hướng bạo lực với chó mèo chim chóc, muốn đánh hoặc giết nó chẳng hạn?"
Trong vấn đề này ba của Đoạn Phi Vũ lắc đầu không chút do dự: "Không có, việc này chắc chắn không có, tôi có thể bảo đảm. Dù cô cậu có tin hay không, tuy tôi là công nhân, trình độ văn hóa không cao nhưng sự tự giác vẫn có, tôi biết Phi Vũ nhà tôi có vấn đề nhưng nó chỉ tự làm hại nó thôi, không hề có hành vi này với người khác. Tôi có thể thề nếu nó làm vậy với động vật hay người khác, tôi đây cho dù có đánh chết nó cũng sẽ không thả nó ra ngoài làm hại xã hội. Không tin cô cậu có thể đi hỏi những người khác xem tôi có nói dối không."