Truy Kích Hung Án
Quyển 2 - Chương 62: Tên đàn ông hẹn hò cùng
Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Đới Húc thắng, anh trai của Hoàng Tiểu Hồng cuối cùng cũng đồng ý chỉ có năm chị em họ tới, những người khác ở lại dưới quê. Có điều, anh ta lại đưa ra một yêu cầu mới, là con trai cả trong nhà, nếu thật sự em gái gặp chuyện, vậy đồ của em gái, nơi ở, tiền tiết kiệm, theo lý nên để anh ta xử lý.
Vấn đề này Đới Húc trả lời rất sảng kɧօáϊ, anh nói chuyện đó theo quy định pháp luật về vấn đề thừa kế mà thực hiện, cụ thể chia như thế nào, nếu không tìm được di thư lúc Hoàng Tiểu Hồng còn sống, mọi tài sản sẽ do anh chị em trong nhà tự chia nhau, nếu không thống nhất sẽ nhờ tòa án xét xử, cảnh sát chỉ phụ trách tìm ra hung thủ giết hại Hoàng Tiểu Hồng, những chuyện khác sẽ không nhúng tay, cũng không có quyền nhúng tay.
Quan trọng hơn là, tài sản dưới danh nghĩa của Hoàng Tiểu Hồng trước khi phá án không thể tùy tiện xử lý, đừng nói là tiền tiết kiệm hay những đồ dùng khác, ngay cả nơi của Hoàng Tiểu Hồng cũng không cho phép ai tùy tiện ra vào.
Đáp án như vậy anh trai của Hoàng Tiểu Hồng đương nhiên không thích, anh ta hậm hực mắng chửi mấy câu liền dập máy. Đới Húc nhanh chóng đặt vé máy bay cho họ, giải quyết xong vấn đề này, anh lại gọi cho chị cả của Hoàng Tiểu Hồng, nói rõ tình hình với chị ta. Chị gái của Hoàng Tiểu Hồng vô cùng cảm kϊƈɦ, không ngừng nói cảm ơn, thuận tiện thay em trai em gái của mình xin lỗi, cô ấy thậm chí một câu cũng không hỏi Đới Húc bọn họ đã nói gì, dù sao cũng là chị em trong nhà lớn lên cùng nhau, tính cách bọn họ thế nào, trong lòng chị ta hẳn rất rõ.
Sau khi thuyết phục được người nhà của Hoàng Tiểu Hồng tới tiến hành thu thập DNA, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa thầm cầu nguyện bọn họ có thể thuận lợi tới thành phố A, ở giữa xảy ra vấn đề mới gì, dù sao hành động điều tra sau đó đều căn cứ vào kết quả đối chiếu lần này, cố tình người nhà nạn nhân đều là con nhím, công việc này coi như rất khó giải quyết.
Rất nhanh, bên Vương Lị cũng có phản hồi, chị ta chạy tới bệnh viện một chuyến, không dám nói vì nghi ngờ Hoàng Tiểu Hồng đã bị giết hại nên giúp đỡ cảnh sát đi hỏi thăm, sợ dọa sợ người giới thiệu, cũng lo người ta vì chịu áp lực mà lại lên cơn huyết áp. Vất vả lắm chị ta mới có được thông tin cơ bản của đối tượng, thậm chí còn hỏi được nguyên nhân người đàn ông kia và Hoàng Tiểu Hồng qua lại thất bại.
Trong điện thoại Vương Lị kể chuyện này, tâm trạng vẫn còn căm giận: “Lúc trước Tiểu Hồng không nói với tôi rõ như vậy, tôi còn tưởng khả năng vì không hợp, không tìm được điểm chung nên hết cách, chuyện tình cảm mà, không thể cưỡng cầu, kết quả không ngờ là, tên đàn ông kia đúng là kẻ tâm thần. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi không tìm được vợ, hắn thế mà còn kén cá chọn canh, nói với người giới thiệu rằng hắn chỉ cần gái đẹp, không đẹp thì đừng làm mai, người giới thiệu cảm thấy Tiểu Hồng tuy không đẹp như hoa hậu nhưng ngoại hình vẫn ưa nhìn, trang điểm lên liền đẹp hơn khối người, hơn nữa còn thông minh, vừa lúc Tiểu Hồng cũng muốn tìm đối tượng, cho nên giới thiệu hai người họ với nhau. Hai người ra ngoài hẹn hò, vừa trở về tên đàn ông kia liền tỏ thái độ với người giới thiệu, nói không được, không đủ xinh đẹp, tuổi còn lớn. Tiểu Hồng trở về cũng cảm thấy không lý tưởng, nên nói với người giới thiệu, chi bằng thôi đi. Người giới thiệu cảm thấy như vậy cũng tốt, không ai coi trọng ai, cũng đỡ rắc rối, kết quả sau đó tên đàn ông kia đi hỏi thăm, nghe người giới thiệu nói Tiểu Hồng cũng cảm thấy hắn không hợp, hắn nghe xong liền nổi nóng.”
“Hắn có gì phải nổi giận chứ? Không ai thích ai, việc này không tốt sao?” Đới Húc khó hiểu.
“Ai biết được! Những người bình thường như chúng ta không phải đều nghĩ thế sao! Vấn đề là tên kia đầu óc không bình thường, hắn nói với người giới thiệu, nhờ chị ấy giúp hắn đi chất vấn Hoàng Tiểu Hồng, chị ấy bảo đây là nguyên văn lời hắn nói, không phải đi hỏi, là chất vấn, chất vấn Tiểu Hồng dựa vào đâu mà không vừa mắt hắn.” Vương Lị dở khóc dở cười kể, “Hắn nói bản thân có điều kiện, loại phụ nữ như Tiểu Hồng chỉ có hắn có quyền chướng mắt, cô ấy nào có tư cách không thích hắn, đây là vũ nhục hắn, hắn muốn người giới thiệu đi phân xử, tìm Tiểu Hồng nói chuyện. Người giới thiệu bị dọa sợ, vội vàng nói mình đang bận, dạo này lại không khỏe, hơn nữa chỉ ấy là người bắc cầu, việc hẹn hò của họ có thành công không là do họ, chị ấy không thể xen vào, cũng khuyên tên đàn ông kia đừng tới tìm cô ấy. Tên đàn ông kia chắc đã đi tìm Tiểu Hồng, việc này người giới thiệu không biết, Tiểu Hồng cũng không kể với tôi tỉ mỉ như vậy, nhưng nhất định đã bị tên đàn ông kia chọc giận, bằng không tôi đã không có ấn tượng với tên đàn ông đó.”
“Chị còn chưa nói tên đàn ông kia tên gì.” Đới Húc nhắc nhở.
“A, tôi quên mất!” Vương Lị ở bên đầu điện thoại bên kia bừng tỉnh, xấu hổ nói, “Hắn ta tên Sử Chí Nghĩa, nghề nghiệp bán thuốc. Tôi từng tuổi này, đây là lần đầu tiên nghe nói bán thuốc cũng coi như là nhân viên làm việc trong hệ thống bệnh viện.”
“Chị nói hắn bán thuốc, là tự mở nhà thuốc tư nhân sao?”
“Không phải, là loại người ngày thường xin bệnh viện cho phép loại thuốc của mình lưu hành, nói nghe hay là dược sĩ, nhưng thực chất còn không phải tên bán thuốc sao!”
Không có quá nhiều chi tiết Vương Lị nghe trực tiếp từ Hoàng Tiểu Hồng, cho nên cuộc đối thoại này, đa phần là chị ta lẩm bẩm càu nhàu, bất bình thay Hoàng Tiểu Hồng, trước khi xác nhận Hoàng Tiểu Hồng là nạn nhân bị giết, ít nhất cô ấy cũng không tình trạng sống chết không rõ, không phải sao? Chuyện gì đã xảy ra, trong lúc này đều coi như chết không đối chứng. Vương Lị nói thế. Đới Húc chỉ im lặng nghe, dù sao bọn họ ai cũng không phải đương sự, cho dù tìm được Sử Chí Nghĩa, cũng chỉ có thể nghe hắn tìm lý do thoái thác mà thôi.
Thân phận tên đàn ông được giới thiệu cũng sáng tỏ một ít, bước tiếp theo chỉ cần tiến hành điều tra, sau đó suy xét có cần giáp mặt nói chuyện với người này không.
Công việc này giao cho Chung Hàn. Đới Húc còn phải tiếp tục xử lý chuyện khôi phục dữ liệu trong điện thoại của Trương Ức Dao, tuy nói đã tìm cao thủ hỗ trợ, nhưng chuyện của mình bản thân phải là người tích cực nhất, Đới Húc không phải dân IT chuyên nghiệp, nhưng so với người bình thường cũng hiểu biết nhiều một chút, có anh giúp đỡ, công việc khôi phục đương nhiên cũng tiến triển thuận lợi hơn. Tuy rằng hiện tại lại phát hiện thêm một người chết, nhưng manh mối bên vụ án của Trương Ức Dao cũng không thể bỏ lỡ.
Vì di động đã dính nước, cho nên muốn khôi phục tất cả dữ liệu bên trong không phải việc dễ dàng, chỉ có thể cố gắng hết sức, cũng may trải qua mấy ngày nỗ lực, một vài nhật ký tin nhắn đã được lấy lại, tuy rằng chỉ có một phần nhưng cũng đủ giúp cảnh sát nhìn ra vấn đề.
Cái gọi là vấn đề chính là Trương Ức Dao có những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, những chuyện đó so với suy đoán đó của họ không quá khác biệt, từ nội dung tin nhắn, cô ta đúng là qua lại với rất nhiều người, mục tiêu đều là đàn ông trung niên có sự nghiệp, hoặc là lãnh đạo của một đơn vị nào đó, đương nhiên, các mối quan hệ đó đều là giao dịch theo nhu cầu. Trương Ức Dao không chỉ cần tiền, cô ta còn hi vọng thông qua những người đàn ông này giúp bản thân tìm được chỗ đứng, hoặc ít nhất là trở thành hậu thuẫn của cô ta, mà nhu cầu của những tên đàn ông đó rất đơn thuần, đơn giản là nữ sinh viên xinh đẹp trẻ trung.
Kết quả như vậy cũng coi như nằm trong dự kiến, nhưng Đới Húc lại có thêm một nghi hoặc khác, trước đó anh từng căn cứ vào tình hình của Trương Ức Dao mà hoài nghi cuộc sống của Hoàng Tiểu Hồng, cho rằng liệu có phải vì phương diện này mà hai cô gái trở thành đối tượng của hung thủ hay không, nhưng sau khi nói chuyện với Vương Lị, Vương Lị khẳng định rằng Hoàng Tiểu Hồng vì lo cho tương lai, tuy rằng hay ra ngoài xã giao, nói chuyện cười đùa nhưng trêи thực tế hành vi lại rất có quy tắc, chắc chắn không làm bậy. Nếu những gì Vương Lị nói là thật, có thể khiến Hoàng Tiểu Hồng bị hung thủ chú ý chỉ có thể vì cô ấy ăn nói cởi mở, khiến hung thủ cho rằng cô ấy cũng là loại phụ nữ không có phẩm hạnh, nhưng nếu là vậy, lại có một vấn đề khác, nếu hung thủ vì nghĩ Hoàng Tiểu Hồng giống Trương Ức Dao nên mới biến cô thành mục tiêu thứ hai, như vậy có nghĩa hung thủ từng thử Hoàng Tiểu Hồng để chứng minh suy đoán của mình đúng không? Nếu Vương Lị nói thật, Hoàng Tiểu Hồng luôn biết điểm dừng trước khi đối phương muốn tiến thêm một bước, nói không chừng đối phương đã không nghĩ cô ấy và Trương Ức Dao cùng một loại người
Nếu không, vì là đối tác làm ăn, Vương Lị đã không nói thật để giữ gìn thanh danh cho Hoàng Tiểu Hồng, bằng không, nguyên nhân xuất phát từ Hoàng Tiểu Hồng, cô ta không bài xích một bước thử của hung thủ, hoặc muốn hung thủ nhận định mình là người như vậy.
Rốt cuộc là thế nào còn phải tiếp tục điều tra con người Hoàng Tiểu Hồng mới có thể đưa ra kết luận, điều duy nhất trước mắt có thể khẳng định, Trương Ức Dao không đơn giản thanh thuần như hình tượng cô ta tự đắp nặn.
Còn một chuyện khác về Trương Ức Dao, trong di động của cô ta, trước thời gian tử vong ba ngày đã từ có một số điện thoại thần bí gọi tới, sau khi nghe cuộc điện thoại này, cô ta dường như không còn sử dụng di động, cho nên Đới Húc to gan suy đoán, sau khi nhận cuộc điện thoại, rất có khả năng Trương Ức Dao đã bị giam giữ, mất đi tự do, cho nên không thể sử dụng di động của mình.
Gọi là số điện thoại thần bí vì Cục Công An không có cách nào tra được thân phận của đối phương, dãy số trong nhật ký của điện thoại Trương Ức Dao cũng không phù hợp với tổ hợp số điện thoại thông thường, qua xác nhận, nó đã qua phần mềm thứ ba, ngay cả IP địa chỉ cũng không phải thật.
Cứ như vậy, thân phận người gọi tới tạm thời không có cách nào xác định, chỉ có thể gửi hi vọng vào nhật ký trò chuyện trong di động của Hoàng Tiểu Hồng, có điều cảnh sát lại rơi vào vòng tuần hoàn khác, trước khi người nhà Hoàng Tiểu Hồng tới, bọn họ cũng không thể trăm phần trăm xác định nạn nhân là Hoàng Tiểu Hồng, tuy nói trêи thế giới này không có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn, càng không có hai người giống nhau như đúc, nhưng xác xuất tương tự vẫn luôn có, huống chi gương mặt nạn nhân đã bị rạch hai đường dài, so với ảnh chụp Hoàng Tiểu Hồng rất giống, nhưng đối tác Vương Lị lại không dám nhìn ảnh chụp phân biệt, cảnh sát cũng không thể làm khó, đành chờ người nhà cô ấy tới rồi đưa ra nhận định cuối cùng.
Lại qua một ngày, người nhà của Hoàng Tiểu Hồng cuối cùng cũng đến, đương nhiên không hề ngoan ngoãn nghe lời, vừa tới thành phố A liền vội vội vàng vàng chạy tới Cục Công An phân biệt thi thể, mà ở sân bay, anh trai của Hoàng Tiểu Hồng gọi tới, nói bọn họ mệt mỏi cả đoạn đường, hơn nữa còn ở thành phố A trời xa đất lạ không tìm thấy xe, kêu Đới Húc phái xe tới sân bay đón họ.
Người nhận điện thoại là Mã Khải, cậu cũng không ngờ dãy số địa phương kia lại là anh trai Hoàng Tiểu Hồng gọi từ sân bay tới, vừa nghe đối phương giới thiệu bản thân, cậu đã rất hối hận, nhưng không còn cách nào khác, bắt máy rồi không thể dập, chỉ có thể căng da đầu ứng phó, nói họ nhờ bảo vệ sân bay gọi taxi, hoặc đến trạm xe buýt gần đó, nhưng mặc kệ cậu nói thế nào, đối phương chỉ trả lời ba chữ “Không tìm thấy”. Sau, anh trai của Hoàng Tiểu Hồng không còn kiên nhẫn, không muốn lãng phí tiền điện thoại của mình, Mã Khải vội vàng gọi Đới Húc tới, chuyển điện thoại như củ khoai lang phỏng tay cho anh, còn mình lẩm bẩm lầu bầu căm giận né tránh.
Vấn đề này Đới Húc trả lời rất sảng kɧօáϊ, anh nói chuyện đó theo quy định pháp luật về vấn đề thừa kế mà thực hiện, cụ thể chia như thế nào, nếu không tìm được di thư lúc Hoàng Tiểu Hồng còn sống, mọi tài sản sẽ do anh chị em trong nhà tự chia nhau, nếu không thống nhất sẽ nhờ tòa án xét xử, cảnh sát chỉ phụ trách tìm ra hung thủ giết hại Hoàng Tiểu Hồng, những chuyện khác sẽ không nhúng tay, cũng không có quyền nhúng tay.
Quan trọng hơn là, tài sản dưới danh nghĩa của Hoàng Tiểu Hồng trước khi phá án không thể tùy tiện xử lý, đừng nói là tiền tiết kiệm hay những đồ dùng khác, ngay cả nơi của Hoàng Tiểu Hồng cũng không cho phép ai tùy tiện ra vào.
Đáp án như vậy anh trai của Hoàng Tiểu Hồng đương nhiên không thích, anh ta hậm hực mắng chửi mấy câu liền dập máy. Đới Húc nhanh chóng đặt vé máy bay cho họ, giải quyết xong vấn đề này, anh lại gọi cho chị cả của Hoàng Tiểu Hồng, nói rõ tình hình với chị ta. Chị gái của Hoàng Tiểu Hồng vô cùng cảm kϊƈɦ, không ngừng nói cảm ơn, thuận tiện thay em trai em gái của mình xin lỗi, cô ấy thậm chí một câu cũng không hỏi Đới Húc bọn họ đã nói gì, dù sao cũng là chị em trong nhà lớn lên cùng nhau, tính cách bọn họ thế nào, trong lòng chị ta hẳn rất rõ.
Sau khi thuyết phục được người nhà của Hoàng Tiểu Hồng tới tiến hành thu thập DNA, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa thầm cầu nguyện bọn họ có thể thuận lợi tới thành phố A, ở giữa xảy ra vấn đề mới gì, dù sao hành động điều tra sau đó đều căn cứ vào kết quả đối chiếu lần này, cố tình người nhà nạn nhân đều là con nhím, công việc này coi như rất khó giải quyết.
Rất nhanh, bên Vương Lị cũng có phản hồi, chị ta chạy tới bệnh viện một chuyến, không dám nói vì nghi ngờ Hoàng Tiểu Hồng đã bị giết hại nên giúp đỡ cảnh sát đi hỏi thăm, sợ dọa sợ người giới thiệu, cũng lo người ta vì chịu áp lực mà lại lên cơn huyết áp. Vất vả lắm chị ta mới có được thông tin cơ bản của đối tượng, thậm chí còn hỏi được nguyên nhân người đàn ông kia và Hoàng Tiểu Hồng qua lại thất bại.
Trong điện thoại Vương Lị kể chuyện này, tâm trạng vẫn còn căm giận: “Lúc trước Tiểu Hồng không nói với tôi rõ như vậy, tôi còn tưởng khả năng vì không hợp, không tìm được điểm chung nên hết cách, chuyện tình cảm mà, không thể cưỡng cầu, kết quả không ngờ là, tên đàn ông kia đúng là kẻ tâm thần. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi không tìm được vợ, hắn thế mà còn kén cá chọn canh, nói với người giới thiệu rằng hắn chỉ cần gái đẹp, không đẹp thì đừng làm mai, người giới thiệu cảm thấy Tiểu Hồng tuy không đẹp như hoa hậu nhưng ngoại hình vẫn ưa nhìn, trang điểm lên liền đẹp hơn khối người, hơn nữa còn thông minh, vừa lúc Tiểu Hồng cũng muốn tìm đối tượng, cho nên giới thiệu hai người họ với nhau. Hai người ra ngoài hẹn hò, vừa trở về tên đàn ông kia liền tỏ thái độ với người giới thiệu, nói không được, không đủ xinh đẹp, tuổi còn lớn. Tiểu Hồng trở về cũng cảm thấy không lý tưởng, nên nói với người giới thiệu, chi bằng thôi đi. Người giới thiệu cảm thấy như vậy cũng tốt, không ai coi trọng ai, cũng đỡ rắc rối, kết quả sau đó tên đàn ông kia đi hỏi thăm, nghe người giới thiệu nói Tiểu Hồng cũng cảm thấy hắn không hợp, hắn nghe xong liền nổi nóng.”
“Hắn có gì phải nổi giận chứ? Không ai thích ai, việc này không tốt sao?” Đới Húc khó hiểu.
“Ai biết được! Những người bình thường như chúng ta không phải đều nghĩ thế sao! Vấn đề là tên kia đầu óc không bình thường, hắn nói với người giới thiệu, nhờ chị ấy giúp hắn đi chất vấn Hoàng Tiểu Hồng, chị ấy bảo đây là nguyên văn lời hắn nói, không phải đi hỏi, là chất vấn, chất vấn Tiểu Hồng dựa vào đâu mà không vừa mắt hắn.” Vương Lị dở khóc dở cười kể, “Hắn nói bản thân có điều kiện, loại phụ nữ như Tiểu Hồng chỉ có hắn có quyền chướng mắt, cô ấy nào có tư cách không thích hắn, đây là vũ nhục hắn, hắn muốn người giới thiệu đi phân xử, tìm Tiểu Hồng nói chuyện. Người giới thiệu bị dọa sợ, vội vàng nói mình đang bận, dạo này lại không khỏe, hơn nữa chỉ ấy là người bắc cầu, việc hẹn hò của họ có thành công không là do họ, chị ấy không thể xen vào, cũng khuyên tên đàn ông kia đừng tới tìm cô ấy. Tên đàn ông kia chắc đã đi tìm Tiểu Hồng, việc này người giới thiệu không biết, Tiểu Hồng cũng không kể với tôi tỉ mỉ như vậy, nhưng nhất định đã bị tên đàn ông kia chọc giận, bằng không tôi đã không có ấn tượng với tên đàn ông đó.”
“Chị còn chưa nói tên đàn ông kia tên gì.” Đới Húc nhắc nhở.
“A, tôi quên mất!” Vương Lị ở bên đầu điện thoại bên kia bừng tỉnh, xấu hổ nói, “Hắn ta tên Sử Chí Nghĩa, nghề nghiệp bán thuốc. Tôi từng tuổi này, đây là lần đầu tiên nghe nói bán thuốc cũng coi như là nhân viên làm việc trong hệ thống bệnh viện.”
“Chị nói hắn bán thuốc, là tự mở nhà thuốc tư nhân sao?”
“Không phải, là loại người ngày thường xin bệnh viện cho phép loại thuốc của mình lưu hành, nói nghe hay là dược sĩ, nhưng thực chất còn không phải tên bán thuốc sao!”
Không có quá nhiều chi tiết Vương Lị nghe trực tiếp từ Hoàng Tiểu Hồng, cho nên cuộc đối thoại này, đa phần là chị ta lẩm bẩm càu nhàu, bất bình thay Hoàng Tiểu Hồng, trước khi xác nhận Hoàng Tiểu Hồng là nạn nhân bị giết, ít nhất cô ấy cũng không tình trạng sống chết không rõ, không phải sao? Chuyện gì đã xảy ra, trong lúc này đều coi như chết không đối chứng. Vương Lị nói thế. Đới Húc chỉ im lặng nghe, dù sao bọn họ ai cũng không phải đương sự, cho dù tìm được Sử Chí Nghĩa, cũng chỉ có thể nghe hắn tìm lý do thoái thác mà thôi.
Thân phận tên đàn ông được giới thiệu cũng sáng tỏ một ít, bước tiếp theo chỉ cần tiến hành điều tra, sau đó suy xét có cần giáp mặt nói chuyện với người này không.
Công việc này giao cho Chung Hàn. Đới Húc còn phải tiếp tục xử lý chuyện khôi phục dữ liệu trong điện thoại của Trương Ức Dao, tuy nói đã tìm cao thủ hỗ trợ, nhưng chuyện của mình bản thân phải là người tích cực nhất, Đới Húc không phải dân IT chuyên nghiệp, nhưng so với người bình thường cũng hiểu biết nhiều một chút, có anh giúp đỡ, công việc khôi phục đương nhiên cũng tiến triển thuận lợi hơn. Tuy rằng hiện tại lại phát hiện thêm một người chết, nhưng manh mối bên vụ án của Trương Ức Dao cũng không thể bỏ lỡ.
Vì di động đã dính nước, cho nên muốn khôi phục tất cả dữ liệu bên trong không phải việc dễ dàng, chỉ có thể cố gắng hết sức, cũng may trải qua mấy ngày nỗ lực, một vài nhật ký tin nhắn đã được lấy lại, tuy rằng chỉ có một phần nhưng cũng đủ giúp cảnh sát nhìn ra vấn đề.
Cái gọi là vấn đề chính là Trương Ức Dao có những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, những chuyện đó so với suy đoán đó của họ không quá khác biệt, từ nội dung tin nhắn, cô ta đúng là qua lại với rất nhiều người, mục tiêu đều là đàn ông trung niên có sự nghiệp, hoặc là lãnh đạo của một đơn vị nào đó, đương nhiên, các mối quan hệ đó đều là giao dịch theo nhu cầu. Trương Ức Dao không chỉ cần tiền, cô ta còn hi vọng thông qua những người đàn ông này giúp bản thân tìm được chỗ đứng, hoặc ít nhất là trở thành hậu thuẫn của cô ta, mà nhu cầu của những tên đàn ông đó rất đơn thuần, đơn giản là nữ sinh viên xinh đẹp trẻ trung.
Kết quả như vậy cũng coi như nằm trong dự kiến, nhưng Đới Húc lại có thêm một nghi hoặc khác, trước đó anh từng căn cứ vào tình hình của Trương Ức Dao mà hoài nghi cuộc sống của Hoàng Tiểu Hồng, cho rằng liệu có phải vì phương diện này mà hai cô gái trở thành đối tượng của hung thủ hay không, nhưng sau khi nói chuyện với Vương Lị, Vương Lị khẳng định rằng Hoàng Tiểu Hồng vì lo cho tương lai, tuy rằng hay ra ngoài xã giao, nói chuyện cười đùa nhưng trêи thực tế hành vi lại rất có quy tắc, chắc chắn không làm bậy. Nếu những gì Vương Lị nói là thật, có thể khiến Hoàng Tiểu Hồng bị hung thủ chú ý chỉ có thể vì cô ấy ăn nói cởi mở, khiến hung thủ cho rằng cô ấy cũng là loại phụ nữ không có phẩm hạnh, nhưng nếu là vậy, lại có một vấn đề khác, nếu hung thủ vì nghĩ Hoàng Tiểu Hồng giống Trương Ức Dao nên mới biến cô thành mục tiêu thứ hai, như vậy có nghĩa hung thủ từng thử Hoàng Tiểu Hồng để chứng minh suy đoán của mình đúng không? Nếu Vương Lị nói thật, Hoàng Tiểu Hồng luôn biết điểm dừng trước khi đối phương muốn tiến thêm một bước, nói không chừng đối phương đã không nghĩ cô ấy và Trương Ức Dao cùng một loại người
Nếu không, vì là đối tác làm ăn, Vương Lị đã không nói thật để giữ gìn thanh danh cho Hoàng Tiểu Hồng, bằng không, nguyên nhân xuất phát từ Hoàng Tiểu Hồng, cô ta không bài xích một bước thử của hung thủ, hoặc muốn hung thủ nhận định mình là người như vậy.
Rốt cuộc là thế nào còn phải tiếp tục điều tra con người Hoàng Tiểu Hồng mới có thể đưa ra kết luận, điều duy nhất trước mắt có thể khẳng định, Trương Ức Dao không đơn giản thanh thuần như hình tượng cô ta tự đắp nặn.
Còn một chuyện khác về Trương Ức Dao, trong di động của cô ta, trước thời gian tử vong ba ngày đã từ có một số điện thoại thần bí gọi tới, sau khi nghe cuộc điện thoại này, cô ta dường như không còn sử dụng di động, cho nên Đới Húc to gan suy đoán, sau khi nhận cuộc điện thoại, rất có khả năng Trương Ức Dao đã bị giam giữ, mất đi tự do, cho nên không thể sử dụng di động của mình.
Gọi là số điện thoại thần bí vì Cục Công An không có cách nào tra được thân phận của đối phương, dãy số trong nhật ký của điện thoại Trương Ức Dao cũng không phù hợp với tổ hợp số điện thoại thông thường, qua xác nhận, nó đã qua phần mềm thứ ba, ngay cả IP địa chỉ cũng không phải thật.
Cứ như vậy, thân phận người gọi tới tạm thời không có cách nào xác định, chỉ có thể gửi hi vọng vào nhật ký trò chuyện trong di động của Hoàng Tiểu Hồng, có điều cảnh sát lại rơi vào vòng tuần hoàn khác, trước khi người nhà Hoàng Tiểu Hồng tới, bọn họ cũng không thể trăm phần trăm xác định nạn nhân là Hoàng Tiểu Hồng, tuy nói trêи thế giới này không có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn, càng không có hai người giống nhau như đúc, nhưng xác xuất tương tự vẫn luôn có, huống chi gương mặt nạn nhân đã bị rạch hai đường dài, so với ảnh chụp Hoàng Tiểu Hồng rất giống, nhưng đối tác Vương Lị lại không dám nhìn ảnh chụp phân biệt, cảnh sát cũng không thể làm khó, đành chờ người nhà cô ấy tới rồi đưa ra nhận định cuối cùng.
Lại qua một ngày, người nhà của Hoàng Tiểu Hồng cuối cùng cũng đến, đương nhiên không hề ngoan ngoãn nghe lời, vừa tới thành phố A liền vội vội vàng vàng chạy tới Cục Công An phân biệt thi thể, mà ở sân bay, anh trai của Hoàng Tiểu Hồng gọi tới, nói bọn họ mệt mỏi cả đoạn đường, hơn nữa còn ở thành phố A trời xa đất lạ không tìm thấy xe, kêu Đới Húc phái xe tới sân bay đón họ.
Người nhận điện thoại là Mã Khải, cậu cũng không ngờ dãy số địa phương kia lại là anh trai Hoàng Tiểu Hồng gọi từ sân bay tới, vừa nghe đối phương giới thiệu bản thân, cậu đã rất hối hận, nhưng không còn cách nào khác, bắt máy rồi không thể dập, chỉ có thể căng da đầu ứng phó, nói họ nhờ bảo vệ sân bay gọi taxi, hoặc đến trạm xe buýt gần đó, nhưng mặc kệ cậu nói thế nào, đối phương chỉ trả lời ba chữ “Không tìm thấy”. Sau, anh trai của Hoàng Tiểu Hồng không còn kiên nhẫn, không muốn lãng phí tiền điện thoại của mình, Mã Khải vội vàng gọi Đới Húc tới, chuyển điện thoại như củ khoai lang phỏng tay cho anh, còn mình lẩm bẩm lầu bầu căm giận né tránh.