Truy Kích Hung Án
Quyển 1 - Chương 29: Xu lợi tị hại
Đừng để ý những người không muốn chủ động nói chuyện, Đới Húc vừa lên tiếng, bọn họ lập tức dời sự chú ý qua đây, ánh mắt trông chờ không biết Đới Húc rốt cuộc định nói cái gì.
“Tôi biết mọi người có thể thật sự không biết sự tình, hoặc có thể bận rộn công việc nên không có thời gian quản chuyện không liên quan, hoặc có lẽ là không muốn chuốc lấy phiền toái, nhưng mặc kệ là lý do gì, tôi đều có thể lý giải.”
Đới Húc nói chuyện như hàn huyên việc nhà, không hề tỏ ra thái độ chỉ trích hay lập trường gì” “Cho nên tôi không muốn để mọi người khó xử, chúng tôi không quấy rầy công việc, chậm trễ công việc thống kê của các thầy nữa, như vậy đi, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tôi sẽ đưa mỗi người một cái, hi vọng các thầy có thể giữ kỹ. Hung thủ giết hại Bào Hồng Quang có thể nói là vô cùng hung ác, thủ đoạn tàn bạo, đầu tiên là vì kỷ luật, tôi không thể nói tình hình cụ thể với các thầy, thứ hai là miễn tạo cho các thầy gánh nặng tâm lý. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa xác định hung thủ xuống tay với một giáo viên bình thường như Bào Hồng Quang rốt cuộc là vì ân oán cá nhân hay vì ác ý với cả ngành sư phạm, cho nên mọi người giữ danh thϊế͙p͙ cũng là xuất phát từ suy xét ổn thỏa, nếu phát hiện việc gì bất thường, hoặc là cảm thấy không an tâm, mọi người cứ liên hệ với chúng tôi, đừng lo lắng sợ bóng sợ gió, về một phương diện là bảo đảm an toàn cho các thầy, về phương diện khác đối với chúng tôi sẽ có trợ giúp cho việc xác định động cơ của kẻ gây án. Di động của tôi mở 24h, bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể liên hệ.”
Dứt lời, anh liền lấy danh thϊế͙p͙ của mình ra đưa cho mỗi người một tấm, hơn nữa mỗi người anh đều tự tay đưa. Mãi tới khi tất cả người trong văn phòng đều có, Đới Húc mới khách khí chào hỏi từ biết mấy thầy giáo kia, sau đó cùng Phương Viên và Mã Khải rời khỏi văn phòng, xuống lầu chuẩn bị về cục.
“Haizz, không có thu hoạch gì cả, thật thất vọng, đám người này sao có thể nhát gan như vậy, nói thế nào cũng là đồng nghiệp bị giết, bọn họ không sợ sao? Một chút cũng không thấy tức giận? Ngay cả chút tâm huyết cũng không có, ngoại trừ mấy câu hành chính không đầu không đuôi hay mấy câu không có căn cứ kia, bọn họ có thể nói gì? Lão Đới, chuyến đi này của chúng ta có phải vô ích rồi không?” Xuống lầu lên xe, Mã Khải mở miệng oán giận.
“Nếu hôm qua Bào Hồng Quang còn đi làm, hôm nay chúng ta tới thông báo chuyện hắn bị giết, có lẽ đồng nghiệp của hắn sẽ thấy khϊế͙p͙ sợ, nhưng hiện tại, người đã mất tích lâu như vậy, trước đó chúng ta cũng còn tới điều tra, kết quả mọi người sớm đã đoán được, đối với họ mà nói, mặc kệ thực tế có như thế nào cũng đều nằm trong dự kiến, cậu đối với chuyện sớm đã đoán được cảm thấy khϊế͙p͙ sợ sao? Hơn nữa, xu lợi tị hại (1) chính là bản năng của con người, huống hồ bọn họ là giáo viên, đặc biệt là giáo viên sơ trung, đối diện là đám thiếu nam thiếu nữ đang tuổi dậy thì nhiệt huyết sôi nổi, cậu cảm thấy ngày thường bọn họ sẽ lấy hết tinh thần xử lý hay cố gắng bình tĩnh, miễn cho bị đám học sinh cảm nhiễm, chính mình cũng nhiệt huyết tới không thể cứu vãn sao?” Đới Húc hỏi lại.
(1) Xu lợi tị hại: Đi theo lợi ích, né trách việc xấu
Mã Khải sửng sốt, gãi đầu, nghĩ nghĩ rồi cười: “Cũng đúng, lúc trước còn sơ trung em cũng là thằng nhóc không có não, hay xúc động, nếu không phải có ba mẹ ở nhà quản thúc, trêи trường cũng bị giáo viên kiềm chế, có lẽ khi đó đã làm ra nhiều chuyện! Đúng rồi lão Đới, anh nói xem, cái người họ Tiền kia rốt cuộc là gì của Bào Hồng Quang? Em thấy quan hệ giữa hai người này chẳng ra gì, anh có nghĩ điều tra từ anh ta sẽ thu được tin tức có giá trị không?”
“Có giá trị hay không sao có thể đoán được? Muốn biết phải thử một lần.” Trả lời xong vấn đề của Mã Khải, Đới Húc từ kính chiếu hậu mà nhìn Phương Viên, “Phương Viên, em có ý tưởng gì?”
Phương Viên vốn yên lặng xuất thần ngồi một mình, nghe Đới Húc đột nhiên hỏi mình, cô sửng sốt một lúc. Mấy ngày nay, so với thời điểm vừa thực tập, thái độ của Đới Húc đối với cô tựa hồ có chút xa cách, nhưng tại sao lại như vậy, cô lại không thể lý giải. Cô tự nhận không làm gì chủ động đắc tội người ta, cho nên mấy ngày đầu ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng hai ngày nay cũng đã tập thành thói quen.
Không biết làm thế nào, lúc này lại bị người ta hỏi tới, đương nhiên không dễ trả lời, Phương Viên cân nhắc một lúc mới đem ý tưởng nói ra: “Em cảm thấy giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang có gì đó không hòa hợp, nhưng manh mối này cá nhân em cho rằng ngay cả khi theo sát cũng chưa chắc thu được tin tức quan trọng, bởi vì mọi thứ quá rõ ràng. Từ nội dung cuộc đối thoại vừa rồi, còn cả phản ứng của những người khác trong văn phòng có thể nhìn ra, cho dù chúng ta không biết trước đó Tiền Chính Hạo nói gì nhưng tóm lại là có tính công kϊƈɦ với Bào Hồng Quang, nói không chừng là nguyền rủa. Chuyện này không riêng gì Tiểu Du, những người khác cũng đều biết, cho nên vừa rồi Tiểu Du nói ra chuyện này, bọn họ không ai tỏ ra tò mò hay kinh ngạc. Chính vì như vậy, em mới cảm thấy từ người Tiền Chính Hạo này có lẽ không có manh mối nào đặc biệt, nếu mâu thuẫn giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức muốn giết đối phương, thầy ấy cũng không ngốc tới mức để thiên hạ biết mình hận Bào Hồng Quang, nếu sau này Bào Hồng Quang thật sự chết, việc này cũng quá rõ ràng.”
“Nói không chừng là trong lúc mâu thuẫn thầy ấy đã nói gì đó tàn nhẫn về Bào Hồng Quang, nhưng đó chẳng qua là thuận miệng, không hề thật sự nổi lên ý định giết người, sau này từ từ lấy lại bình tĩnh nói không chừng sẽ không sao, như vậy cậu sẽ cảm thấy động cơ quá rõ ràng, ngược lại không có khả năng gây án, mà người khác cũng nghĩ như vậy. Nhưng làm sao cậu biết Tiền Chính Hạo sẽ không bắt được tâm lý này, cố tình làm ngược lại?” Mã Khải vẫn kiên trì quan điểm của mình, thấy Phương Viên không tán đồng liền có chút không vui, lời nói có ý đối chọi.
Đới Húc vừa lái xe vừa nghe bọn họ nói chuyện, chờ Mã Khải nói xong, anh lại nhìn phản ứng của Phương Viên, giống như chờ cô ấy tiếp tục, mà Phương Viên lại cười có lệ, thỏa hiệp với Mã Khải: “Hiện tại mặc kệ là cái nhìn của cậu đúng hay cái nhìn của tớ đúng, tất cả chỉ là phán đoán thị giác, rốt cuộc sự thật là gì, sau này từ từ sẽ biết, có lẽ cậu nói đúng cũng không chừng.”
Nghe cô nói vậy, Mã Khải liền thoải mái một chút, mà Đới Húc tựa như thoáng nhíu mày, một câu cũng không nói, tiếp tục lái xe. Đợi mãi không thấy Đới Húc lên tiếng, Mã Khải mở miệng hỏi: “Lập trường của em và Phương Viên không giống nhau, lão Đới, thầy nghiêng về bên nào?”
“Tôi không thấy lập trường của các em khác nhau gì cả, tôi chỉ nghe được có một người không chịu kiên trì với quan điểm của mình.” Đới Húc dường như không muốn trả lời vấn đề của Mã Khải, đột nhiên hứng thú đề nghị, “Các em có muốn cá cược không?”
“Được thôi, cá cược cái gì? Tiền cược thế nào?” Nghe tới lời này, tinh thần của Mã Khải lập tức trở nên tỉnh táo.
“Vừa rồi tôi phát cho mỗi người trong văn phòng một tấm danh thϊế͙p͙, chúng ta cá xem rốt cuộc có ai lén liên hệ với tôi, cung cấp manh mối hay không, thế nào?”
“Đánh cược là có hay không sao?” Mã Khải hỏi.
“Sao cũng được, nếu cảm thấy có, vậy thì đoán xem người có khả năng liên lạc với chúng ta nhất là ai, nếu đoán trúng thì tiền đặt cược tăng lên gấp bội.” Đới Húc thuận miệng trả lời.
“Được, em đoán trước, em cảm thấy sẽ không ai liên lạc, anh xem phản ứng của mấy người vừa rồi, ngay cả nói cũng không dám, làm như sợ chuyện này liên quan tới mình, đừng nói tới bọn họ, mấy người ngành khác có ai muốn gặp chuyện liên quan tới chúng ta? Nhận danh thϊế͙p͙ chẳng qua là ngại mặt mũi mà thôi.” Mã Khải gấp tới chờ không nổi mà nói ra quan điểm của mình, “Phương Viên, còn cậu?”
“Tớ cảm thấy sẽ có người gọi.” Phương Viên nói, “Vừa rồi lúc phát danh thϊế͙p͙, tớ có đứng cạnh quan sát, mấy người kia bề ngoài tuy không phối hợp nhưng lúc nhận đều cất danh thϊế͙p͙ tương đối cẩn thận, không ai tùy ý ném vào ngăn kéo hay để trêи bàn, điều này chứng minh bọn họ cho rằng bảo quản danh thϊế͙p͙ sẽ hữu dụng, chỉ là rốt cuộc vì lo cho an toàn của mình hay muốn lén lút cung cấp manh mối, tớ không dám xác định, nói không chừng cả hai ý tưởng đều có, bởi vì chỉ khi thấy bản thân gặp nguy hiểm, họ mới tình nguyện cung cấp manh mối, cho nên tớ cho rằng rất có khả năng, chỉ là không đoán được là ai.”
“Lão Đới, còn anh, anh nghĩ thế nào?” Nếu là đánh cược thì phải có lập trường đối lập, cho nên lúc này Phương Viên và mình đã không nhất trí, Mã Khải hoàn toàn không ngại suy nghĩ của Đới Húc.
“Tôi cảm thấy… Thật hấp dẫn, khẳng định là có phim xem, trăm phần trăm, sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu, chỉ là giờ liên lạc sẽ không quá sớm, tôi còn dám nói ít nhất sẽ có một người liên hệ với chúng ta, đó chính là cái người tên Tiểu Du kia.”
“Không thể nào! Nếu Tiểu Du kia đồng ý phối hợp, vừa rồi nói thẳng với chúng ta không phải là được sao? Em thấy cậu ta bị Tiền Chính Hạo nói vài câu liền lui về, không muốn dính tới chuyện này.” Mã Khải không tán đồng suy nghĩ của Đới Húc, “Lão Đới, người thua phải đãi bữa tiệc lớn, cứ như vậy đi, em cảm thấy anh thua đậm rồi!”
“Nói tới bữa tiệc lớn…” Nghe Mã Khải nói xong, Đới Húc theo bản năng sờ bụng, “Đúng là có hơi đói bụng, cũng sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Tôi biết mọi người có thể thật sự không biết sự tình, hoặc có thể bận rộn công việc nên không có thời gian quản chuyện không liên quan, hoặc có lẽ là không muốn chuốc lấy phiền toái, nhưng mặc kệ là lý do gì, tôi đều có thể lý giải.”
Đới Húc nói chuyện như hàn huyên việc nhà, không hề tỏ ra thái độ chỉ trích hay lập trường gì” “Cho nên tôi không muốn để mọi người khó xử, chúng tôi không quấy rầy công việc, chậm trễ công việc thống kê của các thầy nữa, như vậy đi, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tôi sẽ đưa mỗi người một cái, hi vọng các thầy có thể giữ kỹ. Hung thủ giết hại Bào Hồng Quang có thể nói là vô cùng hung ác, thủ đoạn tàn bạo, đầu tiên là vì kỷ luật, tôi không thể nói tình hình cụ thể với các thầy, thứ hai là miễn tạo cho các thầy gánh nặng tâm lý. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa xác định hung thủ xuống tay với một giáo viên bình thường như Bào Hồng Quang rốt cuộc là vì ân oán cá nhân hay vì ác ý với cả ngành sư phạm, cho nên mọi người giữ danh thϊế͙p͙ cũng là xuất phát từ suy xét ổn thỏa, nếu phát hiện việc gì bất thường, hoặc là cảm thấy không an tâm, mọi người cứ liên hệ với chúng tôi, đừng lo lắng sợ bóng sợ gió, về một phương diện là bảo đảm an toàn cho các thầy, về phương diện khác đối với chúng tôi sẽ có trợ giúp cho việc xác định động cơ của kẻ gây án. Di động của tôi mở 24h, bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể liên hệ.”
Dứt lời, anh liền lấy danh thϊế͙p͙ của mình ra đưa cho mỗi người một tấm, hơn nữa mỗi người anh đều tự tay đưa. Mãi tới khi tất cả người trong văn phòng đều có, Đới Húc mới khách khí chào hỏi từ biết mấy thầy giáo kia, sau đó cùng Phương Viên và Mã Khải rời khỏi văn phòng, xuống lầu chuẩn bị về cục.
“Haizz, không có thu hoạch gì cả, thật thất vọng, đám người này sao có thể nhát gan như vậy, nói thế nào cũng là đồng nghiệp bị giết, bọn họ không sợ sao? Một chút cũng không thấy tức giận? Ngay cả chút tâm huyết cũng không có, ngoại trừ mấy câu hành chính không đầu không đuôi hay mấy câu không có căn cứ kia, bọn họ có thể nói gì? Lão Đới, chuyến đi này của chúng ta có phải vô ích rồi không?” Xuống lầu lên xe, Mã Khải mở miệng oán giận.
“Nếu hôm qua Bào Hồng Quang còn đi làm, hôm nay chúng ta tới thông báo chuyện hắn bị giết, có lẽ đồng nghiệp của hắn sẽ thấy khϊế͙p͙ sợ, nhưng hiện tại, người đã mất tích lâu như vậy, trước đó chúng ta cũng còn tới điều tra, kết quả mọi người sớm đã đoán được, đối với họ mà nói, mặc kệ thực tế có như thế nào cũng đều nằm trong dự kiến, cậu đối với chuyện sớm đã đoán được cảm thấy khϊế͙p͙ sợ sao? Hơn nữa, xu lợi tị hại (1) chính là bản năng của con người, huống hồ bọn họ là giáo viên, đặc biệt là giáo viên sơ trung, đối diện là đám thiếu nam thiếu nữ đang tuổi dậy thì nhiệt huyết sôi nổi, cậu cảm thấy ngày thường bọn họ sẽ lấy hết tinh thần xử lý hay cố gắng bình tĩnh, miễn cho bị đám học sinh cảm nhiễm, chính mình cũng nhiệt huyết tới không thể cứu vãn sao?” Đới Húc hỏi lại.
(1) Xu lợi tị hại: Đi theo lợi ích, né trách việc xấu
Mã Khải sửng sốt, gãi đầu, nghĩ nghĩ rồi cười: “Cũng đúng, lúc trước còn sơ trung em cũng là thằng nhóc không có não, hay xúc động, nếu không phải có ba mẹ ở nhà quản thúc, trêи trường cũng bị giáo viên kiềm chế, có lẽ khi đó đã làm ra nhiều chuyện! Đúng rồi lão Đới, anh nói xem, cái người họ Tiền kia rốt cuộc là gì của Bào Hồng Quang? Em thấy quan hệ giữa hai người này chẳng ra gì, anh có nghĩ điều tra từ anh ta sẽ thu được tin tức có giá trị không?”
“Có giá trị hay không sao có thể đoán được? Muốn biết phải thử một lần.” Trả lời xong vấn đề của Mã Khải, Đới Húc từ kính chiếu hậu mà nhìn Phương Viên, “Phương Viên, em có ý tưởng gì?”
Phương Viên vốn yên lặng xuất thần ngồi một mình, nghe Đới Húc đột nhiên hỏi mình, cô sửng sốt một lúc. Mấy ngày nay, so với thời điểm vừa thực tập, thái độ của Đới Húc đối với cô tựa hồ có chút xa cách, nhưng tại sao lại như vậy, cô lại không thể lý giải. Cô tự nhận không làm gì chủ động đắc tội người ta, cho nên mấy ngày đầu ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng hai ngày nay cũng đã tập thành thói quen.
Không biết làm thế nào, lúc này lại bị người ta hỏi tới, đương nhiên không dễ trả lời, Phương Viên cân nhắc một lúc mới đem ý tưởng nói ra: “Em cảm thấy giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang có gì đó không hòa hợp, nhưng manh mối này cá nhân em cho rằng ngay cả khi theo sát cũng chưa chắc thu được tin tức quan trọng, bởi vì mọi thứ quá rõ ràng. Từ nội dung cuộc đối thoại vừa rồi, còn cả phản ứng của những người khác trong văn phòng có thể nhìn ra, cho dù chúng ta không biết trước đó Tiền Chính Hạo nói gì nhưng tóm lại là có tính công kϊƈɦ với Bào Hồng Quang, nói không chừng là nguyền rủa. Chuyện này không riêng gì Tiểu Du, những người khác cũng đều biết, cho nên vừa rồi Tiểu Du nói ra chuyện này, bọn họ không ai tỏ ra tò mò hay kinh ngạc. Chính vì như vậy, em mới cảm thấy từ người Tiền Chính Hạo này có lẽ không có manh mối nào đặc biệt, nếu mâu thuẫn giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức muốn giết đối phương, thầy ấy cũng không ngốc tới mức để thiên hạ biết mình hận Bào Hồng Quang, nếu sau này Bào Hồng Quang thật sự chết, việc này cũng quá rõ ràng.”
“Nói không chừng là trong lúc mâu thuẫn thầy ấy đã nói gì đó tàn nhẫn về Bào Hồng Quang, nhưng đó chẳng qua là thuận miệng, không hề thật sự nổi lên ý định giết người, sau này từ từ lấy lại bình tĩnh nói không chừng sẽ không sao, như vậy cậu sẽ cảm thấy động cơ quá rõ ràng, ngược lại không có khả năng gây án, mà người khác cũng nghĩ như vậy. Nhưng làm sao cậu biết Tiền Chính Hạo sẽ không bắt được tâm lý này, cố tình làm ngược lại?” Mã Khải vẫn kiên trì quan điểm của mình, thấy Phương Viên không tán đồng liền có chút không vui, lời nói có ý đối chọi.
Đới Húc vừa lái xe vừa nghe bọn họ nói chuyện, chờ Mã Khải nói xong, anh lại nhìn phản ứng của Phương Viên, giống như chờ cô ấy tiếp tục, mà Phương Viên lại cười có lệ, thỏa hiệp với Mã Khải: “Hiện tại mặc kệ là cái nhìn của cậu đúng hay cái nhìn của tớ đúng, tất cả chỉ là phán đoán thị giác, rốt cuộc sự thật là gì, sau này từ từ sẽ biết, có lẽ cậu nói đúng cũng không chừng.”
Nghe cô nói vậy, Mã Khải liền thoải mái một chút, mà Đới Húc tựa như thoáng nhíu mày, một câu cũng không nói, tiếp tục lái xe. Đợi mãi không thấy Đới Húc lên tiếng, Mã Khải mở miệng hỏi: “Lập trường của em và Phương Viên không giống nhau, lão Đới, thầy nghiêng về bên nào?”
“Tôi không thấy lập trường của các em khác nhau gì cả, tôi chỉ nghe được có một người không chịu kiên trì với quan điểm của mình.” Đới Húc dường như không muốn trả lời vấn đề của Mã Khải, đột nhiên hứng thú đề nghị, “Các em có muốn cá cược không?”
“Được thôi, cá cược cái gì? Tiền cược thế nào?” Nghe tới lời này, tinh thần của Mã Khải lập tức trở nên tỉnh táo.
“Vừa rồi tôi phát cho mỗi người trong văn phòng một tấm danh thϊế͙p͙, chúng ta cá xem rốt cuộc có ai lén liên hệ với tôi, cung cấp manh mối hay không, thế nào?”
“Đánh cược là có hay không sao?” Mã Khải hỏi.
“Sao cũng được, nếu cảm thấy có, vậy thì đoán xem người có khả năng liên lạc với chúng ta nhất là ai, nếu đoán trúng thì tiền đặt cược tăng lên gấp bội.” Đới Húc thuận miệng trả lời.
“Được, em đoán trước, em cảm thấy sẽ không ai liên lạc, anh xem phản ứng của mấy người vừa rồi, ngay cả nói cũng không dám, làm như sợ chuyện này liên quan tới mình, đừng nói tới bọn họ, mấy người ngành khác có ai muốn gặp chuyện liên quan tới chúng ta? Nhận danh thϊế͙p͙ chẳng qua là ngại mặt mũi mà thôi.” Mã Khải gấp tới chờ không nổi mà nói ra quan điểm của mình, “Phương Viên, còn cậu?”
“Tớ cảm thấy sẽ có người gọi.” Phương Viên nói, “Vừa rồi lúc phát danh thϊế͙p͙, tớ có đứng cạnh quan sát, mấy người kia bề ngoài tuy không phối hợp nhưng lúc nhận đều cất danh thϊế͙p͙ tương đối cẩn thận, không ai tùy ý ném vào ngăn kéo hay để trêи bàn, điều này chứng minh bọn họ cho rằng bảo quản danh thϊế͙p͙ sẽ hữu dụng, chỉ là rốt cuộc vì lo cho an toàn của mình hay muốn lén lút cung cấp manh mối, tớ không dám xác định, nói không chừng cả hai ý tưởng đều có, bởi vì chỉ khi thấy bản thân gặp nguy hiểm, họ mới tình nguyện cung cấp manh mối, cho nên tớ cho rằng rất có khả năng, chỉ là không đoán được là ai.”
“Lão Đới, còn anh, anh nghĩ thế nào?” Nếu là đánh cược thì phải có lập trường đối lập, cho nên lúc này Phương Viên và mình đã không nhất trí, Mã Khải hoàn toàn không ngại suy nghĩ của Đới Húc.
“Tôi cảm thấy… Thật hấp dẫn, khẳng định là có phim xem, trăm phần trăm, sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu, chỉ là giờ liên lạc sẽ không quá sớm, tôi còn dám nói ít nhất sẽ có một người liên hệ với chúng ta, đó chính là cái người tên Tiểu Du kia.”
“Không thể nào! Nếu Tiểu Du kia đồng ý phối hợp, vừa rồi nói thẳng với chúng ta không phải là được sao? Em thấy cậu ta bị Tiền Chính Hạo nói vài câu liền lui về, không muốn dính tới chuyện này.” Mã Khải không tán đồng suy nghĩ của Đới Húc, “Lão Đới, người thua phải đãi bữa tiệc lớn, cứ như vậy đi, em cảm thấy anh thua đậm rồi!”
“Nói tới bữa tiệc lớn…” Nghe Mã Khải nói xong, Đới Húc theo bản năng sờ bụng, “Đúng là có hơi đói bụng, cũng sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”