Trưởng Tỷ Như Mẹ - Trạch Ân
Chương 19
Ôm chặt nhau hồi lâu, Diêm La Tích mới thở dài một hơi: "Nàng đến đây làm gì?"
Giọng điệu không khỏi trách móc.
"Chàng nói lời này..."
Ta mân mê lòng bàn tay hắn, nhìn đi nơi khác: "Chàng đã không bỏ rơi ta, ta sao có thể bỏ rơi chàng?"
"Hầy."
Hắn không trách ta thêm nữa, chỉ khẽ thở dài, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi lo âu.
Dấu son đỏ vẫn vương trên môi hắn, khiến gương mặt thanh lãnh ấy toát lên một nét đẹp kiều diễm đầy u sầu, tựa như một dấu ấn khắc sâu, như thể người này từ lâu đã thuộc về ta rồi.
Ta áp đầu vào hõm cổ hắn, trong lòng bỗng chốc bình yên lạ thường.
Tháng năm đang tới gần, một làn gió nhẹ lướt qua màn đêm đầy sao, cuốn theo hơi nóng của mùa hạ len lỏi giữa những phiến lá sen. Diêm La Tích trông thấy ta đang ngồi bên ánh đèn nhỏ, tận dụng ánh trăng để cắm cúi viết lách, nét mặt của hắn thoáng chốc trở nên gượng gạo.
"Cái gì mà Thập Bát Phương... nàng vẫn còn viết sao?"
Nghe vậy, ta có chút ngượng ngùng đáp lại: "Ăn cơm thôi mà, có gì phải ngại."
"Bản thảo trước bị bỏ lại ở Trấn Phủ Ty, ta đang nhớ lại và viết lại lần nữa..."
Nào ngờ, hắn đột nhiên đứng sau lưng ta, đọc lớn đoạn văn trên giấy: "Thập Bát Phương nương, hơi thở gấp gáp, lười biếng nhấm nháp quả táo xanh, uể oải không muốn xuống khỏi xích đu..."
Hừ...
Nghe vậy, ta lập tức gấp sách lại.
Ngước lên nhìn, ánh mắt của hắn đầy ẩn ý: "Thì ra nàng thích xích đu."
"Không, tuyệt đối không!"
"Ta đi làm một cái cho nàng nhé?"
"Không cần đâu, thật sự không cần!"
"Ta biết rồi, giờ ta đi làm đây."
Ta: "..."
Trước khi đêm xuống, quả nhiên hắn đã hoàn thành một cái xích đu. Tấm đệm ngồi không biết làm từ chất liệu gì, không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, dưới ánh trăng lại lấp lánh như sóng nước.
Lúc này, chúng ta cùng ngồi dưới gốc cây, xung quanh là hồ sen xanh biếc in bóng bầu trời đầy sao, thoải mái đung đưa trên chiếc xích đu ấy.
"Bây giờ, chỉ còn hy vọng vào tiểu Đường thôi."
Nghe vậy, lòng ta không khỏi trĩu nặng: "Chàng dám nuôi dưỡng con trai của cố Thái tử, đây nào phải đường lui, rõ ràng là đường xuống Hoàng Tuyền."
"Không đến mức đó đâu."
Diêm La Tích khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng tuổi đã cao, nhưng con cháu lại không đông đúc. Nhìn mấy người con trai hiện tại càng khiến người căm ghét hơn, theo lời Lưu Bỉnh Bút tiết lộ, Hoàng thượng thường nhớ đến cố Thái tử, khóc suốt đêm đến khi ngất lịm..."
"Vì thế, tuy đây là một ván cờ hiểm, nhưng chưa chắc không có cơ hội lật ngược tình thế."
Ta chỉ có thể lắp bắp: "Nhưng ta vẫn lo lắng..."
Hắn ngước mắt nhìn ta, mái tóc đen dày buông xõa trên vai, ánh mắt dịu dàng như ẩn chứa sự an ủi.
"Đừng sợ, đã có ta ở đây."
Đêm đó, ta tưởng mình sẽ khó mà ngủ được. Nhưng rồi, trong cơn gió khẽ lay cành cây ngoài cửa sổ, tiếng mèo bước nhẹ trên xà nhà, ta đã không còn phân biệt được mình đang tỉnh hay đã chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, khi ta vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, đã có người đỡ ta dậy, nhẹ nhàng để ta tựa vào vai hắn.
"Phải dậy rồi, trong cung có người đến."
Nghe vậy, ta lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Bên ngoài, một chiếc xe ngựa vừa có bốn ngựa kéo, vừa có mái che đang chờ sẵn, hai bên là một nhóm cung nhân theo hầu, nhìn trang phục thì đều là hoạn quan đại nội.
Dưới tổ chim đổ vỡ, không quả trứng nào còn nguyên vẹn. Cơn giận của Hoàng thượng vì mất con yêu đã lật đổ cả Trấn Phủ Ty. Ngay cả La Tống, một quan viên tam phẩm cũng bị thanh trừng, không biết liệu Diêm La Tích, người chỉ giữ chức Phó sứ, có thể thoát khỏi tai kiếp này không.
Chỉ nhìn vẻ trịnh trọng của cảnh tượng này, ta cũng không chắc được câu trả lời.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, đưa ta qua cổng Quang Hoa, tiến vào hoàng thành. Sau khi đi thêm một đoạn dài trên con đường rộng lớn trong cung, ta thấy một vài hoạn quan nhỏ đi trước dẫn đường, đưa chúng ta đến một cung điện với rèm vàng thêu hoa rủ xuống.
Mùa xuân còn chưa qua, trong điện vẫn đốt lò sưởi ấm, nóng đến nỗi chỉ cần cử động một chút là mồ hôi đã đổ.
Trên ngai vàng, ta thoáng thấy một người khoác long bào màu vàng tươi, tóc đã bạc và thân thể tiều tụy, mí mắt sụp xuống che đi một nửa con ngươi.
Ta chỉ dám liếc nhìn một cái, rồi lập tức quỳ xuống sau lưng Diêm La Tích, không dám ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, một giọng nói oai nghiêm, xen lẫn chút khinh thường vang lên:
"Đây là ai?"
Không đợi ta mở miệng, Diêm La Tích đã lên tiếng: "Bẩm bệ hạ, đây là trưởng nữ của nhà họ Ngọc."
"Ồ, năm đó bản Thanh Minh Lục khiến Đông Cung đẫm m.á.u, cũng chính là từ tay phụ thân ngươi mà ra."