Trường Ninh Tướng Quân - Trang 3
Chương 96
Chừng giờ Dần sáu khắc, Cao Chúc chưa đợi được Thúc Thận Huy xuất hiện. Một vùng cửa Nam hoàng cung trông như yên ắng như trước, thực ra đã lâm vào hỗn loạn. Giống như tâm tình Cao Chúc ngay lúc đó, đầy khủng hoảng, thậm chí giống như tuyệt vọng.
Hiển nhiên, tin bị lộ, kế hoạch thất bại.
Song khủng hoảng ngắn ngủi qua đi, Cao Chúc nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lão chưa từng dám khinh thường đối phương. Đương đợi lúc triều hội hôm nay, lão đã lập mưu đồ, cũng không dám chắc có thể giết người được tại chỗ.
Nhỡ chuyện không thành, đối phương chắc chắn sẽ phản công, mà Trần Luân, chính là đao trong tay.
Cao Chúc cũng đã ứng phó từ sớm. Đêm qua đã phái người theo dõi sít sao Trần Luân và thủ hạ, đề phòng bất kì hành động điều binh gì.
Hiện đã đến mức này, không thể tránh đao binh gặp nhau, phải xem đao trong tay ai cuối cùng cứng rắn hơn. Sau thất bại sáng nay, lão căng thẳng đầu tiên, chỉ cần chỗ Trần Luân có bất kỳ dị động nào thì lão ta sẽ không chút do dự, lập tức dùng danh nghĩa ngăn cản mưu đồ làm loạn mà can thiệp.
Ai ngờ phía Trần Luân vẫn im ắng, không hề có động tĩnh gì.
Không chỉ thế, Thúc Thận Huy cũng không thấy. Nhưng theo mật thám nép mình gần Vương phủ đêm qua báo cáo, sáng nay y đúng là đã xuất phát đi Hoàng cung như thường lệ. Như vậy sau khi rời Vương phủ, y đi đâu, âm thầm mưu đồ hành động gì?
Đương lúc Cao Chúc lòng như lửa đốt, đột nhiên nhận tin, người kia đã sớm vào cung, không chỉ như thế, giờ đang ở trong điện Tuyên Chính, chủ trì triều hội như bình thường.
Cao Chúc nằm mơ cũng không ngờ đến kết quả này.
Như một cú đấm mạnh vào bông. Lão trở tay không kịp, rối loạn hoàn toàn, càng đoán không ra đối thủ của mình đến cùng sẽ làm gì.
Thúc Thận Huy sẽ cứ thể bỏ qua như không có chuyện gì sao? Không thể. Đã vậy, sao Cao Chúc dám tùy tiện vào triều.
Không chỉ lão ta, đến tận giờ, Thiếu đế cũng không lộ diện.
Sáng nay sau khi ngài ấy phóng tới cửa Nam, đứng đó hồi lâu, cuối cùng như hồn bay phách lạc quay về tẩm cung, đóng cửa không ra.
Nhìn dáng vẻ ấy, hôm nay là ngài không có ý định đi điện Tuyên Chính.
Dầu gì cũng là một đứa nhóc, xảy ra chuyện không dám đối mặt, rất bình thường. Cao Chúc giờ cũng chẳng thèm màng thiếu niên Hoàng đế nghĩ gì làm gì, chuyện gấp của lão chính là làm sao đối phó thế cuộc rối loạn như lửa cháy đến nơi này.
Sau tiếng trống canh năm, lúc bá quan tụ tập ở điện Tuyên Chính chờ thăng điện, Cao Chúc còn đang ở chỗ Lý Thái phi khẩn cấp bàn đối sách. Ban đầu lão tìm Lan Vinh song không thấy, chỉ truyền một câu, nói Thiếu đế chấn kinh quá độ, cần ở bên hộ giá gì đó, nói Cao Chúc không cần cố kỵ, dù đối sách gì thì ông ta đều đồng ý cả.
Cao Chúc chửi đổng tại chỗ, biết Lan Vinh gặp chuyện không ổn, cho phép mình đánh cược một lần, giờ đã trốn ra sau lưng Thiếu đế tránh đầu sóng ngọn gió, quẳng mọi việc lại cho mình.
Lão ta có thể, còn mình thì không còn đường lui.
Vẻ mặt lão âm trầm vô cùng. Lý Thái phi thì tức hổn hển, kinh hoàng ra mặt, nghiêm nghị mắng chửi lão vô dụng, thành sự không có, bại sự có dư. “Là chủ trương của ngươi! Mai phục trên đường y vào cung một trận giết tốt! Giờ thành thế này! Ngươi muốn hại chết lão thân và bệ hạ sao?”
Một tia sát khí thầm lướt nơi đáy mắt Cao Chúc, tay lão nắm chặt thành quyền, bóp nghe khớp xương kêu răng rắc: “Chuyện đã tới giờ, chỉ có một cách. Là di chỉ của Tiên đế!”
Trên triều hội, tuyên cáo di chỉ của Tiên đế, sau đó giết người tại chỗ.
Mặc kệ Thúc Thận Huy định làm gì, cách này đối với y là đao kiếm tuốt khỏi vỏ, chỉ còn đao bén gặp nhau.
Trên thực tế, di chỉ kia cũng là chỗ dựa lớn nhất mà bọn chúng tới giờ vẫn không e sợ dựa ỷ lại vào. Ấy là một thanh kiếm bén quyền uy vô thượng, thậm chí còn có thể bao trùm lên pháp bảo đương kim Hoàng đế trên cao. Có bảo bối này, bọn chúng được bảo đảm địa vị, còn có thể tùy thời nắm quyền chủ động.
Lý Thái phi cắn răng: “Chiếu chuẩn!”
Bố trí nhân thủ thì không vấn đề. Biến số lớn nhất giờ đây, là ở chỗ Thiếu đế.
Bà nhớ tới phản ứng sáng nay của Thiếu đế, hối tiếc không thôi: “Trách ta đã chủ quan, coi trọng hắn, đã giao di chỉ tiên đế cho hắn, hiện giờ đã ở chỗ hắn! Ngươi theo lão thân sang đó!”
Cao Chúc ngầm oán bà già hồ đồ, thoáng ra quyết định trong lòng. Nếu Thiếu đế không phối hợp, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác. Lão thấy Lý Thái phi nói xong thở phì phò, được cung nhân dìu đỡ vội vàng đứng dậy đi đến đế cung, thì cũng bận bịu theo sát sau, nào ngờ vừa tới cổng điện thì khựng bước.
Thiếu đế đã tự mình tới chẳng biết tự khi nào, đang đứng trước bậc thềm, sau lưng là Giả Hưu. Bội kiếm bên hông, thần sắc lẫm liệt.
Lúc ấy ở hướng trước điện Tuyên Chính lại vang lên một tiếng trống thúc giục. Sau lưng Thiếu đế sắc trời đã hơi sáng, phản chiếu sắc mặt cậu có vài phần tái nhợt song lại lộ vẻ lạnh lùng giết chóc. Từ ánh mắt cậu quét tới, Cao Chúc cảm giác được mấy phần uy thế của thiên tử, không thể phát rét, quỳ xuống bái kiến.
Lý Thái phi nói: “Bệ hạ tới thật đúng lúc! Chuyện đã đến bước này, không còn đường lui nữa. Lập tức đưa di chỉ tiên đế ra cứ thế mà y làm!”
Cao Chúc cảm thấy Thiếu đế dời mắt từ Lý Thái phi sang mình, lại run lên, nhổm dậy giải thích: “Bệ hạ! Giờ đã là lúc cá chết lưới rách, hắn không thể xem như không có việc gì. Cho dù trước đây hắn còn mấy phần giả vờ thuận theo bệ hạ, sau này chắc chắn hắn cũng sẽ nổi dậy. Bệ hạ thực sự đã đến lúc nguy khốn, không thể do dự nữa!”
Nói xong, lão thấy thiếu niên chằm chằm nhìn mình, bèn cúi đầu phủ phục trên đất. Lát sau, đang bất an thì nghe một giọng nhỏ yếu vang trên đỉnh đầu: “Theo trẫm vào triều! Triều hội hôm nay phải quản người của ngươi cho kỹ, dù Nhiếp Chính Vương nói gì, hãy cứ theo ý ngài ấy mà làm, đừng tranh cãi nữa.”
Cao Chúc vô thức bật dậy: “Bệ hạ! Hắn muốn đề cử con gái họ Khương — “
“Trẫm bảo ngươi vào triều, quản tốt người của mình, ngươi không nghe thấy sao?” Thiếu đế bỗng lên tiếng, nghiêm nghị ngắt lời lão.
Cao Chúc giật mình.
“Không đề cử thím ấy, lẽ nào đề cử ngươi sao?” Cậu hừ lạnh, “Thím ấy có phải người lĩnh chiến thích hợp nhất hay là không, trẫm còn rõ ràng hơn cả ngươi! Nếu chưa phát binh thì không tính, giờ chiến sự đã đến bước này, hao tổn sức cả nước, tiền tài, toàn bộ nhân lực, cứ vậy mà dừng sao? Đám người các ngươi đến giờ này vẫn còn kêu gọi lui binh nghị hòa, trẫm không thể không nghi ngờ, rằng không phải thật sự ngốc đến mức ếch ngồi đáy giếng mà là có lòng muốn Đại Ngụy ta diệt vong!”
Cao Chúc chưa từng thấy thiếu niên lộ thái độ hùng hổ dọa người như thế, không khỏi chột dạ, cuống quýt dập đầu: “Bệ hạ minh giám! Tấm lòng trung thần của thần, nhật nguyệt chứng giám! Có điều đã từng nhận di mệnh của tiên đế, lo ngài ấy dùng cuộc chiến ôm công, gây bất lợi đến bệ hạ, là lưỡng hại tương hành, thủ kỳ khinh nhi* thôi!”
(*) giữa hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn.
Nói xong, lão lại gục đầu không dám ngẩng lên. Lát sau, ngoài tiếng lo lắng khuyên nhủ của Lý Thái phi, không còn nghe tiếng Thiếu đế. Lão lại ngước mắt, thấy thiếu niên trước mặt hơi ngẩng lên nhìn trên đỉnh đầu, như đang tập trung nhìn thứ gì, bèn lặng lẽ nhìn theo, phát hiện đó là một bức si vẫn lưu ly cao lớn vững chải trên nóc điện.
Từ góc độ này nhìn, con Si Vẫn như đội thẳng tận mây trời, bễ nghễ phàm trần.
Trong phút chốc lão không rõ lắm, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, đành cúi đầu, lòng không chắc đến cùng ý của thiếu niên này muốn gì, thấy Giả Hưu lom lom nhìn mình, nôn nóng trong lòng chưa biết phải làm sao thì đột nhiên nghe được: “Bảo người của ngươi phối hợp Lan Vinh khống chế Thiên Môn Ti, ngăn Trần Luân ở ngoài cung.”
“Sáng nay hết triều hội, trẫm tự sẽ giữ lại Nhiếp Chính Vương.” Thiếu niên hờ hững nói xong, quay đi, Giả Hưu theo sát đằng sau.
Cao Chúc hồi thần lại, tim đập loạn trong ngực, vui mừng điên cuồng.
Lão đã hiểu! Vị thiếu niên Hoàng đế này, rốt cuộc đã hạ quyết tâm!
Chiến sự phương Bắc hôm nay còn chưa thấy thành quả, với tâm kế của Thúc Thận Huy, sáng nay trên triều hội, trước mặt quần thần, hắn ta sẽ không thể nào trở mặt làm loạn với Thiếu đế. Trừ phi hắn không để ý đến miệng lưỡi thiên hạ, ngang nhiên tạo phản —— nếu vậy, hắn ta cũng không cần tốn tâm sức chuẩn bị trận đại chiến phương Bắc. Huống hồ trong điện còn có Giả Hưu dẫn theo điện vệ coi ngó. Triều hội sáng nay, hắn ta sẽ không vượt sóng lớn, dù có phản kích cũng phải đợi đến sau khi triều hội kết thúc.
Hắn ta đúng là vội vã muốn đẩy con gái họ Khương lên ngôi thống soái, mới kiên trì giữ nguyên kế hoạch vào triều.
Đối với bọn hắn mà nói, luôn khống chế Trần Luân, là mấu chốt cả câu chuyện. Song lão không ngờ, Thiếu đế nhanh hơn lão một bước. Hôm nay triều hội xong, bá quan rời đi, lẽ nào Thiếu đế muốn tru sát hắn ta tại chỗ?
Cao Chúc nhanh chóng phủ định suy đoán này. Nếu lão ta là Thiếu đế, chỉ cần đoạt quyền rồi cầm tù, giữ lại tính mệnh, dùng hắn ta tiếp tục ổn định đại quân Nhạn Môn. Đợi sau khi chiến sự kết thúc, thu hồi quân quyền, tới chừng đó, sống hay chết cũng chỉ là một câu.
“Thần tuân chỉ!” Cao Chúc dập đầu về hướng bóng lưng rời đi kia, lòng đã ổn định trở lại.
Thúc Tiển bước đi trên con đường đến đại điện, như giẫm trên mây, phù phiếm vô cùng.
Sáng sơm nay, từ cửa Nam về lại đế cung, cả người cậu ngơ ngơ ngác ngác. Nghe tiếng trống triều từ điện Tuyên Chính văng vẳng truyền đến, cậu chỉ muốn khóa cửa điện, từ đây không cần ra nữa, không cần mặt đối mặt với Tam hoàng thúc của cậu.
Song, tiếng trống thúc giục làm cậu sợ hãi kia, thủy chung không chịu ngừng.
Tại lần thứ ba được cung nhân truyền lời đón vào cung, bảo Nhiếp Chính Vương dẫn bá quan đang đợi Hoàng đế bệ hạ thăng điện, từ từ cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Việc đã đến nước này, cậu không thể trốn tránh nữa. Đây là tử cục cậu buộc phải đối mặt.
Nếu trước đây, có kẻ báo cho cậu, sẽ có chuyện như ngày hôm nay, chắc chắn cậu sẽ khịt mũi coi thường. Cậu sẽ dùng ngữ điệu kiên định nói thẳng, nếu Tam hoàng thúc muốn hoàng vị, cậu ước gì có thể ban tặng cho ngài ấy.
Mà bây giờ, cậu không làm được.
Cậu không cách nào làm được.
Cậu càng không biết, đến cùng là thế nào mà mình đã tới bước này. Cậu chính mình hạ lệnh, đi đối phó con người cậu vốn tin tưởng nhất.
Tất thảy trông thật hoang đường, không chân thực như một cơn ác mộng.
Nghĩ tới là hận, hận phụ hoàng đã chết còn không buông tha cho cậu, hận Lý Thái phi còn sống, hận Cao Chúc Lan Vinh, hận tất cả người đẩy cậu vào vực sâu vạn kiếp bất phục này. Nếu không có bọn họ, tất thảy đều như trước đây.
Là bọn họ liên hợp đẩy cậu vào tuyệt địa, rốt cuộc không thể quay đầu.
Tương lai, cậu tuyệt đối sẽ không buông tha những người này.
Dừng bước trên cung đạo, Thúc Tiển ngước cặp mắt ửng đỏ, xuyên qua lớp châu lưu rủ trước trán, nhìn ánh mặt trời thấp thoáng chỗ đỉnh đại điện nguy nga trong tầm mắt kia, lòng lạnh lùng thầm nghĩ.
Thời gian không ngừng trôi. Ánh rạng đông dần chiếu vào điện Tuyên Chính, soi sáng từng khuôn mặt thần sắc khác nhau.
Chúng thần lo nghĩ không thôi, nhưng thấy Nhiếp Chính Vương từ đầu đến giờ vẫn vững vàng đứng phía trước, bóng lưng bình tĩnh, đành dằn cảm xúc chờ đợi cùng y.
Rốt cuộc lúc trời sáng rõ, đầu tiên là Lan Vinh vội vàng nhập điện. Ông ta hơi cúi đầu, dưới chú ý của mọi người nhanh bước tới vị trí của mình, lập tức cúi mắt, không nhúc nhích. Tiếp theo là Cao Chúc. Khác với Lan Vinh, lão ngẩng đầu mà bước, trên mặt còn ẩn hiện ý cười, gật đầu chào hỏi với những người chào mình, đi ngang qua Lan Vinh còn liếc khóe mắt sang mang theo mấy phần khinh bỉ, cuối cùng yên vị của mình.
Trong điện dấy lên xôn xao ngắn ngủi. Bóng người đứng trước nhất kia tựa như không cảm thấy, từ đầu đến cuối vẫn đứng yên.
Lại lát sau, sâu trong điện có tiếng truyền báo vang dội: “Bệ hạ giá lâm — “
Đám người xôn xao đưa mắt, thấy Thiếu đế dưới nghi trượng dẫn dắt vào điện.
Thúc Thận Huy cùng văn võ bá quan sau lưng quỳ xuống chào đón. Thiếu niên leo lên đài cao, vào chỗ, mở miệng bình thân, bằng giọng trầm thấp bảo sáng nay cơ thể khó chịu, nghỉ ngơi chốc lát, mới đến.
Quần thần xôn xao hỏi thăm quân.
Lúc này đã là giờ Mão bốn khắc.
Triều hội hôm nay, ròng rã trễ nửa canh giờ, mở đầu nghị sự xong, như đám người suy đoán, trước hết, Nhiếp Chính Vương đệ trình Thiếu đế bàn lại bản tấu xin từ Khương Tổ Vọng ba ngày trước từng dẫn phát sóng to gió lớn kia.
Y nói: “Tiên đế vì công mà phong hào Trường Ninh, há bởi vì nàng là con gái của ai đó? Nàng am hiểu sâu thế cuộc Bắc cảnh, nhiều lần lập đại công, lại được thuộc cấp tôn sùng, bằng năng lực của nàng đủ để đảm đương. Thần xem ra ngoài nàng thì vị trí trọng yếu này cũng không ai có thể đảm nhiệm.”
Hiền Vương theo sát sau, mở miệng đồng ý. Bọn Phương Thanh cũng lần lượt tỏ thái độ.
Tiếp đó, những người không dám lên tiếng kia đã phát hiện, người vốn dẫn đầu phe phản đối ba hôm trước là Cao Chúc giờ này lại giữ im lặng. Lão không lên tiếng, đám theo lão dĩ nhiên cũng không dám tự tiện lên tiếng, chỉ âm thầm nhìn lão. Song hôm nay lão như câm như hến, chẳng hề phản ứng.
Trong mắt rất nhiều người, ý kiến của Cao Chúc, hẳn là suy nghĩ của Thiếu đế.
Chuyện cứ thế giải quyết dễ dàng. Trong âm thanh đồng ý cả triều, chủ trương của Nhiếp Chính Vương được thông qua.
Khương Hàm Nguyên đến nguy nhận lệnh tiếp ngôi vị của cha, nắm quyền trong cuộc chiến phương Bắc.
Chuyện lớn nhất trong triều hội hôm nay, lại không đối chọi gay gắt như trong tưởng tượng, mà dễ dàng giải quyết.
Bàn xong, Thúc Thận Huy không lên tiếng nữa. Trên mặt y không nhìn ra vui giận nào, như ẩn mình vậy. Cùng với sự im lặng của y, bầu không khí trong đại điện trở nên nhẹ nhõm đi.
Vài đại thần như thường lệ tấu ít việc vặt vãnh liên quan, trình tấu chương chờ Thiếu đế trả lời. Cứ thế, triều hội sắp kết thúc.
Nhóm người đã rất nhiều đêm không thể say giấc lo lắng hôm nay bị ép buộc, như gặp đại xá, tất cả đều thầm nhẹ thở phào, không ai lưu ý đến một nơi gần cổng điện, Giả Hưu cầm bội kiếm, chẳng biết tự lúc nào đã lặng lẽ bước vào, yên tĩnh đứng đó.
“Bệ hạ có lời, hôm nay nếu không còn việc gì cần thượng tấu nữa, bãi triều —— ” điện hầu đứng trên đài cao, kéo dài giọng tuyên bố. Tiếng vừa dứt, quần thần đang chờ bái tiễn Thiếu đế thì không ngờ Nhiếp Chính Vương lại bước ra khỏi hàng.
Đám người dừng lại, xôn xao nhìn lại, thấy y thi lễ với Thiếu đế xong, đứng dậy: “Thần còn có một chuyện, cần tấu bệ hạ.”
Đại điện lặng yên như tờ, chỉ nghe giọng Nhiếp Chính Vương âm vang: “Bệ hạ hẳn còn nhớ, đầu năm ngoái, vào đêm đại hôn của thần đã từng gặp thích khách. Bấy giờ nếu không phải mạng lớn may mắn thoát một kiếp, thần đã không còn. Hôm nay cuối cùng thần đã tìm ra kẻ chủ mưu phía sau — “
Y ngừng đoạn.
Như một viên đá kích động ra ngàn cơn sóng.
Không ai ngờ, y đột nhiên nhắc tới câu chuyện đã dần bị quên lãng trong lúc triều hội sắp kết thúc. Bầu không khí trong điện chợt thay đổi, đám người kinh ngạc xong, vẻ mặt khác nhau. Y quay người, chậm rãi lướt mắt qua từng người. Ai ai cũng đều khiếp vía. Từ từ dừng mắt trên mặt Lan Vinh. Lan Vinh biến sắc, trán dần vã mồ hôi. Bỗng, y thu tầm mắt, dời sang một người khác bên cạnh, nói: “Người ám sát thần, chính là Thượng thư bộ Binh Cao Chúc.”
Thiếu đế chợt khẽ động, người vừa rời ghế thì khựng lại ở không trung. Cậu từ từ ngồi xuống lại. Nhưng, cũng không ai để ý đến phản ứng của cậu. Người cả đại điện đều đang đưa mắt nhìn từ Lan Vinh sang Cao Chúc.
Thoạt đầu mặt Cao Chúc đổi sắc, nhưng rất nhanh đã trấn định, hô to oan uổng, xin Thiếu đế làm chủ cho mình. Một tên trung thành bình thường theo lão cũng lên tiếng: “Xưa nay Cao Thượng thư rất mực khiêm tốn, uy vọng vang xa, hôm đó điện hạ bị ám sát, muốn tìm ra hung phạm cũng là thường tình, song không có bằng chứng mà ra phán đoán này, không khỏi không thể phục chúng!”
Giữa mày Thúc Thận Huy tràn ngập lệ khí, hai tia nhìn như chớp lóe, bắn về chỗ mới lên tiếng, nghiêm nghị nói: “Ngươi là cái thá gì! Chuyện này ngươi có tư cách mở miệng à?”
Nhiều năm nay, y ấm áp khiêm nhường, xưng là chiêu hiền đãi. Chớ nói đối đãi với triều thần, cả vệ sĩ bình thường trong cung cũng chưa từng có bất kỳ thái độ kiêu căng gì.
Dáng vẻ khoảnh khắc này, ở trên cao mang uy trách cứ một đại thần, xưa nay chưa từng gặp.
Vừa dứt lời, đám người không khỏi khiếp sợ, cung điện rộng lớn trở nên lặng ngắt như tờ. Kẻ bị y quát mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám lên tiếng tiếp, cuống quít quỳ xuống, cúi đầu.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Thần oan uổng! Xin Nhiếp Chính Vương đưa ra chứng cứ! Thảng có chứng cứ rõ ràng, thần tùy ý xử trí! Nếu Nhiếp Chính Vương không thể, thì là ngài đã vu khống hãm — “
Trong điện lập tức vang lên giọng Cao Chúc biện bạch, nhưng cũng dừng bặt ngay. Lão cùng đám người, nhìn Thúc Thận Huy cất bước đi lại chỗ Giả Hưu, nhất thời mê muội, không rõ y định làm gì.
Giả Hưu không ngờ đã gần bãi triều còn phát sinh biến cố này.
Vốn hắn nhận được chỉ lệnh, là sau khi bãi triều, đợi đại thần rời đi thì hắn dẫn người lên giữ lại Nhiếp Chính Vương.
Đây là chuyện hắn ắt phải làm. Hắn cũng sẽ hoàn thành. Không biết lúc này Kỳ vương Thúc Thận Huy đi tới chỗ mình đến cùng là muốn làm gì.
Hắn đứng trong góc đại điện nhìn y chậm rãi đi tới, càng lúc càng gần, không kiềm nổi khẩn trương, tay vô thức từ từ, từng tấc từng tấc nâng lên hướng trường kiếm bên hông mình.
Đến chừng sắp chụp phải chuôi kiếm, đã thấy Nhiếp Chính Vương đứng trước mặt, cặp mắt nhìn mình chằm chằm rồi đưa tay.
Một tia chớp trong nháy mắt đó, Giả Hưu chợt tỉnh ngộ, hiểu ý đồ của y.
Mà hắn cũng đụng chuôi kiếm, lại bắt vào không khí. Hắn cảm thấy kiếm treo bên hông chợt nhẹ bẫng, cúi nhìn, phát hiện huôi kiếm đã bị người đối diện nắm chặt.
Mới đầu, từng phân từng phân, từng tấc từng tấc, kiếm bị rút từ vỏ kiếm, sau mấy hơi ngắn ngủi, đột nhiên, cùng với tiếng trường kiếm rút khỏi vỏ réo rắt, trong nháy mắt, kiếm đã đến trên tay đối phương.
Suốt quá trình Giả Hưu vốn có cơ hội ngăn cản. Song, đối diện với ánh mắt ấy, hắn lại không thể phản ứng gì. Đến khi hồi thần đã thấy Nhiếp Chính Vương xách kiếm, quay đi.
Nào có ai ngờ sẽ xuất hiện một màn này. Cả đám nhìn thanh kiếm sắc bén Thúc Thận Huy xách trong tay, mắt cũng đột nhiên ngưng tụ sát khí, cất bước đi tới Cao Chúc, đều muôn phần giật mình, không ai dám can đảm ngăn chặn mà chỉ rối rít né tránh.
Cao Chúc ban đầu chẳng sợ. Dù vừa rồi tự dưng Thúc Thận Huy nhắc lại chuyện ám sát năm ngoái lão cũng không thèm lo lắng. Lão đã rõ ràng ý đồ của Thiếu đế. Thúc Thận Huy có thể bắt lão sao?
Cho tới khoảnh khắc này, lão nhìn đôi mắt đầy sát khí của đối phương, rút kiếm đi tới mình, khiếp sợ vừa dứt, cả người rùng mình, cảm giác khủng hoảng cực độ từ sâu trong lòng đất dưới lão ập tới.
Sao lão lại hồ đồ đến bực này!
Người trước mắt, là hoàng tử của Võ Đế!
Dưới vẻ khiêm tốn bề ngoài, nếu trong thiên tính của y không có bá liệt và quyết đoán của Võ Đế, sao có thể diệt trừ Cao vương, dẫn dắt triều đình đi đến hôm nay!
Ngay một khắc này, Cao Chúc đã rõ.
Hắn ta căn bản không định đối phó chính mình sau. Mà là trước mặt bá quan, cứ thế trực tiếp giết mình!
Lão hốt hoảng. Bản năng tự vệ của võ tướng bộc phát, đưa tay sờ hông, sờ không thấy gì. Mới nhớ bên cạnh mình không có vũ khí.
Chiếu vào lệ cũ, trước khi vào điện dự triều hội, tất cả đại thần đều phải chịu Cung ti nghiêm ngặt kiểm tra, không cho phép mang theo bất kì vũ khí gì trên người.
“Ngươi muốn làm gì? Ngay trước mặt bệ hạ, ngươi định làm loạn sao?”
“Bệ hạ! Bệ hạ! Thần xin bãi triều!” Lão vừa không ngừng lùi lại, vừa la lên với Thiếu đế. Mà giờ đây trong đại điện đã hỗn loạn, người đứng gần lão chỉ lo tản đi, bao gồm cả kẻ vừa mở miệng biện bạch giúp lão. Mấy thị vệ trước điện kịp phản ứng, cuống quýt chạy tới phía Thiếu đế bao vây vào giữa.
Thúc Thận Huy như không nhìn thấy gì, vẫn sải bước về phía Cao Chúc, nghiêm nghị nói: “Bổn Vương chính là Nhiếp Chính mà tiên đế trước khi lâm chung thân chỉ, nghịch tặc như ngươi lại dám mưu sát bổn Vương! Chưa hết, ngươi còn lừa gạt Thiếu chủ, ngoài mặt rời khỏi triều đình, thật ra âm thầm kết đảng, dụng ý khó dò. Không thể nhịn nhất là, hiện giờ đã khai chiến, đây là cuộc quốc chiến từ triều Thánh Võ Hoàng đế đã bắt đầu chuẩn bị, mà ngươi vẫn dẫn đầu làm loạn, mê hoặc nhân tâm, ngươi có mưu mô gì? Thứ đại gian đại ác như ngươi, giữ lại làm gì!”
Lúc này Giả Hưu đã dẫn thủ hạ nấp ngoài điện ban nãy, vọt tới.
Thúc Thận Huy bỗng dừng bước, quay lại quát: “Ai dám cản ta!”
Khuôn mặt y đầy uy nghiêm, ánh mắt khiếp người, tiếng quát chói tai như sấm vang, dư âm lượn quanh bốn góc đại điện.
Giả Hưu và đám binh sĩ Cấm quân vừa đến bị y ngăn lại, khựng bước, không ai dám can đảm đi lên, trơ mắt nhìn y rút kiếm, đến trước mặt Cao Chúc.
Cao Chúc tê cả da đầu, bị ép chật vật lăn ra đất, nhờ một thân công phu võ tướng mới khó khăn lắm tránh thoát. Ngay sau đó, lão nhảy bổ nhào tới chỗ đài cao của Thiếu đế, đoạt lấy bộ đao trên người điện vệ.
Song chỉ sau một khắc, lão đã bị ngăn cản.
Mũi kiếm như rắn xông tới, chĩa ngay trước cuống họng lão.
Máu toàn thân Cao Chúc đông lại. Lão giương mắt, đối mặt với cặp mắt lạnh như băn đối diện.
Khoảnh khắc này, khi mặt đối mặt cực gần với hoàng tử của Võ Đế, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ tơ máu du hành rõ ràng nơi đáy mắt đối phương, lão mới hoàn toàn hiểu rõ.
Người trước mặt này, hôm nay y muốn bắt mình khai đao trước chúng, từ đây chấn nhiếp triều đình, khiến không kẻ nào dám can đảm đối nghịch với hắn ta.
Nhưng, lão hiểu ra quá chậm.
Một mùi chết chóc lạnh lẽo, từ cuống họng bị mũi kiếm chĩa tới, nhanh chóng lan khắp người.
“Dừng tay!”
Ngay lúc cả người lão rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn, cơ hội sống lại quay về!
Bên tai lão nghe một tiếng la sắc bén. Khóe mắt lão quét sang nhìn thấy Lý Thái phi được Lan Thái hậu đỡ lấy, xông vào điện Tuyên Chính, trợn mắt, cao giọng hô to: “Bổn cung có di chỉ của tiên đế! Kỳ vương Thúc Thận Huy, mượn lợi ích nhiếp chính, lừa gạt ấu chủ, có ý đồ soán vị, cô phụ nhờ vả khi tiên đế lâm chung, ban chết! Người đâu! Giết hắn — “
Tiếng la của Lý Thái phi còn vang vọng trong tai, Cao Chúc lại dấy lên hy vọng sống sót, song ngay lúc ấy, y ngó thấy một luồng sáng trắng quét qua trước mặt.
Ngoại trừ cái cổ mát lạnh, dường như không còn cảm giác gì, lão cảm thấy tựa như đầu mình không khống chế nổi mà lung lay, hai con mắt phát hiện thế giới đột nhiên điên đảo, mặt đất úp nhào vào mình.
Tia ý thức còn sót lại trong đầu lão khiến lão cảm tháy cuối cùng mình đã nặng nề ngã ra đất, tiếp đó, trước mắt nhanh chóng lấp kín bởi một lớp sương đỏ dày đặc.
Đầu người rơi xuống đất.
Thúc Thận Huy thu kiếm.
Y một kiếm đã chém rơi đầu Thượng Thư bộ Binh Cao Chúc.
Máu từ trong cổ thân người vẫn đứng thẳng phun ra tung tóe. Cơ thể Cao Chúc chao đảo mấy cái rồi cuối cùng ngã xuống. Chiếc đầu bị chém rơi xuống mặt sàn đại điện trơn bóng, lăn ra ngoài nhanh như chớp, kéo một vết máu thật dài, cuối cùng dừng dưới chân một viên quan.
Người cả điện biến sắc, viên quan không may kia mặt vàng như màu đất, muôn phần hoảng sợ, người gần đấy lập tức lùi lại, va vấp vào nhau, chen chúc thành một đống ngã ngồi đập mông xuống đất.
Lan Thái hậu hét lên một tiếng, người không đứng vững, ngã xuống đất ngất đi. Lý Thái phi hoàn hồn trong kinh hoảng, quay sang Thiếu đế r.ên rỉ: “Bệ hạ! Ngài thấy rồi đấy! Có di chỉ tiên đế ở đây, còn không gọi người giết hắn —— “
Thúc Thận Huy chậm rãi quay lại, “Bà là chủ nhân cung Đôn Ý, về hậu cung của bà bảo dưỡng đi.”
Lý Thái phi nhấc cánh tay chỉ hắn, tay phát run không ngừng, bỗng thoắt cái ngã ra đất.
Cơ thể mập mạp của bà ngã xuống, khóe miệng từ từ trào bọt mép. Bà dùng ánh mắt oán độc ngó lom lom bóng người xách kiếm, cố giãy giụa, miệng há ra khép lại. Song ngoài âm thanh ư ử hàm hồ thì không thể phát ra tiếng gì khác.
Trên bầu trời bên ngoài điện, ánh bình minh như lửa như máu thiêu đốt. Mặt trời đỏ dâng lên, tia nắng bắn vào từ ngoài cổng điện.
Mặt y lấm tấm mấy vết máu, ánh mắt sắc bén, tràn đầy khí thế như kiếm sắc đã tuốt khỏi vỏ.
Bá quan trong điện không ai dám can đảm nhìn y, quỳ đầy một chỗ. Điện Tuyên Chính không còn chút âm thanh gì, chỉ nghe tiếng ai ui không cam lòng của Lý Thái phi lạnh sống lưng.
“Bốp”, Thúc Thận Huy ném kiếm trong tay, lấy một tấm khăn trắng ra lau vết máu dính trên mặt, lập tức chuyển sang Thiếu đế ngồi yên như pho tượng đá, quỳ nói: “Thần đã làm kinh sợ đến bệ hạ, xin cho thần thỉnh tội.”
Y cung kính làm lễ bái xong, lập tức đứng dậy, quay sang sau lưng, nói: “Hôm nay đã xong chuyện. Bãi triều.”
Giọng y bình tĩnh. Vừa dứt lời, không ai cản lại.
Hậu cung cũng có người mời Lý Thái phi Lan Thái hậu ra ngoài. Hiền Vương, Phương Thanh, cả Lan Vinh, tất cả, không tiếng động, lần lượt lui ra.
Giả Hưu ra cuối cùng.
Hắn thấy Thiếu đế không hề phản ứng, chần chừ một lúc bèn nhặt thanh kiếm trên mặt đất đã nhiễm máu đen, ra lệnh cho thủ hạ khiêng thi thể lùi xuống.
Trong tòa đại điện, cuối cùng chỉ còn lại Thúc Thận Huy và Thúc Tiển, còn có một điện đường ngập tràn ánh sáng mặt trời.
Dưới ánh nắng sáng rực, tất thảy không chỗ che thân.
Vô số hạt bụi nhỏ từ thế giới này, run run lơ lửng trong cột sáng đại điện.
Cách cột sáng ngập đầy bụi nhỏ, Thúc Thận Huy nghiêm túc nhìn bóng người ngồi đối diện, nói: “Bệ hạ, sáng nay ở chỗ chúng thần, bệ hạ có biết, thần sợ nhất, là gì không?”
Mặt Thúc Tiển có phần méo mó. Cậu ngây ngốc từ từ ngước cổ, nhìn người đàn ông cách lớp ánh sáng đứng trước mặt mình.
“Thần sợ nhất, là bệ hạ lựa chọn trốn tránh, không dám tới đây gặp thần.”
“May mà cuối cùng bệ hạ vẫn tới, làm chuyện bệ hạ cần làm, không làm thần thất vọng.”
“Thần, từ đây có thể chân chính yên tâm.” Y nhả từng chữ.
Hiển nhiên, tin bị lộ, kế hoạch thất bại.
Song khủng hoảng ngắn ngủi qua đi, Cao Chúc nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lão chưa từng dám khinh thường đối phương. Đương đợi lúc triều hội hôm nay, lão đã lập mưu đồ, cũng không dám chắc có thể giết người được tại chỗ.
Nhỡ chuyện không thành, đối phương chắc chắn sẽ phản công, mà Trần Luân, chính là đao trong tay.
Cao Chúc cũng đã ứng phó từ sớm. Đêm qua đã phái người theo dõi sít sao Trần Luân và thủ hạ, đề phòng bất kì hành động điều binh gì.
Hiện đã đến mức này, không thể tránh đao binh gặp nhau, phải xem đao trong tay ai cuối cùng cứng rắn hơn. Sau thất bại sáng nay, lão căng thẳng đầu tiên, chỉ cần chỗ Trần Luân có bất kỳ dị động nào thì lão ta sẽ không chút do dự, lập tức dùng danh nghĩa ngăn cản mưu đồ làm loạn mà can thiệp.
Ai ngờ phía Trần Luân vẫn im ắng, không hề có động tĩnh gì.
Không chỉ thế, Thúc Thận Huy cũng không thấy. Nhưng theo mật thám nép mình gần Vương phủ đêm qua báo cáo, sáng nay y đúng là đã xuất phát đi Hoàng cung như thường lệ. Như vậy sau khi rời Vương phủ, y đi đâu, âm thầm mưu đồ hành động gì?
Đương lúc Cao Chúc lòng như lửa đốt, đột nhiên nhận tin, người kia đã sớm vào cung, không chỉ như thế, giờ đang ở trong điện Tuyên Chính, chủ trì triều hội như bình thường.
Cao Chúc nằm mơ cũng không ngờ đến kết quả này.
Như một cú đấm mạnh vào bông. Lão trở tay không kịp, rối loạn hoàn toàn, càng đoán không ra đối thủ của mình đến cùng sẽ làm gì.
Thúc Thận Huy sẽ cứ thể bỏ qua như không có chuyện gì sao? Không thể. Đã vậy, sao Cao Chúc dám tùy tiện vào triều.
Không chỉ lão ta, đến tận giờ, Thiếu đế cũng không lộ diện.
Sáng nay sau khi ngài ấy phóng tới cửa Nam, đứng đó hồi lâu, cuối cùng như hồn bay phách lạc quay về tẩm cung, đóng cửa không ra.
Nhìn dáng vẻ ấy, hôm nay là ngài không có ý định đi điện Tuyên Chính.
Dầu gì cũng là một đứa nhóc, xảy ra chuyện không dám đối mặt, rất bình thường. Cao Chúc giờ cũng chẳng thèm màng thiếu niên Hoàng đế nghĩ gì làm gì, chuyện gấp của lão chính là làm sao đối phó thế cuộc rối loạn như lửa cháy đến nơi này.
Sau tiếng trống canh năm, lúc bá quan tụ tập ở điện Tuyên Chính chờ thăng điện, Cao Chúc còn đang ở chỗ Lý Thái phi khẩn cấp bàn đối sách. Ban đầu lão tìm Lan Vinh song không thấy, chỉ truyền một câu, nói Thiếu đế chấn kinh quá độ, cần ở bên hộ giá gì đó, nói Cao Chúc không cần cố kỵ, dù đối sách gì thì ông ta đều đồng ý cả.
Cao Chúc chửi đổng tại chỗ, biết Lan Vinh gặp chuyện không ổn, cho phép mình đánh cược một lần, giờ đã trốn ra sau lưng Thiếu đế tránh đầu sóng ngọn gió, quẳng mọi việc lại cho mình.
Lão ta có thể, còn mình thì không còn đường lui.
Vẻ mặt lão âm trầm vô cùng. Lý Thái phi thì tức hổn hển, kinh hoàng ra mặt, nghiêm nghị mắng chửi lão vô dụng, thành sự không có, bại sự có dư. “Là chủ trương của ngươi! Mai phục trên đường y vào cung một trận giết tốt! Giờ thành thế này! Ngươi muốn hại chết lão thân và bệ hạ sao?”
Một tia sát khí thầm lướt nơi đáy mắt Cao Chúc, tay lão nắm chặt thành quyền, bóp nghe khớp xương kêu răng rắc: “Chuyện đã tới giờ, chỉ có một cách. Là di chỉ của Tiên đế!”
Trên triều hội, tuyên cáo di chỉ của Tiên đế, sau đó giết người tại chỗ.
Mặc kệ Thúc Thận Huy định làm gì, cách này đối với y là đao kiếm tuốt khỏi vỏ, chỉ còn đao bén gặp nhau.
Trên thực tế, di chỉ kia cũng là chỗ dựa lớn nhất mà bọn chúng tới giờ vẫn không e sợ dựa ỷ lại vào. Ấy là một thanh kiếm bén quyền uy vô thượng, thậm chí còn có thể bao trùm lên pháp bảo đương kim Hoàng đế trên cao. Có bảo bối này, bọn chúng được bảo đảm địa vị, còn có thể tùy thời nắm quyền chủ động.
Lý Thái phi cắn răng: “Chiếu chuẩn!”
Bố trí nhân thủ thì không vấn đề. Biến số lớn nhất giờ đây, là ở chỗ Thiếu đế.
Bà nhớ tới phản ứng sáng nay của Thiếu đế, hối tiếc không thôi: “Trách ta đã chủ quan, coi trọng hắn, đã giao di chỉ tiên đế cho hắn, hiện giờ đã ở chỗ hắn! Ngươi theo lão thân sang đó!”
Cao Chúc ngầm oán bà già hồ đồ, thoáng ra quyết định trong lòng. Nếu Thiếu đế không phối hợp, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác. Lão thấy Lý Thái phi nói xong thở phì phò, được cung nhân dìu đỡ vội vàng đứng dậy đi đến đế cung, thì cũng bận bịu theo sát sau, nào ngờ vừa tới cổng điện thì khựng bước.
Thiếu đế đã tự mình tới chẳng biết tự khi nào, đang đứng trước bậc thềm, sau lưng là Giả Hưu. Bội kiếm bên hông, thần sắc lẫm liệt.
Lúc ấy ở hướng trước điện Tuyên Chính lại vang lên một tiếng trống thúc giục. Sau lưng Thiếu đế sắc trời đã hơi sáng, phản chiếu sắc mặt cậu có vài phần tái nhợt song lại lộ vẻ lạnh lùng giết chóc. Từ ánh mắt cậu quét tới, Cao Chúc cảm giác được mấy phần uy thế của thiên tử, không thể phát rét, quỳ xuống bái kiến.
Lý Thái phi nói: “Bệ hạ tới thật đúng lúc! Chuyện đã đến bước này, không còn đường lui nữa. Lập tức đưa di chỉ tiên đế ra cứ thế mà y làm!”
Cao Chúc cảm thấy Thiếu đế dời mắt từ Lý Thái phi sang mình, lại run lên, nhổm dậy giải thích: “Bệ hạ! Giờ đã là lúc cá chết lưới rách, hắn không thể xem như không có việc gì. Cho dù trước đây hắn còn mấy phần giả vờ thuận theo bệ hạ, sau này chắc chắn hắn cũng sẽ nổi dậy. Bệ hạ thực sự đã đến lúc nguy khốn, không thể do dự nữa!”
Nói xong, lão thấy thiếu niên chằm chằm nhìn mình, bèn cúi đầu phủ phục trên đất. Lát sau, đang bất an thì nghe một giọng nhỏ yếu vang trên đỉnh đầu: “Theo trẫm vào triều! Triều hội hôm nay phải quản người của ngươi cho kỹ, dù Nhiếp Chính Vương nói gì, hãy cứ theo ý ngài ấy mà làm, đừng tranh cãi nữa.”
Cao Chúc vô thức bật dậy: “Bệ hạ! Hắn muốn đề cử con gái họ Khương — “
“Trẫm bảo ngươi vào triều, quản tốt người của mình, ngươi không nghe thấy sao?” Thiếu đế bỗng lên tiếng, nghiêm nghị ngắt lời lão.
Cao Chúc giật mình.
“Không đề cử thím ấy, lẽ nào đề cử ngươi sao?” Cậu hừ lạnh, “Thím ấy có phải người lĩnh chiến thích hợp nhất hay là không, trẫm còn rõ ràng hơn cả ngươi! Nếu chưa phát binh thì không tính, giờ chiến sự đã đến bước này, hao tổn sức cả nước, tiền tài, toàn bộ nhân lực, cứ vậy mà dừng sao? Đám người các ngươi đến giờ này vẫn còn kêu gọi lui binh nghị hòa, trẫm không thể không nghi ngờ, rằng không phải thật sự ngốc đến mức ếch ngồi đáy giếng mà là có lòng muốn Đại Ngụy ta diệt vong!”
Cao Chúc chưa từng thấy thiếu niên lộ thái độ hùng hổ dọa người như thế, không khỏi chột dạ, cuống quýt dập đầu: “Bệ hạ minh giám! Tấm lòng trung thần của thần, nhật nguyệt chứng giám! Có điều đã từng nhận di mệnh của tiên đế, lo ngài ấy dùng cuộc chiến ôm công, gây bất lợi đến bệ hạ, là lưỡng hại tương hành, thủ kỳ khinh nhi* thôi!”
(*) giữa hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn.
Nói xong, lão lại gục đầu không dám ngẩng lên. Lát sau, ngoài tiếng lo lắng khuyên nhủ của Lý Thái phi, không còn nghe tiếng Thiếu đế. Lão lại ngước mắt, thấy thiếu niên trước mặt hơi ngẩng lên nhìn trên đỉnh đầu, như đang tập trung nhìn thứ gì, bèn lặng lẽ nhìn theo, phát hiện đó là một bức si vẫn lưu ly cao lớn vững chải trên nóc điện.
Từ góc độ này nhìn, con Si Vẫn như đội thẳng tận mây trời, bễ nghễ phàm trần.
Trong phút chốc lão không rõ lắm, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, đành cúi đầu, lòng không chắc đến cùng ý của thiếu niên này muốn gì, thấy Giả Hưu lom lom nhìn mình, nôn nóng trong lòng chưa biết phải làm sao thì đột nhiên nghe được: “Bảo người của ngươi phối hợp Lan Vinh khống chế Thiên Môn Ti, ngăn Trần Luân ở ngoài cung.”
“Sáng nay hết triều hội, trẫm tự sẽ giữ lại Nhiếp Chính Vương.” Thiếu niên hờ hững nói xong, quay đi, Giả Hưu theo sát đằng sau.
Cao Chúc hồi thần lại, tim đập loạn trong ngực, vui mừng điên cuồng.
Lão đã hiểu! Vị thiếu niên Hoàng đế này, rốt cuộc đã hạ quyết tâm!
Chiến sự phương Bắc hôm nay còn chưa thấy thành quả, với tâm kế của Thúc Thận Huy, sáng nay trên triều hội, trước mặt quần thần, hắn ta sẽ không thể nào trở mặt làm loạn với Thiếu đế. Trừ phi hắn không để ý đến miệng lưỡi thiên hạ, ngang nhiên tạo phản —— nếu vậy, hắn ta cũng không cần tốn tâm sức chuẩn bị trận đại chiến phương Bắc. Huống hồ trong điện còn có Giả Hưu dẫn theo điện vệ coi ngó. Triều hội sáng nay, hắn ta sẽ không vượt sóng lớn, dù có phản kích cũng phải đợi đến sau khi triều hội kết thúc.
Hắn ta đúng là vội vã muốn đẩy con gái họ Khương lên ngôi thống soái, mới kiên trì giữ nguyên kế hoạch vào triều.
Đối với bọn hắn mà nói, luôn khống chế Trần Luân, là mấu chốt cả câu chuyện. Song lão không ngờ, Thiếu đế nhanh hơn lão một bước. Hôm nay triều hội xong, bá quan rời đi, lẽ nào Thiếu đế muốn tru sát hắn ta tại chỗ?
Cao Chúc nhanh chóng phủ định suy đoán này. Nếu lão ta là Thiếu đế, chỉ cần đoạt quyền rồi cầm tù, giữ lại tính mệnh, dùng hắn ta tiếp tục ổn định đại quân Nhạn Môn. Đợi sau khi chiến sự kết thúc, thu hồi quân quyền, tới chừng đó, sống hay chết cũng chỉ là một câu.
“Thần tuân chỉ!” Cao Chúc dập đầu về hướng bóng lưng rời đi kia, lòng đã ổn định trở lại.
Thúc Tiển bước đi trên con đường đến đại điện, như giẫm trên mây, phù phiếm vô cùng.
Sáng sơm nay, từ cửa Nam về lại đế cung, cả người cậu ngơ ngơ ngác ngác. Nghe tiếng trống triều từ điện Tuyên Chính văng vẳng truyền đến, cậu chỉ muốn khóa cửa điện, từ đây không cần ra nữa, không cần mặt đối mặt với Tam hoàng thúc của cậu.
Song, tiếng trống thúc giục làm cậu sợ hãi kia, thủy chung không chịu ngừng.
Tại lần thứ ba được cung nhân truyền lời đón vào cung, bảo Nhiếp Chính Vương dẫn bá quan đang đợi Hoàng đế bệ hạ thăng điện, từ từ cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Việc đã đến nước này, cậu không thể trốn tránh nữa. Đây là tử cục cậu buộc phải đối mặt.
Nếu trước đây, có kẻ báo cho cậu, sẽ có chuyện như ngày hôm nay, chắc chắn cậu sẽ khịt mũi coi thường. Cậu sẽ dùng ngữ điệu kiên định nói thẳng, nếu Tam hoàng thúc muốn hoàng vị, cậu ước gì có thể ban tặng cho ngài ấy.
Mà bây giờ, cậu không làm được.
Cậu không cách nào làm được.
Cậu càng không biết, đến cùng là thế nào mà mình đã tới bước này. Cậu chính mình hạ lệnh, đi đối phó con người cậu vốn tin tưởng nhất.
Tất thảy trông thật hoang đường, không chân thực như một cơn ác mộng.
Nghĩ tới là hận, hận phụ hoàng đã chết còn không buông tha cho cậu, hận Lý Thái phi còn sống, hận Cao Chúc Lan Vinh, hận tất cả người đẩy cậu vào vực sâu vạn kiếp bất phục này. Nếu không có bọn họ, tất thảy đều như trước đây.
Là bọn họ liên hợp đẩy cậu vào tuyệt địa, rốt cuộc không thể quay đầu.
Tương lai, cậu tuyệt đối sẽ không buông tha những người này.
Dừng bước trên cung đạo, Thúc Tiển ngước cặp mắt ửng đỏ, xuyên qua lớp châu lưu rủ trước trán, nhìn ánh mặt trời thấp thoáng chỗ đỉnh đại điện nguy nga trong tầm mắt kia, lòng lạnh lùng thầm nghĩ.
Thời gian không ngừng trôi. Ánh rạng đông dần chiếu vào điện Tuyên Chính, soi sáng từng khuôn mặt thần sắc khác nhau.
Chúng thần lo nghĩ không thôi, nhưng thấy Nhiếp Chính Vương từ đầu đến giờ vẫn vững vàng đứng phía trước, bóng lưng bình tĩnh, đành dằn cảm xúc chờ đợi cùng y.
Rốt cuộc lúc trời sáng rõ, đầu tiên là Lan Vinh vội vàng nhập điện. Ông ta hơi cúi đầu, dưới chú ý của mọi người nhanh bước tới vị trí của mình, lập tức cúi mắt, không nhúc nhích. Tiếp theo là Cao Chúc. Khác với Lan Vinh, lão ngẩng đầu mà bước, trên mặt còn ẩn hiện ý cười, gật đầu chào hỏi với những người chào mình, đi ngang qua Lan Vinh còn liếc khóe mắt sang mang theo mấy phần khinh bỉ, cuối cùng yên vị của mình.
Trong điện dấy lên xôn xao ngắn ngủi. Bóng người đứng trước nhất kia tựa như không cảm thấy, từ đầu đến cuối vẫn đứng yên.
Lại lát sau, sâu trong điện có tiếng truyền báo vang dội: “Bệ hạ giá lâm — “
Đám người xôn xao đưa mắt, thấy Thiếu đế dưới nghi trượng dẫn dắt vào điện.
Thúc Thận Huy cùng văn võ bá quan sau lưng quỳ xuống chào đón. Thiếu niên leo lên đài cao, vào chỗ, mở miệng bình thân, bằng giọng trầm thấp bảo sáng nay cơ thể khó chịu, nghỉ ngơi chốc lát, mới đến.
Quần thần xôn xao hỏi thăm quân.
Lúc này đã là giờ Mão bốn khắc.
Triều hội hôm nay, ròng rã trễ nửa canh giờ, mở đầu nghị sự xong, như đám người suy đoán, trước hết, Nhiếp Chính Vương đệ trình Thiếu đế bàn lại bản tấu xin từ Khương Tổ Vọng ba ngày trước từng dẫn phát sóng to gió lớn kia.
Y nói: “Tiên đế vì công mà phong hào Trường Ninh, há bởi vì nàng là con gái của ai đó? Nàng am hiểu sâu thế cuộc Bắc cảnh, nhiều lần lập đại công, lại được thuộc cấp tôn sùng, bằng năng lực của nàng đủ để đảm đương. Thần xem ra ngoài nàng thì vị trí trọng yếu này cũng không ai có thể đảm nhiệm.”
Hiền Vương theo sát sau, mở miệng đồng ý. Bọn Phương Thanh cũng lần lượt tỏ thái độ.
Tiếp đó, những người không dám lên tiếng kia đã phát hiện, người vốn dẫn đầu phe phản đối ba hôm trước là Cao Chúc giờ này lại giữ im lặng. Lão không lên tiếng, đám theo lão dĩ nhiên cũng không dám tự tiện lên tiếng, chỉ âm thầm nhìn lão. Song hôm nay lão như câm như hến, chẳng hề phản ứng.
Trong mắt rất nhiều người, ý kiến của Cao Chúc, hẳn là suy nghĩ của Thiếu đế.
Chuyện cứ thế giải quyết dễ dàng. Trong âm thanh đồng ý cả triều, chủ trương của Nhiếp Chính Vương được thông qua.
Khương Hàm Nguyên đến nguy nhận lệnh tiếp ngôi vị của cha, nắm quyền trong cuộc chiến phương Bắc.
Chuyện lớn nhất trong triều hội hôm nay, lại không đối chọi gay gắt như trong tưởng tượng, mà dễ dàng giải quyết.
Bàn xong, Thúc Thận Huy không lên tiếng nữa. Trên mặt y không nhìn ra vui giận nào, như ẩn mình vậy. Cùng với sự im lặng của y, bầu không khí trong đại điện trở nên nhẹ nhõm đi.
Vài đại thần như thường lệ tấu ít việc vặt vãnh liên quan, trình tấu chương chờ Thiếu đế trả lời. Cứ thế, triều hội sắp kết thúc.
Nhóm người đã rất nhiều đêm không thể say giấc lo lắng hôm nay bị ép buộc, như gặp đại xá, tất cả đều thầm nhẹ thở phào, không ai lưu ý đến một nơi gần cổng điện, Giả Hưu cầm bội kiếm, chẳng biết tự lúc nào đã lặng lẽ bước vào, yên tĩnh đứng đó.
“Bệ hạ có lời, hôm nay nếu không còn việc gì cần thượng tấu nữa, bãi triều —— ” điện hầu đứng trên đài cao, kéo dài giọng tuyên bố. Tiếng vừa dứt, quần thần đang chờ bái tiễn Thiếu đế thì không ngờ Nhiếp Chính Vương lại bước ra khỏi hàng.
Đám người dừng lại, xôn xao nhìn lại, thấy y thi lễ với Thiếu đế xong, đứng dậy: “Thần còn có một chuyện, cần tấu bệ hạ.”
Đại điện lặng yên như tờ, chỉ nghe giọng Nhiếp Chính Vương âm vang: “Bệ hạ hẳn còn nhớ, đầu năm ngoái, vào đêm đại hôn của thần đã từng gặp thích khách. Bấy giờ nếu không phải mạng lớn may mắn thoát một kiếp, thần đã không còn. Hôm nay cuối cùng thần đã tìm ra kẻ chủ mưu phía sau — “
Y ngừng đoạn.
Như một viên đá kích động ra ngàn cơn sóng.
Không ai ngờ, y đột nhiên nhắc tới câu chuyện đã dần bị quên lãng trong lúc triều hội sắp kết thúc. Bầu không khí trong điện chợt thay đổi, đám người kinh ngạc xong, vẻ mặt khác nhau. Y quay người, chậm rãi lướt mắt qua từng người. Ai ai cũng đều khiếp vía. Từ từ dừng mắt trên mặt Lan Vinh. Lan Vinh biến sắc, trán dần vã mồ hôi. Bỗng, y thu tầm mắt, dời sang một người khác bên cạnh, nói: “Người ám sát thần, chính là Thượng thư bộ Binh Cao Chúc.”
Thiếu đế chợt khẽ động, người vừa rời ghế thì khựng lại ở không trung. Cậu từ từ ngồi xuống lại. Nhưng, cũng không ai để ý đến phản ứng của cậu. Người cả đại điện đều đang đưa mắt nhìn từ Lan Vinh sang Cao Chúc.
Thoạt đầu mặt Cao Chúc đổi sắc, nhưng rất nhanh đã trấn định, hô to oan uổng, xin Thiếu đế làm chủ cho mình. Một tên trung thành bình thường theo lão cũng lên tiếng: “Xưa nay Cao Thượng thư rất mực khiêm tốn, uy vọng vang xa, hôm đó điện hạ bị ám sát, muốn tìm ra hung phạm cũng là thường tình, song không có bằng chứng mà ra phán đoán này, không khỏi không thể phục chúng!”
Giữa mày Thúc Thận Huy tràn ngập lệ khí, hai tia nhìn như chớp lóe, bắn về chỗ mới lên tiếng, nghiêm nghị nói: “Ngươi là cái thá gì! Chuyện này ngươi có tư cách mở miệng à?”
Nhiều năm nay, y ấm áp khiêm nhường, xưng là chiêu hiền đãi. Chớ nói đối đãi với triều thần, cả vệ sĩ bình thường trong cung cũng chưa từng có bất kỳ thái độ kiêu căng gì.
Dáng vẻ khoảnh khắc này, ở trên cao mang uy trách cứ một đại thần, xưa nay chưa từng gặp.
Vừa dứt lời, đám người không khỏi khiếp sợ, cung điện rộng lớn trở nên lặng ngắt như tờ. Kẻ bị y quát mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám lên tiếng tiếp, cuống quít quỳ xuống, cúi đầu.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Thần oan uổng! Xin Nhiếp Chính Vương đưa ra chứng cứ! Thảng có chứng cứ rõ ràng, thần tùy ý xử trí! Nếu Nhiếp Chính Vương không thể, thì là ngài đã vu khống hãm — “
Trong điện lập tức vang lên giọng Cao Chúc biện bạch, nhưng cũng dừng bặt ngay. Lão cùng đám người, nhìn Thúc Thận Huy cất bước đi lại chỗ Giả Hưu, nhất thời mê muội, không rõ y định làm gì.
Giả Hưu không ngờ đã gần bãi triều còn phát sinh biến cố này.
Vốn hắn nhận được chỉ lệnh, là sau khi bãi triều, đợi đại thần rời đi thì hắn dẫn người lên giữ lại Nhiếp Chính Vương.
Đây là chuyện hắn ắt phải làm. Hắn cũng sẽ hoàn thành. Không biết lúc này Kỳ vương Thúc Thận Huy đi tới chỗ mình đến cùng là muốn làm gì.
Hắn đứng trong góc đại điện nhìn y chậm rãi đi tới, càng lúc càng gần, không kiềm nổi khẩn trương, tay vô thức từ từ, từng tấc từng tấc nâng lên hướng trường kiếm bên hông mình.
Đến chừng sắp chụp phải chuôi kiếm, đã thấy Nhiếp Chính Vương đứng trước mặt, cặp mắt nhìn mình chằm chằm rồi đưa tay.
Một tia chớp trong nháy mắt đó, Giả Hưu chợt tỉnh ngộ, hiểu ý đồ của y.
Mà hắn cũng đụng chuôi kiếm, lại bắt vào không khí. Hắn cảm thấy kiếm treo bên hông chợt nhẹ bẫng, cúi nhìn, phát hiện huôi kiếm đã bị người đối diện nắm chặt.
Mới đầu, từng phân từng phân, từng tấc từng tấc, kiếm bị rút từ vỏ kiếm, sau mấy hơi ngắn ngủi, đột nhiên, cùng với tiếng trường kiếm rút khỏi vỏ réo rắt, trong nháy mắt, kiếm đã đến trên tay đối phương.
Suốt quá trình Giả Hưu vốn có cơ hội ngăn cản. Song, đối diện với ánh mắt ấy, hắn lại không thể phản ứng gì. Đến khi hồi thần đã thấy Nhiếp Chính Vương xách kiếm, quay đi.
Nào có ai ngờ sẽ xuất hiện một màn này. Cả đám nhìn thanh kiếm sắc bén Thúc Thận Huy xách trong tay, mắt cũng đột nhiên ngưng tụ sát khí, cất bước đi tới Cao Chúc, đều muôn phần giật mình, không ai dám can đảm ngăn chặn mà chỉ rối rít né tránh.
Cao Chúc ban đầu chẳng sợ. Dù vừa rồi tự dưng Thúc Thận Huy nhắc lại chuyện ám sát năm ngoái lão cũng không thèm lo lắng. Lão đã rõ ràng ý đồ của Thiếu đế. Thúc Thận Huy có thể bắt lão sao?
Cho tới khoảnh khắc này, lão nhìn đôi mắt đầy sát khí của đối phương, rút kiếm đi tới mình, khiếp sợ vừa dứt, cả người rùng mình, cảm giác khủng hoảng cực độ từ sâu trong lòng đất dưới lão ập tới.
Sao lão lại hồ đồ đến bực này!
Người trước mắt, là hoàng tử của Võ Đế!
Dưới vẻ khiêm tốn bề ngoài, nếu trong thiên tính của y không có bá liệt và quyết đoán của Võ Đế, sao có thể diệt trừ Cao vương, dẫn dắt triều đình đi đến hôm nay!
Ngay một khắc này, Cao Chúc đã rõ.
Hắn ta căn bản không định đối phó chính mình sau. Mà là trước mặt bá quan, cứ thế trực tiếp giết mình!
Lão hốt hoảng. Bản năng tự vệ của võ tướng bộc phát, đưa tay sờ hông, sờ không thấy gì. Mới nhớ bên cạnh mình không có vũ khí.
Chiếu vào lệ cũ, trước khi vào điện dự triều hội, tất cả đại thần đều phải chịu Cung ti nghiêm ngặt kiểm tra, không cho phép mang theo bất kì vũ khí gì trên người.
“Ngươi muốn làm gì? Ngay trước mặt bệ hạ, ngươi định làm loạn sao?”
“Bệ hạ! Bệ hạ! Thần xin bãi triều!” Lão vừa không ngừng lùi lại, vừa la lên với Thiếu đế. Mà giờ đây trong đại điện đã hỗn loạn, người đứng gần lão chỉ lo tản đi, bao gồm cả kẻ vừa mở miệng biện bạch giúp lão. Mấy thị vệ trước điện kịp phản ứng, cuống quýt chạy tới phía Thiếu đế bao vây vào giữa.
Thúc Thận Huy như không nhìn thấy gì, vẫn sải bước về phía Cao Chúc, nghiêm nghị nói: “Bổn Vương chính là Nhiếp Chính mà tiên đế trước khi lâm chung thân chỉ, nghịch tặc như ngươi lại dám mưu sát bổn Vương! Chưa hết, ngươi còn lừa gạt Thiếu chủ, ngoài mặt rời khỏi triều đình, thật ra âm thầm kết đảng, dụng ý khó dò. Không thể nhịn nhất là, hiện giờ đã khai chiến, đây là cuộc quốc chiến từ triều Thánh Võ Hoàng đế đã bắt đầu chuẩn bị, mà ngươi vẫn dẫn đầu làm loạn, mê hoặc nhân tâm, ngươi có mưu mô gì? Thứ đại gian đại ác như ngươi, giữ lại làm gì!”
Lúc này Giả Hưu đã dẫn thủ hạ nấp ngoài điện ban nãy, vọt tới.
Thúc Thận Huy bỗng dừng bước, quay lại quát: “Ai dám cản ta!”
Khuôn mặt y đầy uy nghiêm, ánh mắt khiếp người, tiếng quát chói tai như sấm vang, dư âm lượn quanh bốn góc đại điện.
Giả Hưu và đám binh sĩ Cấm quân vừa đến bị y ngăn lại, khựng bước, không ai dám can đảm đi lên, trơ mắt nhìn y rút kiếm, đến trước mặt Cao Chúc.
Cao Chúc tê cả da đầu, bị ép chật vật lăn ra đất, nhờ một thân công phu võ tướng mới khó khăn lắm tránh thoát. Ngay sau đó, lão nhảy bổ nhào tới chỗ đài cao của Thiếu đế, đoạt lấy bộ đao trên người điện vệ.
Song chỉ sau một khắc, lão đã bị ngăn cản.
Mũi kiếm như rắn xông tới, chĩa ngay trước cuống họng lão.
Máu toàn thân Cao Chúc đông lại. Lão giương mắt, đối mặt với cặp mắt lạnh như băn đối diện.
Khoảnh khắc này, khi mặt đối mặt cực gần với hoàng tử của Võ Đế, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ tơ máu du hành rõ ràng nơi đáy mắt đối phương, lão mới hoàn toàn hiểu rõ.
Người trước mặt này, hôm nay y muốn bắt mình khai đao trước chúng, từ đây chấn nhiếp triều đình, khiến không kẻ nào dám can đảm đối nghịch với hắn ta.
Nhưng, lão hiểu ra quá chậm.
Một mùi chết chóc lạnh lẽo, từ cuống họng bị mũi kiếm chĩa tới, nhanh chóng lan khắp người.
“Dừng tay!”
Ngay lúc cả người lão rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn, cơ hội sống lại quay về!
Bên tai lão nghe một tiếng la sắc bén. Khóe mắt lão quét sang nhìn thấy Lý Thái phi được Lan Thái hậu đỡ lấy, xông vào điện Tuyên Chính, trợn mắt, cao giọng hô to: “Bổn cung có di chỉ của tiên đế! Kỳ vương Thúc Thận Huy, mượn lợi ích nhiếp chính, lừa gạt ấu chủ, có ý đồ soán vị, cô phụ nhờ vả khi tiên đế lâm chung, ban chết! Người đâu! Giết hắn — “
Tiếng la của Lý Thái phi còn vang vọng trong tai, Cao Chúc lại dấy lên hy vọng sống sót, song ngay lúc ấy, y ngó thấy một luồng sáng trắng quét qua trước mặt.
Ngoại trừ cái cổ mát lạnh, dường như không còn cảm giác gì, lão cảm thấy tựa như đầu mình không khống chế nổi mà lung lay, hai con mắt phát hiện thế giới đột nhiên điên đảo, mặt đất úp nhào vào mình.
Tia ý thức còn sót lại trong đầu lão khiến lão cảm tháy cuối cùng mình đã nặng nề ngã ra đất, tiếp đó, trước mắt nhanh chóng lấp kín bởi một lớp sương đỏ dày đặc.
Đầu người rơi xuống đất.
Thúc Thận Huy thu kiếm.
Y một kiếm đã chém rơi đầu Thượng Thư bộ Binh Cao Chúc.
Máu từ trong cổ thân người vẫn đứng thẳng phun ra tung tóe. Cơ thể Cao Chúc chao đảo mấy cái rồi cuối cùng ngã xuống. Chiếc đầu bị chém rơi xuống mặt sàn đại điện trơn bóng, lăn ra ngoài nhanh như chớp, kéo một vết máu thật dài, cuối cùng dừng dưới chân một viên quan.
Người cả điện biến sắc, viên quan không may kia mặt vàng như màu đất, muôn phần hoảng sợ, người gần đấy lập tức lùi lại, va vấp vào nhau, chen chúc thành một đống ngã ngồi đập mông xuống đất.
Lan Thái hậu hét lên một tiếng, người không đứng vững, ngã xuống đất ngất đi. Lý Thái phi hoàn hồn trong kinh hoảng, quay sang Thiếu đế r.ên rỉ: “Bệ hạ! Ngài thấy rồi đấy! Có di chỉ tiên đế ở đây, còn không gọi người giết hắn —— “
Thúc Thận Huy chậm rãi quay lại, “Bà là chủ nhân cung Đôn Ý, về hậu cung của bà bảo dưỡng đi.”
Lý Thái phi nhấc cánh tay chỉ hắn, tay phát run không ngừng, bỗng thoắt cái ngã ra đất.
Cơ thể mập mạp của bà ngã xuống, khóe miệng từ từ trào bọt mép. Bà dùng ánh mắt oán độc ngó lom lom bóng người xách kiếm, cố giãy giụa, miệng há ra khép lại. Song ngoài âm thanh ư ử hàm hồ thì không thể phát ra tiếng gì khác.
Trên bầu trời bên ngoài điện, ánh bình minh như lửa như máu thiêu đốt. Mặt trời đỏ dâng lên, tia nắng bắn vào từ ngoài cổng điện.
Mặt y lấm tấm mấy vết máu, ánh mắt sắc bén, tràn đầy khí thế như kiếm sắc đã tuốt khỏi vỏ.
Bá quan trong điện không ai dám can đảm nhìn y, quỳ đầy một chỗ. Điện Tuyên Chính không còn chút âm thanh gì, chỉ nghe tiếng ai ui không cam lòng của Lý Thái phi lạnh sống lưng.
“Bốp”, Thúc Thận Huy ném kiếm trong tay, lấy một tấm khăn trắng ra lau vết máu dính trên mặt, lập tức chuyển sang Thiếu đế ngồi yên như pho tượng đá, quỳ nói: “Thần đã làm kinh sợ đến bệ hạ, xin cho thần thỉnh tội.”
Y cung kính làm lễ bái xong, lập tức đứng dậy, quay sang sau lưng, nói: “Hôm nay đã xong chuyện. Bãi triều.”
Giọng y bình tĩnh. Vừa dứt lời, không ai cản lại.
Hậu cung cũng có người mời Lý Thái phi Lan Thái hậu ra ngoài. Hiền Vương, Phương Thanh, cả Lan Vinh, tất cả, không tiếng động, lần lượt lui ra.
Giả Hưu ra cuối cùng.
Hắn thấy Thiếu đế không hề phản ứng, chần chừ một lúc bèn nhặt thanh kiếm trên mặt đất đã nhiễm máu đen, ra lệnh cho thủ hạ khiêng thi thể lùi xuống.
Trong tòa đại điện, cuối cùng chỉ còn lại Thúc Thận Huy và Thúc Tiển, còn có một điện đường ngập tràn ánh sáng mặt trời.
Dưới ánh nắng sáng rực, tất thảy không chỗ che thân.
Vô số hạt bụi nhỏ từ thế giới này, run run lơ lửng trong cột sáng đại điện.
Cách cột sáng ngập đầy bụi nhỏ, Thúc Thận Huy nghiêm túc nhìn bóng người ngồi đối diện, nói: “Bệ hạ, sáng nay ở chỗ chúng thần, bệ hạ có biết, thần sợ nhất, là gì không?”
Mặt Thúc Tiển có phần méo mó. Cậu ngây ngốc từ từ ngước cổ, nhìn người đàn ông cách lớp ánh sáng đứng trước mặt mình.
“Thần sợ nhất, là bệ hạ lựa chọn trốn tránh, không dám tới đây gặp thần.”
“May mà cuối cùng bệ hạ vẫn tới, làm chuyện bệ hạ cần làm, không làm thần thất vọng.”
“Thần, từ đây có thể chân chính yên tâm.” Y nhả từng chữ.