Trường Ninh Tướng Quân - Trang 3
Chương 121
Ấy là một đội quân gồm ba ngàn người ngựa. Ngay trong bọn họ, có Tướng sĩ đầu bạc tóc bao năm trước đi theo Khương Tổ Vọng phòng thủ Nhạn Môn, có binh sĩ nòng cốt trung kiên đến từ những nơi như Thanh Mộc Doanh, cũng rất nhiều người trẻ tuổi đã từng là kẻ vô danh vì một trận chiến mà bộc lộ tài năng. Bọn họ đại diện cho tất cả tướng sĩ tham chiến, đầy vinh dự giục ngựa vào kinh thành. Ven đường mỗi một nơi đi qua, luôn nhận chào đón của tất cả dân chúng nơi đó, đến Trường An, càng vang dội toàn thành. Tướng sĩ đầu đội nón trụ quán giáp, nghiêm chỉnh lập đội. Khí thế đội quân thắng lợi hùng dũng oai nghiêm, người xem đầy rung động, nhiệt huyết sôi trào. Nghe nói, rất nhiều nhà có khuê nữ trong nhà trong đêm còn chạy tới chỗ trú quân, nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận, muốn lựa rể tốt cho con gái nhà mình, thậm chí vì cùng chọn được một kẻ tuấn tài còn tranh đoạt. Mấy chuyện như thế, tuy cười đùa trên phố chợ chưa hẳn là thật, song sức ảnh hưởng lớn của lần khải hoàn này có thể thấy rải rác.
Đại lễ khánh điển, đúng hạn mà tới.
Theo Sí Thư bỏ thân vùng đầm lau, hoạch tính phản công của gã cuối cùng cũng hoàn toàn bị diệt. Quân Địch còn sót lại chia năm xẻ bảy, sau khi thoát khỏi truy kích miễn cưỡng rút về, đã phát sinh một trận nội đấu. Tả Xương Vương Mục Đáp cuối cùng lên ngôi nhờ vào danh vọng xưa kia, trên danh nghĩa chỉnh đốn Bắc Địch, song đến tận bấy giờ, nguyên khí tổn thương lớn, không còn sức lực xuôi Nam, vị hàng xóm lớn mạnh phương Bắc từng dùng binh đàn áp bắc cảnh hơn mười năm khiến hoàng triều Trung Nguyên ngày đêm không yên đã không còn như trước, công thủ lẫn nhau dễ dàng.
Với Đại Ngụy mà nói, trận chiến qua đi, ý chí bắt đầu trù tính dấy lên từ thời Võ Đế chưa được thoả mãn, đến đây có thể thực hiện xong. Đại Ngụy vang uy thêm bốn bề, các tiểu bang còn lưỡng lự xung quanh đã toàn bộ phụ thuộc, theo quản lý chung.
Ánh sáng của đế quốc từ rày về sau, như mặt trời chiếu rọi trên vạn dặm non sông từ nam đến bắc.
Một màn thịnh thế, dĩ nhiên đang từ từ mở.
Buổi đại lễ khải hoàn bên bờ sông Vị kia, mãi nhiều năm về sau cũng vẫn khắc sâu không thể nhạt phai trong lòng vô số người. Theo người may mắn được đích thân tham dự kể lại, hôm ấy, Khương Hàm Nguyên, vị nữ tướng Đại Ngụy, thân mặc minh giáp, dẫn theo ba ngàn tướng sĩ uy vũ dũng mãnh, hướng về Thiếu đế trên đài cao hành lễ hiến phu. Cờ xí che trời, lưỡi mác chiếu lạnh, Thiếu đế đầu đội miện đế, người mặc cổ̀n phục, nhật nguyệt trên vai, núi cao ở phía sau, ngài ngồi ngay ngắn, nắng chiếu vào mũ miện và bào phục lóe sắc vàng chói mắt, uy nghiêm thiên tử đã hiển lộ hoàn toàn. Khi ngài hạ lệnh chém tù binh, máu vẩy ra nhuộm đỏ nửa vùng nước, thiết giáp tướng sĩ âm vang, lúc triều bái, đao kiếm đeo trên người va chạm, phát ra lanh lảnh, cùng với tiếng hô vạn tuế sục sôi mà trầm hồn, đã chấn động bờ mặt sông Vị Thủy bao la hùng vĩ. Lúc ấy gió thổi mạnh, cỏ cây hai bên bờ nằm rạp, từ xa xa nhìn lại, như chỗ sâu đang ẩn giấu thiên quân vạn mã, chỉ đợi triệu hồi, phá trận mà ra.
Trước cảnh ấy, mọi người có mặt, ai cũng rung động.
Gió mang theo mùi máu, thổi qua sông Vị, bay tản về xa xa.
Ở Vương đình, Mục Đáp đứng một chỗ cao cao, ngóng nhìn phương nam.
Một năm này đối với lão dường như dài đăng đẳng và giày vò hơn cả một kiếp. Nom lão già đi mười tuổi.
Ngôi vị hiện nay, không phải lão chưa từng nghĩ tới, xem như đã đạt ý nguyện. Song lão không ngờ, cuối cùng sẽ là tình cảnh này.
Đã từng quát tháo gió mây, hùng tâm bừng bừng, tất thảy giờ đây tiêu tan như sương sớm.
Bất kể là lão hay là Sí Thư, hay ai khác, đã từng đề phòng lẫn nhau cỡ nào, thậm chí thế bất lưỡng lập, nhưng có một thứ chưa từng thay đổi: tòa thành tráng lệ phồn hoa nhất phía Nam kia, vẫn là mục tiêu chung của bao thế hệ bọn hắn cho đến nay. Vì mục tiêu này, chí ít là ở lão, đã tìm đủ cách cố gắng, nên cuối cùng, lão mới có thể thỏa hiệp lần nữa với Sí Thư giúp sức phản công.
Mà bây giờ, phảng phất như một giấc mơ hão, tất thảy đã bằng kết thúc đó mà chấm hết.
Dẫu muôn vàn không cam lòng, lão cũng không thể không tiếp nhận một hiện thực: Bọn hắn không thể kham một cuộc chiến lần nữa. Mất đi U Yến, tiếp tế có thể chèo chống đại chiến gần như bị cắt đứt. Vì lúc đầu khinh địch và sai lầm về sau, một lượng lớn thanh niên trai tráng đã chết trên chiến trường, không thể trở về. Những người ấy, cũng là con, là cha, là chồng, là cha, tiếng khóc tuyệt vọng của đàn bà con nít ngày đêm quanh quẩn bên ngoài Vương đình.
Giấc mơ đã từng gần bọn hắn như thế, như chỉ thiếu chút nữa.
Thiên mệnh của bọn hắn, vẫn chưa tuyệt. Lão chỉ có thể tự nói với mình. Chỉ cần ẩn nhẫn núp chờ, tương lai vẫn có thể ngóc đầu trở lại, thực hiện giấc mơ.
Nhưng, đối mặt với đế quốc đương như mặt trời giữa trưa kia, thiên mệnh của bọn hắn, có thật vẫn còn?
Ánh mắt thất vọng của lão dời hướng đến Nhạn Môn.
Lão biết, kẻ địch lớn nhất của bọn hắn, người từng ngồi trên ngôi cao ở triều đình Trường An một tay mưu định trận chiến mang quốc vận này, có lẽ hiện giờ cũng đang đứng ở một chỗ nào mà mình không biết.
Lão không biết đối phương suy nghĩ thế nào, song về phần mình, đời này kiếp này, sợ là không còn có thể đặt chân lên đó.
Gió kêu khóc thổi qua, tiếng thở dài phiền muộn của lão, như cỏ dại thảm bại đầy đất hoang, theo gió xoay tròn, tan trong đồng hoang mênh mông.
…
Đại lễ khải hoàn kết thúc, trong cung thưởng yến, Thiếu đế đích thân tiếp kiến tướng có công. Đây là vinh quang lớn lao. Bọn Tiêu Lễ Tiên, Triệu phác, Chu Khánh, Trương Mật, Dương Hổ đều toàn bộ vào cung dự yến.
Khương Hàm Nguyên không đi. Cô lấy lý do để hiếu cho cha tránh phạm thịnh yến để chối từ. Đêm xuống, một mình cô ở lại Vương phủ. Trong thư phòng, cô vô tình phát hiện tập viết chữ trước đây mình để lại, nhớ đến chuyện cũ không khỏi bật cười, lại lật mẫu chữ khắc của y, châm đèn sáng hơn, ngồi dưới đèn bình tâm tĩnh khí tập viết. Đang cúi đầu tập viết theo mẫu chữ, Tri sự Vương phủ gõ cửa, báo có khách đến thăm.
Người tới là Ôn Loan.
Tri sự nói, nàng ta đi cùng chồng đánh xe ngựa đến, không vào, chỉ gửi một hộp bánh phúc bảo là mình tự tay làm, biết cô về mới đưa đến để cô nếm thử.
Khương Hàm Nguyên lúc này mới nhớ, các gia đình lâu năm ở Trường An có tập tục đầu mùa đông làm bánh ngọt, cầu năm sau phúc báo, từng bước lên cao.
Nghe nói, trước đây sau khi nhà họ Ôn và họ Chu đính hôn, nhà họ Chu chịu áp lực, cha mẹ sợ hãi định từ hôn, song cậu con nhà họ Chu lại ngưỡng mộ Ôn Loan trong lòng, cực lực phản đối, sau khi kết hôn thuận lợi, vợ chồng hợp chí thú, sinh hoạt yên ả, đầy mỹ mãn.
Không ngờ, đêm nay, nàng ấy qua tặng bánh ngọt cho mình.
Thấy Tri sự trình hộp bánh, cô rất bất ngờ, vội ra ngoài, ra tới cửa, từ xa, nhìn thấy một cô gái đang đi đến một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường. Cạnh xe ngựa là một chàng trai trẻ đang đứng. Chàng trai nom rất đoan chính, hào hoa phong nhã, đang giơ chiếc đèn lồng chờ cô ấy.
“Loan Nương!” Khương Hàm Nguyên gọi với theo bóng lưng cô gái.
Cô gái dừng bước, quay lại.
Chính là Ôn Loan.
Đã hồi lâu không gặp, nom Ôn Loan vẫn tú lệ như trước, nhưng nhìn kỹ có phần khác biệt. Khuôn mặt mượt mà hơn trước, như thêm mấy phần mặn mà của thiếu phụ. Trên người nàng bọc một lớp áo choàng, dù dày song che không hết dáng vẻ bụng dưới hơi gồ lên, nom như là đang có thai.
Hiển nhiên, chàng trai đang đứng bên cạnh xe ngựa đợi nàng là chàng công tử họ Chu, chồng nàng.
“Đa tạ bánh Phúc của cô!” Khương Hàm Nguyên cảm tạ.
“Ta không nghĩ cô sẽ đến… Nhưng rất vui. Nếu cô không có việc gì làm, ngại gì không vào ngồi một chút.” Cô gật nhẹ chào cô gái, cuối cùng nói.
Ôn Loan không vào, chỉ đứng tại chỗ nhìn cô một lát, từ từ, nở nụ cười trên mặt, lập tức thu lại, xa xa trịnh trọng hành lễ bái tạ với cô, ngay sau đó quay người đi tiếp đến xe ngựa.
Chồng nàng vội giao đèn lồng cho xa phu, sải bước đến bên cạnh nàng, cũng cung kính khom người với Khương Hàm Nguyên trước, rồi mới đỡ lấy tay nàng.
Khương Hàm Nguyên đứng ở cổng, nhìn nàng được chồng cẩn thận vịn từng chút một, leo lên xe. Xa phu ruổi ngựa, cỗ xe chậm rãi tiến lên, biến mất trong bóng đêm.
Cô không vào ngay, đứng ở cổng Vương phủ, dừng trên bậc cấp, đưa mắt, nhìn tới trước.
Đêm vừa buông chẳng bao lâu, trong thành đã nhà nhà đốt đèn, dày đặc như đầy sao, người còn trên giao lộ đang hối hả về nhà. Từ hướng phố xá, cô thoáng nghe tiếng tạp âm ồn ào xen lẫn từ ngữ địa phương theo gió mơ hồ truyền đến.
Ấy chẳng qua chỉ là một đêm bình thường của Trường An, phổ thông mà bình thản.
Nhưng mà, chính là phổ thông và bình thản vậy, có lẽ mới là ý nghĩa lớn nhất của buổi lễ khải hoàn ban ngày kia.
Khương Hàm Nguyên nghiêng tai, yên lặng lắng nghe một lát mới quay người vào trong. Cô về lại thư phòng, ngồi xuống, mở nắp hộp, cầm lấy một miếng bánh được tỉ mỉ áo một lớp áo đường tinh tế, cắn một miếng.
Trong trẻo giòn xốp, đầy ngon miệng.
Đêm nay, cô nhanh đi vào giấc ngủ, tâm tình yên tĩnh.
Hôm sau, mẹ Dương Hổ được cậu con hộ tống đến thăm hỏi. Đi cùng bà còn có cô cháu nhỏ tên Quả kia của Dương Hổ.
Dương Hổ được phong làm Ngự tiền Tứ phẩm thị vệ, kiêm Tả phó lĩnh Địa môn ti, vị trí gần như chỉ dưới Lưu Hướng. Không chỉ thế, huynh trưởng của cậu cũng phục chức quận công, gần đây nhà đông như trẩy hội. Quãng thời gian trước, Dương Hổ còn chưa về tới, cửa nhà suýt nữa đã bị người đạp phá, tất cả đều đến làm mai cho cậu.
Thấy mẹ cố chấp nhất định phải đến thăm, Dương Hổ có vẻ hơi bất đắc dĩ, giải thích: “Tôi có bảo mẹ rồi, Tướng quân không thích bị quấy rầy.”
Khương Hàm Nguyên vượt qua Dương Hổ, sải bước đến trước mặt Dương mẫu, tự tay đỡ bà, không cho bà xong lễ.
Dương mẫu rất vui, vẫn kiên trì hành lễ, nói: “Thất Lang nhà ta có thể có ngày hôm nay, nhà họ Dương có thể có ngày hôm nay, đều nhờ Tướng quân dìu dắt. Nghe nói chẳng mấy chốc Tướng quân sẽ quay về, nếu lão thân không tự đến đây bái tạ, sao an tâm nổi? Đáng lý anh trai và chị dâu của Thất Lang cũng muốn tới, cuối cùng không dám quá quấy rầy, lão thân đại diện tâm ý người cả nhà ta, ỷ tuổi già mặt dày, đưa bé Quả mạo muội đến nhà bái tạ Tướng quân.”
Hôm nay bé Quả diện bộ đồ mới, cao hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của Khương Hàm Nguyên hai năm trước, cô bé đứng bên cạnh tổ mẫu, ăn nói rõ ràng, cử chỉ cũng đã có mấy dáng vẻ văn tú của cô thiếu nữ nho nhỏ, nhưng khi Khương Hàm Nguyên mỉm cười nhìn mình, lộ vẻ xấu hổ và vui mừng ra mặt.
Khương Hàm Nguyên đưa hai bà cháu ra phủ, từ biệt Dương mẫu xong, Dương Hổ đỡ mẹ lên xe. Cô bé còn chờ ngoài xe chần chừ một lúc, lí nhí: “Tướng quân, lần trước ngài đến nhà cháu, mang cho cháu một túi bánh kẹo, bảo là Thất thúc nhờ ngài chuyển cho cháu. Nhưng mà lần này chú về, chú ấy nói không biết…”
Cô bé hơi ngẩng mặt, nhìn Khương Hàm Nguyên: “Nhất định là chính Tướng quân mang cho cháu.”
Chẳng ngờ bé Quả vẫn nhớ mãi túi bánh kẹo kia, Khương Hàm Nguyên cười nói: “Là ta mua ở bên đường nhà cháu đấy, đi dọc theo đầu phố, gian ở giữa. Nếu cháu thích, bảo Thất thúc đi mua. Lúc ấy cậu ấy bận quá, nên đã quên.”
Bé Quả gật đầu: “Thích lắm ạ!”
“Chú ấy cũng mua cho cháu rồi. Còn nói sau này có thể ăn mỗi ngày.” Cô bé nói thêm.
“Nhưng không biết tại sao, cháu cứ cảm thấy chỉ có gói Tướng quân mang cho cháu là ăn ngon nhất.” Giọng cô bé có mấy phần hoang mang.
Khương Hàm Nguyên lại nở nụ cười: “Chờ khi cháu lớn sẽ rõ, sao cũng là nó mà lúc ấy lại ngon hơn.”
Trong mắt bé Quả lại lộ ánh hoang mang song ngay lập tức nhẹ gật đầu, ngó Dương Hổ đang ở cạnh xe ngựa đằng trước.
“Lúc đó ngày ngày cháu đều ngóng Thất thúc về, giờ chú về thật, cha mẹ, cả bà nội nữa, cả nhà đều rất vui, cháu cũng vui nữa, nhưng hình như là chú ấy lại không mở lòng. Đêm qua chú từ trong cung về, uống say đi ngủ, cháu có nghe chú làu bàu trong miệng, Nhạn Môn gì đó. Phải chăng là chú muốn về đấy không ạ? Không phải đó là nơi biên cương sao, người lớn đều nói Trường An rất tốt. Tướng quân có biết vì sao chú ấy về Trường An lại không vui không ạ —— “
“A Quả!” Dương Hổ như nghe được gì, gọi.
Bé Quả ngậm miệng. Cậu đi tới, đưa cô cháu lên xe ngựa. Chờ bé Quả lên xong, ghé mặt vào cửa sổ toa xe, lưu luyến không rời nói Khương Hàm Nguyên đừng tiễn, cậu ta cũng cung kính bảo đừng, mời cô dừng bước.
Khương Hàm Nguyên quay người đi vào, sau một lát, bỗng nghe sau lưng có tiếng bước chân dồn dập.
Là Dương Hổ, cô dừng bước, mỉm cười hỏi: “Còn có việc à?”
Dương Hổ quay đầu nhìn bầu trời phương Bắc, khựng một lát, chậm rãi nói: “Tướng quân, chuyến này Phàn Tướng quân không về. Trước khi đi tôi và ông ấy có tạm biệt, hỏi sao ông ấy từ chối phong thưởng mà quay về Vân Lạc. Ông nói mình vốn là người Vân Lạc, thế hệ gia tộc đều vì bảo vệ gia chủ mà tồn tại. Lúc trước ông ra ngoài là vì nương theo Tướng quân, giờ đánh trận xong, Tướng quân cũng không còn cần ông ấy, phong thưởng và chức quan, với ông ấy cũng chỉ là vướng víu ngoài thân. Quay về, tiếp tục giữ Vân Lạc mới là chuyện cần làm của quãng đời còn lại của ông ấy.”
Ánh mắt cậu quay lại, dừng trên mặt Khương Hàm Nguyên. “Tôi rất hâm mộ ông ấy, không bị ràng buộc, đi chỗ muốn đi, làm chuyện muốn làm.”
“Chuyện tốt nào cũng có kết thúc, xin từ biệt. Nhưng xin Tướng quân nhớ đến Dương Hổ tôi. Mai này, bất kì lúc nào, bất kể tôi đang ở chỗ nào, nếu Tướng quân có triệu, chắc chắn tôi sẽ về ngay giây phút đầu tiên, nghe lệnh dưới trướng, tiếp tục dốc sức!”
“Cùng trải qua với Tướng quân, làm một thành viên Thanh Mộc Doanh, là vinh dự lớn nhất kiếp này của Dương Hổ tôi!”
Nói đến đây, trong mắt cậu lấp ló nước mắt.
Cậu đã trút chiến bào, hôm nay một thân thường phục, nhưng lại quỳ một gối, hành lễ trong quân xưa kia với Khương Hàm Nguyên. Xong xuôi, cậu quay người rời đi.
Khương Hàm Nguyên nhìn bóng lưng cậu, trong đầu hiện ra khuôn mặt ngây ngô mà dũng mãng của cậu khi mới vào quân doanh năm ấy, vô số lần kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, hơi nóng cuồn cuộn trong ngực, cao giọng gọi với theo bóng lưng cậu: “Dương Hổ! Thất Lang!”
“Có thể cùng cậu, và còn rất nhiều người giống như cậu đồng bào sóng vai chiến đấu, đây cũng vinh dự lớn nhất kiếp này của Khương Hàm Nguyên ta!”
Dương Hổ nghe vậy dừng bước, chậm rãi quay lại chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng cười rộ lên với cô, mắt lấp lánh, thần sắc vui vẻ hẳn, sải bước rời đi.
Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn, khóe môi vẫn giữ nụ cười mỉm.
Ngày mai sẽ đi rồi. Chuẩn bị lên đường, cô nhận lời mời đi phủ đệ Hiền Vương, có bữa yến vì tiễn đưa cô.
Trong tòa thành này, người cô không muốn gặp, đều có thể không gặp. Cho dù là vị thiếu niên trong cung kia. Chỉ duy nhất Hiền Vương là một ngoại lệ.
Thật ra cho dù Hiền Vương không mời cô, trước khi đi, chính cô cũng sẽ đến thăm một lần.
Trước ngày khải hoàn, Hiền Vương đã đệ thư, lấy lý do tuổi già sức suy không đủ sức lực, từ tất thảy chức vụ và quân hàm cua mình trong triều.
Ông đã già, ở tuổi này, vốn nên ngậm kẹo đùa cháu, lúc trước có lòng rút lui, song phồn vụ trói thân, sao tùy ý được. Bây giờ phương Bắc đã bình định, Hoàng đế như phượng hoàng con, chính thức tự mình chấp chính, tự nhiên ông sẽ kiên quyết đi.
Thiếu đế đau khổ giữ lại cũng phí công, không được nữa, cuối cùng đành nhận lời. Ngày ấy, tự tay đỡ Hiền Vương ngồi ngôi tôn, dẫn bá quan bái tạ, quang cảnh thật xúc động. Có điều đối với chuyện này, có bao nhiêu người lo rằng, hoặc là bị kết cục của Lan Vinh trấn áp, có khi là ý thỏ chết cáo khóc, còn có góc nhìn khác: Nhiếp Chính trong triều đã đi, Thiếu đế thoát khỏi trói buộc, như núi cao áp đỉnh, sao có thể khoan nhượng chùn tay. Nếu Lan Vinh còn đó, Nhiếp Chính Vương ở phía sau, cho dù Thiếu đế không thể dùng, kết cục như vậy cũng thuận lý thành chương. Giờ chỉ còn một Hiền Vương, tất nhiên ông cũng nên lui.
Suy luận phán đoán như vậy thuộc dạng đại bất kính, như trước đây quần thần có khinh khi Thiếu đế, còn dám tự mình xào xáo mấy tiếng, bây giờ quyền hành nơi tay ngài, dần dần lập uy, ai còn dám nói ra miệng, cùng lắm cũng chỉ là suy nghĩ riêng trong lòng thôi. Huống hồ là trái tim quân chủ, sao hạ thần có khả năng trải nghiệm chứ. Có điều, cứ nhìn vào mấy nhân vật trung với triều đình trước đây đi: Nhiếp Chính Vương rời triều đình, như vầng trời quang bỗng biến mất giữa trời, thực tế đến cùng thế nào, ai nấy kín như bưng, không dám can đảm nói xàm nửa câu. Lan Vinh thân bại danh liệt, kết cục thật đáng buồn, tất nhiên là trừng phạt đúng tội, nhưng không khỏi quá thổn thức. So ra, Hiền Vương trải qua ba triều Võ Đế, Minh Đế, Thiếu đế, sau khi được hưởng tôn vinh cực lớn, cũng không phải vô vi, trước sau vẹn toàn, chân chính có thể nói là phúc dày viên mãn, thật đáng hâm mộ.
Chạng vạng tối, Khương Hàm Nguyên đi phủ Hiền Vương, trình tạ lễ đã chuẩn bị, Hiền Vương hỏi thăm thương thế Thúc Thận Huy.
“Chàng đã không còn đáng ngại. Đã nhận được thuốc Hoàng bá phụ gửi đến, công hiệu không nhỏ, chàng rất cảm kích. Đường xá xa xôi, chàng không thể đích thân cảm tạ, đã căn dặn cháu, chuyển giúp lòng biết ơn.”
“Đa tạ Hoàng bá phụ hậu ái.” Khương Hàm Nguyên nói xong đứng dậy, đi đến trước mặt Hiền Vương, bái tạ thật sâu.
Hiền Vương bảo: “Vết thương cậu ấy không sao, là chuyện tốt lớn nhất. “
Khương Hàm Nguyên mỉm cười đáp: “Đúng thế ạ.”
Hiền Vương trầm tư, như chìm vào một loại hồi ức nào đó. Khương Hàm Nguyên đứng yên chờ đợi. Một lát sau, nghe ông lẩm bẩm: “Ta vẫn nhớ chí hướng lúc cậu ta còn niên thiếu… Giờ không còn ràng buộc, có thể làm chuyện muốn làm, với cậu ấy cũng là chuyện may mắn…”
Ông như đang nói cùng cô, cũng như đang lầm rầm với chính mình. Trong miệng bảo may mắn, mà trong lúc lơ đãng, vẻ mặt lại hơi lộ ra mấy phần buồn vô cớ.
“Hoàng bá phụ nói cực phải.” Khương Hàm Nguyên lại đáp.
“Ta thấy ông già nên hồ đồ rồi!”
Lúc này, nghe sau lưng có tiếng cười trách cứ vọng đến.
Khương Hàm Nguyên quay lại, thấy Lão Vương phi đang mỉm cười đi tới.
“Bây giờ Bắc cảnh an bình, tướng sĩ khải hoàn, quân thần đồng tâm, cái ông lo lắng nhất là thương thế của Cẩn Mỹ, cũng hết rồi, nào cũng là chuyện tốt. Còn một chuyện vui lớn nhất nữa, ông bận rộn hơn nửa đời người, một hôm nay có thể có mà ông ngóng trông từ hôm qua, bây giờ đã thành trở thành hiện thực, thân này từ nay nhẹ nhàng, không ăn mừng mà lại bắt Hàm Nguyên nghe mấy lời vô nghĩa này, không phải già nên hồ đồ rồi, thì là gì?”
Hiền Vương bị Lão Vương phi nói đến cứng họng không trả lời được, lắc đầu cười ha hả, xoay qua Khương Hàm Nguyên: “Hoàng bá mẫu cháu nói đúng! Là ta già nên hồ đồ rồi! Ăn mừng còn không kịp! Cẩn Mỹ mà biết, chắc sẽ trách ta, làm tuột hứng cháu. Các người đi mau!”
Lão Vương phi đi lên, cười dắt Khương Hàm Nguyên ra ngoài, vừa đi, vừa kể lể việc nhà.
“… Vĩnh Thái đã dắt cháu ngoại ta đến cùng từ nãy. Dính ánh sáng của cháu, cuối cùng ta cũng được ôm cháu ngoại rồi. Còn cô Vương nữ tám Bộ nữa, cô bé cũng tới. Mới một lát, không thấy cháu, hỏi mãi. Không dẫn cháu đến, sợ là tự con bé chạy đi tìm luôn…”
Gia yến dựng ở một góc yên tĩnh ở hậu viện Vương phủ, đêm xuống, đèn hoa cao chiếu, người dự yến không nhiều, tổng cộng chỉ tầm mười người. Ngoài Tiêu Lâm Hoa xem như là người ngoài, còn lại đều là nội quyến Vương phủ, còn có thêm một người, con gái Lưu Hướng. Cô đã đính hôn với một người cháu của Hiền Vương, giờ chỉ đợi hôn kỳ, cũng xem là nửa người của Vương phủ, đêm nay cũng được đưa đến tiếp cô. Ấy là một thiếu nữ dung mạo tú lệ, tính tình ôn hoà hiền lành, có phần được Lão Vương phi yêu thích, lúc ăn cơm, vì cô bé cũng gần tuổi với Tiêu Lâm Hoa nên bố trí ngồi chung, hai người mới quen đã thân. Đêm nay Tiêu Lâm Hoa cũng lộ hưng phấn đặc biệt, cả sảnh đường gần như đều là tiếng nàng đùa giỡn, một chén tiếp một chén uống rượu, đợi đến cuối tiệc, nàng đã say, ngồi còn không vững, suýt nữa trượt xuống dưới bàn. Lão Vương phi vội gọi người đến, đỡ đi nghỉ, nàng vẫn không chịu buông chén rượu xuống, trách móc mình không say, “Ta vui quá! Có uống tiếp một trăm chén, ta cũng không sao.”
Gần đây trong cung truyền ra một tin, Thiếu đế nạp Vương nữ tám Bộ làm phi. Mặc dù hôn kỳ chưa định, nhưng là ván đã đóng thuyền. Trên thực tế, đây cũng là một trong những mục đích lần này Tiêu Lễ Tiên tới Trường An, ngoài tham gia điển lễ khải hoàn, hắn cũng mang theo kỳ vọng của người tám Bộ, đến thúc đẩy việc này. Bây giờ tâm nguyện có thể thực hiện, chắc hẳn tâm tình Tiêu Lâm Hoa rất tốt, uống nhiều mấy chén cũng không gì, nhưng mọi người thấy nàng mặt phấn sinh choáng, nói chuyện có vẻ đã hàm hồ, rõ ràng tửu lực đã không thắng nếu còn uống nữa, vì thân phận hôm nay của nàng có chút đặc biệt, sao dám từ chối, biết xưa nay nàng nghe Khương Hàm Nguyên, đều nhìn sang.
Khương Hàm Nguyên đang ngồi cùng công chúa Vĩnh Thái, tiếp bé con của nàng và Trần Luân từ tay nhũ mẫu, đang chơi đùa. Người em bé mềm mại, Khương Hàm Nguyên sợ làm đau bé, cẩn thận tí một nhẹ bế, công chúa Vĩnh Thái thấy cô đang như khiếp đảm, cười thuận miệng kể: “Lần trước Tam đệ đến, cũng là lần đầu bế, mà ta thấy cậu ấy bế cực thuận tay.”
Khương Hàm Nguyên có phần khó mà tưởng tượng ra cảnh kia, nở nụ cười. Công chúa Vĩnh Thái thấy Tiêu Lâm Hoa đã say thật, bèn đón cậu con lại. Khương Hàm Nguyên đi đến, còn chưa mở miệng, Tiêu Lâm Hoa đã một phát ôm cánh tay cô, lầu bầu: “Sao các nàng ấy không cho em hát! Khó khi có hứng vậy, em còn uống được——” lời còn chưa dứt, hai mắt nhắm lại, nghiêng đầu đổ vào người Khương Hàm Nguyên, đúng là đã thiếp đi. Trong phút chốc cả đám cười thầm, Lão Vương phi cũng cười, lắc đầu, vội đuổi người đi dịch quán báo tin một tiếng, đêm nay Vương nữ ngủ lại nhà mình. Khương Hàm Nguyên tự tay đưa Tiêu Lâm Hoa đi nghỉ cho tỉnh rượu, vào một gian phòng bố trí lịch sự tao nhã, dìu nàng nằm xuống, thu xếp xong xuôi, thấy nàng nhắm mắt ngủ thật say, mới đứng lên, đang định rón rén ra ngoài thì ống tay áo bị người giữ chặt.
Cô dừng bước, thấy Tiêu Lâm Hoa vẫn nhắm mắt, trầm thấp nói: “Tướng quân tỷ tỷ, mai chị phải đi rồi, lần sau gặp lại không biết là ngày nào. Chị ngồi cùng em một lát được không?”
Ra là nàng còn tỉnh, cũng không thật sự say ngủ hoàn toàn.
Khương Hàm Nguyên nhịn không được cười lên, nghe ra mấy phần khẩn cầu trong lời nàng, sao nhẫn tâm cự tuyệt, để nguyên áo nằm xuống bên ngoài cạnh nàng.
“Đêm nay không cần về dịch quán, em ở lại đây, yên tâm ngủ đi.”
Tiêu Lâm Hoa ừ đáp, thoạt đầu nằm y vậy, từ từ, dán tới cô, cuối cùng tựa mặt lên vai cô, không nhúc nhích.
Khương Hàm Nguyên nhắm mắt định thiếp đi, nhưng ngay lập tức cảm thấy, hình như Tiêu Lâm Hoa có chỗ không đúng lắm, chần chừ một lúc, mở mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: “Em thế nào? Say đến lợi hại, khó chịu sao?”
Cô xoay người ngồi dậy, định gọi người mang tới ít thứ tỉnh rượu thì thấy nàng choàng mở mắt, ngồi dậy theo, tay bóp mặt, hàm hàm hồ hồ nói: “Nóng quá, em ra ngoài hóng gió. Nếu Tướng quân tỷ tỷ có việc cứ đi đi, không cần để ý đến em.” Nói xong, nhìn Khương Hàm Nguyên áy náy cười, không cần ai đỡ, tự bò xuống giường, lung tung mang giày, đi ra ngoài.
Bước chân nàng chập choạng. Khương Hàm Nguyên cầm áo choàng từ tay thị nữ, theo ra ngoài. Chỉ thấy nàng gục đầu, chỉ mãi đi, chẳng có mục đích, cuối cùng xuyên qua một cánh cổng, vào vườn mai, dừng cạnh một lối nhỏ, bình tĩnh đứng thẳng, bỗng lẩm bẩm: “Nhanh nhỉ, tướng quân tỷ tỷ. Em nhớ lần đầu tiên em đến Trường An, đã từng ở đây dự yến với chị, khi đó em chẳng biế gì, chị cũng mới làm Nhiếp Chính Vương phi không lâu. Chớp mắt, đã hai năm…”
Gió đêm lướt qua nhánh mai, trong tiếng rì rào, nàng yên lặng.
Khương Hàm Nguyên dõi theo bóng lưng nàng, lát sau, đi đến bên cạnh, lấy áo nhẹ khoác lên vai nàng.
“Em sao thế? Là có tâm sự?” Cô dịu dàng hỏi.
Tiêu Lâm Hoa tiếp tục đứng khựng một lát, chậm rãi quay lại nhìn Khương Hàm Nguyên, mắt lộ vẻ mơ màng.
“Tướng quân tỷ tỷ, chị cũng cảm thấy em không vui sao? Nhưng không hẳn. Hiện giờ Vương huynh rất vui, người đi cùng, cũng rất vui. Em cũng thế…” Nàng thì thào.
Khương Hàm Nguyên biết nàng đang nói về hôn sự. Quả nhiên, nàng nói tiếp: “Trước khi đi Nhạn Môn lần này, em đã biết tính toán của phụ Vương với Vương huynh rồi. Em nhận, thật đấy, em tình nguyện vì tám Bộ gánh vác chuyện xem như là của em. Giờ thành sự thật, hẳn em phải cao hứng. Thế nhưng em lại vui không nổi, thậm chí còn có phần sợ hãi…”
Nàng dừng lại, nhìn về hướng hoàng cung.
Đấy là một đêm trăng tròn, trời đen nhánh, trăng treo một mình, soi xuống nơi đó.
“Em sợ chuyện gì?”
“Em sợ vị hoàng đế kia —— ” Tiêu Lâm Hoa thu mắt, ngần ngừ một lúc, rồi vẫn nói ra.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình.
“Ban đầu em cho là, em hiểu hắn. Nhưng sau, em mới biết, thì ra căn bản hắn không phải là người lúc đầu em tưởng…”
Trước mắt Tiêu Lâm Hoa hiện ra cảnh trong khu rừng ngoài thành Phong Diệp ngày đó, thiếu niên dụ nàng ra sau cây, bịt mắt nàng, dỗ nàng không ngừng ca hát, rồi mượn cơ hội lén chạy đi. Lúc ấy, khi phát hiện mình bị hắn lừa gạt lợi dụng, mặc dù nàng cũng hết sức tức giận, nhưng hết giận rồi, mỗi lần nhớ tới, cũng như cảm giác thêm mấy phần thân thiết. Bởi thiếu niên Hoàng đế Đại Nguỵ kia không còn là hình tượng mơ hồ xa xôi cao không thể chạm, mà là một người chân thực sống sờ sờ.
Nhưng loại cảm giác này, giờ đã không còn sót lại chút gì, nhớ đến ngày đó, thậm chí nàng còn thấy hư ảo không thực.
Thiếu niên trong ấn tượng của nàng trước đây, cùng với Hoàng đế Đại Nguỵ hiện giờ, thật sự là cùng một người sao?
Phải nhắc lại chuyện từ mấy tháng trước. Lúc ấy anh trưởng của nàng phối hợp cùng quân Ngụy đánh hạ quận Yến, chiến cuộc trở nên sáng tỏ, thắng lợi trong tầm tay, nàng phát hiện phụ Vương chẳng những không nhẹ nhõm hơn, mà ngược lại dường như càng lo lắng hơn trước, chau mày cả ngày. Sau khi chiến sự kết thúc, Vương huynh quay về, phụ Vương mới cho người lui ra bàn chuyện cùng anh ấy, nàng đoán có lẽ là muốn trao đổi chuyện hôn sự của mình, bèn kín đáo tới nghe lén, không ngờ, đã nghe được chút liên quan đến chút chuyện bí ẩn giữa Nhiếp Chính Vương Đại Nguỵ và Hoàng đế thiếu niên kia. Dẫu đều là suy đoán của phụ Vương, song vì vẫn mãi không từ bỏ dự định hòa thân mà ông vẫn luôn chú ý đến biến hoá của triều đình Đại Nguỵ, nên tin tức từ ông, những chuyện ông vừa nói, có thể là thật. Khi đó nàng mới hiểu, vì sao trước đó phụ Vương đầy tâm sự, hẳn là không chắc hướng đi của Ngụy triều. Không lâu sau, lo lắng của phụ Vương biến mất, tất thảy đều thuận thuận lợi lợi, chẳng có biến cố gì phát sinh, Nhiếp Chính Vương ra khỏi Trường An, Thiếu đế tự mình chấp chính. Hôn sự của nàng cũng như phụ Vương hy vọng, thuận lợi đạt thành. Huynh trưởng của nàng cùng người Tám Bộ lần này đến đều cao hứng bừng bừng, nom bề ngoài nàng cũng rất bình tĩnh, nhưng thất vọng và sợ hãi trong lòng thì ném đi không được.
Nàng không kìm được nữa, nhào vào lòng Khương Hàm Nguyên, mượn chếnh choáng, thổ lộ hết sợ hãi và mờ mịt bị nén dưới đáy lòng đã lâu.
“… Sao hắn lại đáng sợ thế, lương bạc đến mức này? Em không thông minh, nhưng lúc ở thành Phong Diệp đã nhìn ra, chị vời Nhiếp Chính Vương đối xử với hắn thật sự tốt. Sao hai người có thể gây bất lợi cho hắn chứ? Hắn hẳn thông minh hơn em nhiều, sao hắn lại không nhìn ra?”
Nàng nhắm mắt, hàm hàm hồ hồ nói: “Em vốn nghĩ hắn cũng không tệ… đâu ngờ, thật ra hắn là người như vậy… Em xem thường hắn! Em cũng hơi sợ, đợi em vào cung, không biết tương lai sẽ thế nào, hắn sẽ đối xử em thế nào…”
Khương Hàm Nguyên kinh ngạc.
Cô đã biết mục đích của Tiêu Lễ Tiên lần này đến Trường An. Hòa thân là chuyện thuận lý thành chương. Chẳng những đây là nguyện vọng của Tám Bộ, mà với Đại Ngụy, ngoài việc có thể đi một bước giữ vùng biên cương ổn định sau cuộc chiến, đón Vương nữ tám Bộ vào cung làm phi cũng là hành động khen ngợi tám Bộ đã xuất binh cùng phối hợp tác chiến, là một loại ban vinh dự. Tiêu Lâm Hoa trước đó không có gì lạ, Khương Hàm Nguyên cứ nghĩ là đối với việc sắp xếp đó nàng ấy hài lòng, bất kể thế nào, địa vị tương lai trong cung của nàng ấy tuyệt đối sẽ không thấp, còn những việc khác… phải xem tương lai nàng và Thúc Tiển có hợp ý hay không.
Đâu ngờ, thì ra trong lòng cô bé, lại giấu tâm sự như này.
Khương Hàm Nguyên muốn an ủi, song trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải. Chuyện đã định, không còn chỗ cứu vãn. Cô chỉ có thể ôm thiếu nữ lòng đầy tâm sự đang nhào vào ngực mình. Tiêu Lâm Hoa yên lặng nằm trong lòng cô chốc lát, chợt ngẩng đầu, chùi cặp mắt đỏ, nở nụ cười với Khương Hàm Nguyên, ảo não nói: “Đều tại em cả, đêm nay uống nhiều quá, nói mấy lời tầm phào, làm hỏng tâm tình chị. Tướng quân tỷ tỷ yên tâm, em không sao. Thật ra em đã nghĩ kỹ, kệ hắn là một người thế nào, tương lai đối đãi em thế nào, em cố gắng làm một hoàng phi xứng chức, kết thúc bổn phận của em là được.”
Khương Hàm Nguyên nhìn thiếu nữ tự an ủi mình trước mặt này, nhớ cảnh lần đầu gặp nàng, sau khi cảm thấy rất vui, lại có mấy phần phiền muộn nhè nhẹ.
Vương nữ hồn nhiên ngây thơ, cuối cùng cũng chạy không khỏi một ngày nọ lớn lên. Mà lớn lên, nghĩa là mang trách nhiệm và gánh chịu.
Cô nói: “Lâm Hoa, em nghĩ được vậy là tốt rồi. Song cũng không cần quá bi quan. Ta bảo này, dù điện hạ chưa hề nhắc qua, nhưng ta biết, chàng không hề trách bệ hạ.”
Mặt Tiêu Lâm Hoa lộ vẻ kinh ngạc, nhìn cô.
“Chẳng ai hoàn mỹ cả, cũng không phải đã hình thành thì vĩnh viễn không thay đổi, huống chi là người ngồi trên kia. Đăm chiêu của họ, không phải chị em ta có thể đồng cảm lây. Bệ hạ mà trước đây em gặp ở thành Phong Diệp, là hắn, bệ hạ hôm nay làm ngươi thấy không thể xác định, cũng là hắn. Cậu ấy không tốt như em đã từng tưởng tượng, song cũng không đáng sợ như em nghĩ.”
“Chúng ta đều là kẻ phàm, cậu ấy cũng thế.”
Tiêu Lâm Hoa ngẩn ra một lát, chậm rãi nói: “Em hiểu… hình như tâm tình em đã tốt hơn nhiều. Đối với tương lai, không cần kỳ vọng quá cao, nhưng cũng không thể không ôm nửa điểm hi vọng, dùng hết khả năng mình có, còn lại, giao cho ông trời đi! Tướng quân tỷ tỷ, ý chị là vậy sao?”
Khương Hàm Nguyên cười, gật đầu: “Phải. Em rất thông minh, tương lai nhất định có thể sống rất tốt.”
Tiêu Lâm Hoa cũng cười: “Đa tạ Tướng quân tỷ tỷ —— “
Một trận gió đêm, nàng ợ rượu.
Khương Hàm Nguyên nói: “Ở đây gió lớn, tối nay em uống nhiều, coi chừng lạnh, về đi.”
Tiêu Lâm Hoa gật đầu, định đi cùng cô, chợt ngừng bước, nhìn lên trăng tròn trên trời: “Chờ một chút! Em nghe nói đêm trăng rằm trên trời sẽ có Nguyệt Nương. Em phải cầu ước nguyện với Nguyệt Nương cái đã!”
Nàng đứng thẳng nhìn trăng, vẻ nghiêm túc hẳn, nhắm mắt hai tay hợp thành chữ thập, thành kính yên lặng cầu khẩn, xong mở mắt, vui vẻ nói: “Tướng quân tỷ tỷ, chị đoán xem em mới cầu nguyện điều gì? Em nguyện không còn chiến sự, quê hương yên bình; ta nguyện chị và điện hạ bình an, tiên quyến vĩnh theo; còn nữa, dù hắn không phải người tốt, nhưng em còn cầu nguyện, hy vọng hắn có thể làm một Hoàng đế tốt, như vậy thì, nếu cuộc sống tương lai em không tốt, em cũng nhận.”
Nàng mở to mắt, xoay mặt nhìn Khương Hàm Nguyên, thấy cô quay đầu, đang nhìn sang hướng các nàng vừa nãy đi vào, không biết đang nhìn cái gì.
“Tướng quân tỷ tỷ, một lúc em cầu nguyện nhiều như vậy, Nguyệt Nương có thấy em tham lam quá không —— “
Nàng vừa cười, vừa lần theo hướng nhìn của Khương Hàm Nguyên nhìn lại.
Đại lễ khánh điển, đúng hạn mà tới.
Theo Sí Thư bỏ thân vùng đầm lau, hoạch tính phản công của gã cuối cùng cũng hoàn toàn bị diệt. Quân Địch còn sót lại chia năm xẻ bảy, sau khi thoát khỏi truy kích miễn cưỡng rút về, đã phát sinh một trận nội đấu. Tả Xương Vương Mục Đáp cuối cùng lên ngôi nhờ vào danh vọng xưa kia, trên danh nghĩa chỉnh đốn Bắc Địch, song đến tận bấy giờ, nguyên khí tổn thương lớn, không còn sức lực xuôi Nam, vị hàng xóm lớn mạnh phương Bắc từng dùng binh đàn áp bắc cảnh hơn mười năm khiến hoàng triều Trung Nguyên ngày đêm không yên đã không còn như trước, công thủ lẫn nhau dễ dàng.
Với Đại Ngụy mà nói, trận chiến qua đi, ý chí bắt đầu trù tính dấy lên từ thời Võ Đế chưa được thoả mãn, đến đây có thể thực hiện xong. Đại Ngụy vang uy thêm bốn bề, các tiểu bang còn lưỡng lự xung quanh đã toàn bộ phụ thuộc, theo quản lý chung.
Ánh sáng của đế quốc từ rày về sau, như mặt trời chiếu rọi trên vạn dặm non sông từ nam đến bắc.
Một màn thịnh thế, dĩ nhiên đang từ từ mở.
Buổi đại lễ khải hoàn bên bờ sông Vị kia, mãi nhiều năm về sau cũng vẫn khắc sâu không thể nhạt phai trong lòng vô số người. Theo người may mắn được đích thân tham dự kể lại, hôm ấy, Khương Hàm Nguyên, vị nữ tướng Đại Ngụy, thân mặc minh giáp, dẫn theo ba ngàn tướng sĩ uy vũ dũng mãnh, hướng về Thiếu đế trên đài cao hành lễ hiến phu. Cờ xí che trời, lưỡi mác chiếu lạnh, Thiếu đế đầu đội miện đế, người mặc cổ̀n phục, nhật nguyệt trên vai, núi cao ở phía sau, ngài ngồi ngay ngắn, nắng chiếu vào mũ miện và bào phục lóe sắc vàng chói mắt, uy nghiêm thiên tử đã hiển lộ hoàn toàn. Khi ngài hạ lệnh chém tù binh, máu vẩy ra nhuộm đỏ nửa vùng nước, thiết giáp tướng sĩ âm vang, lúc triều bái, đao kiếm đeo trên người va chạm, phát ra lanh lảnh, cùng với tiếng hô vạn tuế sục sôi mà trầm hồn, đã chấn động bờ mặt sông Vị Thủy bao la hùng vĩ. Lúc ấy gió thổi mạnh, cỏ cây hai bên bờ nằm rạp, từ xa xa nhìn lại, như chỗ sâu đang ẩn giấu thiên quân vạn mã, chỉ đợi triệu hồi, phá trận mà ra.
Trước cảnh ấy, mọi người có mặt, ai cũng rung động.
Gió mang theo mùi máu, thổi qua sông Vị, bay tản về xa xa.
Ở Vương đình, Mục Đáp đứng một chỗ cao cao, ngóng nhìn phương nam.
Một năm này đối với lão dường như dài đăng đẳng và giày vò hơn cả một kiếp. Nom lão già đi mười tuổi.
Ngôi vị hiện nay, không phải lão chưa từng nghĩ tới, xem như đã đạt ý nguyện. Song lão không ngờ, cuối cùng sẽ là tình cảnh này.
Đã từng quát tháo gió mây, hùng tâm bừng bừng, tất thảy giờ đây tiêu tan như sương sớm.
Bất kể là lão hay là Sí Thư, hay ai khác, đã từng đề phòng lẫn nhau cỡ nào, thậm chí thế bất lưỡng lập, nhưng có một thứ chưa từng thay đổi: tòa thành tráng lệ phồn hoa nhất phía Nam kia, vẫn là mục tiêu chung của bao thế hệ bọn hắn cho đến nay. Vì mục tiêu này, chí ít là ở lão, đã tìm đủ cách cố gắng, nên cuối cùng, lão mới có thể thỏa hiệp lần nữa với Sí Thư giúp sức phản công.
Mà bây giờ, phảng phất như một giấc mơ hão, tất thảy đã bằng kết thúc đó mà chấm hết.
Dẫu muôn vàn không cam lòng, lão cũng không thể không tiếp nhận một hiện thực: Bọn hắn không thể kham một cuộc chiến lần nữa. Mất đi U Yến, tiếp tế có thể chèo chống đại chiến gần như bị cắt đứt. Vì lúc đầu khinh địch và sai lầm về sau, một lượng lớn thanh niên trai tráng đã chết trên chiến trường, không thể trở về. Những người ấy, cũng là con, là cha, là chồng, là cha, tiếng khóc tuyệt vọng của đàn bà con nít ngày đêm quanh quẩn bên ngoài Vương đình.
Giấc mơ đã từng gần bọn hắn như thế, như chỉ thiếu chút nữa.
Thiên mệnh của bọn hắn, vẫn chưa tuyệt. Lão chỉ có thể tự nói với mình. Chỉ cần ẩn nhẫn núp chờ, tương lai vẫn có thể ngóc đầu trở lại, thực hiện giấc mơ.
Nhưng, đối mặt với đế quốc đương như mặt trời giữa trưa kia, thiên mệnh của bọn hắn, có thật vẫn còn?
Ánh mắt thất vọng của lão dời hướng đến Nhạn Môn.
Lão biết, kẻ địch lớn nhất của bọn hắn, người từng ngồi trên ngôi cao ở triều đình Trường An một tay mưu định trận chiến mang quốc vận này, có lẽ hiện giờ cũng đang đứng ở một chỗ nào mà mình không biết.
Lão không biết đối phương suy nghĩ thế nào, song về phần mình, đời này kiếp này, sợ là không còn có thể đặt chân lên đó.
Gió kêu khóc thổi qua, tiếng thở dài phiền muộn của lão, như cỏ dại thảm bại đầy đất hoang, theo gió xoay tròn, tan trong đồng hoang mênh mông.
…
Đại lễ khải hoàn kết thúc, trong cung thưởng yến, Thiếu đế đích thân tiếp kiến tướng có công. Đây là vinh quang lớn lao. Bọn Tiêu Lễ Tiên, Triệu phác, Chu Khánh, Trương Mật, Dương Hổ đều toàn bộ vào cung dự yến.
Khương Hàm Nguyên không đi. Cô lấy lý do để hiếu cho cha tránh phạm thịnh yến để chối từ. Đêm xuống, một mình cô ở lại Vương phủ. Trong thư phòng, cô vô tình phát hiện tập viết chữ trước đây mình để lại, nhớ đến chuyện cũ không khỏi bật cười, lại lật mẫu chữ khắc của y, châm đèn sáng hơn, ngồi dưới đèn bình tâm tĩnh khí tập viết. Đang cúi đầu tập viết theo mẫu chữ, Tri sự Vương phủ gõ cửa, báo có khách đến thăm.
Người tới là Ôn Loan.
Tri sự nói, nàng ta đi cùng chồng đánh xe ngựa đến, không vào, chỉ gửi một hộp bánh phúc bảo là mình tự tay làm, biết cô về mới đưa đến để cô nếm thử.
Khương Hàm Nguyên lúc này mới nhớ, các gia đình lâu năm ở Trường An có tập tục đầu mùa đông làm bánh ngọt, cầu năm sau phúc báo, từng bước lên cao.
Nghe nói, trước đây sau khi nhà họ Ôn và họ Chu đính hôn, nhà họ Chu chịu áp lực, cha mẹ sợ hãi định từ hôn, song cậu con nhà họ Chu lại ngưỡng mộ Ôn Loan trong lòng, cực lực phản đối, sau khi kết hôn thuận lợi, vợ chồng hợp chí thú, sinh hoạt yên ả, đầy mỹ mãn.
Không ngờ, đêm nay, nàng ấy qua tặng bánh ngọt cho mình.
Thấy Tri sự trình hộp bánh, cô rất bất ngờ, vội ra ngoài, ra tới cửa, từ xa, nhìn thấy một cô gái đang đi đến một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường. Cạnh xe ngựa là một chàng trai trẻ đang đứng. Chàng trai nom rất đoan chính, hào hoa phong nhã, đang giơ chiếc đèn lồng chờ cô ấy.
“Loan Nương!” Khương Hàm Nguyên gọi với theo bóng lưng cô gái.
Cô gái dừng bước, quay lại.
Chính là Ôn Loan.
Đã hồi lâu không gặp, nom Ôn Loan vẫn tú lệ như trước, nhưng nhìn kỹ có phần khác biệt. Khuôn mặt mượt mà hơn trước, như thêm mấy phần mặn mà của thiếu phụ. Trên người nàng bọc một lớp áo choàng, dù dày song che không hết dáng vẻ bụng dưới hơi gồ lên, nom như là đang có thai.
Hiển nhiên, chàng trai đang đứng bên cạnh xe ngựa đợi nàng là chàng công tử họ Chu, chồng nàng.
“Đa tạ bánh Phúc của cô!” Khương Hàm Nguyên cảm tạ.
“Ta không nghĩ cô sẽ đến… Nhưng rất vui. Nếu cô không có việc gì làm, ngại gì không vào ngồi một chút.” Cô gật nhẹ chào cô gái, cuối cùng nói.
Ôn Loan không vào, chỉ đứng tại chỗ nhìn cô một lát, từ từ, nở nụ cười trên mặt, lập tức thu lại, xa xa trịnh trọng hành lễ bái tạ với cô, ngay sau đó quay người đi tiếp đến xe ngựa.
Chồng nàng vội giao đèn lồng cho xa phu, sải bước đến bên cạnh nàng, cũng cung kính khom người với Khương Hàm Nguyên trước, rồi mới đỡ lấy tay nàng.
Khương Hàm Nguyên đứng ở cổng, nhìn nàng được chồng cẩn thận vịn từng chút một, leo lên xe. Xa phu ruổi ngựa, cỗ xe chậm rãi tiến lên, biến mất trong bóng đêm.
Cô không vào ngay, đứng ở cổng Vương phủ, dừng trên bậc cấp, đưa mắt, nhìn tới trước.
Đêm vừa buông chẳng bao lâu, trong thành đã nhà nhà đốt đèn, dày đặc như đầy sao, người còn trên giao lộ đang hối hả về nhà. Từ hướng phố xá, cô thoáng nghe tiếng tạp âm ồn ào xen lẫn từ ngữ địa phương theo gió mơ hồ truyền đến.
Ấy chẳng qua chỉ là một đêm bình thường của Trường An, phổ thông mà bình thản.
Nhưng mà, chính là phổ thông và bình thản vậy, có lẽ mới là ý nghĩa lớn nhất của buổi lễ khải hoàn ban ngày kia.
Khương Hàm Nguyên nghiêng tai, yên lặng lắng nghe một lát mới quay người vào trong. Cô về lại thư phòng, ngồi xuống, mở nắp hộp, cầm lấy một miếng bánh được tỉ mỉ áo một lớp áo đường tinh tế, cắn một miếng.
Trong trẻo giòn xốp, đầy ngon miệng.
Đêm nay, cô nhanh đi vào giấc ngủ, tâm tình yên tĩnh.
Hôm sau, mẹ Dương Hổ được cậu con hộ tống đến thăm hỏi. Đi cùng bà còn có cô cháu nhỏ tên Quả kia của Dương Hổ.
Dương Hổ được phong làm Ngự tiền Tứ phẩm thị vệ, kiêm Tả phó lĩnh Địa môn ti, vị trí gần như chỉ dưới Lưu Hướng. Không chỉ thế, huynh trưởng của cậu cũng phục chức quận công, gần đây nhà đông như trẩy hội. Quãng thời gian trước, Dương Hổ còn chưa về tới, cửa nhà suýt nữa đã bị người đạp phá, tất cả đều đến làm mai cho cậu.
Thấy mẹ cố chấp nhất định phải đến thăm, Dương Hổ có vẻ hơi bất đắc dĩ, giải thích: “Tôi có bảo mẹ rồi, Tướng quân không thích bị quấy rầy.”
Khương Hàm Nguyên vượt qua Dương Hổ, sải bước đến trước mặt Dương mẫu, tự tay đỡ bà, không cho bà xong lễ.
Dương mẫu rất vui, vẫn kiên trì hành lễ, nói: “Thất Lang nhà ta có thể có ngày hôm nay, nhà họ Dương có thể có ngày hôm nay, đều nhờ Tướng quân dìu dắt. Nghe nói chẳng mấy chốc Tướng quân sẽ quay về, nếu lão thân không tự đến đây bái tạ, sao an tâm nổi? Đáng lý anh trai và chị dâu của Thất Lang cũng muốn tới, cuối cùng không dám quá quấy rầy, lão thân đại diện tâm ý người cả nhà ta, ỷ tuổi già mặt dày, đưa bé Quả mạo muội đến nhà bái tạ Tướng quân.”
Hôm nay bé Quả diện bộ đồ mới, cao hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của Khương Hàm Nguyên hai năm trước, cô bé đứng bên cạnh tổ mẫu, ăn nói rõ ràng, cử chỉ cũng đã có mấy dáng vẻ văn tú của cô thiếu nữ nho nhỏ, nhưng khi Khương Hàm Nguyên mỉm cười nhìn mình, lộ vẻ xấu hổ và vui mừng ra mặt.
Khương Hàm Nguyên đưa hai bà cháu ra phủ, từ biệt Dương mẫu xong, Dương Hổ đỡ mẹ lên xe. Cô bé còn chờ ngoài xe chần chừ một lúc, lí nhí: “Tướng quân, lần trước ngài đến nhà cháu, mang cho cháu một túi bánh kẹo, bảo là Thất thúc nhờ ngài chuyển cho cháu. Nhưng mà lần này chú về, chú ấy nói không biết…”
Cô bé hơi ngẩng mặt, nhìn Khương Hàm Nguyên: “Nhất định là chính Tướng quân mang cho cháu.”
Chẳng ngờ bé Quả vẫn nhớ mãi túi bánh kẹo kia, Khương Hàm Nguyên cười nói: “Là ta mua ở bên đường nhà cháu đấy, đi dọc theo đầu phố, gian ở giữa. Nếu cháu thích, bảo Thất thúc đi mua. Lúc ấy cậu ấy bận quá, nên đã quên.”
Bé Quả gật đầu: “Thích lắm ạ!”
“Chú ấy cũng mua cho cháu rồi. Còn nói sau này có thể ăn mỗi ngày.” Cô bé nói thêm.
“Nhưng không biết tại sao, cháu cứ cảm thấy chỉ có gói Tướng quân mang cho cháu là ăn ngon nhất.” Giọng cô bé có mấy phần hoang mang.
Khương Hàm Nguyên lại nở nụ cười: “Chờ khi cháu lớn sẽ rõ, sao cũng là nó mà lúc ấy lại ngon hơn.”
Trong mắt bé Quả lại lộ ánh hoang mang song ngay lập tức nhẹ gật đầu, ngó Dương Hổ đang ở cạnh xe ngựa đằng trước.
“Lúc đó ngày ngày cháu đều ngóng Thất thúc về, giờ chú về thật, cha mẹ, cả bà nội nữa, cả nhà đều rất vui, cháu cũng vui nữa, nhưng hình như là chú ấy lại không mở lòng. Đêm qua chú từ trong cung về, uống say đi ngủ, cháu có nghe chú làu bàu trong miệng, Nhạn Môn gì đó. Phải chăng là chú muốn về đấy không ạ? Không phải đó là nơi biên cương sao, người lớn đều nói Trường An rất tốt. Tướng quân có biết vì sao chú ấy về Trường An lại không vui không ạ —— “
“A Quả!” Dương Hổ như nghe được gì, gọi.
Bé Quả ngậm miệng. Cậu đi tới, đưa cô cháu lên xe ngựa. Chờ bé Quả lên xong, ghé mặt vào cửa sổ toa xe, lưu luyến không rời nói Khương Hàm Nguyên đừng tiễn, cậu ta cũng cung kính bảo đừng, mời cô dừng bước.
Khương Hàm Nguyên quay người đi vào, sau một lát, bỗng nghe sau lưng có tiếng bước chân dồn dập.
Là Dương Hổ, cô dừng bước, mỉm cười hỏi: “Còn có việc à?”
Dương Hổ quay đầu nhìn bầu trời phương Bắc, khựng một lát, chậm rãi nói: “Tướng quân, chuyến này Phàn Tướng quân không về. Trước khi đi tôi và ông ấy có tạm biệt, hỏi sao ông ấy từ chối phong thưởng mà quay về Vân Lạc. Ông nói mình vốn là người Vân Lạc, thế hệ gia tộc đều vì bảo vệ gia chủ mà tồn tại. Lúc trước ông ra ngoài là vì nương theo Tướng quân, giờ đánh trận xong, Tướng quân cũng không còn cần ông ấy, phong thưởng và chức quan, với ông ấy cũng chỉ là vướng víu ngoài thân. Quay về, tiếp tục giữ Vân Lạc mới là chuyện cần làm của quãng đời còn lại của ông ấy.”
Ánh mắt cậu quay lại, dừng trên mặt Khương Hàm Nguyên. “Tôi rất hâm mộ ông ấy, không bị ràng buộc, đi chỗ muốn đi, làm chuyện muốn làm.”
“Chuyện tốt nào cũng có kết thúc, xin từ biệt. Nhưng xin Tướng quân nhớ đến Dương Hổ tôi. Mai này, bất kì lúc nào, bất kể tôi đang ở chỗ nào, nếu Tướng quân có triệu, chắc chắn tôi sẽ về ngay giây phút đầu tiên, nghe lệnh dưới trướng, tiếp tục dốc sức!”
“Cùng trải qua với Tướng quân, làm một thành viên Thanh Mộc Doanh, là vinh dự lớn nhất kiếp này của Dương Hổ tôi!”
Nói đến đây, trong mắt cậu lấp ló nước mắt.
Cậu đã trút chiến bào, hôm nay một thân thường phục, nhưng lại quỳ một gối, hành lễ trong quân xưa kia với Khương Hàm Nguyên. Xong xuôi, cậu quay người rời đi.
Khương Hàm Nguyên nhìn bóng lưng cậu, trong đầu hiện ra khuôn mặt ngây ngô mà dũng mãng của cậu khi mới vào quân doanh năm ấy, vô số lần kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, hơi nóng cuồn cuộn trong ngực, cao giọng gọi với theo bóng lưng cậu: “Dương Hổ! Thất Lang!”
“Có thể cùng cậu, và còn rất nhiều người giống như cậu đồng bào sóng vai chiến đấu, đây cũng vinh dự lớn nhất kiếp này của Khương Hàm Nguyên ta!”
Dương Hổ nghe vậy dừng bước, chậm rãi quay lại chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng cười rộ lên với cô, mắt lấp lánh, thần sắc vui vẻ hẳn, sải bước rời đi.
Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn, khóe môi vẫn giữ nụ cười mỉm.
Ngày mai sẽ đi rồi. Chuẩn bị lên đường, cô nhận lời mời đi phủ đệ Hiền Vương, có bữa yến vì tiễn đưa cô.
Trong tòa thành này, người cô không muốn gặp, đều có thể không gặp. Cho dù là vị thiếu niên trong cung kia. Chỉ duy nhất Hiền Vương là một ngoại lệ.
Thật ra cho dù Hiền Vương không mời cô, trước khi đi, chính cô cũng sẽ đến thăm một lần.
Trước ngày khải hoàn, Hiền Vương đã đệ thư, lấy lý do tuổi già sức suy không đủ sức lực, từ tất thảy chức vụ và quân hàm cua mình trong triều.
Ông đã già, ở tuổi này, vốn nên ngậm kẹo đùa cháu, lúc trước có lòng rút lui, song phồn vụ trói thân, sao tùy ý được. Bây giờ phương Bắc đã bình định, Hoàng đế như phượng hoàng con, chính thức tự mình chấp chính, tự nhiên ông sẽ kiên quyết đi.
Thiếu đế đau khổ giữ lại cũng phí công, không được nữa, cuối cùng đành nhận lời. Ngày ấy, tự tay đỡ Hiền Vương ngồi ngôi tôn, dẫn bá quan bái tạ, quang cảnh thật xúc động. Có điều đối với chuyện này, có bao nhiêu người lo rằng, hoặc là bị kết cục của Lan Vinh trấn áp, có khi là ý thỏ chết cáo khóc, còn có góc nhìn khác: Nhiếp Chính trong triều đã đi, Thiếu đế thoát khỏi trói buộc, như núi cao áp đỉnh, sao có thể khoan nhượng chùn tay. Nếu Lan Vinh còn đó, Nhiếp Chính Vương ở phía sau, cho dù Thiếu đế không thể dùng, kết cục như vậy cũng thuận lý thành chương. Giờ chỉ còn một Hiền Vương, tất nhiên ông cũng nên lui.
Suy luận phán đoán như vậy thuộc dạng đại bất kính, như trước đây quần thần có khinh khi Thiếu đế, còn dám tự mình xào xáo mấy tiếng, bây giờ quyền hành nơi tay ngài, dần dần lập uy, ai còn dám nói ra miệng, cùng lắm cũng chỉ là suy nghĩ riêng trong lòng thôi. Huống hồ là trái tim quân chủ, sao hạ thần có khả năng trải nghiệm chứ. Có điều, cứ nhìn vào mấy nhân vật trung với triều đình trước đây đi: Nhiếp Chính Vương rời triều đình, như vầng trời quang bỗng biến mất giữa trời, thực tế đến cùng thế nào, ai nấy kín như bưng, không dám can đảm nói xàm nửa câu. Lan Vinh thân bại danh liệt, kết cục thật đáng buồn, tất nhiên là trừng phạt đúng tội, nhưng không khỏi quá thổn thức. So ra, Hiền Vương trải qua ba triều Võ Đế, Minh Đế, Thiếu đế, sau khi được hưởng tôn vinh cực lớn, cũng không phải vô vi, trước sau vẹn toàn, chân chính có thể nói là phúc dày viên mãn, thật đáng hâm mộ.
Chạng vạng tối, Khương Hàm Nguyên đi phủ Hiền Vương, trình tạ lễ đã chuẩn bị, Hiền Vương hỏi thăm thương thế Thúc Thận Huy.
“Chàng đã không còn đáng ngại. Đã nhận được thuốc Hoàng bá phụ gửi đến, công hiệu không nhỏ, chàng rất cảm kích. Đường xá xa xôi, chàng không thể đích thân cảm tạ, đã căn dặn cháu, chuyển giúp lòng biết ơn.”
“Đa tạ Hoàng bá phụ hậu ái.” Khương Hàm Nguyên nói xong đứng dậy, đi đến trước mặt Hiền Vương, bái tạ thật sâu.
Hiền Vương bảo: “Vết thương cậu ấy không sao, là chuyện tốt lớn nhất. “
Khương Hàm Nguyên mỉm cười đáp: “Đúng thế ạ.”
Hiền Vương trầm tư, như chìm vào một loại hồi ức nào đó. Khương Hàm Nguyên đứng yên chờ đợi. Một lát sau, nghe ông lẩm bẩm: “Ta vẫn nhớ chí hướng lúc cậu ta còn niên thiếu… Giờ không còn ràng buộc, có thể làm chuyện muốn làm, với cậu ấy cũng là chuyện may mắn…”
Ông như đang nói cùng cô, cũng như đang lầm rầm với chính mình. Trong miệng bảo may mắn, mà trong lúc lơ đãng, vẻ mặt lại hơi lộ ra mấy phần buồn vô cớ.
“Hoàng bá phụ nói cực phải.” Khương Hàm Nguyên lại đáp.
“Ta thấy ông già nên hồ đồ rồi!”
Lúc này, nghe sau lưng có tiếng cười trách cứ vọng đến.
Khương Hàm Nguyên quay lại, thấy Lão Vương phi đang mỉm cười đi tới.
“Bây giờ Bắc cảnh an bình, tướng sĩ khải hoàn, quân thần đồng tâm, cái ông lo lắng nhất là thương thế của Cẩn Mỹ, cũng hết rồi, nào cũng là chuyện tốt. Còn một chuyện vui lớn nhất nữa, ông bận rộn hơn nửa đời người, một hôm nay có thể có mà ông ngóng trông từ hôm qua, bây giờ đã thành trở thành hiện thực, thân này từ nay nhẹ nhàng, không ăn mừng mà lại bắt Hàm Nguyên nghe mấy lời vô nghĩa này, không phải già nên hồ đồ rồi, thì là gì?”
Hiền Vương bị Lão Vương phi nói đến cứng họng không trả lời được, lắc đầu cười ha hả, xoay qua Khương Hàm Nguyên: “Hoàng bá mẫu cháu nói đúng! Là ta già nên hồ đồ rồi! Ăn mừng còn không kịp! Cẩn Mỹ mà biết, chắc sẽ trách ta, làm tuột hứng cháu. Các người đi mau!”
Lão Vương phi đi lên, cười dắt Khương Hàm Nguyên ra ngoài, vừa đi, vừa kể lể việc nhà.
“… Vĩnh Thái đã dắt cháu ngoại ta đến cùng từ nãy. Dính ánh sáng của cháu, cuối cùng ta cũng được ôm cháu ngoại rồi. Còn cô Vương nữ tám Bộ nữa, cô bé cũng tới. Mới một lát, không thấy cháu, hỏi mãi. Không dẫn cháu đến, sợ là tự con bé chạy đi tìm luôn…”
Gia yến dựng ở một góc yên tĩnh ở hậu viện Vương phủ, đêm xuống, đèn hoa cao chiếu, người dự yến không nhiều, tổng cộng chỉ tầm mười người. Ngoài Tiêu Lâm Hoa xem như là người ngoài, còn lại đều là nội quyến Vương phủ, còn có thêm một người, con gái Lưu Hướng. Cô đã đính hôn với một người cháu của Hiền Vương, giờ chỉ đợi hôn kỳ, cũng xem là nửa người của Vương phủ, đêm nay cũng được đưa đến tiếp cô. Ấy là một thiếu nữ dung mạo tú lệ, tính tình ôn hoà hiền lành, có phần được Lão Vương phi yêu thích, lúc ăn cơm, vì cô bé cũng gần tuổi với Tiêu Lâm Hoa nên bố trí ngồi chung, hai người mới quen đã thân. Đêm nay Tiêu Lâm Hoa cũng lộ hưng phấn đặc biệt, cả sảnh đường gần như đều là tiếng nàng đùa giỡn, một chén tiếp một chén uống rượu, đợi đến cuối tiệc, nàng đã say, ngồi còn không vững, suýt nữa trượt xuống dưới bàn. Lão Vương phi vội gọi người đến, đỡ đi nghỉ, nàng vẫn không chịu buông chén rượu xuống, trách móc mình không say, “Ta vui quá! Có uống tiếp một trăm chén, ta cũng không sao.”
Gần đây trong cung truyền ra một tin, Thiếu đế nạp Vương nữ tám Bộ làm phi. Mặc dù hôn kỳ chưa định, nhưng là ván đã đóng thuyền. Trên thực tế, đây cũng là một trong những mục đích lần này Tiêu Lễ Tiên tới Trường An, ngoài tham gia điển lễ khải hoàn, hắn cũng mang theo kỳ vọng của người tám Bộ, đến thúc đẩy việc này. Bây giờ tâm nguyện có thể thực hiện, chắc hẳn tâm tình Tiêu Lâm Hoa rất tốt, uống nhiều mấy chén cũng không gì, nhưng mọi người thấy nàng mặt phấn sinh choáng, nói chuyện có vẻ đã hàm hồ, rõ ràng tửu lực đã không thắng nếu còn uống nữa, vì thân phận hôm nay của nàng có chút đặc biệt, sao dám từ chối, biết xưa nay nàng nghe Khương Hàm Nguyên, đều nhìn sang.
Khương Hàm Nguyên đang ngồi cùng công chúa Vĩnh Thái, tiếp bé con của nàng và Trần Luân từ tay nhũ mẫu, đang chơi đùa. Người em bé mềm mại, Khương Hàm Nguyên sợ làm đau bé, cẩn thận tí một nhẹ bế, công chúa Vĩnh Thái thấy cô đang như khiếp đảm, cười thuận miệng kể: “Lần trước Tam đệ đến, cũng là lần đầu bế, mà ta thấy cậu ấy bế cực thuận tay.”
Khương Hàm Nguyên có phần khó mà tưởng tượng ra cảnh kia, nở nụ cười. Công chúa Vĩnh Thái thấy Tiêu Lâm Hoa đã say thật, bèn đón cậu con lại. Khương Hàm Nguyên đi đến, còn chưa mở miệng, Tiêu Lâm Hoa đã một phát ôm cánh tay cô, lầu bầu: “Sao các nàng ấy không cho em hát! Khó khi có hứng vậy, em còn uống được——” lời còn chưa dứt, hai mắt nhắm lại, nghiêng đầu đổ vào người Khương Hàm Nguyên, đúng là đã thiếp đi. Trong phút chốc cả đám cười thầm, Lão Vương phi cũng cười, lắc đầu, vội đuổi người đi dịch quán báo tin một tiếng, đêm nay Vương nữ ngủ lại nhà mình. Khương Hàm Nguyên tự tay đưa Tiêu Lâm Hoa đi nghỉ cho tỉnh rượu, vào một gian phòng bố trí lịch sự tao nhã, dìu nàng nằm xuống, thu xếp xong xuôi, thấy nàng nhắm mắt ngủ thật say, mới đứng lên, đang định rón rén ra ngoài thì ống tay áo bị người giữ chặt.
Cô dừng bước, thấy Tiêu Lâm Hoa vẫn nhắm mắt, trầm thấp nói: “Tướng quân tỷ tỷ, mai chị phải đi rồi, lần sau gặp lại không biết là ngày nào. Chị ngồi cùng em một lát được không?”
Ra là nàng còn tỉnh, cũng không thật sự say ngủ hoàn toàn.
Khương Hàm Nguyên nhịn không được cười lên, nghe ra mấy phần khẩn cầu trong lời nàng, sao nhẫn tâm cự tuyệt, để nguyên áo nằm xuống bên ngoài cạnh nàng.
“Đêm nay không cần về dịch quán, em ở lại đây, yên tâm ngủ đi.”
Tiêu Lâm Hoa ừ đáp, thoạt đầu nằm y vậy, từ từ, dán tới cô, cuối cùng tựa mặt lên vai cô, không nhúc nhích.
Khương Hàm Nguyên nhắm mắt định thiếp đi, nhưng ngay lập tức cảm thấy, hình như Tiêu Lâm Hoa có chỗ không đúng lắm, chần chừ một lúc, mở mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: “Em thế nào? Say đến lợi hại, khó chịu sao?”
Cô xoay người ngồi dậy, định gọi người mang tới ít thứ tỉnh rượu thì thấy nàng choàng mở mắt, ngồi dậy theo, tay bóp mặt, hàm hàm hồ hồ nói: “Nóng quá, em ra ngoài hóng gió. Nếu Tướng quân tỷ tỷ có việc cứ đi đi, không cần để ý đến em.” Nói xong, nhìn Khương Hàm Nguyên áy náy cười, không cần ai đỡ, tự bò xuống giường, lung tung mang giày, đi ra ngoài.
Bước chân nàng chập choạng. Khương Hàm Nguyên cầm áo choàng từ tay thị nữ, theo ra ngoài. Chỉ thấy nàng gục đầu, chỉ mãi đi, chẳng có mục đích, cuối cùng xuyên qua một cánh cổng, vào vườn mai, dừng cạnh một lối nhỏ, bình tĩnh đứng thẳng, bỗng lẩm bẩm: “Nhanh nhỉ, tướng quân tỷ tỷ. Em nhớ lần đầu tiên em đến Trường An, đã từng ở đây dự yến với chị, khi đó em chẳng biế gì, chị cũng mới làm Nhiếp Chính Vương phi không lâu. Chớp mắt, đã hai năm…”
Gió đêm lướt qua nhánh mai, trong tiếng rì rào, nàng yên lặng.
Khương Hàm Nguyên dõi theo bóng lưng nàng, lát sau, đi đến bên cạnh, lấy áo nhẹ khoác lên vai nàng.
“Em sao thế? Là có tâm sự?” Cô dịu dàng hỏi.
Tiêu Lâm Hoa tiếp tục đứng khựng một lát, chậm rãi quay lại nhìn Khương Hàm Nguyên, mắt lộ vẻ mơ màng.
“Tướng quân tỷ tỷ, chị cũng cảm thấy em không vui sao? Nhưng không hẳn. Hiện giờ Vương huynh rất vui, người đi cùng, cũng rất vui. Em cũng thế…” Nàng thì thào.
Khương Hàm Nguyên biết nàng đang nói về hôn sự. Quả nhiên, nàng nói tiếp: “Trước khi đi Nhạn Môn lần này, em đã biết tính toán của phụ Vương với Vương huynh rồi. Em nhận, thật đấy, em tình nguyện vì tám Bộ gánh vác chuyện xem như là của em. Giờ thành sự thật, hẳn em phải cao hứng. Thế nhưng em lại vui không nổi, thậm chí còn có phần sợ hãi…”
Nàng dừng lại, nhìn về hướng hoàng cung.
Đấy là một đêm trăng tròn, trời đen nhánh, trăng treo một mình, soi xuống nơi đó.
“Em sợ chuyện gì?”
“Em sợ vị hoàng đế kia —— ” Tiêu Lâm Hoa thu mắt, ngần ngừ một lúc, rồi vẫn nói ra.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình.
“Ban đầu em cho là, em hiểu hắn. Nhưng sau, em mới biết, thì ra căn bản hắn không phải là người lúc đầu em tưởng…”
Trước mắt Tiêu Lâm Hoa hiện ra cảnh trong khu rừng ngoài thành Phong Diệp ngày đó, thiếu niên dụ nàng ra sau cây, bịt mắt nàng, dỗ nàng không ngừng ca hát, rồi mượn cơ hội lén chạy đi. Lúc ấy, khi phát hiện mình bị hắn lừa gạt lợi dụng, mặc dù nàng cũng hết sức tức giận, nhưng hết giận rồi, mỗi lần nhớ tới, cũng như cảm giác thêm mấy phần thân thiết. Bởi thiếu niên Hoàng đế Đại Nguỵ kia không còn là hình tượng mơ hồ xa xôi cao không thể chạm, mà là một người chân thực sống sờ sờ.
Nhưng loại cảm giác này, giờ đã không còn sót lại chút gì, nhớ đến ngày đó, thậm chí nàng còn thấy hư ảo không thực.
Thiếu niên trong ấn tượng của nàng trước đây, cùng với Hoàng đế Đại Nguỵ hiện giờ, thật sự là cùng một người sao?
Phải nhắc lại chuyện từ mấy tháng trước. Lúc ấy anh trưởng của nàng phối hợp cùng quân Ngụy đánh hạ quận Yến, chiến cuộc trở nên sáng tỏ, thắng lợi trong tầm tay, nàng phát hiện phụ Vương chẳng những không nhẹ nhõm hơn, mà ngược lại dường như càng lo lắng hơn trước, chau mày cả ngày. Sau khi chiến sự kết thúc, Vương huynh quay về, phụ Vương mới cho người lui ra bàn chuyện cùng anh ấy, nàng đoán có lẽ là muốn trao đổi chuyện hôn sự của mình, bèn kín đáo tới nghe lén, không ngờ, đã nghe được chút liên quan đến chút chuyện bí ẩn giữa Nhiếp Chính Vương Đại Nguỵ và Hoàng đế thiếu niên kia. Dẫu đều là suy đoán của phụ Vương, song vì vẫn mãi không từ bỏ dự định hòa thân mà ông vẫn luôn chú ý đến biến hoá của triều đình Đại Nguỵ, nên tin tức từ ông, những chuyện ông vừa nói, có thể là thật. Khi đó nàng mới hiểu, vì sao trước đó phụ Vương đầy tâm sự, hẳn là không chắc hướng đi của Ngụy triều. Không lâu sau, lo lắng của phụ Vương biến mất, tất thảy đều thuận thuận lợi lợi, chẳng có biến cố gì phát sinh, Nhiếp Chính Vương ra khỏi Trường An, Thiếu đế tự mình chấp chính. Hôn sự của nàng cũng như phụ Vương hy vọng, thuận lợi đạt thành. Huynh trưởng của nàng cùng người Tám Bộ lần này đến đều cao hứng bừng bừng, nom bề ngoài nàng cũng rất bình tĩnh, nhưng thất vọng và sợ hãi trong lòng thì ném đi không được.
Nàng không kìm được nữa, nhào vào lòng Khương Hàm Nguyên, mượn chếnh choáng, thổ lộ hết sợ hãi và mờ mịt bị nén dưới đáy lòng đã lâu.
“… Sao hắn lại đáng sợ thế, lương bạc đến mức này? Em không thông minh, nhưng lúc ở thành Phong Diệp đã nhìn ra, chị vời Nhiếp Chính Vương đối xử với hắn thật sự tốt. Sao hai người có thể gây bất lợi cho hắn chứ? Hắn hẳn thông minh hơn em nhiều, sao hắn lại không nhìn ra?”
Nàng nhắm mắt, hàm hàm hồ hồ nói: “Em vốn nghĩ hắn cũng không tệ… đâu ngờ, thật ra hắn là người như vậy… Em xem thường hắn! Em cũng hơi sợ, đợi em vào cung, không biết tương lai sẽ thế nào, hắn sẽ đối xử em thế nào…”
Khương Hàm Nguyên kinh ngạc.
Cô đã biết mục đích của Tiêu Lễ Tiên lần này đến Trường An. Hòa thân là chuyện thuận lý thành chương. Chẳng những đây là nguyện vọng của Tám Bộ, mà với Đại Ngụy, ngoài việc có thể đi một bước giữ vùng biên cương ổn định sau cuộc chiến, đón Vương nữ tám Bộ vào cung làm phi cũng là hành động khen ngợi tám Bộ đã xuất binh cùng phối hợp tác chiến, là một loại ban vinh dự. Tiêu Lâm Hoa trước đó không có gì lạ, Khương Hàm Nguyên cứ nghĩ là đối với việc sắp xếp đó nàng ấy hài lòng, bất kể thế nào, địa vị tương lai trong cung của nàng ấy tuyệt đối sẽ không thấp, còn những việc khác… phải xem tương lai nàng và Thúc Tiển có hợp ý hay không.
Đâu ngờ, thì ra trong lòng cô bé, lại giấu tâm sự như này.
Khương Hàm Nguyên muốn an ủi, song trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải. Chuyện đã định, không còn chỗ cứu vãn. Cô chỉ có thể ôm thiếu nữ lòng đầy tâm sự đang nhào vào ngực mình. Tiêu Lâm Hoa yên lặng nằm trong lòng cô chốc lát, chợt ngẩng đầu, chùi cặp mắt đỏ, nở nụ cười với Khương Hàm Nguyên, ảo não nói: “Đều tại em cả, đêm nay uống nhiều quá, nói mấy lời tầm phào, làm hỏng tâm tình chị. Tướng quân tỷ tỷ yên tâm, em không sao. Thật ra em đã nghĩ kỹ, kệ hắn là một người thế nào, tương lai đối đãi em thế nào, em cố gắng làm một hoàng phi xứng chức, kết thúc bổn phận của em là được.”
Khương Hàm Nguyên nhìn thiếu nữ tự an ủi mình trước mặt này, nhớ cảnh lần đầu gặp nàng, sau khi cảm thấy rất vui, lại có mấy phần phiền muộn nhè nhẹ.
Vương nữ hồn nhiên ngây thơ, cuối cùng cũng chạy không khỏi một ngày nọ lớn lên. Mà lớn lên, nghĩa là mang trách nhiệm và gánh chịu.
Cô nói: “Lâm Hoa, em nghĩ được vậy là tốt rồi. Song cũng không cần quá bi quan. Ta bảo này, dù điện hạ chưa hề nhắc qua, nhưng ta biết, chàng không hề trách bệ hạ.”
Mặt Tiêu Lâm Hoa lộ vẻ kinh ngạc, nhìn cô.
“Chẳng ai hoàn mỹ cả, cũng không phải đã hình thành thì vĩnh viễn không thay đổi, huống chi là người ngồi trên kia. Đăm chiêu của họ, không phải chị em ta có thể đồng cảm lây. Bệ hạ mà trước đây em gặp ở thành Phong Diệp, là hắn, bệ hạ hôm nay làm ngươi thấy không thể xác định, cũng là hắn. Cậu ấy không tốt như em đã từng tưởng tượng, song cũng không đáng sợ như em nghĩ.”
“Chúng ta đều là kẻ phàm, cậu ấy cũng thế.”
Tiêu Lâm Hoa ngẩn ra một lát, chậm rãi nói: “Em hiểu… hình như tâm tình em đã tốt hơn nhiều. Đối với tương lai, không cần kỳ vọng quá cao, nhưng cũng không thể không ôm nửa điểm hi vọng, dùng hết khả năng mình có, còn lại, giao cho ông trời đi! Tướng quân tỷ tỷ, ý chị là vậy sao?”
Khương Hàm Nguyên cười, gật đầu: “Phải. Em rất thông minh, tương lai nhất định có thể sống rất tốt.”
Tiêu Lâm Hoa cũng cười: “Đa tạ Tướng quân tỷ tỷ —— “
Một trận gió đêm, nàng ợ rượu.
Khương Hàm Nguyên nói: “Ở đây gió lớn, tối nay em uống nhiều, coi chừng lạnh, về đi.”
Tiêu Lâm Hoa gật đầu, định đi cùng cô, chợt ngừng bước, nhìn lên trăng tròn trên trời: “Chờ một chút! Em nghe nói đêm trăng rằm trên trời sẽ có Nguyệt Nương. Em phải cầu ước nguyện với Nguyệt Nương cái đã!”
Nàng đứng thẳng nhìn trăng, vẻ nghiêm túc hẳn, nhắm mắt hai tay hợp thành chữ thập, thành kính yên lặng cầu khẩn, xong mở mắt, vui vẻ nói: “Tướng quân tỷ tỷ, chị đoán xem em mới cầu nguyện điều gì? Em nguyện không còn chiến sự, quê hương yên bình; ta nguyện chị và điện hạ bình an, tiên quyến vĩnh theo; còn nữa, dù hắn không phải người tốt, nhưng em còn cầu nguyện, hy vọng hắn có thể làm một Hoàng đế tốt, như vậy thì, nếu cuộc sống tương lai em không tốt, em cũng nhận.”
Nàng mở to mắt, xoay mặt nhìn Khương Hàm Nguyên, thấy cô quay đầu, đang nhìn sang hướng các nàng vừa nãy đi vào, không biết đang nhìn cái gì.
“Tướng quân tỷ tỷ, một lúc em cầu nguyện nhiều như vậy, Nguyệt Nương có thấy em tham lam quá không —— “
Nàng vừa cười, vừa lần theo hướng nhìn của Khương Hàm Nguyên nhìn lại.