Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng
Chương 90: C90: Lận vũ lạc bỗng dưng mềm lòng
Cố Tuấn Xuyên ngồi đó không nhúc nhích, Lận Vũ Lạc nén cơn giận nói chuyện đàng hoàng với anh:
"Hai người ở đây rất nguy hiểm, mấy ngày trước trong làng nói sẽ củng cố lại vùng núi. Nói thật tôi không biết tại sao các anh lại ở đây trong thời tiết mưa lớn như vậy, sẽ mất mạng đấy."
Lận Vũ Lạc đi ra ngoài:
"Đến chỗ tôi đi."
"Được!"
Tô Cảnh Thu lại nhảy cẫng lên:
"Đi đi đi, tôi cũng không biết rủ tôi đến Vân Nam du lịch lại bảo tôi ngủ dưới đất, còn không bằng về nhà làm hàng xóm với vợ tôi!"
Anh ta vừa lầm bầm vừa đá Cố Tuấn Xuyên ở nơi mà cô không nhìn thấy, nhắc Cố Tuấn Xuyên coi được rồi thì bớt bớt lại, cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này, vào ở sân vườn có cây có hoa có giường mềm. Cố Tuấn Xuyên lại chẳng buồn động đậy, nói với anh ta:
"Muốn đi thì cậu đi đi."
Lận Vũ Lạc nghe vậy quay đầu nhìn anh, cô thật sự cảm thấy con người Cố Tuấn Xuyên sẽ chọc người ta tức điên lên mất, cô nói với Tô Cảnh Thu:
"Anh ra ngoài chờ một lúc."
"Bên ngoài đang mưa mà."
"Chẳng phải có xe sao?"
Lận Vũ Lạc thoáng nâng cao giọng, Tô Cảnh Thu có ngốc đến mấy cũng nghe ra cô nàng này đang giận, vội ôm Tam Nhất chạy ra ngoài. Sợ bị cuộc chiến giữa hai người liên lụy.
"Anh có đi hay không?"
Lận Vũ Lạc lên tiếng hỏi sau khi Tô Cảnh Thu ra ngoài, ánh mắt sáng rực như chứa dao.
"Không đi."
Lận Vũ Lạc tiến về trước, đá văng bàn cắm trại của Cố Tuấn Xuyên, duỗi tay tóm lấy cổ áo anh nhấc lên, muốn anh mau chóng theo cô rời khỏi chỗ này. Cô chẳng còn chút nhẫn nại, nhưng nào kéo nổi Cố Tuấn Xuyên, chỉ dùng hết sức hai lần đã bị anh lách người kéo vào lòng.
Vòng ôm của Cố Tuấn Xuyên ẩm ướt, áo mưa của cô cũng ướt đẫm. Hai người đều vô cùng chật vật, cô bị ép tựa vào bả vai anh, ngay cả suy nghĩ giết anh cũng có. Cô chẳng hiểu rốt cuộc Cố Tuấn Xuyên đang làm gì, nơi rách nát này thật sự rất nguy hiểm. Lận Vũ Lạc tràn ngập sợ hãi với thời tiết thế này ở quê nhà, máu nóng xộc lên đầu, nỗi hận với Cố Tuấn Xuyên chẳng cách nào nguôi ngoai.
Cô bắt đầu đánh anh, ra sức đánh trong lòng anh. Hoàn toàn không phải kiểu đánh cho có, là đánh thật. Cô đập bôm bốp lên cánh tay, lồng ngực Cố Tuấn Xuyên, dùng im lặng thay thế phẫn nộ, khoang mũi bật ra tiếng thở dốc, cô thậm chí rất muốn giết chết tên khốn Cố Tuấn Xuyên này.
Cố Tuấn Xuyên mặc cho cô đánh, lúc cô kiệt sức đột nhiên ôm cả người cô đang run lẩy bẩy vào lòng, khẽ bảo:
"Em không giận nữa tôi sẽ đi. Tôi chẳng còn mặt mũi nào đến nhà của người mình tuyệt giao trú mưa."
"Vậy anh cứ ngây ra ở đây đi! Cho sói cho chó ăn, để ngọn núi này chôn anh cho xong!"
Lận Vũ Lạc bỗng dưng không biết phải nói thế nào. Mấy ngày nay cô sống không tốt, Cố Tuấn Xuyên là một trong số ít những người bạn của cô, vừa nuôi Tam Nhất được vài ngày cô đã lo lắng nó xảy ra chuyện trong đêm mưa, huống hồ là cãi nhau với một người sống sờ sờ quen biết nhau suốt hai năm như Cố Tuấn Xuyên. Cô biết mình làm việc tuyệt tình, nhưng lời nói của Cố Tuấn Xuyên cũng chẳng tốt đến đâu? Ra thông điệp cuối cùng xong chớp mắt đã hẹn hò, dùng hành động nhắc nhở rằng cô chỉ là một nhân vật đáng cười biết mấy trong cuộc đời anh.
"Vậy em đánh tôi thêm vài cái."
Cố Tuấn Xuyên duỗi tay cho cô đánh vào lòng bàn tay anh, nhìn cô chăm chú, chân thành hệt như đứa trẻ phạm lỗi. Trái tim vốn đang giận dữ của Lận Vũ Lạc bị anh chạm trúng, thoáng chốc mềm nhũn.
"Tôi không đánh."
Lận Vũ Lạc đẩy anh ra đứng thẳng lại:
"Anh thích đi đâu thì đi, buổi tối ở đây có chuột lớn dài nửa mét, há miệng một cái là cắn đứt tai anh ngay."
Cô vẫn còn giận, nhưng câu hờn dỗi này lại mang theo đôi phần ngây thơ.
Hồi nhỏ bố mẹ thường dọa dẫm người thích đánh nhau chạy giỡn lung tung như cô rằng bên ngoài có con chuột dài thế này này, há miệng cắn đứt tai của con. Cô vẫn tưởng bố mẹ chỉ hù mình vậy thôi, mãi đến khi lên trung học, một người bạn kể ông nội cậu bị chuột cắn rớt miếng thịt suýt nữa phải cắt bỏ, cô mới nửa tin nửa ngờ. Lúc này moi ra nói cho Cố Tuấn Xuyên nghe, còn thêm một câu:
"Tôi không lừa anh đâu, anh đừng tưởng mình lớn như vậy thì chuột không làm gì được anh. Không chỉ chuột thôi đâu, còn có sói hoang, heo rừng, lỡ như gặp phải thú rừng chẳng biết chui ra từ chỗ nào đó, vậy thì náo nhiệt rồi."
Cố Tuấn Xuyên bị cô chọc cười.
Lận Vũ Lạc một lòng muốn đưa anh ra khỏi chốn quỷ quái này, lôi hết mấy lời dọa nạt hồi bé ra. Khi đứng dậy anh rất muốn xoa đầu cô, nhưng cô nhanh chóng lách người. Trong lòng Lận Vũ Lạc đây là hai chuyện, đưa anh ra khỏi nơi nguy hiểm và làm hòa với anh, là hai chuyện khác nhau.
Cô không muốn anh gặp nguy hiểm, nhưng cũng chẳng muốn làm hòa với anh.
Lên xe, Tô Cảnh Thu ném Tam Nhất vào lòng Lận Vũ Lạc để cô ôm, thuận tiện phàn nàn với cô tính tình Tam Nhất xấu xa biết bao nhiêu. Tô Cảnh Thu ôm nó lên xe, hình như nó lo lắng hai người bên trong sẽ đánh nhau, cứ cào cửa mãi muốn ra ngoài khuyên ngăn, Tô Cảnh Thu không cho, nó lại xoay người cào anh ta. May mà anh ta mặc áo khoác, tránh được một kiếp.
"Tính nó giống Cố Tuấn Xuyên mà."
Lận Vũ Lạc đáp.
"Không phải, ý tôi là tính nó giống cô thật đấy."
Tô Cảnh Thu lên tiếng, hai người cũng đừng bảo tính tình người kia xấu xa nữa, cả hai đều là dạng hạ gục được cả nhóm. Sự hung hãn của Cố Tuấn Xuyên viết hết lên mặt, Lận Vũ Lạc lại giấu trong lòng.
Lận Vũ Lạc cúi đầu nhìn vằn hổ trên trán Tam Nhất, cả sắc mặt khi nó nằm trong lòng cô, không cần hỏi cũng biết, đây là mèo con cô từng đút sữa ở căn cứ. Cố Tuấn Xuyên vất vả mang tới làm quà khai trương cho cô.
Tô Cảnh Thu ho một tiếng, nhắc nhở Cố Tuấn Xuyên: Thời cơ đến rồi, cậu mau tung chiêu đi!
Cố Tuấn Xuyên lại yên tĩnh lái xe, chẳng nói chẳng rằng. Lúc xuống xe còn uy hiếp Tô Canh Thủ:
"Cậu đừng nói lung tung đấy, người khác hỏi cậu biết phải trả lời thế nào chưa?"
Tô Cảnh Thu gật đầu ra hiệu đã biết, bấy giờ Cố Tuấn Xuyên mới thả cho anh ta vào trong.
Tam Nhất nhảy xuống đất dẫn đường cho Cố Tuấn Xuyên, đi vài bước quay đầu nhìn anh một lúc, chuẩn bị đưa Cố Tuấn Xuyên vào phòng Lận Vũ Lạc.
Lận Vũ Lạc ngăn Tam Nhất lại:
"Chị cho anh ấy ở lại đã đủ lắm rồi, con mèo thối này đừng có mà được nước lấn tới, muốn anh ấy tu hú chiếm tổ chim khách hả."
Dường như Tam Nhất không hiểu, có lẽ trong lòng nó, hai chủ nhân phải ở bên nhau mới đúng.
Lận Vũ Châu nghe tiếng dụi mắt bước ra, sững sờ nhìn Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu, rồi ngạc nhiên mừng rỡ:
"Anh Xuyên, anh Cảnh Thu, sao hai người lại tới đây?"
"Anh Xuyên của cậu cãi nhau với bạn gái, kéo tôi ra ngoài giải sầu."
Tô Cảnh Thu đáp.
Cao Phái Văn và Lý Tư Lâm cũng ra khỏi phòng, ngạc nhiên nhìn họ.
"Số tôi sao thế này? Nghỉ phép cũng phải gặp hai cậu?"
Cao Phái Văn chỉ vào hai người đã ướt như chuột lột:
"Các cậu đã làm chuyện không có tính người gì, sao lại chật vật dữ vậy?"
Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu hiếm khi có lương tâm không ngồi lên ghế sô pha, sợ quần áo ướt làm bẩn ghế, đứng trong phòng khách đa năng chờ Lận Vũ Lạc sắp xếp phòng cho họ.
Lận Thư Tuyết đi rồi, vừa khéo có một phòng cho họ ở. Cô lấy chìa khóa mở cửa, Cố Tuấn Xuyên đi sau lưng cô. Lận Vũ Lạc như chú mèo xù lông, đến giờ vẫn chưa nguôi giận.
Lận Vũ Lạc đi đến cửa phòng giao chìa khóa cho anh, nói với anh thời gian dùng bữa sáng ngày mai:
"Sớm nhất là sáu giờ, dì sẽ nấu bún Vân Nam. Nếu các anh muốn xuất phát trước 6 giờ, có thể đóng gói bánh mì, sữa hoặc trứng luộc mang theo."
"Đi đâu chứ?"
Tô Cảnh Thu bước qua:
"Tôi phải nghỉ ngơi đàng hoàng một ngày, dù sao ngày mai tôi cũng không đi đâu hết."
"Hôm nay xem như tôi thu nhận các anh, nếu không đi phải thanh toán tiền phòng. Trước mắt giá phòng này của các anh là 398."
"Giá cả Vân Nam lắm nha."
Tô Cảnh Thu nói:
"Được, không đắt, hay là giúp tôi kiếm căn riêng đi, tôi muốn ở một mình."
"Không còn phòng trống nữa."
"Được mà!"
Tay Cao Phái Văn và Lý Tư Lâm cùng lúc giơ lên:
"Hai chúng tôi ở chung, cho các anh ở riêng, giờ vào luôn nhé."
Kiên quyết ủng hộ Lận Vũ Lạc kiếm tiền của hai người này.
Từ đầu đến cuối Cố Tuấn Xuyên chẳng ừ hử gì, ra ngoài kéo hành lý vào, thay quần áo xong xuôi, phòng của Tô Cảnh Thu cũng được chuẩn bị.
Vì khúc nhạc đệm nho nhỏ nửa đêm này, mà tất cả mọi người trong nhà trọ đều tỉnh giấc, người trẻ tuổi vốn thích thức khuya, chen chúc đến phòng khách chơi. Lận Vũ Lạc đá Tam Nhất đang tuần tra trong phòng:
"Em không đi nữa à? Không ra ngoài dầm mưa? Không muốn chết nữa hả?"
Tam Nhất meo một tiếng: Bớt quản.
"Chị thật sự lười quản em, em sống hay chết liên quan cái rắm gì đến chị."
Cũng chẳng rõ là đang nói với Tam Nhất, hay là nói cho ai đó nghe. Cố Tuấn Xuyên đến quầy rót nước ấm, nhìn cô đang nấu mì gói phía đối diện, hỏi cô:
"Nấu cho tôi à?"
"Tự tôi ăn."
"Nửa đêm mà em còn ăn mì gói?"
"Liên quan gì đến anh."
Lận Vũ Lạc tiện tay xé thêm một gói, đổ nước vào, đẩy qua cho Cố Tuấn Xuyên. Hai người một người đứng bên này, một người đứng bên kia, chờ mì chín. Những người còn lại đang nói đến chuyện vui vẻ gì đó, cười vang không ngớt.
"Tam Nhất chịu rời khỏi căn cứ hả?"
Lận Vũ Lạc đột nhiên hỏi.
"Thích Tam Nhất?"
"Không thích."
"Không thích thì tôi đưa đi."
"Không được."
Lận Vũ Lạc nói:
"Giờ Tam Nhất đã là vua mèo khu này. Nhị Mã nói nó đã xây dựng trật tự cuộc sống của mình."
"Nhưng chủ nhân của nó không thích nó?"
Lận Vũ Lạc nhìn thoáng qua Tam Nhất đang nhảy lên bàn, móng vuốt của nó sắp gây sự, muốn đẩy hộp khăn giấy xuống đất. Lận Vũ Lạc nhanh chóng giữ chặt nó, đánh nhẹ. Sao mà không thích cho được? Lúc nó vừa ra đời cô đã từng đút sữa đấy, còn sợ nó bị động vật khác bắt đi, ngồi ngoài cửa canh hết nửa đêm.
"Tại sao lại đưa Tam Nhất đến đây?"
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
"Vì Xuân Dã cần một con mèo giữ nhà."
Cố Tuấn Xuyên đáp.
Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh bao bọc cô chặt chẽ, như đang xoa dịu cơn giận của cô.
Mì chín, cô gắp lên ăn, dạ dày khỏe hơn cũng chẳng dám làm bừa, ăn ít nhưng chia ra nhiều bữa. Nếu tối nay không vất vả đến thế, ngủ dậy hôm sau mới ăn, nhưng mệt mỏi nhường ấy, cô thật sự đói bụng.
"Nhà trọ của em tốt đấy. Nhưng nếu vào mùa đông khách..."
"Trong sân sẽ dựng lều."
Lận Vũ Lạc ngắt lời Cố Tuấn Xuyên:
"Hôm ấy chị Lận có nói, nếu anh ở đây chắc chắn sẽ làm vậy."
"Hiểu con không ai ngoài mẹ."
Lận Vũ Lạc nhìn anh, thấy anh dường như hơi kén ăn, xoay người vào bếp làm chút rau mặn đẩy đến cho anh. Hai người đều không nhắc đến chuyện cãi nhau lần trước.
Lận Vũ Lạc rất lạnh nhạt với Cố Tuấn Xuyên, ăn xong về phòng ngủ ngay, hôm sau Cố Tuấn Xuyên muốn đi hay ở cô chẳng hỏi một lời.
Vất vả mấy ngày liền, cộng thêm giày vò suốt buổi tối, cô buồn ngủ muốn chết, hôm sau thức dậy đã gần chín giờ. Hẳn Lận Vũ Châu đã đi tìm bạn học, nhóm Cao Phái Văn ra ngoài đi dạo. Chỉ có một mình Cố Tuấn Xuyên ngồi trên ghế sô pha ở khu vực công cộng nhâm nhi cà phê, xem tạp chí, Lận Vũ Lạc chẳng buồn chào hỏi anh.
Nhờ dì nấu một phần mì, tìm ghế ngồi xuống ăn. Cố Tuấn Xuyên thấy cô ngồi khá xa, như có thù với anh, bèn cố ý đòi một chén mì, ngồi ăn đối diện cô. Giữa chừng anh còn nghe điện thoại, nói chuyện cũng khăng khít thân mật: Cãi nhau cũng bình thường mà, bình tĩnh lại sẽ không sao nữa. Anh không giận nữa, em thì sao? Còn giận không?
Nhìn thoáng qua Lận Vũ Lạc, mà cô lại ôm chén đi mất. Cô không có thói quen nghe người ta nói chuyện yêu đương qua điện thoại, nghĩ rằng Cố Tuấn Xuyên làm hòa với bạn gái, cũng nên đi rồi.
Nhưng Cố Tuấn Xuyên cúp máy xong lại đi theo cô, còn ngồi đối diện cô, anh nói:
"Em cũng thấy đó, tôi hẹn hò rồi. Hai chúng ta cứ làm bạn đàng hoàng đi, cãi nhau mãi cũng không thú vị."
"Tôi nào xứng."
Cả hai đều biết rõ nút thắt của trận cãi nhau lần đó nằm ở đâu, đại khái là chữ "xứng" ấy. Cố Tuấn Xuyên cản đường Lận Vũ Lạc, phải tốn rất nhiều lần mới tóm được tầm mắt né tránh của cô. Cố Tuấn Xuyên cảm thấy ánh mắt Lận Vũ Lạc nhìn anh dường như có chỗ nào đó khác rồi, bản thân anh cũng chẳng nói rõ được. Lòng dạ cứ như bị thứ gì đó cào cấu, ngứa ngáy khó nhịn.
"Xin lỗi em."
Anh nhỏ tiếng nói.
Lận Vũ Lạc nhớ lại cơn đau dạ dày của mình, cõi lòng dâng lên muôn vàn tủi thân. Cô cũng chẳng biết nỗi tủi thân ấy từ đâu đến, rõ ràng cô đã chiến thắng, chiếm ưu thế kia mà, vậy nhưng vẫn cứ là tủi thân.
Lận Vũ Lạc không tìm được bất cứ cách nào để cân bằng trong mối quan hệ với Cố Tuấn Xuyên.
"Vì muốn ngủ với một người phụ nữ, anh cũng chịu vứt hết mặt mũi thật đó."
Lận Vũ Lạc lên tiếng.