Trước Lúc Chiều Tà
Chương 6: Three Days: Bầu trời đầy sao sen
Suy xét đến việc Mạch Địch cần ngủ ngon giấc, thời gian tham quan triển lãm đã được ấn định vào buổi chiều.
Trần Huyền không có thói quen ngủ nướng, đồng hồ sinh học bảo cô mở mắt lúc bảy giờ sáng, rửa mặt, trang điểm rồi ra ngoài mua bữa sáng.
Nên làm gì trong buổi sáng nhàn rỗi này đây?
Kể từ khi Mạnh Địch tham gia vào, sự cân bằng trong kế hoạch của cô trở nên không ổn định, không biết nên nghiêng về bên nào.
Cô ăn sáng ở tiệm KFC gần đó, sắp xếp lại danh sách, sắp xếp ban đầu cho ngày thứ ba là: sống một ngày tự lập — tự lập ở đây là theo nghĩa rộng chứ không phải nghĩa hẹp.
Trần Huyền luôn là một người tự lập, ít nhất là trong mắt người khác. Nhà trẻ cách nhà không xa, cô có thể đi bộ đến trường một mình, đến cấp 2 thì ở nhà giáo viên, từ cấp 3 đến đại học đều ở ký túc xá, ngoại trừ sự hỗ trợ về vật chất thì cô hầu như không dựa dẫm vào bố mẹ. Chẳng cần động viên hay đòn roi thì việc học của cô cũng thuận lợi, tính tình không thay đổi, ngay cả tuổi dậy thì nổi loạn nhất cũng là im lặng.
Điều này cũng có nghĩa là cô đã sống “cuộc sống tự lập” từ khi còn nhỏ. Khi còn rất nhỏ cô đã nhận ra hòa nhập là con đường duy nhất của 99% con người, vì vậy cô quá lười để đấu tranh và cũng coi thường việc giãy giụa, cô đã tạo ra một bản thân gần như “hoàn hảo” dưới sự kiểm tra của thế giới.
Hai mươi lăm tuổi, cô nhận bằng thạc sĩ và lên đường thi tuyển, một lần nữa, cô trở thành người có bài thi điểm tối đa đầy logic và nét chữ ngay ngắn được người thân và bạn bè tuyên truyền.
Từng nghĩ đến việc sống một cuộc sống xa hoa —— Trần Huyền chưa bao giờ nghĩ như vậy và cũng không liên quan gì đến việc tự sa ngã cả. Trật đường ray không chắc sẽ mang ý nghĩa là tự do, tự do của cô là tuân thủ luật giao thông, thỉnh thoảng bật đèn vàng một lát giống như mấy ngày “chạy trốn” này vậy.
Mà cuộc sống tự lập của cô nghĩa là: dành cả ngày một mình trong một căn phòng.
Kỳ nghỉ này đã kết thúc, cô sắp phải đối mặt với cuộc sống như vậy nên muốn thử trước.
Trước khi về nhà, cô đến siêu thị gần nhất mua một ít rau và thịt, cũng vì vậy cô đã đặc biệt chọn một homestay có bếp.
Trần Huyền không xa lạ gì với việc nấu ăn, trong những năm lén nấu ăn với những người bạn cùng phòng cô đã nấu rất nhiều món ăn.
Sau một hồi chọn, rửa, cắt, nấu, cô bắt cơm lên và bật điện thoại xem giờ.
Bây giờ là mười giờ rưỡi.
Lúc mười giờ, Mạnh Địch gửi cho cô một tin nhắn trên WeChat: Chào buổi sáng.
Trần Huyền nói: Xin chào, tôi vừa mới nấu ăn.
“Buổi sáng” của bọn họ hiển nhiên không giống nhau, Mạnh Địch chuyển sang nói: “Chào buổi chiều.”
Trần Huyền hỏi: Anh ngủ có ngon không?
Mạnh Địch đáp: Rất ngon.
Trần Huyền đang băn khoăn không biết có nên mời anh tới ăn không, cô mở nắp ra xem, để tránh lãng phí nên cô mời: Anh có muốn đến ăn không? Tôi đang làm cơm niêu.
* Cơm niêu (锅饭) đôi khi được dịch là “cơm soong”, là một bữa tối truyền thống của Trung Quốc được dùng phổ biến ở Quảng Đông, miền Nam Trung Quốc cũng như các cộng đồng người Hoa ở Malaysia, Indonesia, Singapore và Thái Lan.
2023煲仔飯邊間好?10間全港人氣煲仔飯推介:西環/廟街/炭火煲仔飯
Mạnh Địch có vẻ ngạc nhiên: Nấu ăn? Tự làm?
Trần Huyền: Ừm.
Cô nói: Giọng điệu của anh như thể đây là chuyện khó tin vậy.
Mạnh Địch: Bởi vì phòng anh ở không có bếp.
Trần Huyền nói: Em có. Đến không?
Mạnh Địch nói: Sẽ tới ngay.
“Tới ngay” của anh rất “ngay”, Trần Huyền vừa bước nhà phòng tắm muốn sửa sang lại dung nhan thì cửa bị gõ, động tác tay của cô bất đắc dĩ dừng giữa không trung, cuối cùng nhanh chóng tránh khỏi mặt gương.
Vừa đi cô vừa chải tóc mái, hít một hơi thật sâu.
Lúc mở cửa cô đảm bảo mình đã sẵn sàng đối mặt với Mạnh Địch “mới toanh”.
Nhưng chàng trai thì chẳng thay đổi chút nào, trông vẫn tươi tắn với chiếc áo phông rộng rãi và quần lửng sạch sẽ để lộ đôi chân thon dài, mái tóc dày bồng bềnh, trông rất giống “bạn học cùng lớp” chứ không phải một “nghệ thuật gia”.
Anh còn mang theo hai lon bia hoa quả, nhìn như mới lấy từ trong tủ lạnh ra, bên trên còn có một tầng nước.
Trần Huyền hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
“Xin chào.” Trần Huyền chào anh.
Mạnh Địch hỏi: “Cần đổi giày không?”
Trần Huyền nói: “Không cần.”
Ánh mắt cả hai đều hơi trốn tránh nhau bởi vì cái ôm không thể tách rời đêm qua cùng với thân phận bị lộ ra một cách vô tình. Các âm tiết đột ngột xuất hiện trong bản hòa âm mãi đến hiện tại.
Trần Huyền dẫn anh vào: “Vào đi, anh ngồi ở ——” cô nhìn chung quanh, vô cớ hoảng hốt: “Sofa, bàn, xin cứ tự nhiên.”
Mạnh Địch không ngồi xuống.
Trần Huyền vừa mới trở lại bếp nhìn anh: “Ngồi đi.”
Mạnh Địch nói: “Ở đây rất sáng sủa.”
Trần Huyền nói, “Phòng anh không sáng hả?” Nếu cô đoán không lầm thì kết cấu ánh sáng trong căn hộ của họ hẳn là khá giống nhau.
Cô đột nhiên nhớ lại buổi tối ngày đầu tiên, chỉ vào cửa sổ sát trần: “Có cần em kéo xuống không?”
Mạnh Địch lắc đầu: “Không cần.”
“Vì nóng hả?”
“Không phải, bởi vì…” Mạnh Địch suy nghĩ vài giây: “Ánh nắng mùa hạ gay gắt quá.”
Trần Huyền mỉm cười: “Anh có huyết thống ma cà rồng đúng không?”
Mạnh Địch nói tiếp: “Có lẽ có một ít.”
Trần Huyền đi tới kéo rèm lá xuống một nửa, ánh sáng trong phòng đột nhiên chuyển từ trong trẻo sang xám xịt: “Như vậy có phải ổn hơn không?”
Mạnh Địch nói: “Không cần phải để ý đến anh, anh vẫn có thể thể thích ứng được.”
Trần Huyền nói: “Nhưng vừa rồi anh vẫn cau mày.”
Lúc này lông mày của thiếu niên mới hoàn toàn giãn ra: “Có sao?” Anh căn bản không biết.
Trần Huyền: “Ừ, chỉ một chút thôi, không rõ ràng.”
Mạnh Địch giơ tay, dùng mu bàn tay ấn trán: “Xin lỗi.”
Trần Huyền an ủi: “Người làm nghệ thuật có một chút xíu kỳ quặc là chuyện bình thường.”
“Trần Huyền.” Hình như khi không phản bác lại được anh rất thích gọi tên cô.
Trần Huyền nói “Ơi” và đáp lại bằng một nụ cười.
“Đừng gọi anh như vậy.” Mạnh Địch cười sờ sờ gáy mình. Anh cảm thấy khó chịu khắp người: “Rất quái lạ.”
Trần Huyền khoát khoát tay: “Nhưng em cũng đâu phải là người đầu tiên gọi anh như vậy đâu, hôm qua blogger cũng gọi anh như vậy mà.”
Mạnh Địch nói: “Nhưng em nói như vậy sẽ trở nên kỳ quái.”
“Tại sao chứ.” Lần này Trần Huyền không hiểu.
Mạnh Địch cong môi: “Mạnh Địch có chút xíu kỳ quặc.”
Trần Huyền bật cười thành tiếng.
“Được rồi, anh thắng.” Cô đầu hàng, hoàn toàn bái phục.
…
Khi cơm chín, Mạnh Địch chủ động giúp Trần Huyền bưng nồi, cô lo lắng đi theo sau suốt cả quá trình mãi cho đến khi chiếc nồi gang màu xanh ngọc được để an toàn ở giữa bàn.
Vì không muốn sử dụng bộ đồ ăn công cộng của homestay nên Trần Huyền đã mua một chồng chén giấy và một túi đũa tre. Cô tách chúng ra, nóng hổi, sau khi trộn đều cơm, nước canh ngọt ngào bao bọc từng hạt gạo dài, thịt xông khói trộn lẫn trong đó tỏa hương thơm ngào ngạt.
Trần Huyền múc đầy chén của Mạnh Địch… cái cốc đó tràn đến miệng mới đưa cho anh: “Ăn đỡ đi, còn bình dân hơn những quán vỉa hè nữa.”
Mạnh Địch nhận lấy, mở bia ra: “Thơm lắm.”
Anh đẩy lon bia cho Trần Huyền.
Trần Huyền vội vàng uống một hớp: “Wow, vẫn là ướp lạnh đã nhất.”
Khi ngẩng đầu lên phát hiện tay cầm bia của Mạnh Địch đã dừng lại giữa chừng. Anh nhìn cô không nói gì.
Trần Huyền sực tỉnh, bật cười, nâng lon bia của mình lên cụng vào anh: “Dô.”
Chàng trai cuối cùng cũng hài lòng, uống một hớp.
Đến lúc anh thực sự bắt đầu ăn, Trần Huyền cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới hỏi: “Ngon không?”
Mạnh Địch nói: “Ngon lắm.”
Trần Huyền cũng gắp một đũa bỏ vào miệng: “Ừm, không tồi.”
Đũa dùng một lần, chén giấy dùng một lần, bia dùng một lần và bữa trưa dùng một lần, nhưng vì được hai người dùng chung nên một lần biến thành “chỉ một lần”, trở nên quý giá và ý nghĩa.
Họ thỉnh thoảng hàn huyên vài câu rồi từ từ ăn hết cả nồi.
Trần Huyền no đến mức ngồi trên ghế và hỏi: “Anh đã bao giờ sống một mình chưa?”
Mạnh Địch nhìn cô: “Anh luôn sống một mình.”
Trần Huyền: “Bắt đầu từ khi nào?”
Mạnh Địch nói: “Sau khi ra nước ngoài.”
Trần Huyền nhớ đến Học viện Mỹ thuật Repin trong hồ sơ của anh: “Nga?”
Mạnh Địch: “Ừ.”
“Anh đã thấy gấu chưa?” Cô nhìn một cách khao khát.
Mạnh Địch cười nói: “Chưa từng thấy.”
Trần Huyền nói: “Thật đáng tiếc.”
“Em có thể nhìn thấy nó trong sở thú.”
“Nhưng không có loại đ ingang qua cửa sổ nhà.”
Mạnh Địch nhìn cô chăm chú, lúc này Trần Huyền giống như một nàng công chúa tràn đầy ý tưởng kỳ quái sống trong tòa lâu đài cao chót vót, chải lại mái tóc dài của mình một cách ngán ngẩm.
Trần Huyền cụp mắt xuống: “Em rất ít khi sống một mình.”
Mạnh Địch nói: “Luôn có người ở bên không tốt sao?”
Trần Huyền nói: “Rất tốt nhưng không thể buông thả.”
“Ở nhà cũng không được?”
“Không.”
Mạnh Địch lại hỏi: “Bây giờ đang buông thả sao?”
Trần Huyền thành thật trả lời: “Không hề buông thả, bây giờ em muốn rửa nồi ngày lập tức vì buổi chiều phải ra ngoài rồi.”
Mạnh Địch nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nhìn về phía sô pha: “Em đến sô pha ngồi đi.”
Trần Huyền gãi gãi đầu: “Không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới lại rất muốn rửa chén.” Chiếc bàn lộn xộn trông giống như một khuôn mặt với đường nét méo mó nhe rang trợn mắt nhìn cô, cô chỉ muốn cho bọn chúng mệnh ai nấy nằm chỗ ấy.
Mạnh Địch nói: “Lát nữa anh rửa.”
Trần Huyền: “Anh có chắc không?”
Mạnh Địch nhìn cô chằm chằm như thể không đồng ý với câu hỏi mà cô đưa ra.
“Chắc chắn.” Anh trả lời chắc nịch.
Và nói: “Từ lúc anh tới em chưa hề dừng lại.”
Trần Huyền cũng không nhận ra: “Thật sao?”
“Ừ,” Trong mắt Mạnh Địch lộ ra vẻ chắc chắn, “Nghỉ ngơi đi.”
Trong lúc chàng trai bình tĩnh “phù phép”, Trần Huyền chộp lấy nửa lon bia còn lại và ngồi phịch xuống ghế sofa.
Mạnh Địch cũng ngồi xuống cách cô khoảng nửa cái gối ôm, không quá gần cũng không quá xa.
Trần Huyền nhấp một ngụm bia trái cây, nghiêng đầu: “Ngồi đi?”
Mạnh Địch để ý thấy những chiếc túi nhựa trên bàn trà, trong đó có nhiều hạt sen đang vào mùa còn xanh tươi mơn mởn, liền hỏi cô ở đâu vậy.
Trần Huyền: “Lúc sáng em đã mua trên đường về.”
Cô lấy một ít cho anh nếm thử.
Mạnh Địch bóc một cái đưa cho cô, mình lại bóc một cái khác, để lại vỏ hạt sen trong tay.
Trần Huyền nói, “Để lên bàn đi đã.”
Mà Mạnh Địch lại thẳng người lên tìm kiếm thùng rác cách đó không xa, bên cạnh bàn.
Giống như ném bóng, anh ném vỏ hạt sen theo hình vòng cung và trúng “rổ”.
Trần Huyền cười với vẻ mặt vô vọng: “Quả nhiên con trai đều như vậy!”
Mạnh Địch đưa cho cô một cái: “Thử đi.”
Trần Huyền lười biếng dựa vào đó, ném một cách qua loa, không vào, thở dài tiếc nuối.
Mạnh Địch lại ném, lại còn rất chính xác, đáng giá ba điểm.
Không bị thuyết phục, Trần Huyền đang ngồi vội đứng dậy, xoa tay.
Cuộc thi đã bắt đầu.
Gần như cả một túi hạt sen bị hai người ném đi hơn nửa, sàn nhà hoàn toàn biến thành một “bầu trời toàn sao sen”.
Cuối cùng cả hai đều quên tỉ số, mê trò chơi nhỏ này đến nỗi không biết mệt. Khi đến giờ, Mạnh Địch đứng dậy rửa bát đĩa, Trần Huyền phụ trách dọn dẹp đống lộn xộn. Sau khi lần lượt đặt đống “phế phẩm” dưới đất vào thùng rác, cô chợt nhận ra buổi chiều hôm nay hoàn toàn lãng phí, quay đầu nhìn bóng lưng đang đứng trước bồn rửa rau, muốn nói: “Thật ra em đã ném vỏ hạt sen với anh cả buổi rồi”, cuối cùng cô cũng không nói mà chỉ cúi đầu cười một lúc lâu.
Thời gian như trộm được.
Bây giờ cô rất thoải mái.
Trần Huyền không có thói quen ngủ nướng, đồng hồ sinh học bảo cô mở mắt lúc bảy giờ sáng, rửa mặt, trang điểm rồi ra ngoài mua bữa sáng.
Nên làm gì trong buổi sáng nhàn rỗi này đây?
Kể từ khi Mạnh Địch tham gia vào, sự cân bằng trong kế hoạch của cô trở nên không ổn định, không biết nên nghiêng về bên nào.
Cô ăn sáng ở tiệm KFC gần đó, sắp xếp lại danh sách, sắp xếp ban đầu cho ngày thứ ba là: sống một ngày tự lập — tự lập ở đây là theo nghĩa rộng chứ không phải nghĩa hẹp.
Trần Huyền luôn là một người tự lập, ít nhất là trong mắt người khác. Nhà trẻ cách nhà không xa, cô có thể đi bộ đến trường một mình, đến cấp 2 thì ở nhà giáo viên, từ cấp 3 đến đại học đều ở ký túc xá, ngoại trừ sự hỗ trợ về vật chất thì cô hầu như không dựa dẫm vào bố mẹ. Chẳng cần động viên hay đòn roi thì việc học của cô cũng thuận lợi, tính tình không thay đổi, ngay cả tuổi dậy thì nổi loạn nhất cũng là im lặng.
Điều này cũng có nghĩa là cô đã sống “cuộc sống tự lập” từ khi còn nhỏ. Khi còn rất nhỏ cô đã nhận ra hòa nhập là con đường duy nhất của 99% con người, vì vậy cô quá lười để đấu tranh và cũng coi thường việc giãy giụa, cô đã tạo ra một bản thân gần như “hoàn hảo” dưới sự kiểm tra của thế giới.
Hai mươi lăm tuổi, cô nhận bằng thạc sĩ và lên đường thi tuyển, một lần nữa, cô trở thành người có bài thi điểm tối đa đầy logic và nét chữ ngay ngắn được người thân và bạn bè tuyên truyền.
Từng nghĩ đến việc sống một cuộc sống xa hoa —— Trần Huyền chưa bao giờ nghĩ như vậy và cũng không liên quan gì đến việc tự sa ngã cả. Trật đường ray không chắc sẽ mang ý nghĩa là tự do, tự do của cô là tuân thủ luật giao thông, thỉnh thoảng bật đèn vàng một lát giống như mấy ngày “chạy trốn” này vậy.
Mà cuộc sống tự lập của cô nghĩa là: dành cả ngày một mình trong một căn phòng.
Kỳ nghỉ này đã kết thúc, cô sắp phải đối mặt với cuộc sống như vậy nên muốn thử trước.
Trước khi về nhà, cô đến siêu thị gần nhất mua một ít rau và thịt, cũng vì vậy cô đã đặc biệt chọn một homestay có bếp.
Trần Huyền không xa lạ gì với việc nấu ăn, trong những năm lén nấu ăn với những người bạn cùng phòng cô đã nấu rất nhiều món ăn.
Sau một hồi chọn, rửa, cắt, nấu, cô bắt cơm lên và bật điện thoại xem giờ.
Bây giờ là mười giờ rưỡi.
Lúc mười giờ, Mạnh Địch gửi cho cô một tin nhắn trên WeChat: Chào buổi sáng.
Trần Huyền nói: Xin chào, tôi vừa mới nấu ăn.
“Buổi sáng” của bọn họ hiển nhiên không giống nhau, Mạnh Địch chuyển sang nói: “Chào buổi chiều.”
Trần Huyền hỏi: Anh ngủ có ngon không?
Mạnh Địch đáp: Rất ngon.
Trần Huyền đang băn khoăn không biết có nên mời anh tới ăn không, cô mở nắp ra xem, để tránh lãng phí nên cô mời: Anh có muốn đến ăn không? Tôi đang làm cơm niêu.
* Cơm niêu (锅饭) đôi khi được dịch là “cơm soong”, là một bữa tối truyền thống của Trung Quốc được dùng phổ biến ở Quảng Đông, miền Nam Trung Quốc cũng như các cộng đồng người Hoa ở Malaysia, Indonesia, Singapore và Thái Lan.
2023煲仔飯邊間好?10間全港人氣煲仔飯推介:西環/廟街/炭火煲仔飯
Mạnh Địch có vẻ ngạc nhiên: Nấu ăn? Tự làm?
Trần Huyền: Ừm.
Cô nói: Giọng điệu của anh như thể đây là chuyện khó tin vậy.
Mạnh Địch: Bởi vì phòng anh ở không có bếp.
Trần Huyền nói: Em có. Đến không?
Mạnh Địch nói: Sẽ tới ngay.
“Tới ngay” của anh rất “ngay”, Trần Huyền vừa bước nhà phòng tắm muốn sửa sang lại dung nhan thì cửa bị gõ, động tác tay của cô bất đắc dĩ dừng giữa không trung, cuối cùng nhanh chóng tránh khỏi mặt gương.
Vừa đi cô vừa chải tóc mái, hít một hơi thật sâu.
Lúc mở cửa cô đảm bảo mình đã sẵn sàng đối mặt với Mạnh Địch “mới toanh”.
Nhưng chàng trai thì chẳng thay đổi chút nào, trông vẫn tươi tắn với chiếc áo phông rộng rãi và quần lửng sạch sẽ để lộ đôi chân thon dài, mái tóc dày bồng bềnh, trông rất giống “bạn học cùng lớp” chứ không phải một “nghệ thuật gia”.
Anh còn mang theo hai lon bia hoa quả, nhìn như mới lấy từ trong tủ lạnh ra, bên trên còn có một tầng nước.
Trần Huyền hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
“Xin chào.” Trần Huyền chào anh.
Mạnh Địch hỏi: “Cần đổi giày không?”
Trần Huyền nói: “Không cần.”
Ánh mắt cả hai đều hơi trốn tránh nhau bởi vì cái ôm không thể tách rời đêm qua cùng với thân phận bị lộ ra một cách vô tình. Các âm tiết đột ngột xuất hiện trong bản hòa âm mãi đến hiện tại.
Trần Huyền dẫn anh vào: “Vào đi, anh ngồi ở ——” cô nhìn chung quanh, vô cớ hoảng hốt: “Sofa, bàn, xin cứ tự nhiên.”
Mạnh Địch không ngồi xuống.
Trần Huyền vừa mới trở lại bếp nhìn anh: “Ngồi đi.”
Mạnh Địch nói: “Ở đây rất sáng sủa.”
Trần Huyền nói, “Phòng anh không sáng hả?” Nếu cô đoán không lầm thì kết cấu ánh sáng trong căn hộ của họ hẳn là khá giống nhau.
Cô đột nhiên nhớ lại buổi tối ngày đầu tiên, chỉ vào cửa sổ sát trần: “Có cần em kéo xuống không?”
Mạnh Địch lắc đầu: “Không cần.”
“Vì nóng hả?”
“Không phải, bởi vì…” Mạnh Địch suy nghĩ vài giây: “Ánh nắng mùa hạ gay gắt quá.”
Trần Huyền mỉm cười: “Anh có huyết thống ma cà rồng đúng không?”
Mạnh Địch nói tiếp: “Có lẽ có một ít.”
Trần Huyền đi tới kéo rèm lá xuống một nửa, ánh sáng trong phòng đột nhiên chuyển từ trong trẻo sang xám xịt: “Như vậy có phải ổn hơn không?”
Mạnh Địch nói: “Không cần phải để ý đến anh, anh vẫn có thể thể thích ứng được.”
Trần Huyền nói: “Nhưng vừa rồi anh vẫn cau mày.”
Lúc này lông mày của thiếu niên mới hoàn toàn giãn ra: “Có sao?” Anh căn bản không biết.
Trần Huyền: “Ừ, chỉ một chút thôi, không rõ ràng.”
Mạnh Địch giơ tay, dùng mu bàn tay ấn trán: “Xin lỗi.”
Trần Huyền an ủi: “Người làm nghệ thuật có một chút xíu kỳ quặc là chuyện bình thường.”
“Trần Huyền.” Hình như khi không phản bác lại được anh rất thích gọi tên cô.
Trần Huyền nói “Ơi” và đáp lại bằng một nụ cười.
“Đừng gọi anh như vậy.” Mạnh Địch cười sờ sờ gáy mình. Anh cảm thấy khó chịu khắp người: “Rất quái lạ.”
Trần Huyền khoát khoát tay: “Nhưng em cũng đâu phải là người đầu tiên gọi anh như vậy đâu, hôm qua blogger cũng gọi anh như vậy mà.”
Mạnh Địch nói: “Nhưng em nói như vậy sẽ trở nên kỳ quái.”
“Tại sao chứ.” Lần này Trần Huyền không hiểu.
Mạnh Địch cong môi: “Mạnh Địch có chút xíu kỳ quặc.”
Trần Huyền bật cười thành tiếng.
“Được rồi, anh thắng.” Cô đầu hàng, hoàn toàn bái phục.
…
Khi cơm chín, Mạnh Địch chủ động giúp Trần Huyền bưng nồi, cô lo lắng đi theo sau suốt cả quá trình mãi cho đến khi chiếc nồi gang màu xanh ngọc được để an toàn ở giữa bàn.
Vì không muốn sử dụng bộ đồ ăn công cộng của homestay nên Trần Huyền đã mua một chồng chén giấy và một túi đũa tre. Cô tách chúng ra, nóng hổi, sau khi trộn đều cơm, nước canh ngọt ngào bao bọc từng hạt gạo dài, thịt xông khói trộn lẫn trong đó tỏa hương thơm ngào ngạt.
Trần Huyền múc đầy chén của Mạnh Địch… cái cốc đó tràn đến miệng mới đưa cho anh: “Ăn đỡ đi, còn bình dân hơn những quán vỉa hè nữa.”
Mạnh Địch nhận lấy, mở bia ra: “Thơm lắm.”
Anh đẩy lon bia cho Trần Huyền.
Trần Huyền vội vàng uống một hớp: “Wow, vẫn là ướp lạnh đã nhất.”
Khi ngẩng đầu lên phát hiện tay cầm bia của Mạnh Địch đã dừng lại giữa chừng. Anh nhìn cô không nói gì.
Trần Huyền sực tỉnh, bật cười, nâng lon bia của mình lên cụng vào anh: “Dô.”
Chàng trai cuối cùng cũng hài lòng, uống một hớp.
Đến lúc anh thực sự bắt đầu ăn, Trần Huyền cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới hỏi: “Ngon không?”
Mạnh Địch nói: “Ngon lắm.”
Trần Huyền cũng gắp một đũa bỏ vào miệng: “Ừm, không tồi.”
Đũa dùng một lần, chén giấy dùng một lần, bia dùng một lần và bữa trưa dùng một lần, nhưng vì được hai người dùng chung nên một lần biến thành “chỉ một lần”, trở nên quý giá và ý nghĩa.
Họ thỉnh thoảng hàn huyên vài câu rồi từ từ ăn hết cả nồi.
Trần Huyền no đến mức ngồi trên ghế và hỏi: “Anh đã bao giờ sống một mình chưa?”
Mạnh Địch nhìn cô: “Anh luôn sống một mình.”
Trần Huyền: “Bắt đầu từ khi nào?”
Mạnh Địch nói: “Sau khi ra nước ngoài.”
Trần Huyền nhớ đến Học viện Mỹ thuật Repin trong hồ sơ của anh: “Nga?”
Mạnh Địch: “Ừ.”
“Anh đã thấy gấu chưa?” Cô nhìn một cách khao khát.
Mạnh Địch cười nói: “Chưa từng thấy.”
Trần Huyền nói: “Thật đáng tiếc.”
“Em có thể nhìn thấy nó trong sở thú.”
“Nhưng không có loại đ ingang qua cửa sổ nhà.”
Mạnh Địch nhìn cô chăm chú, lúc này Trần Huyền giống như một nàng công chúa tràn đầy ý tưởng kỳ quái sống trong tòa lâu đài cao chót vót, chải lại mái tóc dài của mình một cách ngán ngẩm.
Trần Huyền cụp mắt xuống: “Em rất ít khi sống một mình.”
Mạnh Địch nói: “Luôn có người ở bên không tốt sao?”
Trần Huyền nói: “Rất tốt nhưng không thể buông thả.”
“Ở nhà cũng không được?”
“Không.”
Mạnh Địch lại hỏi: “Bây giờ đang buông thả sao?”
Trần Huyền thành thật trả lời: “Không hề buông thả, bây giờ em muốn rửa nồi ngày lập tức vì buổi chiều phải ra ngoài rồi.”
Mạnh Địch nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nhìn về phía sô pha: “Em đến sô pha ngồi đi.”
Trần Huyền gãi gãi đầu: “Không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới lại rất muốn rửa chén.” Chiếc bàn lộn xộn trông giống như một khuôn mặt với đường nét méo mó nhe rang trợn mắt nhìn cô, cô chỉ muốn cho bọn chúng mệnh ai nấy nằm chỗ ấy.
Mạnh Địch nói: “Lát nữa anh rửa.”
Trần Huyền: “Anh có chắc không?”
Mạnh Địch nhìn cô chằm chằm như thể không đồng ý với câu hỏi mà cô đưa ra.
“Chắc chắn.” Anh trả lời chắc nịch.
Và nói: “Từ lúc anh tới em chưa hề dừng lại.”
Trần Huyền cũng không nhận ra: “Thật sao?”
“Ừ,” Trong mắt Mạnh Địch lộ ra vẻ chắc chắn, “Nghỉ ngơi đi.”
Trong lúc chàng trai bình tĩnh “phù phép”, Trần Huyền chộp lấy nửa lon bia còn lại và ngồi phịch xuống ghế sofa.
Mạnh Địch cũng ngồi xuống cách cô khoảng nửa cái gối ôm, không quá gần cũng không quá xa.
Trần Huyền nhấp một ngụm bia trái cây, nghiêng đầu: “Ngồi đi?”
Mạnh Địch để ý thấy những chiếc túi nhựa trên bàn trà, trong đó có nhiều hạt sen đang vào mùa còn xanh tươi mơn mởn, liền hỏi cô ở đâu vậy.
Trần Huyền: “Lúc sáng em đã mua trên đường về.”
Cô lấy một ít cho anh nếm thử.
Mạnh Địch bóc một cái đưa cho cô, mình lại bóc một cái khác, để lại vỏ hạt sen trong tay.
Trần Huyền nói, “Để lên bàn đi đã.”
Mà Mạnh Địch lại thẳng người lên tìm kiếm thùng rác cách đó không xa, bên cạnh bàn.
Giống như ném bóng, anh ném vỏ hạt sen theo hình vòng cung và trúng “rổ”.
Trần Huyền cười với vẻ mặt vô vọng: “Quả nhiên con trai đều như vậy!”
Mạnh Địch đưa cho cô một cái: “Thử đi.”
Trần Huyền lười biếng dựa vào đó, ném một cách qua loa, không vào, thở dài tiếc nuối.
Mạnh Địch lại ném, lại còn rất chính xác, đáng giá ba điểm.
Không bị thuyết phục, Trần Huyền đang ngồi vội đứng dậy, xoa tay.
Cuộc thi đã bắt đầu.
Gần như cả một túi hạt sen bị hai người ném đi hơn nửa, sàn nhà hoàn toàn biến thành một “bầu trời toàn sao sen”.
Cuối cùng cả hai đều quên tỉ số, mê trò chơi nhỏ này đến nỗi không biết mệt. Khi đến giờ, Mạnh Địch đứng dậy rửa bát đĩa, Trần Huyền phụ trách dọn dẹp đống lộn xộn. Sau khi lần lượt đặt đống “phế phẩm” dưới đất vào thùng rác, cô chợt nhận ra buổi chiều hôm nay hoàn toàn lãng phí, quay đầu nhìn bóng lưng đang đứng trước bồn rửa rau, muốn nói: “Thật ra em đã ném vỏ hạt sen với anh cả buổi rồi”, cuối cùng cô cũng không nói mà chỉ cúi đầu cười một lúc lâu.
Thời gian như trộm được.
Bây giờ cô rất thoải mái.