Trước Lúc Chiều Tà
Chương 2: One Day: Sự cộng hưởng của khoảnh khắc
Trần Huyền đã lưu bức ảnh này trong điện thoại của mình.
Trong điện thoại của cô có một album riêng có tên là Real life, lưu một vài ảnh mình tự chụp hoặc những bức ảnh được nhìn thấy trên mạng, bao gồm ảnh chụp màn hình văn bản, bình luận phim, Weibo và các đoạn trong sách điện tử mà cô đã đọc - không phân loại các danh mục mà được nhét trong "ngăn kéo" một cách lộn xộn, lúc nghĩ không thoáng thì nhốt bản thân vào trong đó, ngồi lên cỗ máy thời gian nhìn lại quá khứ. Cô ghi lại chúng chỉ vì một lý do, đó là "sự cộng hưởng của khoảnh khắc".
Động lực để cô sống là duy trì sự cộng hưởng, với chính mình, với người khác, điều này rất quan trọng.
Trần Huyền đã trả lời "Cảm ơn" với 2202 và nói: Nếu cần giúp đỡ cứ liên hệ với tôi.
Cô vẫn chưa biết tên anh, tạm thời chỉ có thể gọi anh theo số nhà.
Tất nhiên anh ấy có tên WeChat, tên là Waves.
Nửa giờ sau, chàng trai trả lời: Tạm thời không có.
Nhưng một lúc sau anh đổi lời: Hình như có.
Trần Huyền liếc nhìn khoảng thời gian giữa hai tin nhắn, nói đùa: Tạm thời của anh chỉ là hai phút thôi à?
Anh không phủ nhận: Có lẽ vậy.
Trần Huyền mỉm cười và kéo chiếc gối trước mặt để dùng làm giá đỡ điện thoại di động: Vậy, có chuyện gì thế?
Chàng trai gửi một bức ảnh chụp màn hình, mở ra xem, đó là giao diện tách trà của một app*, sau đó anh nói rõ mục đích: được tặng hai tách.
*Đại khái là app đặt đồ uống kiểu như Shopee food hay Baemin
Trần Huyền nói: Hình như anh có thể uống hai tách cùng một lúc.
Dường như 2202 im lặng.
Trần Huyền giải thích: Ý tôi là... anh rất cao, rất gầy, calo của hai tách không ảnh hưởng gì đến anh.
2202 có ý kiến khác về vấn đề này: Nếu uống hai tách cùng một lúc thì vị của nó sẽ khác vì ta biết sẽ có tách thứ hai.
Cái này gọi là tâm thái ảnh hưởng đến hương vị?
Vật quý vì ít?
Trần Huyền hiếm khi xem xét các vấn đề từ góc độ này. Cô gần như bị thuyết phục ngay lập tức: Uống ngay bây giờ?
Chàng trai đáp: Ngày mai cũng được.
Trần Huyền liếc nhìn chai nước tinh khiết sắp cạn trên bàn: Ngay bây giờ đi.
Cô dùng bút vẽ để khoanh tròn một sản phẩm có tên khá thuận mắt trong ảnh chụp màn hình và gửi lại: Tôi muốn cái này.
Đồng thời gợi ý: Thật ra đi đến cửa hàng là có thể giải quyết vấn đề này.
Chàng trai trả lời: Tôi khá thích ở trong nhà.
Trần Huyền hơi ngạc nhiên, anh trông không giống một "người thích ở trong nhà" chút nào, cô tò mò: Anh đi du lịch là đổi chỗ ở từ chỗ này sang chỗ khác thôi hả?
Chàng trai: Ừm.
Còn cô. Anh ấy hỏi.
Trần Huyền nói: Tôi đã lập một danh sách chạy trốn.
Chàng trai: Danh sách chạy trốn?
Trần Huyền: Thật ra là một chuyến đi tốt nghiệp. Lần đầu tiên tôi ra ngoài một mình, tự do hơn bao giờ hết, vì vậy tôi còn gọi nó là "danh sách chạy trốn". Anh đã xem “Niềm sống” chưa?
*Niềm sống - The Bucket List là một bộ phim hài - chính kịch phiêu lưu phiêu lưu về bạn thân của Mỹ năm 2007 do Rob Reiner đạo diễn và sản xuất, Justin Zackham viết kịch bản. Carter Chambers (Morgan Freeman) là một thợ cơ khí trong khi Edward Cole (Jack Nicholson) là một tỷ phú. Cả hai có cuộc gặp gỡ tình cờ tại phòng điều trị bệnh ung thư khi đang trong những ngày cuối cùng của sự sống. Dù xuất thân và tính cách khác nhau, Carter và Edward nhanh chóng thấu hiểu và kết thân với nhau. Họ cùng lập ra danh sách những việc muốn hoàn thành trước khi chính thức giã từ cuộc sống. Trong chuyến đi, họ đã giúp nhau thực hiện ước muốn và cùng nhau tận hưởng những ngày cuối cùng thật trọn vẹn. Bộ phim với sự pha trộn giữa yếu tố hài hước và tình cảm sâu lắng mang đến cho chúng ta một bài học ý nghĩa. Dẫu trong hoàn cảnh khó khăn nhất, chính sự lạc quan và ý chí sẽ giúp chúng ta chiến đấu với tất cả. Mỗi ngày trôi qua là một món quà quý giá, vì vậy, mỗi buổi sáng thức giấc, hãy thầm cảm ơn đời vì đã cho ta thêm một ngày để sống và để yêu thương.
Chàng trai: Có phải là bộ phim có hai ông già không?
Trần Huyền: Ừm, có trời mới biết lần sau tôi được đi xa là khi nào, nếu tôi coi mỗi chuyến đi là lần cuối cùng trước khi chết thì tôi sẽ muốn hoàn thành nhiều hơn nữa.
Anh như đã hiểu ra: Xem ra chiều tà ở bãi sông hôm nay là mục đầu tiên.
Trần Huyền mỉm cười: Ừm, nhờ có anh mà thực hiện được 80% rồi.
Chàng trai nói: Tôi còn tưởng chỉ được 50%.
Trần Huyền nói: Nào có, ảnh anh chụp rất đẹp, có thêm bộ lọc không?
Chàng trai nói: Không, ảnh gốc.
Trần Huyền cổ vũ vô cớ: Yeah, vậy bây giờ là 90% rồi đó.
...
Khi 2202 hết giờ gọi món, cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại, Trần Huyền đi đắp mặt nạ, nhắm mắt dưỡng thần, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi cho đến khi cửa bị gõ.
Trần Huyền giật mình tỉnh dậy, vội vàng xỏ dép và đi về phía lối vào.
Cùng lúc đó, tin nhắn trên WeChat đến đúng hẹn, anh tự báo thân phận: Là tôi.
Sau khi cánh cửa mở ra, chính là chàng trai phòng 2202 đang đứng bên ngoài, hẳn là anh đã đi tắm, thay một chiếc áo phông sẫm màu, chuyển từ nước ngọt có ga sang Coca-Cola.
Nhưng tuyệt đối không phải Coca-Cola không đường, vì anh khẽ cười.
Chiếc túi đã được đóng kín, anh đưa nó qua.
Trần Huyền nhận lấy, cúi đầu xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong: "Còn chưa lấy của anh à?"
2202 nói: "Chưa, cô lấy trước đi."
Trần Huyền đặt túi giữ nhiệt lên tủ ở lối vào, lấy ra hai tách trà và một phần bơ, xem xét nhãn mác và tên sản phẩm trên đó, chuẩn bị trả lại tách trà không thuộc về mình.
Chàng trai lớn tiếng ngăn lại: "Trực tiếp đưa cho tôi là được, cô giữ lại túi cho tiện bỏ rác."
Trần Huyền dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Wow, anh thật là..."
Chàng trai nhướng mày, không hiểu: "Sao vậy?"
Trần Huyền nói không chút do dự: "Chắc nhà anh nuôi dạy rất tốt."
“Hả?” Vẻ mặt anh trở nên sinh động hơn.
Thế là hộp bơ được lấy ra từ trước cùng với tách trà đã được đưa đến tay chàng trai. Anh ấy nói cảm ơn rồi rời đi.
Khi đang múc bơ vào cốc giấy Trần Huyền đã bị phân tâm, cô đang nghĩ, chắc là chàng trai hàng xóm đã uống tách trà đó rồi, đó có phải là hương vị mà anh ấy mong đợi không nhỉ?
Sau khi ngồi vào bàn và uống hết một nửa cốc, Trần Huyền nhặt chiếc túi dưới chân bàn, xem hóa đơn, định trả lại tiền cho tách trà của mình cho chiếc cốc của mình thì đã có một thu hoạch bất ngờ, trên hóa đơn có họ của 2202:
Ngài
Mạnh
Cô đột nhiên muốn biết tên anh.
Cô chụp ảnh hóa đơn, mở WeChat và gửi bao lì xì con rồng, cuối cùng hỏi: Mạo muội hỏi họ tên của anh.
2202 trả lời: Mạnh Địch.
Trần Huyền hơi sửng sốt: Chữ này khá hiếm gặp.
Vẻn vẹn một giây sau, một ghi âm được gửi đến:
"Địch, Mạnh Địch."
dí (phiên âm của chữ Địch (頔)nha).
Trần Huyền đã nghe ghi âm này ba lần, không phải vì nó không rõ ràng mà vì nó quá rõ ràng, phát âm rõ ràng không trộn lẫn tạp chất, chuyển âm thứ hai lại rất êm dịu.
Trần Huyền cũng kịp thời giới thiệu bản thân: Tôi tên là Trần Huyền, rất vui được gặp anh.
2202... Không, Mạnh Địch trả lời: Tôi cũng vậy.
Tâm trạng tồi tệ vì không kịp đón hoàng hôn tan biến.
Trần Huyền thở dài từ tận đáy lòng: Bây giờ tôi cảm thấy Giang Thành đang chào đón tôi.
Mạnh Địch hỏi: Ngày mai định làm gì?
Trần Huyền sực tỉnh, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, cô vội vàng nói: Tôi nên đi ngủ.
Mạnh Địch: Sớm vậy?
Trần Huyền trả lời: Mục thứ hai trong danh sách của tôi là mặt trời mọc ở Đông Hồ. Mục thứ ba: Sớm** Giang Thành. Đều phải dậy sớm.
**Sớm (过早): Hiểu theo nghĩa đen là trước thời hạn, quá sớm. Nó cũng là một từ phổ biến ở Hồ Bắc, đó là điểm tâm(ăn sáng). (chú thích của tác giả)
Cuộc trò chuyện im lặng trong khoảnh khắc.
Mạnh Địch hỏi: Có thể đưa tôi đi cùng được không?
Trần Huyền dừng lại.
Có lẽ đối phương cảm thấy mạo muội quá, vội vàng nói: Từ chối cũng không sao.
Trần Huyền không muốn và cũng lười cho mình thêm cơ hội để cân nhắc, chỉ đưa ra một số "trường hợp bất khả kháng" có thể xảy ra dựa trên hiểu biết hiện tại: Tôi e anh không dậy nổi.
Cô nói thêm: Không phải anh ngủ không ngon sao? Mới nãy còn uống trà.
Mạnh Địch bình tĩnh chỉ ra: Cô cũng uống.
Trần Huyền: Trời sinh tôi miễn nhiễm với cafein.
Mạnh Địch: Tôi có thể không ngủ.
Trần Huyền mỉm cười: Thế thì khỏi đi.
Mạnh Địch lại gửi ảnh hoàng hôn: Hôm nay mở rèm ra, đột nhiên cảm thấy suốt ngày ở trong phòng buồn chán cũng không có ý nghĩa gì.
Trần Huyền không còn lo ngại, nói thẳng: "Vậy đi thôi, chúng ta phải dậy lúc bốn giờ."
Mạnh Địch: Báo thức đã sẵn sàng.
Trần Huyền: Mùa hè mặt trời mọc sớm lắm, nếu anh không dậy nổi tôi cũng không chờ đâu.
Mạnh Địch: Ừ.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, tự hỏi không biết hàng xóm có ngủ ngon không, nhưng Trần Huyền lại khó ngủ.
Vừa lăn qua lộn lại với chiếc chăn trong tay vừa kéo xem đoạn trò chuyện với Mạnh Địch, không khỏi mím môi cười, thật là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, lại có thêm một người chia sẻ danh sách chạy trốn của cô.
Cô tra cứu ý nghĩa của "頔", không ngờ lại đơn giản như vậy, chỉ hai chữ: xinh đẹp.
Vậy cuộc chạy trốn của hai người tên là gì chứ, đáp án mà trang web đưa ra cho cô cũng chỉ có hai chữ: bỏ trốn.
Trong điện thoại của cô có một album riêng có tên là Real life, lưu một vài ảnh mình tự chụp hoặc những bức ảnh được nhìn thấy trên mạng, bao gồm ảnh chụp màn hình văn bản, bình luận phim, Weibo và các đoạn trong sách điện tử mà cô đã đọc - không phân loại các danh mục mà được nhét trong "ngăn kéo" một cách lộn xộn, lúc nghĩ không thoáng thì nhốt bản thân vào trong đó, ngồi lên cỗ máy thời gian nhìn lại quá khứ. Cô ghi lại chúng chỉ vì một lý do, đó là "sự cộng hưởng của khoảnh khắc".
Động lực để cô sống là duy trì sự cộng hưởng, với chính mình, với người khác, điều này rất quan trọng.
Trần Huyền đã trả lời "Cảm ơn" với 2202 và nói: Nếu cần giúp đỡ cứ liên hệ với tôi.
Cô vẫn chưa biết tên anh, tạm thời chỉ có thể gọi anh theo số nhà.
Tất nhiên anh ấy có tên WeChat, tên là Waves.
Nửa giờ sau, chàng trai trả lời: Tạm thời không có.
Nhưng một lúc sau anh đổi lời: Hình như có.
Trần Huyền liếc nhìn khoảng thời gian giữa hai tin nhắn, nói đùa: Tạm thời của anh chỉ là hai phút thôi à?
Anh không phủ nhận: Có lẽ vậy.
Trần Huyền mỉm cười và kéo chiếc gối trước mặt để dùng làm giá đỡ điện thoại di động: Vậy, có chuyện gì thế?
Chàng trai gửi một bức ảnh chụp màn hình, mở ra xem, đó là giao diện tách trà của một app*, sau đó anh nói rõ mục đích: được tặng hai tách.
*Đại khái là app đặt đồ uống kiểu như Shopee food hay Baemin
Trần Huyền nói: Hình như anh có thể uống hai tách cùng một lúc.
Dường như 2202 im lặng.
Trần Huyền giải thích: Ý tôi là... anh rất cao, rất gầy, calo của hai tách không ảnh hưởng gì đến anh.
2202 có ý kiến khác về vấn đề này: Nếu uống hai tách cùng một lúc thì vị của nó sẽ khác vì ta biết sẽ có tách thứ hai.
Cái này gọi là tâm thái ảnh hưởng đến hương vị?
Vật quý vì ít?
Trần Huyền hiếm khi xem xét các vấn đề từ góc độ này. Cô gần như bị thuyết phục ngay lập tức: Uống ngay bây giờ?
Chàng trai đáp: Ngày mai cũng được.
Trần Huyền liếc nhìn chai nước tinh khiết sắp cạn trên bàn: Ngay bây giờ đi.
Cô dùng bút vẽ để khoanh tròn một sản phẩm có tên khá thuận mắt trong ảnh chụp màn hình và gửi lại: Tôi muốn cái này.
Đồng thời gợi ý: Thật ra đi đến cửa hàng là có thể giải quyết vấn đề này.
Chàng trai trả lời: Tôi khá thích ở trong nhà.
Trần Huyền hơi ngạc nhiên, anh trông không giống một "người thích ở trong nhà" chút nào, cô tò mò: Anh đi du lịch là đổi chỗ ở từ chỗ này sang chỗ khác thôi hả?
Chàng trai: Ừm.
Còn cô. Anh ấy hỏi.
Trần Huyền nói: Tôi đã lập một danh sách chạy trốn.
Chàng trai: Danh sách chạy trốn?
Trần Huyền: Thật ra là một chuyến đi tốt nghiệp. Lần đầu tiên tôi ra ngoài một mình, tự do hơn bao giờ hết, vì vậy tôi còn gọi nó là "danh sách chạy trốn". Anh đã xem “Niềm sống” chưa?
*Niềm sống - The Bucket List là một bộ phim hài - chính kịch phiêu lưu phiêu lưu về bạn thân của Mỹ năm 2007 do Rob Reiner đạo diễn và sản xuất, Justin Zackham viết kịch bản. Carter Chambers (Morgan Freeman) là một thợ cơ khí trong khi Edward Cole (Jack Nicholson) là một tỷ phú. Cả hai có cuộc gặp gỡ tình cờ tại phòng điều trị bệnh ung thư khi đang trong những ngày cuối cùng của sự sống. Dù xuất thân và tính cách khác nhau, Carter và Edward nhanh chóng thấu hiểu và kết thân với nhau. Họ cùng lập ra danh sách những việc muốn hoàn thành trước khi chính thức giã từ cuộc sống. Trong chuyến đi, họ đã giúp nhau thực hiện ước muốn và cùng nhau tận hưởng những ngày cuối cùng thật trọn vẹn. Bộ phim với sự pha trộn giữa yếu tố hài hước và tình cảm sâu lắng mang đến cho chúng ta một bài học ý nghĩa. Dẫu trong hoàn cảnh khó khăn nhất, chính sự lạc quan và ý chí sẽ giúp chúng ta chiến đấu với tất cả. Mỗi ngày trôi qua là một món quà quý giá, vì vậy, mỗi buổi sáng thức giấc, hãy thầm cảm ơn đời vì đã cho ta thêm một ngày để sống và để yêu thương.
Chàng trai: Có phải là bộ phim có hai ông già không?
Trần Huyền: Ừm, có trời mới biết lần sau tôi được đi xa là khi nào, nếu tôi coi mỗi chuyến đi là lần cuối cùng trước khi chết thì tôi sẽ muốn hoàn thành nhiều hơn nữa.
Anh như đã hiểu ra: Xem ra chiều tà ở bãi sông hôm nay là mục đầu tiên.
Trần Huyền mỉm cười: Ừm, nhờ có anh mà thực hiện được 80% rồi.
Chàng trai nói: Tôi còn tưởng chỉ được 50%.
Trần Huyền nói: Nào có, ảnh anh chụp rất đẹp, có thêm bộ lọc không?
Chàng trai nói: Không, ảnh gốc.
Trần Huyền cổ vũ vô cớ: Yeah, vậy bây giờ là 90% rồi đó.
...
Khi 2202 hết giờ gọi món, cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại, Trần Huyền đi đắp mặt nạ, nhắm mắt dưỡng thần, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi cho đến khi cửa bị gõ.
Trần Huyền giật mình tỉnh dậy, vội vàng xỏ dép và đi về phía lối vào.
Cùng lúc đó, tin nhắn trên WeChat đến đúng hẹn, anh tự báo thân phận: Là tôi.
Sau khi cánh cửa mở ra, chính là chàng trai phòng 2202 đang đứng bên ngoài, hẳn là anh đã đi tắm, thay một chiếc áo phông sẫm màu, chuyển từ nước ngọt có ga sang Coca-Cola.
Nhưng tuyệt đối không phải Coca-Cola không đường, vì anh khẽ cười.
Chiếc túi đã được đóng kín, anh đưa nó qua.
Trần Huyền nhận lấy, cúi đầu xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong: "Còn chưa lấy của anh à?"
2202 nói: "Chưa, cô lấy trước đi."
Trần Huyền đặt túi giữ nhiệt lên tủ ở lối vào, lấy ra hai tách trà và một phần bơ, xem xét nhãn mác và tên sản phẩm trên đó, chuẩn bị trả lại tách trà không thuộc về mình.
Chàng trai lớn tiếng ngăn lại: "Trực tiếp đưa cho tôi là được, cô giữ lại túi cho tiện bỏ rác."
Trần Huyền dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Wow, anh thật là..."
Chàng trai nhướng mày, không hiểu: "Sao vậy?"
Trần Huyền nói không chút do dự: "Chắc nhà anh nuôi dạy rất tốt."
“Hả?” Vẻ mặt anh trở nên sinh động hơn.
Thế là hộp bơ được lấy ra từ trước cùng với tách trà đã được đưa đến tay chàng trai. Anh ấy nói cảm ơn rồi rời đi.
Khi đang múc bơ vào cốc giấy Trần Huyền đã bị phân tâm, cô đang nghĩ, chắc là chàng trai hàng xóm đã uống tách trà đó rồi, đó có phải là hương vị mà anh ấy mong đợi không nhỉ?
Sau khi ngồi vào bàn và uống hết một nửa cốc, Trần Huyền nhặt chiếc túi dưới chân bàn, xem hóa đơn, định trả lại tiền cho tách trà của mình cho chiếc cốc của mình thì đã có một thu hoạch bất ngờ, trên hóa đơn có họ của 2202:
Ngài
Mạnh
Cô đột nhiên muốn biết tên anh.
Cô chụp ảnh hóa đơn, mở WeChat và gửi bao lì xì con rồng, cuối cùng hỏi: Mạo muội hỏi họ tên của anh.
2202 trả lời: Mạnh Địch.
Trần Huyền hơi sửng sốt: Chữ này khá hiếm gặp.
Vẻn vẹn một giây sau, một ghi âm được gửi đến:
"Địch, Mạnh Địch."
dí (phiên âm của chữ Địch (頔)nha).
Trần Huyền đã nghe ghi âm này ba lần, không phải vì nó không rõ ràng mà vì nó quá rõ ràng, phát âm rõ ràng không trộn lẫn tạp chất, chuyển âm thứ hai lại rất êm dịu.
Trần Huyền cũng kịp thời giới thiệu bản thân: Tôi tên là Trần Huyền, rất vui được gặp anh.
2202... Không, Mạnh Địch trả lời: Tôi cũng vậy.
Tâm trạng tồi tệ vì không kịp đón hoàng hôn tan biến.
Trần Huyền thở dài từ tận đáy lòng: Bây giờ tôi cảm thấy Giang Thành đang chào đón tôi.
Mạnh Địch hỏi: Ngày mai định làm gì?
Trần Huyền sực tỉnh, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, cô vội vàng nói: Tôi nên đi ngủ.
Mạnh Địch: Sớm vậy?
Trần Huyền trả lời: Mục thứ hai trong danh sách của tôi là mặt trời mọc ở Đông Hồ. Mục thứ ba: Sớm** Giang Thành. Đều phải dậy sớm.
**Sớm (过早): Hiểu theo nghĩa đen là trước thời hạn, quá sớm. Nó cũng là một từ phổ biến ở Hồ Bắc, đó là điểm tâm(ăn sáng). (chú thích của tác giả)
Cuộc trò chuyện im lặng trong khoảnh khắc.
Mạnh Địch hỏi: Có thể đưa tôi đi cùng được không?
Trần Huyền dừng lại.
Có lẽ đối phương cảm thấy mạo muội quá, vội vàng nói: Từ chối cũng không sao.
Trần Huyền không muốn và cũng lười cho mình thêm cơ hội để cân nhắc, chỉ đưa ra một số "trường hợp bất khả kháng" có thể xảy ra dựa trên hiểu biết hiện tại: Tôi e anh không dậy nổi.
Cô nói thêm: Không phải anh ngủ không ngon sao? Mới nãy còn uống trà.
Mạnh Địch bình tĩnh chỉ ra: Cô cũng uống.
Trần Huyền: Trời sinh tôi miễn nhiễm với cafein.
Mạnh Địch: Tôi có thể không ngủ.
Trần Huyền mỉm cười: Thế thì khỏi đi.
Mạnh Địch lại gửi ảnh hoàng hôn: Hôm nay mở rèm ra, đột nhiên cảm thấy suốt ngày ở trong phòng buồn chán cũng không có ý nghĩa gì.
Trần Huyền không còn lo ngại, nói thẳng: "Vậy đi thôi, chúng ta phải dậy lúc bốn giờ."
Mạnh Địch: Báo thức đã sẵn sàng.
Trần Huyền: Mùa hè mặt trời mọc sớm lắm, nếu anh không dậy nổi tôi cũng không chờ đâu.
Mạnh Địch: Ừ.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, tự hỏi không biết hàng xóm có ngủ ngon không, nhưng Trần Huyền lại khó ngủ.
Vừa lăn qua lộn lại với chiếc chăn trong tay vừa kéo xem đoạn trò chuyện với Mạnh Địch, không khỏi mím môi cười, thật là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, lại có thêm một người chia sẻ danh sách chạy trốn của cô.
Cô tra cứu ý nghĩa của "頔", không ngờ lại đơn giản như vậy, chỉ hai chữ: xinh đẹp.
Vậy cuộc chạy trốn của hai người tên là gì chứ, đáp án mà trang web đưa ra cho cô cũng chỉ có hai chữ: bỏ trốn.