Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 2
Hạ Vãn Đình, tôi có quen y.
Y chẳng giống tôi gì cả: tính tình hòa nhã, ngũ quan thanh tú xinh xắn; mặc dù y là Omega nhưng y lại mang một loại khí chất thánh thần không thể tùy tiện xúc xiểm được. Thật khiến người ta tự hổ thẹn.
Trừ tôi.
Trước giờ tôi tự cao tự đại, mắt để trên trán. Mọi thành viên trong Hội chỉ tỏ vẻ nghe tôi nói chứ họ nể vị phó chủ tịch Hội Sinh viên Hạ Vãn Đình này hơn, có khi cũng lén lút nói tôi thế này thế kia rồi cũng nên.
Tôi chả quan tâm đâu. Tôi cũng chẳng ưa bọn họ… trừ cậu ấy – Cố Liễm Xuyên.
Dường như, ai cũng biết tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.
Từ năm lớp mười hai đến tận năm ba trên đại học, tôi từ bỏ cơ hội du học do bố mẹ tìm được vì cậu ấy, tình nguyện theo cậu ấy đến cái thành phố xa lạ này, học cái trường này.
Hai năm trước, cậu ấy đồng ý thử với tôi – thử từ bạn chịch mà tới, chứ không cho tôi công khai mối quan hệ này. Chúng tôi lén bên nhau được hai năm, cậu ấy chẳng quen ai khiến tôi cứ ngỡ mình với cậu ấy đã chính thức quen nhau.
Giờ thì cậu bảo, cậu thích… Hạ Vãn Đình.
Nực cười.
Mãi một lúc sau, tôi mới cất tiếng nổi:
– Bạn bè… bình thường? Sao cậu có thể… Rõ ràng cậu biết là tớ…
Vẫn luôn thích cậu… vẫn luôn theo đuổi cậu… tới tận giờ.
Tớ là Alpha mà tớ chịu nằm dưới, hầu hạ một Alpha khác.
Cố Liễm Xuyên, cậu biết rõ mà…
Cậu ấy chưa thể đáp lại, tôi run giọng kháy cậu:
– Chịch tớ bấy lâu nay mà cậu cũng dám bảo tớ làm “bạn bè bình thường” với cậu hả? Hạ Vãn Đình chơi ngải gì lên người cậu cơ chứ? Nhìn hàng họ cằn cỗi như thế, chắc cậu cũng chưa chịch nó đâu ha? Sao cậu biết là cậu hợp nó? Hèn chi nó cứ tỏ vẻ thanh cao, nó…
Tôi biết thừa cậu không thích cái thái độ nói chuyện lúc này của tôi, nhưng mà ngực tôi nghẹn lắm, nói cũng chẳng lựa lời gì đâu, nói xong là hối hận à, nhưng không kịp nữa.
Cậu ấy lạnh lùng cắt lời tôi:
– Đủ rồi, Lâm Sương. Em ấy khác cậu.
Tôi ngậm miệng mình lại, lòng đau như bị ai cầm một con dao cùn cứa ngang vậy.
Em ấy… khác cậu?
Khác chỗ nào?
Tôi còn bàng hoàng, cậu ấy đã đứng dậy, rời giường, mặc quần áo.
Tôi mặc kệ hình tượng chật vật hiện tại của bản thân, vội vàng đứng theo cậu ấy:
– Cậu phải đi à? Liễm Xuyên này, tớ chỉ…
– Thế nhé, Lâm Sương. – Cố Liễm Xuyên lạnh nhạt – Tớ muốn theo đuổi Hạ Vãn Đình một cách nghiêm túc. Thế này từ này mình bớt gặp nhau lại, đồng thời cho cả hai không gian riêng để bình tĩnh lại. Nếu cậu không muốn làm bạn với tớ thì tớ tôn trọng quyết định của cậu.
Tôi đơ luôn.
Tôi chỉ nói Hạ Vãn Đình không tốt có một câu mà cậu ấy đối xử với tôi như một con người hoàn toàn khác.
Tôi cố nén cơn đớn trong lòng để tiếp tục nói chuyện thì cậu đã khoác áo khoác và rời khỏi căn nhà này.
Cậu ấy đi đâu? Tôi không thể biết được.
Y chẳng giống tôi gì cả: tính tình hòa nhã, ngũ quan thanh tú xinh xắn; mặc dù y là Omega nhưng y lại mang một loại khí chất thánh thần không thể tùy tiện xúc xiểm được. Thật khiến người ta tự hổ thẹn.
Trừ tôi.
Trước giờ tôi tự cao tự đại, mắt để trên trán. Mọi thành viên trong Hội chỉ tỏ vẻ nghe tôi nói chứ họ nể vị phó chủ tịch Hội Sinh viên Hạ Vãn Đình này hơn, có khi cũng lén lút nói tôi thế này thế kia rồi cũng nên.
Tôi chả quan tâm đâu. Tôi cũng chẳng ưa bọn họ… trừ cậu ấy – Cố Liễm Xuyên.
Dường như, ai cũng biết tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.
Từ năm lớp mười hai đến tận năm ba trên đại học, tôi từ bỏ cơ hội du học do bố mẹ tìm được vì cậu ấy, tình nguyện theo cậu ấy đến cái thành phố xa lạ này, học cái trường này.
Hai năm trước, cậu ấy đồng ý thử với tôi – thử từ bạn chịch mà tới, chứ không cho tôi công khai mối quan hệ này. Chúng tôi lén bên nhau được hai năm, cậu ấy chẳng quen ai khiến tôi cứ ngỡ mình với cậu ấy đã chính thức quen nhau.
Giờ thì cậu bảo, cậu thích… Hạ Vãn Đình.
Nực cười.
Mãi một lúc sau, tôi mới cất tiếng nổi:
– Bạn bè… bình thường? Sao cậu có thể… Rõ ràng cậu biết là tớ…
Vẫn luôn thích cậu… vẫn luôn theo đuổi cậu… tới tận giờ.
Tớ là Alpha mà tớ chịu nằm dưới, hầu hạ một Alpha khác.
Cố Liễm Xuyên, cậu biết rõ mà…
Cậu ấy chưa thể đáp lại, tôi run giọng kháy cậu:
– Chịch tớ bấy lâu nay mà cậu cũng dám bảo tớ làm “bạn bè bình thường” với cậu hả? Hạ Vãn Đình chơi ngải gì lên người cậu cơ chứ? Nhìn hàng họ cằn cỗi như thế, chắc cậu cũng chưa chịch nó đâu ha? Sao cậu biết là cậu hợp nó? Hèn chi nó cứ tỏ vẻ thanh cao, nó…
Tôi biết thừa cậu không thích cái thái độ nói chuyện lúc này của tôi, nhưng mà ngực tôi nghẹn lắm, nói cũng chẳng lựa lời gì đâu, nói xong là hối hận à, nhưng không kịp nữa.
Cậu ấy lạnh lùng cắt lời tôi:
– Đủ rồi, Lâm Sương. Em ấy khác cậu.
Tôi ngậm miệng mình lại, lòng đau như bị ai cầm một con dao cùn cứa ngang vậy.
Em ấy… khác cậu?
Khác chỗ nào?
Tôi còn bàng hoàng, cậu ấy đã đứng dậy, rời giường, mặc quần áo.
Tôi mặc kệ hình tượng chật vật hiện tại của bản thân, vội vàng đứng theo cậu ấy:
– Cậu phải đi à? Liễm Xuyên này, tớ chỉ…
– Thế nhé, Lâm Sương. – Cố Liễm Xuyên lạnh nhạt – Tớ muốn theo đuổi Hạ Vãn Đình một cách nghiêm túc. Thế này từ này mình bớt gặp nhau lại, đồng thời cho cả hai không gian riêng để bình tĩnh lại. Nếu cậu không muốn làm bạn với tớ thì tớ tôn trọng quyết định của cậu.
Tôi đơ luôn.
Tôi chỉ nói Hạ Vãn Đình không tốt có một câu mà cậu ấy đối xử với tôi như một con người hoàn toàn khác.
Tôi cố nén cơn đớn trong lòng để tiếp tục nói chuyện thì cậu đã khoác áo khoác và rời khỏi căn nhà này.
Cậu ấy đi đâu? Tôi không thể biết được.