Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 12
Mấy hôm sau, tôi vẫn nhắn “chào cậu buổi sáng” với “chúc cậu ngủ ngon” cho Cố Liễm Xuyên như cũ, đồng thời tự ép bản thân bớt nhắn mấy chuyện đời thường của mình cho cậu.
Hễ rảnh, tôi lại lên diễn đàn trường để dạo.
Hẳn là Zac đã khiến tôi có thêm niềm tin chăng? Kiểu… có người đứng về phía tôi, trào phúng mấy lời đồn vô căn cứ về tôi mà chính tôi còn cố lơ chúng đi.
Trên diễn đàn, có rất nhiều bài đăng. Mấy bài đăng gần đây xoay quanh mọi động tĩnh giữa Cố Liễm Xuyên và Hạ Vãn Đình. Tôi không cần ra khỏi phòng mà cũng biết cậu và y tiến triển đến đâu.
Cậu đưa y về phòng, bầu không khí lãng mạn lắm.
Cậu dùng bữa với y, chuyện trò vui vẻ vô cùng.
Cậu học ké lớp y, lại còn nghiêm túc chép bài.
…
Tôi vừa tự hành hạ bằng việc đọc đi đọc lại mấy bài đăng ấy, vừa thấy cậu cũng có thể tán tỉnh người lãng mạn đến vậy… Vì tôi cứ nghĩ cậu phải lôi y lên giường rồi đánh dấu y luôn cơ.
Cũng phải, y đâu phải là tôi.
Chính tôi mặt dày quấn lấy cậu, chính tên Alpha không thể mang thai này đòi cậu chơi.
Xảo quyệt.
Lại hơi cô độc.
Tôi vứt điện thoại xuống, đờ đãn nhìn trần nhà.
Hình như chuyên ngành của cậu là một kiểu kỹ thuật phần mềm, ngày nào cũng phải ngồi trước máy tính hồi lâu mà cậu vẫn khoái, vẫn mê chơi đùa với những con số, dữ liệu.
Lòng tôi rối bời, tôi chùm chăn lên đầu. Thế mà tôi vẫn ngó điện thoại một cái.
Cậu vẫn chưa nhắn lại gì cả. Tôi mím chặt môi, mở diễn đàn trường lên.
Có thêm mấy bài đăng mới rồi này.
Trong số đó, cụm “Hạ Vãn Đình từ chối Cố Liễm Xuyên” đập vào mắt tôi. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.
Gì vậy?
Thật à?
Tôi bối rối xem hết nội dung bài đăng ấy. Lầu 1 cho rằng Hạ Vãn Đình đã từ chối khéo Cố Liễm Xuyên trong hôm nay nhân lúc cậu tạo bất ngờ cho y.
Thì ra hôm nay là sinh nhật y.
Cố Liễm Xuyên nghiêm túc đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng. Cậu lái xe đến ký túc xá đón y, cậu còn chuẩn bị một bó hồng siêu to, hình thức dữ dằn. Cả đám đông vây lấy cậu và y.
Chờ y gật đầu.
Vậy mà y lại từ chối.
… như một trò đùa.
Đám người dùng trên diễn đàn tả sinh động lắm, còn thuật lại chi tiết cách y từ chối khéo cơ mà.
“Em xin lỗi, Liễm Xuyên. Em chưa sẵn sàng… Giờ em chỉ xem anh là bạn thôi.” Y đã nói như thế, vẻ mặt bối rối không biết làm sao.
… trông thương thật đấy.
Lầu 1 chốt lại là vậy.
Thường thì dưới nỗi bài đăng là các bình luận. Tôi lướt sương sương, tạm chia mớ bình luận thành ba luồng ý kiến lớn.
Luồng thứ nhất là bạn của Hạ Vãn Đình thấy Cố Liễm Xuyên đang cố ép y đáp lại Cố Liễm Xuyên trước toàn trường – chuyện này khiến người ta khó xử.
Luồng thứ hai là đám người cuồng Cố Liễm Xuyên phát rồ thấy Hạ Vãn Đình thảo mai quá chừng – y không xứng với Cố Liễm Xuyên.
Luồng thứ ba… những người còn lại tán thành Cố Liễm Xuyên và Hạ Vãn Đình về bên nhau lè lẹ vì thấy họ quá xứng với nhau, họ cần thêm thời gian với nhau.
…
Tôi trợn mắt.
Cái “cần thêm thời gian với nhau” phải là tôi với Cố Liễm Xuyên chứ? Biết… bao năm thế mà… Hạ Vãn Đình còn chưa quen Cố Liễm Xuyên đủ một tháng nữa kìa.
Lòng tôi vui khẽ. Có lẽ Hạ Vãn Đình đã từ chối Cố Liễm Xuyên khiến tình tôi đang héo mòn lại được tưới thêm chút hy vọng bé nhỏ… Tôi hít sâu, mở cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Liễm Xuyên lên.
Chắc bây giờ cậu đang khó chịu lắm…
Vì cậu… có lẽ cậu thương Hạ Vãn Đình thật lòng.
Tôi buồn quá.
Tôi cứ gõ, rồi lại xóa, rồi lại gõ… Tôi vẫn chưa biết mình nên nhắn gì với cậu.
Phía trên là những dòng “chào cậu buổi sáng” xen lẫn “chúc cậu ngủ ngon” máy móc. Có trời mới biết giờ tôi nhắn một câu an ủi cậu thì chừng nào cậu mới phản hồi lại.
Tôi sắp từ bỏ thì tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.
Tên người gọi trên màn hình là: Liễm Xuyên.
Tôi đơ luôn, lòng chưa kịp ổn định tâm trạng mà tay đã nhấn nhận cuộc gọi.
– Sương Sương?
Giọng cậu vẫn trầm, vẫn êm tai đến vậy. Hình như… lâu rồi tôi chưa nghe thấy giọng cậu.
Không biết đáp sao.
Cậu nhẹ nhàng nói:
– Trước nay chưa kịp trả lời tin nhắn cậu. Xin lỗi.
Rồi cậu thở dài.
Tôi mím môi, bỗng thấy tủi lắm:
– Cậu…
– Để chuộc tôi, tớ đã chuẩn bị một món quà cho cậu. – Có vẻ cậu đang dỗ tôi – Cậu… có thể đến đây không?
Tác giả có lời muốn nhắn:
Sương Sương còn thích họ Cố lắm, chưa muốn thôi đâu. Tình yêu khiến con người ta mù quáng mà. Cố chờ thêm xíu nha
Hễ rảnh, tôi lại lên diễn đàn trường để dạo.
Hẳn là Zac đã khiến tôi có thêm niềm tin chăng? Kiểu… có người đứng về phía tôi, trào phúng mấy lời đồn vô căn cứ về tôi mà chính tôi còn cố lơ chúng đi.
Trên diễn đàn, có rất nhiều bài đăng. Mấy bài đăng gần đây xoay quanh mọi động tĩnh giữa Cố Liễm Xuyên và Hạ Vãn Đình. Tôi không cần ra khỏi phòng mà cũng biết cậu và y tiến triển đến đâu.
Cậu đưa y về phòng, bầu không khí lãng mạn lắm.
Cậu dùng bữa với y, chuyện trò vui vẻ vô cùng.
Cậu học ké lớp y, lại còn nghiêm túc chép bài.
…
Tôi vừa tự hành hạ bằng việc đọc đi đọc lại mấy bài đăng ấy, vừa thấy cậu cũng có thể tán tỉnh người lãng mạn đến vậy… Vì tôi cứ nghĩ cậu phải lôi y lên giường rồi đánh dấu y luôn cơ.
Cũng phải, y đâu phải là tôi.
Chính tôi mặt dày quấn lấy cậu, chính tên Alpha không thể mang thai này đòi cậu chơi.
Xảo quyệt.
Lại hơi cô độc.
Tôi vứt điện thoại xuống, đờ đãn nhìn trần nhà.
Hình như chuyên ngành của cậu là một kiểu kỹ thuật phần mềm, ngày nào cũng phải ngồi trước máy tính hồi lâu mà cậu vẫn khoái, vẫn mê chơi đùa với những con số, dữ liệu.
Lòng tôi rối bời, tôi chùm chăn lên đầu. Thế mà tôi vẫn ngó điện thoại một cái.
Cậu vẫn chưa nhắn lại gì cả. Tôi mím chặt môi, mở diễn đàn trường lên.
Có thêm mấy bài đăng mới rồi này.
Trong số đó, cụm “Hạ Vãn Đình từ chối Cố Liễm Xuyên” đập vào mắt tôi. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.
Gì vậy?
Thật à?
Tôi bối rối xem hết nội dung bài đăng ấy. Lầu 1 cho rằng Hạ Vãn Đình đã từ chối khéo Cố Liễm Xuyên trong hôm nay nhân lúc cậu tạo bất ngờ cho y.
Thì ra hôm nay là sinh nhật y.
Cố Liễm Xuyên nghiêm túc đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng. Cậu lái xe đến ký túc xá đón y, cậu còn chuẩn bị một bó hồng siêu to, hình thức dữ dằn. Cả đám đông vây lấy cậu và y.
Chờ y gật đầu.
Vậy mà y lại từ chối.
… như một trò đùa.
Đám người dùng trên diễn đàn tả sinh động lắm, còn thuật lại chi tiết cách y từ chối khéo cơ mà.
“Em xin lỗi, Liễm Xuyên. Em chưa sẵn sàng… Giờ em chỉ xem anh là bạn thôi.” Y đã nói như thế, vẻ mặt bối rối không biết làm sao.
… trông thương thật đấy.
Lầu 1 chốt lại là vậy.
Thường thì dưới nỗi bài đăng là các bình luận. Tôi lướt sương sương, tạm chia mớ bình luận thành ba luồng ý kiến lớn.
Luồng thứ nhất là bạn của Hạ Vãn Đình thấy Cố Liễm Xuyên đang cố ép y đáp lại Cố Liễm Xuyên trước toàn trường – chuyện này khiến người ta khó xử.
Luồng thứ hai là đám người cuồng Cố Liễm Xuyên phát rồ thấy Hạ Vãn Đình thảo mai quá chừng – y không xứng với Cố Liễm Xuyên.
Luồng thứ ba… những người còn lại tán thành Cố Liễm Xuyên và Hạ Vãn Đình về bên nhau lè lẹ vì thấy họ quá xứng với nhau, họ cần thêm thời gian với nhau.
…
Tôi trợn mắt.
Cái “cần thêm thời gian với nhau” phải là tôi với Cố Liễm Xuyên chứ? Biết… bao năm thế mà… Hạ Vãn Đình còn chưa quen Cố Liễm Xuyên đủ một tháng nữa kìa.
Lòng tôi vui khẽ. Có lẽ Hạ Vãn Đình đã từ chối Cố Liễm Xuyên khiến tình tôi đang héo mòn lại được tưới thêm chút hy vọng bé nhỏ… Tôi hít sâu, mở cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Liễm Xuyên lên.
Chắc bây giờ cậu đang khó chịu lắm…
Vì cậu… có lẽ cậu thương Hạ Vãn Đình thật lòng.
Tôi buồn quá.
Tôi cứ gõ, rồi lại xóa, rồi lại gõ… Tôi vẫn chưa biết mình nên nhắn gì với cậu.
Phía trên là những dòng “chào cậu buổi sáng” xen lẫn “chúc cậu ngủ ngon” máy móc. Có trời mới biết giờ tôi nhắn một câu an ủi cậu thì chừng nào cậu mới phản hồi lại.
Tôi sắp từ bỏ thì tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.
Tên người gọi trên màn hình là: Liễm Xuyên.
Tôi đơ luôn, lòng chưa kịp ổn định tâm trạng mà tay đã nhấn nhận cuộc gọi.
– Sương Sương?
Giọng cậu vẫn trầm, vẫn êm tai đến vậy. Hình như… lâu rồi tôi chưa nghe thấy giọng cậu.
Không biết đáp sao.
Cậu nhẹ nhàng nói:
– Trước nay chưa kịp trả lời tin nhắn cậu. Xin lỗi.
Rồi cậu thở dài.
Tôi mím môi, bỗng thấy tủi lắm:
– Cậu…
– Để chuộc tôi, tớ đã chuẩn bị một món quà cho cậu. – Có vẻ cậu đang dỗ tôi – Cậu… có thể đến đây không?
Tác giả có lời muốn nhắn:
Sương Sương còn thích họ Cố lắm, chưa muốn thôi đâu. Tình yêu khiến con người ta mù quáng mà. Cố chờ thêm xíu nha