Trúng Độc - Dây Cót Tranh 521
Chương 48-2
Ta được anh ba an bài tiến vào công ty công tác.
Cộng sự trong phòng lúc đầu nghĩ, thiên kim chủ tịch chắc chỉ tới chơi chơi đùa, bổ sung số lượng mà thôi, nhưng khi ta nửa tháng 9h đi 5h về cùng ăn cùng làm, tất cả mọi người cũng bắt đầu tôn trọng ta.
Đã là con người chung quy phải toát ra cái tư thái có thể làm cho người tin phục. Thích chơi đùa thì thích, nhưng ta không cho rằng mình là cái thể loại không màng chính sự.
Về ở nhà qua ngày thứ hai ta liền tiếp tục mở lời ý muốn chính mình muốn chuyển về nhà trọ ở riêng. Quyết định này rất anh minh, bởi vì kể từ ngày đó tới sau ta chưa hề nhìn thấy nàng thêm lần nào nữa.
Thời gian và sự bận rộn là liều thuốc hữu hiệu nhất. Ít nhất đối với ta.
Liền như vậy, công tác từ từ vào quỹ đạo, trời cũng từ từ nóng dần.
Một ngày bình thường nào đó, bình thường đến khiến người ta không nhớ được đó rốt cuộc ngày tháng nào, ta đang ở trong phòng giải khát pha cà phê nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
Bán âm bán nhu lại mang chút trầm bổng của nữ vang lên."Hello, Jade Lau."
Ta nhìn điện thoại ngẩn người. Đây... là ai?
Đầu máy bên kia hào phóng không chút thục nữ nào cười to."Người bận bịu, bệnh hay quên thật lớn a."
"Trương Á Phi!!"
"Hừm, là chị của cô đây."
Ta vung lên lông mày.
"Ầy. Xem ra thật sự không nhớ kỹ chúng ta, uổng phí Tiếu Tiếu luôn luôn khắc cốt ghi tâm lời cô, vừa lúc cô trở về nước, muốn tôi thuận tiện đưa vé cho cô đây."
"Vé gì?"
"Công diễn a. Lần này là trường học của chúng ta chính mình biểu diễn đây."
"Rồi rồi bà chị của tôi, tôi đi là được chứ gì! Dạo này vừa trở về nước lại vừa nhận được việc, vội vàng bận rộn lắm không phải sao, nhất thời liền không nhớ gọi điện thoại cho các người. Coi như lỗi của tôi, hôm nào xin mời nhị vị tiểu thư ăn cơm. Nha."
"Này là cô nói nha! Thật sự có thành ý thì tự mình đến, ngày mai ba giờ chiều."
Điện thoại thẳng thắn cắt cái rụp. Ta ngây cả người, không nhịn được lắc đầu cười..
Chiều ngày hôm sau ta lên tiếng chào hỏi liền sớm tan làm ra khỏi công ty.
Jaguar công tác tuyên truyền rất tốt, trước cửa học viện âm nhạc hấp dẫn không ít nhãn cầu. Bảo an không cho vào. Ta đang ở bên ngoài nhìn chăm chú tìm chỗ gửi xe, liền nghe thấy xa xa có một cái lanh lảnh âm thanh gọi ta...
"... Thành! Dương Thành!"
Vừa quay đầu lại. Một cô gái mặc T-shirt trắng quần jean cột đuôi ngựa diện mạo nhẹ nhàng khoan khoái tư thái đẹp đẽ hướng phía ta chạy tới. Là Đường Tiếu.
Ta đem xe bẻ lái qua dừng lại.
Tháo kính mát màu trà xuống, bên ngoài nắng thật to. Khuôn mặt sau khi vận động trở nên đỏ bừng bừng hiện ra. Bốn phía không biết chừng nhìn thấy cảnh tượng này lại đoán là có anh đại gia nào tới đón hoa khôi của trường. Ta trong lòng lén lút cười, bấm nút hạ kính xe xuống nằm nhoài đầu ra vừa nói chuyện."Thật là trùng hợp nha."
"Ha ha, trùng cái gì mà trùng, tôi cố ý đi ra đón cô." Nàng cười đến vẻ mặt ngại ngùng, vẫn là dáng vẻ cô gái nhỏ.
Nhìn chung quanh qua lại trên dưới một hồi thì nói với ta: "Trường học của chúng ta bảo vệ không cho vào cửa đúng không."
Ta thích ý thưởng thức phong cảnh, gật gù.
"Tôi mang cô đi vào."
Ta ra hiệu nàng lên xe. Một lần nữa khởi động chậm rãi đi tới cửa trường.
Nàng tùy tiện lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt môn thần mặt than bảo vệ liền thả chúng ta đi vào. Ta chăm chú phía trước đường, không nhịn được mở miệng nói: "Rất lợi hại đi."
"Hội học sinh, chút mặt mũi này bọn họ cơ bản là cho." Nàng nói như vậy, vẻ mặt hơi tiểu thần khí.
Ta thổi phù một tiếng bật cười.
"Cười cái gì?" Nàng quay mặt lại nhìn ta.
"Không có gì. Khụ." Ta thanh thanh cổ họng, "Cười cô đáng yêu."
Nàng ngồi bên cạnh, núp trong góc ta nhìn không tới lặng lẽ đỏ mặt.
Đường Tiếu mang ta đến bãi đậu xe gần lớp học đem xe đậu xuống, hai người tiếp tục đi bộ theo hướng tòa nhà văn phòng giáo sư.
" Á Phi tỷ nơi đó." Gọi 'Tỷ' mà không gọi 'Lão sư', hai người kia quan hệ thật sự tốt.
"Trương Á Phi mặt mũi thật lớn. Dĩ nhiên phái học sinh ra đón tôi. Thực tập lão sư bận bịu tới thế sao?" Ở dưới ánh tà dương chầm chậm ra mồ hôi, ta quay đầu cùng Đường Tiếu đùa giỡn.
"Cái gì phái không phái a..."
Trong miệng nàng lầm bầm, âm thanh nhỏ xuống.
Ta cũng không tiếp tục trêu nàng, chỉ lẳng lặng hướng phía trước đi. Mặt trời dần thẳng với đường chân trời màu cam.
Trường học không hề lớn. Không tới 5 phút, đi qua một khuôn viên nhỏ xanh tươi sum suê liền có thể nhìn thấy dãy phòng giảng viên. Đường Tiếu nói chính là chỗ đó.
Rất xa, nhìn thấy hai bóng người thon dài đứng ở trên đường trải đá cuội nhỏ mặt đối mặt nói cái gì đó.
Ánh mắt quá tốt, cách mấy trăm mét cũng có thể thấy rõ mặt người là Trương Á Phi cùng... Thượng Kiệt?!
Nàng tại sao lại ở chỗ này? Ta ngây người.
Một giây sau, hình ảnh làm ta không thể tưởng tượng nổi xuất hiện...
Thượng Kiệt đột nhiên biểu tình ngưng trọng ôm chặt lấy Trương Á Phi!...