Trung Cung Lệnh
Chương 111: HẾT SỨC NỖ LỰC
Tĩnh phi mê man suốt một ngày, cho tới khi đêm buông mới dần tỉnh. Đầu đau như sắp nứt, Tĩnh phi vừa mở mắt ra đã thấy có hai người đang ngồi trước cửa, hẳn là Tang Chi và Tứ Hỉ. Đương nhiên nàng nhận ra Tứ Hỉ, tiểu cô nương này từ ngày tới đây lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bây giờ lại là một bộ dáng hớn hở, trò chuyện với Tang Chi. Không biết Tang Chi đang nói gì, chỉ thấy tiểu cô nương đang dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn, cười tươi tới mức mi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Cảnh này khiến đáy lòng Tĩnh phi se lại.
Nàng bất giác nhớ lại khi xưa, lúc nàng còn là một tiểu cô nương, Cẩm Tú cũng đã dùng ánh mắt ấy mà nhìn nàng. Ngay cả ở Vĩnh Thọ cung này, mỗi khi trời lạnh Cẩm Tú sẽ cùng nàng ngồi trong sân đón nắng, ánh mắt người kia cũng luôn tràn ngập sự ngưỡng mộ như vậy.
Tĩnh phi lần nữa nhắm mắt lại, cảm giác đầu mình lại đau nhức.
Những lời hôm qua Tang Chi nói vẫn còn thoảng bên tai, nhưng bây giờ cơn đau đầu này lại lần nữa khiến nàng nghĩ đến cái chết. Có điều, nàng lại có một ý niệm khác trong lòng – không thể chết, không thể chết được. Cẩm Tú đã ra khỏi nơi đây, sống chết không rõ. Nghĩ về mình ở nơi thâm cung này cả đời, chẳng nhẽ cứ vậy mà chết đi? Không, phải sống, sống cho tốt. Đôi mắt ứa lệ, cả hoàng cung này nợ nàng, từng người nơi này đều nợ nàng, nàng phải đòi lại cho được. Cứ thế mà chết đi, xuống hoàng tuyền cũng chẳng thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông, càng không có cách nào đối diện với Cẩm Tú.
Kết thúc mạng sống của chính mình là con đường cùng dành cho kẻ yếu. Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Mạnh Cổ Thanh nàng, nhất định không thể chết một cách vô giá trị như thế.
Tĩnh phi nắm chặt bàn tay, rốt cuộc cũng bình được tâm tình. Mở mắt ra lại nhìn thấy Tang Chi vẫn ngồi ở đó, khóe môi câu lên một nét cười, không khỏi nghĩ, Tang Chi người này quả thực rất thú vị. Cho dù là ai đi chăng nữa, ở trước mặt người này cũng đều vô thức bỏ xuống lớp ngụy trang, trở nên an tâm vui vẻ. Tĩnh phi vừa nhẹ xoa mi tâm, vừa yên lặng ngắm nhìn.
Tới một lúc kia, Tang Chi chợt thấy như có ánh mắt phía sau lưng mình. Vừa quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt tĩnh mịch của người nằm kia, đáy lòng nàng không hiểu sao lại khẽ run lên. Tứ Hỉ chỉ lo thap thao bất tuyệt, sự chú ý đã dồn hết lên Tang Chi, căn bản không để ý chủ tử mình đã dậy. Lúc này theo ánh mắt của Tang Chi nhìn lại mới thấy, sợ tới mức đứng bật dậy, run run, "Nô tì thỉnh an nương nương."
Tĩnh phi không để ý tới, chỉ "Ừ" một tiếng cho qua. Tứ Hỉ vội tới đỡ chủ tử ngồi dậy.
Thấy Tĩnh phi cuối cùng đã tỉnh, Tang Chi lúc này cũng không chờ đợi thêm nữa rồi, cho nên liền nói, "Tĩnh phi nương nương, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nô tì phải về rồi."
"Được." Tĩnh phi nhắm mắt, Tứ Hỉ nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử mặc y phục. Tang Chi đang muốn hành lễ cáo lui, lại nghe, "Tốt nhất ngươi nên về Thừa Càn cung đi."
Tang Chi bất ngờ, chưa kịp hỏi Tĩnh phi đã lại nói, "Trong cung này nhiều quy tắc như thế, thực ra là chẳng có quy tắc gì cả, tự mình hành sự mà thôi."
Tang Chi nghe lời này, chỗ hiểu chỗ không, mà thực ra là vì nàng nóng lòng muốn hồi cung rồi. Vậy nên ra dặn dò riêng Tứ Hỉ mấy câu, vội vàng rời khỏi.
Lúc này có lẽ Tố Lặc đã trở về từ lâu rồi, nghĩ thế, bước chân nàng cũng nhanh hơn mấy phần. Trùng hợp, vừa khi đến Long Phúc môn đã thấy cung nữ thái giám theo đoàn loan giá của Hoàng hậu đứng đó, bên cạnh còn có một cậu bé đi theo. Tang Chi nheo mắt nhìn, kia không phải là Huyền Diệp hay sao! Nàng nép vào góc tường, có lẽ người đi qua cũng khó lòng phát hiện. Nhìn rõ mồn một thấy hoàng hậu đi tới, xoa xoa gương mặt cậu bé ấy, lại nói, "Từ sau Tam a ca có chuyện gì cứ tới tìm bổn cung, đừng tới chọc phụ hoàng mất hứng, biết không?"
Vẻ mặt vẫn còn ấm ức, giọng nghe rầu rĩ, "Nhi thần tạ ơn Hoàng ngạch nương, nhi thần hiểu rồi."
Hoàng hậu thấy đứa trẻ này còn ấm ức mà bộ dáng quật cường, không khỏi lắc đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ, "Bây giờ về Khôn Ninh cung với bổn cung đã, chuyện của ngạch nương con, bổn cung sẽ cho người sắp xếp."
Huyền Diệp lập tức quỳ xuống, "Nhi thần... tạ Hoàng ngạch nương ban ân!"
"Đứng lên đi." Hoàng hậu không đành lòng, dù sao cảm thấy Tam a ca cũng chỉ là một đứa trẻ, bị Hoàng đế lớn tiếng quát mắng như thế khiến người ta nhìn mà xót xa. Nàng nâng Huyền Diệp đứng dậy, cũng phân phó với người bên cạnh, "Về Khôn Ninh cung chuẩn bị nước ấm cho Tam a ca tắm gội."
Người được phân việc nhanh chóng bước đi.
Tang Chi nhìn, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng chưa từng nói với Tố Lặc điều gì, nhưng bản tính Tố Lặc thiện lương, kể cả là đối với cung nhân cũng chưa từng quá nghiêm khắc, huống chi là đối với một đứa trẻ. Nhìn bộ dáng của Huyền Diệp, chắc chắn là đứa bé này cảm kích biết ơn Hoàng hậu rất sâu sắc, nàng đột nhiên hiểu ra thực ra mình cũng không cần phải làm gì cả, với tính tình của Hoàng hậu, đứa trẻ này sẽ tự nhiên yêu thương quý trọng nàng. Tang Chi cũng đi vào, vào trong thấy Hoàng hậu đã cho người chuẩn bị điểm tâm cho Huyền Diệp rồi, còn tự tay lau mặt cho hắn. Giọng nói cũng không hẳn là quá dịu dàng, vẫn cảm nhận rõ ràng được cái uy nghiêm của Quốc mẫu, "Con là nam tử hán, thân ở nơi nội cung này lúc nào cũng phải biết suy xét thời thế. Cố chấp quật cường quá, đến cuối cùng cũng chỉ có mình con nhận thua thiệt. Phu tử dạy con được những thứ này đây sao?"
Mặt Huyền Diệp vẫn còn đỏ bừng, "Nhi thần cẩn tuân lời Hoàng ngạch nương dạy bảo..."
Ở Tử Cấm Thành này, không chỉ có nữ nhân mới tranh đấu, mới tranh đoạt sủng ái của Hoàng đế. Ngay cả những đứa trẻ cũng vậy, không khác là bao. Trong mắt Thuận Trị đế chỉ có Đổng Ngạc thị và Vinh Thân vương đã qua đời mà thôi. Mà Hoàng tam tử Huyền Diệp này, tính khí có chút bướng bỉnh đấy, Hoàng đế càng không để ý đến hắn, hắn càng cố gắng thật nhiều. Nhưng đáng tiếc, Thuận Trị đế không để ý đến điểm tốt của đứa con này, lại cho rằng tính tình Hoàng tam tử ngỗ nghịch không thuận ý Đế vương, quá cố chấp bướng bỉnh, càng lúc càng không ưa thích. Lại nói, tuổi tác của Thuận Trị đế cũng không lớn, bản tính đa nghi tùy hứng mỗi ngày còn đang tính kế đối nghịch với Thái hậu, trong lòng chẳng có mấy phần là tình phụ tử.
Hoàng hậu lại than thở, xoa xoa đầu Huyền Diệp, "Không phải là bổn cung trách con, chỉ là hy vọng con sau này có thể hiểu được thời cuộc, bảo vệ bản thân mình cho tốt. Con lỗ mãng như hôm nay, người chịu thiệt thòi, bị liên lụy cũng chỉ là ngạch nương của con. Được rồi, bây giờ đi tắm gội thôi, mặt mũi dính bụi hết cả rồi."
Huyền Diệp lại lần nữa quỳ xuống tạ ơn, sau đó được cung nhân dẫn đi tắm gội.
Hoàng hậu mỏi mệt xoa mi tâm, đang định quay đầu gọi người vào hỏi Tang Chi đã về chưa, mà ngẩng lên đã thấy người ấy đang đứng dựa cửa. Thần sắc Hoàng hậu sáng lên, "Ngươi về rồi!"
Lúc này Tang Chi mới đi tới, ngón tay xoa xoa hai bên thái dương cho nàng, "Mệt không?"
"Mệt vô cùng." Hoàng hậu trầm tĩnh lại, nhắm mặt dựa vào người kia.
Tang Chi đau lòng, ngồi gần vào một chút, Hoàng hậu cũng thuận thế mà ngả vào dựa trong lồng ngực nàng. Động tác trên tay vẫn không dừng lại, nàng hỏi, "Tam a ca có chuyện gì vậy?"
"Huyền Diệp?" Hoàng hậu khẽ than thở, "Đứa trẻ này, cũng là số khổ. Ngạch nương hắn gần đây trúng phong hàn, cảm lạnh đổ bệnh, có lẽ là sốt cao đến nói nói mê sảng, đêm ấy gọi Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng... ngươi cũng biết rồi." Nàng mở mắt, "Hồi tiệc tối đêm nay Huyền Diệp khẩn khoản cầu Hoàng thượng tới gặp ngạch nương hắn, chẳng ngờ lại khiến Hoàng thượng giận dữ. Đông phi vốn không được sủng ái, từ khi vào cung vẫn chỉ là thứ phi, cho tới khi sinh được Huyền Diệp mới được phong Đông phi, Hoàng thượng sợ là đã sớm quên mẹ con nàng rồi. Hôm nay nghe Huyền Diệp nói thế lại giận giữ quát mắng, trách Đông Giai thị có mưu đồ bất chính, dạy hư Hoàng tự những điều sai trái. Đông phi nghe thế hoảng sợ đến mức ngất đi, mà khí khái của Huyền Diệp đứa nhỏ này cũng quá mạnh, dám nói đạo lý với Hoàng thượng! Nếu không phải là đang ngay tại lễ mừng năm mới, sợ là Hoàng thượng đã sớm phạt nặng rồi."
Tang Chi yên lặng lắng nghe, lại hỏi, "Cuối cùng sao Tam a ca lại về với nàng?"
"Ta không nhìn nổi." Hoàng hậu nhíu mày, "Thật thấy thương đứa trẻ này, một tấm lòng hiếu thảo như vậy. Chưa nói tới đây cũng là trách nhiệm mà Hoàng hậu nên gánh vác."
"Ta thấy có vẻ như Huyền Diệp rất yêu quý nàng."
"Ta cũng rất thích hắn đấy." Hoàng hậu cười, "Bản tính Huyền Diệp nhân hậu, dù tính khí vẫn có chút trẻ con bướng bỉnh, thế nhưng tuyệt đối không có tà niệm, rất quang minh chính đại. Ta có thể giúp hắn việc gì, chắc chắn ta sẽ giúp hết lòng. Huyền Diệp là đứa trẻ thông minh, có lẽ cũng nhìn ra ta ưng hắn, đối xử với ta cũng rất khá." Lại hạ thấp giọng, "Đông phi không lớn hơn ta mấy tuổi, nếu như khi xưa ta có Hoàng tự, chắc hẳn bây giờ cũng lớn cỡ vậy."
Tay Tang Chi dừng động tác, "Nàng muốn có Hoàng tự?"
Hoàng hậu có chút sững sờ, rồi lập tức lắc đầu, "Ta không muốn con ta phải sống trong nội cung."
Tang Chi trầm mặc một lát, lại vừa cười vừa nói, "Nếu như nàng yêu quý hắn, vậy từ sau nói hắn tới Khôn Ninh cung nhiều nhiều một chút là được."
Hoàng hậu lắc đầu, "Yêu quý là yêu quý, gọi tới đây cũng là không cần thiết." Còn nói, "Dù chỉ là thứ xuất, Đông phi lại không được sủng ái, Huyền Diệp cũng phải chịu không ít ấm ức đấy. Ta cũng chỉ mong sau này hắn có chân tài thực lực, an an ổn ổn làm một Thân vương."
Tang Chi nghĩ thầm, đâu ra mà 'an an ổn ổn làm một Thân vương'! Người khai mở ra một thời Khang – Càn thịnh trị chính là đứa bé này đấy.
Nàng lại nói, "Vậy không bằng nàng đưa Huyền Diệp tới Khôn Ninh cung nuôi dưỡng đi? Không phải là đã biến thứ xuất thành đích tử rồi sao?"
Hoàng hậu biến sắc, vội vàng, "Ngươi lại nói lời bậy bạ." Hoàng tự của Hoàng hậu sinh chính là Đích tử, là người đường đường chính chính kế thừa đại thống. Huống hồ hôm nay Hoàng tự được sủng ái nhất đã không còn, nếu như lúc này Hoàng hậu lại đưa Huyền Diệp tới Khôn Ninh cung, sao có thể không vấp phải chỉ trích? Hoàng hậu nói, "Đông phi đang khỏe mạnh, ta lại đi đoạt mất đứa con của nàng?" Dù cho nàng cần đích tử, thế nhưng cũng sẽ không bao giờ cướp đi đứa trẻ của người khác.
Tang Chi nhất thời không nghĩ tới điểm ấy. Lại nghe người kia nói tiếp, "Huyền Diệp là đứa trẻ ngoan, thế nhưng căn cơ không vững, ta bất chấp mang hắn về tay, chỉ sợ sẽ hủy đi tương lai của hắn. Trước nay đích tử không bao giờ có thể sống an ổn, cần gì chứ. Sau này cứ làm một Thân vương, an ổn cả đời là tốt rồi."
Hoàng hậu đã nói thế, Tang Chi cũng không tiếp tục nói gì thêm nữa. Chẳng nhẽ nàng nói 'Tam a ca chính là Hoàng đế tương lai'?
Bất quá nếu như không thể tác động lên Hoàng hậu, chưa chắc không thể tác động lên Huyền Diệp. Tang Chi nghĩ, xem ra Huyền Diệp thực sự kính trọng Hoàng hậu đấy, muốn thêm vài phần hẳn cũng không khó. Hoàng hậu đối tốt với Huyền Diệp là do thiện tâm của nàng, Huyền Diệp quý trọng lại Hoàng hậu cũng là do bản tính hiếu thảo.
Không lâu sau Tam a ca đã xong xuôi, tắm gội xong sáng sủa khoan khoái, Hoàng hậu cũng cho phép hắn không cần đa lễ. Tang Chi đứng một bên nhìn, bản thân nàng cũng yêu thích đứa trẻ này đấy, nhưng biểu hiện ra vẫn là đúng mực không xa không gần. Nàng thở dài trong lòng, tự mình đưa tới cho Huyền Diệp một miếng hoa quả, "Tam a ca, mời người dùng."
Thừa lúc Hoàng hậu đi tắm, Tang Chi hỏi Huyền Diệp, "Tam a ca, người cảm thấy Hoàng hậu nương nương là người thế nào?"
Huyền Diệp vừa ăn vừa trả lời, "Hoàng ngạch nương là Quốc mẫu, đương nhiên là một tấm gương cho cả thiên hạ."
"..." Tang Chi nhếch môi, thầm nghĩ đến đứa nhỏ như vậy cũng biết nói lời này, lại hỏi, "Vậy người thích Hoàng hậu nương nương không?"
"Đương nhiên." Huyền Diệp để miếng hoa quả xuống, nghiêm mặt, "Hoàng ngạch nương đối xử với ta và ngạch nương rất tốt, đương nhiên Hoàng ngạch nương là một người tốt."
Tang Chi cười, lơ đãng mà hỏi, "Vậy nếu có người khiến Hoàng hậu nương nương phải chịu thiệt thòi, người sẽ làm thế nào?"
Huyền Diệp nheo mắt, liếc nàng một cái, "Ai sai khiến ngươi hỏi như vậy?"
Thần sắc kia không phải là thần sắc một đứa bé bảy tuổi nên có. Tang Chi thảng thốt trong lòng, giật mình tỉnh ngộ, biết mình đã đánh giá thấp đứa trẻ này rồi. Nhưng nàng cũng càng yên lòng, nếu ngay từ lúc này Huyền Diệp đã có năng lực phân biệt trái phải, vậy thì càng tốt.
"Khôn Ninh cung không được Hoàng thượng quan tâm, Tam a ca không biết ư?"
"Ngạch nương của ta cũng không được Hoàng a mã quan tâm. Trong cung này trừ Thừa Càn cung thì nơi nào chả giống nhau?"
"Nhưng trong cung này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương đối với người thật lòng thật dạ." Tang Chi nói thẳng, "Vừa nãy Hoàng hậu nương nương nói với nô tì, nói rằng người rất ưa thích Tam a ca, thấy Tam a ca vừa có tấm lòng rộng lượng, vừa có khí độ cao quý."
Sắc mặt Huyền Diệp lập tức trầm xuống, "Ngươi là cung nữ thế nào! Dám có gan nói những lời ấy!" Nhưng trong lòng hắn lại nhốn nháo, xưa nay chưa từng có ai khen ngợi hắn có khí độ vương giả. Ngạch nương hắn xuất thân không cao quý, cũng không được Hoàng đế sủng ái, hắn cũng chỉ là Hoàng tử thứ xuất, hai từ 'cao quý' này như thể không có liên hệ gì tới hắn.
Tang Chi trầm mặc hồi lâu, rồi quỳ xuống, "Nô tì Tang Chi, mọi câu mọi chữ đều là thật. Hoàng hậu nương nương rất yêu quý Tam a ca, cũng rất đau lòng cho Đông phi nương nương. Chỉ là Hoàng hậu nương nương phải xử lí mọi chuyện sao cho công bằng, không thể thiên vị." Lại nói, "Nô tì chẳng qua cũng chỉ muốn người hiểu rằng Hoàng hậu nương nương thật lòng yêu thương Tam a ca. Nô tì nghe nói hôm nay Tam a ca gặp phải chuyện bất công, cho nên muốn người biết ngoài Hoàng thượng ra vẫn còn có những người thật lòng yêu thương người. Còn Hoàng thượng..." Tang Chi hạ thấp giọng nói, "Tam a ca đương nhiên biết rõ trừ Thừa Càn cung ra, ai cũng như nhau. Tam a ca hà cớ gì phải cố chấp như thế?"
Huyền Diệp nhìn Tang Chi chăm chăm, giọng nói lại yếu ớt, "Ngươi thực ra là một người can đảm. Ta không biết Khôn Ninh cung lại có một người như vậy." Hắn cúi đầu nhìn xuống, vừa cười vừa suy nghĩ, "Bất quá, rất thú vị. Ta rất thích ngươi, xưa nay ta cũng rất thích những người ngay thẳng trung thành." Hắn cúi xuống đỡ lấy cằm Tang Chi, buộc nàng phải nhìn hắn. Tang Chi cũng không ngại, ánh mắt chiếu thẳng vào đôi mắt của thiếu niên này, một hồi sau, Huyền Diệp nở nụ cười vui vẻ, "Đứng lên đi, từ lâu ta đã cảm thấy Khôn Ninh cung của Hoàng ngạch nương cần những người kiên cường, hôm nay có ngươi rồi, rất tốt." Hắn chớp chớp mắt, "Trung thành và dũng cảm, Tang Chi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
"Nô tì không cầu được Tam a ca nhớ kỹ." Tang Chi bằng giọng, "Chỉ muốn hỏi, nếu ngày kia Hoàng hậu nương nương phải chịu thiệt thòi, Tam a ca có nguyện ý đưa tay tương trợ hay không?"
Huyền Diệp có chút sững sờ, lại cười khổ, "Chỉ sợ ta không có khả năng." Hắn nhớ tới chuyện hôm nay, lòng dạ như bị phủ bụi. Một Hoàng tử thất sủng, đến giúp chính ngạch nương của mình cũng không làm được, còn có thể giúp đỡ ai.
Mặt Tang Chi không đổi sắc, "Vậy nếu như có một ngày kia Tam a ca người có thể một tay che trời, đến lúc ấy có tương trợ hay không?"
"Một tay che trời?" Huyền Diệp mở to mắt, thần sắc biến đổi, vừa định phủ nhận đã nghe người đối diện nhấn mạnh, "Nếu như."
Hắn ngẩng đầu, "Nếu như thật sự có ngày đó, ta sẽ dốc toàn lực, dùng hết sức để bảo vệ những người ta muốn bảo vệ!"
Tang Chi có chút căng thẳng, hỏi tiếp, "Vậy Hoàng hậu nương nương có phải người Tam a ca muốn bảo vệ hay không?"
"Đương nhiên là phải." Thần sắc Huyền Diệp có vài phần ngạo nghễ, "Ta không phải loại người vong ân phụ nghĩa."
Nghe được lời này, Tang Chi dập đầu thật sâu, "Nô tì thay Hoàng hậu nương nương cảm tạ Tam a ca." Nàng lại có chút nghẹn ngào, cười nói, "Hoàng hậu nương nương đã không nhìn sai người."
Cuối cùng nàng cũng có vài phần an tâm. Mặc kệ tương lai có biến cố gì, ít nhất khi Huyền Diệp đã nối ngôi rồi, Hoàng hậu ắt cũng sẽ không còn khổ sở nữa. Càng ngày Tang Chi càng cảm thấy bất an. Đem lòng yêu nữ nhân của Hoàng đế, sao có thể cảm thấy an toàn cho cam. Nàng bất an, cũng vì không biết mình còn có thể đi bên Tố Lặc được bao lâu.
Hoàng hậu đi ra lại nhìn thấy ánh mắt đầy hứng thú của Huyền Diệp dành cho Tang Chi, cũng cảm thấy kỳ lạ. Nàng đi tới phía sau Huyền Diệp, theo ánh mắt của đứa trẻ mà nhìn, "Tam a ca đang nhìn gì vậy?"
Huyền Diệp đứng dậy hành lễ xong cười nói, "Hoàng ngạch nương, nhi thần thấy cung nữ này của người vô cùng thú vị đấy." Ánh mắt hắn không chịu rời khỏi Tang Chi, bỗng nhiên có ý tưởng nhảy ra trong đầu, nhìn Hoàng hậu, hỏi, "Không biết Hoàng ngạch nương có thể cho nàng tới chỗ nhi thần vài ngày hay không?"
Lời này vừa nói ra đã khiến Tang Chi giật mình, Hoàng hậu cũng ngây ngẩn cả người. Lập tức dở khóc dở cười, dùng ánh mắt oán trách mà liếc xéo qua Tang Chi một cái, rồi lại dùng thần sắc dịu dàng nói với Huyền Diệp, "Bất kỳ ai khác cũng đều có thể, riêng Tang Chi thì không thể."
"Vì sao lại thế?" Huyền Diệp khó hiểu.
Tang Chi nhìn Hoàng hậu không nói ra được lí do, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới lời Tĩnh phi nói, liền thuận miệng, "Hồi Tam a ca, vì nô tì muốn tới Thừa Càn cung."
Cả người Hoàng hậu cứng lại, quay qua nhìn người kia, "Cái gì?"
--- Hết chương 111 ---
Editor lảm nhảm:
"Con bảo con thương Hoàng ngạch nương mà muốn cướp Hoàng thượng của Hoàng ngạch nương đi (mấy ngày) là con không có thương Hoàng ngạch nương rồi." 😌