Trúc Mã Quá Dính Người - Hàn Tuế
Chương 10: Mang theo người nhà
Khi Hứa Hiểu Thần tổ chức sinh nhật, bạn cùng phòng đã gọi anh đi liên hoan, còn năn nỉ bảo anh đưa tôi đi cùng, nói rằng họ muốn gặp người nhà của anh.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng thịt nướng gần trường học. Mặc dù tôi và Hứa Hiểu Thần xuất phát trước vài phút nhưng mấy người bạn cùng phòng của anh đã đến từ rất sớm, khi chúng tôi gọi điện thì họ đã ngồi đợi sẵn trong nhà hàng thịt nướng.
Vừa bước vào phòng riêng, tôi lập tức chú ý đến một cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng, cậu ấy rất điển trai, toàn thân toát ra hơi thở sạch sẽ và tươi mới. Quan trọng hơn, cậu ấy có đôi mắt như biển sao, khiến tôi, một người yêu cái đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần. Tôi lại vô thức quay sang nhìn Hứa Hiểu Thần. Anh mặc chiếc áo thun đen, tóc không được chải chuốt, dưới mắt có quầng thâm, giống như một cậu bé chơi game thâu đêm.
Hứa Hiểu Thần ho khẽ một cái, ghé sát vào tai tôi nói: "Bạn cùng phòng của anh rất đẹp trai phải không? Nhưng cậu ấy không thích con gái."
Hả?
Tôi vô cùng sốc và đau buồn, khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy một chàng trai có vẻ đẹp u buồn, nhưng lại không thích con gái.
Một cậu thanh niên ngồi dậy, vẫy tay gọi tôi và Hứa Hiểu Thần: "Tiểu Thần, mau đưa vợ cậu tới đây! Tớ nói thật, hai người ngọt ngào quá, còn thì thầm với nhau nữa!"
Tôi mỉm cười với cậu ấy rồi ngồi cạnh Hứa Hiểu Thần.
Cậu thanh niên tự giới thiệu: "Chị Tiểu Uyển, em là bạn cùng phòng của Tiểu Thần, Vương Lan, chị có thể gọi em là Tiểu Lan." Cậu chỉ vào hai người còn lại: "Cậu này tên là Đồ Tùng Lâm, đừng nhìn cậu ấy điển trai, có vẻ hiền lành, thực chất trong bụng đầy mưu mô. Còn cậu này, chị cứ gọi cậu ấy là Nhị Xoạ là được."
Nhị Xoạ... Là một thanh niên mập mạp, tròn trịa, rất đáng yêu.
Nhị Xoạ trừng mắt nhìn Vương Lan, Vương Lan cười ngượng ngùng ngồi xuống.
"Cậu ấy tên là Tiêu Phong, cứ gọi tên cậu ấy là được." Hứa Hiểu Thần nói.
Tôi mỉm cười gật đầu với cậu ấy, cậu ấy cũng mỉm cười đáp lại tôi.
"Chúng ta đi lấy đồ ăn thôi." Vương Lan nói.
"Ừm."
"Tiểu Thần, em không muốn động, anh lấy đồ ăn giúp em nhé." Tôi nói.
Hứa Hiểu Thần gật đầu. Anh nhanh chóng quay lại với một cái đĩa lớn, tôi liếc nhìn cái đĩa, mí mắt giật giật. Trên đĩa chất đầy thịt, thậm chí còn không có một cọng rau xanh.
Tôi nhìn Hứa Hiểu Thần nói: "Anh định ăn để lấy lại vốn à?"
Hứa Hiểu Thần lắc đầu: "Không phải, anh chỉ nghĩ rằng em thích ăn thịt thôi."
Tôi nuốt khan: "Anh có chắc là em có thể ăn hết không?"
Hứa Hiểu Thần nhìn tôi với vẻ kỳ quái: "Em không phải là động vật ăn thịt sao?"
Anh tiến tới, thì thầm với tôi: "Nếu em muốn giữ hình tượng thì không cần đâu. Anh đã nói với bọn họ rồi, cách ăn của em không được thanh lịch, bảo họ thông cảm một chút."
Trên đầu tôi đầy những vạch đen: "Cái gì mà ăn không thanh lịch? Có bạn trai nào lại đi hại bạn gái như anh không?"
Hứa Hiểu Thần cười nói: "Bọn họ đều là người quen, không sao cả. Hơn nữa, bọn họ đều chưa có bạn gái, nếu em biểu hiện quá tốt, lỡ anh có thêm tình địch thì sao?"
Tôi trợn mắt nhìn anh: "Vậy mà anh lại phá hỏng hình tượng của em? Hừ!"
Hứa Hiểu Thần nói: "Nếu chúng ta cứ tiếp tục ngọt ngào như thế này, chắc chắn sẽ khiến người khác ngán ngẩm."
Ờm...
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, quay sang nhìn, quả nhiên thấy ba người kia đang chăm chú nhìn hai chúng tôi, cười mập mờ.
"Em muốn ăn rau."
"Ừm, Tiểu Uyển."
Hứa Hiểu Thần lại gắp thêm một ít cá và một đống rau rồi quay lại chỗ ngồi.
Anh cho ít rau vào nồi lẩu cay, gắp ít thịt để nướng rồi rắc bột ớt lên thịt.
"Không phải anh không thích ăn cay sao?"
"Nhưng em thích mà."
Hứa Hiểu Thần liếc cậu một cái, nói: "Nếu không muốn bị ngược đãi thì cậu cũng nên tìm một cô vợ đi."
Vương Lan ho khan nói: "Vợ không dễ tìm đâu, nhất là với những người như tớ, thảm quá..."
Mọi người cười rộ lên, một miếng thịt đã chín, Hứa Tiểu Thần gắp vào bát của tôi: "Em ăn đi."
Tôi gật đầu: "Vậy em cũng nướng cho anh nhé."
Hứa Hiểu Thần thích ăn cá nên tôi nướng một miếng cho anh và các bạn cùng phòng.
Vương Lan ăn miếng cá tôi nướng với vẻ mặt mãn nguyện: "Chị Tiểu Uyển thật chu đáo, Tiểu Thần đúng là có phúc, haha."
Hứa Hiểu Thần trợn mắt nhìn cậu: "Không được gọi cô ấy là chị Tiểu Uyển."
Vương Lan khó hiểu: "Hả? Tại sao? Cậu đúng là độc tài."
Hứa Hiểu Thần đỏ mặt: "Hồi nhỏ tớ cũng gọi cô ấy như vậy, ngoài tớ ra, hình như chưa có ai gọi cô ấy như vậy."
Vương Lan mơ hồ nhìn hai chúng tôi, mỉm cười: "Thì ra là vậy. Vậy tớ nên gọi chị ấy là gì đây? Em dâu...? Này... Cái cách gọi này có vẻ hay đấy."
Tôi dở khóc dở cười: "Cậu cứ gọi tôi bằng tên đi, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu."
Vương Lan cười ranh mãnh: "Người ta có câu, lấy chồng thì phải theo chồng. Tiểu Thần là người nhỏ nhất trong ký túc xá của chúng em, theo lý mà nói, cậu ấy phải gọi chúng em là anh. Nếu chị là vợ của Tiểu Thần, đương nhiên chúng em phải gọi chị là em dâu rồi, Tiểu Thần, cậu thấy có đúng không?"
Hứa Hiểu Thần ho khẽ rồi lại nhìn tôi.
Tôi liếc mắt nhìn Hứa Hiểu Thần, sau đó lại quay đầu nhìn Vương Lan, lầm bầm: "Tôi và anh ấy còn chưa có gì mà."
"Chưa có gì, nhưng đã có tiến triển rồi, cũng coi như là không thể tách rời. Tiểu Thần, cậu có nghĩ vậy không?"
Hứa Hiểu Thần gật đầu đồng ý.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu ăn.
Vương Lan còn muốn nói thêm, lại bị Hứa Hiểu Thần cắt ngang: "Anh Lan, đừng nói nữa, Tiểu Uyển đã xấu hổ rồi."
"..." Tôi không nhịn được mà mắng thầm trong lòng.
Hứa Hiểu Thần, anh thấy em xấu hổ chỗ nào hả?
Tôi để tay xuống dưới bàn, véo anh một cái.
Anh kêu khe khẽ, biết tôi đang tức giận, lại bắt đầu lấy lòng tôi: "Tiểu Uyển, em có muốn ăn cánh gà không? Anh nướng cánh gà cho em."