Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 74
Mùa xuân năm đó, Trần Tầm Phong đã tròn 19 tuổi, vì vậy vào kỳ nghỉ hè, hắn đã đi lấy bằng lái xe. Buổi trưa ngày đầu tiên, hai người ra ngoài, Trần Tầm Phong lái một chiếc SUV ngồi khá thoải mái ở dưới tầng.
Trên đường đi, Chu Ải ngồi ở ghế phụ, nửa đầu đường, bảng điều khiển trung tâm trên xe kết nối Bluetooth với điện thoại đang phát văn ngôn cần học thuộc cho kỳ thi đại học. Nửa sau đường, Trần Tầm Phong vừa lái xe vừa chậm rãi đọc thuộc lòng, hắn đọc thuộc lòng "Xuất sư biểu", đọc thuộc lòng "Đằng Vương các tự", cũng đọc thuộc lòng "Thục đạo nan", Trần Tầm Phong đọc thuộc lòng, Chu Ải ngồi bên cạnh cùng hắn, cũng dùng máy tính bảng chép lại, nhưng khi đến "Ly Tao", Trần Tầm Phong lại có vẻ hơi đình công, vừa giảm tốc độ lái lên đường phụ, vừa nói: "Nhìn thấy 'Ly Tao' là mắt tôi đau, bây giờ chỉ nhớ được nửa đầu thôi."
Máy tính bảng có tích hợp hệ thống ngôn ngữ, Chu Ải nhấn vào bốn chữ "Đằng Vương các tự", giọng nói chuẩn của nữ giới theo đó đọc thành tên bài văn, Trần Tầm Phong nghe ra ý Chu Ải muốn biểu đạt, hắn vừa mới đọc trôi chảy "Đằng Vương các tự" dài chương, bây giờ đến lượt bài văn ngắn "Ly Tao", lại không đọc thuộc lòng. Trong lúc lái xe, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Ải, nhưng lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Chu Ải, Chu Ải như đang chờ câu trả lời của hắn.
Trần Tầm Phong liền cười: "Lúc mới bắt đầu đọc 'Ly Tao', tôi còn không nhận ra hết các chữ trong bài văn, quá khó hiểu."
Hắn vừa đùa vừa đưa ra lý lẽ sai trái với Chu Ải: "Không đọc thuộc lòng thì sẽ không quên."
Chu Ải cụp mắt chép "Ly Tao" trên máy tính bảng, nghe Trần Tầm Phong nói, cũng cười nhạt một tiếng.
Xe dừng ở bãi đậu xe ven biển, Trần Tầm Phong xuống xe trước, hắn lấy túi và quần áo để ở ghế sau ra, Chu Ải vừa sắp xếp đồ đạc trên ghế xong, thì cửa xe bên cạnh đã bị Trần Tầm Phong từ bên ngoài kéo ra.
Gió lạnh ùa vào, Trần Tầm Phong đứng chắn ở cửa xe, tóc hắn bị gió thổi rối tung, hắn vịn vào cửa xe, vươn tay còn lại đưa áo lông vũ cho Chu Ải, nói: "Bên ngoài gió to, mặc áo vào trước đã."
Chu Ải mặc áo lông vũ dài màu đen của Trần Tầm Phong, gấu áo đã đến đầu gối, tay áo cũng dài đến mức che hết cả tay cậu. Sau khi xuống xe, Trần Tầm Phong còn quàng cho cậu một chiếc khăn quàng cổ dày, cậu chỉ còn lộ mỗi khuôn mặt ngoài gió.
Trần Tầm Phong vừa quàng vừa an ủi cậu: "Nhiệt độ ở đây dưới 0 độ, mặc nhiều vào, không bị cảm lạnh."
Chu Ải mặc rất nhiều quần áo dày, tay cũng giấu trong tay áo không lấy ra được, cậu không có cách giao tiếp nào khác, chỉ dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn Trần Tầm Phong trước mặt.
Trần Tầm Phong liền cười, nhẹ nhàng tiến lại gần chạm nhẹ vào trán Chu Ải.
Bây giờ là hai giờ chiều, nhưng vùng biển rộng lớn này như chỉ có hai người họ, nơi đây không có bãi cát và vùng biển cạn có người qua lại, trước mắt toàn là những rạn đá đen và biển sâu xanh thẳm không thấy đáy, nước biển vỗ vào những rạn đá ven bờ, va đập tạo ra những bọt nước trắng xóa.
Trần Tầm Phong dùng một tay xách một chiếc túi hành lý màu đen, tay còn lại đưa ra, dù cách một lớp quần áo, hắn cũng nắm chính xác được bàn tay của Chu Ải đang giấu trong tay áo, họ bước lên cầu tàu đi lên thuyền ven biển, cầu tàu được lát bằng ván gỗ, khi bước lên có tiếng động đều đặn và trầm đục, những con mòng biển bay vòng quanh trên đầu họ, hòa cùng tiếng gió kêu lên từng tiếng rời rạc.
Đến khi làm xong thủ tục lên thuyền ổn định chỗ ngồi, thì đã hơn bốn giờ chiều, hai người đều đã đặt trước thuyền, thậm chí còn đặt trước của cùng một công ty tàu thuyền, may là hôm qua Chu Ải đã lấy thông tin đặt chỗ của mình ra, Trần Tầm Phong liền gọi điện hủy đặt chỗ.
Bầu trời bắt đầu tối dần, mặt trời đã có xu hướng dần lặn, dưới ánh hoàng hôn dần đổi màu, con thuyền chở họ rời xa đất liền, tiến ra mặt biển rộng lớn hơn.
Họ thu dọn đồ đạc trong phòng xong ra ngoài, thì tốc độ của thuyền đã dần ổn định, gió thổi qua họ đã ít đi nhiều. Chu Ải ngồi trên boong mũi thuyền, khuỷu tay chống lên lan can, cúi đầu nhìn dòng nước biển xanh thẳm chảy dưới chân mình.
Trần Tầm Phong ngồi xuống bên cạnh Chu Ải, Chu Ải hơi cúi đầu, gió thổi mái tóc ngắn màu đen của cậu rối tung, Trần Tầm Phong dùng tay vuốt lại cho cậu, sau đó nâng trán Chu Ải lên, nói: "Nhìn xuống dưới hoa cả mắt rồi."
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn, Trần Tầm Phong cúi đầu theo cậu, nhìn xuống mặt biển đang lùi lại đều đặn.
Mặt trời lơ lửng trên bầu trời, cũng phản chiếu trên mặt biển mênh mông, Chu Ải nhìn bóng của mình và Trần Tầm Phong bị kéo dài biến dạng trên mặt nước, hơi ẩm và mùi tanh của nước biển ùa đến, lần này Chu Ải không còn cách màn hình điện thoại để nghe tiếng sóng biển, cậu thực sự đang trôi trên mặt biển.
Đây là lần đầu tiên Chu Ải ra khơi, người đi với cậu là Trần Tầm Phong, Chu Ải nhẹ nhàng gác cằm lên lan can, Trần Tầm Phong ở bên cạnh đỡ lưng cậu, Chu Ải nhìn những con sóng trắng cuồn cuộn ở đuôi tàu, nhìn hoàng hôn rực rỡ tráng lệ trước mắt, cũng nhìn biển xanh thẳm không thấy điểm dừng.
Có lẽ là vì không thể nói được, nên Chu Ải luôn sống rất lặng lẽ, trong sự lặng lẽ vô hạn, Chu Ải chỉ dùng ánh mắt để nhìn, dùng đôi tai để nghe, cậu không hỏi cũng không nói, chỉ dùng cách im lặng này để chạm vào thế giới xung quanh.
Tốc độ của thuyền ngày càng chậm lại, tiếng gió cũng dần nhỏ đi, ánh chiều tà rọi xuống thân thuyền màu trắng, cả vùng biển như chỉ còn lại hai người họ, Trần Tầm Phong cầm lấy chiếc túi để ở phía sau, trong túi có những chiếc bánh quy vừa mua ở bờ biển, hắn bẻ vụn bánh quy, rắc lên boong tàu, vừa rắc vừa nói: "Cô bán hàng nói mòng biển thích ăn loại bánh quy này, chúng ta thử xem?" Chu Ải xắn tay áo quá dài của mình lên, cậu ngước đầu nhìn lên trên đầu, nhưng không thấy bóng dáng mòng biển bay lượn.
Trần Tầm Phong bẻ hết gói bánh quy, vỗ vỗ vụn bánh quy trên tay, sau đó tiến lại nắm lấy tay Chu Ải, hắn nói: "Có gặp được hay không đều là tùy duyên, chúng đến thì đến, không đến thì thôi." Nói đến đây, giọng điệu của Trần Tầm Phong đột nhiên thay đổi, hắn xoa xoa ngón tay của Chu Ải: "... Hôm nay tay cậu ấm áp quá nhỉ?"
Chu Ải xắn tay áo lên, cho Trần Tầm Phong xem độ dày của chiếc áo lông vũ dài này, chiếc áo lông vũ quấn lấy hơn nửa người cậu, ngồi trong gió dưới 0 độ, cũng hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Trần Tầm Phong ngồi lại bên cạnh Chu Ải, hắn vòng tay qua vai Chu Ải, kéo tay áo vừa xắn lên của cậu xuống, hắn nói: "Ấm áp là tốt, không bị cảm lạnh."
Bàn tay vừa duỗi ra của Chu Ải lại bị tay áo dài che phủ, cậu nghiêng đầu nhìn Trần Tầm Phong bên cạnh.
Trần Tầm Phong dùng ngón tay véo cằm cậu, vẻ mặt bình thản, nhưng giọng điệu khá dịu dàng, hắn cúi đầu chạm vào trán Chu Ải, nói: "Ngoan như vậy, cứ như là đang bắt nạt cậu vậy."
Trần Tầm Phong dang rộng vòng tay về phía Chu Ải, hắn nói: "Lại đây, ôm một cái."
Chu Ải hơi dịch chuyển tư thế ngồi, tựa đầu vào vai Trần Tầm Phong, cánh tay của Trần Tầm Phong vòng qua áo lông vũ ôm chặt lấy lưng cậu, tay còn lại của họ vẫn nắm chặt lấy nhau, Trần Tầm Phong nắm lấy ngón tay của Chu Ải, xoa xoa vết chai ở ngón giữa của cậu, hắn nói: "Chu Ải, mùa hè năm sau, chúng ta đi lặn biển nhé."
Chu Ải mở mắt nhìn khuôn mặt của Trần Tầm Phong, đầu ngón trỏ của cậu nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay của Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong nắm lấy ngón tay của cậu, nói: "Lần này chúng ta ở trên mặt biển, lần sau chúng ta sẽ xuống biển."
Con thuyền dường như đã dừng hẳn, tiếng gió rít liên tục xung quanh cũng đã lặng đi, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, họ dựa vào nhau, lặng lẽ trôi dạt trên mặt biển mùa đông, ở giữa mặt biển, tiếng thủy triều lên xuống trở nên nhỏ hơn, Chu Ải mơ hồ nghe thấy tiếng mòng biển kêu ở xa, Trần Tầm Phong nói với cậu: "Mỗi lần nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến năm sau, đều cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn làm cùng cậu."
Chu Ải nhìn ánh chiều tà như một bức màn khổng lồ, nghe Trần Tầm Phong nói bên cạnh, trong mắt dần ẩn chứa nụ cười.
Trong hai người, chỉ có một người có thể nói, vì vậy kể từ khi quen nhau, Trần Tầm Phong đã kể mọi chuyện với Chu Ải, hắn giống như một người nói hết lời của cả hai, tốt có xấu có, vui có buồn có, thậm chí là xấu hổ, ngượng ngùng, suy nghĩ và ý tưởng của hắn, Trần Tầm Phong đều nói với Chu Ải.
Chu Ải dựa vào người Trần Tầm Phong nghe hân từ từ nói, Trần Tầm Phong nói: “Mới nhất là tôi muốn ngày mốt chuyển đến căn nhà mới thuê của cậu, nhưng thực ra tôi đang tìm lý do.”
Chu Ải dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong mặc kệ cậu lướt, nói: "Tôi đang nghĩ, tôi sẽ tìm một lý do, xin ý kiến của cậu rồi thuận lợi chuyển vào, hoặc là ngày kia đưa cậu đến đó rồi không đi nữa, tối đến sẽ mặt dày ở lại luôn."
Trần Tầm Phong luôn nói chậm rãi, hai người như đang trò chuyện nhẹ nhàng: "Nhưng tôi lại nghĩ, nếu cậu muốn có không gian riêng tư, hoặc muốn ở một mình, thì tôi sẽ thuê nhà bên cạnh cậu, hoặc thuê tầng trên cậu, hoặc thuê căn hộ bên cạnh cậu."
Chu Ải cười nhẹ, cậu viết chữ vào lòng bàn tay của Trần Tầm Phong, cậu viết một từ đại diện cho tầng dưới, sau đó vẽ một dấu hỏi, Trần Tầm Phong nhìn cậu rồi lắc đầu, nói: "Vì tôi đã xem trước rồi, tầng dưới tòa nhà đó không còn phòng trống."
Nói đến đây, Trần Tầm Phong đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn đột ngột chuyển chủ đề, dùng cằm chạm vào trán Chu Ải, nói: "Tôi muốn hỏi một câu."
Chu Ải khẽ gật đầu, để hắn hỏi.
Trần Tầm Phong rũ mắt nhìn vào mắt Chu Ải, hắn gần như khẳng định nói: "Sáng hôm qua lúc ăn sáng, cậu không vui."
Chu Ải mở to mắt, bình tĩnh nhìn Trần Tầm Phong, trong chốc lát không nói gì.
Trần Tầm Phong khẽ mím môi, nói: "Tôi đoán lý do trước, không đúng thì cậu phủ nhận."
Màu sắc của hoàng hôn ngày càng đậm, cả thế giới như chỉ còn hai tông màu xanh lam và cam, trong màu sắc như mực loang này, Trần Tầm Phong hỏi Chu Ải: "Có phải vì cậu mới rời khỏi nhà, tôi lại nhắc đến chuyện trồng cây ăn quả trong sân trước mặt cậu, khiến cậu nhớ đến nhà không?"
Chu Ải khẽ lắc đầu, cậu không bao giờ kỳ vọng vào cái gọi là gia đình, càng không vì thế mà nảy sinh cảm xúc chán nản.
Trần Tầm Phong lại hỏi: "Hay là cậu thấy không thoải mái vì cậu cho rằng đây là nơi tôi và cậu tôi ở?"
Chu Ải tiếp tục lắc đầu, bên cạnh Trần Tầm Phong có người thân yêu thương hắn, đây là điều đặc biệt tốt.
Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải, lông mày hắn khẽ động, hắn nhất định muốn có câu trả lời, vì vậy hắn hỏi Chu Ải: "Vậy là vì sao?"
Chu Ải lấy điện thoại của Trần Tầm Phong, ngón tay cậu mở một trang ghi nhớ mới, nhưng cậu do dự một lúc mới bắt đầu nhập chữ, cậu viết một câu hỏi trên màn hình sạch sẽ trước, Chu Ải hỏi Trần Tầm Phong: Sau này chúng ta cũng sẽ ở bên nhau sao?
Trần Tầm Phong không đưa ra câu trả lời mập mờ, cũng không đưa ra điều kiện tiên quyết nào, chỉ gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Chu Ải nhẹ nhàng hít thở, cậu viết tiếp một câu hỏi ở dòng dưới, cậu tiếp tục hỏi Trần Tầm Phong: Sau này chúng ta sẽ có nhà sao?
Trần Tầm Phong nhìn cậu ta tiếp tục gật đầu: "Sẽ có."
Chu Ải rũ mắt, viết ở dòng thứ ba: Trần Tầm Phong, tôi không có không vui, nhưng khi nào chúng ta có nhà, cậu hãy hỏi tôi nên trồng cây gì.
Việc trồng cây ăn quả rồi cùng nhau chờ quả chín là việc mang tính riêng tư của gia đình, nhưng đó là nhà của Trần Tầm Phong và cậu của hắn, đó không phải là nhà của Chu Ải, vì vậy Chu Ải không thể đưa ra quyết định ở đó như vậy.
Trần Tầm Phong nhìn dòng chữ mới viết của Chu Ải, lần này hắn không nói đúng nữa, hắn im lặng một lát, như đang suy nghĩ, sau đó nói: "Được.”
Ánh hoàng hôn trên bầu trời đang chìm xuống, như thể sắp hòa tan hoàn toàn vào nước biển, Chu Ải nghe thấy rõ ràng tiếng chim kêu, cậu muốn theo tiếng kêu để nhìn hướng của loài mòng biển, nhưng mặt cậu lại bị người khác giữ chặt, Trần Tầm Phong không cho cậu ngoái đầu nhìn lung tung, bọn họ ngồi trên boong tàu, hai người ngồi rất gần nhau, thậm chí ánh sáng cũng không thể xuyên qua giữa họ.
Chu Ải mở to mắt nhìn Trần Tầm Phong, ánh sáng màu cam chiếu lên khuôn mặt Trần Tầm Phong, tạo thành ranh giới phân chia sáng tối, lông mi hắn rất dài, đuôi lông mi như mang theo ánh sáng lấp lánh, Trần Tầm Phong nói: "Chu Ải, ngày kia tôi muốn chuyển đến nhà cậu, ngày mai tôi muốn đi siêu thị mua đồ dùng cho nhà mới cùng cậu, tối nay tôi muốn uống bia lạnh với cậu, bây giờ, bây giờ tôi muốn hôn cậu."
Ánh hoàng hôn hoàn toàn chìm vào biển sâu, những chú mòng biển bay lượn trên đầu họ, mặt biển lại nổi gió, Chu Ải đặt tay lên chân Trần Tầm Phong, cậu từ từ buông điện thoại trên tay, nắm lấy vạt áo Trần Tầm Phong, cánh tay Trần Tầm Phong vòng qua sau lưng cậu, ngay cả khi cách lớp áo lông vũ dày, Chu Ải vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn, Trần Tầm Phong như muốn bế cậu lên.
Có lẽ vì bọn họ bị gió biển thổi quá lâu, Chu Ải hiếm khi cảm thấy nụ hôn của họ cũng mang theo hơi ẩm của nước biển.
Tiếng chim kêu gần ngay phía sau, chúng đậu trên boong tàu để ăn, Chu Ải nghe thấy tiếng chúng đập cánh, cũng nghe thấy tiếng chúng đi lại trên boong tàu, những con chim đó không sợ người chút nào, có một con chim dừng lại bên cạnh họ, cái mỏ nhọn gõ mạnh xuống boong tàu, nhưng Trần Tầm Phong như không nhận ra, thậm chí còn ôm chặt cậu hơn, Chu Ải nhẹ nhàng đẩy hông hắn, một lúc sau, Trần Tầm Phong mới hơi buồn cười buông cậu ra, sau khi buông ra, Trần Tầm Phong nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Chu Ải, vừa lau miệng cho Chu Ải vừa nói: "Chúng cũng không hiểu chúng ta đang làm gì."
Chu Ải nhường đường cho con chim đang đi đến trước mặt, sau đó nghiêng đầu đi, cậu không đỏ mặt cũng không đỏ tai, nhưng cũng không nhìn Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong ngồi xổm sau Chu Ải chống cằm cười, vừa cười vừa lấy chiếc túi xách để bên kia, hắn cũng lấy ra hai gói bánh quy còn lại trong túi, sau đó đi vòng ra trước mặt Chu Ải, trước tiên hắn cũng gấp gọn ống tay áo dài của Chu Ải lại, trong quá trình đó hắn quan sát mặt Chu Ải, Chu Ải mặc kệ hắn nhìn, nhưng không đáp lại, chỉ rũ mắt nhìn nước biển bên dưới.
Trần Tầm Phong vẫn luôn cười, cuối cùng hắn đặt hai gói bánh quy vào tay Chu Ải, nói: "Nhiều chim quá, cậu cho chúng ăn, tôi đi dựng bàn, tối nay chúng ta nấu lẩu ăn."
Khi Trần Tầm Phong bê bếp ga lên, việc đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Chu Ải, ánh sáng hoàng hôn ngày càng tối, Chu Ải ngồi xổm trên boong tàu, xung quanh cậu tụ tập rất nhiều chim, những chú mòng biển đen trắng và Chu Ải mặc áo lông vũ màu đen như hòa vào nhau, trở thành bức tranh đen trắng nổi bật nhất trên nền xanh lam tối, Chu Ải trong bức tranh đang rất nghiêm túc chia vụn bánh quy.
Cách một khoảng, Trần Tầm Phong gọi tên cậu: "Chu Ải."
Nghe thấy tiếng gọi, Chu Ải từ giữa đàn chim ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía hắn, máy ảnh trong tay Trần Tầm Phong lấy nét, chụp được khoảnh khắc Chu Ải tóc tai bù xù trong gió, đây là chiếc máy ảnh mà họ đã để trong túi trước khi đi, ban đầu là định mang theo để chụp cảnh đẹp, nhưng cả hai đều quên mất, và bức ảnh đầu tiên trong máy ảnh lại là Chu Ải.
Lần này họ đương nhiên không may mắn nhìn thấy cầu vồng, nhưng họ cũng không hối tiếc, hai người có thể dựa vào nhau ngồi bên bờ biển hóng gió, như vậy đã đủ rồi.
Tối đến, họ ngồi trên boong tàu, ăn lẩu nấm nóng hổi, cái lạnh bên ngoài và cái nóng của lẩu hòa quyện vào nhau, vừa lạnh vừa nóng, trời đã tối đen, trên đầu xuất hiện những ngôi sao lốm đốm, Trần Tầm Phong mở một chai bia, ngụm đầu tiên vẫn đưa cho Chu Ải.
Có lẽ là do uống nhiều bia của Trần Tầm Phong, mặc dù mỗi lần chỉ một ngụm, nhưng Chu Ải cũng dần dần nếm được hương vị kéo dài trong vị đắng của bia, nhưng quả thực chỉ một ngụm, sau đó đổi sang uống nước lọc.
Phòng ngủ của họ có cửa sổ trời bằng kính, nằm trên giường có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh đêm trên đầu. Đêm hôm đó, Chu Ải gối đầu lên cánh tay Trần Tầm Phong, vừa định nhắm mắt ngủ thì Trần Tầm Phong đột nhiên hỏi cậu: "... Bố cậu... ông ta còn tìm cậu không?"
Trần Tầm Phong không thể xác định rõ ràng mối quan hệ giữa Chu Ải và gia đình, hắn chỉ biết Chu Ải hiện đã rời khỏi nhà, nhưng hắn không biết bố Chu Ải có thái độ gì trong chuyện này, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng hơn, vì trong hầu hết các trường hợp, sự kiểm soát và áp bức từ gia đình không thể được giải trừ trong một sớm một chiều.
Chu Ải nhắm mắt lại rồi mở ra, cậu hơi dừng lại, sau đó nhẹ lắc đầu, khi rời khỏi nhà, cậu bị Chu Duệ Thành mắng "cút", hôm đó cậu dừng lại trước cửa nhà, thậm chí còn không lên lầu, lại xách đồ đi ra theo đường cũ.
Chu Duệ Thành cực kỳ tự phụ, ông ta sẽ không đến trước mặt Chu Ải cúi đầu, Chu Duệ Thành chỉ chờ Chu Ải không chịu nổi nữa, chờ Chu Ải quay về nhận lỗi.
Trần Tầm Phong chỉ hỏi một câu này, hắn khẽ ừ một tiếng, nói: "Ngủ đi."
Chu Ải được hắn dỗ ngủ có vẻ như đã hình thành phản xạ có điều kiện, hắn vỗ lưng Chu Ải, Chu Ải luôn có thể nhanh chóng thư giãn rồi ngủ thiếp đi, sau khi Chu Ải ngủ say, Trần Tầm Phong mới với tay lấy chiếc điện thoại để bên cạnh.
...
Ngày đầu tiên họ dậy rất sớm, hai người dựa vào boong tàu ngắm bình minh, đàn chim chiều hôm qua lại bay về đậu trên thuyền của họ, nhưng họ đã không còn bánh quy, vì vậy Chu Ải đã chia hết bánh mì ăn sáng.
Trên đường lái xe về, xe không phát thơ cổ nữa, lần này phát đề thi nghe tiếng Anh thật của kỳ thi tuyển sinh đại học hai năm trước, Chu Ải ghi đáp án trên máy tính bảng, Trần Tầm Phong vừa lái xe vừa đối chiếu đáp án với cậu.
Khi xe về đến nhà, hai người trên đường vừa làm xong ba bộ đề thi nghe tiếng Anh thật.