Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 33



Màn hình máy tính chiếu hình ảnh trực tiếp lên màn chiếu, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng làm việc, phó hiệu trưởng xoa xoa tay, thở dài: "Mọi người hãy xem cái này trước đã". Nói rồi ông lại nhấp vào liên kết bên dưới để phát một đoạn video.
Chu Ải cũng ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh động dần dần hiện ra trên màn chiếu.
Đoạn phim phát lại những gì đã xảy ra vào thứ sáu tuần trước tại khu dân cư cũ, góc quay video khá tinh tế, hoặc có thể đã được cắt ghép có chủ ý, trong toàn bộ khung hình, chỉ có thể thấy Trần Tầm Phong và Hồ Thành đang giằng co, còn Chu Ải lạnh lùng đứng nhìn, những tên côn đồ kỳ quái ngồi hoặc nằm trên mặt đất lúc đó đều không xuất hiện trên màn hình.
Có thể địa điểm quay video cách họ một khoảng nên video không thu được chút tiếng người nào, chỉ có tiếng gió ồn ào vỡ vụn trong âm thanh nền, nhưng tiếng gió này lại có tác dụng như tô điểm cho bối cảnh, khiến Hồ Thành bị kéo lê thảm thương hơn, khiến Trần Tầm Phong bạo lực hơn, và khiến Chu Ải lạnh lùng hơn.
Hoàng hôn, con hẻm cũ nát, bạo lực, học sinh trung học, đông đánh ít, sự kiện đổ máu, nhiều từ khóa liên quan đến nhau, khoảnh khắc đoạn video này bị phanh phui là khoảnh khắc bùng nổ, Chu Ải dễ dàng nhìn thấy biểu tượng hơn 500.000 lượt xem ở phía dưới bên trái của video, và lượng xem này vẫn đang tăng lên với tốc độ 99+ mỗi giây.
Đoạn video không dài, khoảng một phút rưỡi, ghi lại cảnh Trần Tầm Phong kéo Hồ Thành, cảnh hắn ném mạnh Hồ Thành vào bức tường đối diện, và cảnh hắn bóp mạnh mặt Hồ Thành để đe dọa, không biết có phải cố ý hay không, khuôn mặt của ba người họ đều không được che mờ, nên máu mũi chảy trên mặt Hồ Thành khiến gã trông vô cùng thảm hại, cũng khiến cậu và Trần Tầm Phong vô cùng tàn nhẫn.
Chu Ải nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ, theo tiếng video phát ra, âm thanh đó ngày càng lớn, Chu Ải liếc nhìn ba người ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc.
Đầu, mặt và cánh tay của Hồ Thành đều được băng bó, gã được bố mẹ che chở ở vị trí trung tâm, còn mẹ gã thì có vẻ đang ôm gã khóc nức nở: "Tôi đưa con trai đến học... Ở nhà... Chúng tôi chưa bao giờ nỡ đánh con... Rốt cuộc là có mối hận thù gì sâu sắc đến mức phải đánh con như vậy... Rốt cuộc con đã làm gì các người... Mọi người đều là bạn học, đều là bạn cùng trang lứa, rốt cuộc là có mối hận thù gì sâu sắc đến mức phải đưa con ra ngoài trường để đánh như vậy... Con trai tôi suýt bị các người đánh chết..."
Phó hiệu trưởng vội vàng đến an ủi: "Mẹ của Hồ Thành, trước tiên bà đừng kích động, chúng tôi đều có thể hiểu được tình hình này, nhưng chúng tôi sẽ trao đổi với các em trước, chúng tôi sẽ xem cụ thể tình hình như thế nào..."
Nhưng lời của phó hiệu trưởng còn chưa nói hết thì đã bị mẹ của Hồ Thành cắt ngang, bà vừa khóc vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, chỉ tay vào phó hiệu trưởng nói lớn: "Trao đổi? Tôi thấy là các người muốn bao che! Muốn không giải quyết phải không! Cậu ta có tiền có quyền, ai mà không biết cậu ta đã quyên góp một khoản tiền lớn cho trường các người! Các người muốn che chở!" Bà chỉ vào Trần Tầm Phong dựa vào tường, rồi nhanh chóng chỉ sang Chu Ải và Từ Lệ bên kia: “Cậu ta học giỏi, nhất khối, lại còn là người câm tàn tật, người tàn tật có nhiều đặc quyền, dù sao thì có chuyện gì cũng không đổ lỗi được cho cậu ta!"
"Tin tức đã nổ ra rồi! Đã lên đầu đề rồi! Các người đưa nhiều lãnh đạo trường đến đây như vậy, lại không cho chúng tôi báo cảnh sát! Không phải là muốn đè xuống sao? Dù sao thì chỉ có con trai tôi đáng bị đánh!"
Bà vừa lau nước mắt vừa khóc: "Tôi đưa con trai đến đây để học kiến thức! Để thi đại học! Không phải đưa đến trường số Sáu của các người để bị đánh!"
Đoạn video vừa rồi đã khiến Từ Lệ vô cùng kinh ngạc, nhưng bà lại không thấy bất ngờ về sự việc này, Chu Ải chưa đầy 17 tuổi, nhưng ánh mắt của cậu luôn mang theo vẻ lạnh lẽo ẩm ướt, không giống với ánh mắt của những đứa trẻ ở độ tuổi này, nên Từ Lệ thực ra luôn có một nỗi sợ không nói nên lời đối với Chu Ải, thậm chí bà còn không muốn để con trai nhỏ của mình tiếp xúc với Chu Ải, nên giờ phút này Chu Ải làm ra chuyện như vậy, bà thậm chí không thấy ngạc nhiên.
Từ Lệ liếc nhìn Chu Ải đang đứng bên cạnh, khuôn mặt của Chu Ải lạnh lùng như trong video, lạnh lùng đến mức khiến người ta kinh sợ, khi bạo hành diễn ra trước mắt, cậu lạnh lùng đứng nhìn, khi đối mặt với bố mẹ nạn nhân đang suy sụp, cậu vẫn không hề lay động, Chu Ải giống như một người vô tâm, không, Chu Ải chính là một người vô tâm.
Khi đối mặt với những lời chỉ trích không ngừng của phụ huynh bên kia, với tư cách là người nhà của Chu Ải, Từ Lệ biết mình nên bảo vệ Chu Ải, nhưng về mặt đạo đức, bà đã vô tình đứng về phía Hồ Thành, bởi vì bà nghĩ, nếu một ngày nào đó Chu Hữu Bảo bị bắt nạt như vậy ở trường, thì có lẽ bà sẽ chỉ suy sụp hơn mẹ của Hồ Thành.
Vì vậy, bà giữ thái độ trung lập, không ngăn cản người khác mắng chửi Chu Ải, cũng không phản bác bất cứ điều gì trong lúc này.
Mẹ của Hồ Thành khóc lóc không ngừng, còn đánh mắng cả cô giáo đến khuyên bà, thậm chí còn có tư thế muốn ngồi xuống đất ăn vạ, các lãnh đạo nhà trường khá đau đầu, họ chỉ có thể tiến lên kéo cô giáo ra.
Đúng lúc này, Trần Trinh vẫn luôn đứng yên ở phía đối diện đột nhiên tiến lên hai bước, chú nở nụ cười xã giao trên mặt, nhẹ nhàng lắc chiếc điện thoại trên tay, hơi khom lưng để chiều theo chiều cao của mẹ Hồ Thành, giọng điệu nhẹ nhàng như đang an ủi: "Bác gái Hồ đừng vội, cháu vừa liên lạc với trợ lý của cháu và đã báo cảnh sát rồi, khoảng mười phút nữa, họ sẽ đến".
Lời nói của chú vừa dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, mấy vị lãnh đạo nhà trường đều nhìn chú, không hiểu tại sao chú lại muốn làm lớn chuyện ra.
Nhưng Trần Trinh không cho họ cơ hội chất vấn, chỉ nở nụ cười, tiếp tục nói với bố mẹ của Hồ Thành: "Tôi là phụ huynh của Trần Tầm Phong, đối với việc cháu tôi đánh bạn Hồ Thành thành ra như vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên, có lẽ vì bình thường tôi bận công việc, nên đã bỏ bê việc giáo dục con, vì vậy chuyện này là trách nhiệm của tôi, trước tiên tôi xin lỗi bác và bạn Hồ Thành".
Giọng nói của Trần Trinh không lớn, nhưng có lẽ vì kinh nghiệm giao tiếp xã hội phong phú, nên giọng nói của chú tự mang một loại năng lực khiến người khác bình tĩnh lại, chú nói khá chân thành: "Tôi không quản lý tốt cháu trai mình, vậy thì như bác đã nói, để cảnh sát vào cuộc, xử lý thế nào thì xử lý, cháu trai tôi sắp 18 tuổi trưởng thành rồi, cũng nên để nó nếm chút đắng cay, để nó tự chịu trách nhiệm, không thể lúc nào cũng trốn sau lưng người lớn, bác nói có đúng không".
Mẹ của Hồ Thành bị Trần Trinh dẫn dắt nên chỉ chăm chú nhìn chú, thậm chí còn bị ch1ú nói mê man nên đứng tại chỗ không phản ứng gì, ngược lại Hồ Thành ngồi trên ghế sô pha thẳng lưng, có vẻ phấn khích, còn ngẩng cằm lên, thậm chí lần đầu tiên dám liếc nhìn Trần Tầm Phong đang dựa vào tường bên kia.
Lời nói của Trần Trinh vừa dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người nhất thời không biết phải nói gì, chú lại là người thản nhiên nhất, chú đi đến bên máy lọc nước, lấy cốc sạch rót hai cốc nước nóng, bưng đến đặt trước mặt bố mẹ Hồ Thành: "Nào, hai bác uống nước trước đã".
Giơ tay không đánh người tươi cười, Trần Trinh khách sáo đến mức này, cũng đưa ra phương án giải quyết vấn đề, trước mặt các vị lãnh đạo cũng hoàn toàn không bênh vực Trần Tầm Phong, bố mẹ của Hồ Thành tạm thời bị chú thuyết phục, ít nhất là không giống như vừa nãy, ăn vạ, ầm ĩ khiến văn phòng không thể giải quyết vấn đề.
Đi ngang qua Hồ Thành đang ngồi ở giữa, Trần Trinh còn lo lắng tiến lại gần xem thương thế của gã ta, đồng thời mắng Trần Tầm Phong: "Bị thương nặng như vậy... Thằng cháu nhà chúng tôi đúng là đồ hỗn láo, nhìn bạn học của nó bị đánh thành ra thế này, bạn Hồ Thành yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không tha cho nó".
Trợ lý của Trần Trinh đến còn nhanh hơn cả mười phút chú nói, mọi người trong văn phòng không phải chờ lâu, lời còn chưa nói được hai câu, cửa đã bị gõ từ bên ngoài, một giáo viên đứng cạnh cửa mở cửa lớn, đi vào là mấy người đàn ông cao lớn.
Người đi đầu có vẻ là trợ lý của Trần Trinh, anh ta vào cửa trước tiên là rất lễ phép gật đầu chào mọi người, sau đó nhìn về phía Trần Trinh gọi một tiếng "Chủ tịch Trần", rồi mới quay lại giới thiệu với họ hai người đứng sau mình: "Đây là cảnh sát Vương của đồn cảnh sát đường phố Hảo Vọng, đây là bác sĩ Tiêu của khoa ngoại tổng hợp bệnh viện số 1 thành phố".
Hồ Thành nhìn mấy người đi vào bên kia, ánh mắt hơi khựng lại, gã nhíu mày nhìn bác sĩ Tiêu đang đeo khẩu trang và cầm theo hộp thuốc y tế di động.
Ngay khi trợ lý vừa dứt lời, mấy người sau lưng lần lượt xuất trình giấy tờ chứng minh tính chuyên nghiệp và chuyên môn của mình, phó hiệu trưởng bất đắc dĩ mời mấy người vào văn phòng ngồi, cảnh sát Vương không ngồi xuống, chỉ tìm một cảnh sát sau lưng mình bảo anh ta đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu hỏi rõ tình hình cụ thể.
Còn bác sĩ Tiêu đã đi đến chỗ Hồ Thành, y hơi nghiêng đầu ra hiệu với bố của Hồ Thành, vừa đeo găng tay vừa nói: "Làm phiền bác nhường chỗ một chút, rồi để cháu nó nằm thẳng trên ghế sô pha, tôi kiểm tra thương thế của cháu".
Giọng nói của bác sĩ Tiêu hơi lạnh, ngữ điệu bình thản nhưng không cho phép nghi ngờ, sắc mặt Hồ Thành lập tức tái nhợt, nuốt nước bọt một cách căng thẳng, cậu ta nhìn qua bác sĩ Tiêu nhìn về phía giữa văn phòng, mẹ cậu ta đang thêm dầu vào lửa, kể lể với cảnh sát về hành vi bạo lực của Trần Tầm Phong và Chu Ải, còn Trần Tầm Phong thì không hề vội vàng, vẫn thản nhiên dựa vào tường, Chu Ải cũng vẫn đứng bên chậu cây xanh với vẻ mặt vô cảm.
"Bạn học? Làm phiền bạn nằm xuống". Bác sĩ trước mặt thúc giục, giọng nói không lớn, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút áp bức, Hồ Thành từ từ nằm xuống ghế sô pha, cậu ta cảm thấy đôi găng tay lạnh ngắt của bác sĩ Tiêu chạm vào trán mình, và có ý định muốn tháo băng, bác sĩ Tiêu nhàn nhạt giải thích: "Tôi cắt băng gạc trước, xem thương thế của bạn thế nào".
Hồ Thành theo phản xạ có điều kiện mà giữ chặt tay bác sĩ Tiêu, bác sĩ Tiêu hơi nhướng mắt, hỏi cậu ta: "Đau à?"
Hồ Thành khựng lại: "... Không phải".
Người bố đứng sau gã cũng lên tiếng: "Con cứ để bác sĩ kiểm tra thương thế của con, để bác sĩ xem, cũng để mấy cảnh sát này xem, xem con bị đánh thành ra thế nào rồi, xem họ còn cãi thế nào được nữa!"
Bản thân Hồ Thành hiểu rõ nhất tình hình thương thế của mình, mấy chỗ băng gạc trên người chỉ là trầy da chảy máu, ngày thường, gã bị bong gân khi chơi bóng rổ còn nặng hơn thế này, nhưng tối hôm đó, để bản thân nhìn trông thảm hơn, cũng để thuyết phục bố mẹ là mình bị bắt nạt, cậu ta đã bỏ một số tiền lớn ở phòng khám nhỏ, nhờ bác sĩ giúp cậy ta làm cho trông thật đáng sợ, gã gần như không ngờ rằng, bước đầu tiên sau khi báo cảnh sát lại là bác sĩ giám định thương tích.
Cậu ta muốn che lại không cho tháo băng, nhưng bác sĩ trước mặt rõ ràng là người có khí chất ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại có khí thế áp đảo, khiến cậu ta không dám phản kháng.
Hồ Thành nhắm mắt lại, cảm thấy băng gạc trên trán mình bị tháo ra một cách không thể nghi ngờ, cậu ta nắm chặt tay lại, nhưng bác sĩ trên đầu xem xong thương thế cũng không nói gì, Hồ Thành thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, có nghĩa là mình đã thoát được một kiếp nạn.
Bác sĩ Tiêu nhanh chóng kiểm tra thương tích bên ngoài cho Hồ Thành, nhưng y không băng lại băng gạc cho Hồ Thành nữa, sau khi kiểm tra xong, y đứng dậy tháo găng tay, nhìn Hồ Thành ngồi dậy từ ghế sô pha, nhàn nhạt nói: "Vết xước da diện tích nhỏ sẽ nhanh khỏi, không cần băng gạc, băng gạc và băng keo ngược lại dễ gây dị ứng da".
Khoảnh khắc đó, Hồ Thành như bị người ta tát một cái vào mặt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Cảnh sát Vương bên kia thấy tình hình bên này, liền lên tiếng hỏi bác sĩ Tiêu từ xa: "Tình hình thế nào?"
Bác sĩ Tiêu thu dọn đồ đạc, đi về phía họ hai bước, trước mặt mọi người, y nhàn nhạt nói: "Khuỷu tay, cổ, đầu gối có bốn vết xước da diện tích nhỏ, hai vết bầm tím, kiểm tra sơ bộ thì xương không có vấn đề gì", ông quay đầu nhìn Hồ Thành: "Nếu trên người có chỗ nào không thoải mái hoặc không yên tâm, tốt nhất là đi chụp CT ở bệnh viện cùng tôi".
Cảnh sát nhỏ đó đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Tiêu, diện tích vết xước và vết bầm tím lần lượt là bao nhiêu?"
Bác sĩ Tiêu nhìn anh ta, như thể biết anh ta muốn hỏi gì: "Mặt không quá 2, đầu gối và khuỷu tay không quá 4, hiện tại thì không cấu thành thương tích nhẹ".
Bố của Hồ Thành nhìn mấy vết thương nhỏ trên mặt Hồ Thành, phản ứng đầu tiên là hỏi cậu ta: "Sao con khỏi nhanh thế?" Nhưng bản thân ông vừa hỏi xong đã nhận ra vấn đề, nhíu mày đổi lời: "Con bị thương thế nào?"
Còn người mẹ của Hồ Thành đang than thở bên kia thì bị cảnh sát ghi chép lời khai cắt ngang: "Cô ơi, cô nói nghiêm trọng thế, nhưng bác sĩ vừa mới giám định thương tích cho con trai cô, kết quả thậm chí còn không tính là thương tích nhẹ, cô biết điều này có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là con trai cô không bị thương, kết quả của việc đánh nhau là con trai cô không bị thương, cho dù chúng tôi có phán định tiền bồi thường thì cũng không có căn cứ".
Mẹ của Hồ Thành lý sự cãi cùn, chỉ vào tấm vải chiếu trên tường: "Anh thấy rồi đấy, cậu ta kéo con trai tôi trên sàn nhà, con trai tôi chảy nhiều máu như vậy!”
Cảnh sát nhỏ thở dài, kiên nhẫn giải thích với cô: "Đó là chảy máu cam, mùa thu thời tiết khô hanh, người bình thường cũng sẽ bị chảy máu cam, nếu lúc đó con trai cô xảy ra chuyện thì đến báo cảnh sát với chúng tôi, có lẽ tình hình của cậu ấy còn nghiêm trọng hơn. Nhưng từ thứ sáu tuần trước đến thứ hai hôm nay, đã ba ngày rồi, tình hình phục hồi của con trai cô rất tốt, mũi cũng khỏi rồi, vết thương trên người cũng khỏi rồi, vừa rồi cô cũng nghe bác sĩ nói rồi, cô xem mặt con trai cô kìa, tháo băng gạc ra, ngay cả vết thương cũng không nhìn thấy, bây giờ cô đến tìm chúng tôi, nhiều nhất nhiều nhất, chúng tôi cũng chỉ có thể xem phụ huynh bên kia có đồng ý bồi thường một chút tiền thuốc men không".
Cảnh sát còn có việc khác, không lãng phí thời gian ở đây, giải thích xong vội vã rời đi, vì vậy màn kịch lố bịch và xấu hổ này chỉ còn lại hiệu trưởng cũ và ba gia đình.
Hiệu trưởng cũng rất bất lực, bố mẹ của Hồ Thành đã chửi bới Hồ Thành ngay trong văn phòng, giọng nói của hai vợ chồng hỗn hợp chói tai, như thể họ chửi trước, sợ người khác tìm cách gây sự với Hồ Thành.
Sự việc vốn đã sắp kết thúc ở đây, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ lạnh lùng đứng nhìn sự việc, Trần Tầm Phong đột nhiên đứng thẳng dậy khỏi bức tường, hắn tùy ý liếc nhìn mọi người trong văn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Chu Ải một chút, sau khi dời đi, hắn đột nhiên nói: "Các người đều diễn xong rồi, bây giờ đến lượt tôi chứ?"
Đây là lần đầu tiên Trần Tầm Phong có liên quan, lên tiếng kể từ khi vào văn phòng này, giọng nói của hắn khiến sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, bao gồm cả Chu Ải.
Chu Ải và Trần Tầm Phong giống nhau, là một trong những người có liên quan, nhưng trong văn phòng này cũng không có nhiều sự hiện diện rõ ràng, cậu giống như một NPC nền trong suốt cả quá trình, cho đến lúc này, cuối cùng lông mi cậu cũng khẽ động đậy, cậu nhìn về phía Trần Tầm Phong bên kia, cậu biết Trần Tầm Phong đợi đến bây giờ, đợi đến khi cảnh sát rời đi, đợi đến khi mọi chuyện có vẻ đã được giải quyết hoàn toàn mới mở miệng, rốt cuộc là muốn làm gì.
Chu Ải nhớ lại thứ sáu tuần trước, ánh sáng đèn đường và gió đêm cùng lúc chiếu vào người họ, cậu và Trần Tầm Phong ăn xong sandwich ở cửa hàng tiện lợi ngoài ngã tư, Trần Tầm Phong vẫn không thể chấp nhận được "mùi lạ" của sữa đậu nành nóng, cuối cùng hắn đã lấy đi nửa chai nước khoáng trong tay Chu Ải.
Lúc đó Chu Ải ngồi trên ghế dài, ánh mắt dừng lại ở vết xước trên mu bàn tay của Trần Tầm Phong khi hắn cầm chai nước khoáng.
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ, đợi Trần Tầm Phong uống xong nước rồi đưa cho hắn xem: Hồ Thành và Tưởng Văn Ý không giống nhau.
Trần Tầm Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, gió đêm thổi bay mái tóc hơi ẩm của hắn, hắn tiện tay vén lại, cúi đầu đọc xong câu đó, ánh mắt hắn khẽ động, lập tức hiểu ý của Chu Ải: "Đúng vậy, Tưởng Văn Ý nhát gan, tôi đánh cậu ta một lần, bây giờ cậu ta nhìn thấy tôi là sợ. Hồ Thành thì không chịu nhục, tôi đánh cậu ta một lần, cậu ta sẽ liều mạng trả thù, giống như hôm nay".
Chu Ải khẽ gật đầu, cậu viết dòng thứ hai: Chuyện vừa rồi, Hồ Thành còn tìm cơ hội nữa.
Trần Tầm Phong nghiêng đầu nhìn Chu Ải: "Những ngày này đi học về, chúng ta cùng đi".
Chu Ải nhìn hắn, tiện tay gõ một dòng chữ trên điện thoại: Ban đầu ngày nào cậu cũng đợi tôi.
Nhìn dòng chữ đó, Trần Tầm Phong cười một tiếng, hắn đứng dậy, đồng thời cũng kéo cổ tay Chu Ải đứng lên, hắn hiệu với Chu Ải: "Đi, chúng ta vào mua thêm chút đồ ăn".
Cửa hàng tiện lợi đó ở ngay ngã tư, camera an ninh trước cửa hầu hết đều hướng vào trong cửa hàng, nhưng góc còn lại có thể quay rõ cảnh tượng ở ngã tư, bà chủ cửa hàng là một dì, có vẻ như là vì nhan sắc và khí chất của họ, dì rất thích Chu Ải và Trần Tầm Phong, vì vậy sau khi Trần Tầm Phong mua thêm vài túi thức ăn cho mèo và chó trong cửa hàng của dì, dì rất vui vẻ đưa một đoạn video giám sát cho họ.
Thậm chí trong quá trình đưa, dì còn nhìn vào video để bày tỏ sự cảm thán đối với khả năng đánh nhiều đánh ít của Trần Tầm Phong và Chu Ải.
Lúc đó, Trần Tầm Phong và Chu Ải chỉ phòng ngừa thôi, nhưng không ngờ rằng, "phòng ngừa" này thực sự đã xảy ra.
Lúc này trong văn phòng, Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong đi đến trước máy tính của phó hiệu trưởng, hắn lấy điện thoại của mình ra, truyền một tệp nén nào đó, còn phó hiệu trưởng bên cạnh thì vẻ mặt sợ Trần Tầm Phong gây chuyện, nhưng ông ta cũng không ngăn cản nữa.
Rốt cuộc thì theo tính cách của Trần Tầm Phong, hôm nay hắn có thể ngoan ngoãn ở trong văn phòng lâu như vậy, đã là rất hiểu chuyện rồi.
Tệp nén đang giải nén, Trần Tầm Phong liếc nhìn mọi người trong phòng, thấy biểu cảm khó hiểu của họ, hắn nhàn nhạt giải thích một câu: "Tôi cũng muốn cho các người xem một đoạn video".
Nói xong, tệp được giải nén xong, Trần Tầm Phong nhẹ nhàng nhấp chuột.
Nhưng hơi ngoài dự đoán của Chu Ải là, Trần Tầm Phong phát không chỉ một đoạn video.
Đoạn đầu tiên xảy ra vào ba ngày trước, Chu Ải nhìn rất rõ bản thân và Trần Tầm Phong trên màn hình chiếu, hai chiếc xe Minibus kiêu ngạo chặn phía sau, còn Hồ Thành đợi đến khi mọi người đi hết mới từ ghế sau xe Minibus bước xuống.
Đoạn thứ hai xảy ra vào hơn một tháng trước, trong hình, Chu Ải một mình đi ngang qua tiệm bánh kem trước cổng trường, còn cách đó một đoạn, nhóm người đi theo sau cậu trùng với hầu hết những tên côn đồ trong đoạn video đầu tiên.
Video không dài, hai đoạn cộng lại cũng chỉ khoảng ba phút, sau khi phát xong, đầu tiên phó hiệu trưởng không giấu được sự ngạc nhiên, đập bàn chất vấn Hồ Thành: "Đây là chuyện gì vậy? Đây lại là tình huống gì nữa!"
Trần Trinh dựa vào góc tường, khoanh tay không nói gì, còn Từ Lệ cũng kinh ngạc ngoảnh đầu, nhìn về phía Chu Ải luôn bình tĩnh không gợn sóng bên cạnh.
Nhưng nội dung trong video phát là có ý gì, mọi người ở đây đều có thể nhìn rõ.
Trần Tầm Phong dựa vào bàn hiệu trưởng, chỉ vào màn hình chiếu, bổ sung một câu: "Người tóc vàng dẫn đầu bên trong, các người hỏi xem hắn ta có quan hệ gì với Hồ Thành?"
Những người khác không nhận ra trước, nhưng bố mẹ Hồ Thành không thể không nhận ra, sắc mặt họ hơi thay đổi, thậm chí còn muốn lôi Hồ Thành đi, nhưng phó hiệu trưởng đã nhanh chóng nhìn về phía họ: "Hồ Thành, em có quan hệ gì với họ? Tại sao em lại xuống từ xe của họ?"
Ngay sau khi Trần Tầm Phong phát video, tình thế đột nhiên đảo ngược, người bị hại trở thành kẻ gây hại, kẻ gây hại trở thành người bị hại, hiện trường một lần nữa hỗn loạn, vài vị lãnh đạo trường chậm chạp mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc, còn thầy Tần từ đầu đến cuối vẫn đứng ngoài cuộc vào lúc này cũng lên tiếng, ông cau mày gọi tên Hồ Thành: "Hồ Thành, em giải thích xem đây là chuyện gì".
Hồ Thành tuyệt vọng ôm đầu, cố gắng vùi mình như một con đà điểu, cậu ta lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi!"

Toàn bộ sự việc được giải quyết xong đã muộn hơn giờ tan học bình thường buổi chiều của trường, trời đã tối, trên đường về, Trần Tầm Phong ngồi ở hàng ghế sau, cậu hắn lái xe, còn ghế phụ là chủ nhiệm Tiêu vừa nãy.
Trần Tầm Phong dang chân ra, dựa vào hàng ghế sau lướt tin tức trên điện thoại, nhưng càng lướt, sắc mặt hắn càng khó coi.
Giống như kết quả hắn và Chu Ải đã nói hôm đó, Hồ Thành không phải là người chịu đựng, cậu ta bị ấm ức chắc chắn sẽ trả thù gấp bội, mà Hồ Thành cũng tình cờ có nhiều con đường và sự giúp đỡ, ví dụ như anh họ trường nghề, cũng như dì cậu ta làm việc tại một công ty truyền thông lớn nào đó trong thành phố.
Công việc của dì cậu ta cần có tin tức kinh doanh và tin tức nóng hổi, còn cậu ta vừa vặn có thể cung cấp thông tin trực tiếp, họ lên kế hoạch cho cả cuối tuần, kiểm soát thời gian và cách thức phát hành, liên hệ trước với những người nổi tiếng quen biết để thu hút và lan truyền, thành công đưa tin tức này lên thành tin nóng ngay khi phát hành vào sáng thứ Hai và đạt được vị trí đứng đầu các cổng thông tin mạng vào lúc 12 giờ trưa.
Trần Tầm Phong lướt ngón tay trên màn hình, hắn lướt qua khu bình luận của một video nào đó đã đạt hơn một triệu lượt xem, các bình luận trong khu bình luận rất hỗn loạn, nhưng tất cả đều không phải là lời hay ý đẹp.
Bình luận được nhiều lượt thích nhất hỏi hắn và Chu Ải rốt cuộc khi nào vào đồn cảnh sát; bình luận được nhiều lượt thích thứ hai nói hắn và Chu Ải hiện tại là thiếu niên, chân thành chúc họ sau khi lớn lên sẽ trở thành phạm nhân cải tạo, đừng ra ngoài gây họa nữa; bình luận được nhiều lượt thích thứ ba nói những kẻ bạo lực học đường như họ đều đáng chết; bình luận được nhiều lượt thích thứ tư nói họ là cặn bã của xã hội; bình luận được nhiều lượt thích thứ năm thắc mắc tại sao họ lại có thể là học sinh của trường danh tiếng, để các bộ phận liên quan điều tra kỹ lưỡng vấn đề lý lịch của họ.
Nội dung của bình luận được nhiều lượt thích thứ sáu hơi khác một chút, tài khoản này phát biểu rằng học sinh trung học bây giờ đều đẹp trai như vậy sao? Mờ đến thế cũng không che được giá trị nhan sắc cao của hai người họ, sau đó Trần Tầm Phong nhấp vào trang chủ của anh ta, thì phát hiện tài khoản này đã bị cư dân mạng tức giận mắng đến mức xóa tài khoản.
Ban đầu Trần Trinh vừa lái xe vừa trò chuyện với người đàn ông ngồi ghế phụ, phát hiện Trần Tầm Phong đã lâu không có động tĩnh, chú liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, dừng xe trước đèn đỏ, hơi nghiêng đầu nói: "Đừng xem nữa, cậu đã tìm người xử lý rồi, chậm nhất là 8 giờ tối, có thể xóa sạch hết".
Trần Trinh nói xong, Trần Tầm Phong không có phản ứng gì, nhưng người bên cạnh dường như cười khẽ.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Trần Trinh theo dòng xe đi qua ngã tư, hỏi: "Cười cái gì?"
Tiêu Thận kéo cổ áo sơ mi của mình: "Cười em đột nhiên có dáng vẻ như người lớn, hôm nay em đeo kính làm gì?"
Trần Trinh giơ tay tháo kính: "Làm màu, đeo kính trông có khí chất, em đi họp phụ huynh cho con trai, dù sao cũng phải làm màu một chút".
Tiêu Thận nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên: "Nói bậy, thành ngữ dùng lung tung".
Hai người nói chuyện nhỏ, màn hình điều khiển trung tâm bên cạnh Trần Trinh đột nhiên hiển thị có cuộc gọi đến, Tiêu Thận và Trần Trinh nhìn thấy số hiển thị, sắc mặt hai người đều hơi thay đổi.
Trần Trinh đeo tai nghe, mười mấy giây sau mới vuốt màn hình để nghe: "Có chuyện gì?" Giọng điệu của chú không được tốt lắm.
Người già ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì, tầm mắt Trần Trinh hơi lệch, liếc nhìn Trần Tầm Phong ngồi ở phía sau, chú nhíu mày, có vẻ hơi không kiên nhẫn đáp lại: "Con trai đánh nhau, có vấn đề gì?"
Nghe thấy tiếng động, Trần Tầm Phong cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trinh đang lái xe phía trước.
"Thời gian của học sinh trung học nào có rảnh rỗi như vậy? Tuần nào cũng có bài kiểm tra, nó không về được".
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, Trần Trinh cười khẩy, chú im lặng rất lâu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, chú liếc nhìn Trần Tầm Phong phía sau, vừa vặn chạm phải ánh mắt Trần Tầm Phong đang nhìn mình, chú nói: "Ông ngoại của con, bảo về một chuyến".
Trần Tầm Phong hơi nhíu mày, hắn nhìn Trần Trinh hỏi: "Ý là gì?"
Lại là đèn đỏ, Trần Trinh cau mày rất không kiên nhẫn, Tiêu Thận nhìn chú một cái rồi nói: "Sau khi qua đèn này thì tìm chỗ dừng xe, tôi lái".
Trần Trinh mím môi, vừa lấy một gói thuốc lá từ ngăn đựng đồ bên cạnh, vừa trả lời câu hỏi của Trần Tầm Phong: "Ý là gì? Ý là ông ấy già rồi, nhớ cháu trai rồi, ông ấy xem tin tức, nên tìm cớ nói cậu không nuôi dạy con tốt, ông ấy muốn con chuyển trường đến chỗ ông ấy, để ông ấy quản con".
Trần Tầm Phong tiện tay ném bật lửa trong túi cho Trần Trinh, lạnh lùng hỏi: "Tôi lớn như vậy rồi, ông ấy quản làm gì?"
Trần Trinh ngậm điếu thuốc, vào số lái xe vào dòng xe: "Ông già rồi, hai năm trước ông ấy đã muốn đưa con về, đến bên ông ấy. Bây giờ con học trung học, vừa khéo, lần này ông ấy tìm được lý do".
"Nhiều năm như vậy, sự độc đoán của ông ấy vẫn không thay đổi, ai làm gì, đi đâu, thậm chí ăn gì, đều phải nghe ông ấy".
Trần Trinh nhìn về phía trước, chú nói xong, Tiêu Thận nghiêng đầu liếc về phía chú.
Trần Tầm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ đèn neon, mặt không cảm xúc nói: "Ông ấy quản không được tôi, tôi không đi".

Chương trước Chương tiếp
Loading...