Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A
Chương 13: Đạo trưởng, giúp ta rửa một chút
Lục Trường Uyên nhắm hai mắt không để ý tới nàng. A Lê chơi xấu nói:" Ngươi chỉ là đạo sĩ giả ra vẻ đạo mạo, sao ngươi có thể làm một cô nương như hoa như ngọc dính đầy nước tiểu của ngươi trên người, hơn nữa ngươi lại còn không quan tâm đến nàng, ngươi làm nhục tác phong của danh môn chính phái, nếu đồng môn của ngươi biết..."
"Câm miệng!" Lục Trường Uyên mở ra đôi mắt đen trầm, mắng nàng.
Đột nhiên bị quát lớn khiến A Lê sợ tới mức im bặt, nàng vặn vặn ngón tay, yếu ớt nói:"Trên người ta có mùi khai chết đi được... Ngươi giúp ta rửa một chút thì sao."
Thật ra cũng không có mùi, vừa rồi bàn tay Lục Trường Uyên khô ráo cũng không có mùi lạ, tuy rằng khi hắn đi tiểu đã thật sự sờ qua dương v*t. Nhưng A Lê chính là muốn giày vò hắn, ai bảo lúc trước hắn đã nhẫn tâm giết nàng.
Lục Trường Uyên không nói lời nào, con ngươi đen bóng thẳng tắp nhìn A Lê. A Lê chớp chớp đôi mắt to, đáng thương nhìn lại hắn chờ đợi. Không khí đột nhiên có chút yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng vang lên trong rừng cây, u tĩnh khiến lòng người hoảng hốt.
A Lê cùng Lục Trường Uyên nhìn nhau không nói gì. Qua một khoảng thời gian, lâu đến mức A Lê cho rằng Lục Trường Uyên sẽ không để ý đến nàng, Lục Trường Uyên đột nhiên tháo huyết ngọc xuống, có chút bất đắc dĩ cầm lấy túi nước giúp nàng rửa sạch.
Dòng nước trong thấm vào huyết ngọc, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào khiến huyết ngọc càng thêm trong suốt sáng bóng. Bàn tay với vết chai mỏng chậm rãi vuốt ve mặt trên hoa văn, A Lê rầm rì rên rỉ,"A...Đạo trưởng, bên trái, rửa một chút bên trái đi...Ư...Chính là chỗ đó..."
"Không được kêu!" Lục Trường Uyên nhăn mày lại thành một đường.
"Ư...Chính là... Ngươi sờ đến ngực ta, thật là ngứa..."
Tay Lục Trường Uyên cứng đờ, suýt chút nữa làm rơi huyết ngọc xuống đất. Hồ ly tinh này thời thời khắc khắc đều không chịu yên phận!
Hắn trầm mặt đem túi nước đổ ra hơn nửa, rót thẳng xuống A Lê, dùng khăn vải lau khô qua loa nước trên huyết ngọc, hắn đeo lại huyết ngọc trên cổ, dựa lưng vào cây đại thụ ngủ. Lần này mặc kệ A Lê nháo thế nào, Lục Trường Uyên đều không để ý tới nàng.
Rừng cây yên tĩnh, bóng cây đổ đầy mặt đất, ánh trăng soi sáng chiếu xuống khuôn mặt thanh tuấn của Lực Trường Uyên, hắn ngủ không an ổn, mày nhíu lại, biểu tình có chút chịu đựng, đôi chân dài không được tự nhiên, thỉnh thoảng cọ xát vài cái.
Qua nửa canh giờ, dường như đã nhẫn nại đến cực điểm, Lục Trường Uyên mở to mắt đứng dậy, bước đi vội vàng về phía sau.
"Ấy... Đạo trưởng, ngươi muốn đi đâu?"
Vừa rồi A Lê vẫn chưa ngủ, ban ngày nàng đã ngủ nhiều nên buổi tối không buồn ngủ, nàng hiện đang là quỷ hồn, thích hợp nhất vẫn là ngày ngủ đêm ra. Nhưng sợ sau khi ra sẽ bị Lục Trường Uyên bắt lấy trả thù, nàng đành phải trú ở huyết ngọc.
Khi Lục Trường Uyên ngủ, nàng vẫn luôn lải nhải bên tai hắn, nhưng Lục Trường Uyên nhắm mặt lại, cảm xúc không hề phập phồng dao động, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào. A Lê nói một mình mãi cũng mệt, lại không được ai hưởng ứng, nhìn sắc mặt bình tĩnh nhắm hai mắt ngủ của Lục Trường Uyên, nàng đột nhiên cảm thấy không thú vị liền ngậm miệng.
Tuy rằng ngậm miệng nhưng A Lê vẫn luôn quan sát Lục Trường Uyên, đánh giá toàn thân trên dưới của hắn, thậm chí nhàm chán đến mức đếm xem hắn có bao nhiêu sợi lông mi. Giờ đây khi Lục Trường Uyên vừa đứng dậy, nàng liền lấy lại tinh thần, rốt cuộc tự chơi một mình khiến ban đêm quá mức buồn tẻ cô tịch.
A Lê không lên tiếng còn tốt, nàng vừa lên tiếng, sắc mặt Lục Trường Uyên càng khó coi. Hắn bất đắc dĩ day trán, hai bên huyệt Thái Dương gắt gao giật, hắn cảm thấy sọ não thực sự rất đau. Hôm nay đi một ngày đường, bôn ba lao lực, miệng có chút khô, khi nghỉ ngơi hắn có uống nhiều nước một chút, vừa rồi khi đang đi vệ sinh thật là vui sướng thì A Lê đột nhiên đi ra đánh gãy hắn.
Thân là một người xuất gia, hắn ghi nhớ lễ nghi và liêm sỉ, không thể giải quyết nhu cầu sinh lý trước mặt một nữ tử. Hắn không thể, cũng chưa làm bao giờ, đành phải nhịn đến nghẹn. Thời gian dài trôi qua, bàng quang tích tụ nước ngày càng nhiều, căng trướng như muốn nổ, khiến hắn đêm này ngủ không được an ổn, sau khi nhẫn nại đến cực hạn liền vội vàng bò dậy. Nếu A Lê vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nơi đó của hắn sẽ khiến cho hắn không thể tiểu được, cho nên Lục Trường Uyên trầm mặt cởi huyết ngọc ra, lấy trường kiếm cắm vào thân cây, đem huyết ngọc treo trên chuôi kiếm.
"Không được lại đây cùng ta!" Hắn lạnh mặt bỏ lại lời này, gấp gáp đi về phía trước, dường như sợ A Lê nghe được thanh âm đi tiểu, hắn đi xa hơn trước một chút.