Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A
Chương 117: Nghiện
Gần đây hắn thật bận nên cũng không có thời gian rỗi quản nàng, nữ nhân thích ra vẻ như vậy thì cứ tùy nàng đi, thích đi đâu thì đi đó.
Thái Cửu phân phó tỳ nữ bưng đồ ăn lên, bắt đầu một mình dùng bữa. Món hắn thích nhất chính là thịt bò sốt tiêu, nhưng hôm nay lại cảm thấy hương vị thật nhạt nhẽo, không ngon giống mọi ngày. Rõ ràng vẫn là đầu bếp đó, màu sắc cũng giống như cũ nhưng lại không khiến hắn muốn ăn. Có cái gì khác nhau đâu? Có lẽ là do giờ phút này bầu không khí có chút quạnh quẽ, một mình hắn ăn cơm nên có phần cô đơn.
Từ khi A Dung tới, đều là hắn ăn cơm với nàng. A Dung và Thái Cửu đều thích ăn thịt bò, bình thường hai người toàn tranh nhau ăn. Nhưng A Dung miệng nhỏ, nhai thật chậm, tốc độ ăn cơm không nhanh được như Thái Cửu. Thái Cửu cố ý bắt nạt nàng, cố ý gắp thịt bò không ngừng ăn, bình thường A Dung mới ăn được hai miếng thịt bò thì Thái Cửu đã càn quét hết cả bàn thịt. Hắn còn cố ý để lại miếng thịt bò cuối cùng trong đĩa, chờ A Dung ăn xong miếng trong miệng, vừa định gắp lên thì đột nhiên bị hắn dùng đũa cướp mất, gắp miếng thịt cuối cùng lướt qua trước mắt A Dung sau đó đưa vào miệng mình, thích thú nhai. Nhìn mặt A Dung tức giận, đôi mắt trợn tròn, thiếu chút nữa không nhịn được mà quăng đũa. Từ lúc nào hắn lại hư đến vậy, lúc nào cũng muốn khi dễ nàng.
Thái Cửu nhìn bàn đồ ăn phong phú nhưng cũng không có khẩu vị, ngay cả thịt bò mà trước kia thích ăn nay cũng chỉ ăn một miếng. Tùy ý ăn một chút, hắn bảo tỳ nữ dọn đồ xuống.
Sau khi tắm gội, một mình hắn nằm trên giường, căn phòng to lớn yên tĩnh u ám, đến tiếng hít thở của hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nằm trên giường rộng lớn thoải mái, Thái Cửu cảm thấy cảm giác trống rỗng lại xuất hiện. Hắn muốn ôm cái gì đó để có thể làm dịu xuống xao động trên ngực. Ôm gối cũng không được, cái gối đầu này đã không còn mùi hương trên người A Dung. Hắn nằm trên giường lăn lội, thay đổi vô số tư thế, nằm ngang xoay dọc nhưng vẫn đều không ngủ được.
Trằn trọc như vậy một đêm, trời đã dần sáng, Thái Cửu xoa đôi mắt khô khốc, ngồi dậy rời giường. Sau khi rửa mặt, hắn mang khuôn mặt tiều tụy đi thỉnh an Yêu hậu, đúng lúc Yêu đế cũng ở đó cùng Yêu hậu ăn sáng. Thấy Thái Cửu tới, Yêu hậu bảo Thái Cửu ngồi xuống cùng nhau dùng bữa. Thái Cửu vừa ngồi xuống đã thấy Yêu đế không ngừng gắp thức ăn cho Yêu hậu, gắp đầy một bát cho nàng rồi còn muốn đích thân đút nàng ăn. Yêu hậu ngượng ngùng há mồm, hạnh phúc nhìn qua Yêu đế, cũng gắp đồ ăn đút lại cho hắn, hai người liếc mắt đưa tình, ngươi tới ta đi, ngươi một miếng ta một miếng, vui vẻ nhai nuốt.
Nhìn một màn ân ái trước mắt, tay gắp thức ăn của Thái Cửu run lên, trong lòng chịu đả kích không nhỏ. Phụ hoàng mẫu hậu của hắn cũng đã mấy ngàn tuổi, đều là đôi vợ chồng già rồi mà còn tình cảm như vậy, thật sự hắn không nhìn nổi. Nhưng đây là cha mẹ hắn nên hắn cũng không thể nói gì, đành phải ở một bên chờ Yêu đế ăn cơm xong rồi cùng hắn đi xử lí công việc.
Ăn cơm xong, Yêu đế và Yêu hậu còn lưu luyến từ biệt không rời. Yêu hậu sửa sang lại vương miện, cổ áo cho Yêu đế, sau đó hai người còn làm trò hôn nhau trước mặt Thái Cửu. Thái Cửu lấy tay che mắt, xấu hổ xoay người, trong lòng có chút ê ẩm. Hắn thấy mình lẻ loi một mình thật thê lương, hắn cũng muốn có thê tử mỗi ngày ân cần hỏi han mình. Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ của A Dung, Thái Cửu giật mình, vừa rồi hắn nghĩ đến nàng là người mỗi ngày sửa sang búi tóc, quần áo cho mình sao?
Thật là vớ vẩn, nữ nhân kia sao xứng trở thành thê tử của hắn, vì sao hắn lại nghĩ đến nàng?
Thái Cửu ném hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, cùng Yêu đế rời đi.
Bận rộn một ngày, hắn lê cơ thể mệt mỏi hồi cung. Tẩm cung to như vậy trống rỗng không một bóng người, sau khi đẩy cửa ra cũng không nhìn thấy đôi mắt trong trẻo linh động như nai con kia. Tối nay Thái Cửu vẫn cô độc một mình dùng bữa tối như trước, sau khi tắm gội xong bèn lên giường đi ngủ. Những việc này trước kia hắn vẫn làm một mình, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ cảm thấy cô độc. Vì sao có một người xuất hiện mà sau khi rời đi, hết thảy mọi thứ đều yên lặng thay đổi.
Hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn cả ngày, Thái Cửu mệt mỏi đến cực điểm. Thân thể thực mệt mỏi nhưng đại não vẫn không chịu thả lỏng, hắn trợn tròn mắt nhìn màn đêm như mực đến tận canh ba, nhưng vẫn như cũ không hề buồn ngủ. Cảm giác cô tịch trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, Thái Cửu trở mình, thất thần nhìn giường nệm A Dung từng ngủ qua. Hắn muốn lại được ngửi mùi hương trên người nàng.
Thái Cửu đứng dậy đi đến trước giường, xốc chăn lên nằm vào đó. Mùi hương thanh đạm như có như không thâm nhập khoang mũi, đầy là mùi hương của Đồ Sơn Dung. Hắn hít sâu một hơi, xao động trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại. Thái Cửu nhắm mắt, ngửi mùi hương quen thuộc, thần kinh căng chặt dần dần thả lỏng, không bao lâu liền thiếp đi.
Ngày hôm sau khi mới hửng sáng, hắn đứng dậy rửa mặt, tinh thần hôm nay tốt hơn một chút nhưng trong mắt vẫn có thể nhìn rõ tơ máu hồng. Hôm nay hắn vẫn bận rộn đến tận tối, Thái Cửu hồi tẩm cug dùng bữa, tắm gội. Sau khi tắm gội xong, hắn không đi về phía giường lớn của mình mà trực tiếp nằm trên giường mà trước kia hắn ghét bỏ.
Thái Cửu dường như nghiện mùi hương thanh đạm này, hoặc đúng hơn nghiện nữ nhân Đồ Sơn Dung. Nhưng mà trong lòng hắn mâu thuẫn, không muốn thừa nhận sự thật này. Hắn cảm thấy chỉ là gần đây tinh thần hắn không tốt, chờ mấy ngày nữa hắn điều chỉnh lại tâm trạng thì sẽ tốt thôi, sẽ không bị Đồ Sơn Dung ảnh hưởng nữa.
Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, mỗi ngày Thái Cửu đều dựa vào mùi hương còn sót lại của A Dung trên giường nệm mới có thể ngủ một chút, nhưng mùi hương kia càng lúc càng phai nhạt, cũng không biết còn có thể duy trì bao lâu.
Hôm nay Thái Cửu ra ngoài làm việc, trên đường đúng lúc gặp Mị đi đến.
“Tham kiến điện hạ.” Mị cúi người hành lễ.
Thái Cửu hơi gật đầu, nhẹ giọng nói:"Đứng dậy đi."
Hắn nói xong tiếp tục đi về phía trước, khi đi qua người Mị, hắn hơi sửng sốt, bước chân đột nhiên dừng lại. Mùi hương quen thuộc này rất giống mùi hương trên người Đồ Sơn Dung.