Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 86: Ghen tuông



Phòng hồ sơ quân Chính phủ nằm trên tầng 14 của tòa cao ốc Quân đội Chính phủ, bên ngoài có rất nhiều quân lính Chính phủ canh gác, không mở cửa cho người ngoài bao giờ. Ngày trước, khi Vệ Hoàn vẫn còn là Cửu Phượng, bố gần như sẽ không bàn chuyện công việc lúc ở nhà, cũng chưa từng dẫn cậu đến trụ sở của quân Chính phủ. Cậu thật sự không ngờ, lần đầu tiên bản thân tiến vào nơi này lại là nhờ Vân Vĩnh Trú.
Ngay khi vòng kết giới Kim Ô của Vân Vĩnh Trú xuất hiện, binh lính gác cửa đã liếc mắt nhìn qua. Thấy đó là hắn thì ngạc nhiên vô cùng, quay mặt nhìn nhau.
Nhưng thật sự là hắn, loại yêu khí này tìm khắp yêu vực cũng chẳng moi ra được cái thứ hai.
"Cậu Vân." Người lính dẫn đầu lên tiếng trước, "Xin hỏi cậu đây là..."
Vân Vĩnh Trú liếc xéo cậu ta một phát, khí thế này đã khiến cậu binh lính kia không cách nào tiếp tục hỏi được nữa. Ai mà chẳng biết cậu ấm nhà Thủ tướng có tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, cách đối nhân xử thế như sấm rền gió cuốn, giết một con yêu nhập ma mà không khác gì giết một con kiến. Lỡ như thật sự chọc giận hắn thì không ai được yên ổn cả.
Vân Vĩnh Trú cũng lười để ý tới bọn họ, trực tiếp bước vào cửa chính, không ai dám cản. Vệ Hoàn cẩn thận bám theo sau hắn, đi qua một cách suôn sẻ. Trên đường đến cửa thang máy, ai đi ngang qua cũng chủ động chào hỏi hắn, nhưng biểu cảm đều có vẻ nghiền ngẫm. Đa số trông có vẻ rất ngạc nhiên, phần nhỏ còn lại thì thể hiện ra vẻ mặt nghiêm nghị, nở nụ cười xã giao giả tạo, cực kỳ gượng gạo.
Đợi đến lúc Vân Vĩnh Trú vào thang máy xong, những người khác cũng không vào cùng mà nhao nhao chọn thang máy còn lại. Cửa thang máy vừa đóng, Vệ Hoàn lập tức cà khịa, "Danh tiếng của cậu ở Liên Bang thoạt nhìn không tốt lắm ha."
"Bọn họ chỉ sợ tôi thôi."
Vệ Hoàn mím môi không đồng tình, vòng ra sau lưng Vân Vĩnh Trú, nhanh chóng nhảy phốc lên ôm lấy lưng hắn, "Một anh giai xinh đẹp thôi mà, có gì đâu phải sợ."
Vân Vĩnh Trú bị cậu đè ép tới mức phải hơi cúi người xuống, nhưng hắn vẫn duỗi tay ra sau đỡ cậu theo bản năng. Thấy thang máy sắp đến nơi, Vệ Hoàn nhanh chóng đứng đàng hoàng, theo Vân Vĩnh Trú ra ngoài.
Có hai bảo vệ đứng bên ngoài phòng chứa hồ sơ. Bọn họ nhìn thấy Vân Vĩnh Trú đi đến từ xa thì mở miệng nói gì đó vào bộ đàm. Vân Vĩnh Trú lập tức bước tới, chẳng nói lấy một lời, hai tên bảo vệ cũng không dám nhiều chuyện, mặc hắn vào trong.
Quản lý tại quầy lễ tân của phòng hồ sơ là một yêu tinh gỗ lê có vẻ ngoài xinh xắn. Dường như cô ta đã chuẩn bị từ trước, đứng bên ngoài quầy lễ tân, cười nịnh nọt với Vân Vĩnh Trú, "Cậu Vân, cậu tới rồi."
Nói như thể hắn thường xuyên tới đây vậy. Vệ Hoàn bám theo sau Vân Vĩnh Trú, đánh giá vị nữ yêu viết thẳng bốn chữ quyết tâm quấy rối lên mặt này xong thì nhìn ngó khắp nơi, đi qua chỗ cánh cửa kim loại nằm bên cạnh quầy lễ tân.
Có lẽ chỗ này chính là cửa vào phòng hồ sơ, nhìn qua rất kín kẽ.
Vân Vĩnh Trú gật đầu qua loa, "Tôi muốn tìm một tệp hồ sơ."
"Cái này..." Yêu tinh gỗ lê trang điểm xinh đẹp nũng nịu thoáng do dự một chút, cũng chỉ có một chút đó thôi, sau đó lập tức cười tủm tỉm nói với hắn, "Vốn dĩ yêu cầu ra vào chỗ này của tụi em rất nghiêm ngặt, muốn tìm hồ sơ để đọc cũng phải xin các phòng ban liên quan phê duyệt mới được, có điều nếu là cậu thì không cần phải làm mấy cái quy trình rườm rà đó. Em đoán có lẽ cậu cũng không biết rõ những quy củ này, e rằng chưa xin phép từ trước."
Vệ Hoàn ngạc nhiên, dùng truyền tâm cà khịa hắn.
[Quả tiêu chuẩn kép này dữ dội ghê quá nhở, chậc chậc chậc.]
Vân Vĩnh Trú hơi nhếch khóe môi, "Cảm ơn."
Động tác thậm chí còn chẳng thể xem là nụ cười này gần như đã khiến yêu tinh gỗ lê cảm thấy mình nhặt được báu vật, "Không cần khách sáo đâu ạ, có thể phục vụ cậu là vinh hạnh của em."
[Ê nè, không được cười với cô ta.] Giọng nói của Vệ Hoàn hiếm khi trầm xuống, mặt mày không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm cô ả yêu tinh này.
Vân Vĩnh Trú truyền tâm hỏi.
[Như thế mà cũng tính là cười à?]
[Tính! Tốt nhất cậu nên tiếp tục trưng cái mặt poker lạnh lùng chết người đó cho tôi, nếu không tôi sẽ tự động xếp việc quản lý biểu tình cực kỳ kém tiêu chuẩn của cậu vào hành vi xấu xa chiêu ong dụ bướm!]
Ăn nói giỏi ghê. Vân Vĩnh Trú nhân lúc rảnh rỗi liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu tức thành con cá nóc thì càng cảm thấy thú vị hơn.
Bấy giờ, bước giày cao gót của yêu tinh gỗ lê đã đến trước cửa phòng hồ sơ. Cô dùng quyền hạn của mình mở cửa phòng ra, sau đó niềm nở đến độ thiếu điều dính luôn lên người Vân Vĩnh Trú, "Cậu cần hồ sơ nào vậy? Em có thể tìm giúp. Hồ sơ bên tụi em thường lưu trữ dưới dạng điện toán, chỉ có một số ít hồ sơ giấy, nếu cậu nhớ ra từ khóa nào thì có thể nói cho em biết, em kiểm tra giúp cậu."
"Không cần." Nhìn Vệ Hoàn vào trong xong, Vân Vĩnh Trú cũng tiến lên một bước, chống hai bên cửa, quay người, giọng điệu vừa lễ độ vừa xa cách, "Tôi tự làm được." Dứt lời, hắn đóng sập cửa lại không thương tiếc. Harry Potter fanfic
[Như này còn tạm được.]

Vệ Hoàn không chờ hắn, lập tức đi sâu vào trong. Hồ sơ ở chỗ này cũng không khác mấy so với đa số phòng hồ sơ khác, đều là kiểu phân chia theo thời gian, không gian không lớn.
Toàn bộ căn phòng có tổng cộng hai khu vực trước và sau. Nửa khu phía trước là nơi lưu trữ hồ sơ điện tử, nửa khu còn lại là hồ sơ giấy. Theo như lời của Trường Minh Đăng Nương thì hồ sơ kia hẳn là được lưu trữ dưới dạng giấy. Vệ Hoàn nhanh chóng đi ra khu phía sau, Vân Vĩnh Trú đi theo sau lưng cậu, dùng truyền tâm dặn dò cậu.
[Đừng động vào mấy tệp tài liệu đó, nếu không trong camera giám sát nhìn kinh dị lắm.]
Phải ha. Vệ Hoàn suýt chút nữa đã đưa tay cầm lấy rồi. Nghe Vân Vĩnh Trú nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua camera giám sát, nếu như quay lại được cảnh hồ sơ tự mở ra thì tám phần mười sẽ tưởng là có ma.
Vậy là cậu chắp tay sau lưng, tìm kiếm dựa theo thứ tự năm. Giấy tờ lưu trữ được xếp vào từng dãy tủ, phía trên cùng ghi năm, ở mỗi hộc thì ghi tháng.
[Tìm được rồi!]
Vệ Hoàn kiểm tra lại lần nữa, đúng là tháng 9 năm Tinh Chẩn thứ 6. Cậu nhìn Vân Vĩnh Trú rồi chỉ vào tủ, [Là cái này nè, mau xem giúp tôi với.]
Vân Vĩnh Trú bước đến trước chiếc tủ, liếc mắt nhìn cậu.
[Gọi anh đi.]
Đôi mắt Vệ Hoàn trừng thật lớn, vẻ khó tin hiển hiện trên gương mặt.
[Không phải chứ, sao cậu lại có thể uy hiếp người ta như thế? Cậu quả là quán quân chung cuộc kỳ thi tận dụng mọi thứ của yêu vực, tôi phục thật luôn.]
Bị cậu nói như vậy, Vân Vĩnh Trú cũng không tức giận, tiếp tục dẫn dắt cậu từng bước.
[Gọi một tiếng đi rồi anh mở cửa tủ(*) giúp em.]
Sao cứ thấy kỳ kỳ ở đâu ý...
Vệ Hoàn ngẫm nghĩ xem câu diễn đạt này của hắn có phải tồn tại ý ở ngoài lời nào đó hay không, suy ngẫm được vài giây là cậu từ bỏ luôn. Cái tên Vân Vĩnh Trú này lúc nói chuyện vẫn luôn như vậy, tẩm ngẩm tầm ngầm nhét một đống phép ẩn dụ.
(*) Mở cửa tủ còn có nghĩa là come-out.
Tìm hồ sơ quan trọng hơn, lúc nên nhượng bộ thì nhượng bộ ngay, đây luôn là cách sinh tồn của cậu.
[Anh ơi, anh Kim Ô hỡi, anh Vĩnh Trú à, vừa lòng anh chưa?] Vệ Hoàn bảo nói là nói, thậm chí còn bày ra biểu cảm ấm ức vô cùng, không ai có thể nhìn thấy, chỉ mỗi hắn mới thấy được. Cậu như một nhóc quỷ đáng thương, bất cẩn bị hắn nắm được nhược điểm.
[Lần này cho em lấy lệ bỏ qua đấy.] Vân Vĩnh Trú trưng ra dáng vẻ không hài lòng gì cho cam, bước lên trước mở cửa tủ ra. Đáng nhẽ cần có chìa khóa tủ nữa nhưng Vân Vĩnh Trú chẳng hề muốn gặp lại yêu tinh gỗ lê nịnh hót kia, vậy là hắn biến ra một sợi dây ánh sáng mảnh nhỏ, dùng yêu lực khống chế nó, kiên nhẫn mở cửa tủ.
[Hồi còn nhỏ em cũng dùng gió phá khóa đó, mánh khóe y chang anh luôn.] Vệ Hoàn có hơi đắc ý, như thể đang nói về gì đó cực kỳ vinh quang. [Đoán chừng không ai có thể nhốt được đôi ta.]
Vân Vĩnh Trú mở cửa tủ, nói tỉnh bơ.

[Nhưng anh có thể trói em được đấy.]
Vệ Hoàn dựa vào tủ, nhăn mày, [Anh...]
[Hơn nữa còn là kiểu em không thể tháo mà chỉ có thể cầu xin anh.]
Toi rồi, toi rồi, toi rồi. Vệ Hoàn có cảm giác bản thân đã bị Vân Vĩnh Trú lừa hoàn toàn. Hắn nào phải Kim Ô kiêu ngạo lạnh lùng gì, hắn chỉ sở hữu mỗi cái mặt như đóa hoa trên núi cao, không nhiễm khói lửa trần gian mà thôi, chứ thực ra là một thằng nhóc lưu manh.
Phùy, 28 rồi, ông già lưu manh.
Vân Vĩnh Trú lấy hết mấy tệp tài liệu bên trong ra, hình như hồ sơ tháng 9 năm Tinh Chẩn số 6 cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có bốn tệp. Vân Vĩnh Trú lần lượt mở ra xem.
[Em cần văn kiện gì?]

Hầu hết các văn kiện là báo cáo nhiệm vụ, trang đầu tiên về cơ bản đều liệt kê người phụ trách và thành viên tham gia chấp hành nhiệm vụ. Song, trong cả bốn bộ hồ sơ kia đều không hề xuất hiện tên của bố Vệ Hoàn. Vệ Hoàn cũng thò đầu qua xem xét kỹ càng, chẳng những không có tên bố mà bốn bộ hồ sơ này cũng không liên quan gì đến gia tộc trừ yêu sư.
Chẳng nhẽ Đăng Nương nhớ nhầm?
Ngay khi Vệ Hoàn muốn xem lại lần nữa, bỗng nhiên từ cửa chính truyền đến tiếng mở cửa. Cậu liếc mắt nhìn ra bên ngoài, là một người mặc đồng phục của quân Chính Phủ, tủ hồ sơ che khuất mặt hắn. Vệ Hoàn lại nhích ra ngoài thêm vài bước, cuối cùng cũng nhìn rõ.
"Vĩnh Trú!" Người tới gọi tên Vân Vĩnh Trú đầy thân thiết, làm cho Vệ Hoàn vừa biết được thân phận của anh ta càng thêm không vui.
[Bảy năm qua anh vẫn còn liên lạc với chó lớn cơ à. Gọi cũng thân thiết ghê nhờ, Vĩnh Trú.]
Nghe thấy lời ghen tuông từ Vệ Hoàn, Vân Vĩnh Trú thoáng chút khó hiểu. Hắn vừa quay người liền thấy con trai lớn Triệu Nguyệt Thừa của tộc Thiên Cẩu cởi mũ quân phục đi về phía mình. Anh cũng là bạn học cũ ở Sơn Hải của bọn họ năm đó, bây giờ đã là thành viên của Quân đội Chính phủ rồi.
"Mới đầu tôi định đến đây lấy đồ thôi, mà ban nãy đứng dưới lầu lại nghe thấy cậu đến nên lên đây nhìn thử." Trên mặt Triệu Nguyệt Thừa là ý cười khó kìm nổi, "Có cảm giác đã lâu rồi không gặp cậu." Anh bước tới, dang tay ra định ôm Vân Vĩnh Trú một cái.
Vệ Hoàn khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tủ, lên tiếng cười trên nỗi đau của người khác.
[Tiểu Cửu Phượng, chúa tể xui xẻo, đuổi được vị này lại đến vị khác.]
Vân Vĩnh Trú lùi về sau nửa bước, dùng cơ thể từ chối cái ôm kia. Trước giờ Triệu Nguyệt Thừa vẫn luôn biết rõ tình tình của Vân Vĩnh Trú nên cũng không tức giận. Anh rút tay mình về, bắt đầu tán gẫu với hắn, "Sao hôm nay cậu lại đến phòng hồ sơ thế? Bình thường cũng không thấy cậu đến trụ sở Quân đội Chính phủ lần nào."
"Bố tôi bảo tôi tới lấy văn kiện."
Vệ Hoàn kinh ngạc lắc đầu thở dài, trợn trắng mắt.
[Tiểu Kim Ô, bịa lời nói dối, không chuẩn bị bản thảo đã lừa chó luôn.]
Triệu Nguyệt Thừa vẫn đứng đó nói luyên thuyên nhưng Vân Vĩnh Trú lại không tập trung lắm. Hắn nhớ lại lời của Vệ Hoàn mà muốn cười, chẳng nghe rõ lời nào khác.
"Vĩnh Trú?" Triệu Nguyệt Thừa duỗi cánh tay cầm mũ ra, quơ quơ trước mặt hắn, "Cậu đang ngẩn người hả?"
Vân Vĩnh Trú lấy lại tinh thần, khụ một tiếng, "Không có, hơi mệt chút thôi."
"Cậu muốn tìm gì vậy, để tôi tìm giúp cậu cho. Văn kiện, hồ sơ ở đây nhiều không đếm xuể, một mình cậu tìm thì mệt lắm đó." Nói đoạn, anh bắt đầu xắn tay áo.
[Yêu tinh gỗ lê thì tính là cái thá gì, quán quân cuộc thi nịnh hót đoạt huy chương vinh quang trở về rồi đây.] Vệ Hoàn thở dài, [Đáng thương thay bé Cửu Phượng vô hình, vẫn nên tự tìm cho nhanh.]
Vân Vĩnh Trú còn chưa kịp dùng truyền tâm nói chuyện với cậu, thì đã thấy chó lớn đột ngột áp sát lại, cọ lên phần vai dựa vào tủ của Vân Vĩnh Trú rồi đi vài bước, đuổi theo dấu vết của Vệ Hoàn.
Đôi mắt Vệ Hoàn trợn tròn thật lớn, hoảng sợ ra dấu với Vân Vĩnh Trú.
Thôi rồi, khứu giác của Thiên Cẩu là nhạy bén nhất.
Triệu Nguyệt Thừa cau mày, phát hiện ra sự việc không đơn giản.
"Vĩnh Trú, cậu có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?"
*Lời tác giả:
Vân Vĩnh Trú: Là mùi thơm của vợ tôi.
Bé Cửu Phượng ghen tuông, online thuận miệng làm bài vè.
Chương trước Chương tiếp
Loading...