Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người
Chương 53: Tổ hợp thầy trò
Tâm trí Vệ Hoàn thì đòi ngủ nướng nhưng làm cách nào cũng chẳng ngủ nổi. Cậu bèn nhắm chặt hai mắt, lăn qua lộn lại như lật bánh rán ở nửa phần giường của mình, không ngơi không nghỉ.
Cỏ Hoài Mộng cậu cầm trong tay co lại thành một cục khi gặp ánh mặt trời, èo uột héo rũ tựa một ngọn cỏ khô thiếu nước quá độ.
Thôi bỏ đi, để đến tối rồi mơ sau vậy.
Vệ Hoàn nghiêng đầu nhìn Vân Vĩnh Trú, một khi đã tiếp thu khả năng bản thân thật sự thích hắn thì tất cả những chuyện liều lĩnh dường như đều để lại dấu vết. Cậu có nhiều bạn bè đến như vậy nhưng lại chỉ muốn bám theo Vân Vĩnh Trú. Mới đầu cậu cảm thấy hắn lạnh lùng quá đỗi, trông rất cao quý và xa cách nên cố ý muốn làm xáo trộn cuộc sống của hắn. Sau đó thì trở thành thói quen, chỉ cần hắn xuất hiện cậu liền chạy theo, mặc kệ hắn lạnh nhạt đến nhường nào.
Nhìn bóng lưng Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn nghĩ thầm.
Đây là kẻ mạnh duy nhất mà khi xưa cậu công nhận.
Cậu như một con thiêu thân đâm đầu về phía ánh sáng, lượn lờ xung quanh hắn, khiến cho hắn thấy phiền chán. Nhưng thật ra cậu chỉ muốn đến gần ngọn lửa và ánh hào quang của hắn, muốn trở thành đối thủ có sức mạnh ngang hàng được hắn công nhận mà thôi.
Song, tạm thời Vệ Hoàn vẫn chưa thể rõ được liệu trái tim mình giờ đây có phải chỉ đang dựa dẫm trong thời kỳ nguy hiểm và đấu tranh hay là thật lòng thích hắn.
Với cả thật lòng thích một người là như thế nào?
Bỏ đi, bây giờ cậu làm gì có thời gian rỗi để suy tư về mấy chuyện này. Vân Vĩnh Trú vốn là Kim Ô thân mang trách nhiệm nặng nề, nói không chừng tương lai hắn sẽ giống với ba mình. Mà cậu chỉ là một nhân loại nhỏ yếu, cho dù đã từng sở hữu thân phận vô cùng hùng mạnh nhưng hiện tại chỉ còn dư lại tiếng xấu phản bội thôi.
Ban đầu cậu đã không mấy sẵn sàng kể sự thật cho Vân Vĩnh Trú hay, đến hiện giờ lại càng không dám.
Vệ Hoàn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Đáng lẽ đây là ngày cuối tuần để bung xõa thế mà trong lòng cậu lại ôm trăm mối ngổn ngang, chẳng thể nào tập trung nghỉ ngơi được cả.
Ngay khi Vệ Hoàn đi nấu bữa sáng để dời lực chú ý của bản thân, Vân Vĩnh Trú cũng dậy theo. Cậu nghe thấy tiếng động thì ngẫm nghĩ lát nữa cậu phải bịa cớ gì để rời đi.
Cậu còn nhiều chuyện cần làm lắm. Phải điều tra hacker xóa bỏ danh tính của cậu, làm rõ việc chiêu hồn, sắp xếp lại những manh mối đã có, và cả...
Vệ Hoàn nhớ tới gương mặt Tô Bất Dự.
Phải ha, còn gặp Bất Dự nữa.
Khuôn mặt muốn nói lại thôi kia của Tô Bất Dự hiện lên trong tâm trí khiến cậu hoang mang và áy náy. Sau khi quay về, cậu gặp phải rất nhiều chuyện, đáng nhẽ cậu cũng nên xem Tô Bất Dự là bạn bè thân thiết như Dương Thăng nhưng cậu chưa thể tìm được cơ hội thích hợp nào để bóc trần hết thảy. Nói không chừng đêm nay là một thời cơ thích hợp.
Cậu biết Bất Dự nhất định sẽ không tin mấy lời đồn thổi kia.
Có lẽ cậu ấy cũng đang đợi mình. (Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Trong lúc ngẩn người, cậu bỗng nghe thấy tiếng vang truyền đến từ phòng tắm. Vệ Hoàn gọi một tiếng nhưng không nhận được lời hồi đáp. Cậu tắt bếp, bưng bữa sáng ra đặt lên bàn, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm thì thấy sàn nhà tràn ngập bong bóng nước. Vân Vĩnh Trú đứng ở bên trong, nhìn máy giặt phát ra âm thanh ầm ầm dần dừng lại, nước không ngừng tuôn trào ra ngoài. Hắn có phần lúng túng, trông chẳng khác một bé trai mới lớn, ngoảnh đầu lại liếc qua Vệ Hoàn đang đứng cạnh cửa. Hai kẻ mang theo vẻ kinh ngạc nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Vân Vĩnh Trú là muốn đóng cửa lại.
"Ê ê ê..." Vệ Hoàn duỗi tay chặn cửa, thắc mắc, "Thầy đang làm gì dạ?"
Yết hầu Vân Vĩnh Trú tắc nghẹn, "Giặt chăn."
"Giặt chăn?" Vệ Hoàn nhíu mày, "Nhà thầy giặt chăn theo phong cách nhét hết vào máy giặt như này á?" Cậu cởi dép lê ra, xắn ống quần lên tận cẳng chân, để chân trần bước vào tắt máy giặt. Sau đó mở nắp lên, chăn bông bị nhét thành một cục nhanh chóng bung ra ngoài, nom y hệt cục bột lên men quá mức.
"Được rồi, tạm thời kệ cái này đi đã." Vệ Hoàn phủi phủi tay.
Hình như Vân Vĩnh Trú có hơi bối rối, hắn cảm thấy có lẽ hình tượng hậu đậu của bản thân trong mắt Vệ Hoàn đã thành ván đã đóng thuyền nhưng hắn vẫn muốn cứu vãn, "Nhà tôi đều trực tiếp giặt."
Hắn không muốn để Vệ Hoàn nghĩ rằng mình không làm được mấy việc nhỏ nhặt như thế bởi thoạt trông nó rất ngốc nghếch, chẳng khác chi một cậu chủ nhỏ vô dụng. Tuy nhiên từ bé đến lớn hắn chỉ được huấn luyện để trở thành thích khách và sát thủ xuất sắc mà thôi và thứ duy nhất mà hắn am hiểu chính là chiến đấu.
"Loại máy giặt này chắc là khác với loại công nghệ tiên tiến nhà huấn luyện viên đấy. Công suất của nó khá nhỏ, với cả nó cũng không có chức năng nén." Vệ Hoàn chỉ vào các nút chức năng nằm trên máy giặt, "Thầy nhìn nè, đây là máy giặt tự động kiểu cũ, hơn nữa mắc gì thầy lại đột ngột muốn giặt..."
Vân Vĩnh Trú chẳng định nghe tiếp, hắn thấy mình y chang thằng ngốc không có khả năng tự lo cho cuộc sống của bản thân, với lại hắn càng không thể đối diện với câu hỏi kế tiếp mà Vệ Hoàn đặt ra. Thế là hắn chuẩn bị rời khỏi phòng tắm luôn. Vệ Hoàn đang nói dở chừng thì thấy hắn muốn đi, liền túm lấy cánh tay hắn, "Ủa huấn luyện viên, thầy tức giận ạ?"
Bởi vì lực kéo cộng thêm tác dụng của bọt nước, chân Vân Vĩnh Trú không tránh khỏi bị trượt, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau. Vệ Hoàn giật nảy người, cố gắng đỡ hắn nhưng kết quả lại bị trọng lượng của hắn kéo ngã theo. Hai người đồng thời ngã nhào xuống đất một cách vụng về. Sau khi trời đất đảo điên, Vệ Hoàn nằm đè trên người Vân Vĩnh Trú.
Bọt nước đẫm hương thơm ngát bắn lên rồi từ từ rơi xuống, vây lấy bọn họ.
Vệ Hoàn thoáng chốc ngẩn ngơ, cả người cậu nằm nhoài trong lòng Vân Vĩnh Trú. Trái tim cất chứa một bé thỏ điên cuồng nhảy nhót, tựa như đang hóng hớt chuyện vui. Cơn đau khi va chạm bị cậu lờ đi, chỉ để lại nhịp thở rối loạn.
Phần gáy Vân Vĩnh Trú ngâm trong bọt xà phòng, tác động cực lớn do trọng lượng cơ thể mang lại khiến cho bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Kẻ ngã bên dưới là hắn đây đứng mũi chịu sào, khóe môi, gương mặt và cả bờ mi mắt phải đều bị bọt xà phòng phủ kín chẳng cách nào mở ra nổi.
Vệ Hoàn vốn còn đang luống cuống, chợt thấy Vân Vĩnh Trú thảm thương đến nhường này thì nhịn không được bật cười thành tiếng. Cậu nhổm thân trên dậy, dạng chân quỳ gối trên sàn nhà rồi vươn một tay ra, "Để em lau giúp thầy nha, đừng nháy mắt, lỡ nó dính vào trong là khó chịu hơn nữa đó." Nói đoạn, cậu duỗi ngón tay, nhẹ nhàng quệt qua lông mi Vân Vĩnh Trú, cố gắng lau sạch bọt xà phòng đi.
Dáng vẻ khép chặt đôi mắt này lại làm Vệ Hoàn nhớ tới hắn khi chìm dưới đáy biển. Bọt xà phòng trắng xóa nom cực kỳ giống với bọt biển giữa những cơn sóng, trôi nổi trong nỗi lòng bất an.
Ngón tay cậu rời khỏi khóe mắt, thoáng chần chừ rồi chạm vào khóe môi hắn, dịu dàng mà chột dạ hất bọt xà phòng dính trên đó đi.
Lồng ngực Vệ Hoàn phập phồng lên xuống, hầu kết khẽ trượt, cậu chẳng hề ý thức được khoảng cách giữa mình và Vân Vĩnh Trú ngày càng kề cận.
Vân Vĩnh Trú nhắm nghiền đôi mắt, trong đầu lại xuất hiện gương mặt dính đầy bọt xà phòng trắng của Vệ Hoàn, trông chẳng khác chi một đoạn giấc mơ của tối qua. Dường như là do cuộc đời cố tình quấy phá, nó cứ bày mấy trò đùa khiến hắn sốt ruột mà không biết mệt tí nào. (Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Ngay tại khoảnh khắc hai người suýt chút nữa đánh mất lý trí, tiếng chuông réo vang dai dẳng.
Chiếc nhẫn do trường phát trên ngón tay Vệ Hoàn kêu lên.
Mọi thứ đều bị kéo lùi về điểm xuất phát. Vệ Hoàn như thể nhận được lệnh đại xá, vớ lấy một cái cơ để khôi phục tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy. Khi hoạt động, ngón tay hãy còn run rẩy. Trên màn hình 3D lơ lửng hiện tên Thanh Hòa.
Việc này khiến cậu thấy hơi ngoài ý muốn. Nhớ tới Vân Vĩnh Trú còn bên cạnh, Vệ Hoàn lanh tay tắt màn hình.
"Sao thế em?"
Vân Vĩnh Trú đứng dậy khỏi làn nước, cả người ướt sũng nom mới nhếch nhác làm sao. Vệ Hoàn thuận miệng đáp lại một câu không có gì, quay người chạy ra phòng khách, đồng thời kích hoạt thiết bị liên lạc sau tai. Hắn nhìn thấy rõ ràng nhưng chẳng nói lời nào, chỉ cởi áo mình ra.
Chưa qua được bao lâu, Vệ Hoàn đã vội vã đòi đi, "Huấn luyện viên Vân ơi, em chợt nhớ ra em có một việc cực kỳ quan trọng. Bữa sáng em nấu xong xuôi hết rồi đó, thầy ăn đi nha, có gì thì liên lạc với em." Cậu vừa đi tới huyền quan đã bị Vân Vĩnh Trú ở phòng ngủ gọi ngược lại.
Hắn bước ra ngoài, trên người đổi sang một bộ đồ đen tuyền, "Tôi đi cùng em."
"Hở?" Vệ Hoàn thoáng sững sờ, nhưng lại Vân Vĩnh Trú bày ra dáng vẻ không được trái lời, hắn mở cửa. Thấy Vệ Hoàn đứng bất động, hắn nói thêm, "Tôi cho em hai lựa chọn, thứ nhất để tôi đi cùng em."
Ánh mắt hắn lạnh lùng.
"Thứ hai, em sẽ bị tôi nhốt trong nhà, nơi nào cũng đừng hòng đi."
Cuối cùng Vệ Hoàn vẫn chọn trường hợp đầu tiên, bởi vì Thanh Hòa thật sự xảy ra chuyện rồi. Vào lần thứ hai cậu gọi lại cho Thanh Hòa, điện thoại hiển thị không liên lạc được nhưng cậu lại nhận được một chia sẻ vị trí, bên trên xuất hiện logo ánh trăng có phần giống với cây cung.
Cậu cảm thấy rất quen mắt, thế rồi cậu bỗng nhớ ra đây là logo cậu nhìn thấy vào lần đầu tiên đi theo A Tổ đến căn cứ tổ chức mà họ nhắc tới.
Chắc chắn là do Thanh Hòa gửi.
Vệ Hoàn thầm nghĩ mình phải bịa ra lý do đáng tin cậy kiểu gì để thuyết phục được Vân Vĩnh Trú. Thế mà có suy tư thế nào cũng chẳng thể nghĩ ra, rõ ràng thứ cậu giỏi nhất là nói phét nhưng giờ đây khi đối mặt với hắn, cậu lại không cách nào lấy ra dũng khí để nói dối.
"Huấn luyện viên Vân," Vệ Hoàn mượn sức mạnh Kim Ô trong cơ thể để khởi động thuật mở kết giới dịch chuyển, điểm vàng ở mi tâm tỏa ra quầng sáng lấp lánh. Thái độ của cậu bất thường, giọng điệu nghiêm túc, "Bây giờ em muốn xử lý một việc vô cùng nguy hiểm, hơn nữa em còn gạt thầy rất nhiều điều, có lẽ hiện tại vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho thầy biết được. Thật ra em không mong thầy tham gia vào vụ này cho lắm bởi nó cực kỳ phức tạp. Nếu thầy..."
Vân Vĩnh Trú duỗi tay nắm lấy bàn tay đang vận linh của Vệ Hoàn, một dòng linh lực Kim Ô càng thêm mạnh mẽ xông vào trong cơ thể cậu. Vệ Hoàn ngẩn người, nhìn Vân Vĩnh Trú nhướng mày.
"Không có nếu."
Đối diện với đôi mắt màu hổ phách kiên định này, bỗng dưng đáy lòng cảm thấy ấm áp và nhận được cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
"Cảm ơn." (Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Vệ Hoàn chẳng thể nào dùng kết giới dịch chuyển để đi trực tiếp tới chỗ Thanh Hòa được. Cậu vốn định tới Khu Tối trước nhưng dường như Vân Vĩnh Trú lại đọc hiểu nội tâm của cậu, "Ở đâu?"
"Cái gì ở đâu?" Vệ Hoàn nhìn về phía hắn. Vân Vĩnh Trú mở nhẫn cậu ra, túm lấy tay Vệ Hoàn để thao tác, tự mình tìm ra vị trí. Sau đó, hắn vận linh khởi động kết giới dịch chuyển.
Đây vẫn là cậu chủ nhỏ hậu đậu ngốc nghếch giặt chăn ban nãy ư?
Khóe môi Vệ Hoàn không nhịn được cong lên.
Nhưng cũng hấp dẫn lắm.
Một luồng ánh sáng vàng lóe lên. Trên lý thuyết, thuật mở kết giới dịch chuyển chỉ có thể dịch chuyển tức thời giữa hai kết giới mà thôi. Vệ Hoàn không rõ vì sao Vân Vĩnh Trú có thể di chuyển trực tiếp đến địa điểm định vị của Thanh Hòa, "Huấn luyện viên, cái này làm như nào vậy ạ?"
"Tôi thiết lập kết giới men theo định vị của em."
Vệ Hoàn kinh ngạc không thôi. Loại năng lực thiết lập kết giới từ xa kiểu này hình như cậu chưa gặp được mấy người biết dùng, trước giờ cũng mới chỉ được thấy ba mình thực hiện mà thôi.
Bảy năm trôi qua, Vân Vĩnh Trú đã mạnh đến nhường này rồi ư?
Vòng sáng trước mặt bọn họ dần dần tan biến. Vân Vĩnh Trú vung tay sang hai bên, trong nháy mắt trên tay hắn xuất hiện hai thanh kiếm ánh sáng hẹp dài, kiểu dáng rất giống với kiếm thời Đường xa xưa. Vệ Hoàn vẫn chưa phản ứng lại thì ánh đao đã nhoáng qua trước mắt, hai thân hình cao lớn đã ngã quỵ trên mặt đất, tay chân bị thương nặng nề, quỳ rạp xuống nền đất, muốn bò cũng bò không nổi. Súng ống chưa kịp sử dụng rơi đầy đất, lẫn lộn với máu tươi.
Nhanh ghê.
Vệ Hoàn nhớ tới lúc tiểu đội 7 huấn luyện dạo xưa, huấn luyện viên Dương từng bảo rằng thật ra Vân Vĩnh Trú cực kỳ am hiểu sử dụng vũ khí, đường múa đôi kiếm thời Đường đẹp đến xuất quỷ nhập thần. Nhưng trong thời kỳ chiến tranh bằng vũ khí nóng như hiện nay, đao kiếm đã không còn lợi thế nữa thế nên hắn mới luôn sử dụng quang nhận có tốc độ cao, chịu tải yêu lực mạnh mẽ, phạm vi sử dụng rộng lớn mà không có cơ hội để thể hiện năng lực thích khách xuất sắc của mình.
Vân Vĩnh Trú mang theo một thân sát khí tiến về phía trước, đôi thanh kiếm ánh sáng trong tay dần dần biến mất. Tại khoảnh khắc trước mặt xuất hiện sát thủ mới, hắn mới đột ngột vọt về phía hai kẻ kia với tốc độ vô cùng kỳ dị, chẳng khác gì một bóng ma. Đôi tay lại xuất hiện hai thanh quang nhận, hắn lật cổ tay.
"Đừng giết người!" Vệ Hoàn theo bản năng kêu thành tiếng, tuy nhiên thanh kiếm của Vân Vĩnh Trú không hề hướng vào yết hầu của đối phương mà chém ngang vùng trọng yếu. Hắn chạy lướt qua sau đó xoay người lại, buông lỏng đôi tay đang bắt chéo, quang nhận trong tay lại biến mất lần nữa, "Không giết người."
Hai gã sát thủ cao lớn ngã xuống. Dây thừng ánh sáng xâu hết đám súng rơi rớt đầy đất thành chuỗi, bay tới trước mặt Vệ Hoàn như thể đang mời người chọn lựa.
Vân Vĩnh Trú nhướng mày, yêu văn ngọn lửa trên thái dương tỏa ra khí thế kiêu ngạo, "Dùng cây nào?"
Khóe môi Vệ Hoàn cong lên, đã rất lâu rồi chưa được chiến đấu cùng hắn. Cậu liếc qua mấy cây súng kia, "Em ngại bẩn." Nói đoạn, chiếc vòng trên cổ tay đột ngột thay đổi thành một thanh trường đao, cậu nở nụ cười như một đứa trẻ đang khoe khoang, vừa đáng yêu vừa kiêu ngạo, "Em cũng có ánh sáng nè."
Vân Vĩnh Trú lùi ngược về sau mấy bước, khi xoay người, trong đôi tay rũ xuống của hắn lại xuất hiện hai thanh kiếm ánh sáng, "Người kia đang ở đâu?"
Vệ Hoàn đuổi kịp hắn, "Chắc là ở gần đây thôi."
Vừa dứt lời, một bức tường lửa bỗng được dựng lên tại lối đi phía sau bọn họ, là tường phòng thủ của Vân Vĩnh Trú. Nơi đây hình như là tòa nhà văn phòng, Vệ Hoàn cảm thấy hơi quen quen.
Khoan đã, cấu trúc này giống y hệt tòa cao ốc của viện nghiên cứu được xây dựng ở biên giới Khu Tối và Phàm Châu kia.
Vì sao Thanh Hòa lại đến đây?
"Huấn luyện viên Vân ơi, thầy cẩn thận chút nha." Vệ Hoàn nhớ lại mấy lời mà Thanh Hòa dặn dò khi trước, "Hệ thống phòng ngự ở đây nghiêm ngặt lắm."
Sau lưng Vân Vĩnh Trú xuất hiện vô số quang nhận, lần lượt phóng ra như những chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ, đánh nát toàn bộ cameras được gắn trong góc khuất của bức tường thành từng mảnh.
"Tôi chỉ quan tâm hệ thống tấn công."
Lúc đánh nhau trông hắn y như đúc ngày xưa. Vệ Hoàn thử liên lạc với Thanh Hòa lần nữa thì phát hiện anh ta lại gửi định vị, "Chúng ta đi qua bên này đi."
Hai người đi lên theo cầu thang bộ, vừa mới đi hết một tầng, Vệ Hoàn liền nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ bé, quả nhiên là có đạn bắn tới. Tất nhiên khiên ánh sáng của bọn họ càng nhanh hơn, nó bám theo sát Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú mãi đến khi bọn họ đánh gục toàn bộ quân mai phục.
"Ở ngay tại tầng này luôn."
Vân Vĩnh Trú bắt lấy cánh tay đang muốn đẩy cửa thoát hiểm của Vệ Hoàn, "Chờ lát đã."
Bọn họ nghe thấy có người đang trò chuyện.
[Có phải ban nãy mới có tiếng đạn bắn vang lên không? Người đâu rồi?]
[Đội trưởng Trần! Thiết bị giám sát phát hiện có hai người tiến lên đây!]
[Ở đâu? Bây giờ chúng đang ở đâu?]
[Hiện tại, tất cả các máy giám sát đều mất hiệu lực rồi! Tôi vừa thông báo cho tổ kỹ thuật, bọn họ đang cố gắng sửa chữa!]
[Một đám rác rưởi, hai người các cậu! Mang tên kia đi rồi nhốt cho kĩ vào! Còn năm người các cậu thì xuống tầng dưới lục soát cho tôi, phải tìm cho ra hai tên đó!]
Quả nhiên là bị bắt rồi.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Vệ Hoàn đảo mắt nhìn Vân Vĩnh Trú, đối phương ra ký hiệu giết người. Vệ Hoàn nhíu mày lắc đầu, làm dấu x. Sau đó cậu đồng thời xòe hai nắm tay của mình ra, làm động tác như đang muốn phóng cái gì đó.
Vân Vĩnh Trú lắc đầu đầy bất lực. Cửa đột ngột bật mở, người bên trong nhìn thấy hai người bọn họ thì thoáng sửng sốt.
"Hello." Vệ Hoàn nở nụ cười chào hỏi, nhưng cũng vào giây phút ấy, sau lưng họ vô số quang nhận được phóng ra, đâm xuyên qua mấy người trước mặt tựa viên đạn. Bọn chúng còn chẳng kịp la đau đã quỳ rạp trên mặt đất.
Trong nháy mắt mấy người kia ngã xuống, Vân Vĩnh Trú đã di chuyển tới giữa hành lang, tốc độ vung kiếm ánh sáng nhanh đến đáng sợ, hết gã đàn ông lực lưỡng này đến gã khác nối nhau ngã ra sau lưng hắn. Vệ Hoàn điều khiển quang nhận đâm thủng cổ tay của đám người còn lại làm bọn chúng không đường sử dụng vũ khí, đồng thời phá hủy luôn thiết bị liên lạc bên tai.
"Chúng mày là ai!"
Giọng nói này là của tên đầu sỏ, hóa ra là một gã béo. Ngay tại khoảnh khắc gã còn chưa kịp phản ứng, hai thanh đao ánh sáng cùng lúc bắt chéo nhau trên cổ. Gã run lẩy bẩy nhìn xuống mặt đất, bóng đen cao gầy phía sau gã bỗng mọc ra một đôi cánh.
Vệ Hoàn chỉ đạo dây thừng ánh sáng trói hết những người khác lại rồi mới xoay người, bước từng bước về phía gã mập sở hữu gương mặt phản loạn bẩm sinh kia, "Chậc chậc chậc, huấn luyện viên Vân nhà chúng ta quả thật là một người đẹp lương thiện, còn có lòng để cho ông nói hết cả câu."
Nghe thấy mấy từ hình dung kiểu này làm Vân Vĩnh Trú không hài lòng cho lắm, hắn bước ra từ sau lưng người nọ nhưng hai thanh kiếm ánh sáng bén nhọn vẫn được đặt ngay ngắn trên cổ gã.
Người đàn ông chẳng dám nhúc nhích, liên tục nuốt nước bọt, "Chúng mày... chúng mày là loại yêu quái gì..."
Vệ Hoàn ỷ vào khuôn mặt hiền lành vô song này mà trắng trợn áp lại gần, nở nụ cười hồn nhiên, "Ông nhìn tôi nè, tôi là con người á." Ngay sau đó, nụ cười trên mặt cậu chợt đổi sắc. Cậu nhướng mày, "Nói, mấy người giấu cậu ta ở đâu."
Gã mập thay đổi sắc mặt, "Tao không khai, bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi và chúng mày sẽ chẳng có cách nào chạy thoát được."
"Trước khi đám người kia tới..." Vệ Hoàn vươn đôi bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn sang hai bên, ngón tay khẽ khàng gập vào trong. Thanh đao ánh sáng của Vân Vĩnh Trú cứa vào da thịt gã vài milimet, đâm thủng lớp da, máu tươi lập tức tuôn trào khiến người nọ đau đến độ rên rỉ loạn xạ, thân thể không ngừng run rẩy như sàng trấu.
Sắc mặt Vệ Hoàn lạnh lùng, "Có khai hay không."
"Chúng mày... chúng mày..."
Phiền phức quá đi.
"Huấn luyện viên Vân ơi, người ta hết sạch kiên nhẫn rồi nè." Vệ Hoàn nói chuyện mà như làm nũng, "Thầy qua đây đi, tên này hổng sợ người ta gì cả."
Đôi mắt Vân Vĩnh Trú thoáng chốc chuyển sang sắc vàng, một ngọn lửa bỗng dấy dưới chân gã đàn ông nọ, lách tách bùng cháy khiến gã sợ hãi thét to thành tiếng, âm giọng bén nhọn, "Tôi khai! Tôi khai! Tôi phái người đưa thằng kia đến phòng tạm giam ở tầng cao nhất!"
Ngọn lửa biến mất. Vệ Hoàn phất tay một cái, một thanh kiếm ánh sáng đang gác trên cổ bỗng lướt xuống dưới thọc vào bụng gã béo, sau đó kiếm ánh sáng đồng loạt biến mất. Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cửa kính trên hành lang cách đó không xa. Trong phút chốc, vô số quang nhận đột ngột xuất hiện đập nát cửa sổ pha lê. Vân Vĩnh Trú hất cằm về phía hành lang bên kia với Vệ Hoàn, hai người dùng tốc độ tương đương nhau chạy qua đó. Tại khoảnh khắc sắp lao ra ngoài, Vân Vĩnh Trú duỗi tay vòng lấy eo Vệ Hoàn, ôm cậu bay ra ngoài khung cửa.
"Vì sao lại muốn đâm gã ta?" Vân Vĩnh Trú bay thẳng lên trời, luồng không khí dồn dập ào đến làm cậu chẳng thể ổn định. Vệ Hoàn ôm cổ hắn, bày ra bộ dáng giận dỗi như một đứa trẻ, "Ai bảo gã làm phí thời gian của em."
Khóe môi Vân Vĩnh Trú khẽ cong lên, ôm cậu xông thẳng lên tầng cao nhất. Quang nhận dày đặc lại đập nát cửa sổ tầng chóp. Vào giây phút hai người vọt vào trong, trên tầng cao nhất đã có một nhóm lính canh được vũ trang đầy đủ chờ sẵn, điên cuồng nã súng về phía bọn họ. Cánh phải của Vân Vĩnh Trú quặp xuống để bảo vệ Vệ Hoàn, còn bản thân thì phóng quang nhận hạ gục mấy kẻ đoản mệnh nọ trong thời gian ngắn nhất.
Lúc Vệ Hoàn được hắn thả xuống đất thì thấy chẳng thú vị tẹo nào. Cậu hừ một tiếng.
"Sao vậy?"
"Đi chung với thầy không vui gì hết trơn." Vệ Hoàn bĩu môi, "Đừng xem em là trẻ con nữa."
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú đong đầy ý cười. Hắn rút hết thảy quang nhận về, lùi ra sau lưng Vệ Hoàn. Vệ Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn, "Làm gì dợ."
"Cho em thể hiện."
Đậu má? Vệ Hoàn thầm đắc ý, không ngờ rằng lại có ngày chó đầu người(*) chịu làm phụ trợ vững chắc cho mình. Bảy năm không gặp, khả năng giác ngộ của Vân Vĩnh Trú nâng cao nhiều ghê.
(*)Chó đầu người: Là tiếng lóng trong game, dùng để chỉ người người chơi chỉ biết đoạt "đầu người" của người chơi khác. Khi bạn đánh đối thủ đến mức chỉ còn một ít máu tàn thì đám chó đầu người này sẽ xuất hiện giành mồi với bạn, đánh đòn giết cuối cùng để lấy mạng con mồi, khiến cho thể nghiệm chơi game của bạn cực kỳ kém.
Tất cả sát thủ gặp được trên đường đi đều bị Vệ Hoàn hạ gục. Vòng tay lúc thì hóa quang nhận, lúc lại biến thành trường đao; khi gặp kẻ mai phục từ xa chỉ để lộ một cái đầu, cậu còn tâm huyết dâng trào triệu hồi một chiếc nỏ, bắn gục người ta bằng mũi tên.
Đã rất lâu rồi chẳng được đánh đấm sướng tay như này.
Cậu có cảm tưởng như mình đã về thời còn ở tiểu đội 7.
Vân Vĩnh Trú đi sau lưng giúp cậu đánh gục tàn dư, rất nhanh sau đó hai người đã tới được phòng tạm giam. Cửa ở đây hình như được lắp đặt hệ thống bảo vệ cực kỳ trâu bò. Vệ Hoàn thấy hơi nhức đầu, "Nhân loại cứ thích bày vẽ ra mấy cái mật mã phức tạp..."
Cậu chợt phát hiện ra có gì đó sai sai nên nhanh chóng bổ sung, "Nhân loại bọn em..."
Vân Vĩnh Trú lười vạch trần cậu, cứ coi như mình không nghe thấy gì hết. Hắn nâng tay lên, một ngọn lửa màu đỏ sậm được tụ lại trong lòng bàn tay, ngọn lửa càng cháy càng cao, thoạt trông như cơn lốc khói lửa. Vệ Hoàn hiếm khi được thấy hắn sử dụng năng lực hệ hỏa bởi lẽ lực sát thương của ánh sáng đã cực kỳ mạnh mẽ rồi.
"Nếu có Tiểu Linh ở đây thì đỡ biết bao, trực tiếp cho nổ luôn."
Vừa dứt lời, trước mặt Vệ Hoàn liền xuất hiện tấm màn kết giới phòng ngự hình bán nguyệt. Cùng lúc đó, lốc xoáy lửa trong lòng bàn tay cũng không ngừng lan rộng rồi đột ngột dộng mạnh vào cánh cửa kia. Sau một tiếng ầm vang, cánh cửa sắt nhìn qua rất vững chắc trước mắt bọn họ cứ thế bị ngọn lửa của Vân Vĩnh Trú làm nổ tung ngay tại chỗ.
"Đệt..." Vệ Hoàn hoảng sợ nhìn Vân Vĩnh Trú, nhìn hồi lâu mới có thể hoàn hồn.
"Sao thế?" Giữa màn khói thuốc súng, nguồn cơn của trận bạo lực nhìn về phía cậu mà chẳng hiểu cậu sợ cái gì.
Khói khiến Vệ Hoàn ho sặc sụa không ngừng, "Không có gì khụ khụ khụ... Sao trước giờ em không biết lửa của thầy cũng có công năng phát nổ vậy?"
Ai ngờ Vân Vĩnh Trú khẽ nhíu mày, nghiêm túc hỏi, "Loại năng lực cấp thấp này mà cũng cần phải thể hiện hả?"
Vệ Hoàn: "...Quấy rầy rồi." Cậu bước qua cửa, thầm nghĩ đừng bảo là Thanh Hòa bị năng lực cấp thấp này của hắn gây ngộ thương rồi nha. Chẳng qua sau khi tiến vào cậu còn ngạc nhiên hơn, vậy mà Thanh Hòa lại được kết giới hình cầu tỏa ánh sáng vàng bao bọc, tất nhiên không bị thương chỗ nào.
"Cậu đến rồi à?" Thanh Hòa đề phòng chỉ chỉ vào cái lồng màu vàng, "Đây là thứ gì vậy?"
"Đừng chạm vào nó nha, coi chừng nổ chết cậu đó." Vệ Hoàn đùa giỡn, "Có nghe thấy âm thanh phát nổ khi nãy không."
Thanh Hòa trợn trắng mắt, "Tin được cậu mới là lạ."
"Đi mau đi mau." Vệ Hoàn túm lấy anh ta rồi lôi ra ngoài, lớp kết giới phòng ngự cũng di chuyển theo Thanh Hòa. Không ngoài dự đoán, bên ngoài lại lần nữa xuất hiện một lượng lớn sát thủ. Vệ Hoàn xoay xoay cổ, quang nhận của Vân Vĩnh Trú giăng kín lối, còn cậu thì cầm lấy một thanh trường đao, phụ trách càn quét ở tầm gần. Hai người bọn họ chính là tổ hợp vũ khí có lực sát thương mạnh nhất thế giới. Thanh Hòa nhìn tốc độ nhanh đến mức xuất hiện cả tàn ảnh của hai người mà kinh ngạc đến líu lưỡi.
Vệ Hoàn xoay người, nhấc chân đá văng kẻ tập kích bên trái Vân Vĩnh Trú nhưng sau lưng cậu lại có vô số viên đạn bắn đến, viên nào viên đấy đều nhắm chuẩn vô cùng. Ngay khi khoảng cách của chúng chẳng còn thừa bao nhiêu, một thanh quang nhận bỗng xuất hiện sau lưng cậu, nó xoay tròn bay theo trục ngang, làm chệch hướng tất cả các viên đạn làm chúng bắn vào tường.
"Vãi nồi nhanh hơn cả đạn luôn á?"
Đến lúc này cậu mới biết được Vân Vĩnh Trú vẫn luôn bảo vệ phía sau mình. Cậu nói với Thanh Hòa, "Không có bất kỳ thứ gì có thể nhanh hơn ánh sáng." Cậu xoay người lại, kẻ ám sát nấp ở góc tường bị thanh trường đao của Vệ Hoàn phóng tới chọc thủng bụng, ngã nghiêng ra đất. Thanh đao ánh sáng biến mất, cổ tay trống trải của Vệ Hoàn nhiều thêm một vòng tay bằng vàng.
Rõ ràng thời gian chẳng trôi được bao lâu nhưng trên mặt đất đã xuất hiện vô số người bị họ hạ gục. Thanh Hòa chậc lưỡi mấy tiếng, hai người này thật sự rất đáng sợ. Sức chiến đấu hùng mạnh cỡ này anh ta chưa từng được chứng kiến, trông chẳng khác chi đang giỡn chơi thôi.
Vệ Hoàn thì lại không bận tâm đến Thanh Hòa cho lắm, cậu nhìn qua Vân Vĩnh Trú rồi nhướng mày, thoạt nhìn như một đứa trẻ đang tranh công, "Huấn luyện viên Vân, học trò của thầy có đỉnh không?"
Vân Vĩnh Trú liếc nhìn cậu, đáy mắt mang theo chút thích thú khó nói thành lời. Tên ngốc Vệ Hoàn này nhìn không rõ nhưng trong mắt kẻ sáng suốt như Thanh Hòa mà nói thì đây chính là sự nuông chiều hàng thật giá thật.
"Có lợi hại hông thầy?" Vệ Hoàn không chịu bỏ qua. Vân Vĩnh Trú bị cậu ép hỏi quá chặt mới chịu lạnh nhạt trả lời, "Giỏi lắm, đi thôi."
Vệ Hoàn kéo Thanh Hòa đuổi theo Vân Vĩnh Trú, trong lòng vui vẻ không thôi, ngoài miệng còn chẳng quên nịnh nọt, "Là nhờ thầy dạy giỏi."
"Không ngờ tên nhân loại cậu đây cũng mạnh phết." Mồm mép Thanh Hòa cũng chẳng tha ai, "Mở rộng tầm mắt rồi."
"Tất nhiên." Vệ Hoàn đắc ý, "Sát thủ số một sever quốc gia chịu làm support cho tôi luôn đây nè. Chúng tôi là tổ hợp thầy trò trâu bò nhất lịch sử."
Thanh Hòa cười ha ha hai tiếng. Anh ta nhớ lại biểu cảm khi Vân Vĩnh Trú nhìn về tên yêu tinh làm nũng này ban nãy, "Bớt xạo đê."
"Có mà là vợ chồng đánh đôi ấy."