Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người
Chương 40: 40: Mượn Đao Giết Người
Vào đêm trước khi trận chiến mô phỏng bắt đầu, tất cả sinh viên được sắp xếp đến tổ nghiên cứu khoa học để nhận trang phục chiến đấu.
Từ sau khi phân đội, Dương Linh vẫn luôn rơi vào trạng thái ứng chiến thụ động, đến cả nhận đồng phục cũng không muốn đi.
Vệ Hoàn không còn cách nào khác đành bảo Cảnh Vân dùng sức lực mạnh mẽ của mình ép kéo Dương Linh đến tổ nghiên cứu khoa học.
Thấy đông người đến như vậy, Cảnh Vân khó tránh được cảnh căng thẳng, “A Hằng, tui, tui có hơi sợ.”
Vệ Hoàn nghiêng người đếm xem đằng trước còn bao nhiêu người, tay còn lại bận túm chặt Dương Linh chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, “Còn chưa bắt đầu mà ông đã sợ rồi á.”
“Nhưng mà lần này tụi mình đối chiến với hạng 1 cuộc thi tuyển sinh đó.” Càng nói Cảnh Vân càng thấy mất tự tin.
Vệ Hoàn buột miệng thốt lên, “Ờ ha, ông nói coi mắc gì tui xui xẻo dữ dzậy.
Mới tiễn được một tên hạng 1 lại đụng trúng nhóc hạng 1 khác.”
“Hở?” Cảnh Vân không hiểu gì hết, “Còn có ai hạng 1 nữa?”
Vệ Hoàn thả tay Dương Linh, chống lấy đầu Cảnh Vân đẩy sang hướng khác, “Không có ai cả, nhanh lên nhanh lên, xếp hàng đi.” Dứt lời, cậu nhanh chóng chộp tay Dương Linh, túm em tới giữa mình và Cảnh Vân.
Y chang trông trẻ vậy á.
Khi đến lượt bọn họ, Cảnh Vân đến nói cũng không thể nói lưu loát nổi nên Vệ Hoàn đành phải đi lên trước, “Trông chừng Dương Linh.”
Cậu báo cáo tên đội với tổ nghiên cứu khoa học, ký tên.
Sau đó đối phương đưa ba bộ trang phục chiến đấu cho Vệ Hoàn, “Bộ đồ này sẽ bảo vệ các em khỏi bị thương lúc trên sân thi đấu.
Tuy nhiên các em cũng phải lưu ý một việc, trên này có gắn thiết bị lưu trữ lượng máu, nói một cách đơn giản hơn thì đồng phục chiến đấu sẽ thay các em ngăn cản các đòn công kích, không để thân thể thân thể của các em chịu thương tổn nhưng “lượng máu” sẽ giảm dần đến khi trở về 0.”
Vệ Hoàn ngạc nhiên, trận chiến mô phỏng ngày nay quả là càng ngày càng cao cấp.
“Về 0 đồng nghĩa với việc bị loại trừ đúng không ạ?”
Đối phương gật đầu, “Thế nên các em cần phải cẩn thận, cố gắng hết sức tránh né công kích của đối thủ.” Nói đoạn, anh ta chỉ vào huy hiệu nhỏ đánh dấu đội B(*) trên cổ áo đồng phục chiến đấu, “Các em nhấn vào chỗ này sẽ xuất hiện mũ giáp trong suốt được tạo ra từ vật liệu vô hình, sẽ không ảnh hưởng đến việc quan sát.”
(*)
“Đỉnh, quá đỉnh luôn.” Vệ Hoàn nhận trang phục chiến đấu, túm lấy cổ tay Cảnh Vân định đi ra ngoài, “Giữ chặt công chúa nhỏ nhá.”
“Ò.”
Nhưng còn chưa bước được hai bước, Vệ Hoàn đã bị ai đó gọi lại.
Quay đầu nhìn lại thì thấy hóa ra là tên nhóc kì cục hỏi thăm về vòng tay của cậu mấy hôm trước.
“Cậu chờ tí đã.” Cậu ta xách theo một cái hộp đen dài, vội vàng đuổi tới giao cho Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn hơi ngập ngừng, “Thứ gì thế?”
“Vũ khí.” Người nọ giơ tay lau mồ hôi trên mặt, “Tặng cậu đó.”
“Thật hay giỡn vậy?” Vệ Hoàn mở hộp ra, bên trong là một cây súng tiểu liên màu đen, “Tặng cho tôi?”
“Đúng rồi á, bởi vì cậu là nhân loại mà, sức chiến đấu của cậu trong trận chiến mô phỏng chắc chắn kém hơn rất nhiều, nên là có người xin…”
Phản ứng đầu tiên của Vệ Hoàn là nghĩ tới Hình Diễm, “Chủ nhiệm lớp tôi tới tìm các cậu à?”
“Chủ, chủ nhiệm lớp?” Trong thoáng chốc người nọ có hơi hoảng hốt, “Ờm gì nhỉ…”
Vệ Hoàn khó hiểu, “Không phải hả? Thế là ai?”
Người nọ như chợt nhớ ra điều gì đó, “Tôi không thể nói được.
Tóm lại cái này giao cho cậu thì tôi hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.
Hướng dẫn sử dụng cụ thể được đặt trong hộp nhưng tôi thấy chắc hẳn cậu đã biết dùng rồi.
Thôi không nói nữa, bái bai nha!”
Sao lại hấp tấp quá vậy ba.
“Ủa ai tặng súng cho ông dọ?” Cảnh Vân vẫn luôn đứng bên cạnh nghĩ ngợi, trong đầu bỗng dưng hiện lên một đáp án rất đáng tin, “Hey! Có khi nào là huấn luyện viên Vân hông?”
“Sao lại như thế được?” Vệ Hoàn đeo súng lên lưng, vừa quay đầu sang Dương Linh đã mất tăm mất tích, “Công chúa nhỏ đâu rồi?”
“Ủa?” Cảnh Vân cũng xoay đầu nhìn theo, “Hổng, hổng thấy đâu hết…”
Vệ Hoàn bày vẻ trông không nổi mà, “Thôi kệ… dù sao đến lúc đó cậu ấy không muốn lên cũng phải lên thôi.” Dứt lời, cậu lại tiếp tục đề tài vừa nãy, nghiêm túc cảnh cáo Cảnh Vân, “À phải rồi, ở bên ngoài bớt bớt gán ghép tui với huấn luyện viên Vân đi, đến lúc đó lại gây ra một đống hiểu lầm cho tui.”
“Nhưng hai người vốn đã có lắm tai tiếng rồi mà.” Cảnh Vân nghiêm trang nói, “Tui đọc được rất nhiều bài post về hai người trên diễn đàn luôn á.”
Vệ Hoàn ngu người, “Bài post gì cơ?”
Cảnh Vân giải thích: “Là bài post về cp của hai người đó, cực kỳ nổi, ngày nào cũng chễm chệ ngay trang đầu.
Chẳng qua ông đừng đọc, tại ở trỏng có mấy bạn nữ mắng ông ghê lắm.
Tui đọc xong tức muốn chết luôn, lôi hẳn acc clone ra đại chiến, suýt chút nữa đã cãi lộn với mấy cổ luôn rồi.”
Ủa alo.
Vệ Hoàn không hiểu cho lắm, “Mấy cô nàng đó mắng tui vì cảm thấy tui cướp mất Vân Vĩnh Trú của mấy cổ hả? Cái quần què gì đây, Vân Vĩnh Trú treo ngay đó mà ai thèm tranh với mấy cổ chớ.”
Đầu Cảnh Vân lắc như cái trống bỏi, “Nồ nố nô, hông phải mấy cổ ghét ông cướp mất Vân Vĩnh Trú của mấy cổ mà tui thấy đa phần các cô nàng ấy đều là fans của Vân Vĩnh Trú với người nào đó, là cái người… Ông biết gì hông, là Cửu Phượng của Phù Dao hồi trước á.
Mấy cổ thích hai người bọn họ.”
Cửu Phượng???
“Mấy cổ thích Cửu Phượng với Vân Vĩnh Trú ở bên nhau.” Cảnh Vân không biết phải giải thích ra làm sao, lắp bắp hồi lâu, “Thì là, thì là bọn họ cảm thấy ông, ông chen ngang vào tình yêu của huấn luyện viên Vân và Cửu Phượng.”
Tình tiết ảo ma gì dẫy?
Ông mày là Cửu Phượng đây nè!
“Mình tạm dừng khoảng chừng 2 giây để tui load não cái coi.” Vệ Hoàn ngơ ngác, “Ý ông là fan cp Cửu Phượng Kim Ô hồi trước bây giờ mắng tui là tiu đây chen chân á hả?”
Ông đây tự cắm sừng chính mình?
Cảnh Vân gật đầu theo style gà con mổ thóc, “Hơn nữa mấy người họ còn bảo ông là Cửu Phượng ver kém chất lượng.
Bởi vì ông có một tí tẹo tèo teo giống Cửu Phượng cho nên huấn luyện viên Vân mới lập khế ước với ông chứ người trong lòng thầy ấy chỉ có Cửu Phượng mà thôi, hổng có chỗ nào cho ông đâu, ông là thế thân của anh ta ó.
Thầy ấy vĩnh viễn mất đi Cửu Phượng cho nên mới khó lòng buông bỏ, ký thác lên người của ông, là cái kiểu Vu Sơn đã đến, mây đáng gì(*) ấy…”
(*)
“Chốt tồ mát tề…” Vệ Hoàn bịt kín miệng Cảnh Vân, “Bình thường muốn ông lên tiếng nói chuyện khó muốn chớt luôn á dzậy mà nay nhắc tới chuyện này thì cái mỏ hông ngồi im được nữa rồi, bi ba bi bô chíp chíp hông chịu ngừng.”
Cảnh Vân thoát ra, “Tại tui đọc đi đọc lại nhiều lần lắm luôn.
Tui tức nổ người nè.”
“Ông tức cái gì mà tức.” Vệ Hoàn vỗ lên trán cậu nhóc, “Mấy cô nàng đó rảnh quá không có chuyện gì làm nên khả năng suy diễn còn rộng hơn cả giao châu của thầy Tô nhà ông nữa.”
Cậu chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Năm đó lúc cậu hãy còn sống mấy cô gái nhỏ kia cũng chưa từng ngừng nghỉ ngày nào.
Lúc ấy đội Chuẩn bị chiến đấu của bọn họ tổng cộng có mỗi bốn đứa nhưng lại có thể đẻ ra được mấy chục kiểu cp khác nhau, còn thuận tiện vẽ ra hẳn một câu chuyện yêu hận tình thù cực kỳ chi tiết luôn.
Không ngờ mình chết nhiều năm vậy rồi những vẫn còn nhiều người thương nhớ đến thế.
“Mấy cái đó đều là giả cả, toàn là kết quả của chuyện đưa não chơi xa.
Tui với huấn luyện viên Vân hỏng có gì hết trơn hết trọi.”
Cảnh Vân đột nhiên hỏi, “Vậy mắc gì huấn luyện viên Vân lại lập khế ước với ông?”
Vệ Hoàn sửng sốt, nhất thời cảm thấy nghẹn lời.
“Ông đúng thật là cái đồ thích tra tấn linh hồn.”
Biểu cảm của Cảnh Vân trở nên kinh ngạc, “Ông vẫn chưa hỏi thầy ấy hở?”
Hỏi thì từng hỏi rồi nhưng mà đối phương chỉ trả lời thích lập khế ước thì lập thôi, chẳng có lý do gì hết.
“Liên quan quái gì tới ông, chuyên tâm thi đấu cho tui.”
Cứ thế chuyển dời đề tài.
Vệ Hoàn cũng chẳng biết tại sao nhưng mà cậu lại không quá muốn tìm hiểu lý do thật sự của nó.
Dù sao thì chắc chắn không giống như những gì mà mấy cô nàng kia suy diễn.
Những người khác thì cậu không biết chứ cậu biết rõ rằng mình của kiếp trước trong lòng Vân Vĩnh Trú chắc là kẻ phiền phức nhất.
Bất kể khi nào bắt gặp cậu, hắn cũng đều trốn đi, một câu cũng chẳng buồn nói với cậu.
Nghĩ đến đây, Vệ Hoàn có hơi mất tập trung.
Cảnh Vân cũng thay đổi đề tài, cậu nghe câu được câu chăng mãi đến khi về đến Viêm Toại.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Ba ngày sau, trận chiến mô phỏng cuối cùng cũng bắt đầu.
Khác với kỳ thi tuyển sinh đợt trước, trận thi đấu lần này là chiến đấu theo đội thế nên sàn đấu chuyển sang khu sân vận động rộng nhất ở Sơn Hải.
Dương Linh vẫn luôn buồn bực trong người bị anh hai nhà mình kéo tới sân thi đấu.
“Nếu không phải còn cần đốc thúc em thì anh cũng chả cần đặc biệt đi xin ngồi ở hàng đầu thính phòng đâu.” Dương Thăng chọt chọt đầu em, “Em thi đấu tốt vào cho anh nhờ.”
Vệ Hoàn nhỏ giọng cà khịa, “Mày lượn lên hàng đầu chắc chắn đếch phải chỉ để giám sát em gái mày…”
Dương Thăng đã quá quen với cái thói lén trào phúng này của Vệ Hoàn rồi, “Chứ sao nữa, đợt phân đội này đỉnh vcl.” Anh nở nụ cười, ôm Vệ Hoàn, “Nguyên đám đều là người nhà tao.”
“Ai là người nhà mày.” Vệ Hoàn trợn trắng mắt.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, bắt gặp Tô Bất Dự đứng duy trì trật tự ở khu khán đài của Học viện Thượng Thiện cách đó không xa.
Đối phương cũng vừa vặn thấy được cậu nên nở nụ cười dịu dàng, vảy cá dưới mắt y tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đẽ vô cùng.
“Tô Bất Dự cũng tới…” Vệ Hoàn lẩm bẩm lầm bầm, nửa câu sau còn chưa kịp nói đã bị Dương Thăng mang ra chế nhạo, “Thế thì sao? Còn ai chưa tới ấy nhỉ?”
Sau khi bị người khác nhìn thấu, cậu phủ nhận theo bản năng, “Mày nói gì tao nghe chả hiểu.”
“Nghe không hiểu thật hay đang giả ngu vậy ta?” Dương Thăng cười cực kỳ lưu manh, “Tao thấy ai đó giả ngu còn giỏi hơn cả giả chết ý.”
Đang nói thì Cảnh Vân cũng chen ngang, “A Hằng, sao tui cứ có cảm giác lâu rồi chưa được gặp huấn luyện viên Vân nhở? Hôm nay thầy ấy cũng không đến à?”
“Thầy ấy tới làm gì? Đốt pháo hoa bùm bùm bùm cho ông chắc? Tui đây thắc mắc lâu rồi nhé, mỗi ngày ông cứ chăm chăm vào thầy ấy chi vậy, thầy ấy cũng đâu phải huấn luyện viên dạy ông đâu.” Vệ Hoàn quýnh lên, đẩy thẳng cậu nhóc vào lòng Dương Thăng, “Ngắm huấn luyện viên Dương nhà ông đi.”
Cảnh Vân bị đẩy vào lòng Dương Thăng thì đỏ hết cả cổ, nhanh chóng đứng thẳng dậy lùi ra sau, lời nói cũng trở nên lắp bắp, “A, A Hằng hung dữ quá à…”
“Cũng chẳng biết khói lửa bốc lên từ đâu.” Dương Thăng nhướng mày, “Nhìn y chang chàng vợ bé nhỏ bị chồng ruồng bỏ.”
“Bỏ con mẹ mày.” Vệ Hoàn hừ một tiếng nhưng đôi mắt lại vô thức liếc qua khán đài.
Không tới thì không tới, ai thèm mong cậu ấy tới chứ, có khi tới rồi lại ảnh hưởng đến phong độ của mình.
“A Hằng đang căng thẳng hả?” Cảnh Vân chọt chọt cánh tay Vệ Hoàn.
Dương Thăng cười rộ lên, “Nó hả? Còn khuya nó mới biết căng thẳng là gì.”
Cho dù sinh viên mạnh nhất nơi này hồi hộp thì thằng nhóc Vệ Hoàn này cũng không đời nào hồi hộp đâu.
Thông báo vang lên, “Ngay bây giờ, xin mời hai đội đối chiến lên sàn đấu.”
Vào lúc Vệ Hoàn bước lên sàn thi đấu, Dương Thăng đứng sau cậu bỗng dưng mở miệng, “Mấy ngày gần đây cậu ấy đều xin nghỉ, không ở lại trường.”
“Liên quan gì đến tao.” Vệ Hoàn chẳng buồn quay đầu lại, phóng khoáng vẫy tay với người phía sau.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Để thuận tiện cho việc phân biệt đội trên sàn đấu, đồng phục chiến đấu của đội A là màu đen, còn đội B là màu trắng, tương phản rõ ràng.
Triệu Tinh Kiên vểnh mặt lên tận trời, chẳng thèm thu hồi đôi cánh của mình lại, còn cậu nam sinh khác thuộc Học viện Gia Hủy thì lại trông mềm mại yếu ớt, đầu không dám ngẩng cao, giữa ngón tay quấn đầy nhánh cây màu xanh lá.
Đứng ở chính giữa là Yến Sơn Nguyệt mặc một thân đen tuyền, mái tóc đen dài bình thường luôn được xõa tung giờ đây đã được cột lên cao.
Vệ Hoàn cố ý huých Dương Linh, “Nhìn chị Sơn Nguyệt của cậu kìa, ngầu vãi đạn.”
Dương Linh trợn trắng mắt, lười phản ứng Vệ Hoàn.
“Quy tắc của trận chiến mô phỏng: Trong một giờ quy định, hai đội tiếng hành công kích lẫn nhau, đồng phục chiến đấu sẽ theo dõi mức độ thật sự mà từng thành viên phải chịu khi bị trúng đòn tấn công, đồng thời phản ánh lại thông qua giá trị sinh mệnh ảo.”
“Nếu giá trị sinh mệnh tuột về 0 thì sẽ tự động bị loại.
Khi tất cả các thành viên bị loại trừ, trận thi đấu sẽ kết thúc.
Nếu hết giờ nhưng cả hai bên đều có đội viên còn sống thì sẽ lấy giá trị sinh mệnh còn thừa ra để phán định thắng thua.”
Tên thành viên hai đội được hiển thị trên màn hình bốn cạnh treo trên khoảng không chính giữa sàn đấu mà khán giả là sinh viên và giảng viên đến từ các Học viện.
Bởi vì có nhân loại như Vệ Hoàn tham gia nên trận đấu này trở nên thú vị ngoài ý muốn.
Tất nhiên chẳng được bao người ôm hy vọng với đội B có chứa thành viên nhân loại này.
“Thực lực của đội A mạnh vãi nồi! Cửu Vĩ không phải là quán quân đợt thi tuyển sinh đấy à?”
“Còn ai vào đây nữa.
Thiên Khuyển của đội A cũng lợi hại lắm, còn đội B thì chỉ có Tiểu Tất Phương là giỏi thôi chứ hai đứa còn lại thoạt nhìn chẳng ra sao, lại thêm tên nhân loại kéo chân sau.
Kiểu chiến đấu theo đội như này á, khả năng cận chiến có tốt đến mấy cũng xài không được đâu, chỉ có nước so phép thuật thôi.”
“Hy vọng đừng thua thảm quá, tui thích anh trai nhân loại này lắm luôn!”
“Tui cũng thấy cậu ấy đẹp trai á! Chứ không thì sao huấn luyện viên Vân lại lập khế ước với cậu ấy được!”
“Có thể nào bớt gán ghép thằng nhân loại này với huấn luyện viên Vân không?”
Trong thính phòng rộn rã tiếng nói, các thí sinh cũng lần lượt tiến vào đấu trường.
Tuyển thủ hai đội bước đến giữa sàn đấu, đứng cách một khoảng rồi khom lưng chào hỏi lẫn nhau.
Vào lúc khom lưng, Vệ Hoàn đột ngột nói với Dương Linh đứng bên cạnh mình, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc, “Tốt nhất cậu nên vực dậy tinh thần đi.”
Thân thể Dương Linh cứng đờ, em nghe thấy Vệ Hoàn nói tiếp, “Bộ dạng chống cự một cách tiêu cực này của cậu cũng chẳng khiến Yến Sơn Nguyệt cảm thấy biết ơn hay có thêm miếng hảo cảm nào đâu.
Cậu phải hiểu rõ một điều rằng, đối với người sở hữu thực lực mạnh mẽ mà nói thì cách duy nhất để thể hiện sự công nhận đối với người đó là cố gắng hết sức chiến đấu cùng cậu ấy.”
“Thực lực ngang ngửa nhau mới thú vị chứ.”
Thực lực ngang ngửa nhau…
Dương Linh ngẩng đầu nhìn Yến Sơn Nguyệt từ xa.
Gương mặt lạnh lùng của cô tràn đầy sự bướng bỉnh, dường như có bất kỳ điều gì xảy ra cũng không thể khiến cô nhận thua.
Cậu nói đúng.
Dương Linh bất giác siết chặt nắm tay.
Em không thể để chị Sơn Nguyệt khinh thường mình được.
“Đếm ngược đến giờ thi đấu! Mở ra giá trị sinh mệnh giả lập của các tuyển thủ!” Thông báo vừa dứt, Vệ Hoàn liền thấy một thanh ngang phát sáng màu xanh lá xuất hiện trên khoảng không cách đỉnh đầu cậu cỡ 10cm.
Làm việc ra hình ra dáng ghê ta, ai không biết còn tưởng đang tham gia trò chơi thực tế ảo.
“Ba— Hai—”
Tiếng cổ vũ từ khán giả xung quanh sân thi đấu càng lúc càng lớn, giống như sóng biển vỗ bờ ập xuống đây.
“Một!”
Triệu Tinh Kiên phe đối diện là người có tính cách hấp tấp, so với Dương Linh thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Trong nháy mắt đếm ngược kết thúc, Triệu Tinh Kiên bay thẳng về phía bọn họ, đảm nhiệm vị trí tiên phong, đôi tay cậu ta phóng lửa liên hồi.
Màn lửa dày đặc bay vùn vụt đến chỗ đội B hết lớp này đến lớp khác.
“Cố gắng tránh né lửa của tên chó kia hết mức có thể.” Vệ Hoàn vừa nghiêng qua nghiêng lại tránh thoát, vừa chạy nhanh về phía trước, “Dương Linh, cậu là lực lượng chiến đấu chính, mau bay lên dùng Liên Hỏa đập cậu ta đi!”
“Tui tự biết!” Dương Linh bay vụt lên cao, bàn tay nhắm vào Thiên Khuyển, Hỏa Liên đỏ sầm bắn ra ào ạt.
“Cậu ta bảo cậu đánh tôi thì cậu liền đánh tôi?” Triệu Tinh Kiên nhếch miệng bật cười, ánh mắt ngập vẻ khiêu khích, “Cậu nghe lời tên nhân loại kia tới mức đó luôn à?” Cậu ta vừa dứt lời, ngọn lửa màu cam phóng vèo về phía Dương Linh, va chạm với Hỏa Liên giữa trời như một đôi oan gia ngõ hẹp, tiếng nổ vang lên ầm trời.
Dương Linh chao liệng một vòng trên trời, vào khoảnh khắc đôi cánh dang rộng, vô số Liên Hỏa ào ào ập xuống người Triệu Tinh Kiên, “Cho dù cậu ta không cho tôi đây đánh cậu thì bản tiểu thư cũng phải đập cho cậu gọi bố mới thôi.”
Hỏa lực giữa Tất Phương và Thiên Khuyển được phát động toàn bộ, trận đấu vừa bắt đầu được hai phút đã khiến cả trường bùng nổ.
“Không hổ là sinh viên Viêm Toại, thế trận lúc đánh nhau quả nhiên khác người!”
“Mấy đứa hệ lửa đáng sợ vl.”
“Tất Phương vẫn mạnh hơn tí, đội B chắc phải nhờ Tất Phương carry rồi.”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Thực lực hai đội AB của trận này vô cùng chênh lệch, Vệ Hoàn biết rõ điểm này thế nên cậu hai ngày trước khi trận thi đấu diễn ra cậu đã kéo hai nhóc con kia ra huấn luyện chung với mình.
Chiến lực không đủ thì chắc chắn phải dựa vào chiến thuật và độ ăn ý.
Trong số ba người đối diện, năng lực tổng hợp của Cửu Vĩ là mạnh nhất trong đám tiểu bối.
Kỹ năng cận chiến, kiểm soát và cả ma thuật của cô gần như không gì có thể uy hiếp được.
Mặc dù Triệu Tinh Kiên là một tên ngốc nhưng hỏa lực cực kỳ mạnh, không hề thua kém Dương Linh.
Còn năng lực của Cảnh Vân lại có sự hạn chế nhất định trong kiểu chiến đấu theo đội như thế này, nó khuyết thiếu lực sát thương mang tính bạo phát.
Đứa nhóc thuộc Học viện Gia Hủy này thì… Vệ Hoàn vừa chạy vừa quan sát bé trai đứng bất động phía bên kia.
Biểu cảm trên mặt đối phương rất vô tội, thậm chí còn hơi nhợt nhạt.
Kệ bà nó, cứ xuống tay với cậu ta trước đã.
Vệ Hoàn đột ngột dừng lại, giơ tay trái của mình lên trời, “Cảnh Vân!”
Dứt lời, một bàn tay bắt lấy tay cậu, hai chân Vệ Hoàn rời khỏi mặt đất, được Cảnh Vân bay ngang qua kéo lên giữa không trung.
Với sức lực của Cảnh Vân thì xách thêm Vệ Hoàn gần như chẳng nhọc nhằn gì mấy.
Một tay Vệ Hoàn cầm súng, khi Cảnh Vân bay về phía Ngải Dao thì cậu nổ súng liên hồi.
Làn đạn bắn ra như màn mưa dày đặc thế nhưng ngay khi nó sắp bắn trúng Ngải Dao thì đột ngột đọng lại giữa tầng không hay nói một cách chính xác hơn thì nó đọng lại bên trong lớp yêu khí màu lam nhạt.
Cửu Vĩ.
Vệ Hoàn nhanh chóng hiểu rõ, “Thả tay ra!”
Quả nhiên, tất cả các viên đạn bay ngược về đôi tay đang nắm chặt lấy nhau giữa bầu trời của Cảnh Vân và Vệ Hoàn dưới sự khống chế của Yến Sơn Nguyệt.
Vệ Hoàn phản ứng kịp thời khiến đòn tấn công của Cửu Vĩ rơi vào khoảng không.
Sau khi đáp xuống đất, Vệ Hoàn lăn hai vòng rồi chạy qua chỗ Ngải Dao và nổ súng.
Tay súng của cậu cực kỳ ổn định, sau khi dự đoán được hành động của Cửu Vĩ, nhân lúc đối phương còn chưa kịp tiến hành đợt kiểm soát thứ hai thì Vệ Hoàn đã nhanh chóng lách qua lỗ hổng.
Ngải Dao cũng chẳng kịp phòng bị thì bị Vệ Hoàn bắn trúng luôn rồi.
Giá trị sinh mệnh màu xanh lá trên đầu Ngải Dao giảm bớt một đoạn một cách nhanh chóng.
Vệ Hoàn trời sinh nhạy cảm với nguy hiểm hơn người thường, cậu lập tức nghiêng người né tránh công kích từ Hồ Hỏa mà Yến Sơn Nguyệt ném tới từ sau lưng, thậm chí còn xoay người cười, giơ khẩu súng tiểu liên dài hơn cả cánh tay mình lên, nhướng mày, “First blood!”
Lâu lắm rồi không được chiến đấu, giờ phút này cậu bỗng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Ngẩng đầu đảo mắt khắp thính phòng, vẫn không thấy được người kia.
Vệ Hoàn cúi đầu lên đạn, lại gia nhập vào chiến trường.
Có gì phải thất vọng đâu chứ.
Thắng là được rồi.
Triệu Tinh Kiên bắt đầu di dời hỏa lực, đổi đối tượng chịu công kích từ Dương Linh sang Cảnh Vân, còn Hỏa Liên của Dương Linh thì bị Yến Sơn Nguyệt dùng yêu lực khống chế, thậm chí quăng ngược hỏa lực của em về phạm vi của đội B, tạo thành màn tấn công kép.
Loại năng lực này của Yến Sơn Nguyệt y chang bug di động vậy.
Năng lực kiểm soát mạnh mẽ đến nhường ấy khiến cho đa phần pháp thuật đều mất hiệu lực khi đụng trúng cô.
Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào đôi tay mảnh khảnh của Yến Sơn Nguyệt.
“Cảnh Vân!”
Cậu chạy về hướng của Yến Sơn Nguyệt.
Mới đầu Cảnh Vân không hiểu rõ ý cậu nhưng khi thấy Vệ Hoàn vẫy tay ra hiệu thì nhanh chóng tiếp thu ý tứ của cậu, né tránh từng đợt sóng lửa đang ập đến của Triệu Tinh Kiên, bắt kịp hướng đi của Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn vừa chạy vừa bố trí chiến thuật thông qua thiết bị liên lạc, “Dương Linh, bây giờ cậu tiếp tục nhắm vào Triệu Tinh Kiên đi, Liên Hỏa của cậu sẽ bị Yến Sơn Nguyệt điều khiển để tấn công Cảnh Vân.”
Dương Linh tỏ vẻ hoài nghi, “Nhưng Triệu Tinh Kiên vẫn đang tấn công Tiểu Trùng Minh mà!”
“Không sao đâu.
Cảnh Vân!”
Vệ Hoàn nhìn sang Ngải Dao có ý muốn đứng ngoài cuộc từ nãy đến giờ.
“Ông bay đến bên cạnh Ngải Dao đi.”
Dương Linh ném một đống Liên Hỏa qua, ép buộc Triệu Tinh Kiên phải lùi về sau, “Nhân loại ngu ngốc! Cậu muốn chơi trò dương đông kích tây à?”
“Ai bảo thế.” Giữa khói thuốc súng dày đặc, Vệ Hoàn đột ngột đổi phương hướng, chạy thẳng về phía Yến Sơn Nguyệt đang kiểm soát toàn sàn đấu, “Tui đây là đang học theo chị Sơn Nguyệt nhà cậu.”
“Mượn đao giết người.”
Yến Sơn Nguyệt đã khống chế được Liên Hỏa Trận, vốn định ném đám Liên Hỏa vô cùng nguy hiểm này qua chỗ Cảnh Vân nhưng điều khiến cô không ngờ là một thanh dao găm lóe ánh hàn quang chợt xuất hiện, nhắm ngay vào cổ tay mình.
Ngón tay của Yến Sơn Nguyệt cứng đờ, không thể giữ vững sự ổn định được nữa.
Vào khoảnh khắc cô thả lỏng tay, Liên Hỏa vốn đã bị kiểm soát lấy lại được tự do.
Cảnh Vân nghe theo lời Vệ Hoàn bảo, bay lên trời, cố gắng bay càng cao càng tốt.
Toàn bộ Liên Hỏa gần như đều phóng tới oanh tạc Ngải Dao của Học viện Gia Hủy, mà Cảnh Vân thân làm mồi nhử lại tránh thoát một cách tài tình.
Có điều thứ khiến Vệ Hoàn khó hiểu nhất là tại cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Yến Sơn Nguyệt lại dệt một màn kết giới từ Hồ Hỏa bao bọc lấy Ngải Dao, giúp cậu ta cản lại hơn phân nửa lực công kích.
Rồi cũng vì thế mà Yến Sơn Nguyệt không kịp ngăn chặn đòn tấn công của Vệ Hoàn, thanh giá trị sinh mệnh trên đỉnh đầu cô tuột xuống.
Nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại sự tập trung, giữa các ngón tay lại nhiễm lớp Hồ Hỏa lam nhạt, khống chế dao găm trên tay Vệ Hoàn, sau đó rút nó ra, quăng đến nơi xa.
Loại bỏ được vũ khí của Vệ Hoàn trên người mình, Yến Sơn Nguyệt thuận thế tung mấy cú đá chéo.
Vệ Hoàn thoáng né tránh nhưng khoảng cách quá gần, vẫn bị cô đá trúng, giá trị sinh mệnh trên đầu cũng tuột theo.
Yến Sơn Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên, nâng cao đùi phải như thể giây tiếp theo sẽ đá thẳng vào đầu Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn nhìn thấu đường lối tấn công của cô, duỗi tay chặn được cổ chân phải.
Nhưng ngay sau đó, cậu cảm giác được hoa diên vĩ trên mu bàn tay Yến Sơn Nguyệt phát sáng.
Đếch ổn rồi, đây là chiêu đánh lừa.
Trong nháy mắt Hồ Hỏa màu lam nhạt bùng nổ, nó tạo ra sức bật mạnh đến đáng sợ.
Loại công kích bằng pháp thuật ở cự ly ngắn khi đấu cận chiến như thế này cực kỳ hiếm gặp.
Nhất là với Yến Sơn Nguyệt, cô cần phải từ bỏ năng lực điều khiển từ xa mới có thể tạo ra lực bộc phá ở khoảng cách gần.
Nhưng một khi loại công kích này xuất hiện, căn bản không cách nào thoát nổi.
Bất kể ra sao, cô đều muốn thắng.
Thế rồi điều khiến Yến Sơn Nguyệt chẳng thể ngờ được xảy ra, tại giây phút Hồ Hỏa màu lam xuất kích, giữa hai người bọn họ bỗng phát ra vầng sáng màu vàng chói mắt.
Ánh sáng mãnh liệt ép đôi mắt của cô nheo lại, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì dẫu cho nó chỉ hiện hiện trong chớp mắt.
Lúc tầm mắt rõ ràng trở lại, cô tận mắt nhìn thấy trên cánh tay trái vươn ra đỡ đòn của Vệ Hoàn xuất hiện một tấm khiên ánh sáng màu vàng kim, ngăn cản toàn bộ đợt công kích đến từ Hồ Hỏa của Yến Sơn Nguyệt.
Toàn trường dậy sóng.
Trên khuôn mặt luôn chẳng hiện vui buồn của Yến Sơn Nguyệt giờ đây rốt cuộc cũng hiện lên nét kinh ngạc không cách nào che giấu nổi, đồng tử hơi giãn ra.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm khiên ánh sáng che trước Vệ Hoàn, “Cậu, sao cậu lại có được ánh sáng!?”
Đến cậu cũng quên mất năng lực ánh sáng mà mình chưa từng bộc lộ cho ai.
Ngay cả bây giờ cũng là do ánh sáng tự mình xuất hiện.
“Tôi phải giải thích cho cậu kiểu gì đây ta? Tóm lại thì…” Vệ Hoàn lui về sau vài bước.
Trong nháy mắt cậu buông thõng cánh tay trái, tấm khiên ánh sáng cũng biến mất theo.
Sau đó cậu siết chặt nắm tay phải, trong tay lập tức xuất hiện thanh kiếm ánh sáng hẹp dài.
“Tôi nghĩ đến ánh sáng, ánh sáng sẽ vì tôi mà xuất hiện.”.