Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người
Chương 31: 31: Ôm Lấy Ngọn Gió
“Cậu nói cái gì cơ?!”
Cú tát lần này khiến cậu trở tay không kịp.
Vệ Hoàn đóng kín hết tất cả mấy cái ngăn kéo, cũng tắt luôn màn hình cảm ứng.
“Ông ta đến khúc rẽ rồi!”
Không còn kịp nữa.
“Nhanh lên!”
Sau một tiếng “tít” vang lên, cửa chính kho thí nghiệm mở ra, Trương Chí Dũng bản gốc đẩy mắt kính trên mũi, vừa gọi điện thoại vừa đi vào trong, “Vâng, ngài yên tâm.
Tôi xử lý xong hết rồi.”
“Dạ vâng, tôi biết, chuyện này là do tôi sơ suất, vô cùng xin lỗi.” Trương Chí Dũng chạm vào bàn điều khiển, nhập mật khẩu.
Trái tim của Vệ Hoàn vốn đang núp trong tủ đông số 7494 như bị treo lơ lửng.
Nhiệt độ không khí ở đây thật sự quá lạnh lẽo, đến cả cục lông nhỏ cũng cứng ngắc.
Cậu nhét cục lông nhỏ vào áo sơ mi, để nó bám lên ngực mình.
“Vâng tiến sĩ Dương, bên này tôi cũng đã thay đổi quyền hạn.” Trương Chí Dũng tắt bàn điều khiển, đi ra ngoài, “Vậy tôi về trước.”
Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ quá thấp làm hàm răng cậu bắt đầu run lập cập.
Cửa kho thí nghiệm chậm rãi mở ra, Trương Chí Dũng vừa mới bước được một bước ra ngoài bỗng dưng xoay người lại, tiến về phía tủ đông.
Ông ta đứng cách ngăn tủ đang chứa Vệ Hoàn không đến 3 mét rồi ngồi xổm xuống, sờ cửa tủ.
Quá yên tĩnh, Vệ Hoàn chỉ có thể nghe được từng nhịp đập trái tim mình.
Trương Chí Dũng đứng lên, lại bước vào trong vài bước.
Đừng mà ông anh.
Tay Vệ Hoàn đặt lên chiếc vòng trên cổ tay theo bản năng.
May mà Trương Chí Dũng chỉ đứng đó trong chốc lát, lẩm bẩm mấy câu rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Cửa chính chậm chạp khép lại.
Khoảng một phút trôi qua, Vệ Hoàn mới nhỏ giọng hỏi, “A Tổ, ông ta đi rồi hả?”
“Đang đợi thang máy, cậu có thể đi ra trước.” A Tổ cũng thở phào một hơi, “Vừa nãy tôi sợ muốn chết luôn, còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị.”
Vệ Hoàn đi khỏi kho đông, bị cóng đến mức giậm chân.
Cửa kho thí nghiệm mở ra lần hai, cậu đã đổi sang một khuôn mặt khác.
“Vừa nãy cậu có nhìn thấy không?” Vệ Hoàn muốn xác nhận xem ban nãy A Tổ có nhìn thấy được tình cảnh trong kho thí nghiệm không nhưng khi ấy A Tổ bị đồng nghiệp quấn lấy tám nhảm nên chỉ có thể tắt màn hình theo dõi đó đi.
Vệ Hoàn giải thích, “Người mà các cậu tìm được vốn không phải là người duy nhất…”
Chẳng biết tại sao bên phía A Tổ bỗng xuất hiện tạp âm.
“Này—” Phía sau bỗng truyền đến giọng nói của một người, Vệ Hoàn thoáng ngừng bước chân nhưng không quay đầu lại.
Bởi vì đây là giọng nói của tên Trương Chí Dũng kia!
Sao ông ta lại quay về rồi…
“A Tổ…” Vệ Hoàn nhỏ giọng gọi tên cậu ta nhưng đầu bên kia chẳng hề đáp lại.
“Cậu thuộc phòng ban nào? Vì sao lại lên tầng 21?”
Vệ Hoàn xoay người, mỉm cười với ông ta, “À vâng, tôi vừa mới đến để giao tài liệu.”
“Giao tài liệu?” Trương Chí Dũng lộ ra biểu cảm hoài nghi, “Đưa tài liệu cho ai?”
Lòng nghi ngờ của người này nặng quá.
Vệ Hoàn chỉ vào phòng thí nghiệm đầu tiên kia, “Nghiên cứu viên Trần Thiến phòng số 2101.”
Biểu tình trên mặt Trương Chí Dũng thay đổi, “Được rồi, bớt đi dạo ở chỗ này, giao xong thì rời khỏi nhanh chút.”
Vệ Hoàn vâng một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mà lúc xem bản báo cáo thí nghiệm có để ý mấy chi tiết.
Cậu bước nhanh đến chỗ thang máy, vào thang máy rồi vẫn cố gắng liên lạc với A Tổ.
Đến tầng 13 rồi.
Cửa thang máy vừa mới mở, còn chưa kịp đi ra ngoài thì Vệ Hoàn đã bị một đám người vọt tới ấn ngã ra đất, trói chặt đôi tay, đến cả mắt kính rơi xuống cũng bị người khác dẫm nát.
Lúc bị dựng dậy, Vệ Hoàn mới nhìn thấy được A Tổ cũng đã bị bắt giữ bên ngoài thang máy.
Mặt nạ điện tử của A Tổ đã bị người khác gỡ xuống, tay chân bị dây thừng trói chặt, đến cả miệng cũng bị bịt kín.
Bên cạnh đó là khoảng bảy, tám người đàn ông vô cùng cao lớn, tất cả đều mặc tây trang đen mà kẻ đứng đầu là một tên có vết sẹo dài trên mặt, nhìn thoáng qua cũng biết không phải người ăn chay.
Đếch ổn rồi.
Vệ Hoàn không biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người biết hoặc tham gia vào hạng mục “nhân bản” kia tuy nhiên cậu biết rõ một điều rằng một khi gương mặt bên dưới lớp mặt nạ này bại lộ thì mọi thứ đều tiêu tùng hết luôn.
Nhưng cậu không thể trốn một mình.
“Dẫn bọn chúng đến gặp giáo sư Dương.”
“Khoan đã! Khoan đã!” Vệ Hoàn bỗng dưng giãy giụa, “Mấy người thả tôi ra!” Cậu vừa giãy giụa vừa nhìn qua A Tổ, liếc mắt ra hiệu, “Mấy người không thể giết tôi!” Giọng nói của cậu cao thêm mấy tone.
Vệ Hoàn nhảy đến bồn hoa rậm rạp cao cỡ nửa người như một con thỏ điên, “Đừng bắt tôi! Đừng bắt tôi!”
Ngoại trừ người đàn ông mặt sẹo đi tuốt đằng trước thì tất cả những người khác đều chạy đến chỗ Vệ Hoàn đang lăn qua lộn lại, la lối om sòm này.
Chúng mạnh mẽ bắt giữ cậu, trong lúc nhất thời mọi thứ hỗn loạn như một nồi cháo heo mà Vệ Hoàn thì chỉ thiếu nước ngồi luôn vào trong bồn hoa.
Tay trái của cậu siết chặt lấy cổ tay phải.
Cho tôi mượn sức mạnh đi.
Quang nhận.
Mau hóa thành quang nhận.
Chạy qua bên A Tổ.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy cổ tay mình trở nên trống trải.
Có hiệu quả rồi!
“Thả tôi ra, tôi có điều muốn nói!” Vệ Hoàn cất cao giọng, muốn thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, “Nghe tôi nói đã! Bên chúng tôi vẫn còn người đi cùng, nếu tôi khai ra thì có thể không giết tôi được không? Có thể giữ lại cái mạng nhỏ này cho tôi chứ? Xin các anh đó!”
Người đàn ông mặt sẹo nhìn chòng chọc vào Vệ Hoàn, ánh mắt hung ác như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
Gã đưa mắt ra hiệu với tên đang giữ cánh tay Vệ Hoàn, người sau ra sức kéo Vệ Hoàn ra khỏi bồn hoa, đẩy đến trước mặt sếp.
Vệ Hoàn bị trói chặt cả tay lẫn chân suýt chút nữa ngã úp sấp trên mặt đất.
Cậu nghiêng ngả lảo đảo một hồi, vất vả mãi mới ổn định thân mình được, sau đó cậu nhảy từng bước lên phía trước, nhảy đến bên cạnh người đứng đầu bên kia.
Giọng nói của gã ta khàn đặc, “Tụi mày còn bao nhiêu người?”
“Một người.” Vẻ mặt Vệ Hoàn căng thẳng, “Tôi nói cho mấy anh biết thì mấy anh không được giết tôi đâu đó.”
Đối phương nhìn chằm chằm vào Vệ Hoàn, “Mày nói trước đi.”
“Không được, anh phải cam đoan với tôi trước!”
Người nọ có hơi mất kiên nhẫn, “Tao cam đoan.”
Vệ Hoàn nhảy đến trước mặt gã, nhìn qua một hướng, người đàn ông mặt sẹo kia cũng thuận theo đó hướng đó mà nhìn.
Ngay tại khoảnh khắc này, cậu thoáng thấy quang nhận đã cắt đứt dây trói tay chân A Tổ xong mới mở miệng nói dối, “Đồng đội của chúng tôi ở bên ngoài, là cậu ấy hack hệ thống để chúng tôi lẻn vào trong.”
“Hiện tại nó ở đâu?”
Yết hầu Vệ Hoàn khẽ trượt, thầm đếm trong lòng.
Ba, hai, một.
Quang nhận bay vụt đến giống như mũi tên, đâm xuyên qua ngực người đàn ông mặt sẹo từ sau lưng sau đó nhanh chóng trườn đến bên chân Vệ Hoàn, cắt đứt dây thừng.
“Bắt lấy nó! Mau lên!”
Tạm thời không thể mở khóa còng tay được mà Vệ Hoàn cũng không có cách nào khác nên cứ chạy trước đã! Khi cậu quay đầu nhìn lại thì đã chẳng còn thấy A Tổ đâu nữa rồi, chắc cậu ta nhân lúc rối loạn bỏ chạy rồi.
Vệ Hoàn dốc hết sức lực chạy về phía trước.
Chạy nhanh đến nhường này làm Vệ Hoàn phát hiện ra rằng chức năng của thân thể mình được nâng cao không ít.
Tốc độ nhanh hơn mấy người đàn ông cường tráng phía sau nhiều lắm.
Nhưng cho dù là vậy thì cậu cũng không có đường để chạy bởi vì phía trước là một cánh cửa sắt đang đóng chặt, còn bên phải là một dãy cửa kính sát đất.
Những người phía sau bị ép đến mức phát cáu, trực tiếp nổ súng với cậu.
Vào giây phút viên đạn được bắn ra, ý thức của Vệ Hoàn đột nhiên tăng tốc còn tốc độ của viên đạn thì dường như bị chậm đi mà quỹ đạo chuyển động chậm chạp của chúng bị tách rời thành từng bức ảnh nhỏ.
Loại cảm giác này vừa kỳ lạ lại vừa quen thuộc.
Giống như… cậu đã quay về thời kỳ còn làm yêu quái.
Ngay cả cậu cũng không tin nổi việc mình cứ thế nghiêng người tránh thoát viên đạn.
“Để tao coi mày chạy đi đâu được!”
Cậu há miệng thở dốc, không đường trốn thoát.
Tầm mắt Vệ Hoàn dừng lại trên cửa kính sát đất.
“Ê nhóc con.”
Cục lông nhỏ chíp một tiếng nhảy ra khỏi túi.
“Mày có thể phóng lớn đến cỡ nào?”
“Chíp?”
Vệ Hoàn dùng hết sức lực toàn thân để chạy lấy đà, ôm tâm lý được ăn cả ngã về không phóng về phía cửa kính.
Một tiếng rầm cực lớn vang lên, cửa thủy tinh vỡ vụn trước lực va chạm vô cùng mạnh.
Thân thể rơi vào khoảng không.
Ngay tại giờ phút này, Vệ Hoàn lại cảm nhận được hương vị của sự tự do dù cho nó chỉ là một loại ảo giác giả dối.
Cậu không còn cánh nữa, có trở về với bầu trời thì cũng chẳng có cách nào bay lên.
Gửi gắm niềm hy vọng vào cục lông nho nhỏ này vốn là một chuyện mạo hiểm nhưng cậu cũng đâu còn biện pháp nào khác.
Những mảnh vỡ thủy tinh xung quanh cũng bắn ra rồi rơi xuống theo, chúng phản xạ lại ánh sáng chói mắt của của mặt trời, chói đến mức Vệ Hoàn chẳng thể mở mắt ra nổi.
Vầng sáng này hình như có hơi mãnh liệt quá mức.
Thể xác nhân loại bị trọng lực của Trái Đất kéo xuống, nó siết chặt lấy cậu rồi cấp tốc rơi xuống.
Sau khi chết ở kiếp trước, cậu chưa từng nhìn thấy nơi gọi là địa ngục hay thiên đường gì đó, nhưng cậu nghĩ có lẽ cảm giác rơi vào địa ngục cũng chỉ như thế này mà thôi.
Rơi xuống, cứ thế rơi xuống, mãi đến khi linh hồn tách rời khỏi thân thể.
Không, không đúng lắm.
Ánh sáng này thật sự quá mãnh liệt.
Chẳng giống như những gì đã dự đoán, cậu rơi vào một vòng ôm quen thuộc.
Áo đen, cánh trắng, đồng tử ánh vàng kim.
Hết thảy đều xảy đến đầy bất ngờ giống như lâm vào cõi mộng.
“Ôm chặt tôi.”
Giọng nói của Vân Vĩnh Trú giống hệt quang nhận, đâm nát hết thảy những rào cản mơ hồ, nói rõ với Vệ Hoàn rằng…
Khi cậu ngã khỏi bầu trời, người thay thế đôi cánh bay đến cứu vớt thân thể này là Vân Vĩnh Trú.
Những người muốn đuổi giết cậu khi nãy giờ đây sợ ngây người.
Tên nhân loại nhảy lầu này vậy mà lại được một yêu quái biết bay cứu! Bọn chúng đồng loạt cầm lấy vũ khí, nhắm thẳng ra bên ngoài cửa sổ.
Từng làn đạn dày đặc được bắn ra, Vân Vĩnh Trú ôm lấy Vệ Hoàn né tránh.
Trong nháy mắt hắn nhìn về phía bọn chúng, khắp tầng lầu bỗng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Ra tay tàn nhẫn đến mức này là điều Vệ Hoàn chẳng hề ngờ được.
Nhưng cậu lại nghĩ nếu như Vân Vĩnh Trú dùng quang nhận trên diện rộng thì mấy tên này đã sớm nát bấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ mới ngơ ngẩn đâu có vài giây, sự mẫn cảm trời sinh đối với nguy hiểm giúp Vệ Hoàn cảm nhận được điều gì đó, “Vân Vĩnh Trú! Cẩn thận!”
Cũng vào ngay thời khắc cậu hét lên đó, một quả tên lửa mini bay vụt đến, đuổi kịp Vân Vĩnh Trú vốn đã bay ra xa.
Khoảng cách càng ngày càng gần, bất luận thế nào thì bây giờ cũng không thể tránh thoát được nữa.
Tầm nhìn bỗng dưng bị che khuất, đôi cánh giống như những cánh hoa khép lại khóa Vệ Hoàn vào bên trong.
Cơ thể cậu được một đôi tay hữu lực ôm chặt, cái gáy dán sát vào lòng bàn tay ấm áp.
Tác động từ vụ nổ lớn đã bị cơ thể của Vân Vĩnh Trú chặn lại, chỉ còn sót lại từng đợt dư chấn kéo dài.
Âm thanh của vụ nổ như muốn xé toạc màng nhĩ nhưng cho dù đang chìm giữa tiếng vang dữ dội như thế thì Vệ Hoàn vẫn cứ nghe được tiếng đập từ đôi cánh trắng của hắn.
Và cả nhịp tim của chính mình.
“Vân Vĩnh Trú…” Vệ Hoàn ngẩng đầu, nhìn thấy được biểu cảm tàn bạo đã lâu không gặp của Vân Vĩnh Trú, thậm chí yêu văn hình ngọn lửa trên thái dương của hắn cũng bắt đầu khuếch tán giống như một đóa hoa màu đỏ tươi nở rộ, hoa văn uốn lượn bao trùm toàn bộ mắt phải.
Hắn ôm lấy Vệ Hoàn bằng một tay, nghiêng nửa người lại, tay phải nâng lên nhắm thẳng về phía tên mặt sẹo đang khiêng quả tên lửa mini hình trụ đứng trong tầng lầu.
Vô số quang nhận phóng ra từ sau lưng hắn, phủ kín đất trời, chúng lấy tốc độ sét đánh vọt vào bên trong biển lửa.
Không giữ lại một người nào.
Giải quyết xong, trước mặt Vệ Hoàn xuất hiện ảo ảnh đồ đằng thái dương màu vàng.
Ánh sáng trắng lấp lánh mơ hồ dần tản đi, cậu và Vân Vĩnh Trú không còn ở chỗ tòa nhà kia nữa nhưng cũng không về Sơn Hải.
Xung quanh là cảnh sắc hoang tàn, giống hệt như mấy mảnh phế tích đã bị phá hủy hơn nửa ở Khu Tối.
Vân Vĩnh Trú ôm cậu, bay lơ lửng trên vùng trời của hồ nước.
Chắc là hắn đã dùng thuật mở kết giới dịch chuyển nhưng vì sao lại đến đây?
“Này, Vân Vĩnh Trú, có phải cậu(*) nhầm…” Vệ Hoàn ngửa đầu ra nhìn hắn thì phát hiện đôi mắt Vân Vĩnh Trú đã khép chặt, cánh tay ôm Vệ Hoàn cũng buông lỏng ra, đôi cánh trắng chói mắt đột ngột biến mất.
Hai người bắt đầu rơi xuống.
(*)
Không ổn rồi.
“Nhóc con!”
Trong lúc rơi xuống, gió điên cuồng gào thét bên tai.
Vệ Hoàn cố gắng dùng đôi tay bị còng lại của mình bắt lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, kéo hắn lại gần mình thêm chút nữa.
10 mét—
Vì sao cậu ấy lại hôn mê?
5 mét—
Mau tỉnh dậy đi!
2 mét.
Dường như cậu có thể ngửi được mùi hương của thực vật thủy sinh trong hồ nước.
Rào—
Cảm giác nước hồ lạnh lẽo rót vào trong thân thể như dự đoán không trở thành sự thật.
Vệ Hoàn ôm Vân Vĩnh Trú nặng nề sa vào trong một lớp lông tơ mềm mại
“Làm tốt lắm nhóc con.
Tao tuyên bố mày đạt được MVP(*) toàn trận.”
(*)
Cục lông nhỏ phồng lên cực lớn trôi nổi trên mặt hồ, vào giây phút cuối cùng tiếp được hai người rơi xuống.
Nghe thấy được lời khích lệ của Vệ Hoàn, nó không khỏi phát ra âm thanh chíp chíp chíp nũng nịu.
Vệ Hoàn thả người vào giữa lớp lông, thở dốc từng cơn.
Cậu có cảm giác rằng trái tim nhân loại yếu ớt này của mình thật sự chìm xuống đáy hồ.
Đôi tay bị còng lại có hơi bất tiện.
Vệ Hoàn dùng ý niệm để điều khiển vòng tay.
Chiếc vòng dần hóa thành hình dạng ánh sáng, chui vào ổ khóa còng tay, sau đó cạch một tiếng, còng tay được mở ra.
“Tốt quá rồi…” Vệ Hoàn đổ đầy mồ hôi mà Vân Vĩnh Trú thì cứ thế ngã vào người cậu, phần đầu nghiêng nghiêng tựa vào ngực cậu, vẫn chưa mở mắt như trước.
“Ê, sao bây giờ cậu lại yếu đi thế này…” Vệ Hoàn chẳng thèm ngẩng đầu, hơi duỗi tay ra một chút, chạm vào lưng hắn
Vô cùng dính nhớp.
Cậu nghi ngờ nâng bàn tay mình lên, một màu đỏ tươi chói mắt.
Nhịp tim như thể ngưng lại.
Vệ Hoàn kinh ngạc nhổm nửa người trên dậy, đến lúc này cậu mới phát hiện sau lưng Vân Vĩnh Trụ đã bị quả bom khi nãy oanh tạc đến mức máu thịt lẫn lộn.
Đồng phục huấn luyện viên màu đen bị tàn phá nát bươm, dính đầy máu tươi.
Cảnh tượng mười phút trước xuất hiện trước mặt cậu.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà Vân Vĩnh Trú lại để lộ phía sau lưng cho kẻ địch và lửa đạn rồi dùng cánh và đôi tay bao bọc lấy mình.
Vì sao lại làm như thế?
Kiếp trước Vệ Hoàn ở cùng một tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu với Vân Vĩnh Trú không chỉ một lần, cậu hiểu rõ cơ năng của thân thể hắn hơn bất cứ ai.
Bọn họ cũng từng nhìn thấy đủ loại vết thương mà hai bên phải chịu nhưng giờ đây hắn lại trực tiếp hôn mê.
Cho dù là Vân Vĩnh Trú của thời niên thiếu cũng hiếm khi suy yếu đến mức này.
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Vệ Hoàn đứng dậy, cởi bộ đồng phục huấn luyện viên của Vân Vĩnh Trú để nó không ảnh hưởng đến khả năng phục hồi của hắn.
Quá trình này cực kỳ dày vò, cậu cẩn thận gắp những mảnh đạn vỡ ghim trong lưng Vân Vĩnh Trú ra, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Chẳng qua vẫn có chỗ đáng mừng đó là cũng trong lúc ấy cậu nhìn thấy miệng vết thương làm người khác sợ hãi trên lưng Vân Vĩnh Trú khôi phục từng chút một.
Tuy rằng nó chậm hơn trong tưởng tượng của cậu nhưng ít ra vẫn là tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường.
Có lẽ tên mặt sẹo kia chưa kịp tìm vũ khí ức chế khả năng tự phục hồi của yêu quái chứ nếu không càng phiền phức hơn rồi.
Cậu cởi áo vest ngoài trên người mình xuống, khẽ đắp lên lưng Vân Vĩnh Trú.
“Sau này đi ra ngoài nhất định phải mang theo thuốc.” Vệ Hoàn lẩm bẩm, cục lông nhỏ cũng chíp một chuỗi dài theo.
May mắn thay, Vân Vĩnh Trú không hôn mê quá lâu.
Cậu cảm giác đầu Vân Vĩnh Trú hơi động đậy thì vươn tay qua, muốn nhìn thử xem có phải hắn tỉnh rồi không.
Nào ngờ trong nháy mắt ấy, vô số tia sáng sắc bén lấy bọn họ làm tâm bao vây kín kẽ xung quanh.
Lòng phòng bị đáng sợ này…
Nhưng những chùm tia sáng duy trì chẳng được hai giây đã đồng loạt biến mất.
Vân Vĩnh Trú chống hai tay xuống, cau mày khó nhọc mở mắt.
Yêu văn trên thái dương hơi rút đi, tầm mắt mờ mịt khẽ chùng xuống, qua hồi lâu mới đối diện với gương mặt Vệ Hoàn.
“Đừng cựa quậy.” Vệ Hoàn túm lấy áo khoác bị rơi xuống rồi kéo lên, “Sau lưng thầy đang bị thương đó ạ.”
Vân Vĩnh Trú nhìn chăm chú vào bàn tay đặt trên đầu vai mình của cậu, lông mi khẽ run run.
Vừa ngẩng đầu lên, Vệ Hoàn chợt phát hiện ra bên khóe môi hẳn chảy xuống một dòng máu màu tím đen, cậu duỗi tay ra muốn lau nó đi, “Thầy bị làm sao thế này…”
Chỉ tiếc rằng Vân Vĩnh Trú còn phản ứng nhanh hơn, hắn quay đầu đi theo bản năng, “Hai ngày trước lúc làm nhiệm vụ đụng trúng cây độc.” Vân Vĩnh Trú lấy tay lau qua loa rồi trở mình nằm ngửa trên người cục lông.
Rút cánh tay bị né tránh lại, Vệ Hoàn vẫn thấy hơi lo lắng, “Chấn thương của thầy…”
Nhưng hắn chỉ chăm chú ngắm nhìn áng mây có hình thù kỳ lạ trên trời cao, ánh mắt trống rỗng, “Sẽ khép lại nhanh thôi.”
Lần nào cũng là hắn.
Vệ Hoàn thầm đếm, từ sau khi cậu sống lại, mỗi lần gặp nạn hình như Vân Vĩnh Trú đều xuất hiện bên cạnh.
Hắn cứ luôn xuất hiện vô cùng kịp thời, vào thời khắc nguy hiểm nhất vươn tay cứu giúp cậu.
Như thể đó là một nhiệm vụ mà Vân Vĩnh Trú muốn liều mạng để hoàn thành.
Nhưng tại sao phải làm vậy? Vệ Hoàn đoán không ra nguyên nhân, cậu đâu thể mang đến lợi ích gì cho Vân Vĩnh Trú, nhìn từ hướng nào thì cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.
Nghĩ đến đây rồi cậu bỗng nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa chỉ muốn chuyển hướng sang đề tài khác, “Sao thầy nhận ra em hay vậy?”
Tầm mắt Vân Vĩnh Trú từ chân trời chuyển dời xuống người cậu.
Hắn nghiêng đầu, “Khó lắm à?”
Hửm? Vệ Hoàn sửng sốt.
Ủa sai sai.
Cậu túm lấy lông của cục lông, cúi người nhìn xuống mặt hồ, trên mặt hồ phản chiếu khuôn mặt nhân loại kia của cậu.
Vệ Hoàn theo bản năng duỗi tay sờ lên sườn cổ của mình, phát hiện con chip khởi động mặt nạ điện tử biến đâu mất rồi.
“Chắc là làm rơi lúc nhảy lầu rồi.” Cậu lẩm bẩm.
Vân Vĩnh Trú cũng không nói thêm gì nữa, hắn ngồi dậy trên người cục lông.
Cục lông trôi nổi trên mặt hồ một hồi lâu cuối cùng cũng cập bờ.
Sau khi hai người đều đã đi xuống, cục lông nhỏ lập tức thu nhỏ lại, y hệt quả bong bóng bị xì hết hơi.
Nó co lại kích cỡ bằng quả anh đào, trôi nổi trên mặt nước nom rất tội nghiệp, đến cả sức để nhảy lên người Vệ Hoàn cũng không còn.
Vệ Hoàn ngồi xổm xuống, ôm vật nhỏ trên mặt nước vào trong lòng bàn tay mình.
Cục lông nhỏ rũ nước trên người rồi mệt mỏi ngã nhào trên tay cậu, muốn kêu chíp cũng kêu không ra.
“Mày vất vả rồi, mày đỉnh lắm luôn, lần sau…” Cậu nói đến một nửa thì đột ngột ngậm miệng, nhớ ra cục lông nhỏ đã ở bên Vân Vĩnh Trú bao nhiêu năm rồi thế mà mình cứ quen cửa quen nẻo nói mấy lời nghe sao mà kỳ cục.
Vệ Hoàn quay người lại, chột dạ mà xòe bàn tay ra với Vân Vĩnh Trú, “Cho thầy nè…”
Vốn tưởng rằng Vân Vĩnh Trú sẽ có hành động nào khác nhưng nào ngờ hắn chỉ thờ ơ nói, “Nó thích em thì để nó theo em luôn đi.”
Cứ, cứ thế ném cho tôi hả?
Vệ Hoàn khẽ ném đá vài câu trong lòng rồi nở nụ cười chẳng mấy chân thành với hắn, “Cảm ơn…” Sau đó cậu lại nói tiếp, “Chuyện hôm nay em cũng muốn cảm ơn thầy.
Nếu không có thầy giúp thì có lẽ giờ đây em đã chết mất rồi, cho dù không chết cũng bị trọng thương…” Càng nói càng không tự tin, Vệ Hoàn rũ mi mắt.
“Như nhau cả?”
Vệ Hoàn không hiểu ý hắn, “Hả?”
Vân Vĩnh Trú mặc áo khoác mà ban nãy Vệ Hoàn khoác cho mình, cài cúc áo nhưng phần ngực vẫn bị lộ ra hơn phân nửa.
Đến tận bây giờ Vệ Hoàn mới phát hiện ra trên ngực hắn có một vết sẹo cũ vô cùng nghiêm trọng, nằm ngay vị trí trái tim, dường như hòa thành một thể với yêu văn đồ đằng thái dương của hắn.
Hắn bị thương nghiêm trọng đến nhường này hồi nào vậy? Sao cậu chưa từng thấy qua.
Ngôn Tình Sắc
“Cho dù là ai bị thương thì cũng như nhau cả thôi.” Hắn để lại câu nói chẳng chút rõ ràng rồi xoay người đi về phía trước.
Vệ Hoàn phản ứng chậm mấy giây đến khi nghe thấy tiếng chíp chíp chíp thúc giục của cục lông nhỏ thì cậu mới đuổi theo bước chân của Vân Vĩnh Trú.
“Sao thầy không dùng thuật mở kết giới dịch chuyển để quay về ạ?” Cậu đi đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú, “Bây giờ mình đi đâu?”
Vân Vĩnh Trú giơ tay mình lên, lướt một đường từ thái dương xuống cằm.
Yêu văn màu đỏ nằm trên thái dương bỗng chốc biến mất nhưng Vệ Hoàn biết hắn chỉ đang dùng thuật ngụy trang mà thôi.
“Hiện tại tôi tạm thời không thể vận dụng yêu lực.” Vân Vĩnh Trú trầm giọng nói, “Lúc nãy dùng thuật mở kết giới dịch chuyển nhưng không được, chờ tôi hồi phục lại rồi về sau.”
Vệ Hoàn nhỏ giọng hỏi, “Cái cây độc kia lợi hại vậy luôn á hả?”
Vân Vĩnh Trú lườm cậu, Vệ Hoàn nhanh chóng sửa miệng, “Ý em là, có khi nào là do cây độc hay không?
“Dù sao cũng chẳng liên quan gì tới em.”
Hứ.
Quan tâm cậu cũng không được à.
Hai người rời khỏi khu phế tích, đi đến một khu phố.
Có vẻ ngày trước ở nơi đây khá phồn hoa.
Nó vẫn còn lưu giữ rất nhiều dấu vết của những ngày xưa cũ, có điều hiện tại trở thành một phần của Khu Tối rồi thì khó tránh khỏi việc trở nên dơ bẩn hỗn độn.
Hai bên đường phố ngồi đầy người ăn xin, còn có rất nhiều tên côn đồ vận lên người bộ xương ngoài(*).
(*)
“Khuôn mặt này của thầy hình như có hơi bắt mắt quá, đẹp đến mức nhìn qua là biết không phải con người.” Vệ Hoàn không nhịn được trêu ghẹo hắn.
Cho dù hiện tại Vân Vĩnh Trú chỉ mặc một cái áo khoác vest, trên mặt cũng không còn yêu văn hình ngọn lửa nhưng chỉ dựa vào gương mặt này của hắn thôi đã được xem như là hàng đầu Yêu Vực rồi chứ nói gì đến việc so với Nhân giới.
Vân Vĩnh Trú vẫn cứ trầm mặc như bình thường, cũng không thèm quan tâm đến lời bông đùa của cậu nhưng lúc đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, hắn bỗng dừng bước chân.
Vệ Hoàn nhìn thoáng qua, sạp hàng này bày bán một đống đồ lặt vặt mà ở ngoài cùng là một hàng khẩu trang.
Cục lông nhỏ sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ thì nhảy nhót lên đầu vai Vệ Hoàn, kêu mấy tiếng chíp chíp chíp.
Vệ Hoàn quay đầu lại, phát hiện ra dưới lớp lông của nó có giấu một con chip điện tử be bé.
“Hóa ra là rơi trên người mày.” Rút con chip ra, Vệ Hoàn chợt nhớ đến “bản sao” mà mình nhìn thấy ở tòa nhà của viện nghiên cứu 137.
Cậu do dự mấy giây rồi lại dán con chip lên sườn cổ mình, ấn nhẹ.
Giống như lần trước, trước mặt cậu hiện lên hình ảnh 3D của nghiên cứu viện thuộc viện nghiên cứu 137.
Vẫn có thể chuyển trang được, xem ra chưa bị hỏng.
Vân Vĩnh Trú cầm lấy một cái khẩu trang.
Bác gái bán khẩu trang cười haha nói, “10 phàm tệ.”
Vệ Hoàn ngoảnh đầu lại nhìn hắn, Vân Vĩnh Trú cau mày, hình như hắn đang rất hoang mang.
Trời đất ơi, cậu chủ nhỏ này làm sao có phàm tệ được cơ chứ.
Bác gái kia nhìn tình hình trước mặt thì lập tức đổi sang vẻ khinh thường, “Sao đây, không có tiền à?” Vệ Hoàn cười gượng duỗi tay ra.
Cậu vốn đang nghĩ cách để thương lượng thì bác gái này bỗng dưng híp mắt lại nhìn chăm chú vào vòng tay vàng trên cổ tay cậu, “Nhìn có giống lắm đâu.”
Trong mắt Vân Vĩnh Trú nhất thời tràn ngập địch ý.
Hắn trực tiếp cầm lấy tay Vệ Hoàn, kéo ra cậu ra sau lưng mình.
“Ủa alo thầy kéo em chi vậy…”
Hai người vốn đang định mặc cả với sạp hàng bỗng dưng đồng loạt quay đầu nhìn sang ngã tư đường cách đó không xa.
Vài chiếc xe hơi màu đen vô cùng hiếm gặp ở Khu Tối chạy tới, theo sau nó là một đội xe mô tô, tất cả đều được vũ trang, động tĩnh chẳng nhỏ tẹo nào.
“Đậu má, đuổi tới rồi.”
Vệ Hoàn nâng mắt, giao lưu ánh mắt với Vân Vĩnh Trú trong thời gian ngắn rồi ung dung rời khỏi sạp hàng.
Rút dây động rừng không phải là một kế sách hay nhưng tiếng còi phía sau bọn họ càng ngày càng gần rồi.
“Ban nãy được báo là nhìn thấy chúng bên này! Mau tìm cho tôi!”
“Hai người đàn ông trẻ tuổi! Một người mặc quần áo màu đen, một người mặc tây trang.
Nhanh lên!”
Không ổn rồi, không ổn rồi.
Vệ Hoàn đảo mắt khắp nơi rồi bắt được một con hẻm tối ở phía bên phải, hay nói đúng hơn là khe hẹp rộng khoảng một mét nằm giữa hai tòa nhà cao cỡ ba, bốn tầng.
Cậu nắm lấy cổ tay Vân Vĩnh Trú, kéo hắn vào bên trong.
Một nhóm người cầm súng bước ra khỏi xe, đi điều tra xung quanh.
Hai bức tường kẹp lấy Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú vào giữa.
Tiếng động càng lúc càng gần, cậu duỗi tay nhấn lên nút mở của mặt nạ điện tử trên sườn cổ.
“Các cậu đi sang bên kia! Cái hẻm nhỏ kia kìa!”
Vệ Hoàn khẽ cắn môi, lột áo khoác trên người Vân Vĩnh Trú xuống ném sang một bên.
Khi cậu ngước lên nhìn hắn, ánh mắt tha thiết như một chú nai vừa trong sáng vừa nhanh nhạy, “Thầy chịu đựng chút nha, đừng đánh em.”
Nói đoạn, cậu dùng ngón tay nhấn lên màn hình 3D, lựa chọn một nữ nghiên cứu viên.
Ngay sau đó, mặt nạ điện tử bao trùm cả khuôn mặt cậu, thậm chí còn xuất hiện mái tóc đen dài.
Vào lúc Vân Vĩnh Trú còn đang sững sờ, Vệ Hoàn đặt tay lên ngực hắn, đè hắn lên một bên vách tường khác, kiễng chân.
Tiếng còi chói tai khiến cho hô hấp trở nên rối loạn.
Bàn tay trái nóng rẫy ôm lấy mặt hắn, quay lưng lại với ánh mặt trời chiếu rọi nơi đầu hẻm, tạo ra khung cảnh mượn góc máy vô cùng hoàn mỹ.
Tay phải lướt từ ngực hắn xuống, vòng qua bên hông rồi ôm lấy tấm lưng trần trụi của hắn.
Vết thương nơi đó đã hoàn toàn khép lại, bằng phẳng như lúc ban đầu.
Từng nơi được cậu chạm vào đều trở nên nóng rẫy, bên dưới làn da mỏng manh như đang che đậy dòng nước sôi chực trào dâng.
“Ít nhiều gì thì thầy cũng nên ôm lại em đi mà.”
Dán sát quá rồi.
Vân Vĩnh Trú nghe thấy lời phàn nàn be bé của cậu vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng nhấc cánh tay vừa cứng nhắc vừa vụng về của mình lên.
Ôm cậu vào lòng..