Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người
Chương 107: Sống chết có nhau
Vệ Hoàn cúi đầu, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cậu cứ luôn miệng bảo rằng mình ghét đồng phục đỏ của Viêm Toại nhưng trong trận hỗn chiến giữa bốn Học viện trong đại hội thể thao, cậu lại là người đầu tiên cướp cờ Viêm Toại, thậm chí còn uy hiếp tên nhóc bị cậu bẫy phải đổi quần áo. Đến bây giờ Vệ Hoàn vẫn nhớ rõ sự khó hiểu và mờ mịt của Dương Thăng, anh hỏi cậu đổi quần áo làm gì khiến suýt chút nữa đã xem cậu thành đối thủ mà tẩn luôn.
Lúc ấy cậu còn mạnh miệng nói, mày thì hiểu gì, đây là chiến thuật.
Làm gì có chiến thuật chó má gì đâu, cậu chỉ muốn mặc đồ giống với Vân Vĩnh Trú rồi nhân lúc hỗn loạn chạy đến bên cạnh hắn, nhìn gương mặt điềm tĩnh của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên khi đối diện với mình thôi. Thú vị biết bao, cậu thích thấy một Vân Vĩnh Trú ngập tràn tức giận. Dẫu cho lúc cướp cờ phải đánh nhau với hắn, đối chọi gay gắt đến từng chiêu thức nhưng Vệ Hoàn vẫn rất vui vẻ.
Khi đã thích một người thì đấu cận chiến cũng biến thành thân mật.
Mọi người đều thích đẩy hai người họ đến hai phe khác nhau, một bên lạnh lùng cô độc, một bên tự do không chịu trói buộc, lần lượt đại diện cho thực lực mạnh nhất của Viêm Toại và Phù Dao. Thế nên khi bọn họ mặc bộ đồng phục như nhau, không còn là đỏ và xanh nữa, Vệ Hoàn bỗng cảm thấy khoảng cách và cảm giác đối địch giữa hai người biến mất, hai người chỉ đơn thuần là đồng đội thôi.
Không đúng, cũng không đơn thuần cho lắm, bản thân cậu không đơn thuần chút nào.
Mặt đất lại chấn động thêm lần nữa, Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn ra ngoài kết giới phòng ngự. Đôi mắt khó nhìn rõ trong bóng đêm nhưng cậu có thể cảm nhận được mặt đất lại nứt toạc.
“Quả nhiên không phải tất cả.” Hi Hòa chi đồng của Vân Vĩnh Trú nhìn về cách đó không xa, hắn có thể thấy được nhiều thứ hơn Vệ Hoàn, “Phần còn lại cũng ra ngoài rồi.”
Lòng Vệ Hoàn chợt hoảng hốt, trong bóng đêm cậu có thể lờ mờ trông thấy những bóng đen mờ nhạt đang bò ra ngoài. Cậu cũng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng rít gào chồng chất. Chỉ cần nghe thôi cậu đã biết số lượng đợt này đông hơn rất nhiều so với đợt trước, mà đây còn chưa chắc đã là toàn bộ.
Cậu thừa biết khả năng ngăn chặn tấn công từ bên ngoài của kết giới phòng ngự của cậu và Vân Vĩnh Trú được xem như cực kỳ mạnh trong Yêu tộc. Song với số lượng khổng lồ như thế này thì không ai chắc chắn được.
Chẳng rõ tại sao vào thời khắc này cậu bỗng bình tĩnh lại một cách lạ thường. Có lẽ là do câu ám chỉ dữ tử đồng bào của Vân Vĩnh Trú khiến cậu có quyết tâm tiếp tục, cũng khiến trái tim lo âu của cậu bình ổn thêm lần nữa. Vệ Hoàn nhìn những người dân Bất Tử đang bò ra khỏi lòng đất rồi tập hợp chung một chỗ trông hệt như thây ma trong phim điện ảnh của nhân loại, nhưng cũng hơi khác một chút.
Khác chỗ nào nhỉ?
Cậu cau mày. Biểu hiện của đám dân Bất Tử sau khi trồi lên khỏi mặt đất hơi lệch so với tưởng tượng của cậu. Cậu cứ ngỡ rằng bọn chúng sẽ bị lòng oán hận thao túng tìm kiếm tung tích của cậu và Vân Vĩnh Trú khắp nơi rồi giết chết bọn họ. Thế nhưng chẳng rõ có phải là do kết giới phòng ngự đã che giấu tung tích của bọn họ rồi hay không mà những người dân Bất Tử kia chẳng hề có dấu hiệu gì là sẽ tấn công cả.
Hơn nữa bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, như thể đang tìm kiếm gì đó xung quanh. Không qua được bao lâu, một vài dân Bất Tử mọc cánh bay lên mặt đất đảo ngược, bò lên trên những tòa nhà treo lơ lửng, vội vàng trèo lên, thẳng tiến về phía trước.
Trong lòng Vệ Hoàn chợt hiện lên một suy đoán.
“Có lẽ mục đích của bọn họ giống với chúng ta đó.” Cậu đột ngột lên tiếng.
Vân Vĩnh Trú nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía đám dân Bất Tử dùng tay bấu vào vách tường đất liều mạng trèo lên nơi cao kia. Trong khu vực này ngay cả quang nhận và phong trụ của hai người họ cũng không đâm nát được thì chỉ dựa vào cơ thể như bọn chúng lại càng không có khả năng. Song đám người kia vẫn không hề ngừng lại.
“Có khi nào…” Vệ Hoàn nói trong lúc trầm tư, “Thật ra thứ lật ngược mặt đất xung quanh, biến nơi này thành mộ phần khép kín hoàn toàn vốn chẳng phải là oán hận từ thành phố Bất Tử không.”
Lời cậu nói và suy nghĩ trong lòng Vân Vĩnh Trú không bàn mà trùng. Vân Vĩnh Trú gật đầu, dường như thuốc giảm đau chẳng có tác dụng gì mấy, cảm giác đau đớn do lưng bị chướng khí ăn mòn cũng không bớt được bao nhiêu. Hắn nhìn bốn hướng đông tây nam bắc, dưới sự chỉ dẫn của Hi Hòa chi đồng, hắn chợt phát hiện điều bất thường.
“Xương cốt của hung thú phía Nam bị đào lên, vị trí xê dịch rồi.” Hắn chỉ về nơi mà chỉ mỗi bản thân mới có thể nhìn thấy rồi nói với Vệ Hoàn, “Chắc là vì cái này nên phong ấn mới xuất hiện lỗ hổng làm dân Bất Tử tìm được cơ hội để phản kháng.”
Quả nhiên là thế. Vệ Hoàn tiếp lời, “Cho nên cơ chế tự phục hồi của phong ấn này được kích hoạt. Vì thành phố Bất Tử không được phép ló mặt dưới ánh mặt trời nên mới tự động kiến tạo một phần mộ mới, phong ấn bọn họ thêm lần nữa. Hai ta đúng là xui xẻo, cứ phải bị cuốn vào ngay thời điểm này mới chịu.” Bởi thế nên nơi này mới khó bị phá tan, vì nó vốn chẳng phải là một vách tường đất bình thường mà nó mang theo cả phong ấn nữa.
Nghĩ theo hướng này thì hình như bọn họ càng không có cách nào thoát ra được.
Vân Vĩnh Trú bỏ cuộc còn nhanh hơn cả Vệ Hoàn tưởng tượng. Hắn nhắm mắt lại, dựa đầu vào vách tường, thờ ơ bảo, “Đừng vùng vẫy nữa, không có ích gì đâu.” Đây là một tình huống bế tắc, cho dù bọn họ nghĩ ra biện pháp trốn thoát thì những người dân Bất Tử kia cũng sẽ thoát ra theo, đến lúc đó sẽ gây ra bạo động lớn hơn nữa. Để rồi người chết không chỉ có hai người bọn họ.
Chi bằng chôn thây tại đây luôn.
Nghe thấy lời hắn nói, Vệ Hoàn bất giác siết chặt nắm tay.
“Trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì là không có kết quả cả.”
Vân Vĩnh Trú ngoảnh mặt đi, biểu cảm thoáng thay đổi nhưng vẫn không đáp lời.
“Chỉ cần làm thì nhất định sẽ có kết quả.”
Vệ Hoàn cúi đầu sờ soạng trên người mình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trước vai. Cậu giơ tay nhanh nhảu gỡ chiến huy có khắc gia văn Cửu Phượng xuống, cầm trong tay. Chiến huy của Sơn Hải ngoại trừ chiến tích của bản thân, nó còn phong ấn cả tổ tiên, người thân trong đó. Đối với gia tộc có nhiều thế hệ tòng quân như Cửu Phượng thì chiến huy mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Chỉ cầm trong tay thôi mà Vệ Hoàn đã có thể cảm nhận được anh linh của tổ tiên bao bọc lấy một bản thân cô độc. Góc nhọn trên chiến huy đâm vào lòng bàn tay cậu đến phát đau. Lòng cậu xao động tựa như thành phố Bất Tử vào giờ phút này. Vân Vĩnh Trú biết cậu đang tự hỏi, nhưng hắn không thể đoán cậu suy nghĩ về điều gì. Hắn vẫn luôn chẳng thể thấu tỏ Vệ Hoàn, bên ngoài thoạt nhìn như chẳng để bụng gì cả nhưng trong tâm trí lại chứa quá nhiều người, quá nhiều chuyện.
“Tôi vẫn muốn thoát ra ngoài.”
Thật ra là muốn để cậu thoát ra.
“Tôi nghĩ ra một biện pháp.” Dường như Vệ Hoàn biết Vân Vĩnh Trú sẽ không mấy kiên nhẫn nên nhanh chóng nói tiếp, “Cậu nghe tôi nói hết đã. Nếu chúng ta đã biết nơi này bị phong ấn phong tỏa, hơn nữa phong ấn này sẽ vì xương cốt của hung thú trấn áp suy suyển mà xảy ra biến hóa. Vậy thì nó có một khả năng để phá vỡ đó là tụi mình phải ra tay phá giải phong ấn.”
“Không thể nào.” Vân Vĩnh Trú bình tĩnh cắt ngang, “Chưa bàn đến khó khăn khi phá vỡ phong ấn, chỉ dựa vào việc bây giờ vừa bước ra khỏi kết giới phòng ngự thì sẽ bị vô số người dân Bất Tử kia bao vây.” Hắn nhướng mày với Vệ Hoàn, “Cậu cảm thấy giữa hai trường hợp phong ấn bị phá vỡ và đôi ta hoàn toàn bị ăn mòn thành một vũng máu thì cái nào nhanh hơn?”
Vệ Hoàn bĩu môi, “Lần nào cậu nói chuyện cũng đều tàn nhẫn như vậy hết.” Giọng điệu của cậu nghe như đang giận dỗi vì chịu ấm ức nhưng thân là thiên tài thay đổi sắc mặt, cậu lập tức cong môi cười rộ lên, vì cậu phát hiện ra Vân Vĩnh Trú nói “đôi ta”. Cậu thích từ này, “Tôi đã nghĩ ra cách thích hợp rồi, kế hoạch là chia nhau ra hành động. Cậu phá giải phong ấn, tôi phụ trách dụ đám dân Bất Tử đó đi chỗ khác giúp cậu.”
Sắc mặt Vân Vĩnh Trú lập tức thay đổi, “Cậu bị điên à, đây…”
“Chỉ có thể làm thế thôi.” Vệ Hoàn bình tĩnh lên tiếng, “Cậu có Hi Hòa chi đồng, có thể nhìn thấy xương trắng bị phong ấn chứ tôi không thể thấy được. Vậy nên việc phá giải phong ấn chỉ có thể do cậu làm, huống hồ cậu còn đang bị thương.”
Vân Vĩnh Trú nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai Vệ Hoàn, nhìn chăm chú nên nỗi cậu thấy bực bội, cười nói tiếp, “Tôi bị thương nhẹ thôi, chưa bằng vết thương sau lưng cậu đâu, qua một giây là lành lại ngay.” Nói đoạn, cậu ngửa đầu uống một viên thuốc giảm đau, đứng dậy xác nhận vị trí của những người dân Bất Tử, “Lát nữa cậu để một vài tia sáng đi theo tôi nhé, như vậy tôi mới có thể thấy rõ bọn họ. Tôi cũng không chắc mình có thể tranh thủ được cho cậu bao lâu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vừa dứt lời, Vân Vĩnh Trú lập tức thấy mái tóc của cậu dài đến tận eo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Yêu phong màu lam quấn quanh cơ thể cậu, thổi tung mái tóc dài đen như mực.
Xem ra cậu rất nghiêm túc. Ngày thường, một tên luôn thích đùa giỡn như cậu hình như chưa bao giờ để lộ dáng vẻ yêu hóa hoàn toàn, bất kể tình huống nguy cấp cỡ nào.
“Nhìn theo chiều hướng này thì dù tỷ lệ thành công không cao nhưng vẫn có khả năng mà.” Giọng điệu của Vệ Hoàn vẫn rất thoải mái, “Nói không chừng Dương Thăng và Bất Dự đã đi tìm viện binh, hiện tại bọn họ đang đứng bên ngoài nghĩ cách cứu tụi mình đó. Mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tích cực mà.”
“Có gì để ôm hy vọng đâu.” Vân Vĩnh Trú cười lạnh một tiếng, hắn thật sự không có cách nào hiểu nổi sự lạc quan chẳng đúng lúc này của Vệ Hoàn. Bẩm sinh hắn đã là người theo chủ nghĩa bi quan, không ôm lòng mong mỏi với bất kỳ điều gì. Ngoại trừ việc mang đến tâm lý may mắn cho người khác thì sự hy vọng chẳng còn tác dụng nào cả. Chiến thắng là vì hắn không được phép thua, còn nếu thua là do hắn chưa đủ mạnh.
“Có chứ.” Vệ Hoàn kiên định trả lời.
Cậu phải làm thế. Vệ Hoàn quay lưng lại với Vân Vĩnh Trú, nhắm mắt, cảm nhận vầng hào quang tựa như nguồn nhiệt và ánh sáng nơi hắn.
Đó là niềm hy vọng của cậu và cậu cũng chỉ có thể dùng cách này để ôm lấy hắn.
Không thể để niềm hy vọng của cậu lụi tàn được.
Vệ Hoàn mở mắt ra, tiếp tục phân công, “Nếu thật sự thoát ra ngoài, chúng ta phải bao vây ngăn chặn phạm vi hoạt động của bọn họ. Dùng kết giới hay phong ấn gì cũng được nhưng tốc độ nhất định phải nhanh. Hồi ở trường, chúng ta từng được đào tạo về phép thuật bao vây phạm vi lớn, chắc sẽ ổn thôi.” Dứt lời, cậu quay người lại, nửa ngồi xuống kéo lấy tay Vân Vĩnh Trú, mạnh mẽ nhét một món đồ cho hắn, “Giữ cái này giúp tôi.”
Gì vậy?
Vân Vĩnh Trú xòe tay ra, cúi đầu, hóa ra là chiến huy mà Vệ Hoàn vô cùng quý trọng. Hắn ngẩng đầu nhíu mày nói, “Đưa tôi làm gì?” Hắn vốn đã có dự cảm chẳng lành, sau khi nhìn thấy chiến huy nó lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn không ghét sự bi tráng khi phải đánh một trận tử chiến, hắn chỉ ghét cảm giác ấy toát ra từ Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn nhún vai, mỉm cười giải thích, “Cậu cũng biết đó, đây xem như là món đồ quan trọng nhất của tôi. Nếu lần này chúng ta thành công, bên trên sẽ được khắc thêm một nét mới.” Đôi mắt màu lam trong veo của cậu nhìn Vân Vĩnh Trú, yêu văn trên xương quai xanh của cậu lại lan rộng ra, chạm đến đường quai hàm, “Cậu cứ giữ giúp tôi xíu đi. Ngộ nhỡ tôi thật sự gặp xui, thì cậu…”
Cậu thay tôi cất giữ nó nhé.
Tôi chỉ muốn tặng nó cho cậu thôi.
Song cậu chẳng thể nói nên lời, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do nào khác, bèn thuận miệng bảo, “Cứ tùy tiện xử lý.”
“Vì sao lại đưa tôi?” Vân Vĩnh Trú nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt trông như muốn nhìn xuyên qua mọi lớp ngụy trang, không chút lưu tình vạch mở trái tim cậu. Vệ Hoàn nở nụ cười thản nhiên nhưng lại nói lời trái lòng, “Ở đây đâu còn ai khác nữa.” Nói đoạn, giọng nói cậu nhẹ đi, nghe như làm nũng, “Xin cậu đó, giữ giúp tôi một lúc đi mà.”
Chiến huy nho nhỏ nằm trên lòng bàn tay hắn, trĩu nặng. Vân Vĩnh Trú biết bản thân không nên nhận lấy, tâm tư của hắn chẳng hề trong sáng, trông như lợi dụng việc Vệ Hoàn không biết gì cả để chiếm lấy thứ gì đó vậy. Song, hắn cũng không đành lòng từ chối.
Hắn định trực tiếp ngăn cản kế hoạch của Vệ Hoàn, đứng dậy, “Một mình cậu không thể làm được, tôi và cậu…”
“Ai nói chỉ có một mình tôi?” Vệ Hoàn dứt khoát bước ra khỏi kết giới phòng ngự, căn bản không cho Vân Vĩnh Trú cơ hội để ngăn cản. Trong tích tắc, xung quanh cậu xuất hiện tám phân thân giống cậu như đúc. Cậu đứng ở trung tâm dang rộng đôi cánh, nghiêng đầu cười với Vân Vĩnh Trú, “Ở đây có tận chín Cửu Phượng lận, đủ để xả thân vì cậu rồi.”
Tính kiểu gì vậy chứ.
Vân Vĩnh Trú siết chặt chiến huy mà Vệ Hoàn vừa đưa cho hắn, nghiến hàm sau. Hắn từng thấy Vệ Hoàn “xả thân” rất nhiều lần, vì bạn bè, vì bạn học, thậm chí là người xa lạ trước giờ chưa từng quen biết. Thế nên khi thấy cậu cũng muốn làm thế với mình, hắn nghĩ đây cùng lắm cũng chỉ là hành động không màng sống chết do lòng lương thiện của cậu gây ra mà thôi. Vậy mà Vân Vĩnh Trú lại luống cuống, “Không ai bắt cậu phải cứu tôi cả!”
“Tôi thích.” Vệ Hoàn quay đầu, đưa lưng về phía hắn, “Lần này tôi cứu cậu một mạng, sau này cậu trả lại cho tôi là được rồi.”
Đám dân Bất Tử phát hiện ra sự tồn tại của cậu, đồng loạt xoay đầu, cảm ứng vị trí của Vệ Hoàn. Cùng lúc đó nhanh bay vụt về phía cậu.
Vệ Hoàn bay lên trời, yêu phòng màu lam quấn quanh cậu tựa như cực quang.
“Lần sau khi gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ đợi cậu đến cứu tôi.”
Cậu đã từng nói rất nhiều lời sấm truyền.
Chín Cửu Phượng giống nhau như đúc bay về các hướng khác nhau, thu hút sự chú ý của đám dân Bất Tử. Bọn chúng giống như đàn sói hoang cùng hung cực ác lao về phía con mồi của mình, luồng chướng khí tựa làn sương đen ùn ùn kéo đến. Vệ Hoàn vỗ cánh, yêu phong màu lam đụng độ với chướng khí tím đen, va chạm giao hòa với nhau, ngăn cản chúng nó tấn công. Cùng lúc ấy, dân Bất Tử cũng bay lên bao vây Vệ Hoàn, dùng phương pháp giống hệt ban nãy kéo gần khoảng cách rồi phát động tấn công. Vệ Hoàn chắp hai tay lại, trong nháy mắt, vô số lưỡi đao gió sắc bén lấy cậu làm tâm điểm xuất hiện. Sau đó chúng xoáy tròn phóng ra ngoài tựa như lốc xoáy, bầu không khí thoang thoảng mùi thối rữa và máu tươi.
Thấy cậu liều lĩnh xông vào địa ngục như vậy, Vân Vĩnh Trú chỉ có thể chấp nhận kế hoạch của cậu. Hắn đeo chiến huy của Vệ Hoàn lên trước ngực mình, nằm song song với chiến huy của hắn. Hi Hòa chi đồng cho phép hắn nhìn rõ hung thú trấn áp nằm ở bốn hướng trong bóng đêm, chúng được chôn rất sâu dưới lòng đất. Nếu phía Nam đã xảy ra sai lệch thì dứt khoát ra tay từ chỗ đó.
Vào giây phút hạ quyết tâm, kết giới phòng ngự trước mặt Vân Vĩnh Trú vỡ vụn rồi tan biến. Hắn sải cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay về nơi cần đến. Nhưng hơi thở của sự sống từ hắn nhanh chóng thu hút dân Bất Tử. Bọn chúng trườn bò chạy bạt mạng về phía Vân Vĩnh Trú, số lượng khổng lồ. Sau lưng Vân Vĩnh Trú xuất hiện mạng lưới phòng ngự bằng quang nhận, trong tay cầm một cây thương ánh sáng dài nhọn. Đương lúc hắn đang định cắm mạnh nó vào vị trí chôn hung thú thì một vài người dân Bất Tử vừa hợp nhất các mảnh cơ thể vừa nhào vào người hắn. Vân Vĩnh Trú phản ứng cực nhanh, tay trái hóa ra một thanh kiếm ánh sáng sẵn sàng ngăn chặn, nhưng lại không phát huy được tác dụng.
Thanh đao gió màu lam chắn giữa hắn và dân Bất Tử, mạnh mẽ chặt đứt cánh tay màu đen duỗi qua của bọn chúng. Chân phải Vệ Hoàn lùi về sau một bước, nhưng không quay đầu lại, “Nhanh lên!”
Đây là bản thể của cậu, hắn có thể phân biệt được.
Không có thời gian để nghĩ nhiều thêm, Vân Vĩnh Trú đột ngột cắm mũi giáo ánh sáng xuống. Yêu cốt chôn sâu trong lòng đất bị hắn đâm gãy, thoáng chốc đất rung núi chuyển, vách tường đất xảy ra chấn động mãnh liệt. Ngọn giáo ánh sáng được rút ra, xương trắng của hung thú trấn giữ phía nam bị Kim Ô chân hỏa thiêu đốt, nháy mắt đã bị đốt trụi không chừa lại gì.
Thành công rồi.
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Vệ Hoàn, thấy cậu bị vây khốn giữa đám dân Bất Tử, yêu quang màu lam lóe lên trong sương đen nghìn nghịt. Hắn thấy rõ cánh tay của Vệ Hoàn bị chướng khí ăn mòn, nhất thời tim như bốc lửa, vọt qua, “Vệ Hoàn!”
“Đừng tới đây!” Hai tay Vệ Hoàn siết chặt thanh phong đao, lưỡi đao gió bọc quanh người cậu, “Đừng quan tâm tôi, tôi không sao đâu! Còn ba con nữa! Nhanh lên!”
Vân Vĩnh Trú chưa bao giờ gặp phải chuyện khó cả đôi đường như bây giờ. Song, hắn biết nếu mình không đi thì cả hai người họ đều sẽ vùi thây trong phần mộ Bất Tử này.
Nhìn Vân Vĩnh Trú bay về phía Tây như cậu mong muốn, Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng có rất nhiều dân Bất Tử bám theo dấu vết của Vân Vĩnh Trú, cậu không thể dừng lại một giây nào cả. Thế rồi trong giây tiếp theo, quanh người cậu bỗng dưng xuất hiện vô số quang nhận ánh sắc vàng. Chúng nằm lẫn giữa mạng lưới phòng ngự bằng phong nhận màu lam của mình, giúp mạng lưới này càng thêm dày đặc, càng thêm vững chắc không thể phá nổi.
Cậu nhìn theo bóng lưng của Vân Vĩnh Trú, chợt cảm thấy tự tin trong lòng.
Ngay khi Vệ Hoàn dùng bản thể và rất nhiều phân thân thu hút sự chú ý, Vân Vĩnh Trú đã thuận lợi đột phá vòng vây trùng điệp của dân Bất Tử và chướng khí. Dưới sự bảo vệ của quang nhận, hắn bay về phía tây, đâm gãy và đốt trụ xương cốt của hung thú. Bấy giờ, thành phố Bất Tử xảy ra chấn động mạnh, những công trình và tòa cao ốc lần lượt rơi xuống, vùi lấp không ít dân Bất Tử dưới đống hoang tàn.
Vân Vĩnh Trú né tránh những tòa nhà không ngừng rơi xuống kia, bay về hướng bắc. Xương cốt của con hung thú này chôn quá sâu, Vân Vĩnh Trú phải thử tận ba lần mới có thể đâm vỡ nó. Mọi thứ thuận lợi hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều. Hắn quay đầu lại nhìn Vệ Hoàn, chỉ thấy tốc độ của cậu nhanh một cách đáng kinh ngạc, đôi mắt màu lam lấp lánh giữa màn đêm. Toàn thân cậu đã yêu hóa đến cực hạn, yêu văn phủ kín, cả người tỏa ra yêu khí màu xanh biển chỉ xuất hiện khi giết chóc.
Sẽ thành công thôi.
Vẫn còn một cái, là cái cuối cùng. Hắn bay về điểm đích, xương cốt của hung thú cuối cùng nằm ngay trước mặt hắn. Đôi tay hắn nắm chặt thương ánh sáng, hạ thấp người mạnh mẽ đâm vào. Bỗng nhiên tòa nhà cao nhất rơi xuống, hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Vệ Hoàn liền quay đầu lại.
“Vệ Hoàn!” Trái tim như bị kéo xuống đáy cốc, lại như rơi vào hầm băng.
Lòng hắn bỗng thấy hoảng hốt, còn hoảng hơn cả những gì hắn có thể tưởng tượng. Hắn chẳng cách nào tự hỏi được, chỉ muốn bay đến bên cạnh cậu. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Vân Vĩnh Trú cảm nhận được có thứ gì đó túm lấy cổ hắn, chướng khí sắp sửa bám vào da.
Không ổn rồi.
Nào ngờ trong chớp nhoáng, cổ của hắn không còn cảm giác bị lôi kéo nữa. Vừa quay đầu liền phát hiện người dân Bất Tử kia ngã ngước về sau, yêu quang màu lam tràn ngập khắp nơi, bộc phát ra từ sau lưng cơ thể màu đen này. Thi thể bị cắt vụn rơi đầy đất, bấy giờ hắn mới thấy được Vệ Hoàn đang thở hổn hển, tay trái nắm lấy cánh tay phải, tay phải cầm phong đao.
“Cậu làm gì vậy? Đó là phân thân của tôi thôi mà.” Vệ Hoàn cảm thấy khó hiểu trước sự phân tâm của Vân Vĩnh Trú, nhưng tình hình hiện tại không chừa cho cậu phút giây nào để tự hỏi cả, lại có rất nhiều dân Bất Tử ập đến, cậu chỉ có thể nhanh chóng tập trung chiến đấu.
Lòng Vân Vĩnh Trú hoảng hốt, hắn không rõ là vì vừa rồi bản thân phán đoán sai hay là vì sự xuất hiện của Vệ Hoàn vào giờ phút này. Cảm giác này quá đỗi đáng sợ, chiếm giữ tất cả giác quan của hắn.
Nghĩ mà sợ. Hắn thật sự cảm thấy nghĩ lại thôi cũng sợ.
Toàn bộ thành phố Bất Tử sắp sửa sụp đổ, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều. Vì hai người đứng gần nhau nên số dân Bất Tử bị thu hút nhiều vô cùng. Vệ Hoàn chỉ có thể liều mạng giết, gần như giết đến đỏ cả mắt.
Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Vân Vĩnh Trú dồn toàn bộ yêu lực vào thương ánh sáng trong tay, chiến huy trên ngực tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng vàng.
Thương ánh sáng sắc bén mạnh mẽ cắm vào lòng đất. Trong tầm nhìn của Hi Hòa chi đồng, hắn thấy rõ đống xương cốt kia vỡ nát, tại khoảnh khắc hắn rút thương ánh sáng ra, nó dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực. Thoáng chốc, mặt đất khép kín trên đầu bộc phát ra tiếng nổ long trời lở đất, nứt vỡ, tan tành. Đất đá và nhà cửa ào ạt rơi xuống trông chẳng khác gì một cơn mưa đá dày đặc.
Ánh sáng mặt trời nháy mắt tràn vào.
“Thành công rồi.” Phản ứng đầu tiên của Vân Vĩnh Trú là dùng kết giới phòng ngự để bảo vệ Vệ Hoàn. Nào ngờ cậu lại bay vụt lên trời, quanh người bùng nổ yêu khí mạnh mẽ. Yêu quang màu lam khuếch tán giữa bụi đất lơ lửng trong không khí, gần như bao trùm toàn bộ thành phố Bất Tử đổ nát. Đây là lần Vệ Hoàn giải phóng yêu khí mạnh nhất Vân Vĩnh Trú từng thấy kể từ khi quen biết cậu.
Chín Vệ Hoàn cùng nhắm mắt vận linh, yêu khí của họ vẽ ra yêu trận màu lam ngay giữa trời. Nháy mắt, Vân Vĩnh Trú đã biết cậu muốn làm gì.
“Ngự phong hóa vật—”
Giọng nói của họ vừa vang lên, gió bên ngoài lập tức bị hút sạch, chín cơn lốc xoáy bốc lên cuồn cuộn tại nơi hỗn loạn này. Vào khoảnh khắc Vệ Hoàn mở mắt, trên xương quai xanh tỏa ra ánh sáng chói mắt, giây tiếp theo những cơn lốc xoáy chọc trời kia hóa thành phong trụ màu lam khổng lồ.
Không, không phải phong trụ.
Chúng lần lượt rơi xuống đất trước mặt những người dân Bất Tử đang cố gắng trốn thoát. Cây cột nặng nề đập xuống khiến mặt đất không ngừng rung chuyển, cuối cùng biến thành một nhà giam màu lam khổng lồ. Giữa các cột gió là kết giới không thể phá vỡ, chỉ cần đám dân Bất Tử kia tới gần sẽ cảm nhận được cơn đau tột độ. Dường như khi ánh mặt trời hiện ra, oán niệm trên người bọn họ cũng giảm đi rất nhiều. Bọn họ dần bình tĩnh lại, ngước đôi mắt màu trắng dã lên nhìn bầu trời đã chẳng còn mấy rõ ràng.
Sau khi hoàn thành hết mọi chuyện, Vệ Hoàn lẳng lặng thở dốc giữa không trung, đôi mắt uể oải, mỏi mệt nhìn xuống những người dân Bất Tử vừa được gặp lại ánh sáng mặt trời. Tám phân thân đồng loạt hợp nhất với cậu, cuối cùng cậu quay sang nhìn Vân Vĩnh Trú cả người nhếch nhác, nở nụ cười yếu ớt.
“Tôi đã nói gì nhỉ? Chúng ta thành…”
Cậu chưa nói hết câu đã ngất xỉu, đôi cánh mất đi sự kiểm soát không cách nào nâng đỡ nổi cơ thể cậu, cứ thế rơi xuống. Vân Vĩnh Trú lập tức tiến lên, ôm chặt lấy cậu ngay giữa trời.
Cả người Vệ Hoàn dính đầy máu. Cánh tay, hai chân, sau cổ, thậm chí bên hông cũng bị chướng khí ăn mòn. Trên người cậu còn đầy rẫy vết thương không thể đếm hết, bộ đồng phục màu xám loang lổ, tràn ngập vết máu. Bọn họ từng thi hành nhiệm vụ rất nhiều lần rồi nhưng chỉ duy có lần này cậu bị thương nặng đến vậy.
“Vệ Hoàn.” Vân Vĩnh Trú vận linh lực Kim Ô để bảo vệ tâm mạch cậu, đưa cậu rời khỏi nhà lao gió màu lam này, ôm lấy cơ thể lạnh run của cậu ngay trên đống phế tích.
Có tiếng động truyền đền cách đó không xa, là viện binh của họ. Lúc đội quân Chuẩn bị chiến đấu tới, họ đều sợ ngây người. Họ tròn mắt, há hốc mồm nhìn phòng giam gió cao mấy chục mét trước mắt, và đông đảo dân Bất Tử trong nhà giam. Bọn họ quay mặt nhìn nhau với vẻ không thể nào tin nổi, chỉ với hai sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp mà đã có thể chế ngự những yêu vật bất tử bất diệt kia.
Trong lòng Vân Vĩnh Trú giờ chỉ chứa được một chuyện duy nhất, túm lấy người dẫn đầu hỏi, “Tổ y tế đâu?”
“Đến, đến rồi.” Đối phương bị khí chất tàn bạo trên người Vân Vĩnh Trú dọa sợ, chỉ về một hướng khác, “Ở đằng sau.”
Vân Vĩnh Trú không nói thêm lời nào, vội bế Vệ Hoàn lao về phía xe của tổ y tế. Họ thấy Vệ Hoàn bị trọng thương cũng rất hoảng hốt, “Sao lại bị thương nặng đến mức này.”
Bọn họ nói nhiều thêm một câu, lòng Vân Vĩnh Trú lại đau đớn hơn một chút.
Một vị Thiên Tinh Tịnh Mộc ngắt chiếc lá to của mình xuống, lá cây xoay tròn trên không làm dấy lên một luồng gió màu xanh đậm, loại bỏ chướng khí còn sót lại trên người Vệ Hoàn. Dũ Thảo tinh đứng chờ ở bên cạnh thấy thế lập tức dùng yêu linh của bản thân chữa trị vết thương do bị ăn mòn của Vệ Hoàn.
Trong xe chỉ còn dư lại yêu quái Cửu Lý Minh, cô tới gần Vân Vĩnh Trú, lên tiếng hỏi, “Cậu không sao chứ? Có cần tôi kiểm tra giúp cậu không?”
Vân Vĩnh Trú trầm mặc lắc đầu, đôi mắt dán chặt vào Vệ Hoàn.
“Tỉnh rồi, tốt quá.”
Vệ Hoàn cau mày, chầm chậm mở mắt, cơ thể đau đến nỗi cậu không cách nào hít thở nổi. Vừa mở mắt ra cậu đã thấy rất nhiều yêu quái thuộc Học viện Gia Hủy mà mình không quen biết. Cậu vẫn còn hơi mơ màng, miệng ậm ự gọi, “Vân Vĩnh Trú…?”
Nghe thấy giọng nói của cậu, Vân Vĩnh Trú lập tức bước qua. Mới đầu hắn định nói tôi đây, nhưng rồi hắn lại cảm thấy nó hơi kỳ quái nên chỉ nhìn cậu mà chẳng nói lời nào. Vệ Hoàn cố gắng ngẩng đầu, duỗi tay ra, dốc hết sức lực toàn thân véo cánh tay Vân Vĩnh Trú. Vân Vĩnh Trú khó hiểu, đau đến nhíu mày.
“Là thật…” Vệ Hoàn yên tâm nằm lại giường, nhếch môi cười rộ lên, “Không phải là mơ.”
Cậu bị thương rất nghiêm trọng, tổ y tế chuyển cậu đến bệnh viện, Vân Vĩnh Trú đi theo suốt cả hành trình, đến khi thấy cậu cuối cùng cũng được đẩy vào phòng bệnh mới tạm yên tâm. Hắn đứng trước cửa sổ bên ngoài phòng bệnh nhìn cậu. Cứ thế nhìn một hồi, trong lúc lơ đãng Vân Vĩnh Trú thấy bản thân phản chiếu trên cửa kính, thấy hai chiếc chiến huy nằm song song trên ngực mình.
Đau đến nỗi không ngủ được, Vệ Hoàn duỗi cổ nhìn về phía cửa.
Vân Vĩnh Trú đâu rồi.
Chắc không phải đi về thật rồi đó chứ, cái tên vô lương tâm này.
Ai ngờ vừa mới mắng trong lòng xong đã nghe thấy tiếng mở cửa bước vào. Yêu khí này Vệ Hoàn rất quen thuộc. Cậu lập tức bày ra dáng vẻ suy yếu, mất hết sức lực dựa vào đầu giường, la oai oái.
Vân Vĩnh Trú cũng bị thương khắp người, lúc hắn đi tới mang theo mùi máu tươi. Vệ Hoàn hơi hé mắt ra một chút, làm bộ làm tịch diễn vẻ vui mừng, tiện thể chêm thêm nét yếu ớt, “Cậu đến rồi à.”
“Ừm.” Vân Vĩnh Trú vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Ngồi đi.”
“Không cần.”
Vân Vĩnh Trú giơ tay lên, một món đồ sáng loáng vẽ nên một đường parabol. Vệ Hoàn đón lấy nó theo bản năng, rồi bất chợt phát hiện bản thân mình như thế trông tràn đầy sức sống quá nên sau khi chụp được lại yếu ớt ngã xuống. Cậu mở hai tay ra thì thấy là chiến huy mà lúc trước cậu đưa cho Vân Vĩnh Trú tạm thời bảo quản.
“Tự mình giữ cho kỹ đi.”
Không biết tại sao khi món đồ này quay về trong tay mình, Vệ Hoàn lại cảm thấy có xíu mất mác.
“Ồ, cảm ơn.”
Vân Vĩnh Trú quay người muốn đi ngay, Vệ Hoàn cảm thấy nỗi mất mát lên đến đỉnh điểm, như thể bị ngâm trong dòng nước biển lạnh như băng. Có điều hắn chưa đi được hai bước đã dừng lại.
“Sau này đừng tùy tiện đưa mấy cái như này cho người khác.”
Hắn không nói lời ẩn ý đằng sau của mình, bởi nó quá lộ liễu.
Khi giao một vật như thế này đi cũng có nghĩa là giao ra mạng mình.
Không muốn cậu không màng đến tính mạng, cũng không muốn để cậu xả thân.
Nhưng điều hắn không biết là đối với Vệ Hoàn chiếc chiến huy nho nhỏ này không chỉ mang ý nghĩa dũng cảm quên mình. Mà nó còn đại diện cho vinh quang của cả gia tộc Cửu Phượng, là vật tượng trưng cho ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu.
Tượng trưng cho chính cậu.
“Không đâu.” Vệ Hoàn cười như một đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn, “Tôi chỉ gieo họa cho cậu thôi.”
Chiến huy Cửu Phượng này, tôi mãi mãi chỉ biết đặt vào trong tay cậu.
Ký ức như cơn thủy triều bao trùm cơ thể Vệ Hoàn, trùm lên cả linh hồn và toàn bộ ý thức của cậu. Những hình ảnh trong quá khứ ấy như màn sương mù dày đặc sắp sửa tan biến, rút đi từng chút một trước mặt cậu. Cậu chỉ cảm thấy cơn đau nhói ngập trong tim mình. Vầng sáng màu lam nơi đầu ngón tay và cửa sổ của căn biệt thự chạm nhau tắt vụt, lớp kết giới thứ hai bị phá giải, cánh cửa sổ bé tí ti kia cạch một tiếng mở ra ngoài.
Trong ô cửa sổ giấu một chiếc huy hiệu làm từ bạc nho nhỏ, bên trên khắc gia văn Cửu Phượng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cậu nghiến chặt hàm răng sau của mình, dùng cách này để cố nén nước mắt. Tầm nhìn mơ hồ, Vệ Hoàn vươn tay lấy chiếc huy hiệu kia ra, thân thể khẽ run lên. Cậu phủi tro bụi bám bên trên đi, huy hiệu này vẫn giống hệt năm ấy dẫu cho mọi thứ đã không còn như xưa nữa.
Siết chặt huy hiệu trong tay, rốt cuộc cậu cũng vạch trần được sự thật chôn sâu dưới tận đáy lòng này rồi. Quả thật cậu không hề phản bội theo địch, càng không giao nộp vinh quang của gia tộc Cửu Phượng. Chiếc huy hiệu này, từ trước đến giờ cậu chỉ muốn đưa cho Vân Vĩnh Trú. Đây là bằng chứng tốt nhất, chẳng những có thể chứng minh sự trong sạch của cậu, mà còn giúp cậu nhìn rõ nội tâm mình một cách triệt để nhất.
Cậu đã từng muốn tặng cho Vân Vĩnh Trú tấm chân tình rối loạn giấu kín của bản thân, cậu đã dành ra vô số đêm để khắc nên chốn về và tương lai phía trước. Cậu muốn tặng cho hắn sự tự do của ngọn gió, sự dũng cảm, lòng tin và cả một đời vinh quang.
Vệ Hoàn bỗng cười khổ thành tiếng.
Sao cậu có thể quên mình đã từng yêu sâu đậm đến nhường nào.
*Lời tác giả: Câu “Lần sau khi gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ đợi cậu đến cứu tôi.” cũng xem như là lập flag. Vân Vĩnh Trú vẫn luôn nhớ rõ nó, nhưng cuối cùng lại chẳng kịp chạy đến cứu Vệ Hoàn.
Phó bản hồi ức về thành phố Bất Tử tôi đã nghĩ ra từ rất sớm rồi nhưng chưa thiết lập chi tiết cụ thể, tôi chỉ thầm nghĩ đây là bước ngoặt vô cùng quan trọng cho tình cảm của họ. Tuy rằng chưa nghĩ ra cốt truyện nhưng hôm nay tôi đã viết rất trôi chảy, thậm chí có thể hoàn thành tốt phó bản này làm tôi thật sự rất vui. Vì sau khi kết thúc nó, mọi người sẽ hiểu được hai người đều yêu nhau sâu đậm, là thật sự sống chết có nhau.
Cậu cứ luôn miệng bảo rằng mình ghét đồng phục đỏ của Viêm Toại nhưng trong trận hỗn chiến giữa bốn Học viện trong đại hội thể thao, cậu lại là người đầu tiên cướp cờ Viêm Toại, thậm chí còn uy hiếp tên nhóc bị cậu bẫy phải đổi quần áo. Đến bây giờ Vệ Hoàn vẫn nhớ rõ sự khó hiểu và mờ mịt của Dương Thăng, anh hỏi cậu đổi quần áo làm gì khiến suýt chút nữa đã xem cậu thành đối thủ mà tẩn luôn.
Lúc ấy cậu còn mạnh miệng nói, mày thì hiểu gì, đây là chiến thuật.
Làm gì có chiến thuật chó má gì đâu, cậu chỉ muốn mặc đồ giống với Vân Vĩnh Trú rồi nhân lúc hỗn loạn chạy đến bên cạnh hắn, nhìn gương mặt điềm tĩnh của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên khi đối diện với mình thôi. Thú vị biết bao, cậu thích thấy một Vân Vĩnh Trú ngập tràn tức giận. Dẫu cho lúc cướp cờ phải đánh nhau với hắn, đối chọi gay gắt đến từng chiêu thức nhưng Vệ Hoàn vẫn rất vui vẻ.
Khi đã thích một người thì đấu cận chiến cũng biến thành thân mật.
Mọi người đều thích đẩy hai người họ đến hai phe khác nhau, một bên lạnh lùng cô độc, một bên tự do không chịu trói buộc, lần lượt đại diện cho thực lực mạnh nhất của Viêm Toại và Phù Dao. Thế nên khi bọn họ mặc bộ đồng phục như nhau, không còn là đỏ và xanh nữa, Vệ Hoàn bỗng cảm thấy khoảng cách và cảm giác đối địch giữa hai người biến mất, hai người chỉ đơn thuần là đồng đội thôi.
Không đúng, cũng không đơn thuần cho lắm, bản thân cậu không đơn thuần chút nào.
Mặt đất lại chấn động thêm lần nữa, Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn ra ngoài kết giới phòng ngự. Đôi mắt khó nhìn rõ trong bóng đêm nhưng cậu có thể cảm nhận được mặt đất lại nứt toạc.
“Quả nhiên không phải tất cả.” Hi Hòa chi đồng của Vân Vĩnh Trú nhìn về cách đó không xa, hắn có thể thấy được nhiều thứ hơn Vệ Hoàn, “Phần còn lại cũng ra ngoài rồi.”
Lòng Vệ Hoàn chợt hoảng hốt, trong bóng đêm cậu có thể lờ mờ trông thấy những bóng đen mờ nhạt đang bò ra ngoài. Cậu cũng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng rít gào chồng chất. Chỉ cần nghe thôi cậu đã biết số lượng đợt này đông hơn rất nhiều so với đợt trước, mà đây còn chưa chắc đã là toàn bộ.
Cậu thừa biết khả năng ngăn chặn tấn công từ bên ngoài của kết giới phòng ngự của cậu và Vân Vĩnh Trú được xem như cực kỳ mạnh trong Yêu tộc. Song với số lượng khổng lồ như thế này thì không ai chắc chắn được.
Chẳng rõ tại sao vào thời khắc này cậu bỗng bình tĩnh lại một cách lạ thường. Có lẽ là do câu ám chỉ dữ tử đồng bào của Vân Vĩnh Trú khiến cậu có quyết tâm tiếp tục, cũng khiến trái tim lo âu của cậu bình ổn thêm lần nữa. Vệ Hoàn nhìn những người dân Bất Tử đang bò ra khỏi lòng đất rồi tập hợp chung một chỗ trông hệt như thây ma trong phim điện ảnh của nhân loại, nhưng cũng hơi khác một chút.
Khác chỗ nào nhỉ?
Cậu cau mày. Biểu hiện của đám dân Bất Tử sau khi trồi lên khỏi mặt đất hơi lệch so với tưởng tượng của cậu. Cậu cứ ngỡ rằng bọn chúng sẽ bị lòng oán hận thao túng tìm kiếm tung tích của cậu và Vân Vĩnh Trú khắp nơi rồi giết chết bọn họ. Thế nhưng chẳng rõ có phải là do kết giới phòng ngự đã che giấu tung tích của bọn họ rồi hay không mà những người dân Bất Tử kia chẳng hề có dấu hiệu gì là sẽ tấn công cả.
Hơn nữa bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, như thể đang tìm kiếm gì đó xung quanh. Không qua được bao lâu, một vài dân Bất Tử mọc cánh bay lên mặt đất đảo ngược, bò lên trên những tòa nhà treo lơ lửng, vội vàng trèo lên, thẳng tiến về phía trước.
Trong lòng Vệ Hoàn chợt hiện lên một suy đoán.
“Có lẽ mục đích của bọn họ giống với chúng ta đó.” Cậu đột ngột lên tiếng.
Vân Vĩnh Trú nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía đám dân Bất Tử dùng tay bấu vào vách tường đất liều mạng trèo lên nơi cao kia. Trong khu vực này ngay cả quang nhận và phong trụ của hai người họ cũng không đâm nát được thì chỉ dựa vào cơ thể như bọn chúng lại càng không có khả năng. Song đám người kia vẫn không hề ngừng lại.
“Có khi nào…” Vệ Hoàn nói trong lúc trầm tư, “Thật ra thứ lật ngược mặt đất xung quanh, biến nơi này thành mộ phần khép kín hoàn toàn vốn chẳng phải là oán hận từ thành phố Bất Tử không.”
Lời cậu nói và suy nghĩ trong lòng Vân Vĩnh Trú không bàn mà trùng. Vân Vĩnh Trú gật đầu, dường như thuốc giảm đau chẳng có tác dụng gì mấy, cảm giác đau đớn do lưng bị chướng khí ăn mòn cũng không bớt được bao nhiêu. Hắn nhìn bốn hướng đông tây nam bắc, dưới sự chỉ dẫn của Hi Hòa chi đồng, hắn chợt phát hiện điều bất thường.
“Xương cốt của hung thú phía Nam bị đào lên, vị trí xê dịch rồi.” Hắn chỉ về nơi mà chỉ mỗi bản thân mới có thể nhìn thấy rồi nói với Vệ Hoàn, “Chắc là vì cái này nên phong ấn mới xuất hiện lỗ hổng làm dân Bất Tử tìm được cơ hội để phản kháng.”
Quả nhiên là thế. Vệ Hoàn tiếp lời, “Cho nên cơ chế tự phục hồi của phong ấn này được kích hoạt. Vì thành phố Bất Tử không được phép ló mặt dưới ánh mặt trời nên mới tự động kiến tạo một phần mộ mới, phong ấn bọn họ thêm lần nữa. Hai ta đúng là xui xẻo, cứ phải bị cuốn vào ngay thời điểm này mới chịu.” Bởi thế nên nơi này mới khó bị phá tan, vì nó vốn chẳng phải là một vách tường đất bình thường mà nó mang theo cả phong ấn nữa.
Nghĩ theo hướng này thì hình như bọn họ càng không có cách nào thoát ra được.
Vân Vĩnh Trú bỏ cuộc còn nhanh hơn cả Vệ Hoàn tưởng tượng. Hắn nhắm mắt lại, dựa đầu vào vách tường, thờ ơ bảo, “Đừng vùng vẫy nữa, không có ích gì đâu.” Đây là một tình huống bế tắc, cho dù bọn họ nghĩ ra biện pháp trốn thoát thì những người dân Bất Tử kia cũng sẽ thoát ra theo, đến lúc đó sẽ gây ra bạo động lớn hơn nữa. Để rồi người chết không chỉ có hai người bọn họ.
Chi bằng chôn thây tại đây luôn.
Nghe thấy lời hắn nói, Vệ Hoàn bất giác siết chặt nắm tay.
“Trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì là không có kết quả cả.”
Vân Vĩnh Trú ngoảnh mặt đi, biểu cảm thoáng thay đổi nhưng vẫn không đáp lời.
“Chỉ cần làm thì nhất định sẽ có kết quả.”
Vệ Hoàn cúi đầu sờ soạng trên người mình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trước vai. Cậu giơ tay nhanh nhảu gỡ chiến huy có khắc gia văn Cửu Phượng xuống, cầm trong tay. Chiến huy của Sơn Hải ngoại trừ chiến tích của bản thân, nó còn phong ấn cả tổ tiên, người thân trong đó. Đối với gia tộc có nhiều thế hệ tòng quân như Cửu Phượng thì chiến huy mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Chỉ cầm trong tay thôi mà Vệ Hoàn đã có thể cảm nhận được anh linh của tổ tiên bao bọc lấy một bản thân cô độc. Góc nhọn trên chiến huy đâm vào lòng bàn tay cậu đến phát đau. Lòng cậu xao động tựa như thành phố Bất Tử vào giờ phút này. Vân Vĩnh Trú biết cậu đang tự hỏi, nhưng hắn không thể đoán cậu suy nghĩ về điều gì. Hắn vẫn luôn chẳng thể thấu tỏ Vệ Hoàn, bên ngoài thoạt nhìn như chẳng để bụng gì cả nhưng trong tâm trí lại chứa quá nhiều người, quá nhiều chuyện.
“Tôi vẫn muốn thoát ra ngoài.”
Thật ra là muốn để cậu thoát ra.
“Tôi nghĩ ra một biện pháp.” Dường như Vệ Hoàn biết Vân Vĩnh Trú sẽ không mấy kiên nhẫn nên nhanh chóng nói tiếp, “Cậu nghe tôi nói hết đã. Nếu chúng ta đã biết nơi này bị phong ấn phong tỏa, hơn nữa phong ấn này sẽ vì xương cốt của hung thú trấn áp suy suyển mà xảy ra biến hóa. Vậy thì nó có một khả năng để phá vỡ đó là tụi mình phải ra tay phá giải phong ấn.”
“Không thể nào.” Vân Vĩnh Trú bình tĩnh cắt ngang, “Chưa bàn đến khó khăn khi phá vỡ phong ấn, chỉ dựa vào việc bây giờ vừa bước ra khỏi kết giới phòng ngự thì sẽ bị vô số người dân Bất Tử kia bao vây.” Hắn nhướng mày với Vệ Hoàn, “Cậu cảm thấy giữa hai trường hợp phong ấn bị phá vỡ và đôi ta hoàn toàn bị ăn mòn thành một vũng máu thì cái nào nhanh hơn?”
Vệ Hoàn bĩu môi, “Lần nào cậu nói chuyện cũng đều tàn nhẫn như vậy hết.” Giọng điệu của cậu nghe như đang giận dỗi vì chịu ấm ức nhưng thân là thiên tài thay đổi sắc mặt, cậu lập tức cong môi cười rộ lên, vì cậu phát hiện ra Vân Vĩnh Trú nói “đôi ta”. Cậu thích từ này, “Tôi đã nghĩ ra cách thích hợp rồi, kế hoạch là chia nhau ra hành động. Cậu phá giải phong ấn, tôi phụ trách dụ đám dân Bất Tử đó đi chỗ khác giúp cậu.”
Sắc mặt Vân Vĩnh Trú lập tức thay đổi, “Cậu bị điên à, đây…”
“Chỉ có thể làm thế thôi.” Vệ Hoàn bình tĩnh lên tiếng, “Cậu có Hi Hòa chi đồng, có thể nhìn thấy xương trắng bị phong ấn chứ tôi không thể thấy được. Vậy nên việc phá giải phong ấn chỉ có thể do cậu làm, huống hồ cậu còn đang bị thương.”
Vân Vĩnh Trú nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai Vệ Hoàn, nhìn chăm chú nên nỗi cậu thấy bực bội, cười nói tiếp, “Tôi bị thương nhẹ thôi, chưa bằng vết thương sau lưng cậu đâu, qua một giây là lành lại ngay.” Nói đoạn, cậu ngửa đầu uống một viên thuốc giảm đau, đứng dậy xác nhận vị trí của những người dân Bất Tử, “Lát nữa cậu để một vài tia sáng đi theo tôi nhé, như vậy tôi mới có thể thấy rõ bọn họ. Tôi cũng không chắc mình có thể tranh thủ được cho cậu bao lâu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vừa dứt lời, Vân Vĩnh Trú lập tức thấy mái tóc của cậu dài đến tận eo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Yêu phong màu lam quấn quanh cơ thể cậu, thổi tung mái tóc dài đen như mực.
Xem ra cậu rất nghiêm túc. Ngày thường, một tên luôn thích đùa giỡn như cậu hình như chưa bao giờ để lộ dáng vẻ yêu hóa hoàn toàn, bất kể tình huống nguy cấp cỡ nào.
“Nhìn theo chiều hướng này thì dù tỷ lệ thành công không cao nhưng vẫn có khả năng mà.” Giọng điệu của Vệ Hoàn vẫn rất thoải mái, “Nói không chừng Dương Thăng và Bất Dự đã đi tìm viện binh, hiện tại bọn họ đang đứng bên ngoài nghĩ cách cứu tụi mình đó. Mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tích cực mà.”
“Có gì để ôm hy vọng đâu.” Vân Vĩnh Trú cười lạnh một tiếng, hắn thật sự không có cách nào hiểu nổi sự lạc quan chẳng đúng lúc này của Vệ Hoàn. Bẩm sinh hắn đã là người theo chủ nghĩa bi quan, không ôm lòng mong mỏi với bất kỳ điều gì. Ngoại trừ việc mang đến tâm lý may mắn cho người khác thì sự hy vọng chẳng còn tác dụng nào cả. Chiến thắng là vì hắn không được phép thua, còn nếu thua là do hắn chưa đủ mạnh.
“Có chứ.” Vệ Hoàn kiên định trả lời.
Cậu phải làm thế. Vệ Hoàn quay lưng lại với Vân Vĩnh Trú, nhắm mắt, cảm nhận vầng hào quang tựa như nguồn nhiệt và ánh sáng nơi hắn.
Đó là niềm hy vọng của cậu và cậu cũng chỉ có thể dùng cách này để ôm lấy hắn.
Không thể để niềm hy vọng của cậu lụi tàn được.
Vệ Hoàn mở mắt ra, tiếp tục phân công, “Nếu thật sự thoát ra ngoài, chúng ta phải bao vây ngăn chặn phạm vi hoạt động của bọn họ. Dùng kết giới hay phong ấn gì cũng được nhưng tốc độ nhất định phải nhanh. Hồi ở trường, chúng ta từng được đào tạo về phép thuật bao vây phạm vi lớn, chắc sẽ ổn thôi.” Dứt lời, cậu quay người lại, nửa ngồi xuống kéo lấy tay Vân Vĩnh Trú, mạnh mẽ nhét một món đồ cho hắn, “Giữ cái này giúp tôi.”
Gì vậy?
Vân Vĩnh Trú xòe tay ra, cúi đầu, hóa ra là chiến huy mà Vệ Hoàn vô cùng quý trọng. Hắn ngẩng đầu nhíu mày nói, “Đưa tôi làm gì?” Hắn vốn đã có dự cảm chẳng lành, sau khi nhìn thấy chiến huy nó lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn không ghét sự bi tráng khi phải đánh một trận tử chiến, hắn chỉ ghét cảm giác ấy toát ra từ Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn nhún vai, mỉm cười giải thích, “Cậu cũng biết đó, đây xem như là món đồ quan trọng nhất của tôi. Nếu lần này chúng ta thành công, bên trên sẽ được khắc thêm một nét mới.” Đôi mắt màu lam trong veo của cậu nhìn Vân Vĩnh Trú, yêu văn trên xương quai xanh của cậu lại lan rộng ra, chạm đến đường quai hàm, “Cậu cứ giữ giúp tôi xíu đi. Ngộ nhỡ tôi thật sự gặp xui, thì cậu…”
Cậu thay tôi cất giữ nó nhé.
Tôi chỉ muốn tặng nó cho cậu thôi.
Song cậu chẳng thể nói nên lời, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do nào khác, bèn thuận miệng bảo, “Cứ tùy tiện xử lý.”
“Vì sao lại đưa tôi?” Vân Vĩnh Trú nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt trông như muốn nhìn xuyên qua mọi lớp ngụy trang, không chút lưu tình vạch mở trái tim cậu. Vệ Hoàn nở nụ cười thản nhiên nhưng lại nói lời trái lòng, “Ở đây đâu còn ai khác nữa.” Nói đoạn, giọng nói cậu nhẹ đi, nghe như làm nũng, “Xin cậu đó, giữ giúp tôi một lúc đi mà.”
Chiến huy nho nhỏ nằm trên lòng bàn tay hắn, trĩu nặng. Vân Vĩnh Trú biết bản thân không nên nhận lấy, tâm tư của hắn chẳng hề trong sáng, trông như lợi dụng việc Vệ Hoàn không biết gì cả để chiếm lấy thứ gì đó vậy. Song, hắn cũng không đành lòng từ chối.
Hắn định trực tiếp ngăn cản kế hoạch của Vệ Hoàn, đứng dậy, “Một mình cậu không thể làm được, tôi và cậu…”
“Ai nói chỉ có một mình tôi?” Vệ Hoàn dứt khoát bước ra khỏi kết giới phòng ngự, căn bản không cho Vân Vĩnh Trú cơ hội để ngăn cản. Trong tích tắc, xung quanh cậu xuất hiện tám phân thân giống cậu như đúc. Cậu đứng ở trung tâm dang rộng đôi cánh, nghiêng đầu cười với Vân Vĩnh Trú, “Ở đây có tận chín Cửu Phượng lận, đủ để xả thân vì cậu rồi.”
Tính kiểu gì vậy chứ.
Vân Vĩnh Trú siết chặt chiến huy mà Vệ Hoàn vừa đưa cho hắn, nghiến hàm sau. Hắn từng thấy Vệ Hoàn “xả thân” rất nhiều lần, vì bạn bè, vì bạn học, thậm chí là người xa lạ trước giờ chưa từng quen biết. Thế nên khi thấy cậu cũng muốn làm thế với mình, hắn nghĩ đây cùng lắm cũng chỉ là hành động không màng sống chết do lòng lương thiện của cậu gây ra mà thôi. Vậy mà Vân Vĩnh Trú lại luống cuống, “Không ai bắt cậu phải cứu tôi cả!”
“Tôi thích.” Vệ Hoàn quay đầu, đưa lưng về phía hắn, “Lần này tôi cứu cậu một mạng, sau này cậu trả lại cho tôi là được rồi.”
Đám dân Bất Tử phát hiện ra sự tồn tại của cậu, đồng loạt xoay đầu, cảm ứng vị trí của Vệ Hoàn. Cùng lúc đó nhanh bay vụt về phía cậu.
Vệ Hoàn bay lên trời, yêu phòng màu lam quấn quanh cậu tựa như cực quang.
“Lần sau khi gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ đợi cậu đến cứu tôi.”
Cậu đã từng nói rất nhiều lời sấm truyền.
Chín Cửu Phượng giống nhau như đúc bay về các hướng khác nhau, thu hút sự chú ý của đám dân Bất Tử. Bọn chúng giống như đàn sói hoang cùng hung cực ác lao về phía con mồi của mình, luồng chướng khí tựa làn sương đen ùn ùn kéo đến. Vệ Hoàn vỗ cánh, yêu phong màu lam đụng độ với chướng khí tím đen, va chạm giao hòa với nhau, ngăn cản chúng nó tấn công. Cùng lúc ấy, dân Bất Tử cũng bay lên bao vây Vệ Hoàn, dùng phương pháp giống hệt ban nãy kéo gần khoảng cách rồi phát động tấn công. Vệ Hoàn chắp hai tay lại, trong nháy mắt, vô số lưỡi đao gió sắc bén lấy cậu làm tâm điểm xuất hiện. Sau đó chúng xoáy tròn phóng ra ngoài tựa như lốc xoáy, bầu không khí thoang thoảng mùi thối rữa và máu tươi.
Thấy cậu liều lĩnh xông vào địa ngục như vậy, Vân Vĩnh Trú chỉ có thể chấp nhận kế hoạch của cậu. Hắn đeo chiến huy của Vệ Hoàn lên trước ngực mình, nằm song song với chiến huy của hắn. Hi Hòa chi đồng cho phép hắn nhìn rõ hung thú trấn áp nằm ở bốn hướng trong bóng đêm, chúng được chôn rất sâu dưới lòng đất. Nếu phía Nam đã xảy ra sai lệch thì dứt khoát ra tay từ chỗ đó.
Vào giây phút hạ quyết tâm, kết giới phòng ngự trước mặt Vân Vĩnh Trú vỡ vụn rồi tan biến. Hắn sải cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay về nơi cần đến. Nhưng hơi thở của sự sống từ hắn nhanh chóng thu hút dân Bất Tử. Bọn chúng trườn bò chạy bạt mạng về phía Vân Vĩnh Trú, số lượng khổng lồ. Sau lưng Vân Vĩnh Trú xuất hiện mạng lưới phòng ngự bằng quang nhận, trong tay cầm một cây thương ánh sáng dài nhọn. Đương lúc hắn đang định cắm mạnh nó vào vị trí chôn hung thú thì một vài người dân Bất Tử vừa hợp nhất các mảnh cơ thể vừa nhào vào người hắn. Vân Vĩnh Trú phản ứng cực nhanh, tay trái hóa ra một thanh kiếm ánh sáng sẵn sàng ngăn chặn, nhưng lại không phát huy được tác dụng.
Thanh đao gió màu lam chắn giữa hắn và dân Bất Tử, mạnh mẽ chặt đứt cánh tay màu đen duỗi qua của bọn chúng. Chân phải Vệ Hoàn lùi về sau một bước, nhưng không quay đầu lại, “Nhanh lên!”
Đây là bản thể của cậu, hắn có thể phân biệt được.
Không có thời gian để nghĩ nhiều thêm, Vân Vĩnh Trú đột ngột cắm mũi giáo ánh sáng xuống. Yêu cốt chôn sâu trong lòng đất bị hắn đâm gãy, thoáng chốc đất rung núi chuyển, vách tường đất xảy ra chấn động mãnh liệt. Ngọn giáo ánh sáng được rút ra, xương trắng của hung thú trấn giữ phía nam bị Kim Ô chân hỏa thiêu đốt, nháy mắt đã bị đốt trụi không chừa lại gì.
Thành công rồi.
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Vệ Hoàn, thấy cậu bị vây khốn giữa đám dân Bất Tử, yêu quang màu lam lóe lên trong sương đen nghìn nghịt. Hắn thấy rõ cánh tay của Vệ Hoàn bị chướng khí ăn mòn, nhất thời tim như bốc lửa, vọt qua, “Vệ Hoàn!”
“Đừng tới đây!” Hai tay Vệ Hoàn siết chặt thanh phong đao, lưỡi đao gió bọc quanh người cậu, “Đừng quan tâm tôi, tôi không sao đâu! Còn ba con nữa! Nhanh lên!”
Vân Vĩnh Trú chưa bao giờ gặp phải chuyện khó cả đôi đường như bây giờ. Song, hắn biết nếu mình không đi thì cả hai người họ đều sẽ vùi thây trong phần mộ Bất Tử này.
Nhìn Vân Vĩnh Trú bay về phía Tây như cậu mong muốn, Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng có rất nhiều dân Bất Tử bám theo dấu vết của Vân Vĩnh Trú, cậu không thể dừng lại một giây nào cả. Thế rồi trong giây tiếp theo, quanh người cậu bỗng dưng xuất hiện vô số quang nhận ánh sắc vàng. Chúng nằm lẫn giữa mạng lưới phòng ngự bằng phong nhận màu lam của mình, giúp mạng lưới này càng thêm dày đặc, càng thêm vững chắc không thể phá nổi.
Cậu nhìn theo bóng lưng của Vân Vĩnh Trú, chợt cảm thấy tự tin trong lòng.
Ngay khi Vệ Hoàn dùng bản thể và rất nhiều phân thân thu hút sự chú ý, Vân Vĩnh Trú đã thuận lợi đột phá vòng vây trùng điệp của dân Bất Tử và chướng khí. Dưới sự bảo vệ của quang nhận, hắn bay về phía tây, đâm gãy và đốt trụ xương cốt của hung thú. Bấy giờ, thành phố Bất Tử xảy ra chấn động mạnh, những công trình và tòa cao ốc lần lượt rơi xuống, vùi lấp không ít dân Bất Tử dưới đống hoang tàn.
Vân Vĩnh Trú né tránh những tòa nhà không ngừng rơi xuống kia, bay về hướng bắc. Xương cốt của con hung thú này chôn quá sâu, Vân Vĩnh Trú phải thử tận ba lần mới có thể đâm vỡ nó. Mọi thứ thuận lợi hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều. Hắn quay đầu lại nhìn Vệ Hoàn, chỉ thấy tốc độ của cậu nhanh một cách đáng kinh ngạc, đôi mắt màu lam lấp lánh giữa màn đêm. Toàn thân cậu đã yêu hóa đến cực hạn, yêu văn phủ kín, cả người tỏa ra yêu khí màu xanh biển chỉ xuất hiện khi giết chóc.
Sẽ thành công thôi.
Vẫn còn một cái, là cái cuối cùng. Hắn bay về điểm đích, xương cốt của hung thú cuối cùng nằm ngay trước mặt hắn. Đôi tay hắn nắm chặt thương ánh sáng, hạ thấp người mạnh mẽ đâm vào. Bỗng nhiên tòa nhà cao nhất rơi xuống, hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Vệ Hoàn liền quay đầu lại.
“Vệ Hoàn!” Trái tim như bị kéo xuống đáy cốc, lại như rơi vào hầm băng.
Lòng hắn bỗng thấy hoảng hốt, còn hoảng hơn cả những gì hắn có thể tưởng tượng. Hắn chẳng cách nào tự hỏi được, chỉ muốn bay đến bên cạnh cậu. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Vân Vĩnh Trú cảm nhận được có thứ gì đó túm lấy cổ hắn, chướng khí sắp sửa bám vào da.
Không ổn rồi.
Nào ngờ trong chớp nhoáng, cổ của hắn không còn cảm giác bị lôi kéo nữa. Vừa quay đầu liền phát hiện người dân Bất Tử kia ngã ngước về sau, yêu quang màu lam tràn ngập khắp nơi, bộc phát ra từ sau lưng cơ thể màu đen này. Thi thể bị cắt vụn rơi đầy đất, bấy giờ hắn mới thấy được Vệ Hoàn đang thở hổn hển, tay trái nắm lấy cánh tay phải, tay phải cầm phong đao.
“Cậu làm gì vậy? Đó là phân thân của tôi thôi mà.” Vệ Hoàn cảm thấy khó hiểu trước sự phân tâm của Vân Vĩnh Trú, nhưng tình hình hiện tại không chừa cho cậu phút giây nào để tự hỏi cả, lại có rất nhiều dân Bất Tử ập đến, cậu chỉ có thể nhanh chóng tập trung chiến đấu.
Lòng Vân Vĩnh Trú hoảng hốt, hắn không rõ là vì vừa rồi bản thân phán đoán sai hay là vì sự xuất hiện của Vệ Hoàn vào giờ phút này. Cảm giác này quá đỗi đáng sợ, chiếm giữ tất cả giác quan của hắn.
Nghĩ mà sợ. Hắn thật sự cảm thấy nghĩ lại thôi cũng sợ.
Toàn bộ thành phố Bất Tử sắp sửa sụp đổ, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều. Vì hai người đứng gần nhau nên số dân Bất Tử bị thu hút nhiều vô cùng. Vệ Hoàn chỉ có thể liều mạng giết, gần như giết đến đỏ cả mắt.
Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Vân Vĩnh Trú dồn toàn bộ yêu lực vào thương ánh sáng trong tay, chiến huy trên ngực tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng vàng.
Thương ánh sáng sắc bén mạnh mẽ cắm vào lòng đất. Trong tầm nhìn của Hi Hòa chi đồng, hắn thấy rõ đống xương cốt kia vỡ nát, tại khoảnh khắc hắn rút thương ánh sáng ra, nó dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực. Thoáng chốc, mặt đất khép kín trên đầu bộc phát ra tiếng nổ long trời lở đất, nứt vỡ, tan tành. Đất đá và nhà cửa ào ạt rơi xuống trông chẳng khác gì một cơn mưa đá dày đặc.
Ánh sáng mặt trời nháy mắt tràn vào.
“Thành công rồi.” Phản ứng đầu tiên của Vân Vĩnh Trú là dùng kết giới phòng ngự để bảo vệ Vệ Hoàn. Nào ngờ cậu lại bay vụt lên trời, quanh người bùng nổ yêu khí mạnh mẽ. Yêu quang màu lam khuếch tán giữa bụi đất lơ lửng trong không khí, gần như bao trùm toàn bộ thành phố Bất Tử đổ nát. Đây là lần Vệ Hoàn giải phóng yêu khí mạnh nhất Vân Vĩnh Trú từng thấy kể từ khi quen biết cậu.
Chín Vệ Hoàn cùng nhắm mắt vận linh, yêu khí của họ vẽ ra yêu trận màu lam ngay giữa trời. Nháy mắt, Vân Vĩnh Trú đã biết cậu muốn làm gì.
“Ngự phong hóa vật—”
Giọng nói của họ vừa vang lên, gió bên ngoài lập tức bị hút sạch, chín cơn lốc xoáy bốc lên cuồn cuộn tại nơi hỗn loạn này. Vào khoảnh khắc Vệ Hoàn mở mắt, trên xương quai xanh tỏa ra ánh sáng chói mắt, giây tiếp theo những cơn lốc xoáy chọc trời kia hóa thành phong trụ màu lam khổng lồ.
Không, không phải phong trụ.
Chúng lần lượt rơi xuống đất trước mặt những người dân Bất Tử đang cố gắng trốn thoát. Cây cột nặng nề đập xuống khiến mặt đất không ngừng rung chuyển, cuối cùng biến thành một nhà giam màu lam khổng lồ. Giữa các cột gió là kết giới không thể phá vỡ, chỉ cần đám dân Bất Tử kia tới gần sẽ cảm nhận được cơn đau tột độ. Dường như khi ánh mặt trời hiện ra, oán niệm trên người bọn họ cũng giảm đi rất nhiều. Bọn họ dần bình tĩnh lại, ngước đôi mắt màu trắng dã lên nhìn bầu trời đã chẳng còn mấy rõ ràng.
Sau khi hoàn thành hết mọi chuyện, Vệ Hoàn lẳng lặng thở dốc giữa không trung, đôi mắt uể oải, mỏi mệt nhìn xuống những người dân Bất Tử vừa được gặp lại ánh sáng mặt trời. Tám phân thân đồng loạt hợp nhất với cậu, cuối cùng cậu quay sang nhìn Vân Vĩnh Trú cả người nhếch nhác, nở nụ cười yếu ớt.
“Tôi đã nói gì nhỉ? Chúng ta thành…”
Cậu chưa nói hết câu đã ngất xỉu, đôi cánh mất đi sự kiểm soát không cách nào nâng đỡ nổi cơ thể cậu, cứ thế rơi xuống. Vân Vĩnh Trú lập tức tiến lên, ôm chặt lấy cậu ngay giữa trời.
Cả người Vệ Hoàn dính đầy máu. Cánh tay, hai chân, sau cổ, thậm chí bên hông cũng bị chướng khí ăn mòn. Trên người cậu còn đầy rẫy vết thương không thể đếm hết, bộ đồng phục màu xám loang lổ, tràn ngập vết máu. Bọn họ từng thi hành nhiệm vụ rất nhiều lần rồi nhưng chỉ duy có lần này cậu bị thương nặng đến vậy.
“Vệ Hoàn.” Vân Vĩnh Trú vận linh lực Kim Ô để bảo vệ tâm mạch cậu, đưa cậu rời khỏi nhà lao gió màu lam này, ôm lấy cơ thể lạnh run của cậu ngay trên đống phế tích.
Có tiếng động truyền đền cách đó không xa, là viện binh của họ. Lúc đội quân Chuẩn bị chiến đấu tới, họ đều sợ ngây người. Họ tròn mắt, há hốc mồm nhìn phòng giam gió cao mấy chục mét trước mắt, và đông đảo dân Bất Tử trong nhà giam. Bọn họ quay mặt nhìn nhau với vẻ không thể nào tin nổi, chỉ với hai sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp mà đã có thể chế ngự những yêu vật bất tử bất diệt kia.
Trong lòng Vân Vĩnh Trú giờ chỉ chứa được một chuyện duy nhất, túm lấy người dẫn đầu hỏi, “Tổ y tế đâu?”
“Đến, đến rồi.” Đối phương bị khí chất tàn bạo trên người Vân Vĩnh Trú dọa sợ, chỉ về một hướng khác, “Ở đằng sau.”
Vân Vĩnh Trú không nói thêm lời nào, vội bế Vệ Hoàn lao về phía xe của tổ y tế. Họ thấy Vệ Hoàn bị trọng thương cũng rất hoảng hốt, “Sao lại bị thương nặng đến mức này.”
Bọn họ nói nhiều thêm một câu, lòng Vân Vĩnh Trú lại đau đớn hơn một chút.
Một vị Thiên Tinh Tịnh Mộc ngắt chiếc lá to của mình xuống, lá cây xoay tròn trên không làm dấy lên một luồng gió màu xanh đậm, loại bỏ chướng khí còn sót lại trên người Vệ Hoàn. Dũ Thảo tinh đứng chờ ở bên cạnh thấy thế lập tức dùng yêu linh của bản thân chữa trị vết thương do bị ăn mòn của Vệ Hoàn.
Trong xe chỉ còn dư lại yêu quái Cửu Lý Minh, cô tới gần Vân Vĩnh Trú, lên tiếng hỏi, “Cậu không sao chứ? Có cần tôi kiểm tra giúp cậu không?”
Vân Vĩnh Trú trầm mặc lắc đầu, đôi mắt dán chặt vào Vệ Hoàn.
“Tỉnh rồi, tốt quá.”
Vệ Hoàn cau mày, chầm chậm mở mắt, cơ thể đau đến nỗi cậu không cách nào hít thở nổi. Vừa mở mắt ra cậu đã thấy rất nhiều yêu quái thuộc Học viện Gia Hủy mà mình không quen biết. Cậu vẫn còn hơi mơ màng, miệng ậm ự gọi, “Vân Vĩnh Trú…?”
Nghe thấy giọng nói của cậu, Vân Vĩnh Trú lập tức bước qua. Mới đầu hắn định nói tôi đây, nhưng rồi hắn lại cảm thấy nó hơi kỳ quái nên chỉ nhìn cậu mà chẳng nói lời nào. Vệ Hoàn cố gắng ngẩng đầu, duỗi tay ra, dốc hết sức lực toàn thân véo cánh tay Vân Vĩnh Trú. Vân Vĩnh Trú khó hiểu, đau đến nhíu mày.
“Là thật…” Vệ Hoàn yên tâm nằm lại giường, nhếch môi cười rộ lên, “Không phải là mơ.”
Cậu bị thương rất nghiêm trọng, tổ y tế chuyển cậu đến bệnh viện, Vân Vĩnh Trú đi theo suốt cả hành trình, đến khi thấy cậu cuối cùng cũng được đẩy vào phòng bệnh mới tạm yên tâm. Hắn đứng trước cửa sổ bên ngoài phòng bệnh nhìn cậu. Cứ thế nhìn một hồi, trong lúc lơ đãng Vân Vĩnh Trú thấy bản thân phản chiếu trên cửa kính, thấy hai chiếc chiến huy nằm song song trên ngực mình.
Đau đến nỗi không ngủ được, Vệ Hoàn duỗi cổ nhìn về phía cửa.
Vân Vĩnh Trú đâu rồi.
Chắc không phải đi về thật rồi đó chứ, cái tên vô lương tâm này.
Ai ngờ vừa mới mắng trong lòng xong đã nghe thấy tiếng mở cửa bước vào. Yêu khí này Vệ Hoàn rất quen thuộc. Cậu lập tức bày ra dáng vẻ suy yếu, mất hết sức lực dựa vào đầu giường, la oai oái.
Vân Vĩnh Trú cũng bị thương khắp người, lúc hắn đi tới mang theo mùi máu tươi. Vệ Hoàn hơi hé mắt ra một chút, làm bộ làm tịch diễn vẻ vui mừng, tiện thể chêm thêm nét yếu ớt, “Cậu đến rồi à.”
“Ừm.” Vân Vĩnh Trú vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Ngồi đi.”
“Không cần.”
Vân Vĩnh Trú giơ tay lên, một món đồ sáng loáng vẽ nên một đường parabol. Vệ Hoàn đón lấy nó theo bản năng, rồi bất chợt phát hiện bản thân mình như thế trông tràn đầy sức sống quá nên sau khi chụp được lại yếu ớt ngã xuống. Cậu mở hai tay ra thì thấy là chiến huy mà lúc trước cậu đưa cho Vân Vĩnh Trú tạm thời bảo quản.
“Tự mình giữ cho kỹ đi.”
Không biết tại sao khi món đồ này quay về trong tay mình, Vệ Hoàn lại cảm thấy có xíu mất mác.
“Ồ, cảm ơn.”
Vân Vĩnh Trú quay người muốn đi ngay, Vệ Hoàn cảm thấy nỗi mất mát lên đến đỉnh điểm, như thể bị ngâm trong dòng nước biển lạnh như băng. Có điều hắn chưa đi được hai bước đã dừng lại.
“Sau này đừng tùy tiện đưa mấy cái như này cho người khác.”
Hắn không nói lời ẩn ý đằng sau của mình, bởi nó quá lộ liễu.
Khi giao một vật như thế này đi cũng có nghĩa là giao ra mạng mình.
Không muốn cậu không màng đến tính mạng, cũng không muốn để cậu xả thân.
Nhưng điều hắn không biết là đối với Vệ Hoàn chiếc chiến huy nho nhỏ này không chỉ mang ý nghĩa dũng cảm quên mình. Mà nó còn đại diện cho vinh quang của cả gia tộc Cửu Phượng, là vật tượng trưng cho ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu.
Tượng trưng cho chính cậu.
“Không đâu.” Vệ Hoàn cười như một đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn, “Tôi chỉ gieo họa cho cậu thôi.”
Chiến huy Cửu Phượng này, tôi mãi mãi chỉ biết đặt vào trong tay cậu.
Ký ức như cơn thủy triều bao trùm cơ thể Vệ Hoàn, trùm lên cả linh hồn và toàn bộ ý thức của cậu. Những hình ảnh trong quá khứ ấy như màn sương mù dày đặc sắp sửa tan biến, rút đi từng chút một trước mặt cậu. Cậu chỉ cảm thấy cơn đau nhói ngập trong tim mình. Vầng sáng màu lam nơi đầu ngón tay và cửa sổ của căn biệt thự chạm nhau tắt vụt, lớp kết giới thứ hai bị phá giải, cánh cửa sổ bé tí ti kia cạch một tiếng mở ra ngoài.
Trong ô cửa sổ giấu một chiếc huy hiệu làm từ bạc nho nhỏ, bên trên khắc gia văn Cửu Phượng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cậu nghiến chặt hàm răng sau của mình, dùng cách này để cố nén nước mắt. Tầm nhìn mơ hồ, Vệ Hoàn vươn tay lấy chiếc huy hiệu kia ra, thân thể khẽ run lên. Cậu phủi tro bụi bám bên trên đi, huy hiệu này vẫn giống hệt năm ấy dẫu cho mọi thứ đã không còn như xưa nữa.
Siết chặt huy hiệu trong tay, rốt cuộc cậu cũng vạch trần được sự thật chôn sâu dưới tận đáy lòng này rồi. Quả thật cậu không hề phản bội theo địch, càng không giao nộp vinh quang của gia tộc Cửu Phượng. Chiếc huy hiệu này, từ trước đến giờ cậu chỉ muốn đưa cho Vân Vĩnh Trú. Đây là bằng chứng tốt nhất, chẳng những có thể chứng minh sự trong sạch của cậu, mà còn giúp cậu nhìn rõ nội tâm mình một cách triệt để nhất.
Cậu đã từng muốn tặng cho Vân Vĩnh Trú tấm chân tình rối loạn giấu kín của bản thân, cậu đã dành ra vô số đêm để khắc nên chốn về và tương lai phía trước. Cậu muốn tặng cho hắn sự tự do của ngọn gió, sự dũng cảm, lòng tin và cả một đời vinh quang.
Vệ Hoàn bỗng cười khổ thành tiếng.
Sao cậu có thể quên mình đã từng yêu sâu đậm đến nhường nào.
*Lời tác giả: Câu “Lần sau khi gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ đợi cậu đến cứu tôi.” cũng xem như là lập flag. Vân Vĩnh Trú vẫn luôn nhớ rõ nó, nhưng cuối cùng lại chẳng kịp chạy đến cứu Vệ Hoàn.
Phó bản hồi ức về thành phố Bất Tử tôi đã nghĩ ra từ rất sớm rồi nhưng chưa thiết lập chi tiết cụ thể, tôi chỉ thầm nghĩ đây là bước ngoặt vô cùng quan trọng cho tình cảm của họ. Tuy rằng chưa nghĩ ra cốt truyện nhưng hôm nay tôi đã viết rất trôi chảy, thậm chí có thể hoàn thành tốt phó bản này làm tôi thật sự rất vui. Vì sau khi kết thúc nó, mọi người sẽ hiểu được hai người đều yêu nhau sâu đậm, là thật sự sống chết có nhau.