Tru Tiên
Chương 44: Kim linh
Bích Dao kinh ngạc, lại nhìn kỹ thêm một lượt, chỉ thấy bốn hàng chữ bút thế mạnh mẽ khá tinh tế, so với những chữ khắc trên Thiên Thư trong gian thạch thất ban nãy thì hoàn toàn khác biệt, xem ra là tuồng chữ của một người khác.
Nhưng nhìn ý tứ trong đó, lại giống như lời nói u oán của một nữ nhân si tình, chỉ là không biết tại sao lại xuất hiện trong “Tích Huyết Động” trọng địa của Ma Giáo, quả thật kì quái.
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được kết quả gì, tức thì lắc lắc đầu, chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, bất giác xoay mình lại, giật mình nhìn thấy Trương Tiểu Phảm chẳng biết từ bao giờ, đã lặng lẽ rời khỏi gian thạch thất đó, đang đứng ngay sau lưng mình, hơn nữa trên mặt hắn lộ ra nét cổ quái, vừa đau khổ lại vừa mơ hồ, giống hệt như có gì đó khó hiểu, nhìn lông mày hắn nhíu chặt, mặt mũi hơi nhăn nhó, thực có vài phần hung ác.
Bích Dao sợ giật bắn mình, không nén được hét lên một tiếng “ối”, rồi lùi lại một bước. Chiếc chuông nhỏ tinh xảo bên hông nàng khe khẽ chấn động, phát ra một âm thanh trong trẻo vui tai ‘đing đang”, vang vọng khắp trong sơn động.
Trương Tiểu Phàm nghe thấy tiếng chuông ấy, rùng mình một cái, dường như đột ngột choàng tỉnh, sắc mặt cũng dần dần bình tĩnh trở lại, tuy nhiên vẫn còn vẻ ngơ ngác.
Ban nãy đúng lúc hắn đang ở trong gian thạch thất nghĩ ngợi miên man về Thiên Thư, đột nhiên Thiêu Hoả Côn bên tay như bừng tỉnh, toả ra ánh sáng, cái cảm giác băng lạnh ấy gần như ngay lập tức lan khắp toàn thân hắn, sau đó, hắn dường như bước đi một cách vô thức, đến tận lúc nhìn thấy bộ khô lâu gẫy nát ấy.
Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn thanh Thiêu Hoả Côn buộc bên tay mình, chỉ thấy nó vẫn toả sáng, phát ra thanh quang mờ mờ, đúng là đối với bộ khô lâu đã nát vụt đổ vật dưới đất ấy, giống như là có phần thương tiếc cố nhân.
Trương Tiểu Phàm không biết tại sao bản thân đột nhiên có thể có ý nghĩ đó, nhưng nhìn bộ khô lâu ấy, trong thâm tâm hắn quả thật cũng có chút thương cảm, mặc dù biết rõ ràng người chết ở chỗ này, nhất định là nhân vật quan trọng trong Ma Giáo Luyện Huyết Đường, có thể chính là Hắc Tâm Lão Nhân đúng như Bích Dao đã nói, thế nhưng không hiểu tại sao, hắn lại còn có vài phần cảm giác thân cận đối với bộ khô lâu ấy.
Ánh sáng của Thiêu Hoả Côn dần tắt, trở lại một màu đen xì xấu xí, im lìm, Trương Tiểu Phàm vẫn đang chăm chú nhìn bộ khô lâu, sau đó từ từ bước tới dưới ánh mắt nhìn chằm chặp của Bích Dao.
Bích Dao hứ một tiếng, nhảy ra chắn trước mặt hắn, cười lạnh nói “Mặc dù ta đối với Hắc Tâm Lão Quỷ không có chút hảo cảm, hơn nữa hệ phái khác nhau, nhưng chúng ta đều là Thánh Giáo đệ tử, đều đã lập trọng thệ trước U Minh Thánh Mẫu Thiên Sát Minh Vương, nếu ngươi vô lễ với pháp thân của hắn, ta chẳng thể thuận theo được.”
Trưong Tiểu Phàm nhìn nàng, không nhịn được bật lại: “Hắn hiện tại thân thể xương cốt nát vụn, chỉ sợ là do ngươi ban cho đó!”
Bích Dao khuôn mặt đỏ bừng, thế nhưng lời nói chẳng nhượng bộ chút nào, quả quyết nói:”Ta tự nhiên có thể sám hối trước Minh Vương Thánh Mẫu, nhưng quyết không để ngươi cũng vô lễ”
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, bất chợt nói: “Ta không có ý định đó”
Bích Dao ngây người ra, nhìn hắn săc mặt hiền lành, tịnh không có chút cừu hận, chỉ cảm thấy rằng thiếu niên Thanh Vân Môn này dường như không giống với phần lớn các nhân sĩ chính đáo luôn miệng nói chuyện nhân nghĩa đạo đức mà nàng đã từng gặp trước đây, trong khi nàng đang do dự, bị Trương Tiểu Phàm lách qua bên cạnh người đi tới. Nàng lưỡng lự giây lát, rồi quay mình nhìn theo hắn.
Trương Tiểu Phàm đi đến trước mặt bộ khô lâu ấy, chỉ thấy khô lâu tuổi tác đã rất lâu rồi, trên bộ xương trắng đã lên nước bóng loáng mầu hơi xanh mờ mờ, dưới cú đánh mạnh ban nãy của Bích Dao, phần xương phía dưới phần ngực đều đã gẫy nát, chỉ có xương đầu vẫn còn nguyên vẹn, nằm ở phía trên cùng, giương đôi mắt rỗng không, chiếu thẳng vào Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm chân tay run lập cập, lờ mờ cảm thấy, trong đôi mắt đó dường như vẫn có tồn tại một thứ hồn phách, chăm chú nhìn hắn, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn bước tới, từ từ đưa tay ra gom bộ xương đang toán loạn ấy thành một đống, cảm giác băng lạnh từ bộ xương truyền sang, nhưng hắn không hề có cảm giác nghê sợ, khủng bố.
Dường như là một người bạn già lâu năm!
Trương Tiểu Phàm trong thâm tâm, giống như tràn đầy cảm giác muốn nói, một thứ tâm trạng muốn thoát khỏi việc hắn đang làm, mặc dù kỳ lạ, nhưng hắn đúng là có thứ cảm giác đó, trong lòng kín đáo nghĩ rằng: Thiêu Hoả Côn này thật là vô cùng kỳ quái, nếu bây giờ toàn mạng quay về, xem ra nhất định cần phải hỏi sư phụ cho rõ.
Hắn làm xong việc, đang chực đứng thẳng dậy, thì ngay lúc đó, hắn liếc thấy chỗ ban nãy bộ khô lâu đó ngồi, không ngờ do hắn gom xương lại, dần dần làm hiện ra dấu tích mấy chữ, không kiềm chế được hắn kêu “ồ” lên một tiếng.
Bích Dao đứng một bên vốn dĩ lạnh lùng nhìn Trương Tiểu Phàm làm cái việc cổ quái đó, đột nhiên nghe thấy hắn kêu khẽ một tiếng giống như có phát hiện gì đó, long hiếu kỳ nổi lên, cũng bước lại, nhìn xuống chỗ đó, chỉ thấy ở đó quả thật cũng có khắc mấy hàng chữ
Trái tim thiếu nữ đau khổ, cố không nhớ về ngày xưa
Hối cũng đã muộn, khó mà có thể bên nhau.
Kim linh ngân nga, phệ huyết hững hờ
Cả cuộc đời ….
Đến câu thứ tư, bút thế mỗi lúc một vô lực, đặc biệt chữ “cả” ở vị trí thứ ba, chữ viết ngoạch ngoạc, gần như không nhận ra được, cuối cùng chỉ là một nét bút, rồi thì dừng lại, xem ra đến đây, người viết cũng đã không còn sức lực để viết tiếp.
Trong sơn động, Trương Tiểu Phàm và Bích Dao đều trầm ngâm không nói, cả hai lờ mờ cảm thấy, trong mấy hàng chữ này, chỉ sợ chứa đựng một câu chuyện tình thương tâm, nữ nhân đau khổ, nam nhân cũng hối hận không nguôi.
Trương Tiểu Phàm hơi chút xuất thần, mặc dù chưa hề gặp qua đôi tình nhân vô danh này, thế nhưng không hiểu tại sao, một nghìn năm sau nhìn thấy những dòng tuyệt bút không chút toan tính này, hắn vẫn có chút đau buồn.
Tuy nhiên Bích Dao đứng ở bên cạnh thì lông mày nhíu chặt, mắt dán vào mấy hàng chữ đó, miệng lẩm nhẩm:”Kim linh thanh thuý phệ huyết ngộ, kim linh thanh thuý phệ huyết ngộ …. Kim linh? Thôi! Đúng rồi, kim linh!”
Nàng hình như nghĩ ra chuyện gì đó, hét lên sung sướng, trông rất vui vẻ. Trương Tiểu Phàm bị giật mình bởi tiếng kêu của nàng, ngạc nhiên nói: ”Kim linh là sao?”
Bích Dao dường như vô cùng hưng phấn, mặt mày hớn hở, nói “Đó là Kim Linh Phu Nhân! Người không biết sao?”
Trương Tiểu Phàm ngây ngô lắc đầu, Bích Dao hứ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, rồi vui vẻ nói: “Kim Linh Phu Nhân là đại nhân vật của thánh giáo chúng ta một nghìn năm trước! Tương truyền bà ấy thông tuệ tuyệt đỉnh, đạo hạnh tinh thâm, có hiểu biết sâu sắc về thánh giáo kinh điển thiên thư, một mình sáng lập ra “Hợp Hoan Phái” trong thánh giáo, là nhân vật nữ thuộc hàng nhất đẳng trong giáo của ta!”
Trương Tiểu Phàm lập tức chắng có chút hứng thú, nghe nàng nói thì biết rằng Kim Linh Phu Nhân là một nhân vật trong ma giáo một nghìn năm trước, dường như rất là lợi hại, thế nhưng nghe nói bà ấy sáng lập ra một hệ phái gọi là “Hợp Hoan”, liền biết rằng lão bà đó không phải là người tốp đẹp gì cả, xem ra Bích Dao có vẻ rất sùng bái cái bà Kim Linh Phu Nhân nào đó.
Trương Tiểu Phàm hừm một tiếng, không muốn nghe tiếp câu chuyện của nàng, quay mình ngắm nghía bộ khô lâu đã được xắp sếp nghiêm chỉnh trở lại, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ cổ quái: Xem ra ngươi cũng là một kẻ si tình, có lẽ cũng đã chết vì một nữ nhân nhỉ!
Cố nhiên không phải người chết nói với hắn, chẳng qua Trương Tiểu Phàm tự tưởng tượng ra như vậy, rồi không ngờ lại có đến mấy phần cảm tình đối với bộ khô lâu ấy.
Bích Dao ở bên cạnh vui thích hồi lâu, tự lẩm bẩm một mình:”Không ngờ Kim Linh Phu Nhân và Hắc Tâm Lão Quỷ đáng chết này lại có tình ý, hừ, nhất định Hắc Tâm Lão Quỷ phụ bạc, là người vô tình, sống ắt bị sét đánh! Chết là đáng kiếp”
“Cô ăn nói quàng xiên!” Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh đột nhiên quát to
Bích Dao ngây người ra, nhất thời chẳng nói được gì, một lúc sau mới có phản ứng, tức thì nhìn hắn hồi lâu, ngạc nhiên nói “Người nói cái gì?”
Trương Tiểu Phàm nói ra khỏi miệng, liền biết rằng mình không phải, hắn một người trong chính đạo, không ngờ thật kỳ quặc lại mở mồm biện hộ cho một tên ma giáo hung nhân cùng hung cực ác 800 năm trước, nếu chuyện này truyền đến tai sư trưởng Thanh Vân Môn, lập tức sẽ bị trừng phạt rất nặng, thế nhưng ban nãy cũng không biết tại sao, hắn trong lòng kích động buột nói ra miệng, lúc này bị Bích Dao hỏi ngược lại một câu, xấu hổ chẳng nói được gì.
Bích Dao kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến một việc, tức thì quên luôn Trương Tiểu Phàm, túm lấy cái chuông vàng đang đeo ở bên hông, kích động không ngừng, cười lớn nói: “A! Cái này há không phải là “Hợp Hoan Linh” của Kim Linh Phu Nhân sao?” trong lúc đang nói liền cầm cái chuông vàng ấy đưa lên, xem xét kỹ cần, quả nhiên trên thành chuông phía bên trong, nhìn thấy ba chữ nhỏ.
Hợp Hoan Linh!
Trương Tiểu Phàm thấy Bích Dao gương mặt hết sức vui sướng, chỉ thiếu nước cười rung cả người lên mà thôi, xem ra nó là thứ pháp bảo vô cùng lợi hại, được nàng ta vô tình lấy được, trong lòng thấy khó chịu, lành lạnh nói: “Cô tìm được đường ra chưa?”
Trong mắt Bích Dao chỉ có mỗi chiếc chuông nhỏ xinh xinh đang ở trước mặt, nàng liền đáp: “Vẫn chưa!”
Trương Tiểu Phàm quay đầu sang, lạnh nhạt nói: “Vậy tốt rồi cô cứ cầm chiếc chuông vàng ấy rồi chết tại sơn động này nhé”
Bích Dao sững người, nghĩ quả nhiên như vậy, bây giờ điều quan trọng hơn cả là cần phải tìm ra đường thoát khỏi chỗ này, lập tức hỏi: “Người tìm thấy rồi à?”
Trương Tiểu Phàm khe khẽ lắc đầu, hai người nhìn nhau, Bích Dao không cười nữa, nghiêm mặt nói:” Chúng ta trước hết tìm đường đã!”
Sinh tử trước mặt, Trương Tiểu Phàm lặng yên gật đầu. Lập tức hai người cùng nhau tìm kiếm trong sơn động đó, từng li từng tí xem xét mỗi một bức tường, mỗi một khe hở, Trương Tiểu Phàm thậm chí bất chấp Bích Dao phản đối kịch liệt, tiến hành kiểm tra một lượt cả hai pho thần tượng tôn kính U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Minh Vương, thế nhưng cũng vẫn chẳng phát hiện ra điều gì.
Đến khi bọn họ gặp lại nhau phía trước bộ khô lâu, nhìn thấy đối phương khuôn mặt lộ vẻ buồn rầu, sắc mặt ảm đạm, Bích Dao giọng chua chát nói: “Lẽ nào chúng ta phải chết ở chỗ này sao?”
Trương Tiểu Phàm cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt hắn ra sao, Bích Dao cũng trầm ngâm, đột nhiên, hình bóng của cái chết bao trùm lên tính mạng của hai người trẻ tuổi bọn họ.
Rất lâu, trong bầu không khí tịch mịch, trong khi hai người chẳng ai nói gì, Trương Tiểu Phàm đôt ngột đứng phắt dậy, xoay mình bước đi, Bích Dao kinh hãi, nói: "Người làm gì thế?”
Trương Tiểu Phàm nghiến răng nói:”Ta tìm lại một lần nữa, nhất định phải có đường ra, chúng ta nhất định không thể chết ở nơi này!”
Và trong lòng hắn, còn có một câu vẫn chưa nói ra, vang vọng mãi trong đó không thôi: Ta nhất định phải gặp lại Linh Nhi sư tỷ, dù có chết, cũng phải được chôn trên Đại Trúc Phong!
Bích Dao chẳng hề động đậy, chỉ ngồi trên bình đài, nhìn Trương Tiểu Phàm gương mặt nghiêm trọng, vào giây phút sinh tử này trên đó bừng lên đầy ham muốn được sống rất mãnh liệt, đang không ngừng tìm kiếm khắp nơi.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Bốn lần.
Bích Dao không nhớ rõ Trương Tiểu Phàm quả thật đã ra vào gian thạch thất này bao nhiêu lần, lần nào hắn cũng hoài công vô ích, thế nhưng hắn không ngờ vẫn chẳng nản lòng, cũng không biết tại sao tính khí hắn quật cường đến thế, có lẽ ý chí cầu sinh của hắn rất là mạnh mẽ, hắn liên tục không ngừng tìm kiếm lối ra, liên tục, liên tục…..
Đến khi, cước bộ của hắn bắt đầu loạng choạng, đến khi hắn chẳng còn khí lực, đến khi hắn đi đến bên cạnh Bích Dao, thân hình run run, nặng nề ngã vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Bích Dao run run nhìn coi, lưỡng lự một lúc rồi bước qua, lật người hắn lại, thăm dò một lượt, biết không đáng ngại, chỉ là hắn mệt mỏi quá độ, lại thêm đói khát cho nên mới ngất đi, nàng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Thế nhưng nàng lại đột nhiên ngẩn người ra, đối với chính mình, ở sâu trong lòng tự hỏi một câu: "Ta vì cái gì mà thấy thanh thản, vì sao hắn vô sự thì ta thở phào nhẹ nhõm?"
Ý niệm này như lửa chớp điện xẹt, thoáng qua trong đầu nàng.
Nàng nhìn hắn trìu mến, giờ đây trên khuôn mặt non trẻ của thiếu niên này do bị thương cộng thêm đói khát mà trở nên tiều tụy, đôi môi khô đến nứt nẻ.
Bích Dao nhẹ nhàng đặt hắn xuống, chằm chằm nhìn hắn một lúc lâu, khe khẽ nói: "Đã như chúng ta nhất định phải chết cùng ở nơi đây, ta không tưởng là chỉ còn một người sớm vậy, ít ra có một người bầu bạn cũng tốt chứ."
Nàng bước ra, đi qua cửa động đến bên cái đầm nhỏ lấy ít nước rồi trở lại, rồi đem ra chút lương khô hoà vào nước rồi cho vào miệng Trương Tiểu Phàm.
Không ngờ Trương Tiểu Phàm có lẽ do hôn mê, ngay cả một chút lương khô cũng không ăn, chỉ là mơ mơ hồ hồ uống một chút nước bên trong túi nước của Bích Dao, thế nhưng vẫn không hề tỉnh lại..
Hơn nửa ngày bận rộn, Bích Dao cũng thấy mệt, nhìn thấy tình trạng của Trương Tiểu Phàm hình như đã ổn định lại, nàng cũng từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc không biết bao lâu đến khi Bích Dao tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là nhìn về hướng Trương Tiểu Phàm nằm khi nãy, chỉ thấy hắn yên ổn nằm đó, không chút động đậy, đang ngủ ngon giấc, nên nàng thấy yên lòng, không kìm được nói nhỏ trong miệng một câu: "Không khác nào một con heo chết!"
Nói xong cũng không khỏi tủm tỉm cười, hình như tâm tình nàng cũng tốt hơn khi nhìn thiếu niên này, ngay cả cái chết chóc đang đợi phía trước không xa nàng cũng tạm thời quên mất.
Chỉ là nàng đột nhiên phát giác rằng Trương Tiểu Phàm tuy đang ngủ say nhưng sắc mặt lại đỏ lên, có gì đó không phải, nàng liền đưa tay ra dò xem, vừa đụng vào liền cảm thấy rất nóng, tức thì kêu lên một tiếng, nàng không nghĩ nổi rằng Trương Tiểu Phàm sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại ngay lúc này phát sốt.
Những người trong đạo tu chân nói chung, thân thể tự nhiên cường tráng, lúc thường thì bách bệnh bất sinh nhưng Trương Tiểu Phàm mấy ngày liền thọ trọng thương, tâm lực hao tổn vô cùng, thân thể cũng bị yếu đi rất nhiều, cuối cùng thì ở trong Tích Huyết động lại không màng thân thể tính mạng để tìm lối ra, kiệt sức mà ngất đi nên phát sốt.
Nhìn bệnh tình của hắn quả không nhẹ, qua một thời gian lâu cũng chưa bớt sốt (trong sơn động, Bích Dao không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi), Bích Dao bó tay vô cách, chỉ biết lấy nướt lạnh làm giảm nhiệt cho hắn song lại không tác dụng.
Về sau, Trương Tiểu Phàm vẫn không bớt sốt, thình lình mở miệng nói nhảm, Bích Dao nóng nảy lo rầu trong lòng, nghĩ tới sau nầy chỉ còn lại một mình cô lẻ đợi chết trong hang động tịch mịch này, gần như khiếp sợ đến cùng cực, một câu nói nhảm của Trương Tiểu Phàm lúc này, nào sợ một tiếng khò khè, so với ngày sau khi sắp chết thì hồ như một tiếng tiên nhạc.
Nhưng bất cứ phương pháp nào Bích Dao cũng đã nghĩ hết, kì thật cũng đã lấy nhiều nước đem lại, ở trong hang động này, một không thầy thuốc hai không dược thảo, làm sao mà chữa trị được, bệnh tình Trương Tiểu Phàm mỗi ngày càng thêm nặng, mức độ nói nhảm càng nhiều hơn.
Một ngày nọ, Bích Dao canh chừng ở bên mình Trương Tiểu Phàm đang hôn mê bất tỉnh, lòng nóng như thiêu, đột nhiên thấy hắn trở mình, toàn thân co rút lại, trong cơn mê sảng la lên rằng: "Quỷ, quỷ, quỷ......" rồi chợt nghiến răng: "Ngươi giết cha mẹ ta, giết hết toàn bộ người trong thôn của ta, ta liều mạng với ngươi!"
Bích Dao la hoảng lên, lập tức ôm chầm lấy hắn, luông miệng nói: "Không có, không có đâu! Nơi đây không có quỷ!"
Cũng không biết có phải là do lời nói của nàng có tác dụng mà Trương Tiểu Phàm từ từ yên tĩnh lại, nét sợ hãi trên mặt cũng dần dần tan mất, nhưng theo đó lại biểu hiện thần sắc đau lòng tuyệt vọng.
Hai mắt hắn cứ nhắm chặt, miệng nói nho nhỏ: "Sư tỷ, sư tỷ, người không hề để ý tới đệ, đệ, đệ nghĩ...... không thèm để ý tới đệ......."
Bích Dao ngẩng người ra: Trong lòng bỗng nhiên chua chát, song cũng không biết dũng khí ở đâu ra, dịu dàng nói: "Không đâu á! Sư tỷ đệ ở đây này, không thể nào không để ý tới đệ."
Trương Tiểu Phàm nở nụ cười trên mặt tức thì, phảng phất như lúc này là lúc hắn hạnh phúc nhất, miệng không ngừng kêu: "Sư tỷ, sư tỷ......."
Bích Dao nhìn gương mặt hạnh phúc nhưng suy nhược của hắn trong lúc đau ốm thế này, trong lòng nàng có một chút đau khổ thoáng qua.
Người con gái được hắn yêu nhớ trong lòng, ngay cả khi hoàn toàn bất tỉnh cũng không quên được vị sư tỷ này, rốt cuộc là một người như thế nào?
Nàng bỗng nhớ đến ngày nọ ở dưới Tử Linh Uyên, Trương Tiểu Phàm hết mình bảo vệ nữ đệ kia của Thanh Vân Môn, nơi tay cầm lam sắc tiên kiếm, lẽ nào, lại là nàng ta?
Bích Dao cau mày, nàng nhớ rất rõ, người con gái đó có một gương mặt tuyệt đẹp, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không phải là quá, đâu lạ gì Trương Tiểu Phàm vì nàng ta mà điên đảo thần hồn! Chỉ là dù Bích Dao có thông minh thế nào đi nữa, tự nhiên cũng không thể biết được người mà Trương Tiểu Phàm không lúc nào quên đó là Điền Linh Nhi, hiện đang ở tại Đại Trúc Phong trên núi Thanh Vân.
Suốt ngày hôm đó, Bích Dao luôn túc trực bên mình Trương Tiểu Phàm, từ những lời nói nhảm mà biết được sự việc của hắn, nàng biết hắn sinh ra tại một nơi gọi là "Thảo Miếu Thôn", biết được thảm họa diệt thôn đáng sợ kia, cũng biết được người con gái hắn thương nhớ trong lòng là sư tỷ của hắn ở Đại Trúc Phong, bất quá nàng không chắc là vị sư tỷ kia có phải là thiếu nữ tay cầm lam sắc tiên kiếm ngày nọ hay không thôi.
Chỉ là, ở những ngày gần đây chăm sóc cho Trương Tiểu Phàm, chính bản thân Bích Dao cũng cảm giác được rằng nàng đối với thiếu niên này có một chút cảm giác kỳ lạ, mỗi ngày nhìn lấy dung nhan tiều tụy của hắn, đối với nàng như là một cách giết thời gian duy nhất.
Nàng thường thường ngưng đọng nhìn hắn, rất lâu rất lâu, mà chưa từng nghĩ qua, ở trong căn phòng đá bên kia, còn có ma giáo kinh điển kỳ thư, "Thiên Thư".
Có lúc, sau khi nàng nghỉ ngơi bên Trương Tiểu Phàm, chầm chậm bước đi đến trước nơi Kim Linh phu nhân để lại văn tự, nhìn xem cả nửa ngày, sau đó run run nói: "Phu nhân, người xưa trong giáo truyền lại, phu nhân người từng dạy rằng, thế gian nam nhân, đều là kẻ phụ lòng, nhưng nay người cũng thấy đó, nam nhân gọi là Trương Tiểu Phàm này, thực ra rất mực si tình!"
Ở trong hang núi lặng yên này không ai hồi đáp lời nàng, chỉ là trong lúc nàng chuyển mình, cái chuông vàng nho nhỏ kia, phát ra tiếng chuông trong trẻo vui tai, ở bên cạnh nàng, trong lòng hang động, nhẹ nhàng vang lại, như thuật lại chuyện gì.
Hình như ở trong bóng tối, một đôi mắt dịu dàng, một làn u hồn quấn quýt chưa tan, chằm chằm nhìn bọn họ, ràng rịt lấy bọn họ.