Tru Tiên
Chương 101: Cố nhân tình
Bên ngoài Tử Trạch, ly khai Đại Vương Thôn về hướng tây, trên con cổ đạo Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn thong dong bước
Tiểu Hoàn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên cổ đạo cỏ dại mọc đầy, hoang lương vô cùng. Từ Đại Vương Thôn đi một lúc lâu, vẫn không thấy bong dáng một khách bộ hành nào cả
Căng mắt ra nhìn, chỉ thấy bốn phía là đồng không mông quạnh, cỏ dại mọc cao, bất thời có ngọn gió thổi qua, cỏ xanh dập dờn trong gió như những con sóng bồng bềnh nối đuôi nhau, nhìn thật đẹp mắt, Tiểu Hoàn bỗng thấy trong lòng thấy khoái trá vô cùng
Chu Nhất Tiên đứng ven đường oang oang hỏi: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Tiểu Hoàn cười nói: “Gia gia à, ít hôm trước, chúng ta vì vội đi, không kịp quan sát xunh quanh. Hôm nay tiết trời tốt lành, gia gia nhìn xem, cảnh vật quả là rất đẹp, phải không?
Chu Nhất Tiên nhìn phong cảnh quanh con cổ đạo, tinh thần bỗng phấn chấn, buột miệng nói: “Chỉ là mấy cái lá cỏ tầm thường, có gì đáng xem cơ chứ, nếu là lá vàng thì mới đáng xem…”
“Gia gia!” Tiểu Hoàn hét lên, ngắt lời lão, trừng mắt nói: “Gia gia sao lúc nào cũng chỉ nghĩ tới tiền vậy. Trong danh tự gia gia có chữ Tiên mà sao con người phàm tục quá đi.!”
”Phàm tục?” Chu Nhất Tiên đại nộ, nói:”Ngươi nói ta phàm tục? Lão nhân gia ngươi là thế ngoại cao nhân, danh vang thiên hạ, là vạn gia sinh phật, tạo phúc cho bách tính, phổ độ chúng sinh…”
Tiểu Hoàn lom lom nhìn lão, Chu Nhất Tiên trước ánh mắt của tôn nữ bỗng trở nên lúng túng, âm thanh càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không có chút khí lực, sau lắc đầu, trợn mắt hách dịch quát: “Tiểu nha đầu, ngươi chưa biết sự lợi hại của gia gia ngươi!?”
Tiểu Hoàn ngặt nghẽo cười, đến ứa cả nước mắt, Chu Nhất Tiên bị tôn nữ cười nhạo, trong lòng uất ức, thở dài nói: “Năm xưa, lúc mới gặp ngươi, biết vậy đã để ngươi nằm đó khóc đến chết tại vệ đường rồi…”
Tiểu Hoàn lè lưỡi, trên gương mặt khả ái trắng mịn như tuyết bỗng nở nụ cười, nói:” Đó không phải lòng tốt cửa gia gia”
Chu Nhất Tiên trợn mắt nhìn Tiểu Hoàn, quát: “ Không phải hảo tâm của ta, vậy cái gì đã nuôi mi tới ngày hôm nay, không khí chắc…!”
Tiểu Hoàn chẳng ngờ vẫn không sợ, cũng không thấy giận, tựa hồ như những lời này đã nghe nhiều lắm rồi, tiến đến bên cạnh Chu Nhất Tiên, mắt chớp chớp, đột nhiên hỏi:” Gia gia à, năm xưa tại sao người lại mang con đi theo vậy?”
Chu Nhất Tiên nghĩ một lúc, kỳ thực lão với Tiểu Hoàn luôn tùy tiện nói chuyện với nhau như vậy giờ đã thành quen, bất quá bấy giờ Tiểu Hoàn hỏi lại chuyện cũ, khơi lại vãng sự, sắc diện lão chợt có nét buồn bã, khẽ thở dài nói “Năm đó tại Hà Dương Thành, lão phu thấy ngươi là một tiểu oa nhi không quá hai, ba tuổi, nằm bên vệ đường, khóc thút thít không ra tiếng, ta nhất thời mềm lòng, bế ngươi lên”
Nói tới đó, lão đột nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Hoàn, nói: “Chẳng ngờ ngươi lúc đó mới có hai tuổi mà đã thông minh vô cùng, ta vừa bế lên đã ngừng khóc ngay, hại lão phu tưởng có chút nhân duyên với ngươi, nhất thời động tâm, mang ngươi theo.”
Tiểu Hoàn nhìn lão làm mặt xấu, tay nắm lấy vạt áo lão, nũng nịu nói: “Gia gia tâm địa thật tốt, tương lai nhất định sẽ có báo đáp. Mà, người xem, con giúp người xem tướng thiên hạ, kiếm bao nhiêu tiền đó thôi, phải không gia gia?.”
Chu Nhất Tiên đang vô tình gật gù, lim dim mắt nói: “Ừa, quả là có như vậy…” đột nhiên tỉnh lại, vờ giận dữ quát: “Đúng gì mà đúng, toàn nói xàm!”
Tiểu Hoàn che miệng cười, lát sau, nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Gia gia, người năm đó trở về Hà Dương Thành làm gì vậy? Nơi đó chính là ở dưới chân Thanh Vân Sơn mà. Con nhớ người trước tới nay vẫn không bao giờ muốn về nơi đó, ít năm gần đây, hình như khoảng mười năm trước, chỉ vì tên Thanh Vân đệ tử Trương Tiểu Phàm đó, chúng ta mới hiếu kỳ mà theo hắn về xem náo nhiệt, bất quá vậy mới tiếp cận.”
Sắc diện Chu Nhất Tiên chợt có chút ảm đạm, thở dài nói: “Nếu chẳng phải vì di hài người cha mà ngươi chẳng có mấy dịp kiến diện, nằm tại Hà Dương Thành ta đã chẳng về lại đó. Năm đó ta về thắp hương cho cha ngươi nhân ngày giỗ, ở đó khá lâu, lúc đi ra thấy ngươi nằm vệ đường, trong lòng bất nhẫn, nhìn ngươi thật tội nghiệp, nên mang về nuôi dưỡng.”
Tiểu Hoàn nghe xong, nhất thời trầm mặc, cả nửa ngày sau mới nói: “Gia gia, chúng ta đã có đến mười năm không về thăm phụ thân rồi.”
Chu Nhất Tiên trong lòng tính toán một chút, gật đầu nói: “Cũng phải, mới đó mười năm đã trôi qua.” Nói tới đây, lão cười khổ, nói: “Được rồi, dù sao chúng ta cũng không còn có nơi nào để đi, hay là tiện đây bọn ta về lại Hà Dương Thành, thăm mộ cha ngươi?”
Tiểu Hoàn lập tức gật đầu, nói “Hảo a”
Chu Nhất Tiên phất tay áo, nói: “Đi, ở lại địa phương hoang vu này, chỉ thêm buồn bực.”
Hai người nhằm thẳng phía trước mà đi, Tiểu Hoàn vốn vẫn còn non trẻ, chuyện cũ đã qua lâu rồi, thêm nữa nó tính tình hoạt bát, mọi sự bi thống đều nhanh chóng bay mất, vừa đi vừa xem phong cảnh, vô tình chợt quay đầu lại, đột nhiên run lên, quay sang Nhất Tiên nói: “Gia gia, người nhìn phía sau kìa”
Chu Nhất Tiên ngây người, ngạc nghiên hỏi: “Chuyện gì vậy?” Nói đoạn quay đầu về phía sau nhìn.
Tiểu Hoàn thì thầm:” Hình như tên Dã Cẩu đạo nhân đang theo dõi chúng ta đó”
Chu Nhất Tiên chăm chú nhìn lại, quả nhiên thấy Dã Cẩu đạo nhân đang lóng ngóng đứng xa xa ở đằng sau, đang chầm chầm đi tới, nhưng thủy chung vẫn duy trì một cự ly nhất định với bọn Nhất Tiên, Tiểu Hoàn. Thấy bọn Nhất Tiên, Tiểu Hoàn đột nhiên dừng lại nhìn, Dã Cẩu tựa hồ như run lên nhè nhẹ, lập tức cũng dừng lại, trên mặt sắc diện lúng túng vô cùng, nghểnh mặt nhìn trời
Chu Nhất Tiên trong lòng đầy hồ nghi, hai mắt lom lom nhìn, nghiêng đầu sang bên Tiểu Hoàn thì thầm hỏi: “Tên đạo nhân đó theo ta làm gì vậy?”
Tiểu Hoàn hỏi lại:” Gia gia hỏi con, con biết hỏi ai bây giờ?”
Chu Nhất Tiên ngây người một lúc, đột nhiên nhìn Tiểu Hoàn nói: “Có thể tên đạo nhân đó động sắc tâm, tương tư nha đầu ngươi rồi?”
Tiểu Hoàn nhảy dựng lên, trên mặt đỏ hồng, tức giận nói: “ Gia gia, những lời nói như vậy mà người cũng nói ra được!”
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, nói: “Ta làm sao mà không nói vậy được, thời thế bây giờ là như vậy, người xấu hoành hành, ngươi cũng lớn nhiều rồi qua lại giang hồ cũng lâu, khó nói được lắm!”
Tiểu Hoàn mặt trắng bệch nhìn Nhất Tiên, nói:”Như con thấy, trước đây Dã Cẩu đạo nhân là người trong Ma giáo, thanh danh tuy nhiên không phải là tốt lắm, nhưng chưa bao giờ nghe thấy lão giết hại nữ nhân, còn mấy việc sát nhân phóng hỏa, những chuyện đó ngày thường nghe không ít.”
Đến lượt Chu Nhất Tiên sắc mặt trắng bệch, đồng thời khẩn trương hỏi: “Tên đạo nhân đó chắc không muốn cướp hai người nghèo kiết xắc chúng ta đâu.”
Tiểu Hoàn hừm một tiếng, nói: “Khó nói lắm, gia gia à, ngân lượng trên mình người, chỉ sợ phen này khó giữ rồi.”
Chu Nhất Tiên liền hạ thấp giọng: “Xuyyyt! Đừng có nói to như vậy chứ” vừa thì thầm vừa nhìn bốn phía, nhíu mày, nói tiếp: “ nơi đây bốn phía không có bóng người, chính thị là địa phương tốt nhất để giết người cướp của. Chúng ta nên mau chạy đi!”
Tiểu Hoàn run một cái, nhìn thấy trên tay Chu Nhất Tiên đã lấy ra một đạo bùa mầu vàng, xem ra lão sắp thi triển phép “tổ sư bí truyền” độn thổ chi thuật để chạy chốn, do đó không khỏi thấy nực cười, liền nắm vội lấy áo Chu Nhất Tiên, nói: “Gia gia, người đợi chút nào.”
Chu Nhất Tiên ngoảnh lại hỏi: “Tên đạo nhân đó sắp đuổi tới rồi, đợi cái gì mà đợi?”
Tiểu Hoàn cười nói: “Gia gia, phép độn thổ chi thuật của người tuy đúng là bí thuật do tổ sư truyền lại, nhưng độn thổ xong rồi nơi chúng ta hiện ra, người lại không có khả năng khống chế. Con nói cho gia gia hay, chúng ta hiện đang không ở cách xa Tử Trạch lắm, vạn nhất người không điều khiển được độn thổ vào giữa Tử Trạch, chúng ta lúc đó đích thị là ô hô ai tai rồi.”
Chu Nhất Tiên nhất thời ngây người, lắp bắp hỏi: “Vận khí chúng ta lẽ nào lại xấu như vậy sao?”
Tiểu Hoàn liếc lão một cái nói: “Người tự xem coi vận khí của người có tốt không?”
Chu Nhất Tiên ngẫm nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng: “Ta...!”
Tiểu Hoàn cười hi hi nói, “Người không chắc chắn được, do vậy chúng ta không thể mạo hiểm” nói đoạn, Tiểu Hoàn đến sát bên Chu Nhất Tiên, dưa tay trái lên, ghé sát vào tai thì thầm: “gia gia, người quên rồi sao, tôn nữ có một kiện bảo pháp hộ thân của Bình Nhi tỷ tỷ để lại, với lại Dã Cẩu đạo nhân tịnh không phải là cao nhân trong Ma giáo, chúng ta muốn đối phó với hắn tịnh không phải là chuyện khó khăn quá.”
Chu Nhất Tiên cúi đầu trầm tư, sau đó thở dài nói: “Nguơi nói không sai, ôi, không biết tại sao, mấy ngày nay lão phu cảm thấy tinh thần luôn hoảng sợ, tâm thần bất an. Xem ra lúc ở trong Tử Trạch nhìn thấy nhiều cao nhân, đạo pháp cao thâm, nên cũng tưởng Dã Cẩu này đạo pháp cũng cao thâm như vậy.”
Tiểu Hoàn chúm chím cười, lại nói: “Thêm nữa, tên Dã Cẩu kia xem ra cũng không phải là người bại hoại cho lắm, khi trước còn cho chúng ta muợn cái ô mà.”
Chu Nhất Tiên “gằn” một tiếng, nói: “ Chúng ta đâu mà chúng ta, hắn cho ngươi mượn, lão phu ta lạnh cóng gần chết người giữa cơn mưa, nha đầu ngươi thấy vậy mà không không có phản ứng gì, đúng là bất hiếu.”
Tiểu Hoàn lè lưỡi, cười nói: “ Gia gia, con lúc đó cũng có ý nhường cho người mà, chỉ là người không muốn thôi.”
Chu Nhất Tiên hừm một cái, tiến về phía trước, vừa đi vừa lải nhải: “ Dù sao đi nữa ngươi và người cha bất hiếu cửa ngươi đều giống nhau, suốt ngày làm ta tức giận, đúng thật là ngỗ nghịch!”
Tiểu Hoàn cúi đầu dấu nụ cười, chạy theo sau.
Phía sau cổ đạo, Dã Cẩu đạo nhân lén lút nghe hai người nói chuyện cười đùa, nhăn mặt nhíu mày, sắc diện biến đổi, sau đó chạy theo hai ông chắu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn
Giữa đất trời, gió thổi qua vùng hoang dã, tiếng kêu “ù ù”
* * *
Đi được một lát, Chu Nhất Tiên bất thời thấy mệt mỏi, nắm lấy Tiểu Hoàn, nói: “Chúng ta nghỉ chân chút đã”
Tiểu Hoàn gật đầu, thấy bên đường có một phiến đá xanh, chạy tới phủi phủi mấy cái nói: “Gia gia, người ngồi đây”
Chu Nhất Tiên gật gù, mang tấm chiêu bài “tiên nhân chỉ lộ” bằng vải trắng căng trên thanh trúc đặt cạnh tảng đá xanh, đoạn ngồi xuống, thở hổn hển, khẽ lắc đầu nói: “ gần đây không biết sao thân thể đã già, chỉ đi một đoạn như vậy, đã thấy hết hơi rồi.”
Tiểu Hoàn mở tay nải lấy ra một bình nước, nghe lão nói, trong mắt bỗng thoáng có chút ưu tư, mang bình nước lại cho Chu Nhất Tiên đồng thời nói: “Gia gia, người uống nước đi.”
Chu Nhất Tiên gật đầu, đỡ lấy bình nước, ngừa cổ lên tu vài ngụm, “khà” một tiếng dài, sau đó ngoảnh đầu về phía sau nhìn, quả nhiên thấy một nhân ảnh đứng lấp ló phía xa bên vệ đường.
Chu Nhất Tiên nhìn một lúc lâu, đột nhiên cười một cái, không lý tới Dã Cẩu nữa, đưa bình nước lại cho Tiểu Hoàn, không ngờ lúc quay lại, nhìn thấy Tiểu Hoàn đang ngồi ngồi nghỉ ven đường, không biết từ lúc nào, trong tay đã có một xiên kẹo đường hồng hồng đỏ đỏ, đang ngồi nhấm nháp rất ngon lành.
Chu Nhất Tiên lắc đầu, nói: “ Ta coi Tiểu Hoàn ngươi, nay cũng không còn nhỏ tuổi nữa, mà sao vẫn như một tiểu nha đầu năm sáu tuổi, vẫn thích ăn mấy cái xiên kẹo dính vớ vẩn đó”
Tiểu Hoàn chun mũi, nhổ ra vệ đường một cái hột kẹo ô mai, nhìn Chu Nhất Tiên làm mặt xấu, nũng nịu nói “Người ta thích ăn mà…”
Chu Nhất Tiên bật cười, than: “Mười năm trước, tại Hà Dương Thành, có bao nhiêu đồ ăn vặt điểm tâm, ta không hiểu sao lại mua cái thứ kẹo của khỉ này cho ngươi?”
Nói xong, lão lắc đầu thở dài, Tiểu Hoàn cười không nói gì, nhẹ nhẹ mút mấy viên kẹo, hình như do ăn nhiều thứ kẹo đỏ hồng đó, nên tô môi Tiểu Hoàn đỏ hồng
Chu Nhất Tiên ngồi nghỉ một lúc, thấy sức khỏe đã dần dần hồi phục, định quay lại gọi Tiểu Hoàn tiếp tục lên đường, bỗng lúc quay đầu lại, đảo mắt qua tìm Tiểu Hoàn, đột nhiên thấy xuất hiện một đôi chân
Chu Nhất Tiên cả kinh, tụ trách mình trong tâm sơ xuất, để Dã Cẩu từ phía sau nắm lấy cơ hội đột ngột tập kích, không kịp trở tay. Xem ra quả nhiên không thể tin lời con tiểu nha đầu này được, mình hành tẩu thiên hạ trăm năm có lẻ, hôm nay lại nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm chí mạng.
Đang suy nghĩ lung tung loạn tưởng, muốn gọi Tiểu Hoàn qua, bỗng nghe thấy tiếng ngươi vang lên ôn hòa bình tĩnh nói: “ Ngươi có xem tướng người không?”
Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn đứng đậy, ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy trước mặt là một ngươi trung niên, mày mỏng mặt vuông, mặt mày nho nhã, hai mắt lấp lánh sáng như sao, trán rộng và cao, nhìn không giận mà uy. Mặc nho bào, bên eo có đeo một khối ngọc bội mầu tím, lung linh phát sáng, ẩn tàng thụy khí, nhìn rất đẹp mắt, xem ra người này tuyệt không phải là phàm phu tục tử.
Chỉ là lớp tóc mai bên trán đã bạc trắng, nhìn thật tương phản với tướng mạo, nhìn kỹ lại thấy có đến mấy phần tang thương.
Sắc diện Chu Nhất Tiên, đột nhiên biến đổi, lão ngang bướng nhìn thẳng vào mắt văn nhân nọ, mọi người không thấy trong tay áo, song thủ đã nắm lại thành quyền, chỉ thấy trên mặt lão, sau lúc kinh ngạc, phảng phất như ẩn tàng có mấy phần kích động, mấy phần yên vui cùng mấy phần tang thương của nhân thế.
Mục quang Tiểu Hoàn nhìn người đó từ đầu tới chân, sau đó lại nhìn qua bên gia gia, tức thời phát hiện ra Chu Nhất Tiên sắc diện lúc này tựa hồ như cứng rắn vô cùng, Tiểu Hoàn chưa từng thấy qua, Chu Nhất Tiên đột nhiên gằn giọng nói: “ Tiểu Hoàn, ngươi ra bên kia ngồi, đợi gia gia kêu mới được lại”
Tiểu Hoàn khẽ run, xưa tới nay chưa bao giờ gặp phải việc như vậy, nhưng thấy thần sắc Chu Nhất Tiên thập phần nghiêm túc, không hề giống trò đùa, hơn nữa nhìn thần sắc hai người, tựa hồ như là đã biết nhau từ trước, liền “dạ” một tiếng, quay người đi ngay lập tức
Nó mải mốt đi, bất thời ngoảnh đầu lại, nhìn thấy gia gia và trung niên đó vẫn đứng mặt đối mặt, tựu chung vẫn không hề nói câu nào.
Trong tim Tiểu Hoàn chợt có chút lo lắng, người trung niên mặc dù mới xuất hiện, dẫu chỉ là trong giây lát, nhưng Tiểu Hoàn không khỏi cảm thấy có mấy phần úy kị, trong lòng bỗng thấy nao nao một mối sợ không tên.
Mấy năm trở lại đây, nó luôn túc trực tại bên Chu Nhất Tiên, theo lão chu du thiên hạ, nhưng không ngờ gia gia lại biết một người có uy thế kinh nhân thế này.
Tiểu Hoàn đang chìm trong dòng suy nghĩ, không hề để ý đến việc xung quanh, đột nhiên phát giác ra trước mặt xuất một thân ảnh, liền lập tức đứng dậy, suýt nữ thì va vào người đó, định thần nhìn, mới nhận ra đó là Dã Cẩu đạo nhân, liền vội nói: “Xin lỗi, đạo trưởng.”
Không ngờ Dã Cẩu đạo nhân sắc diện lúc này không còn chút huyết sắc, trên mặt còn lộ rõ sự kinh hãi, nhãn tình đăm đăm nhìn về phía xa, trong mắt lộ rõ sự úy kỵ.
Tiểu Hoàn cả kinh, nhìn theo hướng mắt Dã Cẩu đạo nhân nhìn, chỉ thấy hướng Dã Cẩu nhìn, không ngờ là phía trung niên nam tử. Không hiểu người này là ai, mà lại có thể khiến Dã Cẩu đạo nhân kinh sợ đến như vậy?
Tiểu Hoàn nghi hồ suy nghĩ, không nhẫn nại được nữa hướng Dã Cẩu đạo nhân hỏi: “Đạo trưởng à, người đó là ai vậy? người nhận biết không?”
Dã Cẩu đạo nhân thân hình chấn động một cái, tự hồ như đầu óc không ở đó, nỗi sợ hãi trên mặt vẫn không hề suy giảm, nhìn sang bên Tiểu Hoàn, lắp bắp nói: “Ngươi không nhận ra hắn?”
Tiểu Hoàn gật đầu nói: “Vâng, hôm nay là lần đầu tiên tiểu nữ nhìn thấy người này, bất quá tiểu nữ nghĩ gia gia và người này tựa hồ như có chút quen biết. Phải rồi, đạo trưởng biết người này, hắn là ai vậy?”
Dã Cẩu đạo nhân khóe miệng khẽ giật, tựa hồ như muốn nói gì, nhưng không biết làm sao mở miệng, đột nhiên trầm mặc xuống, nhãn tình nhìn đăm đăm về phía người trung niên nam tử nọ. Tiểu Hoàn nhăn mặt nhíu mày, trực giác bảo rằng Dã Cẩu đạo nhân này quả là có phản ứng thật kỳ quái, thêm mấy phần sợ hãi, thời khắc này tựa hồ lại có thêm mấy phần phẫn nộ.
* * *
Chu Nhất Tiên cùng trung niên nam tử sát vai bên vai, đứng trên bờ con cổ đạo, hướng nhìn về phía xa hoang dã.
Gió thổi miên man, tóc mai trắng xóa tung bay, phảng phất như chép lại những năm tuế nguyệt tha đà, nhân thế tang thương
”Chúng ta có đến bao nhiêu năm chưa gặp mặt?” Trung niên nam tử đột nhiên nhạt nhẽo hỏi.
Chu Nhất Tiên nhìn về phía xa xăm, thấn sắc phức tạp, nửa ngày sau mới nói “Dễ cũng có đến mười năm rồi.”
Trung niên nam tử cười nhạt, nói: “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Chu Nhất Tiên trầm lặng một lúc lâu, nói: “Chân trời góc bể, du hí nhân gian, nói không tốt cũng không phải, nói không tốt cũng không phải.”
Trung niên nam tựa hồ như cảm giác gì đó, ngoảnh mặt qua nhìn Chu Nhất Tiên, nói: “Trong tâm ngươi có trách ta không?”
Chu Nhất Tiên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Ngươi chưa từng làm gì không phải với ta, ta trách ngươi điều gì được?”
Nam tử đó lại cười bảo: “Kỳ thực như ngươi vậy cũng không có gì không tốt, tâm trí phóng khai, sướng du thiên hạ, thích ở thì ở, thích đi thì đi, giống như thần tiên ở chốn phàm trần, thật không uổng cho chữ tiên trong danh tự của ngươi.”
Chu Nhất Tiên nhìn ông ta một cái, đột nhiên nói: “Nếu ngươi muốn có cuộc sống như ta, thiết nghĩ cũng không có gì khó, phải không, lão hữu?”
Nam tử đó lúc nghe thấy Chu Nhất Tiên nói một câu “lão hữu”, không kiềm chế nổi khẽ run lên một cái, lập tức cuời xòa, nhìn về hướng xa, chầm chậm nói: “Ta khác với ngươi.”
Chu Nhất Tiên chậm nói: “Ngươi tất nhiên khác với ta, ngươi từ lúc còn là thiếu niên, đã coi quyền lực trong tâm cực trọng, cho đến ngày hôm nay, ta thấy ngươi vẫn không có gì thay đổi.”
Nam tử cau đôi mày, sâu trong mắt tựa hồ như chợt léo lên chút nộ khí, tựa hồ như trước tới nay không có ai dám nói với ông ta như vậy, chỉ là khi nhìn qua Chu Nhất Tiên, nhìn thấy mái đầu bạc trắng của lão, thực đã già úa quá nhiều, bỗng thấy trong tâm ngây ra, trận nộ khí bỗng tiêu tán vào hư không.
”Ngươi sao lại biến thành già nua vậy?”
Chu Nhất Tiên lắc đầu nói:” Ta vốn đã già rồi, không giống người tu hành bọn ngươi, vốn không nên…” nói tới đây, sắc diện lão bỗng có chút ngừng trọng, lát sau mới nói tiếp: “Chuyện con gái ngươi, ta có nghe, ngươi…?”
Nam tử đó trên mặt bỗng thấy có chút ảm đạm, chầm chậm lắc đầu, ngắt lời Chu Nhất, nói: “Năm đó chúng ta đều còn trẻ, ngươi từng ở duới chân núi Kỳ Hồ, dụng Thiên Cương Thần Toán xem cho ta một quẻ, còn nhớ không?”
Chu Nhất Tiên khẽ rùng mình.
Nam tử nghểnh mặt nhìn trời, chầm chậm nói: “Ta y nhiên vẫn nhớ rất rõ, ngươi đương thời khinh khí cực thịnh, lời nói ngay trực vô cùng, nói ta sát khí quá nặng, hình khắc thê nhân, nếu không có phép phá giải, ắt sẽ mắc phải tướng sát phụ, sát tử. Đến hôm nay quả nhiên ứng nghiệm.” Càng nói, âm thanh của ông ta càng đượm thê lương.
Chu Nhất Tiên cúi đầu, cả nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Hôm nay chúng ta cũng đều là những người đã sống đến quả nửa đời người, ta cũng có mấy lời ngay thẳng muốn nói với ngươi.”
Trung niên nam tử đột nhiên có chút kinh ngạc, nói “Ngươi nói”
Chu Nhất Tiên trừng mắt nhìn ông ta, nói: “Năm đó ta nói với ngươi những lời đó, hoàn toàn là những lời nói càn quấy, ta từ nhỏ đã thấy cái việc xem tướng, tính mệnh khắp đông tây thật phiền nhiễu, làm sao có đủ kiên nhẫn học cái nghề này, còn cái gọi là Thiên Cương Thần Toán, bất quá ta thấy ngươi một người luôn tự đắc, nên trong tâm tưc giận nói ra những lời như vậy cho bõ ghét. Ngươi không nên để lại trong tâm làm gì.”
Nam tử đó toàn thân chấn động, tựa hồ như không thể tưởng tượng được những lời này có thể từ miệng Chu Nhất Tiên phát ra, cả nửa ngày sau, bỗng lắc đầu cười lớn, thanh âm vang vọng, chỉ thấy ông ta cười đến cong cả người, không còn tí tơ hào nào của sự uy nghiêm lúc mới gặp.
Từ xa, Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân ngây người nhìn.
Lát sau, nam tử đó dần dần ngừng cười, thần sắc từ từ trở lại khôi phục vẻ lãnh tỉnh uy nghiêm, nhưng trong ánh mắt, phảng phất lại có nhiều phần tia khổ khổ sở.
Chu Nhất Tiên lạnh lùng nhìn gã.
Bọn họ vẫn đứng vai kề vai, lát sau, Chu Nhất Tiên chầm chậm hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Nam tử nhìn lão một lúc, nói: “Ngươi vẫn thường tự phụ là thông minh mà, ngươi nghĩ sao?”
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, nói: “Ngươi muốn vào Tử Trạch?”
Nam tử thản nhiên nói: “Không sai, ta chính thị là muốn vào đó. Sao, ngươi có muốn vào đó coi náo nhiệt không, lão hữu?”
Chu Nhất Tiên cười khẩy, nói: “Nguơi thanh danh đồi bại, ta đi cùng ngươi, không khỏi khiến người ta thấy kỳ quái. Ta tốt nhất là cách ngươi càng xa càng tốt.”
Nam tử nhìn Chu Nhất Tiên, đột nhiên không kìm nổi bật cười, lập tức nói: “Thiên nhai cổ đạo, gặp lại cố nhân, cũng là duyên phận khó gặp. Ta và ngươi hôm nay gặp nhau, về sau không biết đến khi nào mới gặp lại, ngươi nên bảo trọng.”
Chu Nhât Tiên hừm một tiếng, nói: “Lão phu ta vẫn sống rất tốt, vẫn chưa muốn chết, nhưng cừu nhân của ngươi còn nhiều hơn cả hồ ly trên Kỳ Hồ sơn, tự nghĩ ngươi mới nên cẩn thận.”
* * *
Tiểu Hoàn đứng tại vệ đường đã lâu, đột nhiên thấy gia gia cùng nam tử đó đồng thời bước lại, liền vội chạy lên nghênh tiếp, đứng bên cạnh gia gia.
Trung niên đó mục quang nhìn Tiểu Hoàn một cái, sau đó nhìn qua bên Dã Cẩu đạo nhân.
Sắc mặt Dã Cẩu đột nhiên chuyển biến, chầm chậm cúi đầu xuống.
Nam tử đó nhìn hắn mấy lần, rồi đột nhiên nói: “Ngươi là người bên cạnh của Quỷ Lệ, Dã Cẩu đạo nhân, phải không?”
Sắc diện Dã Cẩu càng trầm trọng hơn, ngưng trọng lại một lát, sau đó mới lí nhí nói: “Vâng.”
Tiểu Hoàn đứng bên mình Chu Nhất Tiên, không nhẫn nại được nữa hướng qua Chu Nhất Tiên hỏi nhỏ: “Gia gia, người này là ai?”
Chu Nhất Tiên chưa kịp đáp, trung niên nam tử tựa hồ như nghe thấy câu hỏi của Tiểu Hoàn, quay mình qua, cười hỏi: “Sao, tiểu cô nương không nhận ra ta sao?”
Tiểu Hoàn thất kinh, lập tức lắc đầu.
Nam tử cười cười, nói: “ta tên là Vạn Nhân Vãng!”
Tiểu Hoàn khẽ run.
Nam tử nhìn xoáy vào Chu Nhất Tiên một lúc, đột nhiên phất tay áo, quay người bước đi, không ngoảnh đầu trở lại. Mỗi bước đi chứa đầy khí thế ngạo thiên hạ, từ từ phát khai ra bốn phía, chúng nhân ở phía sau, chỉ thấy thân ảnh ông ta ven theo con cổ đạo hướng Tử Trạch dần dần mờ nhạt, bỗng thấy âm thanh ông cất lên:
”…Đường chân trời, trải dài dằng dặc
Ý nữ nhân, hướng về si dại
Trời cao quá tám vạn trượng
Chúng sanh duới đất như cỏ dại
Vạn vì sao, một vầng trăng sáng
Trời xanh lạnh lẽo, lạnh như sương
Cười nhạo vạn vật như rơm rác
Vì sao mà gió giật, vì sao mà mây bay?...” (1)
Lời ca không chau chuốt, tịnh không dễ nghe chút nào, nhưng tại không trung lại có chút hùng hồn thương lương.
Chúng nhân nhìn dưới trời, lững lờ trên con cổ đạo, mây trắng trải dài, tịnh mịch hoang vu, người đó chắp tay sau lưng, lời nói quả là kiêu ngạo vô cùng.
Câu hát nhỏ dần, người cũng đi xa dần….
-----------------
Đao chú: Bài hát trên, lúc đầu Đao định để nguyên văn tiếng Hán Việt. Nhưng vì thấy các vị sát thủ tiền bối ai cũng dịch các đoạn thơ, đoạn ca từ Hán Việt sang Việt nên cũng mạn phép gắng gượng chuyển ngữ đoạn lời hát này sang tiếng Việt. Do vậy nên ý tứ có thể không chuyền tải được hết. Sau đây là nguyên văn, vị tiền bối nào công lực thâm hậu xin chỉ giúp các đoạn sai sót. Thanks a million!
“Thiên nhai lộ, tòng lai viễn.
Nhân nữ ý, hướng lai si.
Thiên cao hải khoát bát vạn trượng,
Vân vân chúng sanh tận bồ bặ.
Tinh vạn điểm, nguyệt chánh minh,
Thương thiên lãnh, lãnh như sương.
Khả tiếu vạn vật như sô cẩu,
Thùy vi phúc vũ thùy phiên vân?”