Tru Thần Điện - Trang 2
Chương 21: C21: Mẹ nhanh thử đi
Lúc này, Cố Muội Ly lê thân hình mệt mỏi trở về. “Mẹ... Mẹ...” Nhìn thấy Cố Muội Ly quay về, Tâm Ngữ vội vàng đặt bát đũa xuống, nắm lấy tay mẹ n bố nấu đi ạ. Ngon lắm đó!”
Cố Muội Ly gượng cười, vuốt tóc con gái, cô nói: “Tâm Ngữ, hôm nay con có ngoan không?”
“Có ạ” Tâm Ngữ nghiêm túc gật đầu, con bé gắp một miếng đồ ăn đưa lên miệng mẹ: “Mẹ nhanh thử đi, thử đi ạ”
Cố Muội Ly khẽ mở miệng ăn đồ ăn con bé gắp, cô lập tức cảm thấy cả người đều thư giãn, phần lớn mệt mỏi trong ngày đều tan biến trong nháy mắt.
“Ừ, không tệ” Cố Muội Ly nở một nụ cười ngọt ngào, ban đầu cô cảm thấy mệt mỏi và không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng bây giờ cô rất thèm ăn, cho nên cô đã cắn thêm vài miếng rau và nhai kỹ.
Tâm Ngữ cười thỏa mãn: “Thế nào ạ? Rất ngon đúng không ạ.
Từ nay về sau Tâm Ngữ sẽ ăn n bố nấu mỗi ngày. Đồ ăn bố nấu là ngon nhất trên đời:
“Được rồi, mỗi ngày bố đều sẽ chuẩn bị bữa ăn ngon cho. 'Tâm Ngữ” Hoàng Lương đầy yêu thương nhìn con gái.
“Từ nay về sau bố sẽ chuẩn bị bữa ăn ngon cho Tâm Ngữ trong căn nhà nhỏ.
Như vậy trong đồ ăn sẽ không có côn trùng nữa” Tâm Ngữ ngây thơ nhìn Hoàng Lương.
Hoàng Lương chưa kịp trả lời, Cố Muội Ly đã hỏ Ngữ, con đang nói căn nhà nhỏ nào vậy?”
Tâm Ngữ vội vàng nhai đồ ăn trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó con bé nói: “Bố mới mua nhà ạ. Hôm nay bố dẫn Tâm Ngữ đi xem nhà. Bố mua một căn nhà nhỏ, không ẩm ướt, không sâu bọ, đẹp lắm”
“Cái gì?” Sắc mặt Cố Muội Ly đột nhiên tối sâm, cô đứng lên, sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ.
'Tâm Ngữ giật mình, tưởng mình nói sai, con bé vội vàng giải thích: “Mẹ, mẹ đừng tức giận. Đó, căn nhà nhỏ đó là thứ mà Tâm Ngữ muốn mua. Đừng trách bố. Muốn trách thì mẹ cứ trách Tâm Ngữ. Tất cả là lỗi của Tâm Ngữ” Vừa nói, nước mắt con bé vừa rơi xuống.
Cố Muội Ly cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng trên mặt cô hiện rõ tức giận, cô nhìn Hoàng Lương, mắng: “Ai bảo anh mua nhà!”
Cố Muội Ly biết rõ rằng ngôi nhà rẻ nhất ở Bäc Kinh cũng có giá hơn một trăm vạn nhân dân tệ, hôm nay cô đã đi rất nhiều nơi, xin rất nhiều người một trăm nghìn nhân dân tệ.
Điều quan trọng nhất lúc này là ca phẫu thuật của con gái cô, đã hai ngày trôi qua, nếu ngày mai còn không vay được tiền, dù có bán thận thì cô cũng phải kiếm đủ một trăm ngàn nhân dân tệ để thực hiện ca phẫu thuật cho con gái.
Vào thời điểm quan trọng giữa sự sống và cái chết của con gái cô, vậy mà anh lại bỏ ra rất nhiều tiền để mua căn nhà vô nghĩa đó.
Cố Muội Ly càng nghĩ càng tức giận, cô đặt bát đũa xuống rồi bước ra khỏi nhà.
Hoàng Lương trong đầu như lọt vào sương mù.
'Tâm Ngữ không ăn thêm nổi một miếng nào nữa, đôi mắt †o của con bé ngấn nước, con bé nghĩ rắng bản thân chắc chăn đã chọc giận mẹ vì mua căn nhà nhỏ đó.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
“Bố, bố ơi, ngày mai bố có thể trả lại căn nhà nhỏ đó được không?”
Con bé nghẹn ngào, con bé nghĩ rằng nếu bản thân trả lại căn nhà nhỏ đó, mẹ chắc chẳản sẽ không tức giận nữa.
“Tâm Ngữ, con ăn cơm giỏi nhé. Bố đi hỏi mẹ. Có lẽ mẹ không giận vì căn nhà nhỏ đâu?” Hoàng Lương an ủi.
Tâm Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, con bé nghẹn ngào gắp thức ăn vào miệng, nhưng con bé cảm thấy đồ ăn không còn ngon như trước nữa.
Lúc anh bước ra ngoài cửa, anh thấy Cố Muội Ly đang đứng trước cửa, cô đứng nhìn bầu trời đêm, đôi mắt đỏ hoe, không biết cô đang nghĩ gì.
“Cô không nên tức giận trước mặt Tâm Ngữ”
Hoàng Lương đi đến bên cạnh Cố Muội Ly, trong giọng nói của anh có đôi chút tức giận.
Trong mắt Hoàng Lương, Tâm Ngữ chính là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, huống chỉ con gái anh hôm nay không hề làm sai gì cả.
“Bác sĩ nói Tâm Ngữ chỉ có thể sống được ba ngày, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi, tôi chạy khắp nơi cả ngày, đi vay đi mượn suốt một ngày, nhưng...”
Cố Muội Ly nghẹn ngào, cô cảm thấy mình thật vô dụng.
“Nếu ngày mai tôi không đủ khả năng chỉ trả phí phẫu thuật, Tâm Ngữ, Tâm Ngữ...”
Cố Muội Ly không thể chịu đựng được nữa, cô ngồi xổm trên mặt đất, che mặt khóc lóc thảm thiết.
Cố Muội Ly chưa bao giờ nghĩ đến việc đi hỏi vay Hoàng Lương, nhưng bây giờ, cô không muốn giấu nữa, dù sao. Hoàng Lương cũng là cha của Tâm Ngữ, anh có quyền được biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hoàng Lương chợt nhận ra răng ngày hôm đó khi anh châm cứu để cứu con gái mình, Cố Muội Ly vẫn còn đang hôn mê nên không biết rằng con gái mình đã khỏi bệnh.
Hoàng Lương nhất thời cảm thấy rất áy náy, anh cúi người kéo Cố Muội Ly đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Vì sự sơ suất của mình, những ngày qua Muội Ly chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều áp lực.
“Cô không cần phải lo lắng nữa đâu Muội Ly, bệnh của Tâm Ngữ đã được chữa khỏi rồi” Hoàng Lương thì thầm vào. tai Cố Muội Ly.