Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 584: Mới vào sân trường
Tuy rằng kiếp trước, Diệp Trần chỉ ở đại học Thiên Hải được một năm thì bị Diệp Vô Thương vu cáo hãm hại giết người, chạy trốn ra nước ngoài.
Tuy nhiên, ở bên trong thời gian ngắn ngủi một năm này, Diệp Trần và ba người bạn cùng phòng này có quan hệ cũng không tệ. tuy rằng kém hơn so với Ngô Lỗi thế nhưng cũng coi như một trong những người bạn trong số không nhiều ở kiếp trước của hắn.
Ba người nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện thì cũng thi nhau nhìn sang, "Này anh em, ông chính là thành viên cuối cùng trong phòng ký túc xá chúng ta tên là Diệp Trần?"
Vì phòng ngừa tìm nhầm phòng, cửa ký túc xá đều dán vào tên của sinh viên mới.
Ba người bọn hắn cũng đã làm quen trao đổi qua tên với nhau, người còn lại cuối cùng tự nhiên chính là Diệp Trần.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, mỉm cười, "Là tôi, các ông khỏe chứ!"
Ba người nghe xong, lập tức thi nhau đi tới, "Thật đúng là! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một anh chàng đẹp trai! Hạnh phúc sau này của anh em, coi như toàn bộ trông cậy vào ông a!"
Người nói chuyện là một thiếu niên có vóc dáng thấp hơi mập một chút, tuy nhiên hai mắt sáng lấp lánh, cho người ta một loại cảm giác rất nhanh trí.
"Đúng rồi! Tự giới thiệu về mình một chút, ta gọi là Lý Hổ!"
Thiếu niên có vóc người hơi thấp tên là Lý Hổ giới thiệu xong bản thân mình lại chỉ hướng hai người còn lại, một người có dáng người khôi cô cao lớn, một cái thì gầy yếu nho nhã:
"Tên người to con gọi là Đường Uy!"
"Còn hắn tên là Trần Đông!"
Đường Uy và Trần Đông cũng thi nhau hướng về phía Diệp Trần mỉm cười, xem như bắt chuyện qua.
Diệp Trần thầm nghĩ nói, "Ta làm sao lại không biết các ngươi?"
Tuy nhiên, ánh mắt Diệp Trần lúc đảo qua trên người Đường Uy thì bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức ba động không kém!
Lập tức trong lòng khẽ động, "Hóa ra Đường Uy lại là võ giả nội kình, khó trách kiếp trước trong trường học, cái tên này đánh nhau nhưng chưa từng thua a..."
Căn cứ Diệp Trần phán đoán thì tu vi của Đường Uy lúc này hắn là vừa mới bước vào Ám Kình, tuy nhiên đối phó với người bình thường thì khẳng định là thừa sức.
Mà cùng lúc đó, Đường Uy cũng đang lặng lẽ quan sát Diệp Trần, cũng không biết vì sao, Đường Uy theo bản năng cảm thấy người bạn cùng phòng mình này dường như cũng không đơn giản, thế nhưng sau khi cẩn thận quan sát một lát thì lại không nhìn ra bất luận chỗ nào khác lạ.
Trong ba người, hiển nhiên lấy Lý Hổ là hoạt bát nhất, hơn nữa còn có chút lắm lời, không đợi những người khác mở miệng hắn lại nói tiếp:
"Ai, anh em, hành lý của ông đâu? Sẽ không phải ông không mang cái gì tới chứ?"
Diệp Trần cười cười, thuận miệng nói:
"Còn chưa kịp mua!"
Không nghĩ tới, Lý Hổ lại vung mạnh tay lên, "Tôi đây gọi điện cho thư ký của cha tôi, để hắn giúp ông chuẩn bị thêm một phần!"
Nói xong trực tiếp móc một chiếc điện thoại iphone X ra, bấm một số điện thoại, "Alo, chú Từ à, những đồ sinh hoạt hàng ngày mà cháu cần, chú giúp cháu mua nhiều hơn một phần đưa tới nha!"
Diệp Trần hơi sững sờ, cũng không có từ chối, mua những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày kia xác thực rất phiền phức, nếu như có người chuẩn bị giúp hắn, vậy dĩ nhiên không gì bằng.
"Đa tạ! Đợi chút nữa ông nói cho ta biết hết bao nhiêu tiền, ta trực tiếp trả cho ông!"
Diệp Trần mơ hồ nhớ lại, nhà của Lý Hổ này hình như là buôn bán thuốc men, xem như là một đứa con nhà giàu.
Lý Hổ nghe được lời này của Diệp Trần thì khoát tay áo nói:
"Tiền thì không thành vấn đề? sau này chúng ta chính là anh em, đây coi như là anh em tặng cho ông lễ gặp mặt đi! Chỉ cần sau này lúc ông tán gái, mang theo anh em chúng ta là được rồi! Hắc hắc!"
Nói xong lời này, trên mặt Lý Hổ lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Diệp Trần không khỏi không còn gì để nói, trong trí nhớ của hắn, cái tên Lý Hổ này có một cái khuyết điểm lớn nhất đó chính là háo sắc.
Mấy người lại tùy tiện nói chuyên với nhau một lúc, thời gian dần trôi qua cũng quen thuộc, sau đó dựa theo lệ cũ, căn cứ tuổi tác của mỗi người sắp xếp lớn nhỏ.
Trần Đông có tuổi lớn nhất, sau đó chính là Diệp Trần, Đường uy xếp thứ ba và Lý Hổ là nhỏ tuổi nhất.
Mấy người đang trò chuyện thì bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Trần Đông ngồi ở gần cửa nhất lập tức đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một thân hình mỹ lệ, rõ ràng chính là Đái Lệ Lệ trước đó dẫn Diệp Trần đi báo danh.
Đái Lệ Lệ một đôi mắt to sáng ngời, quét một vòng trong phòng, rất nhanh thì đã khóa chặt ở trên người Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lý Hổ nhìn thấy Đái Lệ Lệ thì đôi mắt ngay lập tức đều muốn nhìn thẳng, lập tức bước nhanh về phía trước, cười tủm tỉm nói:
"Đái học tỷ, sao chị lại tới đây? Nhanh nhanh mời vào bên trong!"
Đái Lệ Lệ hé miệng cười một tiếng, "Không được! Ta đến chính là báo tin cho các ngươi một chút, bảy giờ tối hôm nay, khoa dự định tổ chức tiệc chào đón sinh viên mới như các ngươi tại nhà hàng Quân Duyệt ở phía Nam thành phố, các ngươi nhớ nhất định phải tham gia đó nha!"
Lý Hổ nghe được điều này thì lập tức vỗ bộ ngực, "Học tỷ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ tham gia đúng giờ! Đúng, học tỷ cũng sẽ tham gia sao?"
Đái Lệ Lệ gật đầu cười, "Các ngươi cũng không cần quá khẩn trương, đây chỉ là một bữa tiệc đơn giản của khoa chúng ta mà thôi, nhiều sinh viên năm hai năm ba đại học cũng sẽ tham gia, sau một vài ngày, trường sẽ có một bữa tiệc chào mừng chính thức!"
Nói xong lời này, Đái Lệ Lệ cũng không có lập tức rời đi, ánh mắt lại nhìn thoáng qua trên người Diệp Trần, sau khi do dự một lát, giống như lấy hết dũng khí ra nói:
"Diệp Trần học đệ, buổi tối chúng ta gặp lại a!"
Nói xong lời này, Đái Lệ Lệ rời đi giống như chạy trốn.
Đái Lệ Lệ vừa đi thì ba người Lý Hổ lập tức thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Lý Hổ càng là vọt tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp đập một quyền ở trên ngực hắn.
"Diệp ca, ngươi trâu bò a! Đái học tỷ thế nhưng là đại mỹ nỹ nổi danh của khoa chúng ta, nhanh như vậy đã bị ngươi làm xong?"
Diệp Trần không thể không lắc đầu, thản nhiên nói:
"Ta không có hứng thú đối với cô ta!"
Nghe được điều này, ba người Lý Hổ lập tức càng thêm chắc chắn hơn, "Không phải chứ! Đái tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ngươi cũng không lọt mắt, ánh mắt của ngươi cũng quá cao đi à nha?"
"Giả bộ! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi!"
"Ta cũng không tin, một chút ý nghĩ ngươi cũng không có?"
Ba người đều ở độ tuổi huyết khí phương cương, thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Diệp Trần, tự nhiên cảm thấy hắn đang cố ý giả bộ và làm cao.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Còn về phần tiệc buổi tối đón người mới, hắn căn bản không có ý định tham gia.
...
Chớp mắt một cái, đã đến giữa trưa, vốn Lý Hổ đề nghị mọi người cũng ăn một bữa cơm, tuy nhiên Diệp Trần lấy lý do có việc nên cự tuyệt.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, thần niệm của Diệp Trần khẽ động đã dễ dàng khóa chặt vị trí của Tiêu Nhược Hi, sau đó liền chậm rãi đi tới.
Mỗi ngày Hi Nguyệt chỉ có thể chiếm dùng thân thể của Tiêu Nhược Hi hai giờ, cho nên sau khi ba người trải qua bàn bạc thì mỗi ngày giữa trưa gặp nhau, còn về phần lúc khác thì Diệp Trần sẽ không can thiệt vào sinh hoạt cá nhân của Tiêu Nhược Hi.
Chỉ chốc lát, Diệp Trần đã đi tới trước tòa nhà giảng dạy của khoa Kinh tế và Quản lý mà Tiêu Nhược Hi cũng vừa mới được tan học từ trong tòa nhà đó đi ra.
Diệp Trần đang muốn đi qua thì đúng lúc này, một tên nam thanh niên đẹp trai, trong tay cầm lấy một bó hoa hồng, ngăn ở trước mặt Tiêu Nhược Hi, "Nhược Hi, ta đã thích cô từ rất lâu rồi, mời ngươi làm bạn gái của ta đi!"
Tiêu Nhược Hi làm một trong bốn đại hoa khôi của trường, ngày bình thường tự nhiên có không ít người theo đuổi.
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức nhướng mày, theo lý thuyết, hắn cùng với Tiêu Nhược Hi từng có bàn bạc, sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Tiêu Nhược Hi, thế nhưng vừa nghĩ tới Hi Nguyệt ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi thì Diệp Trần lập tức nhịn không được, trực tiếp sải bước đi tới.
P/S: Ta thích nào...chương thứ 5, con mình đang ốm đâm ra mấy bữa nay dịch ít quá...
Tuy nhiên, ở bên trong thời gian ngắn ngủi một năm này, Diệp Trần và ba người bạn cùng phòng này có quan hệ cũng không tệ. tuy rằng kém hơn so với Ngô Lỗi thế nhưng cũng coi như một trong những người bạn trong số không nhiều ở kiếp trước của hắn.
Ba người nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện thì cũng thi nhau nhìn sang, "Này anh em, ông chính là thành viên cuối cùng trong phòng ký túc xá chúng ta tên là Diệp Trần?"
Vì phòng ngừa tìm nhầm phòng, cửa ký túc xá đều dán vào tên của sinh viên mới.
Ba người bọn hắn cũng đã làm quen trao đổi qua tên với nhau, người còn lại cuối cùng tự nhiên chính là Diệp Trần.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, mỉm cười, "Là tôi, các ông khỏe chứ!"
Ba người nghe xong, lập tức thi nhau đi tới, "Thật đúng là! Không nghĩ tới phòng ký túc xá chúng ta lại còn có một anh chàng đẹp trai! Hạnh phúc sau này của anh em, coi như toàn bộ trông cậy vào ông a!"
Người nói chuyện là một thiếu niên có vóc dáng thấp hơi mập một chút, tuy nhiên hai mắt sáng lấp lánh, cho người ta một loại cảm giác rất nhanh trí.
"Đúng rồi! Tự giới thiệu về mình một chút, ta gọi là Lý Hổ!"
Thiếu niên có vóc người hơi thấp tên là Lý Hổ giới thiệu xong bản thân mình lại chỉ hướng hai người còn lại, một người có dáng người khôi cô cao lớn, một cái thì gầy yếu nho nhã:
"Tên người to con gọi là Đường Uy!"
"Còn hắn tên là Trần Đông!"
Đường Uy và Trần Đông cũng thi nhau hướng về phía Diệp Trần mỉm cười, xem như bắt chuyện qua.
Diệp Trần thầm nghĩ nói, "Ta làm sao lại không biết các ngươi?"
Tuy nhiên, ánh mắt Diệp Trần lúc đảo qua trên người Đường Uy thì bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức ba động không kém!
Lập tức trong lòng khẽ động, "Hóa ra Đường Uy lại là võ giả nội kình, khó trách kiếp trước trong trường học, cái tên này đánh nhau nhưng chưa từng thua a..."
Căn cứ Diệp Trần phán đoán thì tu vi của Đường Uy lúc này hắn là vừa mới bước vào Ám Kình, tuy nhiên đối phó với người bình thường thì khẳng định là thừa sức.
Mà cùng lúc đó, Đường Uy cũng đang lặng lẽ quan sát Diệp Trần, cũng không biết vì sao, Đường Uy theo bản năng cảm thấy người bạn cùng phòng mình này dường như cũng không đơn giản, thế nhưng sau khi cẩn thận quan sát một lát thì lại không nhìn ra bất luận chỗ nào khác lạ.
Trong ba người, hiển nhiên lấy Lý Hổ là hoạt bát nhất, hơn nữa còn có chút lắm lời, không đợi những người khác mở miệng hắn lại nói tiếp:
"Ai, anh em, hành lý của ông đâu? Sẽ không phải ông không mang cái gì tới chứ?"
Diệp Trần cười cười, thuận miệng nói:
"Còn chưa kịp mua!"
Không nghĩ tới, Lý Hổ lại vung mạnh tay lên, "Tôi đây gọi điện cho thư ký của cha tôi, để hắn giúp ông chuẩn bị thêm một phần!"
Nói xong trực tiếp móc một chiếc điện thoại iphone X ra, bấm một số điện thoại, "Alo, chú Từ à, những đồ sinh hoạt hàng ngày mà cháu cần, chú giúp cháu mua nhiều hơn một phần đưa tới nha!"
Diệp Trần hơi sững sờ, cũng không có từ chối, mua những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày kia xác thực rất phiền phức, nếu như có người chuẩn bị giúp hắn, vậy dĩ nhiên không gì bằng.
"Đa tạ! Đợi chút nữa ông nói cho ta biết hết bao nhiêu tiền, ta trực tiếp trả cho ông!"
Diệp Trần mơ hồ nhớ lại, nhà của Lý Hổ này hình như là buôn bán thuốc men, xem như là một đứa con nhà giàu.
Lý Hổ nghe được lời này của Diệp Trần thì khoát tay áo nói:
"Tiền thì không thành vấn đề? sau này chúng ta chính là anh em, đây coi như là anh em tặng cho ông lễ gặp mặt đi! Chỉ cần sau này lúc ông tán gái, mang theo anh em chúng ta là được rồi! Hắc hắc!"
Nói xong lời này, trên mặt Lý Hổ lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Diệp Trần không khỏi không còn gì để nói, trong trí nhớ của hắn, cái tên Lý Hổ này có một cái khuyết điểm lớn nhất đó chính là háo sắc.
Mấy người lại tùy tiện nói chuyên với nhau một lúc, thời gian dần trôi qua cũng quen thuộc, sau đó dựa theo lệ cũ, căn cứ tuổi tác của mỗi người sắp xếp lớn nhỏ.
Trần Đông có tuổi lớn nhất, sau đó chính là Diệp Trần, Đường uy xếp thứ ba và Lý Hổ là nhỏ tuổi nhất.
Mấy người đang trò chuyện thì bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Trần Đông ngồi ở gần cửa nhất lập tức đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một thân hình mỹ lệ, rõ ràng chính là Đái Lệ Lệ trước đó dẫn Diệp Trần đi báo danh.
Đái Lệ Lệ một đôi mắt to sáng ngời, quét một vòng trong phòng, rất nhanh thì đã khóa chặt ở trên người Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lý Hổ nhìn thấy Đái Lệ Lệ thì đôi mắt ngay lập tức đều muốn nhìn thẳng, lập tức bước nhanh về phía trước, cười tủm tỉm nói:
"Đái học tỷ, sao chị lại tới đây? Nhanh nhanh mời vào bên trong!"
Đái Lệ Lệ hé miệng cười một tiếng, "Không được! Ta đến chính là báo tin cho các ngươi một chút, bảy giờ tối hôm nay, khoa dự định tổ chức tiệc chào đón sinh viên mới như các ngươi tại nhà hàng Quân Duyệt ở phía Nam thành phố, các ngươi nhớ nhất định phải tham gia đó nha!"
Lý Hổ nghe được điều này thì lập tức vỗ bộ ngực, "Học tỷ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ tham gia đúng giờ! Đúng, học tỷ cũng sẽ tham gia sao?"
Đái Lệ Lệ gật đầu cười, "Các ngươi cũng không cần quá khẩn trương, đây chỉ là một bữa tiệc đơn giản của khoa chúng ta mà thôi, nhiều sinh viên năm hai năm ba đại học cũng sẽ tham gia, sau một vài ngày, trường sẽ có một bữa tiệc chào mừng chính thức!"
Nói xong lời này, Đái Lệ Lệ cũng không có lập tức rời đi, ánh mắt lại nhìn thoáng qua trên người Diệp Trần, sau khi do dự một lát, giống như lấy hết dũng khí ra nói:
"Diệp Trần học đệ, buổi tối chúng ta gặp lại a!"
Nói xong lời này, Đái Lệ Lệ rời đi giống như chạy trốn.
Đái Lệ Lệ vừa đi thì ba người Lý Hổ lập tức thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Lý Hổ càng là vọt tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp đập một quyền ở trên ngực hắn.
"Diệp ca, ngươi trâu bò a! Đái học tỷ thế nhưng là đại mỹ nỹ nổi danh của khoa chúng ta, nhanh như vậy đã bị ngươi làm xong?"
Diệp Trần không thể không lắc đầu, thản nhiên nói:
"Ta không có hứng thú đối với cô ta!"
Nghe được điều này, ba người Lý Hổ lập tức càng thêm chắc chắn hơn, "Không phải chứ! Đái tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ngươi cũng không lọt mắt, ánh mắt của ngươi cũng quá cao đi à nha?"
"Giả bộ! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi!"
"Ta cũng không tin, một chút ý nghĩ ngươi cũng không có?"
Ba người đều ở độ tuổi huyết khí phương cương, thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Diệp Trần, tự nhiên cảm thấy hắn đang cố ý giả bộ và làm cao.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Còn về phần tiệc buổi tối đón người mới, hắn căn bản không có ý định tham gia.
...
Chớp mắt một cái, đã đến giữa trưa, vốn Lý Hổ đề nghị mọi người cũng ăn một bữa cơm, tuy nhiên Diệp Trần lấy lý do có việc nên cự tuyệt.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, thần niệm của Diệp Trần khẽ động đã dễ dàng khóa chặt vị trí của Tiêu Nhược Hi, sau đó liền chậm rãi đi tới.
Mỗi ngày Hi Nguyệt chỉ có thể chiếm dùng thân thể của Tiêu Nhược Hi hai giờ, cho nên sau khi ba người trải qua bàn bạc thì mỗi ngày giữa trưa gặp nhau, còn về phần lúc khác thì Diệp Trần sẽ không can thiệt vào sinh hoạt cá nhân của Tiêu Nhược Hi.
Chỉ chốc lát, Diệp Trần đã đi tới trước tòa nhà giảng dạy của khoa Kinh tế và Quản lý mà Tiêu Nhược Hi cũng vừa mới được tan học từ trong tòa nhà đó đi ra.
Diệp Trần đang muốn đi qua thì đúng lúc này, một tên nam thanh niên đẹp trai, trong tay cầm lấy một bó hoa hồng, ngăn ở trước mặt Tiêu Nhược Hi, "Nhược Hi, ta đã thích cô từ rất lâu rồi, mời ngươi làm bạn gái của ta đi!"
Tiêu Nhược Hi làm một trong bốn đại hoa khôi của trường, ngày bình thường tự nhiên có không ít người theo đuổi.
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức nhướng mày, theo lý thuyết, hắn cùng với Tiêu Nhược Hi từng có bàn bạc, sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Tiêu Nhược Hi, thế nhưng vừa nghĩ tới Hi Nguyệt ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi thì Diệp Trần lập tức nhịn không được, trực tiếp sải bước đi tới.
P/S: Ta thích nào...chương thứ 5, con mình đang ốm đâm ra mấy bữa nay dịch ít quá...