Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 537: Đại khai sát giới
"Nhanh rút lui! Tất cả đơn vị nhanh chóng rút lui!"
Trung tâm chỉ huy nhìn thấy Diệp Trần đảo mắt đã tiêu diệt mười mấy chiếc máy bay chiến đấu, lúc này mới hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
Đáng tiếc, những chiếc tàu chiến đấu kia tuy rằng có tốc độ di chuyển rất nhanh, nhưng ở trước mặt Diệp Trần thì tốc độ này chẳng khác mấy con vịt bơi giữa cái ao.
"Phá!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, cũng đã đuổi kịp một chiếc tàu chiến đấu trong đó rồi mới nâng Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, trực tiếp chém xuống một kiếm!
đại quân Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ nhìn thấy ở trên bầu trời có một tia ánh sáng chói mắt màu tím đang hướng đánh về phía bọn họ.
Ầm!
Ầm ầm!!
Xoạt!
Sau một khắc, tất cả binh sĩ Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ cảm thấy một cỗ xung kích cường đại, trực tiếp đánh bọn hắn bay ra ngoài!
Mà binh sĩ ở trên những chiếc tàu chiến khác, chiếc tàu chiến đấu kia gần ba vạn tấn, lại bị một đạo kiếm mang màu tím dài vài trăm mét rõ ràng chém thành hai nửa!
"Hả! Oh My GOD!"
"Đây rốt cuộc là thứ đồ gì? Chẳng lẽ là siêu nhân? Hay là người ngoài hành tinh?"
"Chạy mau a!!"
...
Trong toàn bộ trận doanh của hải quân Mỹ quốc, lập tức một mảnh bạo loạn, tất cả mọi người kia ở dưới một cảnh tượng vô cùng rung động, đã hoàn toàn từ bở được ý niệm chống cự, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, tránh đi ác ma đáng sợ trước mắt này!
Tuy nhiên, sau khi một kiếm của Diệp Trần chém một chiếc tàu chiến cỡ lớn thành hai khúc, lại không có ý tứ muốn dừng tay một chút nào, tung người nhảy lên đã đuổi tới một chiếc tàu chiến khác.
Rầm rầm rầm!
Oanh long long long long!
Thanh kiếm trong tay Diệp Trần vậy mà giống như dao phay cắt dưa hấu, mỗi một lần vung ra một kiếm, đã chặt đứt đôi một chiếc tàu chiến đấu.
Chỉ trong chớp mắt, năm chiếc tàu chiến đấu vậy mà toàn bộ bị hủy ở trên tay của hắn.
Mà vào lúc này, các vị cấp cao hải quân Mỹ quốc thấy cảnh này thì lập tức bắt đầu luống cuống, "Nhanh! Dùng đạn đạo bắn nó cho ta! Cho ta bắn hung hăng vào cho ta! Tuyệt đối không được để cho hắn lên đảo!"
...
Theo mệnh lệnh này được hạ đạt.
Rầm rầm rầm!
Từng quả từng quả tên lửa đạn đạo từ căn cứ hản quân trên Trân Bảo cảng bắn ra, giống như từng đạo lưu tinh thiên thạch hướng về phía vùng biển chỗ Diệp Trần mà bắn tới!
Đến cùng là hải quân Mỹ quốc ở giữa căn cứ chiến khu Thái Bình Dương, phòng vệ tự nhiên không phải ở một nơi nào khác có thể so sánh.
Trong nháy mắt, mấy chục quả tên lửa đạn đạo đảo mắt mà tới, đủ để thổi bay vùng biển dưới chân Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần vậy mà vẫn không có lùi lại nửa bước, ngược lại đâm đầu xông tới!
"Diệt cho ta!"
Mắt thấy mấy chục quả tên lửa đạn đạo có uy lực mạnh mẽ đã bay tới trước mặt, Diệp Trần lại giơ Tử Quỳnh Kiếm lên một lần nữa, hung hăng một kiếm bổ xuống!
Xoạt!
Một đạo kiếm mang màu tím dài đến hơn ngàn mét, ở trên bầu trời đêm xẹt qua, vậy mà mạnh mẽ xé nứt bầu trời tạo thành một vết nứt dài!
Sau một khắc, tốc độ của mấy chục quả tên lửa đạn đạo bỗng nhiên trở nên chậm lại vô số lần, sau đó lại bị hút vào bên trong vết nứt không gian.
Trong nháy mắt những quả tên lửa đạn đạo kia như là đột nhiên biến mất ở trên bầu trời không còn tăm hơi.
Sau đó thân thể Diệp Trần lại ngoáng một cái đã vượt qua hơn mười dặm, mà căn cứ Hải quân trên Trân Bảo cảng cũng đã gần ngay trước mắt!
"Cái gì!"
Các vị cấp cao tại trung tâm chỉ huy, tất cả toàn bộ đều lập tức trợn tròn mắt:
"Cái tên này, vậy mà đơn giản như thế đã đột phá phòng tuyến của chúng ta?"
"Chẳng lẽ hắn là ma quỷ hay sao?"
"Một khi để cho hắn xông vào trong căn cứ, vậy chúng ta coi như hoàn toàn xong đời!"
"Trung tướng các hạ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Tất cả mọi người thi nhau nhìn về phía người cầm quyền cao nhất tại chiến khu Thái Bình Dương, Trung tướng Mễ Hiết Nhĩ.
Mễ Hiết Nhĩ cũng đang chau mày, hơi trầm ngâm một lát sau, cắn răng nói:
"Nhanh! Tên lửa đạn đạo tiếp tục oanh tạc! Đồng thời xuất động đội tàu ngầm hạt nhân tiến hành chặn đường! Ta cũng không tin không ngăn được hắn!"
...
Đạp đạp đạp!
Diệp Trần hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ đã vượt qua vận tôc của âm thanh, ở trên mặt biển lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mắt thấy sắp xông vào trong căn cứ, phía trước đột nhiên lại xuất hiện mấy chục quả tên lửa đạn đạo!
Tiếp theo, dưới chân cũng bỗng nhiên chấn động!
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bay lên trời, trong nháy mắt nhảy vọt đến hơn ngàn mét trên không trung!
Mà gần như cùng lúc đó, mấy chục quả tên lửa hành trình từ dưới mặt biển nổ bắn mà ra.
Diệp Trần lập tức bị một đàn tên lửa đạn đạo một trên một dưới bao vây ở giữa.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, "Thập Phương Vô Địch!"
Bá bá bá!
Kiếm mang màu tím bay múa đầy trời, ở trên dưới xung quanh Diệp Trần, tạo thành một cái vòng bảo hộ kiếm khí có đường kính đạt tới vài trăm mét.
Sau khi tên lửa đạn đạo đầy trời kia, cùng với khí của Diệp Trần va chạm vào nhau, lập tức tất cả đều nổ tung.
"Đánh trúng?"
Trung tâm chỉ huy tại căn cứ hải quân, các vị cấp cao của Mỹ quốc, tất cả đều nhìn chòng chọc vào một đoàn hỏa lực ở trên màn hình kia.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều thất vọng.
Bạch!
Hỏa lực kia còn chưa có tan hết, một cái bóng người màu vàng óng từ bên trong lao ra!
Diệp Trần không hư hao chút nào, hơn nữa trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười dặm, vào lúc này đã xông vào bên trong căn cứ hải quân.
"Phù phù!"
Trong trung tâm chỉ huy, tất cả mọi người đều đặt mông ngã ngồi xuống ghế, từng sắc mặt đều rất khó coi.
"Xong! Lần này thì hoàn toàn xong rồi!"
Mễ Hiết Nhĩ như là mất hồn, hai mắt ngốc trệ vô thần, trong miệng nghẹn ngào lẩm bẩm nói.
Ngay cả phòng hộ bằng tên lửa đạn đạo cũng không ngăn cản được bước tiến của Diệp Trần, một khi để cho hắn giết vào trong căn cứ, thì mấy tên binh lính bình thường kia làm sao sẽ là đối thủ của cái tên ác ma này?
Đúng lúc này, một tê sĩ quan da trắng lao vào, thở hổn hển nói:
"Trung tướng các hạ, ác ma kia đã giết đi vào, xin ngài với các vị ngồi ở đây, cần phải tranh thủ thời gian rút lui!"
Mễ Hiết Nhĩ sững sờ, chợt thở dài một hơi nói:
"Không còn kịp nữa rồi! Lấy thực lực kinh khủng của tên kia, chúng ta căn bản không có bất luận một cơ hội nào có thể chạy thoát!"
Sắc mặt của những người còn lại lập tức càng thêm đau thương.
Tuy rằng bọn họ đều là quân nhân, sớm đã có chuẩn bị chết trận nơi sa trường, thế nhưng vừa nghĩ tới, bọn họ có hải quân mạnh nhất trên thế giới, bây giờ lại thua ở trong tay của một người, lập tức cảm thấy uất ức mà không nói ra được.
Lần này coi như năm đó Đảo quốc đánh lén Trân Bảo cảng, tam đại tiên nhân của Đảo quốc cùng nhau xuất thủ, cũng vẻn vẹn chỉ là thiệt hại nặng mà thôi.
Nhưng hôm nay, đối phương chỉ có một người, lại muốn phá hủy hoàn toàn căn cứ quân sự mà bọn hắn nhọc nhằn vất vả xây dựng trong mấy chục năm nay!
Sau khi Mễ Hiết Nhĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra một vệt tinh mang, nói:
"Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, nhanh chóng giúp ta gọi điện tới Nhà Trắng, ta phải tự mình báo cáo tình huống ở đây với ngài Tổng thống!"
...
Một bên khác, Diệp Trần đã lao vào bên trong Trân Bảo đảo, sớm đã đại khai sát giới.
Không có tàu chiến đấu, máy bay chiến đấu, tàu ngầm và tên lửa đạn đạo chặn đường, Diệp Trần ở bên trong căn cứ hải quân quả thực giống như hổ vào đàn sói, tiện tay một quyền là có thể oanh sát một đám hải quân Mỹ quốc, thuận tay một kiếm, một căn cứ quân sự dường như không thể phá hủy thì đã bị Tử Quỳnh Kiếm phá hủy!
Sau mười mấy phút ngắn ngủi, trong toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng đã hoàn toàn biến thành phế tích.
"Ừm? Lòng đất hình như có sóng chấn động, một nơi ẩn nấp như thế, hẳn là trung tâm chỉ huy của bọn hắn a?"
Sau khi Diệp Trần cảm ứng được tình huống phía dưới, lần nữa giơ Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, hung hăng bổ xuống...
P/S; Ta thích nào...chương thứ 4. Đợi mọi người tung kim phiếu thì dịch tiếp trong ngày hôm nay vậy....mệt quá.
Trung tâm chỉ huy nhìn thấy Diệp Trần đảo mắt đã tiêu diệt mười mấy chiếc máy bay chiến đấu, lúc này mới hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
Đáng tiếc, những chiếc tàu chiến đấu kia tuy rằng có tốc độ di chuyển rất nhanh, nhưng ở trước mặt Diệp Trần thì tốc độ này chẳng khác mấy con vịt bơi giữa cái ao.
"Phá!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, cũng đã đuổi kịp một chiếc tàu chiến đấu trong đó rồi mới nâng Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, trực tiếp chém xuống một kiếm!
đại quân Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ nhìn thấy ở trên bầu trời có một tia ánh sáng chói mắt màu tím đang hướng đánh về phía bọn họ.
Ầm!
Ầm ầm!!
Xoạt!
Sau một khắc, tất cả binh sĩ Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ cảm thấy một cỗ xung kích cường đại, trực tiếp đánh bọn hắn bay ra ngoài!
Mà binh sĩ ở trên những chiếc tàu chiến khác, chiếc tàu chiến đấu kia gần ba vạn tấn, lại bị một đạo kiếm mang màu tím dài vài trăm mét rõ ràng chém thành hai nửa!
"Hả! Oh My GOD!"
"Đây rốt cuộc là thứ đồ gì? Chẳng lẽ là siêu nhân? Hay là người ngoài hành tinh?"
"Chạy mau a!!"
...
Trong toàn bộ trận doanh của hải quân Mỹ quốc, lập tức một mảnh bạo loạn, tất cả mọi người kia ở dưới một cảnh tượng vô cùng rung động, đã hoàn toàn từ bở được ý niệm chống cự, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, tránh đi ác ma đáng sợ trước mắt này!
Tuy nhiên, sau khi một kiếm của Diệp Trần chém một chiếc tàu chiến cỡ lớn thành hai khúc, lại không có ý tứ muốn dừng tay một chút nào, tung người nhảy lên đã đuổi tới một chiếc tàu chiến khác.
Rầm rầm rầm!
Oanh long long long long!
Thanh kiếm trong tay Diệp Trần vậy mà giống như dao phay cắt dưa hấu, mỗi một lần vung ra một kiếm, đã chặt đứt đôi một chiếc tàu chiến đấu.
Chỉ trong chớp mắt, năm chiếc tàu chiến đấu vậy mà toàn bộ bị hủy ở trên tay của hắn.
Mà vào lúc này, các vị cấp cao hải quân Mỹ quốc thấy cảnh này thì lập tức bắt đầu luống cuống, "Nhanh! Dùng đạn đạo bắn nó cho ta! Cho ta bắn hung hăng vào cho ta! Tuyệt đối không được để cho hắn lên đảo!"
...
Theo mệnh lệnh này được hạ đạt.
Rầm rầm rầm!
Từng quả từng quả tên lửa đạn đạo từ căn cứ hản quân trên Trân Bảo cảng bắn ra, giống như từng đạo lưu tinh thiên thạch hướng về phía vùng biển chỗ Diệp Trần mà bắn tới!
Đến cùng là hải quân Mỹ quốc ở giữa căn cứ chiến khu Thái Bình Dương, phòng vệ tự nhiên không phải ở một nơi nào khác có thể so sánh.
Trong nháy mắt, mấy chục quả tên lửa đạn đạo đảo mắt mà tới, đủ để thổi bay vùng biển dưới chân Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần vậy mà vẫn không có lùi lại nửa bước, ngược lại đâm đầu xông tới!
"Diệt cho ta!"
Mắt thấy mấy chục quả tên lửa đạn đạo có uy lực mạnh mẽ đã bay tới trước mặt, Diệp Trần lại giơ Tử Quỳnh Kiếm lên một lần nữa, hung hăng một kiếm bổ xuống!
Xoạt!
Một đạo kiếm mang màu tím dài đến hơn ngàn mét, ở trên bầu trời đêm xẹt qua, vậy mà mạnh mẽ xé nứt bầu trời tạo thành một vết nứt dài!
Sau một khắc, tốc độ của mấy chục quả tên lửa đạn đạo bỗng nhiên trở nên chậm lại vô số lần, sau đó lại bị hút vào bên trong vết nứt không gian.
Trong nháy mắt những quả tên lửa đạn đạo kia như là đột nhiên biến mất ở trên bầu trời không còn tăm hơi.
Sau đó thân thể Diệp Trần lại ngoáng một cái đã vượt qua hơn mười dặm, mà căn cứ Hải quân trên Trân Bảo cảng cũng đã gần ngay trước mắt!
"Cái gì!"
Các vị cấp cao tại trung tâm chỉ huy, tất cả toàn bộ đều lập tức trợn tròn mắt:
"Cái tên này, vậy mà đơn giản như thế đã đột phá phòng tuyến của chúng ta?"
"Chẳng lẽ hắn là ma quỷ hay sao?"
"Một khi để cho hắn xông vào trong căn cứ, vậy chúng ta coi như hoàn toàn xong đời!"
"Trung tướng các hạ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Tất cả mọi người thi nhau nhìn về phía người cầm quyền cao nhất tại chiến khu Thái Bình Dương, Trung tướng Mễ Hiết Nhĩ.
Mễ Hiết Nhĩ cũng đang chau mày, hơi trầm ngâm một lát sau, cắn răng nói:
"Nhanh! Tên lửa đạn đạo tiếp tục oanh tạc! Đồng thời xuất động đội tàu ngầm hạt nhân tiến hành chặn đường! Ta cũng không tin không ngăn được hắn!"
...
Đạp đạp đạp!
Diệp Trần hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ đã vượt qua vận tôc của âm thanh, ở trên mặt biển lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mắt thấy sắp xông vào trong căn cứ, phía trước đột nhiên lại xuất hiện mấy chục quả tên lửa đạn đạo!
Tiếp theo, dưới chân cũng bỗng nhiên chấn động!
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bay lên trời, trong nháy mắt nhảy vọt đến hơn ngàn mét trên không trung!
Mà gần như cùng lúc đó, mấy chục quả tên lửa hành trình từ dưới mặt biển nổ bắn mà ra.
Diệp Trần lập tức bị một đàn tên lửa đạn đạo một trên một dưới bao vây ở giữa.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, "Thập Phương Vô Địch!"
Bá bá bá!
Kiếm mang màu tím bay múa đầy trời, ở trên dưới xung quanh Diệp Trần, tạo thành một cái vòng bảo hộ kiếm khí có đường kính đạt tới vài trăm mét.
Sau khi tên lửa đạn đạo đầy trời kia, cùng với khí của Diệp Trần va chạm vào nhau, lập tức tất cả đều nổ tung.
"Đánh trúng?"
Trung tâm chỉ huy tại căn cứ hải quân, các vị cấp cao của Mỹ quốc, tất cả đều nhìn chòng chọc vào một đoàn hỏa lực ở trên màn hình kia.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều thất vọng.
Bạch!
Hỏa lực kia còn chưa có tan hết, một cái bóng người màu vàng óng từ bên trong lao ra!
Diệp Trần không hư hao chút nào, hơn nữa trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười dặm, vào lúc này đã xông vào bên trong căn cứ hải quân.
"Phù phù!"
Trong trung tâm chỉ huy, tất cả mọi người đều đặt mông ngã ngồi xuống ghế, từng sắc mặt đều rất khó coi.
"Xong! Lần này thì hoàn toàn xong rồi!"
Mễ Hiết Nhĩ như là mất hồn, hai mắt ngốc trệ vô thần, trong miệng nghẹn ngào lẩm bẩm nói.
Ngay cả phòng hộ bằng tên lửa đạn đạo cũng không ngăn cản được bước tiến của Diệp Trần, một khi để cho hắn giết vào trong căn cứ, thì mấy tên binh lính bình thường kia làm sao sẽ là đối thủ của cái tên ác ma này?
Đúng lúc này, một tê sĩ quan da trắng lao vào, thở hổn hển nói:
"Trung tướng các hạ, ác ma kia đã giết đi vào, xin ngài với các vị ngồi ở đây, cần phải tranh thủ thời gian rút lui!"
Mễ Hiết Nhĩ sững sờ, chợt thở dài một hơi nói:
"Không còn kịp nữa rồi! Lấy thực lực kinh khủng của tên kia, chúng ta căn bản không có bất luận một cơ hội nào có thể chạy thoát!"
Sắc mặt của những người còn lại lập tức càng thêm đau thương.
Tuy rằng bọn họ đều là quân nhân, sớm đã có chuẩn bị chết trận nơi sa trường, thế nhưng vừa nghĩ tới, bọn họ có hải quân mạnh nhất trên thế giới, bây giờ lại thua ở trong tay của một người, lập tức cảm thấy uất ức mà không nói ra được.
Lần này coi như năm đó Đảo quốc đánh lén Trân Bảo cảng, tam đại tiên nhân của Đảo quốc cùng nhau xuất thủ, cũng vẻn vẹn chỉ là thiệt hại nặng mà thôi.
Nhưng hôm nay, đối phương chỉ có một người, lại muốn phá hủy hoàn toàn căn cứ quân sự mà bọn hắn nhọc nhằn vất vả xây dựng trong mấy chục năm nay!
Sau khi Mễ Hiết Nhĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra một vệt tinh mang, nói:
"Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, nhanh chóng giúp ta gọi điện tới Nhà Trắng, ta phải tự mình báo cáo tình huống ở đây với ngài Tổng thống!"
...
Một bên khác, Diệp Trần đã lao vào bên trong Trân Bảo đảo, sớm đã đại khai sát giới.
Không có tàu chiến đấu, máy bay chiến đấu, tàu ngầm và tên lửa đạn đạo chặn đường, Diệp Trần ở bên trong căn cứ hải quân quả thực giống như hổ vào đàn sói, tiện tay một quyền là có thể oanh sát một đám hải quân Mỹ quốc, thuận tay một kiếm, một căn cứ quân sự dường như không thể phá hủy thì đã bị Tử Quỳnh Kiếm phá hủy!
Sau mười mấy phút ngắn ngủi, trong toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng đã hoàn toàn biến thành phế tích.
"Ừm? Lòng đất hình như có sóng chấn động, một nơi ẩn nấp như thế, hẳn là trung tâm chỉ huy của bọn hắn a?"
Sau khi Diệp Trần cảm ứng được tình huống phía dưới, lần nữa giơ Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, hung hăng bổ xuống...
P/S; Ta thích nào...chương thứ 4. Đợi mọi người tung kim phiếu thì dịch tiếp trong ngày hôm nay vậy....mệt quá.