Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 46: Mục đích của Cổ Thuần Dương
"Cái gì!"
Nghe được điều này, trong lòng Diệp Trần đột nhiên trở nên kích động,
Đời trước của hắn chính là sau khi từ trên đỉnh Everest nhảy xuống, lúc đó mới xuyên qua thời không tới Tu Chân giới.
Chắc là cổ mộ kia chính là lối vào đi về Tu Chân giới?
Nếu thật sự là như thế, đây chẳng phải mang ý nghĩa, hắn có thể quay về Tu Chân giới? Hơn nữa lập tức có thể nhìn thấy Hi Nguyệt! Tìm bát đại môn phái báo thù!
Nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức kích động có chút khó mà tự kiềm chế, trực tiếp một phát bắt lấy cổ tay của Cổ Thuần Dương, nói:
"Cổ mộ kia ở đâu? Bây giờ ngươi mang ta đi!"
Cổ Thuần Dương mới có tu vi Luyện Khí cảnh tầng hai, làm sao có thể chống lại một trảo như vậy của Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thống khổ.
"Ngươi làm cái gì!"
Cô gái lạnh lùng kia nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên động thủ, theo bản năng muốn đưa tay ngăn cản, đáng tiếc bàn tay của cô ta vừa mới chạm vào cổ tay của Diệp Trần, giống như bị lôi điện đánh trúng, lập tức liên tục lùi lại mấy bước.
Diệp Trần cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, vội vàng buông cánh tay của Cổ Thuần Dương ra,
"Thật có lỗi! Ta chẳng qua đối với chỗ ngươi nói kia khá là hiếu kỳ, không biết ngươi có thể mang ta đi một chuyến hay không?"
Trong lòng Cổ Thuần Dương đối với thực lực của Diệp Trần càng thêm sợ hãi thán phục, vội vàng nói:
"Diệp đại sư có chỗ không biết, chỗ cổ mộ kia cực kỳ bí mật, hơn nữa xung quanh có trận pháp cấm chế, người bình thường căn bản không có cách nào đi vào! Thế nhưng trong phạm vi tu đạo của đất nước Hoa Hạ chúng ta, cứ cách ba năm sẽ tổ chức một lần đại hội Đan Nguyên, đến lúc đó hợp lực của tất cả mọi người, mới có thể mở ra cấm chế, tiến vào bên trong tìm kiếm bảo vật!"
"Vậy lần tiếp theo là lúc nào?"
Diệp Trần tiếp tục hỏi.
Cổ Thuần Dương nói:
"Lần tiếp theo là vào hai năm sau."
Diệp Trần nghe được đáp án này, không thể không lắc đầu,
"Hai năm quá lâu! Như vậy đi, nửa tháng sau, ngươi dẫn ta đi một chuyến tới chỗ kia!"
"Cái này..."
Cổ Thuần Dương có chút chần chừ, thế nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn phải đi của Diệp Trần, đành phải gật đầu nói:
"Vậy được rồi!"
Diệp Trần tự nhiên nhìn ra được Cổ Thuần Dương có chút phần hơi miễn cưỡng, nên hắn tiếp tục nói:
"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi giúp ta mà không được gì, ừm...môn công pháp mà ngươi đang sử dụng để tu luyện, thực sực quá đơn giản, ta truyền cho ngươi một loại tốt hơn đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp duỗi ra hai ngón tay hướng phía trên mi tâm của Cổ Thuần Dương điểm một cái,
"Oanh!"
Toàn thân Cổ Thuần Dương lập tức run lên, ngay sau đó trong đầu trống rỗng bỗng có thêm một bộ pháp môn tu luyện tên là Thiên Địa Tạo Hóa Công.
Diệp Trần có tám trăm năm ký ức ở Tu Chân giới, công pháp trong đầu nhiều vô số kể, tùy ý chọn ra một loại, cũng không biết so với công pháp trên trái đất cao hơn gấp bao nhiêu lần!
"Ý niệm truyền công?"
Cổ Thuần Dương kinh hãi không thôi, vội vàng nhắm mắt lại, xem qua môn công pháp ở trong đầu kia một lần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên!
"Môn Thiên Địa Tạo Hóa Công này so với công pháp Trường Xuân Công của ta mạnh hơn không biết là gấp bao nhiêu lần, ta có công pháp này, sau này nhất định có thể bước vào cảnh giới Huyền Quang!"
Diệp Trần nghe được lời này của Cổ Thuần Dương, không thể không âm thầm cảm thấy buồn cười, cái gọi là cảnh giới Huyền Quang, bất quá cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ mà thôi.
"Chỉ cần ngươi giúp ta tìm tới cổ mộ, ta bảo đảm ngươi sau này bước vào cảnh giới Thành Đạo cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Diệp Trần nhẹ nhàng nói ra một câu.
Cổ Thuần Dương lập tức trợn lên hai mắt thật lớn, sau đó đột nhiên "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, lớn tiếng cao giọng nói:
"Đồ nhi đa tạ sư phụ!"
Nếu như nói trước đó, Cổ Thuần Dương đối với việc Diệp Trần làm hỏng chuyện tốt của chính mình còn có chút oán khí, nhưng vào giờ phút này mới xem như hoàn toàn kính nể, tâm phục khẩu phục!
Người tu đạo ở trên trái đất cực ít, hơn nữa ở trong các môn các phái, từ trước đến nay đối với tuyển nhận truyền thụ công pháp đều rất khó khăn, giống như loại công pháp tu luyện đỉnh cấp chí bảo này, làm sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài?
Cũng chính vì vậy, Cổ Thuần Dương nghĩ nhầm Diệp Trần là muốn thu chính mình làm đồ đệ, cho nên lập tức đổi giọng gọi sư phụ.
Diệp Trần không thể nhịn cười được nữa nên cười lên, tiện tay vung lên, một lực lượng vô hình, nhấc Cổ Thuần Dương đang quỳ trên mặt đất lên, thản nhiên nói:
"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta nhưng không có nói qua là muốn thu ngươi làm đồ đệ!"
Cổ Thuần Dương lập tức rất lúng túng, tuy nhiên chợt nghiêm mặt nói:
"Cho dù Diệp đại sư ngàu không thu ta làm đồ đệ, nhưng ngài truyền thụ cho ta công pháp vô thượng, ân cùng tái tạo! Cổ Thuần Dương ta đời này kiếp này, cũng muốn lấy lễ nghĩa sư đồ đối đãi với ngài!"
Diệp Trần cũng không bắt buộc, khoát tay áo, nói:
"Tùy ngươi vậy!"
...
Diệp Trần ở tầng ba của Cổ Nguyệt Trai ngẩn ngơ chính là hơn nửa ngày, gần như những gì Cổ Thuần Dương biết được, hết thảy những người tu đạo trên thế giới này, tất cả đều hỏi, thẳng đến cuối cùng không thể hỏi được nữa, lúc này mới rời khỏi.
Ngô Bá Hùng và mọi người ở dưới tầng hai đã sớm giải tán, Cổ Thuần Dương tự mình tiễn Diệp Trần đi xuống dưới tầng một ra tới cổng, hơn nữa toàn bộ đoạn đường đều có dáng vẻ vô cùng cung kính, quả thực giống như nô bộc.
Hai tên bảo vệ ở tầng một và cô gái mặc sườn xám hướng dẫn mua hàng kia, lúc này nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia, tròng mắt đều muốn kinh hãi rớt xuống.
Ông chủ của bọn hắn là ai?
Đây chính là Cổ đại sư đại danh đỉnh đỉnh!
Cho dù là Đường gia, Tào gia, Lâm gia, ba vị gia chủ của ba gia tộc lớn đích thân đến, Cổ đại sư nhiều nhất chỉ có nói tốt một tiếng, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa tiễn, chứ đừng nói sẽ vó biểu hiện ân cần sốt ruột như vậy.
Thế nhưng đối mặt với một tiểu tử nhà quê như vậy, Cổ đại sư luôn luôn vô cùng cao ngạo, vì sao phải ra sức lấy lòng như vậy?
Bọn họ nghĩ đến nát óc, cũng không hiểu nguyên do trong đó, tuy nhiên nhớ tới việc trước đó mình đối với thiếu niên kia có thái độ không tốt, trong lòng nhất thời hoảng sợ một lúc.
...
Sau khi tự mình đưa tiễn Diệp Trần, Cổ Thuần Dương trở lại trên tầng, trực tiếp đối với đồ đệ Sở Phi Yên nói:
"Phi Yên, con lập tức đi chuẩn bị một chút, nửa tháng tháng sau chúng ta theo Diệp đại sư tiến về Tây Tạng!"
Sở Phi Yên có chút chần chừ,
"Sư phụ, cái tên này thực sự lợi hại như vậy sao? Đáng giá để ngài đối với hắn cung kính như thế?"
Cổ Thuần Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:
"Con đó, còn quá trẻ! Căn bản không biết vị Diệp đại sư này có sự tồn tại kinh khủng bực nào!"
Sở Phi Yên có chút không phục nói:
"Chẳng lẽ hắn so với vị Yến chân nhân ở kinh đô kia còn mạnh hơn?"
Cổ Thuần Dương lắc đầu nói:
"Đương nhiên không có! Yến chân nhân thế nhưng là cường giả cảnh giới Thành Đạo! Tuy nhiên vị Diệp đại sư này chí ít không thể kém hơn so với Lonh Trí thượng nhân!"
"Thở ra!"
Sở Phi Yên nghe được bốn chữ "Linh Trí thượng nhân, hơi thỏe lập tức trở nên dồn đập,
"Sư phụ, ý của ngài là..."
Cổ Thuần Dương lần nữa thở dài một hơi:
"Phi Yên, chúng ta hơn một năm này liều mạng kiếm tiền, là vì cái gì? Chẳng phải vì góp đủ tiền, đả thông quan hệ tới kinh đô, để gặp mặt Yến chân nhân, để hắn chủ trì công đạo cho người nhà con chết đi sao?"
"Lúc trước kia Linh Trí thượng nhâm ham bảo bối nhà các ngươi, dùng trận pháp hại chết cả nhà của con, may mắn con luôn đi theo bên cạnh ta mới có thể may mắn thoát khỏi đại nạn..."
"Thế nhưng bây giờ theo ta nghe được tin tức, mấy năm gần đây hành tung của Yến chân nhân luôn rất thần bí, cho dù là mấy vị cao đồ kia của Yến chân nhân, đều đã nhiều năm chưa từng gặp qua bóng dáng của ông ta, con đường này chỉ sợ là không thể thực hiện được!"
Cổ Thuần Dương nói tới đây, dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Tu vi của vị Diệp đại sư này, có lẽ chưa chắc mạnh hơn Linh Trí thượng nhân, thế nhưng hắn còn trẻ tuổi a! Tuổi còn trẻ như vậy đã bước vào cảnh giới Thần Thông, tương lai đạt tới cảnh giới Thành Đạo gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên,
"Sư phụ, con hiểu mục đích của ngài, nếu như hắn thật có thể báo thù cho người nhà của con, con coi như vì hắn làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"
Nghe được điều này, trong lòng Diệp Trần đột nhiên trở nên kích động,
Đời trước của hắn chính là sau khi từ trên đỉnh Everest nhảy xuống, lúc đó mới xuyên qua thời không tới Tu Chân giới.
Chắc là cổ mộ kia chính là lối vào đi về Tu Chân giới?
Nếu thật sự là như thế, đây chẳng phải mang ý nghĩa, hắn có thể quay về Tu Chân giới? Hơn nữa lập tức có thể nhìn thấy Hi Nguyệt! Tìm bát đại môn phái báo thù!
Nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức kích động có chút khó mà tự kiềm chế, trực tiếp một phát bắt lấy cổ tay của Cổ Thuần Dương, nói:
"Cổ mộ kia ở đâu? Bây giờ ngươi mang ta đi!"
Cổ Thuần Dương mới có tu vi Luyện Khí cảnh tầng hai, làm sao có thể chống lại một trảo như vậy của Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thống khổ.
"Ngươi làm cái gì!"
Cô gái lạnh lùng kia nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên động thủ, theo bản năng muốn đưa tay ngăn cản, đáng tiếc bàn tay của cô ta vừa mới chạm vào cổ tay của Diệp Trần, giống như bị lôi điện đánh trúng, lập tức liên tục lùi lại mấy bước.
Diệp Trần cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, vội vàng buông cánh tay của Cổ Thuần Dương ra,
"Thật có lỗi! Ta chẳng qua đối với chỗ ngươi nói kia khá là hiếu kỳ, không biết ngươi có thể mang ta đi một chuyến hay không?"
Trong lòng Cổ Thuần Dương đối với thực lực của Diệp Trần càng thêm sợ hãi thán phục, vội vàng nói:
"Diệp đại sư có chỗ không biết, chỗ cổ mộ kia cực kỳ bí mật, hơn nữa xung quanh có trận pháp cấm chế, người bình thường căn bản không có cách nào đi vào! Thế nhưng trong phạm vi tu đạo của đất nước Hoa Hạ chúng ta, cứ cách ba năm sẽ tổ chức một lần đại hội Đan Nguyên, đến lúc đó hợp lực của tất cả mọi người, mới có thể mở ra cấm chế, tiến vào bên trong tìm kiếm bảo vật!"
"Vậy lần tiếp theo là lúc nào?"
Diệp Trần tiếp tục hỏi.
Cổ Thuần Dương nói:
"Lần tiếp theo là vào hai năm sau."
Diệp Trần nghe được đáp án này, không thể không lắc đầu,
"Hai năm quá lâu! Như vậy đi, nửa tháng sau, ngươi dẫn ta đi một chuyến tới chỗ kia!"
"Cái này..."
Cổ Thuần Dương có chút chần chừ, thế nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn phải đi của Diệp Trần, đành phải gật đầu nói:
"Vậy được rồi!"
Diệp Trần tự nhiên nhìn ra được Cổ Thuần Dương có chút phần hơi miễn cưỡng, nên hắn tiếp tục nói:
"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi giúp ta mà không được gì, ừm...môn công pháp mà ngươi đang sử dụng để tu luyện, thực sực quá đơn giản, ta truyền cho ngươi một loại tốt hơn đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp duỗi ra hai ngón tay hướng phía trên mi tâm của Cổ Thuần Dương điểm một cái,
"Oanh!"
Toàn thân Cổ Thuần Dương lập tức run lên, ngay sau đó trong đầu trống rỗng bỗng có thêm một bộ pháp môn tu luyện tên là Thiên Địa Tạo Hóa Công.
Diệp Trần có tám trăm năm ký ức ở Tu Chân giới, công pháp trong đầu nhiều vô số kể, tùy ý chọn ra một loại, cũng không biết so với công pháp trên trái đất cao hơn gấp bao nhiêu lần!
"Ý niệm truyền công?"
Cổ Thuần Dương kinh hãi không thôi, vội vàng nhắm mắt lại, xem qua môn công pháp ở trong đầu kia một lần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên!
"Môn Thiên Địa Tạo Hóa Công này so với công pháp Trường Xuân Công của ta mạnh hơn không biết là gấp bao nhiêu lần, ta có công pháp này, sau này nhất định có thể bước vào cảnh giới Huyền Quang!"
Diệp Trần nghe được lời này của Cổ Thuần Dương, không thể không âm thầm cảm thấy buồn cười, cái gọi là cảnh giới Huyền Quang, bất quá cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ mà thôi.
"Chỉ cần ngươi giúp ta tìm tới cổ mộ, ta bảo đảm ngươi sau này bước vào cảnh giới Thành Đạo cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Diệp Trần nhẹ nhàng nói ra một câu.
Cổ Thuần Dương lập tức trợn lên hai mắt thật lớn, sau đó đột nhiên "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, lớn tiếng cao giọng nói:
"Đồ nhi đa tạ sư phụ!"
Nếu như nói trước đó, Cổ Thuần Dương đối với việc Diệp Trần làm hỏng chuyện tốt của chính mình còn có chút oán khí, nhưng vào giờ phút này mới xem như hoàn toàn kính nể, tâm phục khẩu phục!
Người tu đạo ở trên trái đất cực ít, hơn nữa ở trong các môn các phái, từ trước đến nay đối với tuyển nhận truyền thụ công pháp đều rất khó khăn, giống như loại công pháp tu luyện đỉnh cấp chí bảo này, làm sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài?
Cũng chính vì vậy, Cổ Thuần Dương nghĩ nhầm Diệp Trần là muốn thu chính mình làm đồ đệ, cho nên lập tức đổi giọng gọi sư phụ.
Diệp Trần không thể nhịn cười được nữa nên cười lên, tiện tay vung lên, một lực lượng vô hình, nhấc Cổ Thuần Dương đang quỳ trên mặt đất lên, thản nhiên nói:
"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta nhưng không có nói qua là muốn thu ngươi làm đồ đệ!"
Cổ Thuần Dương lập tức rất lúng túng, tuy nhiên chợt nghiêm mặt nói:
"Cho dù Diệp đại sư ngàu không thu ta làm đồ đệ, nhưng ngài truyền thụ cho ta công pháp vô thượng, ân cùng tái tạo! Cổ Thuần Dương ta đời này kiếp này, cũng muốn lấy lễ nghĩa sư đồ đối đãi với ngài!"
Diệp Trần cũng không bắt buộc, khoát tay áo, nói:
"Tùy ngươi vậy!"
...
Diệp Trần ở tầng ba của Cổ Nguyệt Trai ngẩn ngơ chính là hơn nửa ngày, gần như những gì Cổ Thuần Dương biết được, hết thảy những người tu đạo trên thế giới này, tất cả đều hỏi, thẳng đến cuối cùng không thể hỏi được nữa, lúc này mới rời khỏi.
Ngô Bá Hùng và mọi người ở dưới tầng hai đã sớm giải tán, Cổ Thuần Dương tự mình tiễn Diệp Trần đi xuống dưới tầng một ra tới cổng, hơn nữa toàn bộ đoạn đường đều có dáng vẻ vô cùng cung kính, quả thực giống như nô bộc.
Hai tên bảo vệ ở tầng một và cô gái mặc sườn xám hướng dẫn mua hàng kia, lúc này nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia, tròng mắt đều muốn kinh hãi rớt xuống.
Ông chủ của bọn hắn là ai?
Đây chính là Cổ đại sư đại danh đỉnh đỉnh!
Cho dù là Đường gia, Tào gia, Lâm gia, ba vị gia chủ của ba gia tộc lớn đích thân đến, Cổ đại sư nhiều nhất chỉ có nói tốt một tiếng, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa tiễn, chứ đừng nói sẽ vó biểu hiện ân cần sốt ruột như vậy.
Thế nhưng đối mặt với một tiểu tử nhà quê như vậy, Cổ đại sư luôn luôn vô cùng cao ngạo, vì sao phải ra sức lấy lòng như vậy?
Bọn họ nghĩ đến nát óc, cũng không hiểu nguyên do trong đó, tuy nhiên nhớ tới việc trước đó mình đối với thiếu niên kia có thái độ không tốt, trong lòng nhất thời hoảng sợ một lúc.
...
Sau khi tự mình đưa tiễn Diệp Trần, Cổ Thuần Dương trở lại trên tầng, trực tiếp đối với đồ đệ Sở Phi Yên nói:
"Phi Yên, con lập tức đi chuẩn bị một chút, nửa tháng tháng sau chúng ta theo Diệp đại sư tiến về Tây Tạng!"
Sở Phi Yên có chút chần chừ,
"Sư phụ, cái tên này thực sự lợi hại như vậy sao? Đáng giá để ngài đối với hắn cung kính như thế?"
Cổ Thuần Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:
"Con đó, còn quá trẻ! Căn bản không biết vị Diệp đại sư này có sự tồn tại kinh khủng bực nào!"
Sở Phi Yên có chút không phục nói:
"Chẳng lẽ hắn so với vị Yến chân nhân ở kinh đô kia còn mạnh hơn?"
Cổ Thuần Dương lắc đầu nói:
"Đương nhiên không có! Yến chân nhân thế nhưng là cường giả cảnh giới Thành Đạo! Tuy nhiên vị Diệp đại sư này chí ít không thể kém hơn so với Lonh Trí thượng nhân!"
"Thở ra!"
Sở Phi Yên nghe được bốn chữ "Linh Trí thượng nhân, hơi thỏe lập tức trở nên dồn đập,
"Sư phụ, ý của ngài là..."
Cổ Thuần Dương lần nữa thở dài một hơi:
"Phi Yên, chúng ta hơn một năm này liều mạng kiếm tiền, là vì cái gì? Chẳng phải vì góp đủ tiền, đả thông quan hệ tới kinh đô, để gặp mặt Yến chân nhân, để hắn chủ trì công đạo cho người nhà con chết đi sao?"
"Lúc trước kia Linh Trí thượng nhâm ham bảo bối nhà các ngươi, dùng trận pháp hại chết cả nhà của con, may mắn con luôn đi theo bên cạnh ta mới có thể may mắn thoát khỏi đại nạn..."
"Thế nhưng bây giờ theo ta nghe được tin tức, mấy năm gần đây hành tung của Yến chân nhân luôn rất thần bí, cho dù là mấy vị cao đồ kia của Yến chân nhân, đều đã nhiều năm chưa từng gặp qua bóng dáng của ông ta, con đường này chỉ sợ là không thể thực hiện được!"
Cổ Thuần Dương nói tới đây, dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Tu vi của vị Diệp đại sư này, có lẽ chưa chắc mạnh hơn Linh Trí thượng nhân, thế nhưng hắn còn trẻ tuổi a! Tuổi còn trẻ như vậy đã bước vào cảnh giới Thần Thông, tương lai đạt tới cảnh giới Thành Đạo gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên,
"Sư phụ, con hiểu mục đích của ngài, nếu như hắn thật có thể báo thù cho người nhà của con, con coi như vì hắn làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"