Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 354: Sư phụ muốn đi giết người!
"Chẳng lẽ là đại ca ca giúp mình thay quần áo sao?"
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô bé lập tức càng phát đỏ lên, không thể không nhìn bóng dáng người đã làm cho cô vô cùng sùng bái kia một cái.
Không nghĩ tới đúng lúc này, chủ nhân của bóng dáng kia mở miệng, "Em đã tỉnh? Không nên hiểu nhầm! Quần áo trên người em là anh nhờ nữ phục vụ của khách sạn mua giúp em, thuận tiện còn giúp em tắm một cái."
Diệp Trần không quay đầu lại, thản nhiên nói:
"Quần áo ở ngay đầu giường, em thử một chút xem có vừa người không?"
Nghe được điều này, cô bé không hiểu vì sao có đôi chút cảm giác thất lạc, tuy nhiên vẫn ngay lập tức lên tiếng, ngoan ngoãn kéo bộ quần áo ở đầu giường vào trong chăn và bắt đầu mặc vào.
Chỉ trong chốc lát, cô bé đã thay xong quần áo, vén chăn lên và đi xuống giường, "Đại ca ca, em đã thay xong rồi!"
Diệp Trần xoay người nhìn lại, khi ánh mắt rơi vào trên người cô bé để cho hắn không thể không sững sờ một chút, chỉ thấy, cô bé này sau khi được nữ phục vụ tắm rửa xong, cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như búp bê, lại phối hợp với quần áo màu hồng phấn bình thường, cả người duyên dáng yêu kiều, rõ ràng là một cô gái trẻ xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn người em họ Lâm Tiêu Tiêu tới mấy phần!
Tuy nhiên, Diệp Trần chỉ là hơi có chút ngoài ý muốn mà thôi, sau đó lại khôi phục lại bộ mặt lạnh nhạt một lần nữa, "Thân thể của em bây giờ đã không có trở ngại gì nữa, trong nhà em còn có thân nhân gì nữa không? Anh đưa em đi qua!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp hướng đi về phía của.
Không nghĩ tới, cô bé nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên chán nản nói:
"Đại ca ca, thân phận gì em cũng không có! Chỉ nghe mẹ em nói qua, em còn có ông ngoại và bà ngoại, tuy nhiên bọn họ ở Hoa Hạ, hơn nữa từ trước tới nay em cũng chưa từng gặp họ lần nào..."
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không khẽ chau mày.
Cô bé thấy vậy thì lập tức cuống lên, ngay lập tức kéo cánh tay của Diệp Trần một cái, vẻ mặt khẩn cầu nói:
"Đại ca ca, van cầu anh đứng bỏ em ở lại! Em muốn, em muốn đi cùng anh...học bản lĩnh!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, khẽ mỉm cười nói:
"Ồ? Vậy tại sao em muốn học bản lĩnh đây?"
Cô bé nghiêm mặt nói:
"Em muốn trở thành cường giả giống như anh! Như vậy mới không bị người khác ức hiếp! Mới có thể bảo vệ được người mình yêu quý!"
Diệp Trần âm thầm gật đầu, cô bé này chẳng những có thiên phú tu luyện rất cao, hơn nữa ý chí của cô bé còn mạnh hơn nhiều so với ở độ tuổi này của cô, có lẽ nguyên nhân là bởi vì những việc trải qua của bản thân, thế nhưng quả thật là một mầm mống tốt, còn để Diệp Trần thật sự có ý định thu làm đồ đệ.
"Ừm, vốn "ta" sẽ không thu người của Đảo quốc làm đồ đệ, tuy nhiên mẹ "ngươi" là người Hoa Hạ, ngươi cũng coi như là một nửa người Hoa Hạ, vậy ta phá lệ một lần đi!"
Cô bé nghe được điều này thì lập tức vô cùng vui mừng, ngay sau đó quỳ xuống dưới đất đối với Diệp Trần cung cung kính kính dập đầu ba cái, "Đa tạ sư phụ!"
Diệp Trần thuận tay vung lên, nâng cô bé đang quỳ ở dưới đất lên, "Làm đồ đệ của ta, không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy! Đúng sư phụ còn chưa biết ngươi tên gọi là gì?"
Cô gái vội vàng nói:
"Thưa sư phụ, ta tên là Lâm Vũ Y!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu,"Cái tên này trái lại lại rất giống tên của Hoa Hạ, tuy nhiên nếu như đã vào làm môn hạ của ta thì cần phải lấy cho ngươi một cái đạo hiệu mới được!"
Nói tới đây, Diệp Trần suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói "Sau này đạo hiệu của ngươi gọi là Huyền Âm đi!"
Lâm Vũ Y vội vàng cung kính nói:
"Vâng, sư phụ!"
Sau khi thu đồ đệ xong, Diệp Trần cũng không có nói nhảm, trực tiếp bắt đầu truyền thụ cho Lâm Vũ Y một bộ pháp môn hô hấp thổ nạp.
Không nghĩ tới tiểu nha đầu này chỉ học có một lần đã dễ dàng tìm được khí cảm, trong cơ thể đã ngưng tụ ra được chân nguyên.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm cảm thán, không hổ là Huyền Âm chi thể!
Nếu như không phải hắn có ký tức tu chân tám trăm năm, chỉ nói về thiên phú tu luyện, chỉ sợ còn không bằng người đồ đệ mà mình mới thu này.
...
Chớp mắt một cái, thời gian hơn nửa ngày đã trôi qua, sau khi Diệp Trần truyền thụ cho Lâm Vũ Y một môn công pháp tên là "Cửu Thiên Huyền Âm công", sau đó tu luyện thì đã tạm thời mò tới cánh cửa, so với mấy người Tô Lam, Sở Phi Yên quả là nhanh hơn không phải là một điểm hai điểm.
Tuy nhiên, Diệp Trần đương nhiên không có quên mục địch chuyến đi lần này của mình, lúc này đã ở tiêu tốn ở trên người Lâm Vũ Y quá nhiều thời gian, cũng là lúc nên đi làm chính sự.
"Huyện Âm, sư phụ còn có chuyện quan trọng đi làm, ngươi ở tại trong khách sạn này chờ ta, chờ sau khi ta xong xuôi mọi chuyện sẽ quay lại mang ngươi cùng trở về Hoa Hạ!"
Lâm Vũ Y lập tức luống cuống, vội vàng kéo cánh tay Diệp Trần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khẩn trương nói:
"Sư phụ, không phải ngài đây là không cần ta chứ?"
Sau khi từng trải qua cảnh tượng cửa nát nhà ta, Lâm Vũ Y bây giờ cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, hơn nữa trả qua một ngày ở chung, cô ta đã sinh ra tính ý lại rất lớn đối với Diệp Trần, sợ bị Diệp Trần bỏ lại, thế là gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn, một đôi mắt to sáng tỏ hiện ra vẻ sợ hãi. Diệp Trần không thể không vỗ cái đầu nhỏ nhắn của nha đầu này, "Ngươi ngĩ cái gì vậy! Sư phụ làm sao có khả năng không cần đồ đệ của mình?"
Lâm Vũ Y vẫn khư khư nắm lấy cánh tay của Diệp Trần, "Vậy sư phụ đi làm cái gì? Có thể thể mang ta đi cùng không?"
Diệp Trần không thể không cười lắc đầu, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm một chút nói:
"Sư phụ muốn đi giết người! Ngươi còn dám đi cùng sao?"
Không nghĩ tới, Lâm Vũ Y không có bất cứ một chút do dự nào, ngay lập tức gật đầu, "Ta dám!"
Ngay lập tức lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại một chút, lấy thực lực của hắn bảo vệ tiểu nha đầu này cũng không phải là việc khó gì, thế là cuối cùng cũng gật đầu một cái, nhẹ nhàng véo trên mũi ngọc tinh xảo của Lâm Vũ Y một chút, "Được rồi! Ta đưa ngươi đi cùng! Tuy nhiên tới lúc đó ngươi cũng đừng để bị dọa tới ngất đi như ngay hôm qua, bằng không sư phụ coi như mặc kệ ngươi!"
Hai mắt của Lâm Vũ Y tức thì cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê, trên mặt đều là vẻ vui sướng, hơi nhăn cái mũi, "Sẽ không như vậy đâu!"
...
Sau khi hai người rời khỏi khách sạn thì đi thẳng tới sân bay Kinh đô, rồi mới mua hai tấm vé máy bay tiến về Bắc Hải.
Bắc Hải nằm ở phần cực bắc của Đảo quốc, chỗ đó cũng có một phân bộ của tổ chức Sam Khẩu, hơn nữa căn cứ theo ký ức của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn, Diệp Trần đã hiểu rõ, phân bộ Bắc Hải là một trong tám phân bộ của của tổ chức Sam Khẩu, chính là phân bộ có sức chiến đấu cao nhất, chỉ riêng thành viên cũng đã có gần khoảng vạn người!
Chờ khi hai người chạy tới phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu thì cũng đã là chiều muộn.
Diệp Trần cũng không có vội vàng ra tay, mà trước tiên đưa tiểu nha đầu này đi ngắm cảnh xung quanh một phen.
Đợi tới lúc trời bắt đầu tối mờ xuống, lúc này mới chậm rãi đi tới cứ điểm của phân bộ Bắc Hải.
Đây là một tòa cao ốc hình tròn, trên dưới tổng cộng có năm tầng, "Thằng nhóc từ đâu tới! Biết ở đây là chỗ nào không? Cút nhanh lên..."
Một tên tráng hán trông coi cửa còn chưa nói hết lời dã trực tiếp bị một chỉ của Diệp Trần dễ dàng giết đi!
Phốc phốc phốc!
Sau đó, Diệp Trần cong ngón tay bắn ra, tay gống như đang gảy đàn tì bà, mỗi lần búng ra một phát sẽ có một người ngã xuống, trực tiếp mất mạng.
Cứ như vậy, một tay Diệp Trần lôi kéo Lâm Vũ Y, từ từ đi vào trong cứ điểm phân bộ Bắc Hải, khi nhìn thấy ai thì người đó chết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giết từ tầng một tới tầng năm...
P/S: Ta thích nào.....Hôm nay đi thi đâm ra....h mới ra chương được a...
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô bé lập tức càng phát đỏ lên, không thể không nhìn bóng dáng người đã làm cho cô vô cùng sùng bái kia một cái.
Không nghĩ tới đúng lúc này, chủ nhân của bóng dáng kia mở miệng, "Em đã tỉnh? Không nên hiểu nhầm! Quần áo trên người em là anh nhờ nữ phục vụ của khách sạn mua giúp em, thuận tiện còn giúp em tắm một cái."
Diệp Trần không quay đầu lại, thản nhiên nói:
"Quần áo ở ngay đầu giường, em thử một chút xem có vừa người không?"
Nghe được điều này, cô bé không hiểu vì sao có đôi chút cảm giác thất lạc, tuy nhiên vẫn ngay lập tức lên tiếng, ngoan ngoãn kéo bộ quần áo ở đầu giường vào trong chăn và bắt đầu mặc vào.
Chỉ trong chốc lát, cô bé đã thay xong quần áo, vén chăn lên và đi xuống giường, "Đại ca ca, em đã thay xong rồi!"
Diệp Trần xoay người nhìn lại, khi ánh mắt rơi vào trên người cô bé để cho hắn không thể không sững sờ một chút, chỉ thấy, cô bé này sau khi được nữ phục vụ tắm rửa xong, cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như búp bê, lại phối hợp với quần áo màu hồng phấn bình thường, cả người duyên dáng yêu kiều, rõ ràng là một cô gái trẻ xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn người em họ Lâm Tiêu Tiêu tới mấy phần!
Tuy nhiên, Diệp Trần chỉ là hơi có chút ngoài ý muốn mà thôi, sau đó lại khôi phục lại bộ mặt lạnh nhạt một lần nữa, "Thân thể của em bây giờ đã không có trở ngại gì nữa, trong nhà em còn có thân nhân gì nữa không? Anh đưa em đi qua!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp hướng đi về phía của.
Không nghĩ tới, cô bé nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên chán nản nói:
"Đại ca ca, thân phận gì em cũng không có! Chỉ nghe mẹ em nói qua, em còn có ông ngoại và bà ngoại, tuy nhiên bọn họ ở Hoa Hạ, hơn nữa từ trước tới nay em cũng chưa từng gặp họ lần nào..."
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không khẽ chau mày.
Cô bé thấy vậy thì lập tức cuống lên, ngay lập tức kéo cánh tay của Diệp Trần một cái, vẻ mặt khẩn cầu nói:
"Đại ca ca, van cầu anh đứng bỏ em ở lại! Em muốn, em muốn đi cùng anh...học bản lĩnh!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, khẽ mỉm cười nói:
"Ồ? Vậy tại sao em muốn học bản lĩnh đây?"
Cô bé nghiêm mặt nói:
"Em muốn trở thành cường giả giống như anh! Như vậy mới không bị người khác ức hiếp! Mới có thể bảo vệ được người mình yêu quý!"
Diệp Trần âm thầm gật đầu, cô bé này chẳng những có thiên phú tu luyện rất cao, hơn nữa ý chí của cô bé còn mạnh hơn nhiều so với ở độ tuổi này của cô, có lẽ nguyên nhân là bởi vì những việc trải qua của bản thân, thế nhưng quả thật là một mầm mống tốt, còn để Diệp Trần thật sự có ý định thu làm đồ đệ.
"Ừm, vốn "ta" sẽ không thu người của Đảo quốc làm đồ đệ, tuy nhiên mẹ "ngươi" là người Hoa Hạ, ngươi cũng coi như là một nửa người Hoa Hạ, vậy ta phá lệ một lần đi!"
Cô bé nghe được điều này thì lập tức vô cùng vui mừng, ngay sau đó quỳ xuống dưới đất đối với Diệp Trần cung cung kính kính dập đầu ba cái, "Đa tạ sư phụ!"
Diệp Trần thuận tay vung lên, nâng cô bé đang quỳ ở dưới đất lên, "Làm đồ đệ của ta, không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy! Đúng sư phụ còn chưa biết ngươi tên gọi là gì?"
Cô gái vội vàng nói:
"Thưa sư phụ, ta tên là Lâm Vũ Y!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu,"Cái tên này trái lại lại rất giống tên của Hoa Hạ, tuy nhiên nếu như đã vào làm môn hạ của ta thì cần phải lấy cho ngươi một cái đạo hiệu mới được!"
Nói tới đây, Diệp Trần suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói "Sau này đạo hiệu của ngươi gọi là Huyền Âm đi!"
Lâm Vũ Y vội vàng cung kính nói:
"Vâng, sư phụ!"
Sau khi thu đồ đệ xong, Diệp Trần cũng không có nói nhảm, trực tiếp bắt đầu truyền thụ cho Lâm Vũ Y một bộ pháp môn hô hấp thổ nạp.
Không nghĩ tới tiểu nha đầu này chỉ học có một lần đã dễ dàng tìm được khí cảm, trong cơ thể đã ngưng tụ ra được chân nguyên.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm cảm thán, không hổ là Huyền Âm chi thể!
Nếu như không phải hắn có ký tức tu chân tám trăm năm, chỉ nói về thiên phú tu luyện, chỉ sợ còn không bằng người đồ đệ mà mình mới thu này.
...
Chớp mắt một cái, thời gian hơn nửa ngày đã trôi qua, sau khi Diệp Trần truyền thụ cho Lâm Vũ Y một môn công pháp tên là "Cửu Thiên Huyền Âm công", sau đó tu luyện thì đã tạm thời mò tới cánh cửa, so với mấy người Tô Lam, Sở Phi Yên quả là nhanh hơn không phải là một điểm hai điểm.
Tuy nhiên, Diệp Trần đương nhiên không có quên mục địch chuyến đi lần này của mình, lúc này đã ở tiêu tốn ở trên người Lâm Vũ Y quá nhiều thời gian, cũng là lúc nên đi làm chính sự.
"Huyện Âm, sư phụ còn có chuyện quan trọng đi làm, ngươi ở tại trong khách sạn này chờ ta, chờ sau khi ta xong xuôi mọi chuyện sẽ quay lại mang ngươi cùng trở về Hoa Hạ!"
Lâm Vũ Y lập tức luống cuống, vội vàng kéo cánh tay Diệp Trần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khẩn trương nói:
"Sư phụ, không phải ngài đây là không cần ta chứ?"
Sau khi từng trải qua cảnh tượng cửa nát nhà ta, Lâm Vũ Y bây giờ cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, hơn nữa trả qua một ngày ở chung, cô ta đã sinh ra tính ý lại rất lớn đối với Diệp Trần, sợ bị Diệp Trần bỏ lại, thế là gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn, một đôi mắt to sáng tỏ hiện ra vẻ sợ hãi. Diệp Trần không thể không vỗ cái đầu nhỏ nhắn của nha đầu này, "Ngươi ngĩ cái gì vậy! Sư phụ làm sao có khả năng không cần đồ đệ của mình?"
Lâm Vũ Y vẫn khư khư nắm lấy cánh tay của Diệp Trần, "Vậy sư phụ đi làm cái gì? Có thể thể mang ta đi cùng không?"
Diệp Trần không thể không cười lắc đầu, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm một chút nói:
"Sư phụ muốn đi giết người! Ngươi còn dám đi cùng sao?"
Không nghĩ tới, Lâm Vũ Y không có bất cứ một chút do dự nào, ngay lập tức gật đầu, "Ta dám!"
Ngay lập tức lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại một chút, lấy thực lực của hắn bảo vệ tiểu nha đầu này cũng không phải là việc khó gì, thế là cuối cùng cũng gật đầu một cái, nhẹ nhàng véo trên mũi ngọc tinh xảo của Lâm Vũ Y một chút, "Được rồi! Ta đưa ngươi đi cùng! Tuy nhiên tới lúc đó ngươi cũng đừng để bị dọa tới ngất đi như ngay hôm qua, bằng không sư phụ coi như mặc kệ ngươi!"
Hai mắt của Lâm Vũ Y tức thì cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê, trên mặt đều là vẻ vui sướng, hơi nhăn cái mũi, "Sẽ không như vậy đâu!"
...
Sau khi hai người rời khỏi khách sạn thì đi thẳng tới sân bay Kinh đô, rồi mới mua hai tấm vé máy bay tiến về Bắc Hải.
Bắc Hải nằm ở phần cực bắc của Đảo quốc, chỗ đó cũng có một phân bộ của tổ chức Sam Khẩu, hơn nữa căn cứ theo ký ức của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn, Diệp Trần đã hiểu rõ, phân bộ Bắc Hải là một trong tám phân bộ của của tổ chức Sam Khẩu, chính là phân bộ có sức chiến đấu cao nhất, chỉ riêng thành viên cũng đã có gần khoảng vạn người!
Chờ khi hai người chạy tới phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu thì cũng đã là chiều muộn.
Diệp Trần cũng không có vội vàng ra tay, mà trước tiên đưa tiểu nha đầu này đi ngắm cảnh xung quanh một phen.
Đợi tới lúc trời bắt đầu tối mờ xuống, lúc này mới chậm rãi đi tới cứ điểm của phân bộ Bắc Hải.
Đây là một tòa cao ốc hình tròn, trên dưới tổng cộng có năm tầng, "Thằng nhóc từ đâu tới! Biết ở đây là chỗ nào không? Cút nhanh lên..."
Một tên tráng hán trông coi cửa còn chưa nói hết lời dã trực tiếp bị một chỉ của Diệp Trần dễ dàng giết đi!
Phốc phốc phốc!
Sau đó, Diệp Trần cong ngón tay bắn ra, tay gống như đang gảy đàn tì bà, mỗi lần búng ra một phát sẽ có một người ngã xuống, trực tiếp mất mạng.
Cứ như vậy, một tay Diệp Trần lôi kéo Lâm Vũ Y, từ từ đi vào trong cứ điểm phân bộ Bắc Hải, khi nhìn thấy ai thì người đó chết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giết từ tầng một tới tầng năm...
P/S: Ta thích nào.....Hôm nay đi thi đâm ra....h mới ra chương được a...