Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 207: Sóng gió trong bữa tiệc
Thấy mọi việc tiến triển thuận lợi, Diệp Trần cũng yên tâm hơn rất nhiều, cũng không có vội vàng đi tìm Tô Lam và Sở Phi Yên.
Hơn nữa thần niệm của hắn hơi động một chút, hắn cũng đã hiểu được tình hình của toàn bộ nhà hàng, hai người Tô Lam và Sở Phi Yên lúc này đang ở trên tầng hai chiêu đãi các đại lão ở Vân Châu cùng với nơi khác chạy tới, ở tầng một thì phần lớn là một số thiếu niên trẻ tuổi.
Mấy người tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức tiết mục ở trên bục cao.
Trang Phỉ Phỉ này không hổ là ngôi sao tuyến một, quả nhiên là người đẹp hát hay, một ca khúc thôi mà tiếng khen nối liền không dứt, dưới sự reo hò của mọi người, Trang Phỉ Phỉ lại hát thêm một bài, lúc này mới uyển chuyển rút lui.
"Tiểu Nhu, cô của ngươi bây giờ thật đúng là lợi hại a! Thế mà ngay cả ngôi sao lớn như Trang Phỉ Phỉ cũng mời tới được!"
Ở trong thời gian thay đổi tiết mục, Lý Vân Phi ở một bên nhịn không được đố kỵ mà nói ra một câu.
Ở trước kia trong mắt hắn thì Tô gia chẳng qua chỉ là người dân thường thấp cổ bé họng, bây giờ thế mà nhảy lên trở thành nhân vật phong vân ở Vân Châu, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất không công bằng.
Tô Tiểu Nhu vẫn còn đang chìm vào trong niềm vui khi nhìn thấy thần tượng, không nhận thấy sự đố kỵ trong lời nói của Lý Vân Phi, vẻ mặt đắc ý nói:
"Đúng a! Ta đã sớm nói rồi, cô của ta bây giờ xưa đâu bằng nay, nghe nói hôm nay toàn bộ đại lão ở Vân Châu gần như đều tới, thậm chí còn có rất nhiều đại lão ở các thành phố khác cũng tới a!"
Nghe được điều này, sự đố kỵ trong lòng Lý Vân Phi lập tức càng đậm, nhịn không được nói:
"Ta nghe được người ta nói, nhà hàng này trước đó hình như là sản nghiệp của Đường gia, Đường gia vốn định di chuyển khách sạn Vân Hải tới chỗ này, làm sao đột nhiên lại biến thành của cô ngươi a?"
Tô Tiểu Nhu lắc đầu, "Ta đây cũng không biết, nhưng pháp nhân của nhà hàng thực sự là cô của ta, chuyện này chắc chắn không sai được!"
Lý Vân Phi cười hắc hắc và nói có ý riêng:
"Xem ra cô của ngươi có quan hệ với Đường gia không tầm thường nha! Nghe người ta nói, mấy ngày trước, Đường lão gia tử vì cái nhà hàng này của cô ngươi mà tự mình chạy vạy, đây là đãi ngộ mà không phải người bình thường có thể hưởng thụ a!"
Mấy người theo cùng đi với Lý Vân Phi cũng thi nhau hùa theo nói:
"Đúng rồi! Đường gia là đại gia tộc đệ nhất Vân Châu, Đường lão gia tử có thân phận cỡ nào? Thế mà lại đi để ý tới việc nhõ cỡ này?"
"Xem ra nhóm những đại lão này, hơn phân nửa chắc là hướng về phía bộ mặt của Đường lão gia tử mà tới a!"
"Chắc chắn là như thế!"
Diệp Trần nghe vậy mà âm thầm buồn cười, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lý Vân Phi ý tứ sâu xa tiếp lời nói:
"Tiểu Nhu, xem ra cô của ngươi cũng là thâm tàng bất lộ a! Thế mà có thể leo lên cái cành cây cao như Đường lão gia tử này, sau này ngươi cần phản thân cận với cô của ngươi nhiều một chút!"
Nói đến đây, Lý Vân Phi dừng lại một chút, lại nhìn về phía Diệp Trần, một bộ giọng điệu trưởng bối đối với vãn bối nói:
"Còn ngươi nữa, Diệp Trần, ta nhớ được người cô của Tô gia này không có con trai, chỉ có một đứa con gái, nếu như ngươi có thể biểu hiện tốt một chút, nói không chừng phần sản nghiệp này tương lai cũng sẽ có một phần của ngươi a!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, lắc đầu, không thèm để ý tới hắn, tiếp tục ung dung một mình thưởng thức rượu.
Than ôi, loài chim én chim sẻ sao biết được chí của thiên nga? Chỉ là một cái nhà hàng, Diệp Trần há sẽ để vào trong mắt?
Lý Vân Phi thấy Diệp Trần không có để lời nói của mình vào trong đầu, lập tức nhướng mày, đang chuẩn bị xuất ra dáng vẻ ngày xưa, dạy dỗ tên này thật tốt một phen.
Thì vào đúng lúc này, ở một bên đột nhiên truyền tới một trận xôn xao náo động, chỉ nghe thấy tiếng tức giận của một người con gái vang lên, "Vị tiên sinh này, ta thật sự không biết uống rượu, mời ngươi tự trọng!"
Giọng nói này thanh thúy dễ nghe, mà nghe cũng có chút quen tai, Diệp Trần không thể không theo tiếng động mà nhìn vào chỗ đó một cái, phát hiện thế mà lại chính là Trang Phỉ Phỉ ngôi sao lớn trước đó còn ca hát ở trên bục cao.
Hóa ra, sau khi Trang Phỉ Phỉ biểu diễn xong tiết mục, thì đi xuống tới hội trường, không nghĩ tới lại bị một đám thiếu gia ăn chơi quấn lấy còn ép rượu với cô ta.
Bản thân Trang Phỉ Phỉ không uống được rượu, hơn nữa bản thân còn là một ngôi sao tuyến một, tự nhiên cũng có sự kiêu ngạo thuộc về mình, làm sao có thể tủy tiện tiếp rượu với người khác? Thế là hai bên lập tức xảy ra tranh chấp.
"Chà chà! Ngôi sao lớn nha, Trần thiếu của chúng ta mời rượu, nếu như ngươi không uống, vậy không cho Trần thiếu chúng ta thể diện! Ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận a!"
Người nói chuyện là một nam thanh niên cả đầu nhuộm tóc màu vàng, vẻ mặt hèn mọn, vừa nói chuyện vừa vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất ngưởng vô cùng sống động kia của Trang Phỉ Phỉ.
Trang Phỉ Phỉ lập tức tức giận đến không nhịn được, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Ta nói rồi, ta không biết uống rượu, hơn nữa ta chẳng cần biết ngươi là ai, không có người nào có thể ép buộc ta làm chuyện mà ta không muốn làm!"
Nói xong lời này, Trang Phỉ Phỉ lại tăng thêm một câu, "Ta thế nhưng là người mà Tào Tứ gia mời tới!"
Nghe được ba chữ "Tào Tứ gia" này, thanh niên tóc vàng kia rõ ràng giật mình, lập tức vẻ mặt ngưng trọng rồi nuốt một ngụm nước miếng, không còn dám tiếp tục ép buộc, quay đầu nhìn về phía một người thanh niên khôi ngô tuấn tú ở sau lưng.
Không nghĩ tới, thanh niên khôi ngô tuấn tú kia lại trực tiếp vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên, cười lạnh nói:
"Lại dám lấy Tào Tứ Gia ra dọa bản thiếu, thật sự ngươi cho rằng có thể dọa được bản thiếu sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con hát, lại còn coi chính mình thực sự là một nhân vật sao? Chén rượu này của bản thiếu, hôm nay ngươi uống cũng phải uống mà không uống cũng phải uống! Ta nhưng muốn nhìn một chút, chú Tào có thể vì một con hát như ngươi mà ra mặt không?"
Mọi người nghe được lời của thanh niên ngôi ngô tuấn tú này lập tức bắt đầu thi nhau bàn tán.
"Người kia là ai? khẩu khí thật lớn a! Thế mà ngay cả Tào Tứ gia cũng không sợ!"
"Ngay cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra sao? Hắn là con trai của Trần tư lệnh quân đội thành phố Vân Châu, Trần Tu Minh, Trần thiếu!"
"Chẳng trách! Hắn thật sự là có cái vốn liếng này, nghe nói Trần tư lệnh sắp lên Đại tá, ở khu vực Vân Châu này, thật đúng là không có ai dám trêu chọc vị công tử ca này, cho dù là Tào Tứ gia sợ rằng cũng phải cho hắn mấy phần thể diện!"
"Một ngôi sao lớn bền ngoài tùy rằng nở mày nở mặt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con hát mà thôi, ở trước mặt thế lực địa phương, lại coi là cái gì!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, vẻ mặt của Trang Phỉ Phỉ lập tức trắng bệch, cô ta luôn luôn tự cao tự đại, không giống như những ngôi sao nhỏ chạy sô đi tìm lợi ích, sở dĩ lần này có thể buông xuống tư thái, chạy tới loại địa phương nhỏ như Vân Châu này, thuần túy là bởi vì người đại diện lừa.
Vốn tâm tình đang không vui, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra loại chuyện này!
Tuy rằng cô ta cũng có bối cảnh thuộc về mình, thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cường long cũng không ép được địa đầu xa, cho dù lấy bối cảnh ra, ở trên đất Vân Châu này chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tác dụng, hơn nữa một khi làm lớn chuyện này lên, đối với thanh danh của nàng cũng sẽ gặp bất lợi!
Cuối cùng, ngay lúc Trang Phỉ Phỉ căn răng một cái chuẩn bị từ bỏ chống lại, uống một chén rượu này, đột nhiên có một giọng nói lười biến vang lên ở trong hội trường, "Một đám ông lớn, thế mà ép một cô gái uống rượu, các ngươi thật đúng là mất mặt a!"
Xoạt!
Giọng nói này vang lên, mọi người nhất thời xì xào bàn tán, "Người nào có lá gan lớn như vậy? Thế mà dám mở miệng ra nói loại lời này?"
"Dám đối nghịch với Trần đại thiếu, hắn chán sống rồi sao?"
...
P/S: Ta thích nào... Chương 3
Hơn nữa thần niệm của hắn hơi động một chút, hắn cũng đã hiểu được tình hình của toàn bộ nhà hàng, hai người Tô Lam và Sở Phi Yên lúc này đang ở trên tầng hai chiêu đãi các đại lão ở Vân Châu cùng với nơi khác chạy tới, ở tầng một thì phần lớn là một số thiếu niên trẻ tuổi.
Mấy người tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức tiết mục ở trên bục cao.
Trang Phỉ Phỉ này không hổ là ngôi sao tuyến một, quả nhiên là người đẹp hát hay, một ca khúc thôi mà tiếng khen nối liền không dứt, dưới sự reo hò của mọi người, Trang Phỉ Phỉ lại hát thêm một bài, lúc này mới uyển chuyển rút lui.
"Tiểu Nhu, cô của ngươi bây giờ thật đúng là lợi hại a! Thế mà ngay cả ngôi sao lớn như Trang Phỉ Phỉ cũng mời tới được!"
Ở trong thời gian thay đổi tiết mục, Lý Vân Phi ở một bên nhịn không được đố kỵ mà nói ra một câu.
Ở trước kia trong mắt hắn thì Tô gia chẳng qua chỉ là người dân thường thấp cổ bé họng, bây giờ thế mà nhảy lên trở thành nhân vật phong vân ở Vân Châu, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất không công bằng.
Tô Tiểu Nhu vẫn còn đang chìm vào trong niềm vui khi nhìn thấy thần tượng, không nhận thấy sự đố kỵ trong lời nói của Lý Vân Phi, vẻ mặt đắc ý nói:
"Đúng a! Ta đã sớm nói rồi, cô của ta bây giờ xưa đâu bằng nay, nghe nói hôm nay toàn bộ đại lão ở Vân Châu gần như đều tới, thậm chí còn có rất nhiều đại lão ở các thành phố khác cũng tới a!"
Nghe được điều này, sự đố kỵ trong lòng Lý Vân Phi lập tức càng đậm, nhịn không được nói:
"Ta nghe được người ta nói, nhà hàng này trước đó hình như là sản nghiệp của Đường gia, Đường gia vốn định di chuyển khách sạn Vân Hải tới chỗ này, làm sao đột nhiên lại biến thành của cô ngươi a?"
Tô Tiểu Nhu lắc đầu, "Ta đây cũng không biết, nhưng pháp nhân của nhà hàng thực sự là cô của ta, chuyện này chắc chắn không sai được!"
Lý Vân Phi cười hắc hắc và nói có ý riêng:
"Xem ra cô của ngươi có quan hệ với Đường gia không tầm thường nha! Nghe người ta nói, mấy ngày trước, Đường lão gia tử vì cái nhà hàng này của cô ngươi mà tự mình chạy vạy, đây là đãi ngộ mà không phải người bình thường có thể hưởng thụ a!"
Mấy người theo cùng đi với Lý Vân Phi cũng thi nhau hùa theo nói:
"Đúng rồi! Đường gia là đại gia tộc đệ nhất Vân Châu, Đường lão gia tử có thân phận cỡ nào? Thế mà lại đi để ý tới việc nhõ cỡ này?"
"Xem ra nhóm những đại lão này, hơn phân nửa chắc là hướng về phía bộ mặt của Đường lão gia tử mà tới a!"
"Chắc chắn là như thế!"
Diệp Trần nghe vậy mà âm thầm buồn cười, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lý Vân Phi ý tứ sâu xa tiếp lời nói:
"Tiểu Nhu, xem ra cô của ngươi cũng là thâm tàng bất lộ a! Thế mà có thể leo lên cái cành cây cao như Đường lão gia tử này, sau này ngươi cần phản thân cận với cô của ngươi nhiều một chút!"
Nói đến đây, Lý Vân Phi dừng lại một chút, lại nhìn về phía Diệp Trần, một bộ giọng điệu trưởng bối đối với vãn bối nói:
"Còn ngươi nữa, Diệp Trần, ta nhớ được người cô của Tô gia này không có con trai, chỉ có một đứa con gái, nếu như ngươi có thể biểu hiện tốt một chút, nói không chừng phần sản nghiệp này tương lai cũng sẽ có một phần của ngươi a!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, lắc đầu, không thèm để ý tới hắn, tiếp tục ung dung một mình thưởng thức rượu.
Than ôi, loài chim én chim sẻ sao biết được chí của thiên nga? Chỉ là một cái nhà hàng, Diệp Trần há sẽ để vào trong mắt?
Lý Vân Phi thấy Diệp Trần không có để lời nói của mình vào trong đầu, lập tức nhướng mày, đang chuẩn bị xuất ra dáng vẻ ngày xưa, dạy dỗ tên này thật tốt một phen.
Thì vào đúng lúc này, ở một bên đột nhiên truyền tới một trận xôn xao náo động, chỉ nghe thấy tiếng tức giận của một người con gái vang lên, "Vị tiên sinh này, ta thật sự không biết uống rượu, mời ngươi tự trọng!"
Giọng nói này thanh thúy dễ nghe, mà nghe cũng có chút quen tai, Diệp Trần không thể không theo tiếng động mà nhìn vào chỗ đó một cái, phát hiện thế mà lại chính là Trang Phỉ Phỉ ngôi sao lớn trước đó còn ca hát ở trên bục cao.
Hóa ra, sau khi Trang Phỉ Phỉ biểu diễn xong tiết mục, thì đi xuống tới hội trường, không nghĩ tới lại bị một đám thiếu gia ăn chơi quấn lấy còn ép rượu với cô ta.
Bản thân Trang Phỉ Phỉ không uống được rượu, hơn nữa bản thân còn là một ngôi sao tuyến một, tự nhiên cũng có sự kiêu ngạo thuộc về mình, làm sao có thể tủy tiện tiếp rượu với người khác? Thế là hai bên lập tức xảy ra tranh chấp.
"Chà chà! Ngôi sao lớn nha, Trần thiếu của chúng ta mời rượu, nếu như ngươi không uống, vậy không cho Trần thiếu chúng ta thể diện! Ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận a!"
Người nói chuyện là một nam thanh niên cả đầu nhuộm tóc màu vàng, vẻ mặt hèn mọn, vừa nói chuyện vừa vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất ngưởng vô cùng sống động kia của Trang Phỉ Phỉ.
Trang Phỉ Phỉ lập tức tức giận đến không nhịn được, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Ta nói rồi, ta không biết uống rượu, hơn nữa ta chẳng cần biết ngươi là ai, không có người nào có thể ép buộc ta làm chuyện mà ta không muốn làm!"
Nói xong lời này, Trang Phỉ Phỉ lại tăng thêm một câu, "Ta thế nhưng là người mà Tào Tứ gia mời tới!"
Nghe được ba chữ "Tào Tứ gia" này, thanh niên tóc vàng kia rõ ràng giật mình, lập tức vẻ mặt ngưng trọng rồi nuốt một ngụm nước miếng, không còn dám tiếp tục ép buộc, quay đầu nhìn về phía một người thanh niên khôi ngô tuấn tú ở sau lưng.
Không nghĩ tới, thanh niên khôi ngô tuấn tú kia lại trực tiếp vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên, cười lạnh nói:
"Lại dám lấy Tào Tứ Gia ra dọa bản thiếu, thật sự ngươi cho rằng có thể dọa được bản thiếu sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con hát, lại còn coi chính mình thực sự là một nhân vật sao? Chén rượu này của bản thiếu, hôm nay ngươi uống cũng phải uống mà không uống cũng phải uống! Ta nhưng muốn nhìn một chút, chú Tào có thể vì một con hát như ngươi mà ra mặt không?"
Mọi người nghe được lời của thanh niên ngôi ngô tuấn tú này lập tức bắt đầu thi nhau bàn tán.
"Người kia là ai? khẩu khí thật lớn a! Thế mà ngay cả Tào Tứ gia cũng không sợ!"
"Ngay cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra sao? Hắn là con trai của Trần tư lệnh quân đội thành phố Vân Châu, Trần Tu Minh, Trần thiếu!"
"Chẳng trách! Hắn thật sự là có cái vốn liếng này, nghe nói Trần tư lệnh sắp lên Đại tá, ở khu vực Vân Châu này, thật đúng là không có ai dám trêu chọc vị công tử ca này, cho dù là Tào Tứ gia sợ rằng cũng phải cho hắn mấy phần thể diện!"
"Một ngôi sao lớn bền ngoài tùy rằng nở mày nở mặt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con hát mà thôi, ở trước mặt thế lực địa phương, lại coi là cái gì!"
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, vẻ mặt của Trang Phỉ Phỉ lập tức trắng bệch, cô ta luôn luôn tự cao tự đại, không giống như những ngôi sao nhỏ chạy sô đi tìm lợi ích, sở dĩ lần này có thể buông xuống tư thái, chạy tới loại địa phương nhỏ như Vân Châu này, thuần túy là bởi vì người đại diện lừa.
Vốn tâm tình đang không vui, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra loại chuyện này!
Tuy rằng cô ta cũng có bối cảnh thuộc về mình, thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cường long cũng không ép được địa đầu xa, cho dù lấy bối cảnh ra, ở trên đất Vân Châu này chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tác dụng, hơn nữa một khi làm lớn chuyện này lên, đối với thanh danh của nàng cũng sẽ gặp bất lợi!
Cuối cùng, ngay lúc Trang Phỉ Phỉ căn răng một cái chuẩn bị từ bỏ chống lại, uống một chén rượu này, đột nhiên có một giọng nói lười biến vang lên ở trong hội trường, "Một đám ông lớn, thế mà ép một cô gái uống rượu, các ngươi thật đúng là mất mặt a!"
Xoạt!
Giọng nói này vang lên, mọi người nhất thời xì xào bàn tán, "Người nào có lá gan lớn như vậy? Thế mà dám mở miệng ra nói loại lời này?"
"Dám đối nghịch với Trần đại thiếu, hắn chán sống rồi sao?"
...
P/S: Ta thích nào... Chương 3